Ngôn Tình Sau Khi Zombie Xem Tôi Là Đồng Loại - A Cửu Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Công tử như họa, 5 Tháng bảy 2022.

  1. Công tử như họa Hàn Lạc Du

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Màn thầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên ngoài bệnh viện, mặt trời đã lên cao tới đỉnh đầu. Xem ra lời Bạc Sơn Tạ nói vô cùng chuẩn xác, dưới sân bệnh viện chỉ còn lác đác vài Zombie đi lại không có mục đích, không nhận được sự kêu gọi của Zombie cấp cao, đàn Zombie nhanh chóng tản ra.

    Trần Tùng chỉ mất chút công phu để giải quyết mấy con Zombie đó. Ba người nhanh chóng tiến về phía xe Jeep bọc thép quen thuộc.

    Vừa vào trong xe, An Liễu đã lập tức vặn mở chai nước rửa tay cho sạch. Bạc Sơn Tạ ngồi ở ghế lái phụ nhìn thấy thì không khỏi quan sát cô thêm vài lần.

    An Liễu ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Sao vậy?"

    Bạc Sơn Tạ thu ánh mắt về, nhàn nhạt nói: "Lãng phí tài nguyên."

    An Liễu hiểu câu nói này, cô mỉm cười từ chối cho ý kiến.

    Trần Tùng điều chỉnh gương chiếu hậu, sau đó nổ máy trực tiếp lái xe rời đi.

    Xe đi được một đoạn cô mới nhớ ra: "Con Zombie cấp 2 kia đâu?"

    Bạc Sơn Tạ nhắm mắt dưỡng thần, không có ý định trả lời cô. Trần Tùng đành phải mở miệng giải thích thay: "Nó đang được đặt trong cốp xe."

    An Liễu ồ một tiếng, cũng không nói gì nữa. Ba người lại im lặng lên đường.

    An Liễu vốn cũng muốn ngủ, nhưng nề hà cô đã ngủ cả đêm qua, cho nên hiện tại vô cùng tỉnh táo. Cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài xe, hồi lâu cảm thấy không thú vị cho nên lại nhìn về phía Bạc Sơn Tạ ở phía trước.

    Trên người hắn vẫn là chiếc blouse trắng dài tới tận đầu gối, khẩu trang y tế kháng khuẩn vẫn chưa từng rời khỏi mặt. Cặp kính dày cộp được tháo ra để gọn gàng một bên.

    Bộ dạng này khiến cô không khỏi mơ tưởng tới bộ dạng thật sự khi tháo khẩu trang của hắn sẽ như thế nào..

    Hẳn sẽ rất đẹp. An Liễu có một niềm tin mãnh liệt như vậy.

    Bạc Sơn Tạ ngủ không lâu, chỉ chợp mắt tầm mười lăm phút đã tỉnh. Nhận ra ánh mắt khác thường của cô, hắn không khỏi cảm thấy khó hiểu.

    Thấy hắn đã tỉnh, cô mỉm cười tủm tỉm bắt chuyện: "Ngài Bạc, hình như tôi chưa từng thấy ngài tháo khẩu trang bao giờ."

    Thì ra là chuyện này, Bạc Sơn Tạ thầm nghĩ.

    "Chuyện gì?" Bạc Sơn Tạ đưa tay lên xoa xoa thái dương, bộ dạng mỏi mệt đáp lời.

    "Chỉ là có chút tò mò gương mặt phía sau khớp khẩu trang kia như thế nào mà thôi.." An Liễu cong môi cười.

    "Vô vị." Hắn hừ lạnh một tiếng, không đáp lời cô nữa.

    Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã tới xế chiều. Lái xe cả một ngày, Trần Tùng cũng cảm thấy hơi mệt, thế nên cậu ta lập tức đề nghỉ dừng tạm ở trạm xăng phía trước, đợi hồi phục thể lực rồi lại tiếp tục.

    Hai người đương nhiên không có ý kiến gì, dù sao người lái xe cũng là Trần Tùng, cậu ta không lái xe được thì bọn họ cũng đành chịu.

    Trần Tùng đưa cho mỗi người một gói bánh quy cùng một chai nước, tiếp đó cũng không quan tâm mặt mũi gì nữa mà ngồi bệt xuống đất bóc gói bánh ra ăn.

    An Liễu cũng đói, cô vừa định bóc bánh ra ăn thì đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, thế là lập tức đưa mắt qua nhìn Bạc Sơn Tạ.

    Hắn ta không ăn bánh quy mà đặt gói bánh qua một bên, một tay cầm chai nước, tay còn lại vặn nắp chai. Đương lúc định tháo khẩu trang xuống uống nước thì như có đôi mắt sau lưng, trực tiếp quay đầu lại. Không ngoài dự đoán, lập tức nhận được ánh mắt nóng bỏng của An Liễu.

    Đôi mắt An Liễu đầy sự mong chờ nhìn hắn.

    Bạc Sơn Tạ đóng nắp chai, vứt chai nước qua một bên tiếp đó nhắm mắt dưỡng thần. Cũng không có ý định tháo khẩu trang nữa.

    An Liễu: "..."

    Cô không tin hắn không ăn không uống gì mà còn chịu được!

    Sự thật đã nói cho An cô nương nhà chúng ta biết, Bạc tiến sĩ đây không chỉ chịu được, mà còn chịu được vô cùng giỏi!

    Đến xế chiều ngày hôm sau vẫn không nhìn thấy Bạc Sơn Tạ ăn gì, An Liễu không nhịn được xích lại gần hỏi nhỏ: "Anh có ổn không?"

    Bạc Sơn Tạ lập tức ghét bỏ lùi ra xa: "Nói chuyện thì nói chuyện, dựa gần như vậy làm cái gì?"

    An Liễu bĩu môi, nhưng sau đó lại lập tức xán lại: "Anh không đói sao?"

    Bạc Sơn Tạ khó hiểu: "Chuyện này liên quan gì tới cô?"

    Cô lập tức bày ra bộ dạng quan tâm lo lắng: "Tôi là đang lo cho sức khỏe của ngài, sợ ngài Bạc sẽ chết đói trước khi trở về căn cứ. Tới khi đó chỉ sợ anh Trần Tùng sẽ gặp họa."

    "Anh Trần Tùng?" Bạc Sơn Tạ lặp lại câu này một lần, tiếp đó ý vị thâm trường nói: "Xem ra quan hệ giữa hai người không tồi nhỉ."

    An Liễu: "?" Lời này nghe sao cũng cảm thấy kỳ lạ.

    Bạc Sơn Tạ vươn tay đẩy gọng kính lên cao, vừa đưa mắt nhìn ra bên ngoài ngôi nhà hoang vừa nói: "Trước khi tới căn cứ tôi sẽ không tháo khẩu trang." Cô hãy chết tâm đi.

    "..."

    Im lặng hồi lâu, cô mới mỉm cười nói: "Tùy ngài." Dù sao nhân lúc hắn ngủ xem trộm cũng không phải là không thể.

    An Liễu quay người định tiến vào xe thì Bạc Sơn Tạ bỗng nhiên "A" một tiếng. Cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hắn vẫy tay với mình.

    An Liễu bĩu môi, còn lâu cô mới lại chỗ hắn!

    Tuy nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng thực tế đôi chân của cô đã không tự chủ bước về phía Bạc Sơn Tạ.

    "Có muốn biết không?" Bạc Sơn Tạ hỏi.

    An Liễu nghi hoặc: "Chuyện gì?"

    "Chuyện tôi không cần ăn uống vẫn có thể sống."

    Đôi mắt cô lập tức long lanh, cô gật đầu thật nhanh như sợ hắn đổi ý: "Muốn!"

    "Lại gần đây."

    Cô lại tiến thêm vài bước tới trước mặt hắn. Bạc Sơn Tạ hơi khuỵu chân, cúi thấp đầu nhỏ giọng bên tai cô: "Thật muốn biết?"

    "Muốn, cực kỳ muốn! Muốn chết đi được!"

    "Tôi.." Bạc Sơn Tạ cố ý kéo dài câu nói, An Liễu cũng cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng, hắn nói nốt lời còn đang dang dở: ".. Không nói cho cô biết."

    An Liễu: "..."

    Cô lửa giận phừng phừng, vừa định dẫm lên chân hắn trả thù thì Bạc Sơn Tạ như có đọc tâm thuật, sau khi nói xong câu đó đã nhanh chóng lùi người về sau, An Liễu phồng má, tức tới mức không nói nên lời.

    Nhìn bộ dạng đó của cô, Bạc Sơn Tạ như bị ma xui quỷ khiến, hắn đưa tay lên chọc chọc má An Liễu. Sau đó bật cười nói: "Màn thầu."

    An Liễu như quả bóng bị xì hơi, bên tai quanh quẩn tiếng cười trầm thấp của Bạc Sơn Tạ. Máu nóng dồn hết lên đỉnh đầu, cô tức giận quay phắt đi về phía xe.

    Vừa lên xe, An Liễu đã đóng cửa "rầm" một cái. Trần Tùng đang bị ngủ tiếng động này đánh thức, cậu ta mơ mơ màng màng hỏi: "Làm sao vậy?"

    An Liễu quay mặt đi, không có ý định trả lời.

    Trần Tùng lại nhìn ra phía bên ngoài, Bạc Sơn Tạ đang ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào bàn tay mình. Cậu ta sờ sờ mũi, cũng không nói gì, tiếp tục vùi đầu vào ngủ.

    * * *

    Đêm xuống, trời đổ mưa.

    Chiếc xe Jeep băng qua làn mưa, tiến vào trong thành phố cũ nát.

    "Đi qua thành phố này sẽ tới được căn cứ, mưa lớn cản trở tầm nhìn, tiếp tục di chuyển sẽ rất nguy hiểm. Tôi định trú tạm trong thành phố này một đêm, ngày mai lại tiếp tục, hai người thấy thế nào?"

    Trần Tùng nêu ra ý kiến của bản thân, sau đó chưng cầu ý kiến của hai người.

    An Liễu im lặng không đáp, Bạc Sơn Tạ lơ đễnh nhìn ra bên ngoài, ánh mắt nặng nề.

    Trong xe im phăng phắc, chỉ còn tiếng mưa rào rào bên ngoài cùng tiếng động cơ "gru gru" vang lên từng hồi.

    Trần Tùng: "..."

    Cuối cùng cậu ta quyết định làm theo phán đoán của bản thân, cho xe đi vào trong thành phố.
     
  2. Công tử như họa Hàn Lạc Du

    Bài viết:
    0
    Chương 11: Dị năng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Tùng lái xe quanh thành phố một vòng, thành phố im lìm không chút sức sống, từng tầng kiến trúc đổ nát nối tiếp nhau khiến cậu ta không khỏi cảm thấy nặng nề. Sau cùng, Trần Tùng đỗ xe dưới sảnh một trạm xăng nằm ngay giữa thành phố.

    Xe vừa tắt máy, cậu ta đã mở cửa xe bộ dạng cảnh giác đi xung quanh vài vòng xem xét. Ước chừng năm phút sau, Trần Tùng mới ra hiệu với hai người xuống xe.

    "Tôi vừa xem xét, nơi này không có Zombie, tạm thời có thể ở lại." Trần Tùng gật đầu với Bạc Sơn Tạ, nói.

    Vừa nói xong lời này, trong lòng cậu ta không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Cảm giác như bản thân đã bỏ qua một chuyện vô cùng quan trọng..

    Bạc Sơn Tạ khoanh tay, dẫn đầu đi vào sâu bên trong trạm xăng.

    Khóe mắt Trần Tùng liếc lấy An Liễu chống tay bước xuống xe, dáng vẻ mệt mỏi tiến vào sau. Cho nên lúc cô đi ngang qua người mình, cậu ta nhịn không được quan tâm: "Em làm sao vậy?"

    Đầu An Liễu đau như búa bổ, âm thanh của Trần Tùng truyền vào đầu cô chỉ còn là tiếng "ong ong" váng tai. Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cậu ta, An Liễu hiểu ý lắc đầu nói: "Em không sao."

    Sau đó lại tiếp tục đi theo Bạc Sơn Tạ vào bên trong.

    Thấy cô như vậy, Trần Tùng cũng không tiện hỏi nữa, chỉ là vẫn nói thêm: "Nếu có chuyện gì thì lập tức nói cho anh biết."

    Không biết câu này có lọt vào tai An Liễu hay không, chỉ thấy cô vẫn tiếp tục đi vào bên trong.

    Trần Tùng cau mày, nhìn trận mưa bên ngoài như có điều suy nghĩ.

    Bên trong trạm xăng tối om, Bạc Sơn Tạ chẳng biết tìm ở chỗ nào ra một chiếc đèn dầu đã cũ kỹ, hắn đốt đèn lên, ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn dầu phần nào xua tan bóng đêm, thuận tiện giúp bọn họ nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.

    Dụng cụ lấy xăng bị vứt lung tung, mùi ẩm mốc bên trong vẫn còn rất nồng, trên mặt đất còn vết máu đỏ thẫm đã khô từ lâu. Không khó để nhận ra, nơi này đã lâu không có người tới.

    Trần Tùng thấy đèn dầu trong tay Bạc Sơn Tạ lập tức quay trở lại tắt đèn xe, tiết kiệm nhiên liệu, dù sao xăng cũng không còn nhiều.

    Nhân lúc cậu ta ra ngoài xe, Bạc Sơn Tạ tiến về phía An Liễu vẫn luôn im lặng từ chiều, hắn nhàn nhạt nói: "Đêm nay cần phải tiêm thuốc cho Zombie cấp 2."

    An Liễu chống tay lên cột sắt, đầu đau như muốn nứt ra, trên trán cô rịn một tầng mồ hôi mỏng. An Liễu chỉ thấy Bạc Sơn Tạ ghé thấp đầu vào tai mình, có vẻ như hắn đang nói gì đó, nhưng cô căn bản không nghe rõ hắn đang nói gì.

    Không nghe cô đáp lại, Bạc Sơn Tạ trầm ngâm giây lát mới bất đắc dĩ nói: "Vẫn còn tức giận à?"

    "..."

    Bạc tiến sĩ tưởng cô còn giận chuyện hồi chiều, vừa định mở miệng giải thích thì An Liễu đã yếu ớt nói: "Ngài Bạc, có chuyện gì thì để ngài mai nói được không?"

    Lần đầu chủ động bắt chuyện đã bị từ chối, Bạc Sơn Tạ cảm giác hơi bực bội, dĩ vãng An Liễu chỉ hận không thể dính lên người hắn mà hôm nay lại chủ động không cần. Phần khó chịu này cũng không biết là vì bản thân hay vì thái độ kháng cự của cô.

    Bạc Sơn Tạ không vui đứng lùi về phía sau hai bước, lúc này An Liễu mới cảm thấy thế giới xung quan yên bình hơn. Cô nâng tay lên đỡ đầu, mí mắt díp cả lại, An Liễu chỉ hận không thể trực tiếp nằm xuống mà ngủ.

    Chống đỡ một lúc, rốt cuộc cô cũng không chịu đựng nổi, tựa đầu vào cột sắt phía sau lưng, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ mơ màng màng, An Liễu tưởng bản thân được trở về căn phòng ấm áp của mình, trở về lúc còn chưa có mạt thế xảy ra, cô mệt mỏi ngả lưng xuống giường, mùi hương quen thuộc xung quanh khiến cô cảm thấy an tâm, cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ sâu.

    Lúc Trần Tùng trở lại, chỉ thấy An Liễu đang ngồi bệt xuống mặt đất, hai mắt nhắm nghiền. Còn vị Bạc tiến sĩ nổi tiếng lạnh lùng kia, hiện tại đang.. Ngồi bên cạnh làm đệm thịt cho cô!

    Trần Tùng mắt chữ A miệng chữ O, kinh ngạc tới mức không khép miệng lại được.

    Bạc Sơn Tạ liếc mắt nhìn qua, chỉ là một ánh mắt bình thường nhưng lại khiến Trần Tùng run sợ, lập tức từ bỏ việc đánh thức An Liễu dậy.

    Cậu ta cũng tìm một góc ngồi xuống, im lặng không nói. Trước kia lúc ở chung, toàn là An Liễu chủ động tìm chuyện để nói, nhưng hiện tại cô đã ngủ, cho nên hai người đàn ông cũng chẳng có gì để nói với nhau, người nào cũng tự đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Mãi cho tới khi Bạc Sơn Tạ gõ nhẹ ngón tay xuống sàn, thu hút sự chú ý của Trần Tùng.

    Bạc Sơn Tạ cẩn thận đỡ An Liễu dựa vào cột sắt sau lưng, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy, ra hiệu Trần Tùng theo mình ra ngoài.

    Trần Tùng dù khó hiểu nhưng vẫn đứng dậy đi theo.

    "Mở cốp xe." Ra phía bên ngoài, hắn cũng không còn cố kỵ gì nữa, mở miệng ra lệnh cho Trần Tùng.

    Cậu ta kiên nhẫn làm theo.

    Tiếp đó Bạc Sơn Tạ mở cửa xe, bước vào trong tìm tòi một hồi, lúc bước ra ngoài trên tay còn cầm một ống tiêm nhỏ.

    "Giữ chặt phần đầu Zombie." Bạc Sơn Tạ thấy Zombie trong cốp xe đã gầm gừ có dấu hiệu tỉnh lại, không khỏi thúc giục: "Nhanh lên!"

    Trần Tùng đưa tay giữ chặt đầu Zombie, quả nhiên là người trong quân đột vẫn khác, chỉ vài động tác đơn giản là hắn có thể tiêm thuốc vào người Zombie, không hề giống bộ dáng lúng túng ngày hôm trước của An Liễu.

    Hai người nhanh chóng đóng cốp xe, vừa mới chuẩn bị bước vào bên trong trạm xăng thì đã nghe thấy tiếng động cơ "gru gru" vang lên càng ngày càng gần.

    Trần Tùng cảnh giác quay đầu lại, tay trái vô thức vuốt ve khẩu súng được dắt bên hông. Bạc Sơn Tạ cũng xoay người lại, nhìn thấy đống dụng cụ chứa xăng vứt thành một đống bên ngoài trạm xăng, hắn tiện tay ném luôn ống tiêm đã sử dụng qua bên đó, sau lại thuần thục rút một chiếc khăn lụa trong túi áo Blouse ra lau tay.

    Hắn vừa làm xong hết chuyện này, hai chiếc xe việt dã đã băng qua màn mưa tiến về phía họ.

    Xe nhanh chóng dừng xe lại, đám người bên trong mở cửa bước xuống, tính toán chạy về phía trạm xăng. Nào ngờ vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn đứng chờ ở đó từ trước. Bọn họ không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Nhưng cũng chỉ là thất thần trong giây lát, bọn họ nhanh chóng lấy lại tinh thần chạy về phía bên trong.

    Nhìn thấy nhiều người như vậy, Bạc Sơn Tạ ghét bỏ lùi về phía sau. Trần Tùng vẫn tiếp tục quan sát.

    Hai bên cảnh giác nhìn nhau, cuối cùng một người đàn ông với vẻ ngoài hung ác, một nửa gương mặt bị sẹo che mất bước ra ngoài, hùng hổ tiến về phía hai người chào hỏi.

    "Xin chào, tôi là Từ Ách Hàn, đang trên đường tới căn cứ thì gặp trời mưa lớn, cho nên phải vào đây tá túc một đêm. Hai vị không phiền chứ?"

    Trần Tùng hơi bất ngờ, giọng điệu của Từ Ách Hàn vô cùng ôn hòa, không giống vẻ dữ tợn của hắn ta chút nào.

    Một câu kia của hắn ta vốn chỉ là lời khách khí, dù sao người cũng đã tiến vào đây rồi, còn có thể đuổi bọn họ đi sao?

    Thế nhưng, Bạc Sơn Tạ vốn không phải là người để ý những thứ đó, hắn thẳng thừng đáp: "Phiền."

    Từ Ách Hàn: "..."

    Trần Tùng đang chuẩn bị nói: "..."

    Cảm nhận được ánh mắt của đám người đứng sau Từ Ách Hàn bất thiện, tuy nụ cười trên mặt hắn ta vẫn còn, nhưng đã phai nhạt đi không ít. Lại âm thầm so sánh lực lượng bên mình với bên địch, Trần Tùng quyết đoán: Không đánh lại!

    Cậu ta quan sát thấy từ nãy tới giờ chủ yếu là người đàn ông tên Từ Ách Hàn này nói chuyện, đám người nghe. Nếu như không nhầm thì đây chính là thủ lĩnh của bọn họ. Vì thế cậu ta xua tay nói: "Gặp nạn giúp đỡ nhau là chuyện thường tình, không có vấn đề gì."

    Từ Ách Hàn gật đầu, vẫn dùng giọng điệu ôn hòa nói chuyện: "Được, tôi nghỉ ngơi ở bên kia, nếu có gì cần giúp đỡ có thể nói một tiếng, nếu như giúp được Từ Ách Hàn tôi quyết không từ chối!"

    Bạc Sơn Tạ hừ lạnh một tiếng.

    Trần Tùng cũng cười đáp: "Tôi là Trần Tùng, cũng đang trên đường trở về căn cứ, nếu anh Hàn đây không ngại phiền thì chúng ta có thể đồng hành!"

    Bạc Sơn Tạ khó chịu xoay người bước vào bên trong. Hai người đứng nói chuyện chủ động xem như không thấy.

    Phát hiện Trần Tùng cũng tiến về căn cứ, hảo cảm của Từ Ách Hàn với cậu ta lập tức tăng cao. Hắn ta gật đầu liên tục nói "được". Ngừng một lát hắn lại hỏi: "Dị năng của cậu là gì?"

    "Dị năng?" Trần Tùng không hiểu lắm.

    "Cậu không có dị năng ư?"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...