

Lâu lắm rồi mình mới cày phim Trung, cũng phải hơn cả 1 năm rồi, hôm bữa mình có được dịp lướt Tik Tok và biết đến bộ phim này, dù bộ phim không phải mới được ra mắt mà đã công chiếu nào năm 2019. Bộ phim mà hôm nay mình muốn review đến các bạn là "Em của thời niên thiếu" được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của tác giả Cửu Nguyệt Hi với sự tham gia của hai diễn viên chính Châu Đông Vũ và Dịch Dương Thiên Tỉ, với mình đã xem qua bộ phim này theo cảm nhận thì sẽ để lại nhiều cảm xúc còn động lại và có thể lấy đi nước mắt đấy.
Thời niên thiếu cũng không phải là một chủ đề gì mới lạ với nhiều bạn. Nhìn chung, mình rất thích bộ phim này, tuy đây là bộ phim đã được cải biến đi nhiều so với tiểu thuyết nhưng qua cách phát triển tình huống lẫn tâm lý nhân vật được Châu Đông và Dịch Dương Thiên Tỉ thể hiện hết sức thật "Em của thời niên thiếu" thu hút được đông đảo người không chỉ về cốt truyện mà còn nhằm thể hiện hóa một phần thời niên thiếu mà mỗi người chúng ta ở đây đã từng trải qua, về học tập lẫn tình yêu của tuổi đôi mươi nó nồng nàn và nhiệt huyết của tuổi trẻ như thế nào.
Mở đầu phim là cảnh một cô giáo đang giảng bài cho học sinh. Trái ngược với tông màu vàng vốn luôn mang đến cảm giác ấm áp, bầu trời không khí có chút kì lạ. Người giáo viên với gương mặt trầm tĩnh, khó dò, tuy đang giảng bài nhưng lại chăm chăm hướng mắt nhìn về phía một bạn nhỏ, hồi tưởng lại quá khứ. Cô tên Trần Niệm, lúc bây giờ còn là học sinh cấp 3, đang chuẩn bị bước vào "chiến trường sinh tử" kỳ thi đại học, Các cô cậu ngồi trong lớp, trước mặt là đống sách vở. Mọi người đều tập trung ôn bài, có người còn ngủ gục trên bàn. Một không gian bức bối, nặng nề.
Thế rồi có tiếng la hét vang lên. Cô gái tư tử rồi Trần Niệm hốt hoảng chạy xuống. Bốn bề xung quanh toàn người với người, họ bận rộn chỉ chỉ nói nói, người thì chụp ảnh quay video. Vài thanh niên còn lương tâm sót lại nói "nhảy thật à, áp lực quá lớn".. Nhưng không ai dám lại gần cô bé đó ngoại trừ em. Trần Niệm trong mắt có chút căm phẫn, lặng lẽ cởi áo khoác che chắn cho bạn rồi quay đầu nhìn xa xăm. Cô bé kia tìm đến cái chết, có thật là do áp lực học tập? Hay chính những con người đang đứng đâu là những "kẻ sát nhân" thật sự?
Nữ chính là Trần Niệm không phải là một cô bé mạnh mẽ. Song ở hoàn cảnh của em, không phải cứ nói muốn là có thể mạnh mẽ được. Mẹ em vay nợ khắp nơi, để lại cho em áp lực không nhỏ. Nhìn thấy em vừa nghe thấy tiếng người ngoài chửi rủa đã vội chui vào một góc, mình cảm thấy đau lòng về số phận của Trần Niệm khi chỉ là một cô học sinh mà phải chịu rất nhiều thứ tồi tệ đến vậy. Ở nhà đã vậy, đến trường càng không yên, em bị người ta thường xuyên bắt nạt, chèn ép kinh khủng, mình nghĩ có ai trên đời này lại không muốn có bạn bè chứ? Chỉ là những người vốn được coi là "bạn bè" lại đi hãm hại, trà đạp người ta không một chút thương tiếc. Mình cứ tưởng là do bản thân em nhúc nhát, nên không dám nói những chuyện đó đến giáo viên hay nhà trường hay một ai khác. Khi càng xem lại càng thấy thật sự khó, có những thứ không phải cứ nói ra là được giải quyết được và ngược lại sẽ làm cho tình huống đó trở nên nghiêm trong hơn
May mắn thay, em đã gặp được Bắc Dã do Dịch Dương Thiên Tỉ thủ vai người sẽ cùng Trần Niệm đồng hành trong suốt quá trình trưởng thành khắc nghiệt và đau đớn, em đã gặp được một người con trai cũng đang vật lộn như em, nguyện bảo vệ em cả đời. Bắc Dã bề ngoài nhìn như một tên côn đồ, nhưng lương tâm vô cùng lương thiện, cậu tìm thấy Trần Niệm như một bến đỗ cho đời mình, người sẽ thay đổi cả cuộc đời vốn dĩ u ấm của cậu
Ở bên cạnh Bắc Dã cảm giác rất đỗi bình yên, khiến người ta cư nhiên muốn bản thân yếu đuối một chút để tựa vào. Mới đầu mình cứ tưởng cậu ấy là một bad boy, lạnh lùng, vô tâm, "tôi không đối tốt với mọi người nhưng nhất định sẽ đối tốt với em". Lần đầu Bắc Dã nở nụ cười là khi dẫn Trần Niệm đi sửa điện thoại, nụ cười thật sự ấm áp có thể thấy Trần Niệm sẽ là một mặt trời sưởi ấm cho trái tim cô đơn của Bắc Dã. Lần thứ hai cậu cười là khi Trần Niệm ngoan cố, không muốn để cậu rời xa, nụ cười nhẹ nhàng nhưng cũng đủ thấy cậu đang hạnh phúc lắm. Người con trai đó vẫn luôn đứng sau em, âm thầm bảo vệ em
Cuộc sống cao trung đầy biến động đẩy hai con người đáng thương vào một kết cục đau đớn, buộc họ phải lựa chọn. Với tình yêu dành cho cô gái nhỏ và Bắc Dã đã kiên quyết muốn Trần Niệm có được một kết quả tốt đẹp và gánh mọi trách nhiệm cậu luôn yêu thương và bảo vệ con gái mình yêu "Cậu bảo vệ thế giới, mình bảo vệ cậu"
Có một câu nói đắt giá mà Trần Niệm đã nói trong "Em của thời niên thiếu" đó là ".. Không có tiết học nào dạy chúng ta cách để trở thành người lớn". Để lớn lên, để trưởng thành con người ta phải tự nhận thức, không một trường lớp nào, không một sách nào có thể chỉ cho một người cách để làm người lớn.
Sau những vấp ngã, sau những đau đớn là những kinh nghiệm để mỗi người chững chạc hơn. Trong suốt cuộc đời mình, Trần Niệm và Bắc Dã đều có được những bài học để lớn lên cho riêng mình. Qua đau thương rồi hạnh phúc sẽ đến.
Đây là một bộ phim Hoa Ngữ đáng xem nhất mà mình từng xem, một bộ phim để lại rất nhiều cảm xúc khó tả, không chỉ phản ánh về tình trạng bạo lực học đường mà còn đề cao về tình yêu của tuổi niên thiếu, một tình yêu không hề cao sang, nhưng lại vô cùng thuần khiết, luôn có một người vì mình mà ở phía sau để âm thầm yêu thương và bảo vệ cho cô gái mà họ yêu. Thật sự mình rất tâm đắc đây có thể là một phim để lại rất nhiều điều tiếc nuối cho bản thân mình và khán giả. Mình review theo ý nghĩ của mình mọi người có thể xem và tự mình cảm nhận về bộ phim này nha!

Thời niên thiếu cũng không phải là một chủ đề gì mới lạ với nhiều bạn. Nhìn chung, mình rất thích bộ phim này, tuy đây là bộ phim đã được cải biến đi nhiều so với tiểu thuyết nhưng qua cách phát triển tình huống lẫn tâm lý nhân vật được Châu Đông và Dịch Dương Thiên Tỉ thể hiện hết sức thật "Em của thời niên thiếu" thu hút được đông đảo người không chỉ về cốt truyện mà còn nhằm thể hiện hóa một phần thời niên thiếu mà mỗi người chúng ta ở đây đã từng trải qua, về học tập lẫn tình yêu của tuổi đôi mươi nó nồng nàn và nhiệt huyết của tuổi trẻ như thế nào.
Mở đầu phim là cảnh một cô giáo đang giảng bài cho học sinh. Trái ngược với tông màu vàng vốn luôn mang đến cảm giác ấm áp, bầu trời không khí có chút kì lạ. Người giáo viên với gương mặt trầm tĩnh, khó dò, tuy đang giảng bài nhưng lại chăm chăm hướng mắt nhìn về phía một bạn nhỏ, hồi tưởng lại quá khứ. Cô tên Trần Niệm, lúc bây giờ còn là học sinh cấp 3, đang chuẩn bị bước vào "chiến trường sinh tử" kỳ thi đại học, Các cô cậu ngồi trong lớp, trước mặt là đống sách vở. Mọi người đều tập trung ôn bài, có người còn ngủ gục trên bàn. Một không gian bức bối, nặng nề.

Thế rồi có tiếng la hét vang lên. Cô gái tư tử rồi Trần Niệm hốt hoảng chạy xuống. Bốn bề xung quanh toàn người với người, họ bận rộn chỉ chỉ nói nói, người thì chụp ảnh quay video. Vài thanh niên còn lương tâm sót lại nói "nhảy thật à, áp lực quá lớn".. Nhưng không ai dám lại gần cô bé đó ngoại trừ em. Trần Niệm trong mắt có chút căm phẫn, lặng lẽ cởi áo khoác che chắn cho bạn rồi quay đầu nhìn xa xăm. Cô bé kia tìm đến cái chết, có thật là do áp lực học tập? Hay chính những con người đang đứng đâu là những "kẻ sát nhân" thật sự?

Nữ chính là Trần Niệm không phải là một cô bé mạnh mẽ. Song ở hoàn cảnh của em, không phải cứ nói muốn là có thể mạnh mẽ được. Mẹ em vay nợ khắp nơi, để lại cho em áp lực không nhỏ. Nhìn thấy em vừa nghe thấy tiếng người ngoài chửi rủa đã vội chui vào một góc, mình cảm thấy đau lòng về số phận của Trần Niệm khi chỉ là một cô học sinh mà phải chịu rất nhiều thứ tồi tệ đến vậy. Ở nhà đã vậy, đến trường càng không yên, em bị người ta thường xuyên bắt nạt, chèn ép kinh khủng, mình nghĩ có ai trên đời này lại không muốn có bạn bè chứ? Chỉ là những người vốn được coi là "bạn bè" lại đi hãm hại, trà đạp người ta không một chút thương tiếc. Mình cứ tưởng là do bản thân em nhúc nhát, nên không dám nói những chuyện đó đến giáo viên hay nhà trường hay một ai khác. Khi càng xem lại càng thấy thật sự khó, có những thứ không phải cứ nói ra là được giải quyết được và ngược lại sẽ làm cho tình huống đó trở nên nghiêm trong hơn
May mắn thay, em đã gặp được Bắc Dã do Dịch Dương Thiên Tỉ thủ vai người sẽ cùng Trần Niệm đồng hành trong suốt quá trình trưởng thành khắc nghiệt và đau đớn, em đã gặp được một người con trai cũng đang vật lộn như em, nguyện bảo vệ em cả đời. Bắc Dã bề ngoài nhìn như một tên côn đồ, nhưng lương tâm vô cùng lương thiện, cậu tìm thấy Trần Niệm như một bến đỗ cho đời mình, người sẽ thay đổi cả cuộc đời vốn dĩ u ấm của cậu


Ở bên cạnh Bắc Dã cảm giác rất đỗi bình yên, khiến người ta cư nhiên muốn bản thân yếu đuối một chút để tựa vào. Mới đầu mình cứ tưởng cậu ấy là một bad boy, lạnh lùng, vô tâm, "tôi không đối tốt với mọi người nhưng nhất định sẽ đối tốt với em". Lần đầu Bắc Dã nở nụ cười là khi dẫn Trần Niệm đi sửa điện thoại, nụ cười thật sự ấm áp có thể thấy Trần Niệm sẽ là một mặt trời sưởi ấm cho trái tim cô đơn của Bắc Dã. Lần thứ hai cậu cười là khi Trần Niệm ngoan cố, không muốn để cậu rời xa, nụ cười nhẹ nhàng nhưng cũng đủ thấy cậu đang hạnh phúc lắm. Người con trai đó vẫn luôn đứng sau em, âm thầm bảo vệ em
Cuộc sống cao trung đầy biến động đẩy hai con người đáng thương vào một kết cục đau đớn, buộc họ phải lựa chọn. Với tình yêu dành cho cô gái nhỏ và Bắc Dã đã kiên quyết muốn Trần Niệm có được một kết quả tốt đẹp và gánh mọi trách nhiệm cậu luôn yêu thương và bảo vệ con gái mình yêu "Cậu bảo vệ thế giới, mình bảo vệ cậu"
Có một câu nói đắt giá mà Trần Niệm đã nói trong "Em của thời niên thiếu" đó là ".. Không có tiết học nào dạy chúng ta cách để trở thành người lớn". Để lớn lên, để trưởng thành con người ta phải tự nhận thức, không một trường lớp nào, không một sách nào có thể chỉ cho một người cách để làm người lớn.


Sau những vấp ngã, sau những đau đớn là những kinh nghiệm để mỗi người chững chạc hơn. Trong suốt cuộc đời mình, Trần Niệm và Bắc Dã đều có được những bài học để lớn lên cho riêng mình. Qua đau thương rồi hạnh phúc sẽ đến.
Đây là một bộ phim Hoa Ngữ đáng xem nhất mà mình từng xem, một bộ phim để lại rất nhiều cảm xúc khó tả, không chỉ phản ánh về tình trạng bạo lực học đường mà còn đề cao về tình yêu của tuổi niên thiếu, một tình yêu không hề cao sang, nhưng lại vô cùng thuần khiết, luôn có một người vì mình mà ở phía sau để âm thầm yêu thương và bảo vệ cho cô gái mà họ yêu. Thật sự mình rất tâm đắc đây có thể là một phim để lại rất nhiều điều tiếc nuối cho bản thân mình và khán giả. Mình review theo ý nghĩ của mình mọi người có thể xem và tự mình cảm nhận về bộ phim này nha!
Chỉnh sửa cuối: