Sáu mươi giây đếm ngược Tác giả: Mặc Trúc Thể loại: Truyện ngắn, Tự truyện * * * Thời thanh xuân đi qua với những ngông cuồng, nhiệt huyết lúc trẻ trung. Những kỉ niệm đẹp đẽ dưới mái trường, những gương mặt ngây ngô dần chuyển biến.. tất cả đi theo trái tim ta để lưu giữ lại một bức tranh có tên là tuổi thơ. Hồi ức tốt đẹp sẽ không bao giờ phôi phai, những ngông cuồng năm đó cũng chẳng bao giờ quên được. Sự trưởng thành có khi là mặt biển êm ru, có khi là những ngọn sóng trong cơn sóng thần dữ dội. Khi những ngọn sóng đã nhấn chìm một con tàu với biết bao nhiêu của cải và sinh mạng, thì những hơi thở đó dù có yếu ớt tới đâu, những tiếng kêu cứu có nhỏ bé thế nào, dù cho máu của mỗi người chẳng đủ so với biển cả mênh mông tít chân trời, thì người ta vẫn nhớ, cảnh khốc liệt khi ấy. Tuổi thơ của tôi chẳng thể tính là cơn thủy triều dữ dội nhưng cũng là một trận bão tố nhấp nhô. Tôi là cậu công tử nhà giàu được nuông chiều, chiều hư quá cho nên trong lớp chẳng nể nang ai. Tôi đến trường cũng vì do cha mẹ ép buộc, kết quả học hành sa đà, thấp kém. Mỗi khi có bài kiểm tra học kì, tôi chỉ đủ mức trung bình – năm điểm. Một con số quá khiến học sinh trường chuyên tỉnh xấu hổ ngượng đỏ mặt mũi, nhưng tôi ấy à, da mặt dày hơn tường thành, dẫu sao cũng quen rồi. Tôi vẫn cứ sống những tháng ngày nhàn nhã tại quán game, bắt nạt học sinh cấp dưới, vung đống tiền tiêu vặt hằng tháng vào đống truyện tranh như vung rác. Tôi tự cho mình là đại ca của trường. Lực học vẫn xuống thấp. Biết bao nhiêu người khuyên nhủ tôi quay đầu là bờ, chăm lo học tập để không phụ công sức ba mẹ đã lo lắng cho tôi. Lúc đó, tôi chỉ cười tự giễu mà thôi. Tôi chưa thấy cha mẹ nào lo lắng cho con mà lại suốt ngày rời nhà hết công tác lại du lịch tứ phương, ăn uống cùng bè bạn, thỉnh thoảng gọi về nhà trách cứ con mình. Tôi cũng chẳng thấy cha mẹ nào lo lắng cho con mà chỉ nghe lời nói từ một phía đã vội mắng mỏ thậm tệ. Những thất vọng trong lòng chẳng thể nào xóa bỏ, trái tim một đứa trẻ mới lớn hoàn toàn chai lì những lời nói đầy thiện ý. Cứ tưởng tôi sẽ lớn trong cảnh lạc lối nhầm đường như vậy mãi, nào ngờ.. Cậu đến. Ngày thầy giáo dẫn cậu vào lớp, tôi đã bị ép buộc phải ngẩng đầu lên bởi tiếng xì xào bàn tán xung quanh quá mức ồn ào. Tôi đã phải ngẩn ngơ trước chàng thiếu niên đứng trên bục giảng. Cậu có gương mặt sắc bén và đôi mắt sáng ngời, một nụ cười phơn phớt trên môi lộ ra sự tự tin và nhanh nhạy. Ống tay áo cậu xắn cao, nhưng cặp mắt kính đã đem lại cho cậu hai vẻ đẹp tưởng như trái ngược nhau nhưng lại hợp với cậu vô cùng: Điềm tĩnh và năng động. Cả cái cặp sách cậu mang và chồng sách cậu cầm trên tay, người ngoài nhìn thấy, khen một câu học sinh chăm chỉ. Đúng chuẩn mọt sách luôn, chẳng thể chối cãi. Thầy giáo xếp cho cậu ngồi cạnh tôi, bởi vì trong lớp chỉ có tôi là ngồi một mình. Một đứa học bá (1) lại ngồi bên một tên học tra (2) như tôi là như thế nào? Vì vậy tôi đã không hề có thái độ hòa nhã với cậu, tự động rời chỗ, ý bảo cậu ta ngồi trong. – Chào cậu, tớ là Dương Nguyên An. – Cậu nói, đặt sách vở trên bàn. – Trịnh Ngọc Phong. – Tôi cục cằn trả lời, ngồi xuống. Nguyên An cười nhẹ, ngồi xuống bàn, lấy sách vở ra bắt đầu ghi bài. Cả hai chúng tôi, không ai nói với nhau một câu. Tôi thấy hơi lạ, vì những người học giỏi từng được thầy xếp cho ngồi cạnh tôi đều có thái độ y chang như nhau: Kiêu ngạo, coi thường, khinh rẻ và.. nói đặc biệt nhiều. Nay cậu ta không nói lời nào, trái lại khiến tôi nổi hứng trêu chọc. Tôi huých khuỷu tay cậu ta, chỉ một đề bài mà trong mắt tôi nó là cực kì đơn giản, ý tứ rất rõ ràng. Nguyên An hiển nhiên biết điều đó, cậu ấy chỉ cười rồi cặn kẽ giảng giải cho tôi. Thế là từ một bài toán vốn vô cùng dễ hiểu, Nguyên An lái sang cả.. lịch sử, vật lí, sinh học, hóa học, khiến cho một đứa học dốt như tôi không thể nào hiểu nổi. Tôi quyết định cắt đứt chủ đề: – Được rồi, nói thế đủ rồi đó. Còn bài này nữa. – Vừa nói vừa chỉ vào một bài toán khác. Mắt Nguyên An sáng rỡ: – A! Mắt cậu đúng là có tài! Này, bài toán này ta nhóm các hạng tử lại, chia hạng tử cao nhất.. – Cậu nói cái gì vậy? Tớ không hiểu. – Tôi tuyệt vọng nói. Nguyên An tỏ vẻ rất ngạc nhiên: – Hình như cái này học hồi lớp bảy rồi cơ mà? Tôi cứng họng chẳng biết giải thích ra sao. Chuyện này vẫn là nỗi đau âm ỉ trong con tim tôi. Chẳng lẽ tôi bảo cho anh chàng này là tôi dùng tiền để lên lớp? Nguyên An gãi gãi đầu, cho ra kết luận: – Trí nhớ cậu quá kém. Tôi rất vừa lòng với lí do ngu đần này. Nhưng ít lâu sau, tôi đã phải hối hận vì dám trêu chọc Nguyên An. Nguyên An thấy tôi "trí nhớ kém" cho nên đặt cho mình một mục tiêu: Biến tôi thành một cậu học sinh tiêu biểu của lớp. Vậy nên, khi tiếng chuông ra chơi đã reo vang, Nguyên An liền nhanh như chớp lấy ra trong cặp một xấp dày sách tham khảo. Thấy vậy, tôi vốn định đi ra liền tò mò, ngồi lại nói: – Cậu làm bài tập à? Chừng này có làm được không đó? Nguyên An đẩy mắt kính, điềm tĩnh nói: – Tôi học giỏi. Tôi: * * * – Đã xác nhận, tên này cũng chẳng có gì khác với mấy đứa học bá kia. Đột nhiên, Nguyên An nâng mắt nhìn tôi, cười tủm tỉm. Nụ cười đó khiến tôi cảm thấy ớn lạnh, mồ hôi chạy dọc sống lưng. Linh tính mách bảo, tôi quay mặt đi, chuẩn bị rời khỏi. Đột ngột có một bàn tay níu góc áo tôi lại. Cảm giác tê dại từ thần kinh truyền đến, cứ như nói bàn tay đó là tay của quỷ vậy. Tôi xoay người đối diện đôi mắt long lanh của Nguyên An, cậu vui vẻ bảo tôi: – Nhưng chồng sách này không phải dành cho tớ đâu! Nó là cho cậu đấy! Tôi cứng đờ người, không tin tưởng nói: – Cậu nói gì cơ? Đó là của cậu mà? Nguyên An: – Đó đúng là của tớ. Nhưng tớ quyết định tặng cho cậu. Cậu học kém, tớ sẽ bồi dưỡng cậu. Bồi dưỡng cậu thành học sinh giỏi nhất trường luôn! Tôi sửng sốt, bởi vì từ lâu đã không có ai nói sẽ bồi dưỡng tôi với giọng điệu chắc chắn và tự tin như vậy. Dù cho bố mẹ tôi đã cất công đi mời nhiều gia sư uy tín về kèm cặp cho tôi, nhưng tất cả đều bó tay chịu trói. Lỗ hổng kiến thức tích lũy không phải ngày một ngày hai. Tôi lại không chú tâm học hành, mấy vị gia sư lâu dần cũng chẳng còn nhiệt tình, đồng loạt xin nghỉ. Vậy mà.. Có lẽ vì ánh sáng trong mắt Nguyên An là thật, cũng có lẽ tôi đã quá khát khao một người bạn thật tâm. Cho nên tôi đã đồng ý. Từ ngày hôm đó, người ta không còn thấy tôi đi cùng đám côn đồ, chẳng thấy tôi nghịch ngợm, quậy phá trong giờ học. Họ chỉ thấy tôi ngồi cùng cậu học sinh đẹp trai mới tới: Nguyên An nói, tôi viết. Giọng nói cậu ta nhẹ nhàng, ấm áp. Từ dạo biết tôi thiếu kiến thức chứ không phải hay quên, cậu ấy không nói huyên thuyên nữa. Nguyên An chậm rãi giảng giải cho tôi những kiến thức tôi đã vứt ở sau đầu. Đợi tôi nắm vững bước cơ bản, Nguyên An lại chuyển sang những kiến thức khác. Chúng tôi học cấp tốc nên chẳng có thời gian luyện tập, song tôi vốn dĩ thông tuệ (tôi không biết mình lại có trí nhớ tốt đến thế) cho nên đã nắm rất chắc. Tôi cũng dần thân với Nguyên An. Theo quan sát của tôi, cậu là một cậu bé hiền lành, hay cười nói, tính cách chẳng sôi nổi như vẻ bề ngoài. Chỉ căm mỗi cái nụ cười của cậu, làm bạn nữ lớp tôi điên đảo không thôi. Có lần, tôi chua chát hỏi: – Sao cậu gặp ai cũng cười giả lả thế? Nguyên An hiền lành nói: – Thói quen. Tôi hừ lạnh: – Vậy thì tớ không biết nụ cười của cậu có thật lòng không nữa. Nguyên An: – Cậu đừng trêu tớ nữa, mai mốt sinh nhật tớ đem cho cậu gói quà. Mắt tôi thoắt cái như thắp lửa: – Hả? Quân tử nhất ngôn! – Quân vô hí ngôn. – Nguyên An cười, giơ bàn tay ra. Tôi đập tay với cậu ấy. Để cho chắc ăn, tôi nói thêm: – Cậu đưa sợi dây chuyền của cậu đây làm tín vật đi! Sợi dây chuyền trên cổ Nguyên An chính là kỉ vật quý báu mà mẹ cậu để lại. Nguyên An trân trọng và nâng niu nó từ thuở bé, không cho ai chạm vào. Tôi vốn chỉ đùa cậu thôi, ai ngờ Nguyên An tháo ngay sợi dây, trao vào tay tôi. – Ngọc Phong cầm lấy đi. Tôi bối rối nói: – Nhưng.. Nguyên An mỉm cười: – Tớ không cho ai mượn, bởi vì tớ sợ họ làm hỏng nó. Nhưng cậu thì khác, cậu là bạn thân của tớ, tớ tin cậu. Bảo quản nó cho tốt nhé. Sợi dây chuyền bằng vàng lóng lánh, trong ánh sáng ánh lên, rất đẹp. Tôi thấy cũng thích, nên đồng ý, nhận lấy. Nguyên An cười tít mắt. Lúc đó, chuông hết giờ reo vang. Tôi chào Nguyên An rồi ra về. Khi tôi đang định về quán trọ, mới chợt nhận ra hôm nay tôi phải về nhà. Tuy lòng không muốn, nhưng nếu không về sẽ mất đi tiền sinh hoạt, cho nên tôi đành lên xe của trợ lí. Như đã nói, tôi có mối quan hệ không mấy tốt đẹp với cha mẹ, vậy nên dù có biệt thự vẫn ra ở riêng. Mỗi lần nói chuyện, chúng tôi đều trao đổi qua điện thoại, và thông thường là những cuộc cãi vã gay gắt không hồi kết. Đây là lần đầu tiên tôi về nhà kể từ năm học cấp hai đến giờ. Trợ lí dẫn tôi vào phòng khách. Tôi nhớ căn phòng này từng có một chậu hoa tường vi, mùi hương nó ngan ngát, nhưng tôi không thích. Tôi không thích nhưng ba tôi lại thích. Hai chúng tôi cãi nhau về việc đặt hoa trong phòng. Tôi muốn hoa hải đường, ba muốn hoa tường vi. Và phần thắng thuộc về ba. Không gì cả, bởi vì nó có một quy tắc không thể nào phá vỡ: Một tiếng "cha". Giờ đây chậu hoa tường vi đã không còn nữa, mà thay vào đó là hoa hải đường. Có lẽ sau nhiều năm chiến tranh lạnh, họ đã quá mệt mỏi rồi. Tôi nâng mắt lên nhìn, ba tôi và mẹ tôi ngồi trên một cái ghế sô pha. Tôi tùy tiện kéo một cái ghế cách họ rất xa, ngồi xuống, mặt thản nhiên. Thấy vậy, những lời ba định nói như mắc nghẹn lại trong cổ họng. Cũng là mẹ mở miệng trước, phá vỡ bầu không khí: – Nghe nói con dạo gần đây kết quả học tập tốt? – Phải. – Và tôi đáp gọn lỏn. Không khí lại chìm trong yên lặng. – Con có muốn về nhà không? – Ba cất giọng mệt mỏi. – Không bao giờ. – Tôi lập tức từ chối. Ba chuyển chủ đề: – Vài ngày nữa là sinh nhật con rồi. Lâu nay bố chưa tặng quà gì cho con cả. Bố.. Tôi ngắt lời: – Ông không cần tặng quà cho tôi. Có người sẽ tặng cho tôi rồi. Mẹ hoảng hốt: – Ai? Ai? – Bạn thân của tôi. – Tôi cười trào phúng, nhấn mạnh hai từ "bạn thân". – Là đám bạn xấu của con sao? – Mẹ cao giọng Tôi cười khẩy, đứng dậy nói: – Cậu ấy à? Học sinh giỏi nhất trường, bà đừng lo. – Nói xong, đi ra ngoài. Mẹ thảng thốt ngồi xuống. Ba buông xuôi tay, đôi mắt chứa chan đầy bi thương và lạc lõng. Ngày hôm sau, tôi đến lớp mang theo tâm trạng háo hức. Nhưng thật kì lạ, Nguyên An vốn là một người thích đến sớm, nhưng hôm nay gần đến giờ vào học rồi vẫn chưa thấy cậu ấy. Tôi thầm nghĩ chắc cậu ấy chỉ ngủ quên thôi. Nhưng khi thầy giáo vào lớp, thầy ấy nói: – Các em, bạn Nguyên An không đến lớp được vì tái phát bệnh tim mãn tính, sợ khó qua khỏi. Câu nói đó như sét đánh ngang tai, đầu váng mắt hoa. Trước mắt bỗng nhiên tối sầm, tôi không còn nghe được những câu nói khác nữa. Nguyên An, Nguyên An, cậu đã hứa sẽ mang quà cho tôi mà.. Tôi đột ngột đứng dậy lao ra khỏi lớp. Lòng tôi lúc đó tràn đầy ý niệm phải đến tìm Nguyên An, nếu không sợ rằng sẽ không còn cơ hội. Một tiếng bíp dài vang lên. Một vật mạnh húc đẩy tôi bay lên không trung, đập mặt xuống đường. Đầu tôi chảy ra máu, toàn thân đau nhức, mắt nhòa đi. Có vài tiếng hoảng hốt kêu lên, tôi được ai đó đỡ. Trước khi mất đi ý thức, tôi thều thào: – Đưa tôi.. đưa tôi đến bệnh viện Trung ương Y. – Bệnh viện đó là nơi Nguyên An dưỡng bệnh. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở một căn phòng đầy mùi thuốc kháng sinh, khắp người quấn băng, cánh tay cắm ống truyền máu. Ba mẹ tôi ngồi cuối giường, thấy tôi mở mắt ra liền mừng rỡ: – Ngọc Phong! Con tỉnh rồi. Tôi hỏi: – Đây là đâu? Mẹ nói: – Có vài người đưa con đến bệnh viện khi thấy xe ô tô tải đâm ngã con. Con bảo họ đưa đến bệnh viện Y, họ theo lời đưa đến. Đây là phòng A, lầu G. Tôi hỏi: – Nguyên An ở phòng nào? Mẹ ngạc nhiên: – Nguyên An, Nguyên An nào? Tôi nói: – Dương Nguyên An, mười lăm tuổi, bạn cùng lớp tôi. Ba thấy tôi định ngồi dậy, vội vàng ấn cánh tay tôi lại, bảo: – Được, được. Để ba tra cứu. Con cứ nằm đó đi. – Đây rồi! Lầu G, phòng B. Sát phòng con. – Mẹ nói, giơ điện thoại cho tôi nhìn. – Chuyển phòng. – Tôi cất tiếng. – Sao cơ? – Hai người thốt lên cùng một lúc. – Chuyển phòng. Chuyển đến phòng cậu ấy. Ánh mắt tôi rất kiên quyết. Chẳng mấy chốc, ba mẹ đã làm xong thủ tục chuyển phòng. Họ cáng tôi vào phòng B. Tôi tìm xung quanh, rồi hỏi một cô y tá: – Cô ơi, Nguyên An ở đâu, cô có biết không? Cô y tá nhìn tôi, nghi ngờ: – Cậu là bệnh nhân nhỉ? – Cháu có một người bạn ở phòng này. Tên cậu ấy là Dương Nguyên An. – À! – Cô y tá thốt lên. – Là cậu thiếu niên đó ư! Haizz.. Xem ra người bạn cậu ta nhắc mấy ngày kia là cậu rồi. Cậu ấy thật tội nghiệp, lúc nửa tỉnh nửa mê còn gọi tên ai đó. Nếu không phải tên đọc ra là con trai, cô còn tưởng cậu ta gọi bạn gái nữa chứ. – Vậy.. Cô y tá bỗng nheo mắt: – Hay cậu là bạn trai cậu ta thật? Cậu là công hay thụ? Tôi mặt đỏ tai hồng: – Cô ơi, không phải.. Cô y tá ra vẻ thấu hiểu nhìn tôi: – Cô hiểu mà. Cháu yên tâm, cô không kì thị LGBT (đồng tính). Chúc cháu và cậu ta sớm ngày tái ngộ. – Nói xong vui vẻ đi thẳng, để lại tôi ngượng đỏ mặt, bối rối không biết làm sao. Chợt có giọng nói cất lên: – Cậu đừng giận cô ấy! Cô ấy chỉ đọc đam mỹ nhiều quá thôi. – Một cô y tá khác đi tới. – Bạn cậu đang ở phòng hồi sức. Tim tôi lộp bộp rơi xuống. – Bạn cậu sẽ cấp cứu vào ngày mai. – Cô nói, rồi chỉ tay ra ngoài cửa. – Đó, người ta đưa cậu ấy vào rồi kìa. Muốn nói gì nói nhanh lên, không còn nhiều thời gian nữa đâu. Nguyên An được đưa lên giường bên cạnh tôi. Khuôn mặt cậu tái nhợt, xanh xao và hốc hác. Đôi mắt nhắm nghiền, lồng ngực phập phồng khó nhọc. Đột ngột, cậu mở mắt ra. – Phong? Phong.. Tôi vội nắm lấy tay cậu ấy: – Nguyên An, Nguyên An, là mình đây! Nguyên An thì thào: – Phong.. Tớ xin lỗi. Tớ không thể.. không thể tặng quà cho cậu được rồi. Khụ khụ.. khụ khụ. Hơi thở Nguyên An bắt đầu gấp rút, tiếng chuông cảnh báo vang lên liên tục. Các bác sĩ lúc nãy đưa cậu ấy vào đây giờ lại vội vàng đưa cậu về phòng cấp cứu. Chợt cậu dùng chút sức lực cuối cùng khoát tay, nói: – Các chú.. các chú.. đừng đưa cháu đi vội. Cháu muốn.. nói với bạn cháu vài lời. Ngọc Phong.. vĩnh biệt cậu, món quà sinh nhật.. khụ khụ.. tớ để trên.. trên bàn đó. Còn nữa.. sợi dây.. dây chuyền, cậu.. cậu.. Đến đây Nguyên An không thể nói tiếp nữa, nhưng qua khẩu hình cậu ấy, tôi đọc được: "Cậu hãy giữ lấy nó". Nguyên An được đưa đi. Bệnh viện bỗng chốc nhốn nháo hẳn lên. Tôi nằm xuống giường, lòng nóng như lửa đốt, bàng hoàng trăn trở. Đưa mắt nhìn lên đồng hồ, mới phát hiện đã nửa đêm. Một tiếng sau, tôi nghe nói Nguyên An đã ra đi. Thời gian tôi nói chuyện với cậu, là sáu mươi giây hoàn hảo. Một tháng sau, tôi xuất viện. Bố Nguyên An trao cho tôi một gói quà xinh xắn. Trong đó có một chiếc máy chơi game – thứ đồ bố mẹ tôi sẽ chẳng bao giờ dám mua cho tôi. Tôi tìm đến bên mộ Nguyên An, đặt bó hoa xuống. Từ từ dựa lưng vào ngôi mộ, tôi khóc. Nếu không có cậu, tôi có lẽ vẫn chỉ là một thiếu niên chán đời, chơi bời lêu lổng mà thôi. Cậu đến bên tôi. Mang cho tôi ánh sáng, cũng dứt áo ra đi như một làn gió. Nguyên An, tôi và cậu có duyên làm bạn, nhưng lại chẳng có duyên được sánh bước cùng nhau. Ngọn gió vuốt ve tóc mai ướt đẫm nước mắt của tôi. Đôi mắt đã đỏ hoe tự bao giờ. Chúng ta không gặp nhau có phải hơn? Nguyên An, tôi nhớ cậu, nhớ nụ cười của cậu.. Nguyên An! Tôi thiếp đi. Trong giấc mơ, cậu vẫy tay cười khẽ: – Chào cậu, mình là Dương Nguyên An. Mọi chuyện lại trở về như lúc ban đầu. * * * Chú thích của tác giả: Học bá: Người học giỏi. Học tra: Người học dốt. Lưu ý: Truyện chỉ đăng duy nhất tại hai nền tảng là vnkings.com và dembuon.vn Hết truyện.