Truyện Ngắn Sài Gòn Làm Sao Tránh Được Những Cơn Mưa - Litschool

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi nihC, 8 Tháng tư 2019.

  1. nihC I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,727
    Chương 20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Ủa, hôm nay hai ly hả! Lâu quá hen. - Cô bán chè nói có vẻ ngạc nhiên.

    - Hi, hai ly cô ơi! - Nhỏ Tầm cười khúc khích.

    - Lâu quá mới thấy con trai đó. - Cô nhìn tôi cười nói.

    - Dạ, cô nhớ con luôn hẳn! Mới ăn một lần mà ta. Hi. - Tôi gãi đầu vì không ngờ cô còn nhớ mình dẫu chỉ một lần ghé qua.

    - Nhờ con bé này nè, tuần nào chả qua hàng cô ăn chè. Mà chỉ ăn đậu xanh đánh thôi, hai cô cháu ngồi nói chuyện mới nhớ ra con đó. - Cô kể vừa liếc sang bên nhỏ Tầm, có vẻ nhỏ đang ngượng ngùng gì đó hóa e thẹn.

    - Hì, vậy cháu cũng có phúc cô nhỉ! Được người khác nhớ. He he. - Tôi cười gãi đầu đầy thích thú, chủ yếu chỉ để trêu nhỏ Tầm.

    - Sướng quá đi chứ nói gì. Sao bữa nay lại ghé quán cô? - Cô gặng hỏi.

    - À.. ừm. Tại.. - Tôi ngần ngừ một hồi chưa kịp nói thì bị nhỏ Tầm chặn lưỡi.

    - Bạn ấy bận học á cô. Đâu rảnh đi làm như con đâu. Hi. - Nhỏ Tầm tự dưng lên tiếng rồi lườm mắt sang tôi, có ý gì đó châm biếm thì phải.

    - Chè nè hai đứa. - Cô đưa hai ly chè ngắt đoạn dòng đối thoại.

    Nhỏ Tầm nói móc nối dễ sợ, tôi lâu rồi không đi làm ở nhà hàng này. Trước kia là tại vì hơi lạc hướng tình cảm, rồi đâm vào sa đọa game, ăn nhậu. Nhưng khoảng thời gian gần đây đã thay đổi, tôi hướng ngoại nhiều hơn. Tôi lại có sự mông mị của một thứ tình cảm dễ dàng theo đuổi, nhưng lại khó mà từ bỏ được.

    * * *

    Rồi bao ngày lại trôi, một tuần nay tôi đã có những cuộc hẹn với Linh như hẹn đi ăn trưa, uống trà sữa. Tôi luôn muốn được gần em, bởi có ai lại muốn xa rời điều mình thích. Hôm nay, Linh đi xin việc làm ở quán KFC gần Vincom Thủ Đức, tôi là người được mạn phép chở em đi.

    - Hey, sao lại xin tuốt dưới này vậy? Xa đó nhen. - Tôi chở Linh sau lưng thắc mắc.

    - Hi, tại KFC chỉ ở đây là tiện đường vào gần thôi. - Linh giải đáp.

    - À, ủa sao không làm cái gì đó mà làm KFC. Nghe nói ở đây làm cực lắm á.

    - Hì, không sao đâu. Tại tôi thích mấy vụ chế biến thức ăn nè, nên xin vô. - Linh cười mỉm.

    - Uầy, thích chế biến thức ăn hả! Lạ nhỉ. - Tôi lại càng tò mò hơn.

    - Hi, tui muốn biết nấu ăn ngon hơn. Nên khám phá mấy cái đó thôi, kẻo sau này có chồng không biết nấu thì khổ. Hi hi. - Linh nói mà tôi nghe khâm phục em quá chừng, chưa gì mà lo chuyện chồng con sớm thế. Em mới 19 tuổi chứ bao nhiêu đâu.

    - Hở! Ghê vậy. Rồi trước giờ biết nấu ăn chưa? - Tôi thắc mắc.

    - Sơ sơ thôi, vài món dễ làm hè.

    - Hi, tui cũng biết nấu ăn nè. Nhưng mà thích mới nấu, làm biếng thì nhịn.

    - Hì, tui cũng lâu lâu mới nấu. Sau này sẽ khác thôi. - Linh nói khó hiểu.

    - Ủa! Khác gì vậy?

    - Thì lớn lên, gia đình nó khác chứ. Hi. - Linh lại nói chuyện gia đình, sao em lớn nhanh quá vậy. Tôi còn bâng quơ này nọ trong cuộc đời bê tha, em đã nghĩ xa như thế. Quả thật, Linh là một mẫu người lý tưởng của tôi, hay của nhiều người đàn ông khác. Sau cuộc làm việc về, là một người vợ đang nấu nướng sẵn sàng cho các món ăn ngon.

    Cuộc phỏng vấn xin việc hoàn thành, Linh không được nhận. Bởi việc làm tới 10 giờ tối là bất khả thi với cô nàng đi xe buýt. Vẻ mặt em thấm buồn, trước kia cũng vì đi xe buýt bất tiện nên đã từ giã công việc gia sư ở quận 9, nay cũng vì thế mà bỏ lỡ cơ hội lần nữa. Nếu có thể tiện hơn, tôi muốn mình được ở kí túc xá để cho Linh mượn xe đi làm. Dù gì tôi cũng có làm việc nhiều đâu.

    - Sao thế? Đừng buồn mà. - Tôi an ủi Linh khi biết tin xấu.

    - Hi, không sao đâu. - Linh cười buồn.

    - Vậy ăn KFC không? Dù gì cũng tới đây rồi. - Tôi bỗng chốc đưa ra một đề nghị giật gân, miệng nhanh hơn não.

    - Hở! Tự nhiên.. - Linh ngạc nhiên hóa ấp úng.

    - Không sao đâu. Tui trả bữa nay cho, hi. - Tôi đột nhiên hào phóng phát sợ.

    - Hì, tiền bạc gì đâu. Ăn thì ăn. Hi. - Linh giờ đã cười được thoáng vẻ tự nhiên, em vẫn lại là em đấy thôi.

    Hai đứa ngồi ăn trên tầng hai, nhìn khung cảnh thật lunh linh, đèn đường Võ Văn Ngân sáng lấp lánh hai bên. Một lần nữa hai đứa lại thấy Sài Gòn lên đèn, dẫu một khung cảnh khác, tâm thế khác. Nhưng hai con người còn đó chung đồng điệu, một tâm tư của tôi, một vóc hình của em.

    Mặt Linh không còn những lo âu trong mối quan hệ của Nam nữa, tôi có vẻ thấy điều đó tương tự như lần đầu tiên gặp mặt. Em tinh khôi như làn gió, bước khẽ qua tôi để lại muôn vàn lý do cho tôi ngập ngừng. Nụ cười Linh là một vị thuốc bốc bằng tay, nhưng chữa lành bệnh tâm hồn. Một nụ cười bằng mười than thuốc bổ, thế mà nụ cười của em lại chiếm hết chỗ trong tôi. Tôi mơ màng nghĩ, tới đêm là một khoảng trời bận rộn, Linh luôn thường trực bên giấc nồng.

    Không biết sau ngần ấy thời gian, từ khi gặp Linh lần đầu tiên. Đến giờ cũng đã 9 tháng trôi, em có quan tâm đến những xúc cảm mục nát bao lần muốn sụp đổ lại trở về với mầm non hay không. Sau mỗi lần thất vọng, tôi lại được hồi sinh mạnh mẽ hơn nữa. Đó là tự khi nào, Linh giành trả tiền với tôi.

    - Thôi mà Lít, để tui trả cho. - Linh nói.

    - Thì chia ra có sao đâu hè.

    - Hổm nay ông chở tui đi hơi nhiều rồi. Bữa nay tui bao. - Linh nằng nặc.

    - Chở gì đâu trời! Tui rảnh mà. - Tôi gãi đầu đáp.

    - Hơ! Rảnh cái đầu ông á. Không nói nữa. - Linh nói rồi móc tiền đưa cho tôi, bởi KFC ăn là trả tiền trước rồi.

    Tôi chở Linh về mà lòng vui lạ, sao Linh lại là một người chuẩn mực của tôi như vậy chứ. Có nhiều điều muốn nói lắm, nhưng tôi phải giữ trong lòng. Sợ hấp tấp lại vấp phải những chong gai nhỏ nhặt, nên tới đây thôi. Cổng kí túc xá khu A.

    - Linh, đừng buồn đó nhen! - Tôi nói nhẹ.

    - Hở! Buồn gì ông. - Linh tròn mắt hỏi.

    - Thì không làm được trong KFC đó. Hi. - Tôi gợi chuyện.

    - Hì, không sao đâu mà..

    "Bụp, bụp.." - Tiếng mưa rơi trên các mái tôn, tôi và Linh vẫn còn chưa nhận ra điều bất chợt đó.

    - Lít, về đi. Mưa rồi kìa. - Linh vừa nói vừa nhanh tay phất cây dù che chung hai đứa.

    - Hì, tự nhiên nay tui quên đem áo mưa rồi. Xui quá. - Tôi gãi đầu cười trừ, khoảnh khắc này thật "cháy đèn", tôi và Linh chung một dù đứng cạnh nhau trước dòng người vội vã.

    - Thiệt hả! Vậy giờ sao? - Linh ngạc nhiên hỏi.

    - Thì chờ hết mưa chứ sao giờ.

    - Biết có hết hay không, nhà ông lại xa nữa. - Linh mặt hơi xụ nói.

    - Chứ giờ cũng chẳng biết làm sao. - Tôi nói rồi hai đứa lại đứng, đứng tiếp tầm 10 giây nữa, rồi lại 10 giây, tiếp như vậy tới 1 phút sau.

    - À, đúng rồi. Để tui chạy lên mượn áo mưa bạn tui. Hi. - Linh mừng rơn nói.

    - Hở! - Tôi ngạc nhiên hết thảy sao nãy giờ không nghĩ ra vụ đó.

    - Vậy chờ tui xíu nhen! - Nói rồi Linh bỏ tôi lại dưới mái hiên xa tầm mắt.

    Rồi mấy cái 10 giây trôi cứ thế, nhưng lần này đến tận 10 phút. Tôi gần Linh có 1 mà xa tận 10.

    - Hey, Lít. Áo mưa nhỏ bạn cùng phòng nè. - Linh cười chìa áo mưa cho tôi.

    - Hi, tốt quá luôn. - Tôi gãi đầu nhận lấy.

    - Nhớ mai đem theo hai cái áo mưa đó nhen. - Linh mặt nghiêm trọng mà còn toát vẻ ngây thơ.

    - Ủa! Sao vậy? - Tôi ngạc nhiên hỏi.

    - Thì cái này của bạn tui, một cái của ông chứ không lẽ mượn áo mưa của bạn tui hoài à! Hi. - Linh nói tôi mới nhận ra.

    - À, hi. Vậy giờ về được chưa cô nương? - Tôi ngại ngần hỏi.

    - Ừm, về đi. Bái bai.

    Linh chu đáo từ khi nào vậy không biết, trước giờ em có biểu hiện đó đâu. Hôm nay thật khác, giọng em bớt nặng đi âm quãng Huế một tí. Linh chu đáo với tôi thì có phải là một ý cho tôi chủ động hay không, đó có phải là một thay đổi chăng. Hay tại tôi ngu ngơ hóa dại khờ, chút lạ thường đã gọi là thay đổi. Cũng có thể tại tôi đa cảm, nghĩ mình khác thì em sẽ khác.

    Đường về nhà mưa tí tách, tôi cứ nghĩ ngợi đủ điều. Linh cho tôi cảm giác mê mụi, cứ nghĩ đã thích, cứ nhớ là muốn cười. Tuy tôi không phải tờ giấy trắng, nhưng những nét bút của em cứ cho hồn tôi phiêu lãng hoài. Chốc mưa ngưng, mọi người lại ra đường nhộn nhịp. Không hiểu sao tối nay tôi muốn đi chậm lại, tâm trạng thả đi đâu rồi, đôi mắt cứ mông lung nhìn các hàng quán ven đường. Bắt gặp nhiều cặp đôi hỉ hả bên nhau, đâu đó trong tâm trí tôi lại bẻn lẻn một điều: Tôi đã bắt được em rồi phải không?

    Lòng tôi rối mà cứ mừng cứ sợ. Tôi muốn được có Linh lắm, muốn được bao dung, che chở em. Đưa Linh đi qua các đoạn đường đông nghẹt xe cộ, để Sài Gòn lên đèn mà không phải cần một lý do nào. Lâu rồi tôi chưa nếm được vị yêu, cũng đã lâu rồi tôi không mạnh mẽ. Tiện bề cảm xúc, tôi viết những câu thơ chân thật nhất dành tặng Linh, mong em không chối từ tấm chân tình này.

    "Ai mang con phố đi qua mắt

    Khẽ nhướng hàng mi khúc giao mùa

    Liệu mây thấp thỏm trông gió phất

    Mưa không xa ngỡ nắng về chưa!

    Ngày em bước đến gió đong đưa

    Âm vang Huế biếc xua nước tóc

    Mắt mua khúc hát, tai mua sắc

    Môi cười mỉm có ai chờ không.

    Đã bao lần em cho tôi trông

    Dáng em khuất lối xa mù vắng

    Gặp em như thể tôi bất động

    Sợ theo em mãi hóa lỡ làng.

    Nên anh nhu nhược kể vài trang

    Không sâu sắc lắm như ai đó

    Không là cổ súy, không lãng mạn

    Nhưng là duy nhất anh dành cho.

    Một thiếu nữ đã không còn nhỏ

    Một trang giấy đã phần mờ nhạt

    Một bài ca chẳng cần ai hát

    Một thôi là đủ tịch tình tang.

    Bao lâu nay én lượn xanh chao

    Anh vẫn chờ đây em còn đấy

    Đợi rằng em qua mùa mưa bão

    Anh lại là bóng mát áng mây.

    Bao lâu anh không mạnh mẽ đây

    Bao lâu anh chưa nếm vị yêu

    Sợ mạnh mẽ làm tim yếu đuối

    Phút bâng quơ chốc lại buồn thiu.

    Không phải sợ những cơn mưa chiều

    Có em trong đó ngại gì yêu

    Ngần ngừ em có biết tình đó

    Sợ em từ chối thế là yêu.

    Anh không mang nắng đến cho em

    Nụ cười em tỏa sánh với đèn

    Mưa đâu đứng đó chờ em đến

    Anh đợi em nhé, nhé lung Linh!"

    Linh cũng là người thích Underground giống tôi nhưng ở một thể loại khác. Tôi đã không viết rap tặng Linh, bởi tôi sợ nó lại đi vào đường cũ. Tôi sợ cảm xúc của mình không đủ mạnh để thể hiện một bản nhạc, rap chỉ là bạn khi tôi buồn. Còn khi vui, tôi ngại nó lắm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  2. nihC I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,727
    Chương 21

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi dự định thật hay, tôi viết bài thơ ấy bằng nét chữ đẹp đẽ nhất của mình. Đâu thể đánh máy để thể hiện tấm chân tình được, nên tôi cặm cụi xé nát mấy chục tờ giấy. Viết đi rồi lại để đó, không biết cách nào để đưa cho Linh theo hướng tích cực đôi bên. Cứ sợ sệt thất bại rồi đâm ra ngờ nghệch.

    Nhưng suy nghĩ đăm chiêu một hồi, tôi lại nhắn tin hẹn Linh ra quán trà sữa cuối chiều thứ Bảy. Ngày cuối tuần tiện bề quẳng gánh lo học hành sang một bên, dù đã giữa tháng 5 cũng gần tới kì thi học kì. Hôm nay tôi cố đơn giản hóa bản thân nhất có thể. Tôi đã tự tay mua cho Linh một cây bút kim, em thích thứ này lắm. Tôi gói tờ giấy thơ vào bao thư dự định gửi em sau cuộc hẹn. Tôi nói những điều như mọi ngày, sẽ là như thế.

    Đến hẹn là lên, Linh đã đồng ý gặp tôi như mọi khi. Bước vào quán trà sữa đã quen thuộc nhưng hôm nay tâm thế tạo ra là khác hẳn. Tôi tự kêu cho mình một ly ca cao đá, bước đầu cho những mạnh dạn mang theo. Ngồi đợi tầm 10 phút, tôi chẳng thấy Linh đâu. Cứ nghĩ em đến trễ vì lý do nào đó, cứ loay hoay dòm điện thoại rồi ngần ngừ chẳng thể gọi vì nghĩ rằng: Mới có tí đợi chờ đã sốt sắng.

    Lại 10 phút nữa trôi qua, tôi dần cảm thấy như mình bị leo cây. Phải chăng Linh quên mất cuộc hẹn này, bây giờ mới có thể cho phép mình bấm số máy của Linh và..

    Nam xuất hiện trước cửa.

    Sự đợi chờ và thắc mắc của tôi trong lòng đã được giải tỏa phần nào. Nam đứng trước tôi, rồi ngồi xuống. Hai đứa chẳng nói tiếng nào, dường như Nam là người hiểu rõ hơn tôi. Bởi việc Linh không đến, chỉ có mình tôi đợi, nào Nam có chờ đâu. Yên lặng một hồi, tôi nhìn Nam nghẹn:

    - Sao mày.. - Tôi vừa cất tiếng đã bị Nam chặn lại.

    - Là tao đó. - Nam dứt khoát.

    - Là mày. Là sao? - Tôi ngạc nhiên không hiểu gì xảy ra.

    - Bữa nay mày hẹn tao ra đây đó. - Nam càng giải thích, tôi càng ngờ nghệch ra mặt.

    - Tao hẹn mày hồi nào. Đừng có giỡn chứ. - Tôi chút gì đó đã hiểu, nhưng không muốn hiểu.

    - Tức là mày hẹn Linh, nhưng tao ra đây. Hiểu chưa? - Thằng này nhìn thẳng tôi và nói không chút gian dối.

    * * *

    * * *

    Tôi không biết phải nói gì, chỉ là có gì đó chạy dọc sống lưng. Sợ một thứ mà mình chưa gặp phải, chưa nghe thấy. Nam trước mặt mà tôi thấy Linh muôn trùng xa xôi. Cớ sự gì Linh không đến, mà Nam lại xuất hiện chứ. Chẳng phải Nam và Linh đã lơ nhau từ dịp trước sao, vậy Nam ở đây làm gì?

    - Sao mày.. - Tôi lại ngần ngừ hỏi và lại bị cắt ngang.

    - Đúng, là tao đến gặp mày. Tao với Linh bồ nhau mà, nên tao tới để gặp mày thay Linh không được sao. - Nam nói tới đâu tôi sững sờ tới đó.

    - Hở! Vậy là việc tao nhắn tin hẹn Linh, Linh đều kể cho mày à! - Tôi vừa tò mò vừa tức tối.

    - À.. Ừm. Chuyện đó bình thường mà, hôm nay Linh bận. Em nhờ tao ra gặp mày thôi, sợ mày chờ kêu thất hứa. - Nam nói mà lòng dạ tôi như lửa đốt, tôi không nghĩ đến mọi chuyện đi theo hướng như thế này, từ "em" nó gọi ngọt thế hay sao.

    - Vậy mày hẹn Linh ra đây có việc gì? - Nam lại hỏi tiếp.

    - À.. Tao có việc nhờ Linh. Mà thôi, không cần nữa đâu. - Tôi thò tay vào túi quần nhét sâu bức thư vào.

    - Vậy thôi hả! - Nam lại hỏi dồn.

    - Ừm.. À, còn cái này. Linh nhờ tao mua nè. - Tôi tiện tay lấy hộp bút đưa cho Nam, dù gì cũng đã mua, mục đích ban đầu cũng là vậy.

    - Ừ. Bút à! Đúng là Linh thích cái này thiệt. - Nam cười cười khiến tôi sầu ruốt vô cùng tận.

    - Thôi, về đi. - Tôi chán nản nói lời từ biệt.

    - Ừ, bai.

    Bước ra khỏi quán, trời âm u muốn mưa. Dòng người đi qua thưa dần, sinh viên ngày cuối tuần nên ít đi học hẳn. Tôi lờ mờ dắt lấy chiếc xe đã cùng tôi sau bao trận mưa đại học, tôi thương nó quá.

    Chiều nhạt màu, buồn của tôi lấn chiếm sang không khí xung quanh. Tiết trời hơi ẩm tăng, dự là mưa sẽ ập tới sớm thôi. Dòng người không còn hối hả nữa, họ từ tốn như biết trời sắp mưa. Nhưng điều không thể tránh khỏi là: Mưa, dù có chạy đi đâu thì đường vẫn ướt.

    Vừa mới mấy hôm trước, tôi còn chở Linh đi dạo Sài Gòn. Còn đó những khung cảnh đẹp, hai đứa vui cười trong lòng thành phố. Chặng đường dài đi qua, tôi luôn ấp ủ một tấm lòng. Đến ngày Linh vấp ngã, tôi lại ở cạnh Linh dẫu em không cần mấy. Em mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài nhiều, nhưng sao em lại dễ dàng yếu lòng lại lần nữa.

    Chỉ vài hôm, Nam lại làm lành với Linh. Đã thế Linh còn nhờ Nam đến gặp tôi, em không tôn trọng tôi chút nào hay sao. Sao tình cảm lại có thể gỡ bỏ, rồi lại hàn gắn nhanh đến thế cơ chứ. Sao Linh không từ bỏ Nam đi, để Nam hối hận việc nắm lấy hai người. Trong khi tôi một lòng một dạ với em, thì bị em cho ra rìa không nuối tiếc.

    Cây bút tôi tặng Linh, đã cố gắng tìm kiếm bao nhà sách để tìm được. Tôi không than vãn việc cất công tìm kiếm, chỉ là thấy điều đó vô ích đi khi thấy Nam. Sau ngần ấy thời gian, tôi lại làm mọi thứ trở về số không. Ví như dã tràng xe cát biển Đông vậy. Thứ khiến người ta mù quáng đi theo, lại là vô ích khi đến đích cuối cùng.

    Bức thư tôi còn nắm giữ trong túi quần, đã cố nhét sâu vào đó. Lời chưa bày tỏ, đã bị khước từ. Cuộc đời tôi luôn bị chậm trễ như vậy ư! Ngẫm lại bao lần Nam bước đi trước một nước, tôi lại tủi thân vô cùng. Giá như sự tình có thể quyết định được bởi tôi, thời gian đã không còn ý nghĩa nữa.

    Mông lung trên chiếc xe ì ạch, tôi bắt được tầm mắt cầu Gò Dưa. Dưới chân cầu vẫn hàng bông Lau đó, nhưng đã vơi đi dần mấy phần trắng mơ màng. Tiến xuống cánh đồng, tôi dựng xe bên bờ sông, ngồi trên nó mắt xa xăm bên Thanh Đa. Thấy hình ảnh của Linh nghiêng nghiêng mái đầu chớp mắt chờ chụp hình, em cười mà tôi tự dưng ứa lệ. Còn gì phải kìm nén chứ, mọi thứ cứ tuôn ra hết đi.

    Thứ tôi sợ là em sẽ biết tình cảm của mình, nhưng nó đã không đến. Để rồi nó nhờ một thứ khác khắc khoải hơn chính mình, nỗi lòng chưa kịp bày tỏ đã vỡ tan. Tôi còn giữ bức thư như một lời chưa nói, vì sợ nói ra tôi sẽ chẳng dám đối diện với em. Làm ngàn điều bằng một tấm chân tình, không so sánh được việc mình nói ra nó như thế nào. Nay như giọt nước tràn ly, tôi dằn vặt đem phong thư đi cất kĩ, tên em trong đó muôn đời vẫn là cũ kĩ, tôi gửi làn nước vẩn đen rửa trôi chứ giữ lại để làm gì.

    "Nếu đời anh là một chuyến đi dài

    Em cùng chạy nhưng quá nhiều lối rẽ

    Chiếc gương sâu tận cùng nơi trần thế

    Là đáy lòng anh chẳng ai hiểu được.

    Nếu em là họ hàng số chính phương

    Anh mấp mé con cháu số nguyên tố

    Anh và em đều chạy đến một chỗ

    Không giới hạn, họ gọi là vô cùng.

    Chạy về đâu khi mà cơn mưa tới

    Nắng bỏ đi rồi nắng không về nữa

    Dốc cạn lòng chỉ thấy những hạt mưa

    Ai cũng vậy, rồi cũng bỏ anh đi.

    Anh nhớ lại những ký ức thầm thì

    Ngày ánh mắt em không còn như trước

    Lời em nói, cung độ cao ngất ngưỡng

    Phải chăng em phả gió rúng hơi sương.

    Anh say rượu, không bằng ta cộng hưởng

    Người ta bảo:" Uống nhầm một ánh mắt

    Cứ thế cơn say sẽ theo một đời "

    Anh vẫn tỉnh em có biết em ơi!

    Đôi lần em trao anh chút buông lơi

    Là vạn lần anh chạy đi hối hả

    Chạy về nơi mây chuyển mình nửa hạ

    Nghĩ về em nơi đó có thanh xuân.

    Anh ngậm ngùi với lấy những bâng khuâng

    Giấu vào ngăn kéo sợ đâu bay mất

    Lòng anh rộng nhưng chứa em quá chật

    Em thon thả đâu nghĩ to thế này.

    Rồi ngày vu vơ hết hạn gió bay

    Khi thấy em cười đùa bên người khác

    Cơn đê mê bỗng ai cắt đứt đoạn

    Mây mùa hạ chưa chuyển đã hoán mưa.

    Nỗi buồn chính mình không đủ chỗ chứa

    Chưa có duyên đâu thể kêu là nợ

    Chạm vào em sợ anh sẽ tan vỡ

    Vui là em, giờ buồn cũng là em!

    Em từng nói, chỉ thích chốn êm đềm

    Anh là thuyền chơi vơi bao cơn gió

    Phải chăng em là yên bình bến đỗ

    Êm đềm em, anh chong chênh thế nào?

    Khoảnh thời gian bẻn lẻn bỗng hư hao

    Anh gói ghém vào trong vần thơ nhạt

    Gởi thinh không đến một hành tinh khác

    Nơi có em hay không cũng vậy mà.

    Dự định ấy, nhưng khó làm lắm em à

    Em tưởng như chẳng hề yếu đuối

    Luôn lạnh lùng, đôi lúc không hiểu nổi

    Anh đứng gần, mặt lạnh rất xa xôi.

    Em ưa thích như đế quốc chiếm hữu

    Cố không được, rồi thì chẳng quan tâm

    Anh lạnh lùng, từng đêm mỏi về nằm

    Phải chăng em đã từng muốn ngỏ ý.

    Phải chăng anh phớt qua vẻ kiêu kị

    Khi tự dưng em vốn vẻ lầm lì

    Bỗng gần gũi ai đâu dám ngủ kĩ

    Là thế đó, không phải thế: Hi hi!

    Em khó hiểu hay tại anh ngu ngốc

    Mỗi tên em đã phải chạy lòng vòng

    Gã si mê phiền em như trúng độc

    Chắc em cười: Thằng khờ quá phải không?

    Mong trời nắng hơn đắm phải cơn dông

    Để em cười đời ai hóa trong trẻo

    Thà vậy đi mặc lòng anh dày xéo

    Một câu tỏ bày nặng mãi tên em.

    Viết trên giấy, anh feel từng đoạn beat

    Hoàn thành rồi ngần ngừ chẳng đem ra

    Vạn lần anh mạnh mẽ hóa loài gà

    Thôi bỏ đi! Ta vẫn là bạn nhé!"

    P/S: Hôm nay, một chiều mưa Thu, tôi lại gặp Linh trong khoảnh khắc mọi thứ ùa về nơi mình.

     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  3. nihC I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,727
    Chương 22

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiều hoàng hôn buông đang dần phai, tôi lang thang tìm một nơi mạnh mẽ cho riêng mình. Hôm nay thằng Thâu về quê, còn ai làm bạn nhậu cùng tôi nữa. Lòng ngổn ngang trăm mối, nhưng có ai đâu mà giải bày. Sự đời của tôi còn chưa lo nghĩ, thử hỏi ai lại quan tâm sự đời người khác.

    Ánh mặt trời thấp thỏm sau con đường Phạm Văn Đồng dài thượt chen lấn những áng mây đen chưa kịp đổ mưa, những tia nắng đang hấp hối bấu víu lại chút gì đó của ngày tàn. Chợt nghĩ, chúng ta là gì của nhau mà tôi phải canh cánh vì Linh. Tôi vẫn không hiểu tại sao Linh quay lại với Nam nữa, hay em sợ tôi sẽ không bằng Nam cho dù có cố gắng cách mấy. Đã bao lần cố tìm những vẫn hoài không lần ra, đàn bà đúng thật quá khó hiểu.

    Đàn bà ư! Còn đó một người bạn tôi quen bấy lâu nay, tại sao bây giờ không nghĩ đến. Tiểu Tầm không biết có ở nhà hay không, nhỏ là điểm tựa duy nhất bây giờ.

    - A lô. Tầm hả! - Tôi bấm số máy Tầm.

    - Ừ, sao Trường? - Giọng nói thanh thoát vang lên bên kia.

    - Giờ rảnh không?

    - Ừm, cũng rảnh. Mà làm gì? - Tầm thắc mắc.

    - Đi ăn lẩu với tui đi. Đói bụng quá. - Tôi gợi chuyện bởi vì thực tình chẳng biết ăn cái gì.

    - Hở! Lẩu gì. Ở đâu chứ? - Nhỏ Tầm ngạc nhiên hỏi dồn.

    - Lẩu dê ở Kha Vạn Cân á. Ngon lắm.

    - À.. Ừ. Sao cũng được. Vậy chừng nào đi?

    - Chuẩn bị đi, 10 phút tui xuống tới nơi. - Thực ra từ cầu Gò Dưa xuống nhà Tầm chỉ mất tầm 3 phút, nhưng tôi phải cho con gái chỉnh chu một tí, bởi đó là mặc định mà.

    - Ừm. Tới nơi gọi tui nhen.

    Sau cuộc gọi, gió chiều pha lẫn đêm thay nhau thổi. Nhìn hàng bông Lau nghiêng ngã như muốn thoát khỏi đất của chính mình. Tôi vẫn ngồi đó, chờ thời gian trôi qua nhẹ nhàng. Nhưng chờ mãi gió vẫn không thốc tôi bay nổi, nỗi lòng nặng quá. Tôi không biết tình trạng này sẽ kéo dài đến bao giờ, cũng không biết phải gọi nó như thế nào cho hợp với mối quan hệ kia. Hẳn là cuộc yêu sau.

    Cuộc yêu sau bắt đầu với một người con gái mới, tôi đón Tầm với vẻ mặt cố điềm tĩnh hết thảy.

    - Hey, Tầm. Lên xe nào. - Tôi chạy tới trước nhỏ.

    - Ừm, giờ đi chỗ nào? - Nhỏ lại hỏi câu vừa nãy.

    - Đi Kha Vạn Cân, có quán lẩu dê ngon lắm.

    - Ừm, đi. Hi. - Nhỏ Tầm cười mỉm và đeo khẩu trang vào.

    Chả là trước kia chị tôi có dẫn tôi đi ăn mấy lần nên có biết được vài quán ở Thủ Đức này, tuyệt phẩm dê ngon hết chê. Đã bao lần tôi muốn rủ Linh đi ăn, nhưng em cứ ngần ngừ từ chối.

    Đến quán, tôi gọi món quen thuộc và có vẻ là ngon nhất ở đây, vú dê nướng. Món này lấy vú dê ướp dầu với sa tế rồi đem nướng lên thôi, nghe đơn giản như vậy nhưng thành phần không thể thiếu là nước chao. Đồ ngon cần có nước chấm đặc biệt, như vú dê cần có chao pha vị đậm đà. Ở quán này chao người ta pha rất hài hòa, có mặn có cay và một chút nhẫn nhẫn trong miệng.

    Nhỏ Tầm ăn mà khen lấy khen để, tôi cũng làm vài chai bia cho hợp với tinh thần buồn rầu. Tự nãy giờ, tôi ít nói hẳn ra. Bởi chẳng biết phải nói gì giữa một người đang vui và một người đang buồn. Say mồi một lúc cũng đã hơi vừa bụng, tôi làm tới chai bia tiếp.

    - Ăn không lo, toàn uống vậy. - Nhỏ Tầm lườm mắt nhìn tôi.

    - Hi, ăn không cho uống sao gọi là thưởng thức. - Tôi xéo sắc chống trả.

    - Hừm. Hổm nay có gì vui không? - Nhỏ Tầm lại hỏi.

    - Vui hả! Vui buồn có nghĩa gì đâu. Hè hè. - Tôi tự dưng nói bâng quơ.

    - Nói cái gì vậy? Khùng. - Tầm nheo mắt mắng tôi.

    - Đúng là khùng thiệt. À mà Tầm nè. - Tôi ngập ngừng.

    - Gì?

    - Tầm có bạn trai chưa! - Não bộ của tôi giờ bị lú nên không kiểm soát được.

    - Chưa. Tui mà ai thèm chớ. - Tầm miết lấy cạnh bàn.

    - Hừm. Vậy thích ai chưa.

    - Hả! Ờ.. Thì cũng có rồi. Hỏi chi vậy? Hôm bữa cũng hỏi rồi mà. - Nhỏ tròn mắt hỏi ngược.

    - Uầy, có rồi hẳn. Hôm bữa khác hôm nay khác. Thời gian một là làm phai mờ hai là sâu đạm hơn. - Tôi có phải là tôi cũng chẳng biết nữa.

    - Sao thế? Có chuyện gì à Trường? - Nhỏ Tầm giờ mới tỏ vẻ thắc mắc.

    - À, thì. Thích một người là thế nào nhỉ! - Tôi lại hỏi.

    - Ờ.. Là nghĩ về người ta là mình thấy vui rồi.

    - Hở! Đơn giản vậy à! Vậy yêu là như thế nào Tầm? - Tôi lại hỏi tới.

    - Thì cũng vậy, nghĩ về người ta cả lúc buồn và vui. - Nhỏ Tầm nói mà sao tôi thấy nhỏ ngây thơ quá thể, nếu tình yêu chỉ đơn giản như vậy thì tôi đã bước qua mấy chục cuộc tình mất thôi.

    - Vậy Tầm yêu ai chưa? - Tôi hỏi nữa.

    - Hở! Không biết nữa, chắc rồi. Hi. - Tầm nhìn tôi cười mỉm, có lẽ nhỏ thấy tôi hỏi kì cục quá.

    - Tầm chắc không biết đâu. Định lý thích và yêu nó nhiều lắm. - Tôi nói với giọng bề trên tự khi nào.

    - Sao. Trường nói thử đi.

    - Thích một người, ta sẽ muốn có được người ấy, nụ cười người ấy dành cho mình. Nhưng đôi khi ta sợ phải bày tỏ, sợ một ngày nụ cười không còn nguyên vẹn nữa. Cũng có cách nói khác, thích một người là nghĩ về người ấy khi rảnh rỗi không âu lo muộn phiền. - Tôi "lên đồng" bất chợt.

    - Hi, yêu thì sao? - Nhỏ Tầm cười mỉm chi hỏi có vẻ thích thú.

    - Yêu hả. Yêu là một thứ gì đó xa vời lắm. Hơn cả thích, muốn người ta cười là được, không cần dành cho mình. Dù có muốn bày tỏ nhưng cũng chẳng còn quan trọng. Yêu là nghĩ về người ấy cả khi cô đơn hay bộn bề công việc. Khó yêu nhỉ! - Tôi uyên thuyên mà tự dưng nghĩ tới Linh tự khi nào không hay.

    - Trường yêu Linh rồi à! - Nhỏ Tầm tự dưng hỏi mà mặt điềm tĩnh không chút rối ren gì trong đó, khiến tôi bất thần buồn.

    - Không còn nữa rồi. Hi. - Tôi chạnh lòng cười che giấu.

    - Sao vậy? Yêu mà dễ bỏ vậy sao. - Nhỏ tròn mắt hỏi dồn.

    - Thì.. Yêu đơn phương mà. - Tôi ngập ngừng nói buồn rầu, mặt có thể tỉnh nhưng giọng nói và ánh mắt không thể tránh khỏi.

    - Lại bị Linh phụ nữa phải không? - Nhỏ Tầm tự dưng nói trầm lặng, khiến tôi nhìn nhỏ không ngừng. Dù gì Tầm cũng là người hiểu câu chuyện này, trước kia mấy lần đã có Tầm bên cạnh tâm sự.

    - Phụ sao? Tui cũng không biết nữa, kêu phụ cũng là hơi quá. - Tôi nhìn Tầm nói.

    - Chứ gì? Tui không hiểu. - Tầm ngần ngừ hỏi.

    - Tui bị cho ra rìa. Kiểu vậy. - Tui thực tình không biết giải thích sao cho đáng, sự tình nó khó nói bằng một lời.

    - Rốt cuộc có chuyện gì? Ông kể đi tui nghe xem nào? - Nhỏ Tầm hỏi dồn như tò mò lắm.

    - Thì cũng vụ Linh và Nam đó. Hôm bữa thấy Nam cự cãi trong kí túc xá gì đó..

    Tôi bắt đầu kể mọi thứ theo như những gì mình cảm nhận, theo như một thói quen dành cho Tầm. Tôi không biết tại sao mình làm tìm đến Tầm mỗi khi có chuyện buồn, mà chuyện buồn này chỉ một lý do, nó cũ rích nhưng sao tôi không thấy chán nản.

    Tôi và Linh trở lại đường cũ, tôi chở Linh đi ngang những con phố đã từng qua. Một ngày lạ Nam và Linh cự cãi, Nam bị bỏ rơi. Vật chất đã lấy đi một thế chân vạc ba người họ tạo ra. Tôi lại làm một nhân vật ở cạnh Linh, nhưng chỉ là hờ thôi. Bởi Linh nào có ý định nào tâm sự với bất kì ai, huống chi tôi còn là con trai nữa. Tôi tự cho mình cái quyền lo cho Linh, quan tâm em. Chứ có nguyên cớ nào bắt buộc Linh phải đối đáp lại với tôi.

    Nói đoạn gặp Nam trong quán trà sữa, tôi mới chạnh lòng làm sao. Tôi nốc lấy hơi ly bia, tôi nhìn ra ngoài đường Kha Vạn Cân dòng xe tấp nập buổi tối. Mới chiều đó tôi còn đợi những thứ mình sẽ bày tỏ, tối đến nhanh thế nào tôi chẳng hay. Dòng tư tưởng lướt qua nhanh gọn, tôi trầm tư một hồi. Tầm ngồi đó chờ đợi tôi nhưng chẳng nói một lời, có lẽ nhỏ hiểu tâm trạng tôi lúc này. Sao lại để một người con gái thấy tôi yếu đuối thế này chứ!

    - Rồi ông gọi tui và tới chở à! - Nhỏ Tầm đột nhiên hỏi.

    - À, không. Tui ra cầu Gò Dưa.

    - Ra đó làm gì? - Nhỏ lại hỏi.

    - Tui cũng không biết nữa, tự nhiên muốn ra đó.

    - Ra đó làm gì nữa? Buồn thêm thôi. - Nhỏ Tầm nói với vẻ mặt trầm ngâm, tôi như tìm được một người bạn thật sự, có thể hiểu được tâm tư này.

    - Ừ thì.. Sau đó mới gọi Tầm đấy. - Tôi ngần ngừ nói bâng quơ.

    - Tui biết rồi, tui như cái phong thư. Ông gửi lúc buồn phải không? - Tầm ngoảnh mặt đi hướng khác, rõ trách cứ tôi.

    - Ấy, đâu có đâu. Mình là bạn mà, lâu tui nhớ Tầm rủ đi ăn không được sao. - Tôi chối làm lộ ra thiếu xót.

    - Uầy, nhớ gì chứ! Ông có bao giờ để ý tới việc tui nghĩ gì đâu. - Nhỏ nói mà tôi thấy lạnh người, có phải không vậy.

    - Hở! Nghĩ gì là nghĩ gì. - Tôi ngẩn người hỏi cùn.

    - Thôi, không sao đâu. Rồi từ nay ông với Linh sao? - Tầm đổi chủ đề nhanh chóng làm tôi không thể không trả lời.

    - Tui không biết nữa, để mai tính. Hi. - Tôi gãi đầu cười gượng.

    - Tính gì nữa, ông cố chấp quá đó. Người ta đã như vậy rồi. - Nhỏ tự dưng lại khuyên nhủ tôi lạ thường.

    - Không biết thiệt mà, thời gian sẽ trả lời.

    - Ừ, ông ráng đợi thời gian trả lời đi. Tính tiền cô ơi. - Nhỏ Tầm tự dưng cau mặt rồi quay đi gọi chủ quán.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  4. nihC I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,727
    Chương 23

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dắt xe vừa ra khỏi quán lẩu, trời tối đổ mưa. Tôi vội choàng áo mưa vào người, nhỏ Tầm ngần ngừ rồi cũng chun vào bên trong ngồi sau yên xe. Con đường hôm nay lạ lắm, còn đó những lần tôi chở Linh dưới cơn mưa rào. Biết bao mông mị mà nước mưa mang theo cho tôi, khiến tôi chẳng hề chuẩn bị đến. Tối nay thật khác, cũng chở một người con gái, nhưng không còn những sung sướng như xưa.

    Một khoảng trời đen sẫm, thế mà những hạt mưa lại phảng sáng lòe loẹt của ánh đường. Sài Gòn lên đèn trong mưa ư! Tôi chưa từng nghĩ đến hiện tượng này, một trong những điều bình thường nhất của Sài Gòn là mưa hay nỗi quen thuộc thấy Sài Gòn lên đèn. Nhưng trước giờ tôi không chú ý đến nó, tôi chỉ đăm đăm vào việc cùng Linh chứng kiến các con phố vào tối. Để rồi quên đi mất rằng, một khi Linh xa tầm với, tôi lại bận rộn với những cơn mưa.

    * * *

    Ngày dài tháng rộng dừng trước ngõ, đời tôi lại lâm vào thế bị động. Vòng lẩn quẩn ấy đến với tôi lần nữa, tôi lại ngã vào game đột ngột. Dẫu biết rằng tôi đã từng từ giã nó một lần, nhưng cái tâm trí ngổn ngang này không cho phép tôi sầu cảm hoài được. Tôi phải có gì đó để lơ là nó, để phớt lờ nó qua một bên. Game online là cám dỗ thật sự.

    Tôi gặp mặt Litschool, nó không giận tôi. Bởi nó biết, thằng Lít còn đau khổ hơn việc nó cô đơn nhiều. Bởi Lít đã một lần nữa chọn nó làm điểm tựa.

    - Hey, tao đã trở lại. - Lít chào xã giao.

    - Uầy, tao tưởng mày đi luôn rồi chứ. - Litschool ủ rủ.

    - Hì, không có đâu. Tao vẫn ở đây với mày đấy thôi. - Lít gãi đầu cười trừ.

    - Sao cũng được, dù gì mày cũng bừng tỉnh. Welcome!

    Thế là tôi thân thiết với Litschool như xưa, hơn nữa còn đó những đứa bạn cùng lớp đang hùng hục cày game. Cứ đến lớp là chúng nó rủ tôi chơi game không nề hà việc học, đôi khi tôi thấy nản nhưng đôi khi lại thấy vui sướng khi có những người cùng chiến tuyến.

    Thời gian làm tôi mê mẫn game, dần những kí ức cũ đã nhạt phai mấy phần. Tình cảm là một mối sầu, bạn bè còn mang mối sầu khó hơn. Lâu rồi nhóm tôi không hội họp đông đủ, bởi có thằng Vũ đang vò đầu bứt tai, đau khổ trăm bề. Nó không còn động lực đi học, nó nghỉ liên miên, đến nỗi một tuần gặp nó được 1, 2 lần là lúc kiểm tra. Nó thất tình.

    Vũ trước kia có bạn gái từ năm lớp 11, nhưng sau khi thi đại học bạn gái nó ở lại quê làm trong ủy ban nhân dân Xã. Hai đứa yêu xa hờ, gọi là yêu xa hờ bởi lâu lâu cuối tuần Vũ lại về. Tình cảm tuổi 17 thật trong trẻo, Vũ và bạn gái yêu nhau đến khi lên đại học. Vậy mà chốc chốc Vũ lại bị chia tay một phát một chẳng hiểu lý tại sao.

    Sau tình trạng đau khổ tìm hiểu, nó biết rằng bạn gái nó bị tán tỉnh bởi gã kia làm trong công an xã. Chỉ đau thay rằng Vũ ngỡ lý do đầu là do yêu xa tình cảm không vun đắp được nhiều. Nhưng thực tế lại vượt xa tầm với của nó, tình cảm đứt đoạn được 2 năm.

    Sự đời vốn khó mà lường trước được, một thứ tinh khôi như tình yêu lứa 17 vậy mà lại tan vỡ chóng vánh bởi sự tán tỉnh đơn thuần. Có lẽ ở đây sự đơn thuần còn dính phải quyền lực, tiền bạc, hay gì đó khác. Bạn gái Vũ còn bảo rằng: "Chúng ta không đi được xa đâu, ông còn chưa có sự nghiệp thì còn làm sao lo được cho hai đứa".

    Không lẽ trên đời chỉ sống bằng cái vật chất tầm thường ấy, còn đâu những túp lều tranh và hai quả tim vàng. Không lẽ con gái thường chú trọng đến tương lai người đàn ông đến vậy, quan niệm về tình yêu đôi lứa đã đi xa như thế nào rồi.

    Hãy đóng vai một người đàn ông hay con trai cũng được. Thường thì một nam giới có bắt đầu làm việc trung bình ở độ tuổi 22, là khi vừa mới học đại học xong. Họ cũng phải loay hoay tầm 6, 7 năm nữa có lẽ mới được một chút tài sản trong xã hội. Người đàn ông đa phần thích những người con gái yêu con người bên trong của họ, chứ đâu nghĩ những thứ bên ngoài lại quan trọng hơn hết. Những thứ mà họ sẽ phải trả giá bằng sự tin tưởng của người con gái mà ta thương.

    Nói đi thì cũng phải nói lại, nếu người đàn ông đóng vai một người đàn bà. Ở một lứa tuổi trước mắt là đường đời mới, không còn cứ đinh ninh vào cha mẹ. Thì một người phụ nữ lại muốn tìm ai đó làm điểm tựa thật sự, chứ không đơn thuần là tình yêu đôi lứa trao cho nhau dưới những cơn mưa rào. Thử nghĩ nếu bạn là một người phụ nữ đã có việc làm, cớ sự gì bạn lại đi yêu một người còn nhiều năm nữa mới có sự nghiệp.

    Tôi đã nhiều lần khuyên nhủ Vũ mỗi khi nó chán đời rằng: "Mày thử nghĩ xem, nếu mà bạn gái mày chờ mày trở về quê làm. Lúc đó mày bao nhiêu tuổi, học 4 năm đại học, 2 năm chật vật kiếm kinh nghiệm trên Sài Gòn, ít ra cũng phải 6 năm đợi chờ. Mày kiếm trên đời này ai chờ được cái 6 năm dài ngoằn đó, trong khi người bên cạnh lại có một lợi thế cao hơn, và có sự nghiệp ổn hơn. Khoảng cách là một bước ngoặt lớn, nhưng không phải là cốt yếu, cái chính là thứ mà hai đứa sẽ có".

    Mọi thứ xảy đến với Vũ bất ngờ hết thảy, nó lụy tình như một thằng chán đời. Mặt đến lớp đưa đám, chơi game thì hì hục chẳng có tinh thần. Đời nó bận thật sự, trước kia tôi không nghĩ nó là một thằng "phế vật" đến vậy. Chỉ một thứ tình cảm không đáng lại đi suy sụp quá đỗi. Thử hỏi làm sao có thể chinh chiến với cuộc đời trước mặt, nhưng giờ này tôi đã hiểu ra phần nào. Đối với Vũ:

    "Khi trong tay người đàn ông chưa có gì, thì tình cảm là thứ không chắc chắn nhất".

    Vũ đã sa vào vòng lao lý, nó khó mà dứt ra được. Chỉ có cách là tìm một thứ khác có thể làm sự tình xao lãng đi chứ chẳng thể vơi đi được. Vũ đã bước một bước tiến, đó là tán tỉnh một người con gái khác. Nhưng điều đó đã vấp phải một sai lầm thực sự, đó là tình cảm nó còn dành cho người yêu cũ quá nhiều.

    - Có gì đâu mà buồn Vũ? - Tôi mở lời cà lắc trong một lần ăn bánh cuốn với Vũ.

    - Buồn gì mày? - Thằng này ngạc nhiên đáp.

    - Ai biết gì mày? Mày lúc nào chả buồn. - Tôi tiếp tục mơn trớn.

    - Mày buồn thì có. Em Linh của mày thế nào rồi?

    - Uầy, của tao hả! Không hề nhé, nó đi xa rồi. - Tôi nói như không có chuyện gì, nhưng thực tế Linh vẫn còn đó.

    - Sao mày hay dữ. Còn tao giờ không biết sao đây nè. - Vũ nói mặt sầu thảm.

    - Sao là sao? Bé Thảo của mày cũng đi Quy Nhơn rồi à! - Tôi nói gài hàng.

    - Giờ nghĩ lại thấy tội Thảo quá mày à. - Thằng này buồn bã nói.

    - Sao tội? Mày làm gì nó rồi. - Tôi vẫn không ngừng đùa cợt.

    - Hôm bữa dẫn Thảo đi chơi. Tao chờ Thảo đi toilet, tự nhiên tao bấm điện thoại coi hình người yêu cũ. Bất chợt Thảo đứng sau lưng tao lúc nào, rồi bữa đó đi chơi chán phèo luôn. - Vũ kể đăm chiêu sầu khổ.

    - Rồi sao nữa?

    - Thì sau đó về, tao hiểu mà chắc Thảo cũng hiểu. Nhỏ tự hiểu chuyện mà xa tao thôi. Nếu tao không hấp tấp tán Thảo thì có lẽ giờ cũng không ra nông nỗi này, Thảo là guu con gái tao thích nữa chứ. - Thằng này lại càng thêm rầu.

    Câu chuyện của Vũ là một minh chứng cho việc yêu đương hời hợt. Rõ ràng là trái tim khó mà chia được cho nhiều người, thế nên đừng vội nắm tay ai đó để rồi nhận ra không đúng thời điểm.

    Vũ đã giúp tôi biết về tình yêu nhiều hơn, nó cũng là người chỉ tôi chơi rap. Việc tâm trạng sầu khổ thì còn gì bằng thả hồn vào từng con beat. Tôi lao đao vòng luân lý trước mặt, game mang tôi đi xa khỏi thực tại. Trời đã giữa tháng 5 cũng sắp hết năm nhất, mà tôi vẫn chưa rứt được mối quan tâm đến người.

    Mới đó mà thời gian trôi nhanh quá thể. Hôm nào là một thằng ấy ơ chạy đi xe buýt không biết đường, là gã khờ chết đi mấy giây khi bắt gặp Linh, là con người vô dụng chỉ game với tự tình. Chốc chốc tôi lại vướng phải một sự rối ren khác, mang tên Tầm.

    P/S: Và anh đéo cần gì nhiều ngoài em.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  5. nihC I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,727
    Chương 24

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chủ nhật thường, tôi hôm nay được thằng bạn rủ đi làm tiệc. Mới sáng đã phải ngóc đầu dậy từ 5 giờ rưỡi, đó là việc ngăn cản tôi lớn nhất mỗi khi đi làm với nó. Nhưng sau những mệt mỏi của buổi làm việc là được phát lương ngay, có hôm lại được khách "bo" tiền, hên là hôm nay là một dịp như thế.

    Sau khi làm việc xong khoảng 4 giờ, tôi chạy về nhà nhanh nhất có thể để tắm rửa, ăn gì đó rồi lao ra quán net gần nhà. Trời hôm nay có vẻ không muốn mưa, nên có lẽ mọi chuyện sẽ suôn sẻ. Tôi chén vội tô hủ tíu Sa Đéc, chỗ nhà tôi chỉ có món đó là tôi thích nhất khi ăn cho qua cơn đói. Nó vừa rẻ vừa ngon, không thể chê vào đâu được.

    Bước ra khỏi quán chuẩn bị lấy xe đi chơi game thì tôi bắt gặp một chiếc xe quen quen, hình dáng cũng quen quen. Đáng lẽ là không thấy, nhưng tôi có thói quen là nhìn mọi người xung quanh. Không hiểu tại sao mà cứ đi đường là tôi lại hay nhìn ánh mắt người khác, cho dù có quen hay không. Bây giờ là một chiếc xe, hình dáng, cả ánh mắt sắc lẹm đi ngang qua tôi. Bất chợt tôi nhớ tới ai đó, và quyết định đi theo.

    Cô gái này chạy chiếc xe màu hồng đi vào con hẻm xóm trọ của tôi, dường như đã quen đường từ trước. Đến đoạn đất trống, cô ấy dừng lại lấy điện thoại ra bấm.

    - A lô, sao Tầm? - Tôi bắt máy khi nhỏ Tầm gọi đến.

    - Trường có ở nhà không?

    - À, ừm. Có, chi vậy? - Tôi ngần ngừ đáp.

    - Ra bãi đất trống xóm trọ ông đi, tui nhờ tí với. - Tầm nói nhỏ nhẹ, giờ tôi mới phát hiện ra người con gái kia là ai. Tôi tiến tới cô gái đứng gần bãi đất trống nãy giờ mình tò mò theo.

    - Hey, Tầm. - Tôi khều vai trái rồi nhảy sang phải.

    - Hơ! Sao nhanh dữ vậy? - Nhỏ ngạc nhiên hỏi.

    - Hi, nãy giờ tui ở sau Tầm chứ đâu.

    - Hay quá, vậy mà bắt máy điện thoại nữa chứ. - Tầm cự nự.

    - Hì, tui thích vậy đó. Mà gọi tui làm gì? - Tôi thắc mắc.

    - Hi. Xíu nữa đi ăn với tui được không? - Tầm tròn mắt hỏi.

    - Ủa! Ăn gì? Mà dịp gì vậy?

    - Hi. Hôm nay sinh nhật tui. Mà còn việc khác nữa. - Tầm từ tốn nói.

    - Ủa nay sinh nhật Tầm hả. Tui không biết luôn á. Hi, mà việc gì nữa?

    - Có bạn kia thích tui.. Cũng đòi đi sinh nhật. - Nhỏ ấp úng nói.

    - Uầy, Tầm có người crush luôn, hi. Vậy thì đi chứ sợ gì hè. - Tôi sẵn tiện nói tới.

    - Nhưng mà tui không thích người ta, mới nhờ ông nè.

    - Ủa! Nhờ tui việc gì? Đi ăn à! Sinh nhật Tầm thì tui phải đi rồi.

    - Không phải. Tui muốn nhờ ông.. ông làm bạn trai tui để né bạn kia. - Tầm ngần ngừ nói mà tôi cũng có ngạc nhiên một phần, phần còn lại tôi xin giấu.

    - Hở! Đùa à! Tự nhiên nhờ vậy, lỡ thằng kia uýnh tui bờm đầu thì sao. - Tôi cà lắc.

    - Hơ! Ai dám uýnh ông. Lo xa quá, có tui ở đó mà. - Tầm nheo mắt nói tự tin.

    - Mà kì lạ, sao Tầm không chịu người ta đi. Có người thích mà chê. - Tôi hỏi ngược.

    - Bộ có người thích là mình phải thích lại à! Như ông đó, Linh có thí.. - Tầm đang nói tự nhiên giật ngược, có lẽ thấy sai sai. - Tui xin lỗi.

    - Không sao mà, chuyện qua rồi. Vậy giờ tui phải làm gì? - Tôi gãi đầu.

    - Vậy là đồng ý rồi hả! - Tầm tròn mắt ngạc nhiên.

    - Chứ giờ sao nữa bạn tôi ơi!

    - He he, vậy giờ thay đồ đi. - Tầm cười mừng rơn giục tôi chạy.

    Tôi không ngại việc làm bạn trai Tầm, chỉ là tôi không biết phải làm gì với điều đó. Dù là giả nhưng cũng thấy có sai trái gì ấy, sợ phải đối mặt với đôi mắt biếc mà tôi từng nghĩ là Tầm thích mình thật. Thế nên việc ngạc nhiên một nửa chỉ là bề ngoài cho nửa bên trong thôi.

    Tôi đi xuống phòng trọ của Tầm, tôi cứ nghĩ mới 5 giờ mà sinh nhật cái gì sớm dữ. Với lại sinh nhật của Tầm có mấy người tham gia, ở đâu. Ngồi nghĩ ngợi thật lâu, đợi Tầm tắm, loay hoay gì đó suốt gần nửa tiếng đồng hồ. Đúng là con gái, nhỏ tắm rửa lâu lắc, trang điểm gì đó làm tôi phát nản. Chả bù cho Linh, thuần khiết quá thể.

    Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, việc đói lâu làm chúng ta ăn thấy ngon hơn. Bây giờ đợi lâu tạo ra một người con gái tuyệt vời hơn, Tầm trở ra với một sự khác biệt. Váy đen dài tới đầu gối, áo sơ mi trắng tay lửng, tóc thả hờ. Nhưng hơn hết vẫn là khuôn mặt, Tầm trước giờ tôi đã quen thuộc với những chấm mụn hay chiếc khẩu trang. Sao hôm nay nhỏ xinh gái quá thể, dường như chỉ trang điểm nhẹ với tô son thôi cũng đủ làm người ta siêu lòng.

    - Đi được chưa! - Tầm hỏi làm tôi giật mình trở về thực tại.

    - À, ừ. Đi chứ. - Tôi lúng túng quay đi mà quên mất điều chính. - Ủa mà đi đâu?

    - Hi, đi Vincom Thủ Đức đi. Tui hẹn người ta ở đấy.

    Chặng đường tới Vincom hôm nay ít kẹt xe hơn, hẳn là do chủ nhật. Nhưng thời gian tới Vincom lần này khác lạ, cứ đi chốc chốc lại có vài cặp mắt dòm tôi. Nghĩ mà vui, nhỏ Tầm ăn vận thế kia mà không gây chú ý mới lạ. Tầm dẫn tôi đi qua mấy lầu, đến lầu ăn uống là bước ngay tới quán Hàn Quốc GoGi.

    Hai đứa ngồi vào một bàn đã được đặt trước bởi Tầm, nơi đây ít khi có bàn có sẵn vào buổi tối. Đa số là đặt trước, hôm nay là chủ nhật nên càng phải lên lịch hết.

    Ngồi một hồi lâu sau khi kêu vài món, tôi thấy một chàng trai bước vô nhìn Tầm cười rồi nhìn sang tôi cười. Nói chung hắn cũng sáng sủa đẹp trai, sơ mi quần jeans lịch thiệp. Giờ mới nghĩ Tầm thật khác lạ khi từ bỏ một anh chàng như thế này.

    - Chào Tầm. - Gã quay sang chào và tôi cũng gật đầu xã giao. - Chào bạn.

    - Hi, Sở ăn gì kêu đi nè. - Tầm cười chào.

    Cuộc vui bắt đầu qua mấy lời nói xã giao hỏi han này nọ của tôi và Sở, lâu lâu Tầm và tên kia lại nói chuyện với nhau gì đó về đời thường. Có vẻ như Sở cũng có quan tâm tới Tầm, dường như thông tin về Tầm thì Sở đều nắm giữ vài phần. Trong khi đó, một kẻ ất ơ như tôi có biết gì về Tầm chút nào đâu.

    Tôi quen Tầm qua những lần gặp nhau tình cờ, những lần tôi cần một người bầu bạn. Ngẫm lại, tôi chẳng có quan tâm gì đến nhỏ hết. Đúng thật, có bao giờ tôi quan tâm việc Tầm nghĩ gì đâu. Chốc chốc các món nướng được bưng lên, Sở tiện tay rót chai rượu SoJu.

    - Trường, làm một ly nha!

    - Hở! À ừ. - Tôi ngạc nhiên đồng ý, hai đứa cầm ly lên bỗng tôi ngó sang Tầm. - Ủa, không uống hả?

    - À.. không. - Tầm ngập ngừng đáp.

    - Tầm không uống được đâu. - Sở chen ngang.

    - Ủa! Sao không uống được? - Tôi thắc mắc hỏi.

    - Tầm dị ứng cồn mà, ông không biết hả? - Sở nói mà tôi nhìn sang Tầm, nhỏ có phần e thẹn.

    - Chết thiệt. Tui quên mất, hì. - Tôi vội bào chữa vì nghĩ sợ bẻ mặt trước Sở bởi mình đang giả danh bạn trai Tầm.

    - Vậy dô nè. - Sở cụng ly tôi, ngẩn ngơ một hồi Sở lại gọi phục vụ. - Chị, cho em ly trà đào ít đường nhé. Hi.

    - Bạn uống trà đào nữa à! Vậy cho tui một ly luôn. - Tôi thấy hay nên uống theo.

    - Không phải. Kêu cho Tầm uống á, Tầm thích uống trà. - Sở nhìn Tầm và nói.

    - Uầy, lại quên nữa. Ngại ghê. - Tôi gãi đầu cười xòa mà tay nổi da gà.

    Tiếp theo là những món đồ ăn dọn lên, món nướng là chính. Hai thằng con trai tụi tôi ngồi cưa nhau từng chai SoJu, đến nổi Tầm phải kêu: "Uống ít thôi còn chở tui về nữa hai ông!". Thực chất thì chẳng hiểu sao Sở cứ liên hồi nâng ly với tôi, tôi cũng chả ngán ngẩm gì nên quất luôn.

    Ba đứa ngồi một hồi, Tầm xin phép đi toilet. Tôi và Sở uống cũng gần hết chai SoJu thứ tư, rượu này nhẹ nên uống cũng chả thấm tháp bao nhiêu. Nhưng có vẻ Sở không phải dạng uống mạnh.

    - Này, mày thấy Tầm thế nào? - Sở hỏi ngang, mắt hơi sụp.

    - Hở! Thì hiền lành, dễ thương. Sao vậy? - Tôi từ tốn đáp dẫu xưng hô của Sở đã khác.

    - Sao mày tới đây làm gì? Tao hẹn Tầm thôi mà. - Sở lại tiếp tục hỏi.

    - À.. Tại Tầm rủ. - Tôi ấp úng đáp.

    - Mày là bạn trai Tầm, tao biết. Nhưng mày không biết gì về Tầm hết. - Sở lại nói liên hồi.

    - À.. ờ.. - Tôi ấp úng không biết nói gì thì Sở lại tiếp tục kể lể.

    - Tao thích Tầm mấy tháng nay rồi, từ khi ngủ gục trên vai Tầm trên xe buýt. Tầm dễ thương lắm, cho tao dựa cả buổi, rồi không ngờ chung trường. Tao kiếm Tầm hoài mới ra, vậy mà có bồ mất rồi.

    * * *

    * * *

    - Mày với Tầm quen bao lâu rồi? - Sở lên tiếng cắt ngang khoảng lặng.

    - Ờ.. Ừ.. Mới mấy tháng hè. - Tôi ấp úng trả lời.

    - Rồi mày thích Tầm lắm không? - Sở hỏi một câu khó ngờ, thích là một phạm trù tôi đã kiểm nghiệm, còn thích lắm tôi chả rõ. Trong thâm tâm tôi tự dưng thấy thứ tình cảm gì đó một chiều. Một người thương một người, nhưng người ta lại chạy theo người khác. Họ chối bỏ tình cảm, đâu đó bóng dáng thằng Lít hiện lên. Tôi thấu cảm vô cùng, tôi không muốn giấu diếm nữa, sợ mọi thứ sẽ đi xa như tôi đang hứng chịu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  6. nihC I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,727
    Chương 25

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Thực ra thì.. Tầm với tao không có gì cả. - Tôi thẳng tình bày tỏ sự thật.

    - Sao? - Sở ngạc nhiên hỏi ngược.

    - Thì tao với Tầm chỉ là bạn thường thôi. Tầm nhờ tao làm bạn trai bởi không muốn mày theo đuổi. Kiểu vậy đó, chứ thực chất Tầm như thế nào thì tao không rõ. - Tôi kể sơ sơ chắc Sở cũng hiểu.

    - Mày nói thiệt không đó? - Sở ngạc nhiên hỏi thẳng.

    - Thiệt. Quan trọng là mày theo đuổi Tầm như thế nào thôi. - Tôi nói giọng bề trên.

    - Thì tao thích Tầm lắm. - Sở nói mừng rơn.

    - Vậy thích lắm là sao? - Tôi hỏi tiếp.

    - À.. thì.. muốn nhìn thấy Tầm mỗi ngày, buồn vui gì Tầm đều kể tao nghe. - Sở ngần ngừ định nghĩa việc thích lắm.

    - Hiểu rồi. - Tôi đăm chiêu một hồi rồi đứng dậy. - Vậy giờ tao về, mày ở lại xử lý với Tầm nhen. Mạnh mẽ lên nào! Hè hè.

    - Hì, cảm ơn Trường. - Sở cũng đứng dậy chào tôi.

    Tôi khoan thai bước xuống từng lầu Vincom, tâm thế rất hài lòng rằng mình vừa làm một việc tốt. Chẳng ai muốn phải theo đuổi một người mà họ theo đuổi người khác. Linh thích Nam, tôi thích Linh, rằng tôi không muốn phải Sở phải thích Tầm một cách đơn phương nữa.

    Đứng trước sảnh lớn Vincom nhìn dòng xe tấp nập, tôi ngỡ mình lạc vào chốn phồn hoa, các ánh đèn sáng chói pha màu lửa tâm hồn. Tôi tự dưng nhớ Linh, tôi thấy mình trong dòng xe kia. Hôm nay, trời không một hạt mưa. Tôi đứng một góc ban công, lặng nhìn ai đó chưa muốn đi về. Bỗng một bàn tay ấm mềm mại nắm lấy tay tôi. Là Tầm.

    - Trường. - Tầm tóc xõa, khuôn mặt giận dữ, mắt như nổ đom đóm.

    - Hở! - Tôi ngẩn người quay sang.

    - Trường nói gì với Sở hả! - Giọng Tầm to tiếng hơn và gắt gõng.

    - Ơ! Có nói gì đâu. Thì tui thấy.. - Tôi chưa dứt câu đã bị Tầm chen ngang.

    - Trường có quyền gì mà quyết định thay tui hả! Tui nhờ Trường làm bạn trai chứ có phải nhờ Trường làm quân sư đâu. - Mắt Tầm đỏ, không khí xung quanh như nóng rang.

    - À.. Ờ.. Tại tui thấy Sở tốt.. Mà tui cũng không xứng với Tầm - Tôi nhất thời nói gì đó mà tôi cũng không hiểu vì bối rối quá thể.

    - Chát! - Tầm tát tôi một cái không đau lắm nhưng khá thấm, trời đất dừng lại. Có những ánh mắt của mọi người xung quanh liếc liếc chúng tôi, tôi nhìn Tầm, Tầm nhìn tôi mắt gần ứa lệ. Và tôi bỏ đi.

    * * *

    * * *

    - Trường đừng đi mà. - Tầm kéo tay tôi lại môi mím chặt, đôi mắt biếc long lanh màu nước như sắp tràn, đâu đó nốt son trong mắt phảng phất màu buồn lạ.

    - Hơ! - Tôi nghệch mặt ra sợ hàng mi kia tuôn chảy.

    - Đừng đi nữa. - Tầm chồm người ôm lấy tôi, khoảnh khắc khiến tôi chết lặng.

    * * *

    * * *

    - Ơ.. Tầm. - Tim tôi chết đi vài giây, đơ cứng người không biết làm gì, khoảnh khắc ma mị đó đã bao lâu tôi chưa cảm giác được.

    - Hứa đi. Không được đi nữa. - Tầm lại bảo tôi không đi, mà tôi có đi đâu đâu. Nhưng tôi sợ nước mắt người con gái không kiềm được.

    - Hở! Rồi, không đi nữa. - Tôi ngượng ngạo quên mất rằng mình vừa nhận một cái tát của Tầm.

    - Hứa đi! - Tầm vẫn ôm lấy tôi, khiến tôi hiểu rằng có một người thương mình.

    - Ừ, hứa thì hứa. - Tôi ngần ngừ nói chắc.

    - Hứa rồi đó nha! - Tầm buông tôi ra, lấy tay quẹt mắt.

    - Thì tui vẫn đứng đây mà, có đi đâu đâu. - Tôi vô tình bông đùa.

    - Hứ! Thấy ghét. - Tầm đánh nhẹ vai tôi một cái rồi nhoẻn miệng cười mà như mếu.

    - Vậy giờ sao? - Tôi ngẩn ngơ hỏi.

    - Sao là sao? Đi lên thôi. - Tầm nói phong long.

    - Lên lại nữa hả! Rồi Sở.. - Tôi ngập ngừng.

    - Không sao đâu, tui.. em lo rồi. - Tầm tự dưng đổi đại từ nhân xưng làm tôi không khỏi ngạc nhiên. Vậy là đã quen nhau rồi ư!

    - À.. Ừm.

    Hai đứa lên lại chỗ ngồi vừa nãy, Sở đã đi tự khi nào. Có lẽ nơi đây vừa xảy ra một cuộc tranh luận giữa Tầm và Sở. Có lẽ tình cảm của Tầm dành cho tôi là thật sự, hơn cả sự "thích lắm" của Sở. Có lẽ giờ đây, tôi đã va phải một cô gái đã theo mình bao lâu mà tôi quên mất. Tôi đã quên rằng Linh chỉ là chuyến xe buýt không xem tôi là trạm dừng.

    Các khoảnh khắc trôi qua thật mãnh liệt. Mới vừa nãy còn băn khoăn gửi gắm Tầm cho Sở, thoáng chốc ngoảnh đầu lại Tầm ôm lấy mình. Tôi chưa từng nghĩ đến việc làm bạn trai Tầm, nhưng khoảnh khắc vừa rồi khó mà cưỡng lại. Một người con gái ôm lấy thân mình, tiếng thút thít yếu đuối cần được che chở. Thử hỏi có mấy ai lại không chạnh lòng.

    Nhất thời nghĩ mông lung trong quán nhỏ, tự dưng tâm thế bây giờ đã khác hẳn. Tôi không biết nên nói gì, mở đầu câu chuyện từ đâu, xưng hô như thế nào, thái độ ra sao.. Nhưng bất chợt mọi thứ tiêu tan.

    - Từ nay kêu anh là Lít nhen! - Tầm không ăn trầu mà lại mở đầu câu chuyện.

    - Hở! Ừm. Sao cũng được. - Tôi ngẩn người đáp.

    - Hi, anh Lít ăn no chưa? - Tầm tròn mắt hỏi, nghe mà sởn da gà.

    - Hì, cũng tàm tạm. - Tôi gãi đầu đáp.

    - Anh ngại à! - Tầm lại hỏi.

    - Ơ! Có gì mà ngại, hết sức bình thường luôn. Hè hè. - Tôi lấy đũa gắp miếng thịt để che giấu phần ngại ngùng đi.

    - Chiều nay không có mưa. - Tầm nói và nhìn ra bầu trời đã tối khiến tôi cũng nhìn theo.

    - Thì sao?

    - Và cũng không có Linh. - Tầm nói bâng quơ khiến tôi ngượng ngùng chịu không nổi.

    * * *

    * * *

    - Ủa mà Sở sao rồi? - Tôi phá tan khoảng lặng nhất thời.

    - Thì đi về rồi.

    - Tầm nói gì với Sở vậy?

    - Uầy. Có gì đâu. Em từ đầu không thích nó rồi. - Tầm nói.

    - Vậy Tầm thích tui từ đầu à! Hi. - Tôi mạnh dạn nói càn.

    - Tui tui cái đầu anh í, khờ quá đi mất. - Tầm cười nhạt trách tôi.

    - Ừ thì.. em. Sao khờ? - Tôi gãi đầu hỏi.

    - Chứ người ta thích từ cái nhìn đầu tiên rồi. - Tầm miếc tay vào bàn, thẹn thùng nói khẽ.

    - Ủa! Đầu tiên là khi nào ta? Tui.. à anh không nhớ luôn ấy. Hì.

    - Hứ, đúng là não cá vàng. Chắc hồi đó tui xấu người ta không nhớ đúng rồi. - Tầm hếch môi trẻ con mà đáng yêu quá thể.

    - Thiệt là không nhớ luôn á. Hồi nào vậy? - Tôi càng ngày càng thắc mắc.

    - Hừ, thì lúc nhập học á. - Tầm tròn mắt.

    - Hử, có hả ta! Để nhớ xem. - Tôi dán mắt lên trần nhà cố nghĩ ngợi về quá khứ.

    - Thôi đi ông hai, để tui kể cho nhớ. - Tầm hừ nhạt trách cứ tôi.

    - He he, kể đi. - Tôi gãi đầu cười trừ.

    - Hồi đó..

    * * *

    Quay về quá khứ, một ngày đầu tháng 9 sau khi qua lễ Quốc Khánh. Ngày đầu tiền bước vào thành phố mang tên Bác, trước giờ tôi chưa từng xa khỏi cái tỉnh Bình Định yêu dấu. Ngày rời quê hương, bao ngổn ngang dằn xéo đôi mi buồn. Dẫu việc xa quê đã quen từ hồi lớp 9, thế nhưng nghĩ đến nửa năm xa cách gia đình thì khó mà nguôi ngoai được. Nằm trên chuyến xe chạy gần 15 tiếng đồng hồ để tới bến xe miền Đông. Một cậu nhóc gầy gò đúng chất "ở quê mới lên" chẳng biết có khỉ gió gì ở cái bến xe này cả. Nó vật vờ đợi chị lên chở về xóm trọ thân thuộc mà tới bây giờ đã ở được hơn 3 năm.

    Buổi sáng ấy mở đầu bằng dòng xe khá ồn ào ở cầu Bình Triệu, đó là công trình cậu nhóc cho là vĩ mô đầu tiên ở Sài thành. Việc nhập học được chị đưa đến trường, trông Khoa học tự nhiên cũng khan trang, chỉ có điều cơ sở vật chất còn lạc hậu. Bước qua các thủ tục khám sức khỏe, nộp hồ sơ, cuối cùng là chụp hình. Phải nói thật là hình chụp thẻ sinh viên nhìn mà phát chán, nó chỉ xếp sau chứng minh nhân dân về độ bẻ gãy khuôn mặt thôi.

    Qua hành lang để đi toilet, nó gặp một cô bé đang ngồi có vẻ như khóc thút thít. Nó cũng không thân thiện gì mấy với người lạ, nên cũng lướt qua vờ không có chuyện gì. Nhưng đột nhiên:

    - Hức, hức. - Tiếng khóc của nhỏ ấy to hơn khi nó gần tới, kiềm lòng không được nên ra vẻ ta đây trượng nghĩa.

    - Sao vậy bạn? - Nó lại gần nhỏ ấy.

    - Hở!.. Hức. - Nhỏ ngó lên vẫn còn khóc, tóc dài phủ qua trán gần che hết mắt.

    - Bạn bị gì mà khóc vậy? - Nó lần mò hỏi chuyện.

    - Híc, mình bị mất bóp tiền. - Nhỏ ngước mặt lên một tí lấy tay chùi nước mắt.

    - Hả! Mất hồi nào, ở đâu? Sao mà mất? - Nó ngạc nhiên hỏi bừa.

    - Hơ, tui biết mất ra sao thì đâu có mất. - Nhỏ nhè nhè còn bắt bẻ nó.

    - Ờ quên. Vậy giờ sao? - Nó lại hỏi cắc cớ.

    - Hức, nộp tiền học phí rồi mà còn tiền thẻ ngân hàng với thẻ sinh viên nữa. Hức, không có tiền để nộp. - Nhỏ chùi nước mắt nói mà nó thấy ngại không chịu nổi.

    - Gọi về người thân đi.

    - Tui đi xe máy một mình, gọi má sợ bị chửi. Híc.

    - Uầy, đắng lòng thiệt chứ. - Nó gãi đầu không biết nói gì.

    - Hức.. Hức. - Nhỏ này lại khóc, nó thật sự cầm lòng không nổi.

    - Vậy thiếu bao nhiêu tiền? -Nó nổi chứng anh hùng.

    - Hở! Cỡ sáu mươi mấy ngàn. - Nhỏ ngần ngừ nói.

    - Vậy cầm tiền nè. - Nó rút ví tiền lấy tờ 100 ngàn ra chìa tay trước mặt nhỏ.

    - Hơ! Hức.. Mình.. - Nhỏ cứ ấp úng không dám nhận.

    - Cầm đi, tui mắc đái lắm rồi. - Nó hối nhỏ để có cớ nhận không bối rối.

    - Híc, cảm ơn bạn. - Nhỏ quẹt mắt ngẩng đầu nhìn tôi.

    Nó đưa rồi bỏ đi ngay tới toilet, chưa kịp nhìn rõ mặt nhỏ ấy. Đáng lý khi đi toilet ra sẽ gặp lại nhỏ, nhưng khổ nỗi chị nó gọi điện thoại hối ra về có việc bởi thủ tục nhập học đã xong. Thế nên nó quẹo con đường khác ra thẳng cổng trường chứ không đi ngang qua hành lang vừa nãy. Lâu rồi nó cũng chẳng còn nhớ tới 100 ngàn ấy, dù gì cũng đã làm người tốt cần thiết gì báo đáp mà nhớ đến.

    * * *

    Trở lại với thực tại, ngày hôm ấy không ngờ cô bé lại xuất hiện trước mặt tôi. Và cũng không ngờ rằng tôi và Tầm có duyên đến vậy. Hai con người có những cuộc gặp trùng hợp không tưởng, lại ngồi với nhau trước tâm thế khác. Tôi không tin vào duyên số, nhưng Tầm là một ngoại lệ. Không biết sẽ như thế nào, nhưng tôi đã luôn xem Tầm là người mình có thể chia sẻ vui buồn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  7. nihC I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,727
    Chương 26

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu chuyện gặp nhau ở hành lang chỉ là sự tình cờ, thì chẳng có gì đáng bàn tới. Sau khi dạo đoạn anh hùng ca, tôi đi với chị về nhà. Còn Tầm, ngồi một hồi chờ tôi ra vì sực nhớ ra cái bóp để trong cốp xe. Nhỏ chờ hoài mà chẳng thấy tôi, nên rồi cũng bỏ đi. Thế nên:

    - Anh đừng đi nữa nha! - Tầm dừng đoạn kể lại, nói câu nói cũ từ dưới sảnh VinCom.

    - Hở! Hi. - Tôi bất ngờ gãi đầu cười xòa.

    - Bắt em chờ hoài, em chịu không nổi đâu. - Tầm lại nói khó hiểu.

    - Ơ! Ai bắt em chờ đâu. Hì. - Tôi bông đùa.

    - Hứ! Ừ thì tui tự chờ đấy.. Chờ anh với Linh á. - Tầm lườm mắt rồi ngập ngừng.

    - Hả! Lại Linh nữa, xa rồi mà. Hi. - Tôi ngẩn người đáp bừa.

    - Ai biết được. - Tầm hừ nhạt.

    - Rồi sau đó sao nữa? - Tôi hỏi tiếp câu chuyện hậu lần đầu gặp.

    - Anh không nhớ à! Có lần đi xe buýt em thấy anh ngồi bên cửa sổ. Tự nhiên mừng ghê gớm, lại ngồi ghế cạnh anh tính làm ngạc nhiên chơi. Mà anh nào có đếm xỉa gì đâu, toàn nhìn ra cửa sổ. Nên.. - Tầm kể tôi say mê nghe, bỗng ngừng.

    - Sao? Tiếp đi chứ. - Tôi tò mò.

    - Nên em tựa vai anh ngủ. Thực ra thì không ngủ đâu, tại em thích.. mùi của anh. - Tầm ngập ngừng.

    - Hở. Mùi gì chứ! - Tôi ngẩn người hỏi.

    - Hi, mùi cơ thể. - Tầm mỉm cười tỏ vẻ ngượng ngùng.

    - Ha ha, hay cho mùi cơ thể. - Tôi cười khoái chí.

    - Hứ! Thấy người ta dựa vai mà không quan tâm gì luôn. - Tầm hừ nhạt, liếc mắt nhìn tôi.

    - Uầy, chứ biết ai đâu mà quan tâm trời. - Tôi ngạc nhiên phản biện.

    - Hừm. - Tầm lại hừ nhạt.

    - Ủa. Mà cái vụ rớt thẻ sinh viên mới hay chứ. Trùng hợp dữ dằn vậy trời. Tô Tiểu Tầm. He he. - Tôi sực nhớ ra.

    - Hi, không phải trùng hợp đâu. Em cố tình đó.

    - Hả! Cố tình luôn, lỡ mất thiệt sao? - Tôi ngạc nhiên hỏi.

    - Làm sao mất được. Có anh ở đó mà. Hi. - Tầm cười hiền mà làm tôi ngượng ngùng hết thảy.

    - Uầy, sao Tầm không nói ngay từ đầu là Tầm. Tự nhiên để đến tận bây giờ. - Tôi thắc mắc hỏi.

    - Thì, tại anh lơ quá đó. Có quan tâm tới em đâu, toàn Linh mãi. Với lại.. - Tầm nói đoạn lại ngập ngừng.

    - Sao nào?

    - Lúc trước em còn xấu.. xí. - Tầm ngượng mặt nhìn xuống bàn.

    - Hè hè. Bây giờ cũng có đẹp đâu. - Tôi được dịp bông đùa.

    - Hứ! Vậy tui đi về. - Tầm nói dứt câu đứng dậy đi luôn, tiền bàn đã được tính.

    - Ấy ấy, đợi tui với.

    Cơn đê mê bị đứt đoạn, tôi tỉnh giấc sau chuyến đi dài. Một ngày khác đã đến hôm nay, tinh thần sảng khoái quá đỗi. Duyên của tôi vừa chạy đến, mong là nó không chạy đi vội vã. Bước đầu mối quan hệ mới trên nền tảng mối quan hệ cũ khiến mọi thứ chưa thể hợp lý được. Còn đó sự ngượng ngùng, nhất thời tôi chưa thể làm quen.

    Đến trường, tôi không còn lo nghĩ việc đối mặt với Linh. Hai đứa có là gì đâu mà phải tránh né, đã là bạn thì vẫn là bạn đấy thôi. Chỉ có điều khác, tâm thế tôi không còn miên man như trước kia mỗi lần gặp Linh. Một mối tương quan khó thể tả thành lời, nhịp nhảy nhịp dừng.

    Hôm nay tôi không ăn cơm trưa với đám bạn, mà thay vào đó đi ăn với Tầm. Tầm ở trường khác Tầm ở nhà, Tầm ở nhà thoải mái với tôi như một người bạn hiền. Tầm ở trường đeo khẩu trang, kín tiếng giữ sự e thẹn.

    Hai đứa ngồi trong quán cơm đối diện trường, nơi này có máy quạt phun sương nên cũng hợp lý cho việc ăn cơm buổi trưa. Tôi và Tầm kêu hai phần cơm sườn, Tầm ăn từ tốn chậm rãi, tôi cũng vì thế mà chậm theo. Chốc chốc lại có vài cô nương đi vào quán, cũng có phần tươi xinh. Tôi bản tính không phải hám gái, mà tại cứ thấy người lạ là dòm ngó, nó có trong bản chất rồi.

    - Hey, không được dòm gái. - Tầm khều tay tôi.

    - Ơ! Ai dòm gì đâu trời. Hi. - Tôi tủm tỉm cười.

    - Hứ! Dòm em nè. - Tầm chống cằm nháy nháy mí mắt mỉm cười.

    - Bịch! Ây da con muỗi. - Tôi ngần ngại nên đánh trống lãng đập muỗi.

    - Hay lắm. Chê tui chứ gì. - Tầm lườm mắt.

    - Hè hè. Ai chê đâu hè. - Tôi cười trừ qua chuyện.

    - Ai biết được. - Tầm hừ nhạt.

    Không hiểu sao Tầm dễ thương quá thể, trước giờ tôi không để ý đến Tầm nhiều nên không biết được tính cách Tầm ra sao. Hôm nay Tầm là một con người khác dẫu vẫn hình hài quen thuộc. Vẫn vậy, đàn bà thật khó hiểu.

    Tháng Năm cũng đã sắp hết đường, tâm trạng tôi đã đỡ hơn phần nào từ khi có Tầm bên cạnh. Hay nói cách khác, việc có một quan hệ mới đã lơ là đi mối quan hệ trước kia phần nào. Tôi dần hiểu Tầm hơn qua nhiều cuộc nói chuyện, qua tin nhắn. Đặc biệt là những cuộc vui chơi hay hẹn hò. Có một lần như thế, hai đứa chạy ngang qua cầu Bình Lợi.

    - Tầm, em thích cầu Bình Lợi không? - Tôi hỏi ngang.

    - Hở! Tự nhiên thích nó. - Tầm ngạc nhiên đáp.

    - Hì, dòm kìa. Đẹp không? - Tôi hỏi tiếp khi đi chậm lại đoạn từ cầu Bình Lợi có thể thấy được quốc lộ 13, các ánh đèn đường nối đuôi nhau sáng lóa tạo nên một khung cảnh quen thuộc. Sài Gòn lên đèn.

    - Hi, đẹp thiệt á! - Tầm cười làm tôi nhớ tới cảm xúc xa xưa.

    - Sài Gòn lên đèn mà lị. Hì. - Tôi vô tình nhắc lại ham muốn.

    - Hở! Sài Gòn lên đèn đẹp thiệt.

    Tôi đưa Tầm đi dạo chợ Hạnh Thông Tây, Tầm vẫn như cô gái khi nào. Thích thú mua đồ, lâu lâu lại nhìn tôi cười tươi rói. Thoáng nghĩ trong đầu tôi nảy lên: Cảm giác yên bình có phải không?

    - Mua gì mà dữ dằn vậy thím hai? - Tôi xách hai bịch đồ hai tay và la ỏm tỏi.

    - Hơ! Nửa năm mới mua một lần á. Đồ ngủ chứ gì đâu. - Tầm hừ nhạt bào chữa.

    - Tui một năm một lần nè, đúng là đàn bà. - Tôi lấn tới.

    - Ây da, em là con gái nhen! Đàn bà cái đầu anh í. - Tầm nhéo hông tôi một phát.

    - Aaaa. Đau quá. - Tôi nhảy người lên khi bị nhéo.

    - Đáng đời! Ai bảo kêu tui đàn bà. - Tầm sắc xéo nói.

    - Hừm. - Tôi nhăn mặt cho qua, đôi co cũng chỉ khổ thân thêm.

    Hai đứa tôi chọn một quán ốc vỉa hè bên đại lộ Phạm Văn Đồng, đó là thú vui của biết bao bạn trẻ. Ngồi ăn từng con ốc, uống cốc trà và ngắm dòng xe tấp nập chạy ngang dọc. Khoảnh khắc này mang đến cho ta khoái cảm lạ thường. Tầm cứ cười suốt từ chiều, hẳn em thấy vui khi có tôi lắm. Bao lâu nay tôi nào có để ý đến Tầm, người luôn ngó theo tôi.

    * * *

    Có lần tôi ngồi với Tầm ở ghế đá ở trường, buôn mây bán gió cho vui vẻ. Lũ bạn nhóm tôi đi ngang gặp phải hai đứa liền cười cười kiểu "có bồ bỏ bạn". Khoảnh khắc đi ngang qua là vậy thôi, sau đó gặp bọn bạn chúng cười chế giễu.

    - Đu có con bồ ngon mày! - Thằng Việt Trường lên tiếng.

    - Gái chứ có phải đồ ăn đâu mà ngon. - Tôi chống trả.

    - Có bạn gái mà chớ hề nói anh em tiếng nào nha! - Vũ lên tiếng hùa theo.

    - Vậy để mai tao dán decal ngoài ngã tư nhen! Lít đã có bạn gái, mại dô mại dô. - Tôi bông đùa.

    - Mà mặt nhỏ hơi mụn đó nhen! - Thằng Thâu lên tiếng.

    - Chuyện đó có gì quan trọng không? - Tôi hỏi ngược.

    - Thì tao thấy sao nói vậy thôi. - Thâu tính thẳng thắn sẵn.

    - Mày đừng đi xa là được. - Tôi nói bâng quơ.

    - Thôi, thôi. Người ta yêu bằng tâm hồn mà cái thằng này. - Vũ chen ngang can thiệp nói với Thâu.

    Tuy câu nói đó chẳng nặng nề gì, nhưng cũng đọng lại phần nào đó trong tôi. Nghĩ thấy nó như trách cứ một điều gì đó, trước giờ tôi có quan trọng nhan sắc của Tầm đâu. Bởi đơn giản là tôi không có bạn gái, thì sao mà chả được. Huống gì Tầm là người thấu cảm tâm tư tôi bấy lâu nay.

    Tôi đã quen hình ảnh cô nàng vài nốt mụn trên mặt bên cạnh bầu bạn, tự dưng đùng một cái làm người quen. Dẫu bề ngoài tôi chẳng thể hiện gì, nhưng bên trong là một con người còn bỡ ngỡ mối quan hệ mới này. Thích nghi là một việc cần sự lâu dài.

    Cũng sắp cuối kì, các lịch học thưa dần, bởi lẽ kiến thức học đã gần hết. Chập chiều tan học, Tầm có hẹn cô bạn thân ra quán trà sữa. Tôi cũng là một phần trong câu chuyện ấy, có lẽ là Tầm muốn cho tôi làm quen với bạn của em. Cuộc yêu sau đã đi qua, những con người cũ đã sang một trang mới. Tôi biết Tầm hiểu tôi như thế nào, rồi một ngày trôi xa, tôi lại về với Linh lần nữa.

    Chiều ngồi quán thong thả, gặp nhỏ bạn của Tầm khiến tôi ngượng ngùng nửa phần. Cứ tưởng chừng như lễ ra mắt không bằng, vài câu chào xã giao như thường lệ. Tôi vốn tự tin trước đám bạn, ba hoa khoác lác đủ điều. Nhưng đó là với người quen, còn với người lạ, tôi rụt rè khó hiểu.

    Tầm và nhỏ bạn cứ ngồi uyên thuyên tâm sự, cứ ngỡ như tâm giao lâu ngày gặp lại, trong khi đó là bạn cùng lớp mới ghê chứ. Lâu lâu cả hai lại quay sang cười tôi, ví như xem tôi có để tâm đến cuộc đối thoại hay không. Cuộc nói chuyện chán phèo, hẹn tôi ra mà như kì đà cản mũi. Thế nên đành kiếm cớ đi toilet để khỏi phải lâm vào hôn mê bất tỉnh.

    Dù đã cố gắng né tránh đôi bạn tri kỉ kia, nhưng không thể ở lâu trong cái toilet phát nôn như thế này được. Mấy gã nào vô ý thức không chịu xả nước, hôi cả một vùng trời. Nếu ở trong đó lâu hơn có khi tôi "đi Quy Nhơn" luôn chứ bất tỉnh. Bước ra gần tới bàn có hai cô gái, tôi thấy Tầm cầm điện thoại tôi đang nói chuyện với ai đó. Rồi nhìn tôi mặt nhăn nhó hóa bất ngờ.

    - Ai gọi vậy Tầm? - Tôi hỏi khi vừa trờ tới.

    - À.. ừ.. Ánh gì đó. - Tầm ngập ngừng đáp.

    - Ánh hả. Nó nói gì vậy? - Tôi ngồi xuống hỏi tế nhị.

    - Ờ.. Hỏi thăm Lít thôi mà. - Tầm lại ngần ngừ.

    - Thiệt hông đó. Đưa đây. - Tôi nửa giả nửa tin mà vẫn cười cười. - Hi, Ánh thiệt.

    - Hì. - Tầm mặt cười nhưng có vẻ biến sắc phần nào.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  8. nihC I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,727
    Chương 27

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Hì. - Tầm mặt cười nhưng có vẻ biến sắc phần nào.

    Tôi nhấc máy gọi lại Ánh xem thử có việc gì.

    - A lô, Ánh hả!

    - A lô, Lít hả? - Giọng nhỏ Ánh vang lên đầu kia.

    - Ừm, gọi tui chi vậy? - Tôi thắc mắc hỏi.

    - Ông đang ở đâu vậy? - Ánh hỏi nhanh với vẻ hốt hoảng.

    - Ờ.. Đang ở gần trường nè. Sao vậy? - Tôi thắc mắc.

    - Linh bị té gãy chân, giờ tui đang ở bệnh viện với nó nè. Ông tới đây được không? - Ánh nói mà tôi lạnh sống lưng, nhìn sang Tầm thì em đang ngượng.

    - À, ừ. Tui tới liền á. - Nói rồi tôi tắt máy và cố bình tĩnh dù nóng mặt nhìn sang Tầm. - Sao vậy hả!

    - Thì.. - Tầm ấp úng không ra lời, nhỏ bạn vẫn cười chưa biết gì.

    - Giờ anh đi qua Linh, tí em về xe buýt nhen! - Tôi nhỏ nhẹ nói.

    - Anh.. Đừng đi được không? - Tầm chạm lấy tay tôi, khuôn mặt níu kéo.

    - Linh bệnh mà em, anh qua rồi về. - Tôi từ tốn nói.

    - Nhưng mà anh hứa với em rồi. - Tầm nhăn mặt nói gằng giọng.

    - Ờ.. Nhưng mà bạn anh bị bệnh, tới thăm nó không được à. - Tôi cũng cự nự mạnh mẽ hơn, dường như cô bạn của Tầm cũng biến sắc theo.

    - Ừ. Vậy đi đi, bạn anh mà. - Tầm nhìn tôi ánh mắt nửa vời rồi quay lại ngồi với nhỏ bạn.

    Tôi chết chân nhìn theo một hồi, đấu tranh tư tưởng dữ dội, hẳn là sắc mặt của tôi bây giờ trông khó coi lắm. Nhưng mà, tôi nhìn Tầm và quyết định đi thăm Linh. Dù gì Linh vào bệnh viện, đâu thể từ chối tới được.

    Chả là tối nay tôi có hẹn với Tầm đi ăn lẩu ở chợ Đêm rồi tính đi xem phim chiếu rạp. Họa hoằng thế nào Linh lại bị chấn thương, mang danh một người bạn làm sao nỡ không tới thăm được chứ. Huống chi tôi còn là bạn thân của Linh, huống chi tôi đã từng có những tình cảm với Linh.

    Ngặt nỗi Tầm lại hiểu rõ mọi chuyện, Tầm ngại tôi tiếp xúc với Linh. Gặp mặt bình thường đã đành, đằng này còn bỏ Tầm bơ vơ thế kia. Cộng thêm việc nhỏ bạn của Tầm ngồi đó, dễ lắm em bị bẻ mặt, để rồi giận hờn tôi cho xem. Chặng đường tới bệnh viện tôi bứt rứt vô cùng, cảm thấy lo cho Linh, lại nghĩ đến Tầm nữa. Nhưng dù gì cũng đành thôi, việc gì cũng có cách giải quyết.

    Tôi đến bệnh viện, lên phòng, thấy nhỏ Ánh ngồi ở ngoài sắc mặt có vẻ như không âu lo muộn phiền, tôi cũng cảm thấy nhẹ người theo.

    - Hey Ánh. Linh đâu rồi? - Tôi bắt chuyện khi vừa trờ tới.

    - Á, Lít. Linh trong phòng á. - Ánh vẫn hồn nhiên như thường lệ.

    - Ừm, để tui vô thử.

    - À, từ từ đã. - Nhỏ Ánh kéo tay tôi lại khi tôi vừa nghiêng người định bước vào.

    - Ủa! Sao vậy?

    - Hì, có Nam ở trong đó. Nên tui mới ở ngoài đây nè. - Ánh nói thỏ thẻ.

    - Ừ, vậy Linh sao rồi? - Tôi ngắt ngứ hỏi.

    - Chỉ bị trật khớp mắt cá thôi. Cũng không nặng lắm. - Ánh nhún vai đáp.

    - Uầy, vậy mà kêu gãy chân. Làm tui sợ hết hồn. - Tôi thở phào cũng để trách cứ nhỏ Ánh.

    - Hi, tui cũng lo quá chứ bộ.

    - Ừ. Không sao là tốt rồi.

    Nói đoạn Nam bước ra, khoảnh khắc chạm mặt tôi và Nam ngượng ngùng. Thằng này vẫn hiền như cục đất, muốn ghét nó cũng khó thật ấy chứ.

    - Trường, vô đi, sao ở ngoài đây? - Nam mở lời.

    - À, ừ, quên. - Tôi gãi đầu bối rối rồi bước vào trong, Linh nằm đó chân bó bột. Em nở một nụ cười nhẹ, tôi bắt gặp nó đã bao nhiêu lần.

    - Hey, Lít. - Linh chào tôi.

    - Hì. Có sao không? - Tôi hỏi chuyện phong long.

    - Bị trượt chân xíu thôi. Băng cỡ nửa tháng là lành. - Linh nói.

    - À, ừ. - Tôi nhất thời không biết phải nói gì, cảm giác sao khác lạ. Tôi lại nhớ đến Tầm, nghĩ rằng chuyện chẳng đến nỗi gì đâu.

    - Quà thăm bệnh của tui đâu? - Linh hỏi ngang, nhưng tôi im lặng vì dòng suy nghĩ khiến tôi lơ đi. - Hey Lít, đâu?

    - Hở! Đâu gì? - Tôi bất thần khi Linh nói to hơn.

    - Ui cha, Lít nay chảnh dữ hè. Không thèm quan tâm tui nói gì luôn. - Linh bĩu môi chế giễu.

    - Đâu có, tại đang nghĩ vu vơ nên vậy. - Sao hôm nay tôi lạ quá, nói cứ ngượng nghịu làm sao ấy.

    - Sao hổm nay tui ít thấy ông dữ.

    - Thì tại không có duyên. Hi. - Tôi gãi đầu cười xòa.

    - Hừ, vậy giờ gặp là có duyên à! - Linh bắt bẻ.

    - Ừ.. Thì tùy duyên. - Tôi lại bông đùa.

    - Duyên hoài, ông ở đó mà chờ duyên có ngày điên cho xem. - Linh nheo mắt phán.

    Nói đoạn nhỏ Ánh với Nam vào, ba đứa đi Grab tới bệnh viện. Nên giờ đây tôi có nhiệm vụ chở Linh về, cũng nhờ có cái mũ bảo hiểm của Tầm để lại.

    Rồi ngày vu vơ hết hạn gió bay, tôi cứ ngỡ rằng Tầm sẽ giận tôi lắm. Em sẽ bẻ mặt trước bạn bè, hờn tôi bỏ em bơ vơ để theo crush cũ, giận tôi thất hứa với em. Nhưng không, cô gái ngày nào dịu dàng vẫn còn đó. Không giận hờn vu vơ như tôi tưởng.

    - Tầm em. - Tôi khều vai Tầm khi chuẩn bị đi ăn cơm với khuôn mặt bông đùa.

    - Hứ! Nói ngọt ghê ha! - Tầm bĩu môi.

    - Hì, lâu lâu thay đổi tâm trạng xíu chứ. - Tôi hếch mắt nói càng.

    - Mắc gì thay đổi tâm trạng? - Tầm hỏi.

    - Thì em giận anh mà. - Tôi rào trước.

    - Ai thèm. - Tầm hếch nhẹ một cái mà đáng yêu quá thể, nhất thời tôi thấy vui sướng. Bởi Tầm không hề giận tôi, hóa ra con gái đâu phải ai cũng như nhau. Đâu phải ai cũng có thể giận hờn vô cớ, chỉ là họ có thể kìm hãm được hay không thôi.

    À khoan đã, tôi còn chưa bảo là giận vụ gì mà, sao Tầm lại trực sẵn "ai thèm" trong đó. Nhất thời tôi đã bỏ lơ đi, nhất thời tôi mê mụi.

    Từ ngày Tầm đến, ngày mới của tôi thay áo đều đặn. Tôi dần quên các khoảng cách mang danh bạn bè giữa hai đứa. Mà xen vào đó cảm giác lâu lâu lại vui, lâu lâu lại ngượng ngùng. Để rồi chẳng biết tự khi nào nữa, trong đầu tôi nảy sinh một so sánh giữa Tầm và Linh. Hay họa lắm là tôi cho Linh là một yếu tố mục tiêu, còn Tầm là quá trình.

    Dù gì từ khi quen Tầm, nói chính xác hơn thì từ khi quen biết Tầm đến nay. Tôi chưa cho Tầm điều, dù trong thâm tâm hai bên đã hiểu mọi chuyện. Một lời tình cảm tôi còn chưa thốt lên, hay những món quà tôi còn chưa trao em. Cũng gần cuối năm học, tôi quyết định tặng Tầm một hộp chim Hạc được xếp bằng giấy màu, cộng vào đó vỏ ốc màu trắng tôi mang tự tay tôi phơi khô lâu nay bụi bặm.

    Bỏ thời gian thầm lặng, khoảng một trăm con Hạc giấy xếp vào bên trong, chỉ toàn là giấy trắng. Bởi tôi vốn thích sự tinh khiết, nó là định hình cho mong muốn lối sống của tôi. Hạc giấy gấp theo nghệ thuật Origami không cầu kì, nhưng cân đối mọi phía. Hạc giấy tượng trưng cho hi vọng, ý đồ của tôi không phải bảo rằng "Tầm hãy hi vọng", mà chỉ tại vì tôi chỉ biết gấp mỗi con Hạc giấy thôi. Trước kia có gấp trái tim với ngôi sao thời cấp ba, nhưng quá khứ đó đã để lại cho tình đầu, tôi không muốn mọi thứ đi theo vết nứt đó.

    Mà cũng họa hoằn thế nào, suy nghĩ so sánh của tôi giữa Tầm với Linh lại ứng nghiệm. Chỉ là những dòng suy nghĩ vu vơ của riêng tôi, tôi vốn để ý Linh trước. Linh luôn là một tượng trưng cho mong muốn của tôi, tinh khiến nhẹ nhàng. Tầm không phải vậy, Tầm có thể là đến trước đó, nhưng tôi không để ý. Linh từng là thứ tôi muốn đạt được, nhưng tôi đâu biết rằng, thứ mình muốn khác thứ mình cần.

    Thứ mình muốn luôn là thứ ngoài tầm với ở thực tại, bởi chúng ta chưa có được thì mới muốn nó. Còn thứ mình cần, thường sẽ nằm gần chúng ta, đôi khi ta có thể dang tay ra mà đón nhận, đôi khi lại không tìm thấy được dù cận kề, hay đôi khi nó xa tít mà ta chẳng quan tâm. Nhưng quan trọng hơn hết, điều mình cần luôn làm cuộc sống của mình thiết thực hơn. Điều mình muốn, đôi khi làm con người có quyết tâm phát triển hơn, nhưng cũng có thể khiến con người mụ mị hóa ảo tưởng rồi lao vào sai lệch.

    Mối quan hệ với Tầm có thể gọi là "tình hai" trong đời, Tầm không tinh khiết như Linh, nhưng có nét hơn. Tầm không phải giọng Huế thơ mộng, nhưng là giọng Bình Định thân thuộc. Tầm không phải hình mẫu của tôi, nhưng có được tâm hồn đáng trân trọng. Vậy có cần thiết không giữa muốn và cần, tôi cũng không biết nữa, tôi chỉ mới là thằng nhóc năm nhất bước chân vào Sài Gòn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  9. nihC I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,727
    Chương 28

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kì thi học kì hai chợt đến, mới đó đã sắp trôi qua một năm nhất xen lẫn vui buồn. Lại tiếp tục công cuộc không bị nợ môn đầy căng thẳng, điều kiện tiên quyết trong hành trình này là việc học nhóm. Đó là một phương pháp hữu hiệu để chống chọi với cơn bão cuối kì. Việc học trên trường với những môn khô khan, cộng thêm thầy cô không có sự truyền cảm hứng cho sinh viên khiến đa số mọi người chán nản việc tiếp thu bài trên lớp.

    Mỗi đứa trong nhóm không ít thì nhiều đều phải tự học ở nhà để đến học nhóm còn trao đổi lẫn nhau. Bởi cả nhóm không có ai học thật sự giỏi hay đều các môn nên đành phân chia mỗi người lo mỗi môn chính. Tôi học khá ổn môn đại số B2 nên kiêm môn này làm "chuyên môn" chính của tôi.

    Trong cuộc chinh chiến cuối kì, ai nấy đều lo sốt sắn sợ rớt môn. Thế mà nhóm tôi lại còn đó thằng Vũ vẫn cứ loay hoay tìm chỗ dựa tinh thần. Nó chìm vào quên lãng tự khi nào của nhóm, vì thế học nhóm nó cũng chả thiết gì, thích thì đến không thích thì ở nhà ngủ.

    Tình yêu khiến con người ta bỏ lơ cuộc sống vậy ư! Hay tại thằng này yếu đuối quá thể. Cuộc sống khắc nghiệt mới khiến con người thích nghi mà vươn lên, không biết Vũ khi nào mới thích nghi được. Nó luôn trong tình trạng chán nản tột cùng, thân thể nó dần tăng ký lên từng ngày, có lẽ tại nằm "một cục" và ăn "một đống". Mọi thứ phải cần có thời gian, bởi thời gian sẽ minh chứng tất cả hay cũng có thể ngoảnh mặt rời bỏ chúng ta.

    Kì thi bắt đầu bằng nỗi lo sợ, khiến ai cũng muốn nó chóng qua. Nhưng khi nó sắp qua, nỗi lo khác càng to hơn. Nỗi lo rớt môn khi không làm được bài, nỗi sợ xa bạn bè trong những tháng sắp tới. Tôi có một nỗi niềm mà không biết có phải nỗi lo không, thời gian trôi nhanh quá, nỗi bỡ ngỡ.

    Hôm nay buổi thi cuối cùng, nhóm chúng tôi sẽ tổ chức tiệc chia tay như thường lệ. Tức là đi ăn quán lẩu cùng nhau, rồi đi hát karaoke giữa một đám đực "rựa". Tôi ca thì không hay cho lắm, nhưng cũng bon chen góp vui với đồng bọn cho vui. Dù gì cũng cuối năm nhất rồi, bao kỉ niệm cùng mấy đứa bạn cùng chiến tuyến ở lại phía sau. Bất giác tôi thấy buồn nhẹ khi tiệc sắp tàn.

    Chiều nay Linh có nhờ tôi chở lên ga tàu hỏa, đồ đạc cũng kha khá với lại tình bạn bè ấy tôi nào thể từ chối. Đến ga tàu, Linh nhận tin "dữ" : Chuyến tàu sẽ dời lại sau 2 tiếng nữa. Và thế là tôi lại ngồi với Linh trong một đề nghị chợt đến, chợ sinh viên đường Hòa Hảo.

    Cũng mới 2 tháng trước đây thôi, hai con người cười nói trong một quán ven đường. Linh ngồi ăn ốc, tôi ngồi cười hỉ hả. Giờ là hai người với hai tâm thế khác, họ đều biết mối quan hệ giữa hai bên. Chỉ có điều, một bên hạnh phúc, một bên đang loay hoay với sự mới mẻ.

    Ngồi ăn và nói chuyện, ở cùng một quán ấy. Không biết Linh có để ý hay không, tôi còn nhớ những hình ảnh ngày nào, dẫu là mờ ảo. Thâm tâm tôi phải bó buộc rằng: Linh chỉ là bạn, chỉ là bạn thôi. Nhưng sao nụ cười em xao xuyến khôn nguôi quá đỗi, tôi nhất thời quên mất Tầm đâu đó trong ngăn tim này. Phải đến bao giờ đây, tôi cứ gặp Linh thế này, xúc cảm mục nát có khi nảy mầm bất chợt chẳng hay.

    Hai con người đồng điệu bên quán ốc, chốc chốc thời gian trôi hết phần chè tự khi nào. Các câu chuyện cũng dần cạn, hai đứa nhìn ra đường. Cũng đã hơn một tiếng rưỡi trôi đi, dòng học sinh sinh viên ghé cung đường ăn uống cũng rộn rã hơn. Tôi nhìn Linh, tiết trời trở chiều muộn, gió lất phất mấy đường.

    - Lít, tui thèm ăn đậu hủ ghê. - Linh nói bất chợt khi có tiếng rao tàu hủ.

    - Ừ, thì ăn đi. - Tôi không hiểu chuyện nên nói thẳng.

    - Uầy, ông đi mua hi. Hì. - Linh cười hiền, tôi lại bị hút hồn.

    - Hừ, chỉ được cái ăn là giỏi. - Tôi nói rồi chạy lại cô gánh tàu hủ mua lấy hai ly, nhanh chóng vào trong quán trở lại. Tôi vừa bước vào, thì một thằng nhóc chạy từ trong ra hồ hỡi quẹt phải tôi.

    - A! Phịch. - Tôi nghiêng người khụy gối chưa ngã hẳn, nhưng mà ly tàu hủ bên tay phải bị đổ ra văng lên tay tôi nóng rang, tay trái còn cố giữ lấy thăng bằng cho ly kia. Thằng nhỏ hớt hãi chạy đi không nói lời gì.

    - Ui, Lít. Ông có sao hông? - Linh chạy lại đỡ tôi vậy.

    - Hì, cũng không sao, chỉ là đổ ly đậu hủ rồi. - Tôi cười nhăn nhó.

    - Trời! Ly nóng vầy hả, tay có sao không? - Linh cầm lấy ly đậu hủ còn nguyên, rồi nhìn sang tay phải của tôi.

    - Hì, hơi nóng tí thôi. - Tôi cười gượng gạo.

    - Uầy, đưa tay tôi lấy nước rưới lên. Chứ phỏng bây giờ. - Linh cầm tay tôi, đổ nước từ từ và lấy khăn giấy lau nhẹ. Thực ra cũng khá là nóng đó, nhưng mà khoảnh khắc này.. Ừ thì mát lắm. Linh vén tóc đuôi gà, búi cao lên gần đỉnh đầu để lộ bờ tai và phần ót. Chợt dừng, tôi chưa từng thấy.

    Quen Linh bao lâu, tôi có bao giờ nhìn được hình tượng này của em đâu. Sự tinh khiết muôn thuở nay có vẻ khác hơn, mãnh liệt hơn, có phải là thanh cao chăng. Tự dưng đâu đó trong tôi động lòng, suy nghĩ chợt biến dạng. Tôi thấy Linh một lần nữa trong mấy tỉ dây nơ-ron, chẳng hiểu sao tôi như thế này. Não bộ tôi chợt nảy sinh một ý định lầm lì, rằng: Linh, anh thích em lâu rồi.

    - Linh. - Mắt tôi chững lại, nhìn Linh can đảm mà tim đập liên hồi.

    - Hở? - Linh tròn mắt đối diện.

    - Nếu một ngày Nam và Linh..

    - Bốp, xào.. - Tiếng cái nắp nồi rớt xuống đường, gió thổi ồ ạt và bắt đầu tiếng mưa rơi. Mưa rơi mạnh ngay từ đầu chứ không có xì xào dạo đầu. Bỗng chốc, suy nghĩ thoáng qua vừa nãy tan biến. Tôi ngỡ mình vừa trở về từ cõi mơ màng, dám lắm vừa nãy thổ lộ hết tâm tư của mình. Dám lắm làm Linh khó xử dù rằng Linh có thể hiểu tình cảm của tôi. Nhưng rồi mưa tới, tôi tỉnh giấc đắng nồng.

    - Ủa! Nãy ông tính nói gì vậy Lít? - Linh hỏi khi cơn mưa mạnh đều.

    - À, ừ.. Không có gì. Tự nhiên biết rồi, không hỏi nữa. - Tôi lắc đầu chối bỏ.

    - Hừ, khùng. - Linh bĩu môi nheo mắt.

    Rồi cơn mưa cứ thế to mãi, tưởng chừng như muốn nuốt luôn tâm trí tôi vào trong đó. Tôi chở Linh qua ga tàu hỏa, tạm biệt một người con gái của năm nhất. Chạy về trong cơn mưa dầm dề, mưa như trút nước và không ngớt. Đường ngập úng dữ dội, dòng xe không chạy đi nổi. Những con xe chết máy được người ta dắt bộ đi dưới mưa tầm tã. Hôm nay tôi chọn đường Lý Thường Kiệt để về, và rồi máy tôi chết đi.

    Mệt mỏi dắt bộ với cái bụng đói, kiếm mãi ven đường chả thấy tiệm sửa xe nào. Nghĩ đoạn một hồi tôi mới dắt vào một con hẻm, đó là một kinh nghiệm xương máu. Khi trời mưa ngập úng và ta bị chết máy, hãy tìm vào một con hẻm chứ đừng tìm trên đường lớn. Bởi trong hẻm người ta còn có thể làm việc khi trời tối và mưa to, ngoài đường hiếm lắm. Quả thực đúng như vậy, dắt vô gần sâu trong hẻm có một tiệm sửa xe. Hồ hỡi mừng rơn thay nhanh cái bugi đã bị ngập nước, tôi phóng về đến nhà cũng đã 7 giờ tối.

    Giờ mới thấm tháp cái gọi là Sài Gòn thất thủ, nó nhấn chìm cả dòng người dòng xe. Nhấn chìm luôn cái ngu dại của tôi với Linh, chút xíu nữa làm tan vỡ mọi thứ tôi đã kìm nén bấy lâu.

    Loay hoay trong phòng trọ, cầm chiếc điện thoại tự chiều giờ chưa đụng tới mới nhận thấy nó hết pin. Lao ngay vào toilet tắm để rửa trôi nhựa đường, cảm giác ấy thật tuyệt vời làm sao. Cơ thể đang lạnh, chạm phải thứ nước ấm ấm vào người khỏi chê chỗ nào luôn.

    Nhưng rồi sau lúc sảng khoái là lúc giật mình nhận ra điện thoại có những cuộc gọi nhỡ. Là số của Tầm, lúc này tôi mới định thần rằng cuộc hẹn của tôi với em vào 6 giờ ở làng Đại học đã trễ hơn một tiếng. Thật sự không hiểu đầu óc của tôi như thế nào nữa, nó đi đâu trong buổi chiều nay. Hay tại Linh làm mờ nhạt đi Tầm?

    - Tút, tút.. - Tiếng nhạc chờ không có mà thay vào đó là tiếng tút, tút tượng trưng cho việc liên lạc không được. Những hồi tút ngắt quãng không có lối thoát, tôi chạy đi trong cơn mưa tàn. Hôm nay là ngày cuối cùng của năm nhất ở Sài Gòn, cũng là cơ hội chót để gặp Tầm trong năm nhất.

    Tôi băng băng trên đường rả rích mưa xuống làng Đại học. Con đườ̀ng hôm nay dài lê thê, tôi muốn tới làng đại học nhưng không biết chính xác chỗ nào. Tôi sợ Tầm sẽ đứng đợi tôi mãi một góc nào đó khi gọi hoài không được. Mong sao em giận tôi mà đi về nhà chứ đừng chờ đợi gì một kẻ hời hợt như tôi.

    Tôi tìm quanh co từ trường tôi hay các trạm xe buýt vẫn không thấy bóng dáng một cô gái quen thuộc đâu. Lâu lâu lại mừng rơn bắt gặp một cô bé nào đó trong trạm xe buýt dưới cơn mưa để rồi buồn bã ngoảnh đi không phải Tầm. Mưa thế này thì không có cái chợ Đêm nào bày bán, thế Tầm đã đi đâu khi không thấy tôi.

    "Em đang nơi đâu vậy Tầm?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  10. nihC I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,727
    Chương 29

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi tìm quanh co từ trường tôi hay các trạm xe buýt vẫn không thấy bóng dáng một cô gái quen thuộc đâu. Lâu lâu lại mừng rơn bắt gặp một cô bé nào đó trong trạm xe buýt dưới cơn mưa để rồi buồn bã ngoảnh đi không phải Tầm. Mưa thế này thì không có cái chợ Đêm nào bày bán, thế Tầm đã đi đâu khi không thấy tôi.

    "Em đang nơi đâu vậy Tầm?"

    Chợt dừng, cái quái quỷ gì xảy ra trong đầu tôi vậy không biết. Phòng trọ của Tầm vẫn ở yên đấy, em đâu dại khờ gì đến nổi đứng dưới mưa chờ tôi, em sẽ về nhà thôi. Chạy từ trường về đường số 2 quen thuộc, tôi vào con hẻm ấy, phòng trọ ấy. Chỉ còn cô bạn cùng phòng của Tầm, em vẫn chưa thấy về.

    Mong sao em đang ngồi đâu đó ở cuộc hẹn khác. Tôi thực sự không nghĩ ra tới nơi nào Tầm có thể lui tới trong tối mưa tí tách thế này. Nỗi sợ trong tôi lớn dần lên, day dứt khó chịu. Tầm chắc giận tôi lắm, tôi đã cho em "leo cây" đúng nghĩa. Nhưng cớ sự chi em lại không về nhà mà đi đâu trong tiết trời lạnh thế này.

    Tôi sợ em sẽ bâng quơ một góc nào ấy lạnh lẽo. Rồi tôi sợ em sẽ giận hờn tôi dữ dội lắm, gọi em không bắt máy, không thấy ở phòng trọ. Chốc chốc tôi lại qua giận mình, não cá vàng thực sự là dành cho tôi. Tôi cho Tầm "leo cây" và em biến mất. Nếu Tầm mà biết được sự thật rằng tôi vì Linh mà quên cuộc hẹn chắc Tầm ghét tôi cay đắng luôn mất.

    Cả buổi tối tìm Tầm không thấy, tôi đâm ra chán nản trở về nhà. Hôm nay là ngày cuối cùng năm nhất đại học, ngày mai phải lên xe trở về quê hương. Hai tháng Hè đang chờ đợi tôi ở phía trước, có lẽ Tầm cũng vậy. Mong sao em không đối hoài tới kẻ "ất ơ" này lâu quá.

    Loay hoay cả buổi sáng, tôi cũng thu gom xong những thứ cần thiết để lên đường về nhà. Cũng gần 5 tháng qua đi kể từ Tết, cảm giác hồ hỡi biết bao. Mặc dù trong thâm tâm vẫn còn luyến tiếc gì đó từ năm nhất, từ những bạn bè. Những tiếng cười, những lẫn chửi lộn với nhau đầy phần khởi. Các ván game, các cuộc vui chơi hay ăn nhậu. Nhưng vẫn đáng nhớ nhất là kì học Quốc phòng đầu năm, mọi thứ bắt đầu với việc tôi xung phong làm Tiểu đội trưởng.

    Chẳng hiểu sao nữa, một con người không dám làm việc "lớn" lại dơ tay xin làm tiểu đội trưởng. Đôi khi nghĩ lại khoảnh khắc đó tôi chẳng dám nhận là mình, một thằng "ở quê mới lên" đích thị. Thời gian 1 tháng trong khuôn viên Quốc phòng đọng lại trong mọi người rất nhiều điều. Nó là khoảng thời gian bỡ ngỡ mới bước vào đại học, chưa có bạn bè, chưa quen biết nhau. Nhờ vậy mà tôi quen biết những người bạn, những người cùng chung sở thích, lối sống để đi với nhau đến tận bây giờ.

    Trong đám bạn ấy, tôi thân với Thâu và Vũ nhất. Tuy mỗi người một tính nhưng có lẽ khi hòa hợp lại tạo ra một mối quan hệ hay ho. Thâu làm bạn nhậu của tôi suốt từ đầu đại học, nó là thằng duy nhất có tửu lượng cùng tôi trong đám ổn nhất. Nhưng có lẽ, nó khó có thể mà làm bạn tâm sự được. Bởi tôi không cảm thấy một sự cảm hứng san sẻ nào ở nó. Nhưng mỗi khi có chuyện, tôi vẫn rủ nó khuây khõa, để rồi vì thế mà Vũ chen vào cuộc nhậu nhiều hơn.

    Vũ nhậu không được nhiều, chỉ tầm vài chai là muốn nằm ngủ. Cơ thể nó đỏ ngầu mỗi khi có cồn vào người, hẳn là cơ địa nó không phải dành cho rượu bia. Nhưng không vì thế mà nó thoát khỏi các cuộc lôi kéo của tôi và Thâu, không nhậu được nhiều cũng phải góp mặt cho các câu chuyện trong bàn mang tính đông vui. Và cũng nhờ thế, mà Vũ dần làm người bạn tâm giao của tôi. Nó đã từng trải qua các chuyện buồn của nhân tình thế thái, thế nên nó hiểu việc của tôi như thế nào. Hơn hết là nó có một sức hút cho việc tâm sự, điều tôi cần giống như ở Tầm.

    Vì thế mà khi ở bên Tầm, tôi kể cho Tầm nghe đủ thứ chuyện về lũ bạn "khốn nạn" cùng lớp. Nào là lôi kéo bọn nó chơi game, ăn nhậu, nghỉ học. Tất nhiên là mọi thứ không xuất phát từ một chiều của tôi. Nghe mà Tầm lâu lâu lại đánh vai tôi, hừ nhạt thấy yêu dễ sợ. Vậy mà giờ đây đã hết năm nhất, tôi bước lên chuyến xe để nguôi nghĩ về quá khứ. Mong Hè về với gia đình và bạn bè chí cốt quê hương, nhưng cũng mong Hè trôi nhanh để Tầm còn đứng đó, không rời xa tôi theo quỹ đạo cũ.

    Con đường dài hơn 15 tiếng đồng hồ xuất phát, tôi lần thứ hai để Sài Gòn ở sau tầm mắt. Lần đầu là cay đắng ngẫm nghĩ về Nhật Linh, lần thứ hai là mong cay đắng không đến với tôi ở Tầm.

    Có một định nghĩa trong "lĩnh vực" sinh viên xa nhà. Khi chúng ta ở Sài Gòn, mọi người hỏi chừng nào về quê. Nhưng hễ cứ về quê, lại được ai đó hỏi rằng: Khi nào vô lại Sài Gòn. Thật là trớ trêu, nhưng có một điều thật lạ. Điều trớ trêu ấy lại khiến ta thèm lắm khi sau này không còn là sinh viên hay cơ hội về quê hao hụt đi trông thấy.

    * * *

    Đường dài không ngại bước chân, thời gian chạy qua 2 tháng Hè. Chặng đường mới mở cửa, khoảng thời gian vui chơi với bạn bè làm tôi ngỡ rằng quên đi lỗi lầm với Tầm. Để rồi một lúc nhận ra khi bước xuống Sài Gòn trong sáng Thu, bao nhung nhớ tới quê nhà người thân chỉ làm vơi đi chút "tình lực" khi trở lại.

    Ngày đầu tiên đi học.. của năm hai. Tôi cố đi trễ để tụi bạn thấy thiếu tôi, một lần tôi được xem là người quan trọng. Tất nhiên là ngày gặp lại tụi nó thì vui hết chỗ nói rồi.

    - Á, Đu. Nay mập hơn rồi hả con trai? - Thằng Thâu xỉa xói.

    - Đó là điều sớm muộn mà. - Tôi không để ý đến hình dáng với cân nặng hiện tại nên ba hoa luôn.

    - Bữa đầu tiên chắc đường nào cũng về sớm. Tí anh em mình ra làm ván đi. - Thằng Trường lên tiếng, mới gặp nhau đã rủ chơi game.

    - Uầy. Hổm nay tụi bây luyện tập ra sao rồi? Lên tay chưa? - Tôi nói giọng bề trên vì dù gì cũng là sư phụ tụi nó.

    - Thôi đi mấy ông nội, ngày đầu đi học mà đã game rồi. Hư hỏng. - Thằng Vũ lên tiếng, nó đã bớ đi phần nào cái sầu bi.

    - Mày không chơi thì đi chỗ khác chơi mày. - Thằng Thâu mặt ngông nghênh trêu đùa.

    - Quan trọng là anh em vui. Tao thì sao cũng được. - Tôi nói chắc.

    Ngày đầu gặp lại bạn bè vui quá xá, hai tháng Hè trôi đi làm tôi nhớ bọn nó quá thể. Mỗi đứa đều có điểm khan khác riêng, nhất là thằng Vũ, nó lên kí trông thấy. Hôm nay cả bọn được dịp về sớm nên tót ra quán game quen thuộc, một niềm vui đón nhận đầu mùa.

    Sau buổi chơi hỉ hả, đứa về, đứa ở lại ăn cơm. Cái nắng buổi trưa gắt gỏng phả vào đầu tóc đã phần rớm nắng sau mùa Hè nóng "chết đi được" ở quê tôi. Ngồi ăn hết phần cơm sườn ở quán quen mà mồ hôi nhễ nhại, tôi vội chạy ngay đến chuyến xe buýt số 8. Đoạn đường một năm qua tôi đã nằm lòng, hôm nay có vẻ khác đi, có lẽ tại tôi là sinh viên năm 2 rồi.

    Vẫn hàng ghế cũ, tôi ngắm phố phường quen thuộc qua màn kính. Bỗng có gì đó nặng nặng tựa vào vai, một thoáng quen thuộc lóe lên trong lòng bao sung sướng. Nhưng rồi tắt ngay đi khi tôi quay sang là cái đầu một cậu bạn nào ấy, không phải là Tầm. Bao lâu rồi tôi không gặp Tầm nhỉ! Chờ đợi chỉ tốn thêm thời gian, chiều tàn tôi lái chiếc xe máy tìm đến phòng trọ cũ.

    - Cốc, cốc. - Tôi gõ cửa phòng trọ Tầm, một hồi mới có người mở cửa.

    - Ủa! Anh kiếm ai vậy? - Một chị chừng 30 tuổi lạ hoắc hỏi tử tế.

    - Dạ, có Tầm ở nhà không chị? - Tôi tưởng đây là chị của Tầm.

    - Hả! Tầm nào anh? - Chị này tròn mắt hỏi tiếp.

    - Tầm ở phòng trọ này á chị. - Tôi ngẩn ngờ nói.

    - Hi, em mới chuyển đến phòng này được vài ngày. Chắc lộn rồi anh ơi. - Chị cười đáp thẳng thắn.

    - Ây da, dạ chắc em lộn. - Tôi gãi đầu cười trừ, mà trong lòng chợt buồn.

    - Hì, không sao đâu.

    - Dạ, cảm ơn chị.

    Nói rồi tôi chậm rãi dắt xe quay đi, trong lòng bộn bề suy nghĩ. Không lẽ Tầm giận đến nỗi chuyển trọ sao! Tâm trí tôi không còn yên ắng rằng: Tầm chỉ không gặp hai tháng Hè thôi.

    Nỗi lo ngày nào cứ tưởng là nhỏ nhặt, bây giờ biến thiên to lên. Tôi chưa kịp trao gì cho Tầm cả, chỉ toàn để Tầm phải đợi chờ, phải hậu thuẫn cho tôi. Hộp Hạc giấy còn đó từ ngày cuối cùng của năm nhất mà tôi chưa kịp đưa ai. Con ốc tinh khiết chễnh chệ trên khung cửa sổ đầy bụi bặm. Một lời bỏ bày còn nghẹn ngào trong tâm dẫu biết rằng tình cảm em dành cho tôi là quá rõ ràng.

    Liệu rằng những hời hợt của tôi có thể một lần được sửa lỗi, gặp được em tôi dám hứa sẽ cho cả tấm lòng. Nhưng mọi suy tư cũng chỉ dừng lại trong tâm trí, bởi Tầm vẫn biệt tăm. Tôi lại về nhà co ro một góc nhỏ, ngẩn ngờ chờ đêm trôi, thật dài.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...