Bài viết: 255 

19. Chương 3: John Ferrier nói chuyện với nhà tiên tri
Ba tuần đã trôi qua kể từ khi Jefferson Hope rời khỏi Salt Lake City. Trái tim John Ferrier đau nhói khi nghĩ tới ngày chàng trai trẻ trở về và khi nghĩ tới việc mất đi cô con nuôi yêu quý. Tuy vậy, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc của cô khiến cho ông chấp thuận sự sắp xếp này hơn bất cứ lời thuyết phục nào. Ông luôn luôn là một người quyết đoán vì vậy không gì có thể khiến ông đồng ý cho con gái lấy một người Mormon. Một cuộc hôn nhân như vậy đối với ông không phải là một cuộc hôn nhân mà là một nỗi sỉ nhục, một sự xấu xa. Dù cho ông có nghĩ về học thuyết của người Mormon như thế nào đi chăng nữa thì riêng về điểm này, ông là người cứng rắn đến độ không lay chuyển được. Tuy nhiên ông phải kín tiếng, không bàn tán gì về vấn đề này bởi vì việc phát biểu một ý kiến bất đồng trên vùng đất thánh trong những ngày này là một điều hết sức nguy hiểm.
Phải, đó là một điều hết sức nguy hiểm – nguy hiểm tới mức mà ngay cả một người sùng kính nhất cũng chỉ dám thì thầm những chính kiến tôn giáo của riêng mình một cách bí mật vì sợ rằng điều gì đó phát ra từ miệng mình có thể sẽ bị hiểu nhầm và vì thế một hình phạt nặng nề, khủng khiếp sẽ giáng xuống đầu họ. Và cả cơ quan điều tra Seville, tòa án Vehmgericht của Đức hay những tổ chức xã hội đen nước Ý đều không thể nào có thể có được một bộ máy vận hành kinh hoàng như cái bộ máy đã phủ bóng đen chết chóc lên toàn bộ vùng Utah này.
Sự vô hình cùng với những điều bí ẩn gắn liền với nó khiến cho tổ chức này càng đáng sợ. Nó trở thành một tổ chức có quyền lực tối cao và vô hạn định. Tuy vậy chưa ai từng được nhìn thấy hay nghe nói về nó. Người đàn ông từ chối chống lại Nhà thờ thiên chúa giáo đã biến mất. Không ai biết anh ta đi đâu hay điều gì đã xảy đến với anh ta. Vợ và con anh ta đang chờ ở nhà nhưng không có người cha nào trở về để nói cho chúng biết anh ta đã phải trả giá như thế nào dưới bàn tay của những vị quan tòa bí mật. Một lời nói bừa bãi hay một hành động thiếu cân nhắc cũng sẽ dẫn đến sự thủ tiêu. Thế nhưng không một ai biết cái thế lực kinh hoàng đang lơ lửng ngự trị trên đầu họ là gì. Thế nên, thật dễ hiểu tại sao người dân vùng này phải sống trong e ngại, run sợ và ngay giữa những nơi hoang dã nhất, vắng bóng người nhất họ cũng không dám thì thầm những nghi ngờ, lo lắng đang đè nặng trong lòng mình.
Đầu tiên, thế lực kinh hoàng nhưng mơ hồ, vô hình này chỉ trừng phạt những kẻ chống đối, những người đã từng tin theo tôn giáo của người Mormon giờ đây muốn cải đạo hoặc muốn từ bỏ tín ngưỡng đã theo đuổi. Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, phạm vi tác động của nó trở nên rộng rãi hơn. Nguồn cung cấp những thiếu nữ trưởng thành ngày càng trở nên khan hiếm và tục lệ một người đàn ông có thể lấy nhiều vợ trong khi phụ nữ khan hiếm khiến cho nó trở thành một học thuyết không mấy khả thi. Những tin đồn kỳ lạ bắt đầu lan rộng – tin đồn về những người di cư bị giết và những lều trại bị cướp bóc. Những người phụ nữ mới xuất hiện trong hậu cung của những người lãnh đạo cấp cao của vùng Utah, những người phụ nữ với gương mặt tiều tuỵ, đầy nước mắt và trên mặt họ còn hằn sâu dấu vết của nỗi kinh hoàng không thể nào xóa bỏ được. Những người lang thang trên núi thường kể về những người đàn ông có vũ trang, đeo mặt nạ, lén lút và di chuyển trong đêm tối. Những câu chuyện truyền miệng và những lời đồn đại này dần thành hình và rõ nét hơn, sau đó được chứng thực cho tới khi có được một tên gọi hẳn hoi. Cho tới ngày nay, trên những trại chăn nuôi súc vật ở miền Tây, cái tên Danite Band hay Những thiên thần báo thù vẫn luôn là một cái tên gây nên sự kinh hoàng và sợ hãi.
Càng biết nhiều hơn về tổ chức đã gây ra biết bao nỗi kinh hoàng, nỗi lo sợ đè nặng trong tâm trí người dân nơi đây không những không giảm đi mà còn tăng lên gấp bội. Không ai biết cái tổ chức tàn nhẫn này bao gồm những ai. Tên tuổi của những kẻ tham gia vào những tội ác đẫm máu và bạo lực của tổ chức này được tuyệt đối giữ bí mật. Chính người bạn thân thiết mà bạn tâm sự những nghi ngờ đối với Nhà tiên tri cùng sứ mệnh của ông ta sẽ rất có thể là người tới nhà bạn trong đêm tối cùng lửa và kiếm để thực thi hình phạt. Vì vậy bất cứ ai cũng phải dè chừng ngay cả hàng xóm của mình và không ai dám nói thật những điều mình đang nghĩ trong lòng.
Vào một buổi sáng đẹp trời, John Ferrier đang chuẩn bị ra thăm cánh đồng lúa mì thì nghe thấy tiếng vó ngựa lách cách và khi nhìn qua cửa sổ, ông thấy một người đàn ông dáng cao lớn, mái tóc muối tiêu trung tuổi đang bước lên nhà. Tim ông như nhảy ra khỏi lồng ngực vì sợ hãi bởi đó không phải ai khác ngoài Brigham Young. Lòng đầy bối rối vì biết chuyến viếng thăm này sẽ chẳng đem lại điều gì tốt đẹp, Ferrier chạy ra cửa để đón nhà lãnh đạo tối cao của người Mormon. Tuy vậy, Brigham Young đón nhận lời chào của Ferrier một cách lãnh đạm và bước vào phòng khách với gương mặt nghiêm nghị.
– Người anh em Ferrier, – ông ta nói, ngồi xuống ghế và đôi mắt nhìn như xuyên thấu Ferrier qua hàng lông mày nhạt màu, – những tín đồ trung thành vẫn luôn luôn là những người bạn tốt của anh. Chúng tôi đã cưu mang anh khi anh đang chết đói trên sa mạc. Chúng tôi đã chia sẻ đồ ăn thức uống của mình với anh và đưa anh đến Thung lũng được lựa chọn này an toàn. Chúng tôi cho anh một phần đất đai màu mỡ và cho phép anh làm giàu dưới sự bảo trợ của chúng tôi. Đúng vậy không?
– Đúng như vậy, – John Ferrier trả lời.
– Để đổi lại tất cả những gì đã làm cho anh, chúng tôi chỉ đòi hỏi có một điều kiện duy nhất, đó là anh sẽ phải có một lòng trung thành với tín ngưỡng của chúng tôi và phải tuân thủ mọi quy định của nó. Anh đã hứa sẽ tuân thủ điều này và nếu như nói một cách công bằng, anh đã xao lãng không thực hiện lời hứa đó.
– Tôi đã xao lãng như thế nào? – Ferrier hỏi lại, hai tay giơ lên trời khi nghe thấy lời phê bình này. – Tôi đã từ chối không nộp quỹ chung ư? Tôi đã không đến lễ trong điện thờ ư? Hay là tôi không?
– Những người vợ của anh đâu? – Young hỏi và nhìn quanh. – Hãy gọi họ vào đây để tôi có thể chào họ một tiếng.
– Đúng là tôi vẫn chưa lập gia đình, – Ferrier trả lời. – Nhưng phụ nữ đang rất hiếm và có nhiều người có tiềm năng hơn tôi rất nhiều. Tuy nhiên, tôi cũng không phải là người cô đơn, tôi có con gái và nó sẽ giúp tôi làm những gì mình muốn.
– Chính vì con gái anh mà tôi đến đây nói chuyện với anh, – vị thủ lĩnh người Mormon nói. – Cô gái đã trưởng thành và trở thành đóa hoa của vùng Utah này. Cô đã lọt vào mắt xanh của rất nhiều người có địa vị cao trong chúng ta.
Trong thâm tâm, trái tim John Ferrier rên lên vì lo lắng.
– Có những lời đồn đại về con gái anh mà tôi không muốn tin – những lời đồn đại về việc con gái ông đang có quan hệ với một thằng Do thái. Chắc chắn đây chỉ là những lời đồn đại qua miệng lưỡi của bọn ngồi lê đôi mách, ăn không ngồi rồi. Điều răn thứ mười ba trong mà thánh Joseph Smith đã dạy là gì? – Hãy để tất cả những cô thiếu nữ có lòng tín ngưỡng thành kính được kết hôn với một trong số những người được Đấng tối cao lựa chọn; bởi vì nếu cô ấy cưới một người Do thái, cô ấy sẽ phạm phải một tội lỗi trầm trọng. – Vì vậy, anh, một người đã thuộc lòng tín ngưỡng thần thánh của tôn giáo chúng ta, sẽ không thể nào để mặc con gái mình vi phạm lời răn của Đấng chí tôn.
John Ferrier không trả lời nhưng tay ông căng thẳng mân mê chiếc roi ngựa.
– Sự trung thành tuyệt đối của anh sẽ được thử thách qua điểm này – và đó chính là điều mà Hội đồng bộ tứ đã quyết định. Cô gái còn rất trẻ và chúng tôi không hề muốn cô phải cưới một người có tuổi, cũng như không muốn tước đi của cô quyền được lựa chọn. Chúng tôi, những người lãnh đạo tối cao cũng có rất nhiều con gái và con gái của chúng tôi cũng phải thực hiện điều răn này. Stangerson có một con trai và Drebber cũng có một con trai. Cả hai đều rất sung sướng được đón chào con gái ông trở thành một thành viên trong gia đình họ. Hãy để cô gái được quyền lựa chọn một trong hai người bọn họ. Cả hai đều còn trẻ, giàu có và đều trung thành với tín ngưỡng. Anh nghĩ thế nào về điều đó?
Ferrier yên lặng một lúc, hai hàng lông mày nhíu lại. Cuối cùng ông nói:
– Xin hãy cho chúng tôi thời gian. Con gái tôi còn quá trẻ và nó vẫn chưa sẵn sàng để lập gia đình.
– Con gái anh sẽ có một tháng để lựa chọn, – Young nói và đứng dậy. – Khi thời hạn đó kết thúc, con bé sẽ phải đưa ra câu trả lời.
Young Brigham đã bước qua ngưỡng cửa, nhưng đột nhiên, ông ta quay lại với gương mặt đỏ phừng phừng và đôi mắt toé lửa. Ông ta đe dọa:
– John Ferrier, nếu như anh và con gái anh có ý định chống lại ý chí của Hội đồng bộ tứ thì có lẽ tốt hơn hết là ngày trước anh và con gái mình nên phơi xương ở Sierra Blanco còn hơn.
Với một bàn tay giơ lên trong một cử chỉ đe dọa, ông ta quay người bước đi, và Ferrier vẫn còn nghe thấy tiếng chân nặng nề nện trên lối đi rải đá cuội.
Ông vẫn ngồi đó, hai khuỷu tay tỳ lên gối, cân nhắc xem mình phải thông báo vấn đề này với con gái như thế nào thì một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng đặt lên người ông. Ngước nhìn lên, ông thấy con gái đã đứng bên cạnh từ lúc nào. Chỉ cần nhìn thoáng qua gương mặt tái xanh, thảng thốt của cô, ông cũng biết được rằng cô đã nghe được hết câu chuyện vừa diễn ra.
– Con không thể không nghe thấy chuyện đó, – cô nói, như để đáp lại cái nhìn của ông. – Tiếng của ông ta vang khắp nhà. Ôi, cha, cha ơi, chúng ta phải làm gì bây giờ?
– Con đừng lo, – ông trả lời và kéo cô vào lòng mình, bàn tay vạm vỡ, thô ráp của ông nhẹ nhàng vuốt ve bím tóc dài của cô. – Rồi chúng ta sẽ tìm cách này hay cách khác giải quyết chuyện đó thôi. Con sẽ không vì thế mà giảm bớt tình cảm với cậu ấy chứ?
Tiếng nức nở của cô gái trong vòng tay ông là câu trả lời duy nhất.
– Không, tất nhiên là không rồi. Cha chẳng cần nghe câu trả lời của con cũng biết. Cậu ấy là một chàng trai tốt và cậu ấy là một người Thiên chúa giáo. Vì thế cậu ấy tốt hơn gấp nhiều lần so với những kẻ ở đây dù cho họ có cầu nguyện và thuyết giáo như thế nào đi chăng nữa. Có một nhóm người đang chuẩn bị khởi hành tới Nevada vào ngày mai. Cha sẽ thu xếp để gửi cho cậu ấy một bức thư, báo cho cậu ấy biết tình huống mà chúng ta đang gặp phải. Với những gì cha biết về cậu ấy, cha tin rằng cậu ấy sẽ quay trở về nhanh như một bức điện tín thôi.
Lucy bật cười trong nước mắt khi nghe cha cô ví von như vậy.
– Khi nào anh ấy trở về, anh ấy sẽ khuyên chúng ta những lời khuyên tốt nhất. Nhưng chính cha là điều khiến con phải lo lắng, cha yêu quý ạ. Người ta đồn đại rất nhiều điều về những người dám chống lại Nhà tiên tri, rằng một điều gì đó hết sức kinh khủng sẽ xảy đến với người đó.
– Nhưng chúng ta đâu đã chống đối lại ông ta, – cha cô trả lời. – Lúc này chúng ta phải thận trọng, đề phòng mọi nguy hiểm khi hành động. Chúng ta còn thời hạn một tháng trước mắt và khi thời hạn đó kết thúc, ta tin rằng chúng ta thoát khỏi Utah.
– Rời khỏi Utah?
– Chắc sẽ phải như thế.
– Thế còn trang trại thì sao?
– Chúng ta sẽ bán chúng đi để lấy tiền và sau đó cứ để mọi việc tự vận hành. Lucy, đây không phải là lần đầu tiên cha nghĩ tới việc này. Cha không muốn luồn cúi, khúm núm trước bất kỳ một người nào giống như thái độ mà những người dân ở thành phố này thể hiện đối với Nhà tiên tri đáng nguyền rủa của họ. Cha là một người Mỹ tự do và tất cả những điều này quả là lạ lẫm đối với cha. Hãy nhìn xem, cha đã quá già để học điều đó rồi. Nếu như ông ta xâm phạm vào lãnh địa của trang trại này, có thể ông ta sẽ gặp phải một băng đạn chì bay ra từ phía đối diện đấy.
– Nhưng người ta sẽ không để cho chúng ta bỏ đi đâu, – con gái ông phản đối.
– Hãy cứ đợi cho tới khi Jefferson trở về và rồi chúng ta sẽ nhanh chóng giải quyết được chuyện này. Trong khi chờ đợi, con không cần phải bận tâm làm gì, con gái yêu của ta và đừng có để cho mắt con phải sưng húp lên, nếu không thì khi nào trở về và nhìn thấy con, ta sẽ là người Jefferson muốn gặp đầu tiên đấy. Chẳng có gì phải lo lắng cả vì chắc chắn là chẳng có gì đe dọa chúng ta hết.
John Ferrier thốt ra những lời an ủi đó bằng một giọng hết sức tự tin nhưng Lucy không thể không nhận thấy rằng đêm hôm đó, cha cô đã đặc biệt quan tâm tới việc cài chặt then cửa đồng thời ông cũng không quên lau chùi, tra dầu mỡ cẩn thận khẩu súng lục cũ trước đây vẫn treo trên tường đầu giường ngủ của ông.
Phải, đó là một điều hết sức nguy hiểm – nguy hiểm tới mức mà ngay cả một người sùng kính nhất cũng chỉ dám thì thầm những chính kiến tôn giáo của riêng mình một cách bí mật vì sợ rằng điều gì đó phát ra từ miệng mình có thể sẽ bị hiểu nhầm và vì thế một hình phạt nặng nề, khủng khiếp sẽ giáng xuống đầu họ. Và cả cơ quan điều tra Seville, tòa án Vehmgericht của Đức hay những tổ chức xã hội đen nước Ý đều không thể nào có thể có được một bộ máy vận hành kinh hoàng như cái bộ máy đã phủ bóng đen chết chóc lên toàn bộ vùng Utah này.
Sự vô hình cùng với những điều bí ẩn gắn liền với nó khiến cho tổ chức này càng đáng sợ. Nó trở thành một tổ chức có quyền lực tối cao và vô hạn định. Tuy vậy chưa ai từng được nhìn thấy hay nghe nói về nó. Người đàn ông từ chối chống lại Nhà thờ thiên chúa giáo đã biến mất. Không ai biết anh ta đi đâu hay điều gì đã xảy đến với anh ta. Vợ và con anh ta đang chờ ở nhà nhưng không có người cha nào trở về để nói cho chúng biết anh ta đã phải trả giá như thế nào dưới bàn tay của những vị quan tòa bí mật. Một lời nói bừa bãi hay một hành động thiếu cân nhắc cũng sẽ dẫn đến sự thủ tiêu. Thế nhưng không một ai biết cái thế lực kinh hoàng đang lơ lửng ngự trị trên đầu họ là gì. Thế nên, thật dễ hiểu tại sao người dân vùng này phải sống trong e ngại, run sợ và ngay giữa những nơi hoang dã nhất, vắng bóng người nhất họ cũng không dám thì thầm những nghi ngờ, lo lắng đang đè nặng trong lòng mình.
Đầu tiên, thế lực kinh hoàng nhưng mơ hồ, vô hình này chỉ trừng phạt những kẻ chống đối, những người đã từng tin theo tôn giáo của người Mormon giờ đây muốn cải đạo hoặc muốn từ bỏ tín ngưỡng đã theo đuổi. Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, phạm vi tác động của nó trở nên rộng rãi hơn. Nguồn cung cấp những thiếu nữ trưởng thành ngày càng trở nên khan hiếm và tục lệ một người đàn ông có thể lấy nhiều vợ trong khi phụ nữ khan hiếm khiến cho nó trở thành một học thuyết không mấy khả thi. Những tin đồn kỳ lạ bắt đầu lan rộng – tin đồn về những người di cư bị giết và những lều trại bị cướp bóc. Những người phụ nữ mới xuất hiện trong hậu cung của những người lãnh đạo cấp cao của vùng Utah, những người phụ nữ với gương mặt tiều tuỵ, đầy nước mắt và trên mặt họ còn hằn sâu dấu vết của nỗi kinh hoàng không thể nào xóa bỏ được. Những người lang thang trên núi thường kể về những người đàn ông có vũ trang, đeo mặt nạ, lén lút và di chuyển trong đêm tối. Những câu chuyện truyền miệng và những lời đồn đại này dần thành hình và rõ nét hơn, sau đó được chứng thực cho tới khi có được một tên gọi hẳn hoi. Cho tới ngày nay, trên những trại chăn nuôi súc vật ở miền Tây, cái tên Danite Band hay Những thiên thần báo thù vẫn luôn là một cái tên gây nên sự kinh hoàng và sợ hãi.
Càng biết nhiều hơn về tổ chức đã gây ra biết bao nỗi kinh hoàng, nỗi lo sợ đè nặng trong tâm trí người dân nơi đây không những không giảm đi mà còn tăng lên gấp bội. Không ai biết cái tổ chức tàn nhẫn này bao gồm những ai. Tên tuổi của những kẻ tham gia vào những tội ác đẫm máu và bạo lực của tổ chức này được tuyệt đối giữ bí mật. Chính người bạn thân thiết mà bạn tâm sự những nghi ngờ đối với Nhà tiên tri cùng sứ mệnh của ông ta sẽ rất có thể là người tới nhà bạn trong đêm tối cùng lửa và kiếm để thực thi hình phạt. Vì vậy bất cứ ai cũng phải dè chừng ngay cả hàng xóm của mình và không ai dám nói thật những điều mình đang nghĩ trong lòng.
Vào một buổi sáng đẹp trời, John Ferrier đang chuẩn bị ra thăm cánh đồng lúa mì thì nghe thấy tiếng vó ngựa lách cách và khi nhìn qua cửa sổ, ông thấy một người đàn ông dáng cao lớn, mái tóc muối tiêu trung tuổi đang bước lên nhà. Tim ông như nhảy ra khỏi lồng ngực vì sợ hãi bởi đó không phải ai khác ngoài Brigham Young. Lòng đầy bối rối vì biết chuyến viếng thăm này sẽ chẳng đem lại điều gì tốt đẹp, Ferrier chạy ra cửa để đón nhà lãnh đạo tối cao của người Mormon. Tuy vậy, Brigham Young đón nhận lời chào của Ferrier một cách lãnh đạm và bước vào phòng khách với gương mặt nghiêm nghị.
– Người anh em Ferrier, – ông ta nói, ngồi xuống ghế và đôi mắt nhìn như xuyên thấu Ferrier qua hàng lông mày nhạt màu, – những tín đồ trung thành vẫn luôn luôn là những người bạn tốt của anh. Chúng tôi đã cưu mang anh khi anh đang chết đói trên sa mạc. Chúng tôi đã chia sẻ đồ ăn thức uống của mình với anh và đưa anh đến Thung lũng được lựa chọn này an toàn. Chúng tôi cho anh một phần đất đai màu mỡ và cho phép anh làm giàu dưới sự bảo trợ của chúng tôi. Đúng vậy không?
– Đúng như vậy, – John Ferrier trả lời.
– Để đổi lại tất cả những gì đã làm cho anh, chúng tôi chỉ đòi hỏi có một điều kiện duy nhất, đó là anh sẽ phải có một lòng trung thành với tín ngưỡng của chúng tôi và phải tuân thủ mọi quy định của nó. Anh đã hứa sẽ tuân thủ điều này và nếu như nói một cách công bằng, anh đã xao lãng không thực hiện lời hứa đó.
– Tôi đã xao lãng như thế nào? – Ferrier hỏi lại, hai tay giơ lên trời khi nghe thấy lời phê bình này. – Tôi đã từ chối không nộp quỹ chung ư? Tôi đã không đến lễ trong điện thờ ư? Hay là tôi không?
– Những người vợ của anh đâu? – Young hỏi và nhìn quanh. – Hãy gọi họ vào đây để tôi có thể chào họ một tiếng.
– Đúng là tôi vẫn chưa lập gia đình, – Ferrier trả lời. – Nhưng phụ nữ đang rất hiếm và có nhiều người có tiềm năng hơn tôi rất nhiều. Tuy nhiên, tôi cũng không phải là người cô đơn, tôi có con gái và nó sẽ giúp tôi làm những gì mình muốn.
– Chính vì con gái anh mà tôi đến đây nói chuyện với anh, – vị thủ lĩnh người Mormon nói. – Cô gái đã trưởng thành và trở thành đóa hoa của vùng Utah này. Cô đã lọt vào mắt xanh của rất nhiều người có địa vị cao trong chúng ta.
Trong thâm tâm, trái tim John Ferrier rên lên vì lo lắng.
– Có những lời đồn đại về con gái anh mà tôi không muốn tin – những lời đồn đại về việc con gái ông đang có quan hệ với một thằng Do thái. Chắc chắn đây chỉ là những lời đồn đại qua miệng lưỡi của bọn ngồi lê đôi mách, ăn không ngồi rồi. Điều răn thứ mười ba trong mà thánh Joseph Smith đã dạy là gì? – Hãy để tất cả những cô thiếu nữ có lòng tín ngưỡng thành kính được kết hôn với một trong số những người được Đấng tối cao lựa chọn; bởi vì nếu cô ấy cưới một người Do thái, cô ấy sẽ phạm phải một tội lỗi trầm trọng. – Vì vậy, anh, một người đã thuộc lòng tín ngưỡng thần thánh của tôn giáo chúng ta, sẽ không thể nào để mặc con gái mình vi phạm lời răn của Đấng chí tôn.
John Ferrier không trả lời nhưng tay ông căng thẳng mân mê chiếc roi ngựa.
– Sự trung thành tuyệt đối của anh sẽ được thử thách qua điểm này – và đó chính là điều mà Hội đồng bộ tứ đã quyết định. Cô gái còn rất trẻ và chúng tôi không hề muốn cô phải cưới một người có tuổi, cũng như không muốn tước đi của cô quyền được lựa chọn. Chúng tôi, những người lãnh đạo tối cao cũng có rất nhiều con gái và con gái của chúng tôi cũng phải thực hiện điều răn này. Stangerson có một con trai và Drebber cũng có một con trai. Cả hai đều rất sung sướng được đón chào con gái ông trở thành một thành viên trong gia đình họ. Hãy để cô gái được quyền lựa chọn một trong hai người bọn họ. Cả hai đều còn trẻ, giàu có và đều trung thành với tín ngưỡng. Anh nghĩ thế nào về điều đó?
Ferrier yên lặng một lúc, hai hàng lông mày nhíu lại. Cuối cùng ông nói:
– Xin hãy cho chúng tôi thời gian. Con gái tôi còn quá trẻ và nó vẫn chưa sẵn sàng để lập gia đình.
– Con gái anh sẽ có một tháng để lựa chọn, – Young nói và đứng dậy. – Khi thời hạn đó kết thúc, con bé sẽ phải đưa ra câu trả lời.
Young Brigham đã bước qua ngưỡng cửa, nhưng đột nhiên, ông ta quay lại với gương mặt đỏ phừng phừng và đôi mắt toé lửa. Ông ta đe dọa:
– John Ferrier, nếu như anh và con gái anh có ý định chống lại ý chí của Hội đồng bộ tứ thì có lẽ tốt hơn hết là ngày trước anh và con gái mình nên phơi xương ở Sierra Blanco còn hơn.
Với một bàn tay giơ lên trong một cử chỉ đe dọa, ông ta quay người bước đi, và Ferrier vẫn còn nghe thấy tiếng chân nặng nề nện trên lối đi rải đá cuội.
Ông vẫn ngồi đó, hai khuỷu tay tỳ lên gối, cân nhắc xem mình phải thông báo vấn đề này với con gái như thế nào thì một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng đặt lên người ông. Ngước nhìn lên, ông thấy con gái đã đứng bên cạnh từ lúc nào. Chỉ cần nhìn thoáng qua gương mặt tái xanh, thảng thốt của cô, ông cũng biết được rằng cô đã nghe được hết câu chuyện vừa diễn ra.
– Con không thể không nghe thấy chuyện đó, – cô nói, như để đáp lại cái nhìn của ông. – Tiếng của ông ta vang khắp nhà. Ôi, cha, cha ơi, chúng ta phải làm gì bây giờ?
– Con đừng lo, – ông trả lời và kéo cô vào lòng mình, bàn tay vạm vỡ, thô ráp của ông nhẹ nhàng vuốt ve bím tóc dài của cô. – Rồi chúng ta sẽ tìm cách này hay cách khác giải quyết chuyện đó thôi. Con sẽ không vì thế mà giảm bớt tình cảm với cậu ấy chứ?
Tiếng nức nở của cô gái trong vòng tay ông là câu trả lời duy nhất.
– Không, tất nhiên là không rồi. Cha chẳng cần nghe câu trả lời của con cũng biết. Cậu ấy là một chàng trai tốt và cậu ấy là một người Thiên chúa giáo. Vì thế cậu ấy tốt hơn gấp nhiều lần so với những kẻ ở đây dù cho họ có cầu nguyện và thuyết giáo như thế nào đi chăng nữa. Có một nhóm người đang chuẩn bị khởi hành tới Nevada vào ngày mai. Cha sẽ thu xếp để gửi cho cậu ấy một bức thư, báo cho cậu ấy biết tình huống mà chúng ta đang gặp phải. Với những gì cha biết về cậu ấy, cha tin rằng cậu ấy sẽ quay trở về nhanh như một bức điện tín thôi.
Lucy bật cười trong nước mắt khi nghe cha cô ví von như vậy.
– Khi nào anh ấy trở về, anh ấy sẽ khuyên chúng ta những lời khuyên tốt nhất. Nhưng chính cha là điều khiến con phải lo lắng, cha yêu quý ạ. Người ta đồn đại rất nhiều điều về những người dám chống lại Nhà tiên tri, rằng một điều gì đó hết sức kinh khủng sẽ xảy đến với người đó.
– Nhưng chúng ta đâu đã chống đối lại ông ta, – cha cô trả lời. – Lúc này chúng ta phải thận trọng, đề phòng mọi nguy hiểm khi hành động. Chúng ta còn thời hạn một tháng trước mắt và khi thời hạn đó kết thúc, ta tin rằng chúng ta thoát khỏi Utah.
– Rời khỏi Utah?
– Chắc sẽ phải như thế.
– Thế còn trang trại thì sao?
– Chúng ta sẽ bán chúng đi để lấy tiền và sau đó cứ để mọi việc tự vận hành. Lucy, đây không phải là lần đầu tiên cha nghĩ tới việc này. Cha không muốn luồn cúi, khúm núm trước bất kỳ một người nào giống như thái độ mà những người dân ở thành phố này thể hiện đối với Nhà tiên tri đáng nguyền rủa của họ. Cha là một người Mỹ tự do và tất cả những điều này quả là lạ lẫm đối với cha. Hãy nhìn xem, cha đã quá già để học điều đó rồi. Nếu như ông ta xâm phạm vào lãnh địa của trang trại này, có thể ông ta sẽ gặp phải một băng đạn chì bay ra từ phía đối diện đấy.
– Nhưng người ta sẽ không để cho chúng ta bỏ đi đâu, – con gái ông phản đối.
– Hãy cứ đợi cho tới khi Jefferson trở về và rồi chúng ta sẽ nhanh chóng giải quyết được chuyện này. Trong khi chờ đợi, con không cần phải bận tâm làm gì, con gái yêu của ta và đừng có để cho mắt con phải sưng húp lên, nếu không thì khi nào trở về và nhìn thấy con, ta sẽ là người Jefferson muốn gặp đầu tiên đấy. Chẳng có gì phải lo lắng cả vì chắc chắn là chẳng có gì đe dọa chúng ta hết.
John Ferrier thốt ra những lời an ủi đó bằng một giọng hết sức tự tin nhưng Lucy không thể không nhận thấy rằng đêm hôm đó, cha cô đã đặc biệt quan tâm tới việc cài chặt then cửa đồng thời ông cũng không quên lau chùi, tra dầu mỡ cẩn thận khẩu súng lục cũ trước đây vẫn treo trên tường đầu giường ngủ của ông.