Truyện Ngắn Khi Người Đàn Ông Ngoài Sáu Mươi Khóc - Góc Bình Yên

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Góc bình yên, 24 Tháng tư 2021.

  1. Góc bình yên

    Bài viết:
    846
    Khi Người Đàn Ông Ngoài Sáu Mươi Khóc

    Tác giả: Góc bình yên

    Thể loại: Tản văn

    * * *​

    Dưới cái nắng gay gắt của mảnh đất miền Nam, tôi đang nhâm nhi ly trà ngày cuối tuần. Rảnh rỗi tôi hay ghé chơi, thăm chú - Chú là người miền Trung đi làm thuê xa quê, năm về thăm quê duy nhất một lần. Mỗi lần ghé thăm chú, tôi có nhiều thời gian trò chuyện và hiểu về chú nhiều hơn.

    Nhìn cách chú sinh hoạt, tôi có phần thương cảm rất nhiều. Sau một ngày quần quật làm việc, chú chỉ dùng cơm với cá khô chấm mắm; buồn nhất vẫn là cảnh cô độc một mình giữa những lô cao su bạt ngàn.

    Thật ra, câu chuyện mà tôi muốn kể các bạn nghe không phải là cuộc sống vất vả, khó khăn của chú mà là tình cảm sâu đậm của chú dành cho người đầu ấp tay gối của chú.

    Hôm nay, tôi lại ghé thăm chú như bao lần. Chú đang coi chương trình "Tình trăm năm #13..", để ý tôi mới thấy chú khóc từ lúc nào không rõ, mắt chú xưng húp. Suy nghĩ của tôi lúc này, chắc có sự đồng cảm với nhân vật, với câu chuyện của chương trình nhiều lắm mới khiến người đàn ông với dáng vẻ thô kệch, hơn sáu mươi tuổi rồi mới bật khóc thành tiếng như vậy.

    Tôi phần vì tò mò, phần vì muốn chia sẻ cùng chú mới lại gần bắt chuyện. Nhân vật trong chương trình "Tình trăm năm #13.." là người phụ nữ kể với những khó khăn, vất vả, gian nan để chăm sóc, nuôi nấng những người con trưởng thành trong khi chồng là bộ đội mang trên mình trọng trách của "anh bộ đội cụ Hồ".

    Có lẽ, chú đồng cảm với người phụ nữ trong chương trình và hơn cả là nỗi niềm của chú luôn đau đáu về người vợ nơi quê nhà.

    Tâm sự của người đàn ông khi nghĩ về người phụ nữ nó mộc mạc, giản đơn lắm. "Tau thương bà ấy nhiều lắm", lời chú nói gọn lỏn có bấy nhiêu chữ nhưng chất chứa là cả một tình cảm, tình yêu lớn lao chú dành cho cô.

    Cô là người đã để lại dấu ấn sâu đậm trong chú bằng tình yêu mộc mạc, chân thành. Ngày trẻ chú cũng là một người lính, khi đất nước bình yên, chú phục viên về với gia đình. Lúc này cũng đã ngoài bốn mươi, kể ra cô đã hơn hai mươi năm chờ chú. Chú kể, chú còn may mắn được trở về bên cô, đồng đội của chú hy sinh quá nhiều, người mất, người không còn nguyên vẹn. Rồi đột nhiên chú thốt lên "Thế mà tuổi này rồi, tau phải rời xa bà đó mi" trong sự uất nghẹn.

    Ở cái tuổi gần đất xa trời, không một ai lại muốn rời xa mảnh đất quê hương xứ sở, xa người bạn đời của mình cả. Chú ra đi vì có lý do của chú, ở nơi mảnh đất quanh năm nghèo, đói chả thể tìm kiếm nổi một công việc ở cái tuổi của chú. Cô bệnh tật, trông chờ cả vào đồng lương ít ỏi của chú, tằn tiệm trong sinh hoạt hàng ngày gửi về.

    Chú nhớ cô, nhớ mảnh đất quê hương cứ lùi lũi một mình. Mỗi lần ghé chơi, lúc trời nhá nhem tối, khung cảnh trở nên vắng vẻ vô cùng khiến cho tâm hồn con người ta cảm thấy cô đơn, lạc lõng đến khủng khiếp. Bảo sao chú trở nên trầm lặng, ít nói.

    Thấy tình cảm chú dành cho cô, rồi câu chuyện người phụ nữ nhất mực chung thủy chăm sóc con cái khi người chồng vì nhiệm vụ thiêng liêng của Tổ quốc mà cứ đi biền biệt.

    Tôi thiết nghĩ, tại sao họ lại có thể dành nhiều sự hy sinh cho nhau đến vậy? Đó chẳng phải tình yêu sao? Tình yêu của họ đẹp đẽ đáng trân quý đến nhường nào!

    Có quá nhiều câu chuyện về tình yêu của bao lớp người đi trước khiến tôi suy nghĩ về tình yêu của lớp trẻ ngày hôm nay. Và đặt ra cho mỗi chúng ta câu hỏi lớn về tình yêu, về sự thử thách và hy sinh trong tình yêu!

    Có chăng chúng ta ₫ã nhận ra giá trị đích thực của tình yêu?

    - Hết -​
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng tư 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...