Ai mang con phố đi qua mắt Khẽ nhướng hàng mi khúc giao mùa Liệu mây thấp thỏm trông gió phất Mưa không xa ngỡ nắng về chưa! Ngày em bước đến gió đong đưa Âm vang Huế biếc xua nước tóc Mắt mua khúc hát, tai mua sắc Môi cười mỉm có ai chờ không. Đã bao lần em cho tôi trông Dáng em khuất lối xa mù vắng Gặp em như thể tôi bất động Sợ theo em mãi hóa lỡ làng. Nên anh nhu nhược kể vài trang Không sâu sắc lắm như ai đó Không là cổ súy, không lãng mạn Nhưng là duy nhất anh dành cho. Một thiếu nữ đã không còn nhỏ Một trang giấy đã phần mờ nhạt Một bài ca chẳng cần ai hát Một thôi là đủ tịch tình tang. Bao lâu nay én lượn xanh chao Anh vẫn chờ đây em còn đấy Đợi rằng em qua mùa mưa bão Anh lại là bóng mát áng mây. Bao lâu anh không mạnh mẽ đây Bao lâu anh chưa nếm vị yêu Sợ mạnh mẽ làm tim yếu đuối Phút bâng quơ chốc lại buồn thiu. Không phải sợ những cơn mưa chiều Có em trong đó ngại gì yêu Ngần ngừ em có biết tình đó Sợ em từ chối thế là yêu. Anh không mang nắng đến cho em Nụ cười em tỏa sánh với đèn Mưa đâu đứng đó chờ em đến Anh đợi em nhé, nhé lung Linh! Sài Gòn làm sao tránh được những cơn mưa Litschool Đọc Full tại đây: Sài Gòn làm sao tránh được những cơn mưa
Nếu đời anh là một chuyến đi dài Em cùng chạy nhưng quá nhiều lối rẽ Chiếc gương sâu tận cùng nơi trần thế Là đáy lòng anh chẳng ai hiểu được. Nếu em là họ hàng số chính phương Anh mấp mé con cháu số nguyên tố Anh và em đều chạy đến một chỗ Không giới hạn, họ gọi là vô cùng. Chạy về đâu khi mà cơn mưa tới Nắng bỏ đi rồi nắng không về nữa Dốc cạn lòng chỉ thấy những hạt mưa Ai cũng vậy, rồi cũng bỏ anh đi. Anh nhớ lại những ký ức thầm thì Ngày ánh mắt em không còn như trước Lời em nói, cung độ cao ngất ngưỡng Phải chăng em phả gió rúng hơi sương. Anh say rượu, không bằng ta cộng hưởng Người ta bảo: "Uống nhầm một ánh mắt Cứ thế cơn say sẽ theo một đời" Anh vẫn tỉnh em có biết em ơi! Đôi lần em trao anh chút buông lơi Là vạn lần anh chạy đi hối hả Chạy về nơi mây chuyển mình nửa hạ Nghĩ về em nơi đó có thanh xuân. Anh ngậm ngùi với lấy những bâng khuâng Giấu vào ngăn kéo sợ đâu bay mất Lòng anh rộng nhưng chứa em quá chật Em thon thả đâu nghĩ to thế này. Rồi ngày vu vơ hết hạn gió bay Khi thấy em cười đùa bên người khác Cơn đê mê bỗng ai cắt đứt đoạn Mây mùa hạ chưa chuyển đã hoán mưa. Nỗi buồn chính mình không đủ chỗ chứa Chưa có duyên đâu thể kêu là nợ Chạm vào em sợ anh sẽ tan vỡ Vui là em, giờ buồn cũng là em! Em từng nói, chỉ thích chốn êm đềm Anh là thuyền chơi vơi bao cơn gió Phải chăng em là yên bình bến đỗ Êm đềm em, anh chong chênh thế nào? Khoảnh thời gian bẻn lẻn bỗng hư hao Anh gói ghém vào trong vần thơ nhạt Gởi thinh không đến một hành tinh khác Nơi có em hay không cũng vậy mà. Dự định ấy, nhưng khó làm lắm em à Em tưởng như chẳng hề yếu đuối Luôn lạnh lùng, đôi lúc không hiểu nổi Anh đứng gần, mặt lạnh rất xa xôi. Em ưa thích như đế quốc chiếm hữu Cố không được, rồi thì chẳng quan tâm Anh lạnh lùng, từng đêm mỏi về nằm Phải chăng em đã từng muốn ngỏ ý. Phải chăng anh phớt qua vẻ kiêu kị Khi tự dưng em vốn vẻ lầm lì Bỗng gần gũi ai đâu dám ngủ kĩ Là thế đó, không phải thế: Hi hi! Em khó hiểu hay tại anh ngu ngốc Mỗi tên em đã phải chạy lòng vòng Gã si mê phiền em như trúng độc Chắc em cười: Thằng khờ quá phải không? Mong trời nắng hơn đắm phải cơn dông Để em cười đời ai hóa trong trẻo Thà vậy đi mặc lòng anh dày xéo Một câu tỏ bày nặng mãi tên em. Viết trên giấy, anh feel từng đoạn beat Hoàn thành rồi ngần ngừ chẳng đem ra Vạn lần anh mạnh mẽ hóa loài gà Thôi bỏ đi! Ta vẫn là bạn nhé!