Bài viết: 953 Tìm chủ đề
Chương 20: Hai Mảnh Trái Tim - 2

[HIDE-THANKS]
Ánh nắng gay gắt buổi ban trưa tô vàng con đường quê yên tĩnh, những thảm rạ của vụ lúa xuân vừa thu hoạch trải dài tận chân mây. Thiên Thuận nắm tay Tử Hân, rảo bước nhanh qua cánh đồng ngút ngàn.

Giây phút cả hai dừng trước một căn nhà tranh lụp xụp, đôi chân Tử Hân đột nhiên chùng lại. Cảm nhận được người con gái bên cạnh đang hoang mang, Thiên Thuận siết chặt lấy tay cô, mỉm cười thật nhẹ, trấn an.

- Không sao cả, có anh đây.

- Vâng. – Cô khẽ đáp.

Ra tiếp chuyện họ là một ông lão hom hem, quần xăn áo vén, râu tóc bạc phơ, ngang chỗ thắt lưng gập xuống tạo thành một góc tù đúng kiểu ông lái đò pha với ông Bụt trộn với bà Còng. Ông ta cứ nheo con mắt bên phải, nháy con mắt bên trái một đỗi rồi mới lè nhè lên tiếng.

- Hai người tìm ai?

- Dạ, chúng cháu tìm ông Trương Tán ạ. – Thiên Thuận lễ phép đáp lời.

- Họ Trương tên Tán chính là tôi đây.

Nghe ông ta giới thiệu xong, Tử Hân trố mắt quay sang Thiên Thuận đúng lúc anh cũng vừa quay qua nhìn cô. Tuy chưa bao giờ thấy mặt Trương Tán nhưng cô cũng biết là không phải.

Cho dù thời gian có sức bào mòn một con người nhưng cũng chẳng thể nào mà mòn nhanh như vậy, từ một vệ sĩ cao lớn sao lại biến thành tong teo, sụm lưng vậy chứ.

- Ông ơi, làng mình chỉ có một Trương Tán ạ? – Thiên Thuận kiên nhẫn hỏi tiếp.

- Phải, cả làng có mỗi mình tôi tên Trương Tán thôi. Cậu tìm tôi làm gì?

- A, Có lẽ chúng cháu đi nhầm nhà ạ. Xin lỗi vì làm phiền ông.

Dứt lời, Tử Hân nhanh chóng cúi chào và kéo tay Thiên Thuận rời khỏi. Cứ nghĩ tới số tiền đã bỏ ra cho mấy tay thám tử để bị lừa thế này, mặt cô hóa bí xị.

Thấy cô bạn gái dùng dằng, cứ quăng chân về phía trước cho nó rớt đâu thì rớt mà Thiên Thuận chẳng nhịn được cười.

- Em giận anh sao?

- Không có, em giận mấy tên thám tử lừa đảo.

- Lạ thật đấy, theo như lời Cảnh Lâm nói thì nhóm thám tử này đó giờ làm việc rất chuyên nghiệp và chính xác, tuyệt đối không có sai sót. Sao đến chúng ta lại nhầm lẫn vậy chứ?

Nhìn vẻ mặt đăm chiêu đầy trăn trở của anh, cơn giận trong cô nhanh chóng tan biến. Cảnh Lâm là một luật sư tương lai, có mối quan hệ khá rộng với các băng nhóm thuộc thế giới ngầm, người hắn giới thiệu đương nhiên không phải mấy kẻ ba lơn, lừa lọc như những gã thám tử trước đây do anh và cô tự tìm.

- Anh hỏi lại họ xem sao. Hay là mình thử hỏi thêm mấy nhà nữa. – Tử Hân nắm tay anh, dịu giọng.

- Hôm nay Cảnh Lâm đã bay sang nước ngoài nghỉ hè. Theo địa chỉ và mô tả thì chính xác rồi, không nhầm đâu. Mình về đi, đợi khi cậu ấy đến nơi, anh sẽ gọi.

- Sao anh không gọi cho bên thám tử luôn? – Cô thắc mắc lên tiếng.

- Tổ chức đó chỉ liên lạc với anh qua trung gian là Cảnh Lâm thôi. Họ không muốn tiếp xúc với quá nhiều người. – Thiên Thuận từ tốn đáp.

- À. Vậy mình về thôi. Tự nhiên em muốn ăn măng le rừng tươi, anh đưa em lên núi hái nhé. – Cô ôm lấy cánh tay anh, tựa đầu vào, nũng nịu.

Anh mỉm cười, xoa nhẹ cái trán bướng bỉnh rồi kéo cô chạy ra bến xe buýt. Ruộng đồng buổi ban trưa vắng hoe, chỉ còn mỗi anh với cô len giữa những con đường đất mòn vàng bóng như rải mật.

Khi Thiên Thuận và Tử Hân trở lại tỉnh J thì cũng đã một giờ chiều. Vừa trông thấy hai người bước vào, dì Lưu mừng rỡ chạy tới ôm chầm lấy cô, hỏi thăm rối rít. Hơn nửa tháng qua, cô không ghé trang trại.

- Thi cử xong rồi, sau này thường xuyên đến chơi cùng dì.

- Dạ vâng. À, dì ơi, dì còn.. cơm nguội không ạ? – Tử Hân ngập ngừng lên tiếng.

- Cái con bé này, bày đặt ngại ngùng nữa, vô đây dì dọn cho ăn.

Dì Lưu vừa nói vừa kéo tay cô xuống bếp. Thiên Thuận nhìn theo họ, lắc đầu cười nhẹ. Không có cô, bà coi anh là nhất, còn mỗi lúc cô xuất hiện thì bà chẳng thèm ngó ngàng gì anh nữa, xem anh hệt như kẻ tàng hình vậy.

Căn nhà nhỏ vốn im ắng chiều nay rộn ràng tiếng nói cười. Những người công nhân làm vườn gần đó nghe thấy liền lắc đầu ngán ngẩm, họ không biết dì Lưu này có thật là bà con dòng họ với Lý Hạo Nam hay chăng nữa.

Theo họ thì đáng lý khi biết rõ Tử Hân đã được đón vào Lý gia và định sẵn sẽ trở thành vợ tương lai của Hạo Nhiên, chí ít bà cũng phải nói gì để cô cùng Thiên Thuận bớt cặp kè mới phải. Đằng này cứ rủ rê cô tới nhà chơi thường xuyên, như vậy có khác nào đang đẩy thuyền cho cả hai đâu chứ.

Vậy nên, trong mắt mọi người, dì Lưu chính là một kẻ vô ơn, không chồng, không con, được Lý gia cưu mang mà còn chẳng biết điều, hiểu chuyện.

Chỉ tội cho dì Lưu, dì nào biết Tử Hân và Thiên Thuận yêu nhau bao giờ, cứ nghĩ hai đứa từng lớn lên bên nhau, thân thiết như anh em ruột, còn dì thì thương họ như con mình chứ có chèo thuyền, đẩy thuyền giống mọi người nghĩ đâu.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 953 Tìm chủ đề
Chương 21: Cơn Ghen Cuồng Nộ - 1

[HIDE-THANKS]
Phụ dì Lưu dọn dẹp bàn ăn và rửa chén xong, Tử Hân theo Thiên Thuận lên núi. Anh nắm tay cô, cẩn thận dìu đi, cứ chốc chốc, anh lại quay đầu nhìn đôi chân người phía sau, sợ cô bị vấp.

Đối với anh, cô chính là viên ngọc quý không chút tỳ vết mà anh muốn bảo vệ, nâng niu cả đời.

Ánh nắng dường như dịu hẳn cái nóng khi xuyên qua những tàn lá thấp. Những mảng sáng tối không đồng đều do mặt trời chẳng thể soi chiếu hết tạo nên một bức tranh đan xen tuyệt đẹp.

Tử Hân đưa tay ngắt một chiếc lá tràm, vò nát và đưa lên mũi ngửi. Cô thích cái không gian thanh vắng, u tịch của núi rừng ban chiều, thơ mộng và có chút phảng phất buồn khiến người thổn thức.

Từ xa, đã nghe tiếng dòng thác bạc hùng vĩ vang trong lòng núi. Dòng thác này chẳng bao giờ cạn, cứ theo bờ đá dốc, tuôn đổ suốt đêm ngày. Qua một cơn mưa lớn đầu mùa hè, nước càng chảy xiết hơn.

Vì chỉ muốn hái măng nên cả hai dừng lại bên con suối gần nhất chứ không leo lên cao làm gì. Trên bờ suối, vô số cụm cây le xanh tốt mọc san sát nhau, tạo thành lớp rào chắn hoàn hảo.

Sau khi dùng rìu chặt bớt những cành cây vướng víu, Thiên Thuận bắt đầu cào đi lớp lá mục, đào lấy những búp măng hãy còn non cho vào chiếc gùi.

Mặc dù rất muốn phụ nhưng tại anh không cho, sợ cô chui vào bụi rậm xước tay, xước chân nên cô chỉ đi tới đi lui nhìn ngó.

- Thiên Thuận, sao anh không hái mấy cái búp cao nè, khỏi phải đào? – Tử Hân trỏ vào búp măng xanh sát bên anh, thắc mắc.

- Mấy búp đó già, để anh đào măng non cho em.

- Mình bỏ khúc già đi, lấy ngón tay bấm xem khúc nào còn non thì mình lấy. – Cô tiếp tục cống hiến ý kiến.

- Anh thấy uổng, nó lên cao vậy rồi, mình để nó thành cây em nhé. – Anh ngẩng lên nhìn cô, nháy mắt tìm sự đồng tình.

- Em hiểu rồi, nghe lời anh.

Cô tủm tỉm cười và tháo giày, từ từ lội xuống lòng suối, đến ngồi trên phiến đá nhẵn trơn, cho dòng nước mát lạnh tràn trề chảy ngang đôi chân trắng hồng.

Nghe Tử Hân im ắng hồi lâu, Thiên Thuận vội quay lại xem thì thấy cô đang nghịch nước.

Hình ảnh thiếu nữ giữa chốn non thiêng tiên cảnh đẹp tựa tranh vẽ khiến toàn thân anh dường như bất động. Khi cô cất tiếng gọi, anh mới sực tỉnh, gấp gáp chạy tới bên cạnh.

Bàn chân anh đong đưa trong làn suối rồi khe khẽ chạm vào đôi chân nhỏ nhắn. Cô luồn tay ôm lấy anh, nhẹ tựa đầu vào lòng, mi mắt khép hờ, thỏ thẻ.

- Anh, lần sau lại dẫn em lên thác xem hoa Đỗ Quyên nhé.

- Được. Hôm nào mình đi sớm một chút. Đỗ Quyên chỉ nở vào mùa xuân và hè thôi, sang thu là tàn hết.

Câu nói vừa dứt, Thiên Thuận âu yếm vuốt nhẹ mái tóc dài rồi cúi xuống hôn lên vầng trán xinh. Đột nhiên nghe tiếng Tử Hân bật cười khanh khách, anh ngơ ngác đẩy vai cô ra, ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm người đối diện.

- Em cười gì vậy?

- Em cười anh đó. Muốn hôn, sao không chọn chỗ thích hợp hơn?

- Vậy theo em, chỗ nào mới thích hợp?

- Anh không biết thì thôi.

Tử Hân giận dỗi bật dậy, quay người. Mới bước một bước liền bị Thiên Thuận nhanh chóng kéo lại. Thế là, cô mất đà, ngồi luôn trên đôi chân cực phẩm. Anh luồn tay ôm siết vòng eo thon, giữ chặt không buông mặc cho cô giãy giụa.

- Bỏ em ra.

Cô hung dữ cấu mạnh vào tay Thiên Thuận. Lợi dụng lúc anh đau mà buông lỏng, liền tiếp tục vùng bỏ đi.

Anh cũng chẳng vừa, lội theo tóm lấy hai vai cô ấn ngồi xuống phiến đá rồi đột ngột nâng nhẹ chiếc cằm thanh tú, buộc cô phải nhìn vào mình.

- Anh..

Lời vừa cất lên đã bị gián đoạn bởi nụ hôn nồng nàn. Cơn gió chiều từ đỉnh núi tràn về, quanh quẩn khắp nơi nhưng Tử Hân chẳng thấy lạnh chút nào bởi làn môi nóng rực của Thiên Thuận khiến nhiệt độ và nhịp tim trong cô không ngừng tăng cao.

Qua không biết bao nhiêu lâu, anh mới buông tha cho cô.

- Là nơi đây phải không? – Thiên Thuận đưa ngón tay chạm nhẹ cánh môi hồng, thì thầm hỏi nhỏ.

- Anh.. anh trêu em.

Cô xụ mặt, đập mạnh chân xuống lòng suối làm nước văng tung tóe. Ngước nhìn những đám mây đen đang lừng lững kéo tới, đoán chừng trời lại sắp mưa, anh vội cúi xuống, bế cô vào bờ, tỏ vẻ hối lỗi.

- Em đừng giận mà. Lần sau anh không dám nữa. Mình về thôi.

Đeo chiếc gùi lên vai, Thiên Thuận đưa tay đến trước mặt Tử Hân, khẽ nghiêng đầu. Cô liếc mắt lườm anh một cái sắc xéo. Thế nhưng, khi người ta vừa rụt lại thì cô liền lao tới, nắm chặt lấy.

Xuống tới trang trại, sau khi xếp măng vào chiếc túi giấy, anh lấy xe máy chở cô về biệt thự. Cả một ngày quấn quít bên nhau, giờ sắp chỗ ai nấy ở khiến cô không kiềm được xót xa.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back