

Bài thơ: "Rồi có một ngày" của Phong Nguyễn được viết với thể thơ tự do, ngôn từ giản dị, chân thành nói về tình yêu son sắt, mặn nồng trước sau như một. Tình yêu của chàng trai dành cho cô gái sẽ mãi vẹn nguyên bất kể sau này có chúng ta có già, tóc bạc, lưng còng. Đối với người mình yêu thương, mọi thứ đều đẹp, ngay cả những thiếu sót, khuyết điểm của đối phương cũng đều dễ thương.
Bài thơ là lời nhắn nhủ, thông điệp ý nghĩa của tác giả dành cho những người đang yêu, sẽ yêu, hãy luôn trân trọng, dành mọi điều tốt đẹp, tuyệt vời nhất cho người mình yêu thương nhé!
RỒI CÓ MỘT NGÀY
Tác giả: Phong Nguyễn
Rồi có một ngày chúng ta sẽ già đi
Tóc bạc lưng cong không còn như lúc trẻ
Nhưng dù thế nào em mãi là cô bé
Để cả một đời anh chăm sóc yêu thương
Rồi có một ngày thấy tiếc nuối vấn vương
Hai đứa nhìn nhau vết nhăn càng thêm rõ
Trong đôi mắt anh có lúc mờ lúc tỏ
Vì đó là nơi in đậm một bóng hình
Rồi có một ngày mọi thứ như lặng thinh
Con ta lớn khôn mỗi người đi mỗi ngả
Ngôi nhà ngày xưa bao tiếng cười rộn rã
Giờ còn lại đây hai bóng tuổi xế chiều
Rồi có một ngày anh sợ mình quạnh hiu
Sợ không còn ôm bờ vai em gầy guộc
Ánh mắt đôi môi tất cả đều thân thuộc
Mai này đi xa chắc sẽ rất đau lòng
Rồi có một ngày thấy trống vắng mênh mông
Mình nắm tay nhau đi về miền hư ảo
Ôm em vào lòng thì thầm khẽ bảo
"Kiếp sau vẫn là cô bé để anh yêu"..
Bài thơ là lời nhắn nhủ, thông điệp ý nghĩa của tác giả dành cho những người đang yêu, sẽ yêu, hãy luôn trân trọng, dành mọi điều tốt đẹp, tuyệt vời nhất cho người mình yêu thương nhé!

RỒI CÓ MỘT NGÀY
Tác giả: Phong Nguyễn
Rồi có một ngày chúng ta sẽ già đi
Tóc bạc lưng cong không còn như lúc trẻ
Nhưng dù thế nào em mãi là cô bé
Để cả một đời anh chăm sóc yêu thương
Rồi có một ngày thấy tiếc nuối vấn vương
Hai đứa nhìn nhau vết nhăn càng thêm rõ
Trong đôi mắt anh có lúc mờ lúc tỏ
Vì đó là nơi in đậm một bóng hình
Rồi có một ngày mọi thứ như lặng thinh
Con ta lớn khôn mỗi người đi mỗi ngả
Ngôi nhà ngày xưa bao tiếng cười rộn rã
Giờ còn lại đây hai bóng tuổi xế chiều
Rồi có một ngày anh sợ mình quạnh hiu
Sợ không còn ôm bờ vai em gầy guộc
Ánh mắt đôi môi tất cả đều thân thuộc
Mai này đi xa chắc sẽ rất đau lòng
Rồi có một ngày thấy trống vắng mênh mông
Mình nắm tay nhau đi về miền hư ảo
Ôm em vào lòng thì thầm khẽ bảo
"Kiếp sau vẫn là cô bé để anh yêu"..
Chỉnh sửa cuối: