Chapter 6:
Kẻ Đa Nhân Cách .
[BOOK]"Mong manh nhất là ranh giới".
* * *
Hải Phòng, mùa xuân, 10 giờ 13 phút tối ngày 3 tháng 3 năm X056.
Một cậu bé 12 tuổi, tóc vàng xoăn, mặc chiếc áo phông trắng kèm cái quần lửng nâu rẻ tiền, đeo trên vai một chiếc cặp nặng toàn thứ sách và vở, đi lẻ loi trên một con đường vắng thường thấy. Trước mặt cậu là cả một con đường bê tông trắng thẳng dài không lấy chút bóng người.
Ở đây, tầm giờ này, họ hẳn đã bắt đầu chuẩn bị cho mình và gia đình mình một giấc ngủ sớm yên bình. Tuy nhiên từ những ngôi nhà hai bên đường vẫn ồn vang phát ra tiếng những đứa trẻ cười đùa, tiếng những bà mẹ gọi tên và cả những âm thanh rộn ràng của những món đồ chơi lấp lánh nhấp nháy ánh đèn led xanh vàng đỏ. Và đột nhiên chúng ta cảm thấy có điều gì đó khiến ta vui là lạ.
À thì đối với những suy nghĩ bình thường, điều này chẳng có gì là lạ. Chúng ta cô đơn trên một con đường vắng không người, may sao được nghe những âm vui tai lấp đầy lại những khoảng trống mà một mình ta không thể chiếm hết không gian, trong phút chốc cảm thấy cuộc sống này thật vui tươi những nét bình dị. Một động lực tốt khiến ta bước tiếp bước qua bao ngôi nhà, chỉ để nghe những thanh đời người ta từ đó phát ra, chỉ để thấy thêm những sắc mà bình thường ta chẳng hề gặp phải hoặc chẳng hề có được. Chúng ta hân hoan, vui cười, tủm tỉm một mình như đứa trẻ ngây thơ, vì vừa vớ được những màu "vô giá" tạo hóa ban tặng, cho bản thân thỏa thích dùng nó vẽ lên trí tưởng tượng bay bổng, cho đôi mắt một cặp kính màu hồng để nhìn thấy mọi thứ dù là xấu xí cũng thật hồng. Ta càng trưởng thành, có đáng không khi hồng càng phai đi, càng thấy rõ được bản chất thật của vạn vật, mệt mỏi thì càng mất dần sự tin tưởng, mọi thứ.
Đây đã từng là một phần của loài người, là "cảm giác cô đơn" khi đi đường. Liệu bao nhiêu người trải qua cảnh này và mang suy nghĩ như vậy cho đến khi tới nhà?
Cơn gió lạnh thổi qua tán lá cây, khiến chúng va vào nhau xào xạc, đẩy những chiếc lá rụng chẳng vì gì, chơi vơi hỗn loạn đâm vào những bức tường; lê mình trên những mái tôn lởm chởm; kéo dài dưới mặt đường bê tông có những sỏi và đá, kêu lạo xạo. Cơn gió cũng luồn vào gáy cậu bé.
Coi kỹ tất cả những ngôi nhà xếp nhau hai bên đường, chúng đã được đóng cửa tắt lửa từ lâu. Con đường về nếu không nhờ ánh đèn cột được cắm tại mỗi giao lộ, rồi thỉnh thoảng lác đác vài căn hộ có bóng điện treo lơ lửng trước cửa, có lẽ để đề phòng trộm cắp, chắc nó sẽ tối đen suốt cả lối về. Đen như đen bên trong những ô cửa sổ, mái hiên trên tầng lầu cao ở bất kì ngôi nhà nào đó ta vô tình ngước nhìn rồi cúi xuống.
Chà, không phải ai cũng đủ dũng cảm hay can đảm để đối mặt với ô cửa mà ta nhìn vào. Thử giả vờ bước thật chậm để tập trung nhìn chăm chú. Trông có vẻ chúng ta chờ đợi một điều gì đó mà tất nhiên chẳng có gì cả và ta chẳng đợi gì hết. Sẽ chẳng có ai bất chợt ló mặt họ ra, trong cái bóng tối đó nhìn mình, hoặc trừ khi người ấy đã đứng sẵn ở đấy, canh ta trước khi ta bắt đầu bước qua đây. Phải thú nhận một điều, mọi chuyện sẽ thật sự tốt hơn nếu cả hai điều trên không xảy ra, rằng cái cách bản thân ta hoạt động là do phản xạ trả lại nỗi sợ bởi một số trí tưởng tượng vô thức trong đầu. Chắc chắn rằng chúng ta sẽ bị ám ảnh nếu như nỗi lo lắng bỗng nhiên thành hiện thực. Dù gì người vẫn là người. Loài người chúng ta luôn tò mò khám phá những cái mới cái chưa biết, cũng luôn sợ chết trước cái lạ cái không biết. Dĩ nhiên bóng tối đối với ta không phải là thứ gì lạ, nhưng nó luôn là thứ bí ẩn và càng bí ẩn hơn khi nó nấp sau một ô cửa kính mình chẳng hề quen thuộc. Quả thật đáng tiếc cho những ai chưa được hưởng lợi cuộc sống ở nơi nhà cao cửa rộng.
Nghĩ lại thì đây đã từng là một phần của loài người, là "cảm giác cô đơn" khi đi đường. Liệu bao nhiêu người trải qua cảnh này và mang nỗi sợ như vậy cho đến khi đi qua?
Tuy nhiên đừng cảm thấy buồn khi bạn không sở hữu một căn nhà rộng. Căn nhà nào mà chẳng có góc tối khiến chúng ta "đôi khi" chẳng dám chạm tới.
Cậu tóc vàng xoăn dừng lại. Đầu mũi có cảm thấy mùi gì vô thực. Cố hít lấy nhanh một hơi thật dài từ cơn gió để nó ngập đầy trong ngực. Thật đã. Thở ra nhè nhẹ. Đưa đôi tay túm chặt hai dây quai balo vắt trên vai. Bước tiếp.
Ít nhất ở hiện tại, cứ mỗi lần bàn chân ta nhấc lên rồi đặt vững chắc xuống mặt đất, hay việc mỗi lúc khoảng khí oxi ta hấp thụ rồi trả lại đó một lượng CO2 tương tự, như một kẻ thương gia giàu kinh nghiệm trao đổi hàng hóa, lặp đi lặp lại liên tục, ta đều đang sống thật. Sống thật, có thể hiểu đơn giản là sự tận hưởng. Con đường, cảnh vật, ánh sáng, bóng tối, đôi giày cũ, quần lửng nâu, áo phông trắng, balo nặng, tóc xoăn, mối rồi kiến cánh bay quanh, thứ không khí xanh trong chẳng lành. Ta tận hưởng và sử dụng mọi thứ quanh ta dù chẳng phải của ta, đó là sống thực. Đừng tưởng nhầm rằng tận hưởng là chấp nhận, tận hưởng không phải là chấp nhận, hai từ đó thuộc hai ngôn ngữ mang phạm trù riêng biệt. Con người không bao giờ chấp nhận một điều gì trên đời. Cứ mỗi lần thấy thứ tốt hơn ở trước mắt mình, họ lại muốn có nó.
Phải không?
Tiếng kẹt cửa phát ra phía sau tóc vàng xoăn. Dường như đó là từ chiếc cổng mình vừa đi qua chăng? Cậu nghĩ thầm, nhưng không quay lại để xác nhận điều ấy. Để làm gì? Vốn dĩ chẳng cần làm vậy vì không cần thiết. Ta đang đi trên một con đường mập mờ sáng tối, phản ứng lại mọi thứ xảy ra quanh ta một cách lố bịch khiến chính ta trở thành một "kẻ gian oan uất" trước mắt người khác. Ai cũng biết đó là tiếng cửa mở. Ta không muốn mọi người đề phòng ta chỉ do dáng điệu ta mờ ám. Ngược lại ta phải đề phòng họ, đi đâu giữa đêm khuya khoắt thế này? Có nên thử quay lại check hàng Angel hay Evil? Vẫn không nên. Đầu óc con người. Khi bạn cùng một người lạ trong một khoảng không gian giới hạn, bạn sẽ trở nên đề phòng hơn khi biết người đó nhìn mình. Tốt hơn cứ giữ thế này, đi bình thản nghe đối thủ. Dẫu biết rằng người xưa có câu "trăm nghe không bằng một thấy", ấy vậy cũng thật nực cười khi từ lâu cũng tồn tại một trò chơi mang tên "hãy làm theo lời tôi nói, đừng làm theo dáng tôi làm". Một cái tên nói lên tất cả. Trò chơi mà người lớn họ mang ra vui đùa với bọn bằng lứa tụi mình rất tốt để rèn luyện tâm trí và sự tập trung, cùng đồng thời dạy bọn trẻ cách có thể trở thành kẻ "nói một đằng làm một nẻo" trong cả cuộc đời. Nên hay không nên, vốn dĩ đã ở trong một trò chơi thì cuộc vui mới là quan trọng. Giới hạn chỉ tồn tại khi điều đó xâm hại đến người khác có thể thấy được. Nếu bạn là dân chơi chuyên nghiệp, có lẽ chẳng cần nói bạn vẫn biết hết mấy thứ này. Hẳn không liên quan lắm đối với một trò chơi của bọn con nít, nhưng đâu đó sẽ đúng đối với ai đó từng nói và đồng ý rằng "cuộc đời là trò chơi mà ta phải chơi đến cuối trò". Thế nào là dân chơi? Đối với một cậu bé 12 tuổi, chắc chắn cậu không thể biết điều đó, càng không biết thế nào là cuộc đời.
Chiếc cặp nặng, cảm thấy tiếng chân sau cùng chiều với mình, cậu ta cố ý đi chậm lại. Tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng khá vững khi dẫm nát vài chiếc lá trên đường. Là một người phụ nữ? Không, đàn ông? Không. Người đi qua cậu cũng là một cậu bé và có vẻ như hơn cậu vài tuổi, đeo kính gọng trắng trên khuôn mặt đầy vẻ lanh lợi vội bước trên con đường về nhà của cậu ta, có thể đoán chắc vậy. Đây không phải con đường dẫn đến quán tạp hóa hay nơi nào đó phù hợp cho bất kì cậu bé nào sẽ tới vào giờ này. Bây giờ có thể dừng đề phòng được rồi. Trông có vẻ như nó không để ý đến cậu, nó bận mang câu chuyện của nó trên gương mặt, nhanh chóng dẫn lên một đoạn xa rồi rẽ qua trái tại ngã tư trước mặt. Lại chỉ còn cậu tóc xoăn cùng chiếc cặp nặng lẻ loi trên con đường ấy. Đôi khi, chúng ta suy nghĩ quá nhiều về mọi thứ xung quanh, thì thế cũng tốt. Đến ngã tư đường nhìn sang trái. Hẳn rồi, cậu ta đã không còn ở đó nữa. Thực ra, chỉ có mỗi tóc xoăn đứng giữa những lối rẽ cô quạnh.
Cô đơn?
Giống như có gì đó tràn về từ những con đường ngập đầy trong lòng nó vậy, nó cảm thấy chùn bước hẳn. Nó vẫn biết rằng nó vẫn phải đi tiếp trên con đường ấy, nó đưa chân, với dáng vẻ bất cần hơn. Nó bỗng nhiên cảm thấy vui trong lòng, chỉ một chút, nó cũng thừa nhận nó đang cảm thấy buồn, và cũng một chút. Nó ngước mặt nhìn lên bầu trời. Bầu trời đen đặc mà vẫn thấy rõ được những đâu có mây, đâu không mây, trông lởm chởm như cảm nhận trong lòng của nó bây giờ. Nó không được ai dạy, không nghe thấy ở đâu, không cuốn sách nào nó đọc viết về điều nó biết, rằng khi con người ta gặp chuyện không vui, 1/2 số họ sẽ cúi mắt xuống đất với suy nghĩ cam chịu, 1/2 còn lại sẽ nhìn lên một khoảng không nào đó để chờ đợi hoặc tìm kiếm một niềm hy vọng, trong vô vọng, luôn vô vọng. Nó biết thế vì nó hiểu được người khác. Nhìn nó đi, nó cũng đang học theo người ta ngửa mặt lên trời để tìm kiếm một hy vọng nào đó chính nó cũng chẳng biết, bởi chẳng có gì khiến nó cảm thấy vô vọng. Bây giờ con người ta quá ít những lý do chính đáng để buồn, nên nỗi buồn đối với nó chẳng khác gì món ăn vặt miễn phí vô thời hạn. Buồn vu vơ. Món "nỗi buồn" nó không muốn ăn, không ai ép nó ăn, nỗi buồn cứ tự tràn vào trong lồng ngực từ đường hơi thở, đầy xuống lòng, ngấm dần vào từng mạch máu. Những lúc buồn thế này chẳng ai biết phải làm gì để bớt lại. Tuy nhiên nếu có ai thấy rằng bản thân sinh ra là để buồn, họ đã biết cách làm gì hết buồn đấy.
Đối với nó, hôm nay là một ngày thật đặc biệt. À thì một ngày sẽ đặc biệt. Đặc biệt là nó giống ngày hôm qua, hoặc giống hơn ngày này của tuần trước, có thể là tháng trước? Nó cũng không biết nữa. Điều duy nhất được khẳng định sự đặc biệt của ngày này là nó cảm thấy như vậy. Nó cố nhớ lại những gì nó bắt đầu làm khi thức giấc: Sửa soạn, thay đồ, đi học, có một bữa ăn nhàm chán trên đường, tới trường, học, ăn trưa, ngủ trưa, tiếp tục học, về nhà, ăn vội bữa tối lại đi học, giờ đang trên đường về nhà. Thôi nào! Nghe cũng đâu phải quá ngắn? Chấp nhận việc này giống như nó đang kể lại cuộc sống thường ngày của nó vậy, nó vẫn chắc chắn đinh ninh rằng hôm nay đặc biệt hơn bởi.. vì nó vừa có một buổi học thú vị hơn? Thú thực nó không nhớ có gì khác ngoại trừ, tối nay, nó không cần phải nghe giảng, không cần phải ghi chép, không cần đối kháng những cơn buồn ngủ liên tục dồn dập. Hôm nay, nó phải làm bài kiểm tra thực lực văn học. Một môn học không có gì khiến nó cảm thấy dở tệ hơn là bài văn của nó. Nó biết nó viết không dở, "dở" chỉ do bài văn của nó không bao giờ được đánh giá cao khi nó viết chẳng theo một trình tự gì hết. Nó có hứng thú với viết văn. Cứ mỗi lần nó nó đặt bút viết, trí tưởng tượng trong nó như muốn nổ hàng tá những suy nghĩ, lộn xộn, từ cái liên quan nhất đến cái liên quan mờ nhạt nhất, và có cả chẳng liên quan. Nó viết nó cũng biết lựa đấy, mà nó đi chiều lòng người hâm mộ góp ý, cứ ghi hết vào rồi nhận được cái kết viết lan man. Có đôi lúc nó cố tình viết khó hiểu, nhà giáo đọc không hiểu, nhận xét câu cú lủng củng không rõ ràng. Nó nghĩ văn học nhiều khi cần viết một nửa, nó không quan tâm ai đọc, nó quan tâm ai hiểu và hiểu điều gì. Những lần chán viết, bài văn của nó lại được đánh giá tiến bộ hơn.
Tiếng cười khúc khích.
- Nam kìa!
- Ô Nam à? Nó đi chậm nhỉ! Mình lượn chán chê mấy vòng rồi mà nó mới có đến đây!
- Ê ê nó cũng đi đường này à?
- Không, mình đi đường này mà mày!
- Tao tưởng, tao tưởng nhà Linh đi đường này chứ!
- Không, mày điên à, đến nhà tao mấy lần rồi còn bảo đi đường này?
- Không, không, tao nhớ có đoạn rẽ phải mà!
- Chưa, đi nữa!
- À, à, đi nữa hả!
- Linh mày có hay qua nhà nó chơi không..
Tóc xoăn đầu quay lại. Chẳng còn ai cả. Có lẽ họ đã đi ngay lúc đó. Phản xạ thôi, nó nhận giọng cũng biết ba người họ là ai rồi. Lũ con gái, cứ tan học là ba đứa nó đi với nhau như hội. Từ những gì nghe được hẳn là chúng mới vừa la cà về. Thực ra, nó cũng đi la cà. Nó la cà đi dạo, khác chúng đi xe. Mà không biết chúng thế nào chứ nó la cà nhiều. Chỉ cần ngày hôm đó nỗi buồn của nó đủ lớn và nó cảm thấy có đủ thời gian, nó sẵn sàng vạch ra cho mình nguyên một lộ trình đi dạo. Thói quen đi dạo của nó trông khá quy củ, tất nhiên ngoại trừ hôm nay, hôm nay là một ngày đặc biệt. Một ngày nó biết rõ trong lòng nó nỗi buồn đã sẵn có, nên dù cho bất cứ điều gì xảy ra, nó cũng bất chấp đi lượn trên con đường nó muốn, bất kì, không sắp đặt. Nó còn cố tình nán lại lâu hơn trong một con hẻm nhỏ không người, nơi nó phát hiện ra khá lâu trước đây, một mình thưởng thức cây kem nó thích mua bằng tiền nó tích góp, uống hết một chai nước ngọt nó nghĩ là ngon khi lựa chọn, vứt vỏ kem vỏ lọ gọn ở thùng rác gần đó. Dẫu chưa thỏa chán thỏa mê, tiền nó để vẫn thể mua thêm vài ba thứ nữa, nhưng nó biết chỉ cần vậy, rồi đi.
Ở nhà đang có người chờ nó về.
Nhà nó đến đây chẳng còn xa. Nó chỉ cần qua đoạn này, rẽ tiếp ở con hẻm trước mặt, đi thêm 15 hoặc 20 bước để đứng tới cổng. Nó đến đây, bỗng nghĩ đến một điều gì đó rất xa. Điều ấy nó đã nghĩ đến một lần trong ngày và bây giờ nó tỏ vẻ cam chịu khi nghĩ lại. "Hoặc". Mắt nó bỗng sáng rực nhìn thẳng vào bóng tối thăm thẳm, phải chăng thứ nó đang chờ đợi cũng đang chờ đợi nó rồi bất ngờ xuất hiện khi nó bước qua cổng. Miệng nó mở một nụ cười, có thể lắm chứ. Nó mường tượng ra cảnh căn nhà nó cũng tối om thế này, đến khi tiếng cánh cửa cổng cất lên bởi nó, căn nhà sẽ được bừng lên đưa bước chân nó đi vào. Nó nghiêng đầu, có thể là không được sáng hơn những ngôi nhà bên cạnh, nhưng dù sao so với bóng tối trước đó thì ánh sáng nó mường tượng cũng có thể được gọi là "bừng" nên điều đó không sai. Hi vọng trong nó chẳng biết từ đâu mà cháy như vậy. Chắc chắn là không phải từ phía bầu trời mắt tới, không phải từ hướng mặt đất chân đi. Mọi thứ cứ bùng lên, le lói. Nó thở hắt, chẳng bao giờ có chuyện đó sảy ra. Trước đến giờ, sự bất ngờ đến với nó có lẽ chỉ đến từ trí tưởng tượng hoặc mang lại những điều nó không muốn, nó nghiêng đầu, có thể gọi thẳng là tồi tệ đáng ghét. Thậm chí, nó có thể tự đưa ra hàng loạt các dấu hiệu để chứng minh cái "hình ảnh" vừa rồi không hề có thật. Nó thừa nhận không một lời chối cãi. Tuy nhiên hy vọng trong nó vẫn sáng suốt như vậy. Chỉ là nó không đặt niềm tin vào đó nữa.
Dừng lại ở con rẽ. Đúng vậy, nó có thể thấy căn nhà của nó đang sống từ nơi này. Không có gì rõ hơn bóng đèn điện sáng từ lúc nó đi. Nó bắt đầu bước như đếm, mắt nhìn chằm chằm vào nơi nó hy vọng đang dần hiện rõ hơn.
Đứng trước cổng, nó thấy cửa trước nhà nó đóng chặt. Cổng cũng đóng chặt, đương nhiên rồi. Nó để ý vài cái cây trong nhà nó còn chẳng thèm rung lá. Trông nhạt nhẽo hơn bình thường, đặc biệt thật. Nó nhếch mép cười, đã biết là kiểu này sẽ xảy ra mà, rồi đưa tay nắm chốt cổng. Nó tắt nụ cười đầu lắc khẽ, thận trọng tháo then và mở ra. Vẫn chẳng có động tĩnh gì phía ngôi nhà. Nó đi vòng ra phía cửa sau với những bước chân thật nhẹ. Hôm nay đi lối này nó đã mạnh dạn hơn rất nhiều so với mọi ngày, mặc dù vẫn chẳng thấy thứ gì ngoài đen đặc. Thở nhẹ. Nó đang làm chủ cái thứ ấy và bình thản bước tới cửa sau, thò tay vào lỗ cửa, mò xung quanh tìm cái then chốt khác, cố gắng kéo chậm để cái then không gây tiếng động lớn mặc dù rất kẹt. Đẩy cửa mở. Thật ra trong nhà lúc này cũng tối chẳng kém gì bên ngoài. Mắt đã dần quen màu nên nó bắt đầu vịn vào một chút ánh sáng phát ra từ bên ngoài lọt qua khe cửa, nó có thể thấy mọi đồ vật trong nhà khá rõ. Chiếc ghê sofa, cái bàn giả đá, lọ hoa, ấm trà và những chiếc chén. Chúng vẫn bình thường như vậy. Nó tiến sâu hơn bên trong mò nút bấm đèn.
Tạch.
Ánh sáng làm chói mắt nó. Nó một tay che mắt, tay kia tháo dây cặp nặng, bỏ lại ở ghế sofa, qua phòng tắm, đóng cửa trong đó. Mắt nó cắm vào bồn rửa tay. Nó không nhìn bồn rửa tay. Vai nó run run. Mặt nó lạnh lại. Nó mở vòi nước, khoát nước lạnh đầy mặt, cho ấm, rồi đứng thẳng người dậy. Nó nhìn nó trong gương. Tay phải giơ lên, chạm nhẹ chiếc gương đã tối màu. Chính xác hơn là nó đang chạm mặt nó. Nó là ai, tồn tại để làm gì? Nó không biết, chẳng ai trong câu chuyện của nó biết. Chỉ có kẻ tạo ra nó mới biết nó tồn tại để làm gì. Nhìn nó đi, da trắng, mũi cao, môi đỏ, lông mày đậm. Nó không phải là một thằng mê tín, nhưng nó hiểu vì sao mê tín luôn tồn tại trong thế giới đâu đâu cũng thấy khoa học. Bởi nó đang tự hỏi lí do gì nó tồn tại ở thân xác tầm thường này mà không phải ai khác; cái cảm giác điều khiển một thân xác khác không phải của nó thế nào; bộ não của nó hoạt động cho biết rằng nó là chính nó, nhưng tại sao nó cứ thấy không phải mình? Nó thực sự cần, thực sự cảm thấy, thực sự nghĩ.
Thực sự thì nên chẳng cần gì.
Quyết định đi ngủ. Nó rời phòng tắm đi ngủ, cách tốt nhất để biến đêm thành ngày, biến nay thành mai. Nằm trên giường nhìn chăm chăm trần nhà. Nó không thường mơ. Giấc mơ đối với nó đôi khi quá xa xỉ. Tất cả những gì nó thấy khi đang ngủ là một màu đen đặc cho đến lúc nó mở mắt nhìn trời, đã sáng. Lúc ấy nó còn chưa được thưởng thức cái bóng đặc sệt, chỉ là cái bóng đặc sệt cũng chẳng được thưởng thức. Thức dậy, cuộc sống đối với nó trở nên quá vội vàng. Nó mệt mỏi với những thứ vội vàng. Bởi thế bây giờ nó chưa muốn ngủ. Nó ngáp ngủ. Nó xoay người qua trái, ôm chăn và nhắm mắt lại. Sẽ là giấc ngủ ngon nếu nằm thế này mặc dù nó biết nó sẽ cảm thấy lạnh. Chẳng làm gì cả nhưng mệt mỏi quá. Rồi khi nó sắp sửa chẳng biết hiện tại nữa, ánh đèn đập thẳng vào mặt nó cùng tiếng công tắc áp lên tai: Tạch. Nó gần như biết là ai, nhưng nó lười mở mắt. Nửa cố tình nửa vô tình nằm im vậy, nhìn tựa đã ngủ từ lúc nào. Nó nghe giọng mẹ nó thì thầm:
- Ô Nam về rồi à?
Giọng nói ấy, nó thoáng nghĩ phải chăng nó đã ích kỷ. Nó thiếp đi trong ánh sáng, trong sự buông bỏ, trước đó là vô tâm.
*
Nó ngủ rồi.
Cảm thấy nhạt nhẽo không, khi vừa nhận ra là ta đã bỏ cả một khoảng thời gian chỉ đề chờ đợi một điều gì đó hay ho từ thằng bé? Thôi đi, đã nói trước nó chỉ là một đứa trẻ 12 tuổi và một thằng 12 tuổi có thể làm gì hơn được? Không phải thiên tài, không phải yêu quái, cũng không là siêu nhân. Bởi chắc chắn rồi, 100% nếu nó siêu nhân thật thì bị ăn bản quyền Coppyright của bên DC mất, chẳng có ai thích điều đó cả. Tất nhiên thì, nó có thể trở thành một thiên tài hoặc một yêu quái, hoặc lấy một chút siêu nhân pha trộn. Ai mà biết, cứ đi đi nếu muốn. Dù sao đến đây cũng kết thúc rồi.
Chỉ chương này thôi.
Xem thêm tại:
Ông Mão (@Sea_Souls) - Wattpad[/BOOK]