Bài viết: 953 Tìm chủ đề
Chương 10: Đại Náo New Square - 2

Khi cả hai đến thảm cỏ bên bờ kênh, Hạo Nhiên mới buông tay cô ra rồi ngã lăn xuống, thở hổn hển. Bao nhiêu năm qua, chưa có sinh nhật nào mà anh thảm hại như hôm nay, thương tích đầy người, tanh hôi như cú.

Tử Hân chẳng biết phải nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh bên anh. Lòng bàn chân cô lại rướm máu, thấm xuống giày ươn ướt. Lúc nãy hoảng quá nên không biết đau, giờ thì đau muốn khóc.

Nhìn gương mặt thư sinh lấm lem, cô nghe tim mình bỗng nhói lên. Cảm giác này giống hệt lúc nhỏ, mỗi lần thấy anh té ngã, lác mặt hoặc đầu gối thì cô cũng xót xa như vậy.

Lấy chiếc khăn trong túi xách ra, cô nhẹ nhàng thấm đi vết máu trên trán anh. Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn cao áp, Hạo Nhiên nhận thấy trong đáy mắt long lanh của cô vẫn vẹn nguyên tình thương ngày nào. Rõ ràng cô không ghét anh nhưng vì sao cứ tỏ vẻ lạnh lùng.

- Tử Hân, lúc ở bữa tiệc, sao em không nói với họ em là vợ của tôi?


Anh bật dậy, nắm chặt tay cô, ánh mắt đau đáu mong chờ câu trả lời từ người tình trong mộng.

- Cậu chủ, lúc đó, tôi không hiểu ý cậu là gì, vậy nên cũng không biết phải nói sao cho phải. - Tử Hân cúi đầu, cố tránh ánh nhìn bi ai.

- Em..

Lời vừa thốt ra đã nghẹn vì buồn, Hạo Nhiên chẳng nói thêm gì nữa, buông tay đứng dậy, rảo bước thật nhanh. Tử Hân vội vã đuổi theo anh nhưng chỉ vừa mới nhấc một chân lên thì cô ngã lăn đùng ra giữa đất.

- Cậu chủ. Á..

Nghe tiếng kêu yếu ớt từ phía sau, Hạo Nhiên liền quay đầu. Thấy cô bò lăn dưới cỏ, anh hốt hoảng lao tới, quỳ xuống, rối rít.

- Tử Hân. Tử Hân, em bị sao vậy? Em đau ở đâu?

- Chân của tôi, chắc hư mất rồi. – Cô nói như mếu.

- Để tôi xem.

Hạo Nhiên nhanh chóng tháo chiếc giày khỏi chân cô. Nhìn miếng băng gạc thấm đẫm máu, liền nhớ lại lúc mình kéo cô lên lầu, gương mặt anh bỗng chốc sa sầm.

- Em giẫm mảnh ly vỡ phải không?

- Phải. – Cô đáp khẽ.

- Tôi xin lỗi. Xin lỗi em, Tử Hân.

Câu nói của anh làm nỗi tủi thân và ấm ức trong cô trỗi dậy, chẳng thể nào kiềm nén được, cô bưng mặt bật khóc nức nở mà chẳng biết mỗi giọt nước mắt rơi xuống là một hạt muối xát vào trái tim ai kia.

- Mình về nhà thôi.

Anh nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy rồi gập người cõng cô trên lưng. Đi được một đoạn, cảm giác thật khó mà bước tiếp, anh dịu giọng lên tiếng.

- Tử Hân, em áp vào lưng tôi được không? Em ngửa ra sau như vậy..

- À, được.

Cô rụt rè đáp lời, ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh. Nếu có thể, cô rất muốn người đang cõng mình là Thiên Thuận chứ không phải Hạo Nhiên.

Sự thật về cái chết của ba cô vẫn chưa tỏ tường, cũng chưa biết Lý Hạo Nam rốt cuộc có liên quan gì không nhưng vì nghi ngờ nên đối với con trai ông ấy, tình cảm trong cô đã ít nhiều phai nhạt.

Bản thân Tử Hân cũng không ngốc đến nỗi không nhận ra sự thay đổi của cậu bé ngày nào. Đối với cô mà nói, cho dù Lý Hạo Nam có là hung thủ đi chăng nữa thì Hạo Nhiên vẫn hoàn toàn vô tội.

Vậy nên, cô không muốn anh lún sâu vào đoạn tình đơn phương này để rồi chuốc lấy đau khổ khi mọi chuyện phơi bày. Còn nếu như ông ấy không có tội thì cô cũng chẳng thể nào chấp nhận anh được.

Tình cảm cô dành cho anh chỉ là tình thương mến của người chị dành cho đứa em trai, bởi trái tim từ lâu đã trao trọn về người đàn ông mang tên Du Thiên Thuận.

Đường phố về khuya vắng ngắt, chỉ còn bóng đôi nam nữ cõng nhau đổ dài theo những bước chân, thi thoảng một vài chiếc xe lướt nhanh qua, chẳng buồn bấm còi. Điện thoại của Tử Hân đã bị bỏ quên ở nhà, còn điện thoại anh thì hết pin, không còn cách nào khác để về ngoài cuốc bộ và tìm taxi.

Cơn gió đêm từ dãy núi phía xa thổi vào thành phố, mang theo hơi giá lạnh nhưng Hạo Nhiên lại cảm thấy ấm áp vô cùng. Cũng đã lâu lắm rồi, anh không có cơ hội gần gũi cô thế này.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 953 Tìm chủ đề
Chương 11: Chăm Sóc Lẫn Nhau - 1

[HIDE-THANKS]
Cả hai về tới biệt thự Lý gia thì đồng hồ cũng đã điểm ba giờ sáng. Trông thấy đôi nam nữ mình đầy những máu, dì Hà lo lắng đến phát khóc.

- Ôi trời ơi, cô chủ, cậu chủ bị làm sao thế này?

- Không sao đâu dì, dì mang giúp cháu thau nước ấm nhé.

Nói rồi, anh nhanh chóng cõng cô lên phòng. Dì Hà gật đầu vâng dạ, hối hả bảo các cô hầu mau mau chuẩn bị nước cho anh.

Nhẹ nhàng đặt Tử Hân xuống giường, Hạo Nhiên khuỵu gối quỳ bên cạnh, cẩn thận tháo từng lớp băng khỏi chân cô. Nhìn đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, anh biết rằng cô đang rất đau.

- Để tôi tự làm. – Tử Hân khẽ lên tiếng.

- Em cứ ngồi yên.

Cánh cửa hé mở, dì Hà cùng cô hầu gái rối rít bưng nước vào. Vốn cả hai định nán lại xem có giúp được gì không nhưng Hạo Nhiên bảo họ hãy về phòng ngủ, mọi việc cứ để anh. Tử Hân mím chặt môi, quay mặt sang chỗ khác, cố kiềm nén cơn đau rát mỗi khi miếng bông thấm dung dịch sát khuẩn chạm đến chân mình.

- Em đau thì cứ la lên, không sao cả. – Anh trầm giọng nói.

- Cũng không đau lắm. – Cô đáp.

Cảm giác hơi gió mát mát phả vào làn da, Tử Hân bất giác ngoảnh đầu nhìn thì thấy Hạo Nhiên đang nhẹ thổi vết thương cho mình. Theo phản xạ, cô vội rụt chân nhưng liền bị anh bắt lại.

- Để tôi băng đã chứ.

- À, tôi quên mất.

Gì chứ riêng việc sát khuẩn, thoa thuốc và băng bó thì Tử Hân phải công nhận là Hạo Nhiên rất giỏi, làm rất thành thục, cứ như đã được đào tạo vậy. Có lẽ vì anh học võ từ bé, chấn thương là điều khó tránh khỏi nên song song đó anh phải tự biết cách chăm sóc và xử lý mỗi khi bất cẩn khiến bản thân bị thương.

- Tử Hân, sao em lại xuất hiện ở đó? – Hạo Nhiên nhìn cô, thắc mắc.

- Là.. là dì Hà kêu tôi tới khuyên cậu. Dì nói cậu say nhưng không chịu về.

- Xong rồi, em ngủ đi. Nếu mệt thì nghỉ học một ngày, đừng cố.

- Tôi không sao đâu, cậu chủ đừng lo quá.

Anh nhẹ gật đầu, thoăn thoắt thu dọn mớ bông băng cho vào túi rác rồi rảo bước đi ra. Lúc cánh cửa vừa mở, Tử Hân chợt sực nhớ, liền vội vàng gọi với theo.

- Sao vậy? – Anh quay đầu, tỏ vẻ khó hiểu.

- Trán của cậu.. để tôi giúp. – Cô rụt rè đề nghị.

- Cũng được, vậy nhờ em.

Hạo Nhiên mỉm cười vui vẻ. Rồi nhanh như sóc, anh với tay lấy hộp cứu thương chạy lại, tiếp tục quỳ dưới chân cô.

Tử Hân nhẹ nhàng lau sạch vết máu, sát khuẩn, bôi thuốc và lấy băng gạc dán vết thương. Cô chăm chú tập trung vào vầng trán cao mà chẳng biết mình đang khiến trái tim người đối diện vạn phần lỗi nhịp.

Sợ bản thân không kiềm chế được bản năng vì đang có hơi men, Hạo Nhiên vội vã gạt tay cô khỏi người mình, gấp gáp đứng lên. Bị bất ngờ trước hành động của anh, cô hơi chút chửng hửng.

Khi nghe tiếng bước chân đã xa dần, cô liền chống tay bật dậy, nhảy lò cò tới khóa cửa. Tuy cô tin Hạo Nhiên sẽ không xấu xa đến mức làm càn nhưng dù sao thì đề phòng trước vẫn hơn. Đối với người mang tư tưởng phong kiến cổ hủ như cô mà nói, thủy chung bao hàm trọn vẹn cả tình cảm lẫn thân xác.

Chuyện hôm nay khiến Tử Hân hoàn toàn kiệt sức. Vừa nằm xuống giường, cô liền ngủ ngay. Mãi đến khi tiếng chuông báo thức reo lần hai, cô mới choàng tỉnh. Vén màn nhìn ra thấy trời đã sáng bừng, cô vội vàng leo xuống giường, đánh răng rửa mặt, thay đồ, chải tóc, lấy cặp sách và tập tễnh rời phòng.

- Cô chủ. Cô chủ ăn sáng đã ạ.

Tiếng gọi của nữ hầu gái làm bước chân Tử Hân khựng lại. Liếc mắt nhìn vào phòng ăn, cô thấy Hạo Nhiên vẫn đang dùng bữa. Ngoại trừ đôi lúc hung hăng, mất kiểm soát khi say rượu thì bình thường anh rất nhẹ nhàng, nho nhã.

- Trễ quá rồi, tôi không ăn đâu.

Cô mỉm cười đáp gọn và quay người. Nhưng mới nhấc chân lên thì bỗng nghe giọng nói trầm ấm vọng ra.

- Em vào cùng ăn đi, lát nữa để tôi đưa em tới trường.

Tử Hân đờ người hết mấy giây. Đã bao nhiêu năm rồi, theo yêu cầu giữ khoảng cách khi ra ngoài từ cô, cả hai chưa lần ngồi chung một chiếc xe đến trường, và anh cũng chưa lần đề nghị lại.

Nhẹ nhàng bước vào, đưa tay kéo chiếc ghế phía đối diện, cô ngồi xuống, lặng lẽ ăn nhanh phần của mình. Vừa uống cạn ly nước lọc thì chuông điện thoại bỗng ngân nga. Trên màn hình hiện lên dãy số quen thuộc và không có tên.

- Tôi ăn xong rồi. Tôi đợi cậu bên ngoài nhé. – Tử Hân vừa nói vừa đứng lên.

Hạo Nhiên không đáp lời. Vầng trán thông minh khẽ nhíu lại, gương mặt tuấn tú lộ rõ vẻ bất mãn. Lấy khăn lau miệng xong, anh nhanh chóng rời khỏi bàn.

Suốt quãng đường dài, chẳng ai nói với ai câu nào làm Lưu Nhược Bân ngồi ôm vô lăng phía trước cảm thấy khó thở vô cùng. Tối hôm qua, đôi vợ chồng chẳng biết khi nào cưới này chớp mắt đã bỏ chạy khỏi vũ trường, bỏ mình hắn bơ vơ rồi bị hốt lên đồn cảnh sát cùng với đám bạn của Chu Hà.

Bản thân Chu Hà cũng luồn cửa sau thoát thân. Vì hai đầu tàu đều biến mất, chỉ còn lại rơ moóc nên hắn cùng đám người đó đã thỏa thuận với nhau không khai ra đàn anh của mình và nhận hết tội lỗi. Cuối cùng, cảnh sát để hai bên hòa giải, phạt tiền cảnh cáo rồi thả về.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 953 Tìm chủ đề
Chương 12: Chăm Sóc Lẫn Nhau - 2

[HIDE-THANKS]
Chiếc ô tô dừng lại trước cổng chính. Tử Hân từ từ leo xuống, đưa tay đóng mạnh cánh cửa, bước lần vào bên trong. Hạo Nhiên thở dài, bảo Lưu Nhược Bân cho xe chạy rồi thả người tựa hẳn phía sau ghế, nhắm mắt, cất giọng uể oải.

- Xin lỗi nha Mập. Ba cậu có nói gì không?

- Lỗi phải gì chứ. Ba nói đó là nhiệm vụ, lý lịch của cô chủ và cậu chủ tuyệt nhiên không được có tỳ vết. – Hắn cười hề hề.

- Tôi không nghĩ cô ấy sẽ đến.

- Là tại tôi gọi về nói cậu uống gần mười chai rồi và nhờ dì Hà chuyển lời cho cô chủ. – Hắn nhăn nhó thú nhận.

- Mười chai? Cậu nghĩ tôi là đô bất tử sao?

Hạo Nhiên bật dậy, ngồi thẳng lưng, trợn mắt nhìn tên tài xế. Trông cái bộ dạng hối lỗi của hắn, anh nửa thấy tội, nửa lại buồn cười. Thầm nghĩ dì Hà và cô gái kia cũng thật nhẹ dạ, hắn nói dối trắng trợn thế mà họ cũng tin cho được.

Tiết học cuối cùng kết thúc. Thiên Thuận và Tử Hân cố nán lại trong giảng đường, chờ dòng người vơi bớt vì anh sợ chen lấn sẽ làm động tới vết thương ở chân cô.

- Tử Hân, cho anh xem sơ qua chân em nhé. – Anh ấn cô ngồi lên ghế, dịu giọng đề nghị.

- Được. – Cô thẹn thùng gật đầu.

Thiên Thuận khuỵu gối quỳ xuống, đôi tay nhẹ nhàng tháo chiếc giày và lớp băng quấn. Nhìn vết cắt vẫn còn rướm máu, nước mắt anh bất chợt tuôn rơi. Cảm nhận chân mình ươn ướt, Tử Hân vội cúi người cầm lấy tay anh.

- Thiên Thuận, anh khóc sao?

- Xin lỗi em, lẽ ra khi em bị thương, anh nên là người bên cạnh em trước tiên.

- Hoàn cảnh của chúng ta đâu phải em không biết. Em không có trách anh.

Tử Hân dịu dàng lau khô giọt nước mắt trên khóe mi người thương. Anh khẽ gật đầu, quấn băng và mang lại giày cho cô. Bỗng nghe phía sau lưng vọng đến tiếng bước chân, cả hai cùng lúc ngước lên nhìn.

Thấy Dương Mỹ Tranh đang tiến gần về hướng mình, Thiên Thuận nhanh chóng đứng dậy. Tử Hân cũng bám vào tay anh, rời khỏi ghế.

- Hai người lấy giảng đường làm nơi tình tứ đấy à? – Dương Mỹ Tranh khoanh tay trước ngực, ánh mắt khinh khỉnh chẳng buồn nhìn đối phương.

- Có liên quan đến cô sao?

Thiên Thuận vừa nói vừa cúi xuống, kéo Tử Hân ngã lên lưng mình. Thấy anh sắp cõng người rời khỏi, Dương Mỹ Tranh vội bước tới chắn ngang trước mặt.

- Thiên Thuận, anh nên quản kỹ Tử Hân, đừng để cô ta liên lụy người khác.

- Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ quản lý người con gái tôi yêu. Nếu cô Dương thấy lo lắng quá thì ráng bám theo mà bảo vệ cậu Hạo Nhiên vậy.

- Anh.. Tử Hân, cô từng nói rằng cô đối với Hạo Nhiên chỉ là tình chị em, phận chủ tớ. Vậy sao cô không nói rõ với anh ấy rồi cút khỏi nhà họ Lý đi?

Dương Mỹ Tranh nói không lại Thiên Thuận liền quay sang chất vấn cô gái đang ngồi trên lưng anh. Tình cảm dành cho Hạo Nhiên, ngay từ thuở bé, cô cũng đã nói rõ với Tử Hân.

Chính vì biết Tử Hân thích Thiên Thuận, chỉ xem Hạo Nhiên như em trai và chăm sóc anh theo sự giao phó của Lý Hạo Nam nên cô mới yên tâm qua bao thời gian.

Thế nhưng bây giờ, cô nhận thấy anh ngày càng lún sâu vào mối quan hệ được sắp đặt này. Sáng hôm nay, khi nghe người quen trong vũ trường mách lại chuyện đêm qua, cô liền không nhịn nổi mà canh giờ đến trường sớm để gặp cô vợ hờ của anh.

- Mỹ Tranh. Hôn ước giữa tôi và cậu ấy chỉ chủ tịch mới có quyền hủy bỏ mà thôi. Tôi cũng muốn đường đường chính chính rời khỏi đó.

Nói rồi, Tử Hân ghé vào tai Thiên Thuận, thầm thì bảo anh đưa mình về.

Nhìn đôi tình nhân không danh chính ngôn thuận lướt nhanh qua, Dương Mỹ Tranh tức muốn bốc khói. Bản thân Dương Mỹ Tranh cũng chẳng hiểu sao ba cô cứ bắt cô phải lấy lòng và quyến rũ tên Thiên Thuận mồ côi này, còn về Hạo Nhiên thì cứ răn đe cấm cản không được tơ tưởng.

Nhưng mà cô mặc kệ, ai nhìn vào đều thấy Hạo Nhiên ở trên trời, Thiên Thuận sát dưới đất. Vậy nên, cô dặn lòng quyết tâm đeo đuổi cậu chủ Lý gia tới cùng, còn nữa là vì cô tha thiết yêu anh.

- Hóa ra đàn chị Tử Hân và anh bạn Hạo Nhiên có hôn ước từ nhỏ sao?

Tiếng nói của Hạ Tiểu Kỳ vang lên khiến Dương Mỹ Tranh giật mình quay đầu. Vốn tưởng giờ này giảng đường không có ai nhưng chẳng ngờ cô bạn học lại xuất hiện ở đây. Cố làm ra vẻ bình tĩnh, cô nhanh miệng đáp.

- Đó là quyết định của người lớn, cô ta không thích anh Hạo Nhiên.

- À. Ra vậy. – Hạ Tiểu Kỳ mỉm cười ẩn ý.

- Nhưng cho dù là vậy thì cũng không tới lượt cô đâu, tốt hơn hết, cô đừng bao giờ mộng tưởng bước chân vào Lý gia.

- Vì sao chứ? Luận về gia thế và tiền bạc, tôi hơn cô nhiều lắm đấy.

- Những thứ đó anh Hạo Nhiên có thừa nên sẽ không màng tới đâu.

Dứt lời, Dương Mỹ Tranh đỏng đảnh cất bước. Hạ Tiểu Kỳ đưa tay hất mái tóc xõa trước mặt, khẽ mỉm cười. Bản thân cô vốn dĩ đâu có ý ngấp nghé cậu ấm Lý gia chứ.

Xem ra sau bao tháng năm rình mò tìm hiểu thì cuối cũng cô cũng biết được sự thật giá trị rồi. Thái độ hôm sinh nhật của Hạo Nhiên đủ chứng tỏ tình cảm anh dành cho Tử Hân là thế nào. Vậy nên, chỉ cần anh giữ chặt người vợ tương lai này bên cạnh không buông thì cô sẽ có cơ hội chiếm được trái tim Thiên Thuận.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 953 Tìm chủ đề
Chương 13: Quà Sinh Nhật Muộn - 1

[HIDE-THANKS]
Rời khỏi cổng trường đại học, Thiên Thuận không đưa Tử Hân về liền mà cõng cô vào quán ăn phía đối diện dùng cơm trưa luôn.

Ngày thường, buổi chiều anh phải tới trường bắn và lên núi thiền định, luyện võ cùng Diệp sư phụ, cộng thêm mấy tháng nay cả hai đều tập trung ôn thi, đâm ra thời gian dành cho nhau cũng ít.

- Em ăn thịt bò nhiều mới nhanh có máu lại. – Anh vừa nói vừa đẩy miếng thịt to tướng đã được cắt nhỏ sang phía cô.

Tử Hân ngoan ngoãn nghe theo lời Thiên Thuận, không hề khách sáo. Từ trước đến nay, mỗi lần dùng bữa cùng nhau, từ việc bóc vỏ tôm, cắt nhỏ thịt, trụng mì hay lóc thịt cá đều là do anh làm, cô chỉ việc ngồi chờ ăn thôi. Bên cạnh anh, cô cảm giác mình thật bé nhỏ và chẳng cần phải lớn thêm nữa.

Ánh nắng nhàn nhạt vì mặt trời bị mây khuất bóng rơi nhẹ trên khung cửa kính ô tô. Hạo Nhiên buồn bực đưa mắt nhìn về phía chiếc bàn có đôi nam nữ đang vui vẻ ăn uống cùng nhau, người con gái kia còn ân cần đút thức ăn cho tên đàn ông đó nữa.

Vốn anh tranh thủ đi học sớm để bảo Lưu Nhược Bân đón cô về nhà rồi quay lại nhưng cuối cùng phải chứng kiến cảnh này.

- Cậu chủ, giờ mình vào trường luôn hay sao ạ? – Lưu Nhược Bân lí nhí hỏi.

- Đưa tôi tới trường bắn, hôm nay nghỉ học.

Hạo Nhiên vừa dứt lời, chiếc xe nhanh chóng lao đi, chẳng mấy chốc mà đã đến nơi. Anh rút ví dúi vào tay Lưu Nhược Bân mấy tờ tiền, bảo hắn cứ đi ăn uống, chơi bời thoải mái, lúc nào mình gọi hẵng tới đón, không cần chầu chực chờ đợi.

Vì đang giấc trưa nên bên trong khá vắng vẻ. Hạo Nhiên rảo bước vào nhà kho, mở khóa tủ, lấy ra khẩu súng lục mà anh vẫn thường dùng.

Trường bắn này cũng là một trong số những tài sản thuộc sở hữu của Lý gia, vậy nên, cho dù Hạo Nhiên và Thiên Thuận không phải vận động viên của câu lạc bộ bắn súng thì vẫn có thể đến học và thậm chí là tự do ra vô.

Kiểm tra súng và nạp đạn xong, Hạo Nhiên lấy bịt tai đeo vào rồi tiến lại gần tuyến bắn. Khi buồn bực, anh chỉ biết dùng cách này để giải tỏa chính mình.

Trải qua gần năm năm chăm chỉ tập luyện, trình độ bắn súng của anh chẳng thua gì các xạ thủ chuyên nghiệp, thậm chí là còn hơn họ nữa.

Những tiếng nổ liên tục vang lên, chẳng mấy chốc, băng đạn sáu viên đã hết. Hạo Nhiên tiếp tục nạp thêm. Lúc này, anh chỉ muốn bắn nát mục tiêu phác họa chân dung con người trước mặt.

Vị huấn luyện viên trưởng thấy anh ở bên trong suốt mấy tiếng đồng hồ thì lo lắng lẻn vào xem thử. Nhìn cái mục tiêu te tua xơ mướp và gương mặt đằng đằng sát khí của cậu ấm nhà Lý Hạo Nam, ông cũng chỉ biết lắc đầu, lặng lẽ quay đi.

Vừa ra khỏi cửa, bất ngờ chạm mặt Thiên Thuận, ông liền cúi chào. Tuy anh không có thân phận đặc biệt nhưng Lý Hạo Nam đã dặn dò rằng mọi người phải đối xử với anh như cái cách mà họ đối xử với Hạo Nhiên vậy. Đáp lại ông, anh khiêm tốn cúi người thấp hơn rồi ngẩng lên, cười nhẹ.

- Bên trong có người sao thầy?

- Là Hạo Nhiên đấy, bắn tấm bia thành tổ ong luôn.

Huấn luyện viên trưởng đưa tay khẽ vỗ vai Thiên Thuận và bước tiếp. Chờ cho ông ấy đi xa, anh mới chậm rãi đẩy cửa vào phòng tập.

- Hôm nay cúp học à? - Thiên Thuận lên tiếng hỏi khi Hạo Nhiên vừa bắn xong phát súng cuối cùng và gỡ bịt tai xuống.

- Không phải chuyện của anh. – Hạo Nhiên đáp gọn.

- Ai lại bắn súng như cậu chứ?

- Đừng nói nhiều, anh vào lấy súng rồi ra thi với tôi.

Nhìn gương mặt đỏ ong ong của Hạo Nhiên, Thiên Thuận cười nhẹ, gật đầu đồng ý. Bản thân anh cầm súng từ khi mới mười một tuổi, so với Hạo Nhiên, thời gian kinh nghiệm là hơn gấp đôi. Nếu không phải cậu nhóc này lên tiếng trước thì anh cũng chẳng nghĩ tới việc tranh tài cùng cậu ta làm gì.

Chuẩn bị xong xuôi, Thiên Thuận hướng về phía Hạo Nhiên, ra hiệu bảo hãy bắn trước.

Nhìn người đàn ông có vẻ dạn dày sương gió với vóc dáng gần như hoàn mỹ cùng khẩu súng lục trên tay đang bước đến gần, trong lòng Hạo Nhiên đột nhiên dấy lên nỗi ghanh tị mặc dù ngoại hình của anh cũng chẳng thua kém là bao. Có một người như vậy suốt ngày kè kè bên cạnh, khó trách vợ anh mê mẩn đến quên luôn thân phận của mình.

Quay nhanh khẩu súng trên tay, Hạo Nhiên bước qua tuyến bắn khác, tập trung hết sức vào giữa tấm bia và nổ súng. Thiên Thuận vỗ tay khen ngợi rồi chậm rãi tiến lên ngay khi anh vừa lùi xuống.

Hướng nồng súng về phía tấm bia nhưng ánh mắt của Thiên Thuận lại tập trung trên người Hạo Nhiên. Sau nụ cười nhạt, đôi đồng tử sắc lạnh chỉ khẽ liếc sang và ngón tay nhanh chóng bóp cò.

Vội đưa ống nhòm lên kiểm tra, Hạo Nhiên như chẳng tin vào mắt mình nữa, viên đạn do Thiện Thuận bắn ấy đã đi đúng vào vết bắn trước của anh và hoàn toàn không lệch dù chỉ là một chút.

- Có phục không? – Thiên Thuận quay đầu, cất tiếng hỏi.

- Tránh xa Tử Hân ra, anh biết rõ cô ấy chính là vợ tôi. – Ánh mắt Hạo Nhiên lúc này đã thành hình viên đạn.

- Đó chỉ là quyết định của ba cậu, cô ấy chưa bao giờ đồng ý cả.

- Vậy thì đã sao? Ngay khi cô ấy tốt nghiệp, tôi sẽ lập tức tổ chức hôn lễ.

Trái với suy nghĩ của Hạo Nhiên, Thiên Thuận vẫn điềm đạm mỉm cười. Đưa tay khẽ vỗ lên vai người đối diện, anh hạ giọng nhắc nhở.

- Ráng luyện thêm nhé.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 953 Tìm chủ đề
Chương 14: Quà Sinh Nhật Muộn - 2

[HIDE-THANKS]
Trông dáng vẻ vờ như cao thượng kia khuất dần về phía nhà kho, bàn tay Hạo Nhiên siết chặt, các ngón tay trắng dài đỏ ửng lên.

Dù rất muốn chạy theo choảng cho gã đàn ông ấy một cái nhưng anh không thể vì ba anh đã nói rằng ông cũng có phần trách nhiệm và phần lỗi trong cái chết của Du Thiên Thành cùng Lạc Tử Lâm tuy đó chỉ là tai nạn vượt ngoài tầm kiểm soát.

Vừa thấy Hạo Nhiên thất thểu xuất hiện, Lưu Nhược Bân vội nhảy xuống xe, chạy ra sau mở cửa. La lết mấy tiếng đồng hồ ngoài quán, uống hết không biết bao nhiêu ly nước nên bụng hắn trương lên chẳng khác nào bụng cóc.

- Về nhà. – Anh nhắm nghiền mắt, cất tiếng nói ngay khi ngồi vào ghế.

Đường phố chiều tan tầm khá đông đúc, qua hết nửa tiếng, chiếc xe mới về tới nơi. Từ trên ban công tầng hai, Tử Hân nheo mắt nhìn xuống, cô hơi chút ngạc nhiên khi thấy Hạo Nhiên đi học về mà giống đi cày vậy. Bước chân xiêu xiêu, lảo đảo như người bị vắt kiệt sức.

Ngay khi anh vừa ngước lên, cô lập tức lùi lại rồi quay trở vô phòng, chăm chú đan nốt chiếc khăn quàng cổ. Năm nào cũng đan, tay nghề của cô khá lên rõ rệt, động tác nhanh gọn, đường len rất đều.

Giờ cơm đến, không thấy Tử Hân, Hạo Nhiên bảo cô hầu gái lên gọi. Lát sau, cô hầu trở xuống, cúi đầu nhỏ giọng.

- Thưa cậu chủ, cô chủ nói cậu cứ ăn đi ạ, cô chủ không có đói.

Anh cười khảy. Hình ảnh lúc trưa ở quán ven đường lại xuất hiện trong đầu khiến anh khó chịu vô cùng, cũng chẳng biết cô ăn món gì mà tới giờ vẫn chưa thấy đói.

Trời cứ thế tối dần, vì quá miệt mài đan len nên khi Tử Hân nhìn lên chiếc đồng hồ báo thức thì cũng đã hơn mười giờ đêm. Cô mỉm cười hài lòng, xếp chiếc khăn lại, nhẹ nhàng bước ra.

Bản thân cô là người coi trọng lời hứa, đã hứa thì buộc phải thực hiện, cho dù có trễ một chút cũng không sao.

Sau một hồi tần ngần trước phòng Hạo Nhiên, cô đánh liều đưa tay gõ cửa. Qua mấy giây, có tiếng ổ khóa xoay tròn và anh xuất hiện.

- Tặng cậu. Tuy biết đã trễ nhưng mà.. chúc mừng sinh nhật cậu. – Cô ngập ngừng đưa chiếc khăn dâng trước mặt anh.

Đôi mắt Hạo Nhiên ánh lên nét cười rạng rỡ, buồn phiền bỗng chốc tan biến. Vốn anh cứ ngỡ cô bơ mình rồi, không ngờ cô vẫn nhớ lời hứa năm xưa.

- Tử Hân, hôm nay em không ăn tối, đói bụng làm sao mà ngủ?

- Tại tôi cố đan cho xong ấy mà. Thực ra đã đan một chiếc từ trước nhưng buổi sáng hôm sinh nhật cậu tôi làm đổ màu lên, vậy nên..

Tử Hân còn chưa nói hết thì Hạo Nhiên đã nắm lấy tay cô và dẫn từ từ xuống cầu thang, thẳng vào trong nhà bếp, ấn ngồi xuống ghế rồi nhanh chóng lấy tạp dề mặc vào.

Đến lúc này, cô mới hiểu là anh làm bữa tối cho mình. Nhìn thao tác thuần thục của anh, cô cứ ngỡ như người trước mặt chẳng thuộc về giới thượng lưu. Cũng không biết anh học nấu ăn lúc nào, có lẽ vì đã lâu, cô không còn để ý và quan tâm nhiều đến cậu bé Hạo Nhiên nữa.

- Món nhanh nhất chỉ có thể là mì xào thôi. Em ăn đỡ nhé. Tôi cũng không muốn lôi người hầu dậy vào lúc này.

Hạo Nhiên vừa nói vừa đặt hai dĩa mì xuống bàn. Dĩa lớn đưa cho cô, còn phần anh dĩa nhỏ vì lúc chiều anh đã dùng cơm nhưng sợ cô ăn một mình buồn nên mới cố ăn thêm.

- Cám ơn cậu chủ.

Nói rồi, cô vội cúi xuống, tập trung vào dĩa. Anh dịu dàng nhìn cô, khẽ mỉm cười. Hạnh phúc đối với anh mà nói chỉ đơn giản là có cô bên cạnh, cùng nhau học hành, cùng nhau làm việc, cùng nhau dạo chơi, nấu nướng, ăn cơm và cùng nhau sinh ra những đứa con xinh đẹp giống cô.

Dùng bữa xong, Tử Hân theo chân Hạo Nhiên dạo vòng quanh khuôn viên biệt thự. Theo như lời anh nói thì ăn khuya quá nên hoạt động một chút, lát về phòng sẽ dễ ngủ hơn. Sợ người thương lạnh, anh lấy chiếc khăn quà tặng choàng lên đôi vai cô.

Ánh trăng đêm trong vắt như mảnh gương treo hờ hững trên ngọn phi lao cao vút. Không gian tĩnh lặng, chỉ thi thoảng có tiếng kêu của vài con côn trùng và tiếng bước chân đôi nam nữ nhẹ khua xuống lối đi được lát bằng đá hoa cương.

Cơn gió xào xạc qua tán lá rồi tạt vào người làm Hạo Nhiên bất chợt ho lên mấy tiếng. Tử Hân nhìn anh, ái ngại. Con người này tuy trông khỏe mạnh vậy nhưng cơ địa rất yếu, trái gió trở trời liền cảm lạnh ngay. Còn thêm phần nếu như ngày nào mà anh không đổ mồ hôi thì y như rằng sẽ phát sốt, vậy nên cứ phải luyện võ thường xuyên.

- Chúng ta nhanh vào nhà đi, cậu sẽ bị nhiễm lạnh mất. – Cô vừa nói vừa tháo chiếc khăn xuống, nhón chân và quàng vòng quanh cổ anh.

Khoảng cách thật gần cùng hương thơm thanh khiết làm trái tim anh xao xuyến, chẳng thể kiềm nén tình cảm trong tim, anh vươn tay kéo Tử Hân ôm vào lòng. Bị bất ngờ nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cố đẩy anh ra.

- Một chút thôi Tử Hân. Cho tôi ôm em một chút thôi.

Giọng nói tựa lời cầu xin tha thiết khiến Tử Hân không thể cứng lòng từ chối. Đôi tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vỗ về trên tấm lưng rộng. Suy cho cùng, Hạo Nhiên cũng rất đáng thương. Cô thầm nhủ bản thân ráng chịu đựng thêm một năm nữa, đợi khi cô và Thiên Thuận tốt nghiệp thì sẽ xin Lý Hạo Nam hủy bỏ hôn ước này.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 953 Tìm chủ đề
Chương 15: Đền Ơn Ân Nhân - 1

[HIDE-THANKS]
Buổi sáng ngày cuối tuần, Hạo Nhiên tranh thủ dậy sớm nhưng vẫn là trễ hơn Tử Hân. Vừa vào phòng ăn, anh đã thấy cô đang ngồi đó, lặng lẽ bấm điện thoại.

Sau cái hôm cùng nhau đi dạo, hơn nửa tháng nay, mối quan hệ giữa cả hai có phần được cải thiện. Cô không còn tỏ vẻ lạnh lùng, ngó lơ anh nữa, những cuộc trò chuyện theo đó cũng nhiều hơn.

Nghe tiếng bước chân nhẹ đến gần, Tử Hân vội ngước nhìn lên, ngón tay cô vội vã ấn nhẹ vào bàn phím khiến màn hình trở nên tối thui.

- Mình ăn thôi. – Hạo Nhiên vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống.

Miếng bánh trên tay mới vơi được một nửa thì tiếng chuông điện thoại trên phòng khách réo vang. Nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện của dì Hà, Hạo Nhiên cũng đoán được người gọi tới là ai.

- Ba cháu phải không dì? – Anh cất tiếng hỏi khi dì Hà vừa cầm bình sữa rót thêm vào chiếc ly đã gần cạn hết.

- Dạ đúng thưa cậu chủ. Ông chủ nói đầu tuần sau sẽ về và hỏi thăm xem ở nhà có xảy ra chuyện gì không.

Nói rồi, dì Hà tủm tỉm lui vào trong bếp. Hạo Nhiên đưa mắt nhìn sang Tử Hân, thấy vầng trán cô hơi nhíu lại, đôi môi hồng khẽ nhếch lên. Nếu như anh đoán không lầm thì có lẽ cô đang cười, một nụ cười hiếm hoi, ít nhất là đối với anh.

- Tử Hân, em đang cười tôi sao?

- Không có. – Cô đáp gọn.

- Rõ ràng như vậy mà, rốt cuộc em cười vì điều gì?

- Tôi chỉ đang nghĩ, nếu như thật sự ở nhà có chuyện thì dì Hà cũng không nói với chủ tịch đâu. Trừ phi là bay luôn cái nóc nhà.

- Chân của em..

- Đã khỏi hẳn rồi.

Anh nhẹ gật đầu, nhét vội mẩu bánh cuối cùng vào miệng. Chuyện xảy ra hôm sinh nhật đến bây giờ trong lòng anh vẫn chưa nguôi ngoai cảm giác tội lỗi vì đã làm tổn thương cô.

Tuy cô chỉ buột miệng nói và hoàn toàn không suy nghĩ gì nhưng đối với anh thì đó chẳng khác nào lời trách móc.

Uống xong ly sữa, Hạo Nhiên nhanh chóng rời bàn ăn. Ra tới cửa chính thì thấy Lưu Nhược Bân đã đến. Hắn để xe máy của mình trong ga ra rồi chạy lại phía anh lấy chìa khóa.

Sau khi lùi xe vào tận nơi, hắn nhảy xuống mở cửa đứng chờ. Nhìn cái bộ dạng của hắn, Hạo Nhiên cũng chẳng biết miêu tả thế nào cho phải.

Đã hơn một lần anh nói hắn đừng câu nệ thân phận, cửa xe cứ để anh tự mở, tự lên, tự xuống nhưng là hắn không chịu, cứ thích tỏ vẻ trịnh trọng giống kiểu mấy tay vệ sĩ trong phim.

Khổ nỗi hắn đâu có cái khí chất lạnh lùng, trang nghiêm như họ thành thử trông kiểu ruộng chẳng ra ruộng, nhà cao tầng chẳng ra nhà cao tầng, quê chẳng giống quê mà thành phố thì càng không giống.

Lưu Nhược Bân lái xe vòng vèo hết mấy ngã đường và dừng lại trước một con hẻm nhỏ. Hạo Nhiên đưa mắt liếc nhìn bên ngoài, đúng là đường quá hẹp, xe chẳng thể nào mà chui lọt. Thế là, cả hai đành leo xuống, cuốc bộ vào.

Đứng trước căn nhà nhỏ đã cũ và có phần lụp xụp, Hạo Nhiên dượm bước tới lui một hồi rồi đưa tay gõ hai tiếng. Chỉ một lát sau, mùi hương thoang thoảng hôm trước nhẹ nhàng bay đến và cô vũ nữ mở cửa bước ra, nhẹ nở nụ cười.

- Chào anh.

- Chào cô. Tôi có nói sẽ gặp cô đúng không? Xin lỗi vì đã để quá lâu. Thời gian này tôi tập trung ôn thi nên chẳng đi đâu được. – Hạo Nhiên lịch sự đưa tay về phía trước.

- Cách có hai tuần chứ mấy mà, lâu gì đâu. – Cô thẹn thùng bắt tay anh.

- Xưng hô thế nào nhỉ? Tôi chỉ biết ở vũ trường mọi người gọi cô là Mila.

- Tôi tên Lâm Tử Hương, anh cứ gọi tôi là Tử Hương.

- Vậy làm lại nhé. Chào Tử Hương, tôi tên Lý Hạo Nhiên, cô cứ gọi tôi là Hạo Nhiên.

Ánh mắt Tử Hương thoáng chút bối rối, trái tim cơ hồ muốn nhảy tung khỏi lồng ngực. Cô khẽ mỉm cười mời anh cùng Lưu Nhược Bân vào nhà rồi lui xuống bếp pha trà.

Lưu Nhược Bân đi tới đi lui, quan sát khắp phòng. Hắn đưa tay chọc cái bập bênh bằng gỗ bé xíu đặt trên giá sách. Qua hết mấy phút, Tử Hương bưng khay nước trở lên, nhác thấy Lưu Nhược Bân đang nghịch món quà lưu niệm, cô vui vẻ cất tiếng.

- Đó là do các em ở trại trẻ mồ côi làm đấy.

- Trẻ mồ côi? Vậy cô là trẻ mồ côi à? – Lưu Nhược Bân nhanh miệng hỏi.

Đợi mãi chẳng nghe câu trả lời, cảm giác như có bốn con mắt đang chằm chằm sau lưng nên hắn rón rén quay lại. Lúc này, hắn mới nhận thấy miệng mình nhanh hơn não, phát ra câu hỏi ban nãy thật là quá vô duyên.

- Tôi xin lỗi, tôi chỉ tiện miệng.. - Hắn rụt rè giải thích.

- Không sao cả, anh nói đúng mà. Anh lại uống nước đi.

Ấm trà cứ thế vơi dần theo cuộc trò chuyện. Hạo Nhiên im lặng lắng nghe Tử Hương trần tình về cuộc đời cũng như công việc hiện tại. Càng nghe, anh càng khâm phục ý chí và nghị lực của cô gái mồ côi này.

Theo như lời Tử Hương kể thì ngay từ lúc mới sinh ra, cô đã là đứa trẻ không cha không mẹ, lớn lên trong trại mồ côi ở một ngôi làng heo hút nằm dưới tỉnh D. Năm mười bốn tuổi, cô rời khỏi mái nhà chung đó, đến tỉnh J tìm kiếm tương lai.

Không có bằng cấp và kinh nghiệm gì nên Tử Hương chỉ có thể xin vào bưng bê, rửa chén cho các quán nhậu. Rồi thì cô may mắn quen biết với quản lý hiện giờ của vũ trường New Square, anh ta bảo cô có dáng đẹp nên khuyên cô học múa cột và đưa về đó làm.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 953 Tìm chủ đề
Chương 16: Đền Ơn Ân Nhân - 2

[HIDE-THANKS]
- Công việc múa cột thật sự rất mệt, cô có muốn thay đổi không? Ví dụ như vào một nhà hàng đẳng cấp và làm tiếp tân? – Hạo Nhiên chậm rãi hỏi.

- Sao mà được chứ? Tôi có học hành gì đâu. – Tử Hương tủi phận cúi đầu.

- Thứ nhất hậu duệ, thứ nhì quan hệ, thứ ba tiền tệ, trí tuệ sẽ xếp thứ tư. Cô nghe câu này chưa?

- Nhưng quản lý có ơn với tôi, rời khỏi đó thấy thật có lỗi với anh ấy. – Cô ngập ngừng khó xử, hai tay đan chặt vào nhau.

- Tử Hương yên tâm, tôi sẽ nói chuyện với cậu ta. Tin rằng nếu biết được cô có cơ hội tốt hơn thì cậu ta sẽ vui vẻ đồng ý và không trách cô đâu.

Nói xong, Hạo Nhiên nháy mắt làm hiệu cho Lưu Nhược Bân đặt phong thư dày cộp lên bàn và nói đó là một chút quà thể hiện lòng biết ơn của anh vì cô đã nhanh chân đạp Chu Hà ra xa.

Ban đầu, Tử Hương liên tục chối từ nhưng Hạo Nhiên cứ khăng khăng bắt phải nhận nên cuối cùng cô đành thuận theo lời anh, đồng thời đồng ý đến nhà hàng như anh sắp xếp, mặc dù hiện tại cô cũng chẳng biết bản thân đứng vào đó rồi sẽ làm được những gì.

- Cô đừng áy náy, nếu không có cô thì cậu chủ chắc phải vào thăm bác sĩ ấy chứ. Không khéo tiền nằm viện còn nhiều hơn nữa. – Lưu Nhược Bân quay đầu nói khẽ khi vừa bước chân khỏi cửa.

Bóng dáng Hạo Nhiên và Lưu Nhược Bân đã khuất xa nơi đầu hẻm mà Tử Hương vẫn hoài lưu luyến nhìn theo. Nỗi tự ti vì không cùng đẳng cấp khiến cho cô dù từ lâu đã rất thích anh nhưng chẳng dám thể hiện.

Đôi khi cô muốn lại gần mời anh một ly rượu như bao cô tiếp viên khác nhưng đôi chân chẳng thể nào tiến lên được, chỉ dám âm thầm quan sát từ xa mà thôi.

Ở vũ trường xa hoa đó có rất nhiều cậu ấm nhà giàu buông lời ong bướm nhưng trong lòng cô chỉ ôm mỗi bóng hình người đàn ông với đôi mắt buồn, luôn luôn trầm mặc tách biệt đám bạn bát nháo dẫu vẫn ngồi chung.

Qua bao nhiêu lần chứng kiến anh như vậy, cô biết anh tìm tới chốn ăn chơi là để tiêu sầu, không phải đi giải trí vui vẻ giống bao người.

Hôm đó, nhìn anh liều mạng bảo vệ và che chắn cho Tử Hân, trong lòng cô bỗng dấy lên một nỗi ghanh tị mơ hồ. Vẫn biết mây tầng nào sẽ gặp mây tầng đó nhưng sao trái tim cứ xót xa thế này.

Rời khỏi con hẻm nhỏ, Lưu Nhược Bân theo lời của Hạo Nhiên, phóng như bay về hướng nhà hàng lớn nhất nhì tỉnh J.

Bản thân Lưu Nhược Bân thực sự rất nể cái tính nói được làm được và sẽ làm rất nhanh gọn, tới nơi tới chốn của Hạo Nhiên. Hắn tình nguyện trở thành Cu li cho anh cũng bởi vì hâm mộ anh điểm này.

Vì đã điện thoại thông báo từ trước nên khi Hạo Nhiên vừa tới liền trông thấy Lục Vấn Sinh, cũng là chủ sở hữu khu nhà hàng khách sạn Kingdom đang đứng ngay cửa chính đợi mình.

Kingdom tọa lạc trên một trong những con đường sầm uất nhất tỉnh J nên thực khách trong và ngoài nước đổ về rất nhiều, lớp thì ăn uống, lớp thì lưu trú. Nơi đây cũng là điểm đến mà giới doanh nhân, quan chức vẫn thường lựa chọn để tổ chức các cuộc gặp gỡ mang tầm cỡ VIP.

- Lý thiếu gia đại giá quang lâm, hôm nay chắc bão lớn ha? Mời vào, mời vào. – Lục Vấn Sinh cười tươi như hoa, tay bắt mặt mừng.

Hạo Nhiên khẽ gật đầu, theo chân hắn vào trong phòng làm việc. Sau một vài câu chuyện hỏi thăm, Lục Vấn Sinh trợn mắt cua lên khi nghe Hạo Nhiên gởi gắm một cô gái với trình độ chuyên môn gần như bằng không vào làm chỗ mình.

- Hạo.. Hạo Nhiên à, nhà hàng của tôi là năm sao đấy. – Hắn lắp bắp lên tiếng.

- Thì làm sao? – Anh nhàn nhã thổi tách trà, hỏi lại.

- Cậu à. Tôi vì nhác mới bỏ học từ sớm, nên là phải mướn người có học về làm cho mình chứ. Tôi đã ngu rồi. Cậu xem, Kingdom lúc trước là sáu sao đấy, về tay tôi có một năm mà tuột xuống còn năm sao.

- Vậy bây giờ cậu có muốn nó không còn sao nào không?

Nghe Hạo Nhiên hỏi, Lục Vấn Sinh thở dài ngao ngán. Thế lực nhà hắn tuy khá lớn nhưng chẳng thể nào đắc tội với thằng bạn học chung cấp ba này.

Không riêng tỉnh J mà gần như khắp đất nước, đâu đâu cũng là những người tai to mặt bự có mối quan hệ thân thiết với Lý Hạo Nam, mà tất cả đều do ông dùng tiền mua được.

- Còn nói gì mà có việc nhờ tôi, cậu là ép uổng tôi thì đúng hơn. - Lục Vấn Sinh hậm hực.

- Thế có đồng ý không?

- Đồng ý.

- Vậy để tôi bảo cô ấy đến. Yên tâm đi, người ta xinh đẹp, cao ráo, tiếng nước ngoài nói nhanh như gió, lại trải đời nhiều, đảm bảo sẽ biết cách cư xử hơn mấy cô nhân viên của cậu. – Hạo Nhiên nháy mắt nhìn hắn.

- Có ở lại dùng cơm trưa luôn không?

- Không. Vợ tôi đang đợi ở nhà.

Dứt lời, Hạo Nhiên ung dung đứng lên, chậm rãi bước đi. Chờ cho cánh cửa đóng lại, Lục Vấn Sinh mới nhấc điện thoại gọi xuống phòng nhân sự, dặn họ nếu có cô gái nào tên Lâm Tử Hương đến thì cứ nhận vào bộ phận tiếp tân, không cần phỏng vấn.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 953 Tìm chủ đề
Chương 17: Từ Thù Hóa Bạn - 1

[HIDE-THANKS]
Liếc nhìn đồng hồ thấy mới mười một giờ trưa, Hạo Nhiên bảo Lưu Nhược Bân ghé vào tiệm thuốc đông y để mình mua vài thang bổ máu xong hãy về nhà. Bà chủ tiệm vừa hốt thuốc vừa ngắm anh và cứ xuýt xoa trầm trồ mãi.

- Con nhà ai mà đẹp trai thế không biết? Này cậu, cậu có bạn gái chưa? Tôi có cô cháu gái..

- Cháu có vợ rồi ạ. – Hạo Nhiên đáp vội, cắt ngang câu nói nửa chừng.

Gương mặt bà chủ hiện rõ nét thất vọng, cột mấy thang thuốc lại với nhau rồi đưa cho Hạo Nhiên. Anh nhanh chóng trả tiền và cất bước quay ra.

Chiếc xe đã rời đi từ lâu nhưng bà cứ đứng tiếc rẻ mãi. Thầm nghĩ sao tuổi trẻ thời hiện đại, còn giàu có thế kia mà lại kết hôn sớm thế không biết, lẽ nào là vì một lần lầm lỡ chăng.

Ngước nhìn bầu trời, thấy mây đen đang ùn ùn kéo tới, Lưu Nhược Bân cố chạy thật nhanh. Tới ngã tư, vì trông đường trống và đèn vẫn chưa chuyển sang màu đỏ nên hắn nhấn ga vọt lẹ.

Xui xẻo cho cả hai, vừa hết nửa phần đường thì bỗng đâu xuất hiện một chiếc xe cũ xì, bùn đất lấm lem đang lao với tốc độ bàn thờ về phía họ. Lưu Nhược Bân hốt hoảng, vội vàng đánh lái rồi đạp thắng. Thế là, con xe xịn quay một vòng, lết bánh.

- Cậu chủ, cậu không sao chứ?

Lưu Nhược Bân quên cả bản thân mình đang bị đau, hối hả tháo dây an toàn, nhảy khỏi xe, mở cửa, kéo Hạo Nhiên ra ngoài. Tuy hai xe không tông trúng nhau nhưng chủ nhân của nó tự va vào ghế, vào cửa thành thử bầm dập cả người.

- Tôi không sao, hơi choáng chút thôi.

Hạo Nhiên vừa nói xong thì cái xe kia cũng vừa trờ tới sát bên chứ không hề bỏ chạy. Cả anh và Lưu Nhược Bân đều trố mắt ngạc nhiên khi thấy người bước xuống chẳng phải ai xa lạ mà chính là Chu Hà, con trai cả của đồn trưởng đồn cảnh sát Chu Dân.

Lưu Nhược Bân đang xót cậu chủ, trông thấy bản mặt mà thịt mất đâu hết chỉ còn trơ cái khung xương quai hàm của Chu Hà liền không nhịn được cơn giận, mắng té tát.

- Anh lái xe kiểu gì thế hả? Chưa có bằng sao? Hay là mắt anh mờ nên không thấy đèn tín hiệu? Dùng cái xe cùi rồi xem mạng mình cũng cùi như nó vậy.

Trái với vẻ hung hăng, coi trời như ngọn rau má hôm trước, Chu Hà của ngày hôm nay chẳng biết bị vong nữ nào dựa mà đột nhiên hiền dịu hẳn. Hắn rối rít nhận lỗi, xin lỗi rồi sờ soạng, xoắn xuýt hỏi han xem Hạo Nhiên có bị làm sao không.

- Cũng chẳng có gì nghiêm trọng. – Hạo Nhiên vừa nói vừa hất tay hắn ra.

- Hạo Nhiên à, mấy ngày sau anh có đến vũ trường để gặp chú nhưng không thấy. Chuyện hôm đó và hôm nay, thật lòng xin lỗi chú.

- Tôi quên rồi, anh đi đi.

Dứt lời, Hạo Nhiên toan trở vào trong xe, nhưng mới mở cửa thì Chu Hà mau mắn chộp tay anh giữ lại.

- Anh thấy chú va đập không nhẹ, ở nhà anh có hũ rượu thuốc gia truyền quý hiếm, có thể trị nội thương và nhanh chóng làm tan máu bầm. Hay là, chú theo anh về lấy một ít mà dùng.

- Tôi muốn biết lý do vì sao anh thay đổi như vậy? – Hạo Nhiên nghi ngờ hỏi.

Bằng giọng nói hơi có chút nhục nhã, Chu Hà kể rõ ngọn ngành. Rằng buổi sáng sau cái đêm đại náo New Square, ngay khi từ đồn trở về, ba hắn đã dũa cho hắn một trận te tua tơi tả và bắt phải tìm Hạo Nhiên để xin tha lỗi bởi ông nhìn thấy chiếc xe mà Lưu Nhược Bân cầm lái dán logo của Nam Thành.

- Hôm nay anh vào thăm rẫy, về tới đây lại xém đụng phải chú, coi như trong rủi có may. – Chu Hà cười cười, nhỏ giọng.

- Đám lâu la tụi tôi đâu nói tên anh, làm sao mà ba anh biết được? – Lưu Nhược Bân khoanh tay nhìn lên ngọn cây, khinh khỉnh.

- Sau khi cậu rời đi thì bọn đàn em nghe ba tôi dụ ngọt nên phản bội tôi rồi, chúng khai tuốt tuồn tuột hết luôn.

Tiếp đó, Chu Hà ra sức dụ dỗ Hạo Nhiên ghé rẫy nhà hắn dùng bữa cơm gọi là hòa giải. Ban đầu, anh quyết liệt từ chối nhưng sau một hồi nghe hắn lải nhải, ỉ ôi thì cũng xiêu lòng, nghĩ bụng thêm một người bạn bớt một kẻ thù và đã đồng ý.

Đường dẫn vào khu rẫy nhà họ Chu xa tít mù xa. Vì là đường đất, lại đang mưa nên khá lầy lội. Bây giờ, Hạo Nhiên mới hiểu lý do Chu Hà xách cái xe sắp hết hạn dùng làm phương tiện di chuyển.

Ở đây, người dân chủ yếu trồng cải và nuôi ong, nhà Chu Hà cũng không ngoại lệ, hắn bảo ba hắn làm thêm cho vui với để khi nào áp lực mệt mỏi còn có chỗ mà lui tới xả tress.

Đến nơi, Chu Hà hí hửng mời Hạo Nhiên cùng Lưu Nhược Bân vào nhà rồi hối thúc bà cô trông rẫy và nhóm người làm vật gà chuẩn bị cơm trưa. Thế là, cả đám vội vàng vắt chân lên cổ, rượt gà, bắt gà, làm thịt.

Từ trước tới giờ, ngoại trừ cơm dì Hà nấu ra thì Hạo Nhiên toàn ăn ở nhà hàng sang chảnh. Hôm nay được đổi gió vào chốn heo hút này thưởng thức gà thả vườn, uống rượu tự ngâm và ngắm mưa rơi đầu hè, anh cảm giác vô cùng thích thú.

Cả hai cứ thế, chén chú, chén anh mãi đến chiều liêu. Người làm công đã về hết, chỉ còn mỗi bà cô già.

Lưu Nhược Bân vì phải lái xe nên không uống, hắn ngồi chờ hoài thì đâm mệt, leo luôn lên chiếc võng gần đó ngủ ngon lành.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 953 Tìm chủ đề
Chương 18: Từ Thù Hóa Bạn - 2

[HIDE-THANKS]
- Thân làm cảnh sát mà lại đi ghẹo dân rồi đánh dân, anh cũng thật là.. - Hạo Nhiên gật gù trách móc.

- Thôi, chú đừng nhắc nữa, hôm đó anh bị bạn gái cắm sừng, buồn bực quá thành thử mất kiểm soát. – Chu Hà cất giọng nhựa nhựa, ợ tới ợ lui.

Bóng chiều lảng vảng trôi, bóng tối cứ thế lan dần, mưa rơi ngày càng nặng hạt, dường như chẳng muốn tạnh. Cơn gió mang theo hơi giá lạnh của những giọt nước thiên nhiên từ trời làm Hạo Nhiên bất giác nhớ Tử Hân đến tê tái cõi lòng.

Cứ mỗi lần thi xong là cô ốm hẳn, nhìn chẳng khác nào tàu lá chuối bay trong gió. Còn một năm nữa thôi, cô sẽ ra trường. Bản thân anh cũng mong ngóng ngày ấy, bởi vì ngay khi cô tốt nghiệp, anh lập tức xin ba mình tổ chức hôn lễ cho cả hai.

Uống cạn ly rượu cuối cùng, Hạo Nhiên đứng lên chào tạm biệt Chu Hà. Nhưng lúc này, tay cảnh sát đã say quá nên cứ cố gắng níu kéo anh ngồi thêm chút nữa.

- Hết rượu rồi, để hôm khác đi anh. – Hạo Nhiên hạ giọng.

- Thêm.. hai ly nữa thôi. Để anh.. chạy lại.. nhà ông lão nấu rượu đằng đây mua.. thêm một ít. Chú đợi anh.. đợi anh.

Vừa nói, hắn vừa lọ mọ tìm cái ô nhưng mãi không thấy. Sợ Hạo Nhiên chờ lâu, hắn túm luôn bộ áo mưa treo ngoài mái hiên, gấp gáp mang vào.

Rồi chẳng biết hắn xỏ thế nào mà hai chân vô chung một ống. Sau khi nhảy tưng tưng vài cái như thể nhảy bao bố thì hắn ngã sắp mặt vào vũng nước lênh láng trước sân.

Hạo Nhiên đang trong cơn say, thấy Chu Hà đầm đất liền tỉnh hẳn, vội vàng chạy ra đỡ hắn. Khốn nỗi, mới tới bậc tam cấp thì anh bị trượt nước, thế là thay vì giúp bạn, anh lại hại bạn, khiến cho Chu Hà mới ngóc đầu khỏi đất đã bị bẹp xuống, bất tỉnh nhân sự.

Lúc này, Lưu Nhược Bân cũng vừa tỉnh giấc, trông thấy hai cậu ấm bò toài ngoài mưa, hắn hoảng quá, rối rít lao tới giúp đỡ.

Bà cô đang ở dưới bếp, nghe tiếng la hét nên hối hả vọt lên xem. Nhìn Chu Hà nhắm nghiền hai mắt, gọi mãi vẫn không thấy dậy, bà khóc luôn một dòng sông.

- Nhanh lên Mập, đưa anh ấy tới bệnh viện. – Hạo Nhiên cất tiếng giục.

Lưu Nhược Bân vâng dạ cúi xuống, cùng cậu chủ khiêng Chu Hà ra xe. Bà cô cũng quẳng luôn cái nhà, không buồn coi nữa, đi theo ngồi cạnh thằng cháu.

Xe chạy đâu tầm nửa tiếng thì tới một bệnh viện nhỏ. Các bác sĩ thấy người phụ nữ khóc dữ quá, cứ ngỡ bệnh nhân sắp chết đến nơi, liền nhanh chóng thảy Chu Hà lên băng ca, đẩy ngay vào phòng cấp cứu.

Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ kết luận Chu thiếu gia hoàn toàn bình thường, còn việc vì sao đến giờ vẫn chưa tỉnh là do hắn say quá nên ngủ thôi. Nghe vậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, khiêng hắn ra và chở vô lại trong rẫy.

- Cô ơi, cháu thật sự xin lỗi, hôm nay phiền cô quá. – Hạo Nhiên cúi đầu, nhỏ giọng.

- Không sao cả. Chỉ là tai nạn nhỏ. Sau này, khi nào cậu có thời gian thì cùng Chu Hà ghé vào chơi. Từ đó giờ, đây là lần đầu nó đưa bạn đến đây.

- Vâng. Cháu chào cô, cháu xin phép về ạ.

Hạo Nhiên cúi đầu lần nữa rồi cùng Lưu Nhược Bân rảo bước ra xe. Kết thúc một ngày dạo chơi, tài xế vẫn sạch bong sáng bóng còn chủ của hắn thì lấm lem như con trâu đầm dưới ruộng lên.

- Chu Hà đi đứng sao mà ngã ghê thế cậu chủ? – Lưu Nhược Bân thắc mắc.

- Anh ấy đưa hai chân vào một ống quần. – Hạo Nhiên trả lời tỉnh rụi.

- Ôi trời, anh ta tưởng mình đang mặc váy à? – Hắn cười sặc sụa.

- Chắc tính làm nàng tiên cá bơi cho lẹ, sẵn vũng nước đó.

Nói xong, bản thân Hạo Nhiên cũng chẳng nhịn được, bật cười lớn, vừa cười vừa nhắc nhở Lưu Nhược Bân tập trung cầm lái đàng hoàng.

Vừa qua cổng đã thấy dì Hà cùng Tử Hân đang đứng trước cửa chính ngóng ra. Trong lòng Hạo Nhiên chợt dâng lên niềm xúc động.

Đỗ xe xong, Lưu Nhược Bân nhanh nhảu nhảy xuống, lấy ô che cho anh vào tận nhà.

- Cậu chủ bị làm sao vậy? – Dì Hà lo lắng nhìn anh.

- Cháu không sao cả. Cháu về phòng đây, buồn ngủ quá.

Anh cười nhẹ rồi thẳng một mạch lên cầu thang. Tử Hân ái ngại trông theo, dù đôi mắt chỉ liếc sơ nhưng cũng đủ cho cô thấy các vết bầm trầy giống như va đập ở tay và cả trên mặt anh.

- Hình như cậu chủ đánh nhau với ai thì phải.

Tử Hân quay sang dì Hà, nói khẽ. Vừa lúc này, chiếc điện thoại trên tay khẽ rung. Thấy số gọi đến là Thiên Thuận, cô nhanh chóng trở về phòng. Đầu máy bên kia, giọng anh dịu dàng như khúc nhạc trầm trong mưa.

- Em đang làm gì vậy?

- Ờ, em dọn lại tập sách. Hết năm học rồi.

- Tử Hân, bên thám tử mới báo với anh, họ đã tìm được người đàn ông lái thuyền năm đó. Ngày mai em có đi với anh được không?

- Đương nhiên em phải đi chứ.

- Vậy hẹn gặp nhau ở bến xe buýt nhé.

Sau tiếng tút tút vang lên, Tử Hân khẽ thở dài, thẫn thờ tiến về phía cửa sổ, vén tấm màn che. Trong lòng bộn bề những nghĩ suy, trái tim dường như đập nhanh hơn vì sợ.

Nếu Lý Hạo Nam thật sự là kẻ sát nhân thì bước tiếp theo, cô và Thiên Thuận biết phải làm gì đây, rồi còn Hạo Nhiên nữa.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 953 Tìm chủ đề
Chương 19: Hai Mảnh Trái Tim - 1

[HIDE-THANKS]
Đêm đã khuya, bên ngoài, mưa vẫn hoài rơi, tiếng sấm rền vang mang theo tia chớp sáng lòa làm Tử Hân giật mình tỉnh giấc. Chẳng hiểu sao trong cơn mơ vừa rồi, cô lại nhìn thấy Hạo Nhiên khi nhỏ.

Chợt nhớ đến những vết bầm tím lúc chiều trên người anh, lòng bỗng dâng lên nỗi xót xa khó tả. Suy nghĩ hồi lâu, cô giở chăn rời khỏi giường, tiến tới mở ngăn bàn lấy chai dầu nóng và chiếc chìa khóa lẻ rồi thẳng sang phòng kế bên.

Vừa bước được mấy bước thì vấp phải vạt váy ngủ dài, Tử Hân chới với ngã lăn giữa hành lang, văng luôn chai dầu. Lọ mọ hết mấy phút, cô mới tìm thấy nó nằm ở sát mép lan can.

Đẩy nhẹ cánh cửa, Tử Hân rón rén đến ngồi xuống cạnh Hạo Nhiên. Lúc còn bé, cứ mỗi đêm cô đều phải ghé phòng anh mấy lần để kiểm tra vì anh hay sốt bất chợt.

Vậy nên, cô tự giữ một chiếc chìa khóa bên mình để tiện đi qua đi lại. Mãi tới khi anh trưởng thành, chẳng cần phải ngó chừng thì cô cũng quên không đưa trả.

Qua ánh sáng tỏa lan từ chiếc đèn ngủ, Tử Hân nhìn rõ dấu vết va đập chẳng những trên bàn tay, gò má mà cả nơi cánh tay anh nữa.

Khẽ cúi đầu xuống gần, chỉ ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng của sữa tắm, cô bất giác mỉm cười. Đúng như cô suy đoán, anh tắm gội xong thì ngủ luôn, không có thoa dầu.

Những ngón búp măng thon dài cẩn thận xoa nhẹ trên các vết xanh tím, từ bàn tay rồi lên cánh tay.

Đang chăm chú thì Hạo Nhiên đột ngột trở mình, trong giây phút mơ màng, anh bất chợt ôm lấy cô, kéo ngã vào lòng.

- Tử Hân, anh yêu em.

Nghe tiếng Hạo Nhiên thì thào, Tử Hân hốt hoảng toan vùng chạy thì bỗng cảm nhận được vòng tay nhanh chóng nới lỏng và rớt ngược trở xuống. Cô hoàng hồn, thở phào nhẹ nhõm, hóa ra anh chỉ là nói mơ.

Kéo chăn đắp lại cho anh xong, Tử Hân nhanh chóng lủi về phòng mình. Cất chai dầu cùng chìa khóa vào trong ngăn bàn, cô tới ngồi rũ rượi trên giường.

Thầm trách bản thân sao đi lo chuyện bao đồng làm gì để rồi hú hồn hú vía, tim đập chân run thế này chẳng biết. Liếc nhìn đồng hồ, thấy đã gần ba giờ sáng, cô vội vã buông mình, trùm chăn nhắm mắt.

Khi tiếng mưa thôi không còn rơi thì bình minh cũng vừa đến. Ánh nắng ấm áp dần tỏa lan khắp các ngõ ngách trong vườn, chan hòa lên những chiếc lá cùng những nụ hoa e ấp vẫn còn ướt đẫm mưa đêm.

Hạo Nhiên vươn vai ngồi dậy, cơn đau nhức làm vầng trán anh khẽ nhíu lại. Trong trí nhớ mơ hồ, anh cảm giác hình như đã thấy Tử Hân qua phòng mình, anh còn ôm cô và nói lời yêu nữa.

Đôi môi bạc khẽ nhếch lên một nụ cười chua chát, người mình yêu ở ngay bên cạnh mà bản thân chỉ có thể bày tỏ tình cảm trong giấc chiêm bao.

Đánh răng, rửa mặt xong, anh thủng thẳng bước xuống lầu. Đưa mắt nhìn vào phòng ăn, chỉ có một phần duy nhất và cũng chẳng thấy bóng dáng Tử Hân đâu, anh vội đảo một vòng quanh nhà ra khuôn viên, tiện tay túm luôn cô hầu gái đang cắm cúi quét sân.

- Cô chủ đâu? Sao tôi tìm không thấy?

- Dạ, thưa cậu chủ. Cô chủ đã rời nhà từ sớm rồi ạ.

- Cô ấy có nói đi đâu không?

- Dạ không ạ, cô chủ chỉ nói là chiều sẽ về.

- Vậy cô ấy có nói đi với ai không?

- Dạ, tôi nghe loáng thoáng lúc cô chủ gọi điện thì hình như là đi cùng cậu Thiên Thuận.

Kết thúc màn hỏi đáp, mặt Hạo Nhiên bắt đầu tối lại dần dần và đen như than. Còn mặt cô hầu gái thì xanh lè, tái mét, các ngón tay cấu chặt vào cán chổi.

Mãi tới lúc anh đã đi xa mà cô nàng vẫn run lẩy bẩy, xem ra cậu chủ bé bỏng ngày xưa giờ lớn thành đàn ông thật rồi, biết ghen rồi.

Ngước nhìn bầu trời quang đãng, cô nhăn nhó thở than, trách sao bản thân cứ miệng nhanh hơn não, chẳng biết có khi nào chiều nay cậu chủ sẽ dỡ cả nóc nhà lên không.

Sau khi ra mở cửa xe lấy mấy thang thuốc, Hạo Nhiên hầm hầm quay lại phòng ăn, kéo ghế ngồi, bưng ly sữa nóng uống một hơi. Sữa hết mà cục giận vẫn chưa trôi xuống, cứ nghẹn cứng ngay cổ họng.

Dì Hà mới nhận hàng từ cổng trở vào, trông thấy cái mặt như cái mền của anh, bà liền kiếm cớ bắt chuyện.

- Cậu chủ, đây là.. - Dì Hà rụt rè chỉ cái bịch trên bàn.

- Thuốc bổ máu của Tử Hân đấy ạ, dì sắc rồi mang cho cô ấy nhé.

- Vâng thưa cậu. Cô chủ và cậu chủ đều quan tâm nhau thật là tốt quá.

- Chỉ có mình cháu đơn phương quan tâm cô ấy thôi dì à. – Anh buồn rầu nhìn về phía cửa, cất tiếng xa xôi.

- Cậu chủ đừng nói vậy. Cô chủ cũng rất lo lắng cho cậu. Nhìn người cậu có vết bầm, nửa đêm hôm qua đã sang phòng thăm cậu. Vì cô ấy làm rớt chai dầu, tôi nghe động, đến xem thử nên thấy.

Cơ mặt Hạo Nhiên lúc này giãn ra, thế mà anh cứ ngỡ mình nằm mơ. Nếu như vậy thì có nghĩa là lời yêu đó cô cũng nghe rồi. Nỗi vui mừng chưa kịp lóe lên liền vội tắt lịm.

Đến cuối cùng, cô vẫn chạy theo gã đàn ông kia. Người con gái ấy, lúc tỏ vẻ quan tâm, khi ơ hờ lạnh nhạt, như gần như xa khiến anh muốn phát điên được.

Ăn sáng xong, Hạo Nhiên leo thẳng lên lầu, về phòng, nằm xuống giường trùm chăn và ngủ, quyết tâm kiềm nén cơn ghen để chờ cô về, những mong lúc mình mở mắt sẽ lại thấy cô trong nhà.

Với tư dung của Tử Hân, anh tin cô tuyệt đối không làm chuyện khiến cho anh phải thất vọng.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back