Review Truyện Review Hướng Dẫn Sinh Tồn Của Thái Y Hắc Liên Hoa - Khí Chi Phần Tiêu

Thảo luận trong 'Sách - Truyện' bắt đầu bởi Phượng Chiếu Ngọc, 16 Tháng năm 2024.


  1. Tác giả: Khí Chi Phần Tiêu

    Thể loại: Niên hạ, Xuyên thư, Cường cường, Chủ thụ, Cung đình hầu tước, Kim bài đề cử, 1v1, HE

    Nhân vật chính: Tạ Bất Phùng x Văn Thanh Từ (Niên hạ thiếu cảm giác đau tàn nhẫn sói con công x bi thương thanh nhã bệnh nhược hắc liên hoa đại mỹ nhân thụ)

    Số chương: 101 chương + 25 phiên ngoại

    Người review: Phượng Chiếu Ngọc (Fanpage Đề Cử Đam Mỹ Hay)

    Xin chào các bạn, mình là Phượng Chiếu Ngọc. Hôm nay mình sẽ đem đến cho các bạn một bộ truyện đam mỹ cổ đại xuyên thư cung đình hầu tước siêu hay, bộ truyện đó tên là "Hướng Dẫn Sinh Tồn Của Thái Y Hắc Liên Hoa" của tác giả Khí Chi Phần Tiêu.

    Bộ truyện kể về nhân vật thụ chính Văn Thanh Từ vào mấy ngày trước vừa kết thúc kỳ thi cuối cùng năm thứ hai của Đại học Y dược Trung Quốc, vì cứu người mà đột tử, xuyên vào quyển tiểu thuyết dùng để giết thời gian nhàm chán trong kỳ nghỉ này.

    Phần 1: Nguyên tác

    Đây là một quyển cung đấu văn tên là Phù Minh Đường, nội dung kịch bản đơn giản mất não, nói trắng ra là:

    Nữ chủ Lan Phi đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, không tranh giành không đoạt vị, vì là hồng nhan tri kỷ của Hoàng đế nên lần nào cũng bị người ta ghen tị hãm hại, thậm chí còn bị đá vào lãnh cung, sau đó vì có quầng sáng Mary Sue mà hóa hiểm thành an.

    Tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời chính là đứa con trai duy nhất bẩm sinh đã khuyết thiếu đi cảm giác đau, bị nhân dân thời phong kiến coi là yêu vật, tuổi còn nhỏ đã bị đuổi đi Túc Châu cách xa ngàn dặm, giữ lăng cho lão thái hậu. Về sau lại làm thế thân thử thuốc cho hoàng đế mắc bệnh nan y, sau đó bị ném ra chiến trường tự sinh tự diệt, có thể nói vận mệnh éo le.

    Nhưng cuối cùng 'tiếc nuối' này lại lắc mình biến đổi, nhảy dù hồi kinh, dùng vũ lực chấm dứt chuyện đoạt ngôi, đưa bà lên ngai vàng Thái hậu, lại tự tay giết cừu địch, nửa phần không rớt!

    Cách đây không lâu, Văn Thanh Từ còn cảm thấy tình tiết này rất thú vị.

    Thẳng đến khi y xuyên vào người thái y thử thuốc cho Tạ Bất Phùng, làm thí nghiệm thân thể -- kết cục là một trong những kẻ thù bị Tạ Bất Phùng tự tay xiên chết.

    Không, không chỉ đơn giản là "chính tay đâm."

    Hoàng đế tràn ngập nghi kỵ đối với triều thần, ngược lại tín nhiệm những nhân vật không nắm quyền thế bên cạnh.

    Ví dụ như thái giám.

    Lại ví dụ, nguyên chủ tiến cung không lâu, liền thông qua y thuật cao siêu, giải quyết vấn đề lo lắng của hoàng đế, trở thành tâm phúc của lão.

    Tạ Bất Phùng bị đưa lên chiến trường, y cũng không thoát khỏi liên quan.

    Thù mới cộng thêm thù cũ, cũng khó trách sau khi Tạ Bất Phùng giết về Ung Đô, điều đầu tiên làm là ngũ mã phanh thây nguyên chủ đút cho Kền Kền..

    Phần 2: Chính truyện

    Tạ Bất Phùng có thể xem là trùm cuối của bộ truyện cung đấu, quyền mưu, bởi vì bẩm sinh không cảm nhận được đau đớn, thế nên bị xem như 'yêu quái'.

    Tiên đế mang bệnh nan y, lấy hắn ra làm dược nhân, thử đủ loại thuốc, sau đó lại ném hắn ngoài chiến trường, cứ nghĩ hắn sẽ phơi thây ở đó, nào ngờ hắn lại bò ra tử đống người chết, còn mang theo 300 thiết kỵ, quay về kinh đô, tự mình làm đế.

    Sinh viên y khoa Văn Thanh Từ vừa nói xong "Sảng khoái!" Thì lập tức xuyên thành thái y thử thuốc trên người Tạ Bất Phùng, hắc liên hoa làm thí nghiệm trên người.

    Lông mày y điểm chu sa, ôn nhuận như ngọc, say mê y học, không phân biệt thiện ác, được xưng là "tiên diện la sát".

    Kết cục cuối cùng bị ngũ mã phanh thây cho kền kền ăn.

    * * *

    Khi Văn Thanh Từ xuyên tới, Tạ Bất Phùng đã bị bắt tới Thái Y Thự, biết được vận mệnh của mình.

    Hắn ốm yếu, ánh mắt tàn nhẫn, giống như con sói thân hãm trong nhà tù, hận không thể một giây sau liền cắn nát cổ họng Văn Thanh Từ.

    Dưới ánh mắt chăm chú của tâm phúc hoàng đế, cổ tay Văn Thanh Từ run lên, nhét kẹo vào trong miệng Tạ Bất Phùng:

    "Đây là độc dược xuyên thấu ruột gan, nếu như điện hạ phối hợp, một tháng có thể uống được một viên giải dược."

    Trước có hoàng đế giám thị, sau có kết cục trong sách.

    Văn Thanh Từ đúng giờ cho ăn kẹo, giả vờ nghiêm túc thí nghiệm, một bên lấy danh nghĩa say mê y thuật, vì thế vì danh, tự tổn thương căn cơ của mình giải độc cho hắn. Mạo hiểm chém đầu, kéo mẫu phi hắn từ Quỷ Môn Quan trở về.. Tất cả những điều này rõ ràng là điên rồ.

    Cho đến ngày cung biến, y đỡ một tiễn xuyên tâm thay cho Tạ Bất Phùng.

    Tân đế gằn từng chữ, bức ra một câu từ kẽ răng:

    "Sau khi ngươi chết không có thuốc giải, ta không thể không chết cùng ngươi."

    Văn Thanh Từ cười ho ra một ngụm máu tươi, nhẹ nhàng lắc đầu:

    "Thứ ta cho điện hạ ăn, cho tới bây giờ đều là.. kẹo mật.. tự tay luyện."

    Một giọt huyết lệ rơi xuống từ khóe mắt Tạ Bất Phùng.

    * * *

    Mười dặm Ung Đô trang hoàng một màu đỏ, một cái quan tài mỏng được nghênh đón vào cửa cung.

    Tạ Bất Phùng chán ghét quỷ thần quỳ thẳng trước miếu, lấy máu tế trời, thỉnh thần Phật chỉ vì muốn gặp lại y một lần.

    Như điên như ma.

    Ngoài thành Văn Thanh Từ giả chết thoát thân, Thần y cốc có thêm một tiên sinh lụa trắng che mặt, hầu hạ hoa cỏ đọc sách nghe khúc, nhàn nhã tự tại.

    Cho đến một ngày nào đó trong cung gọi nói là bệnh cũ của Thánh Thượng tái phát:

    "Mời."

    Y vào hoàng cung.

    Không đợi Văn Thanh Từ nghĩ ra nên cứu chữa như thế nào..

    Tân đế vốn nên bệnh nặng lại vén rèm châu ra, đầu ngón tay lạnh băng như lưỡi rắn, từng chút từng chút khéo lụa che mặt của y xuống.

    * * *

    Thế nhân chỉ biết Tạ Bất Phùng sinh ra không có cảm giác đau đớn, lại không biết.. Từ nhỏ, hắn đã có thể nghe thấy những ác niệm trong lòng mọi người.

    Tạ Bất Phùng lớn lên trong sự ghê tởm, sợ hãi và thậm chí là nguyền rủa.

    Những ý nghĩ trong lòng mấy người này, mười mấy năm qua hắn đã sớm nghe chán rồi.

    Ngoại trừ ồn ào ra, Tạ Bất Phùng không có bất kỳ cảm giác dư thừa nào.

    Duy chỉ có Văn Thanh Từ là dị số.

    Tạ Bất Phùng không tin đóa hoa sen đen này lại có trái tim như gương sáng.

    Cho đến một ngày, vị thái y phong nhã, cao quý và đầy lòng từ bi, vừa hành lễ với Hoàng đế, trong lòng vừa nói:

    "Câm miệng đi."

    * * *

    Tóm lại, sau khi đọc xong văn án là mình liền nhảy hố này rồi các bạn ạ, mặc dù mới đọc được hơn 20 chương thôi, còn không bằng số lẻ của bộ truyện này nữa, nhưng mình vẫn quyết định viết bài review truyện này cho các bạn xem, vì nó hay quá huhu, lâu rồi mình mới kiếm được một bộ đam mỹ cổ đại hay như vầy á.

    Bộ truyện kể về sinh viên y khoa Văn Thanh Từ xuyên vào tiểu thuyết cung đấu trở thành thái y Hắc Liên Hoa thử nghiệm thuốc trên người Đại Boss Tạ Bất Phùng, để thay đổi vận mệnh, y đổi độc dược thành kẹo, giả vờ nghiêm túc thí nghiệm. Thẳng đến ngày cung biến, thay đại Boss đỡ được một mũi tên xuyên tâm, giả chết thoát thân.

    Nhân vật chính và Đại Boss tay trong tay để đối phó với các vấn đề khó khăn, cuối cùng hiểu nhau, giải quyết sự hiểu lầm, thay đổi số phận của chính họ và xu hướng lịch sử. Bài viết này ngôn ngữ nhẹ nhàng, câu chuyện thăng trầm, chua xót, thư giãn và kích thích, bất ngờ nặng nề, hấp dẫn.

    Truyện này có điểm lạ nhất so với tất cả bộ truyện đam mỹ mà mình từng đọc luôn, đó chính là 'mẹ công' lại là 'Nữ chính' của bộ truyện nguyên tác. Bà này không biết kết cục ra sao nữa, đợi mình đọc xong bộ truyện này sẽ nói về kết cục của bả sau nha. Hiện tại thì những gì mình thấy ở bà này là 'bên ngoài giả vờ yếu đuối' nhưng thật ra lại là một người 'có mưu kế, co được dãn được' bên ngoài giả bộ không quen biết công, đẩy công vào hố lửa, còn đằng sau thì dạy công trù tính, cẩn thận mọi người như nào.

    Còn ông hoàng đế - Tạ Chiêu Lâm thì 'không biết nói gì luôn', ông này cũng giống với ông hoàng đế trong bộ truyện 'Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Chiến Thần Vương Gia' của tác giả Bán Nguyệt Tinh cả nhà ạ, ông vua này lên ngôi cũng không được chính đáng lắm, bởi Tiên đế nhiều bệnh, ốm yếu nên chết sớm, cái ông này lên thay. Tạ Chiêu Lâm được nước bất chính, lão chẳng những e ngại quý tộc, triều thần, thậm chí phòng bị thân tử, thậm chí ông ta còn có sát tâm đối với hoàng tử của lão. Thân là hoàng đế, đáy lòng Tạ Chiêu Lâm căn bản không quan tâm người khác đối với mình đến tột cùng là thật lòng đi theo mình hay là giả ý đón hùa. Lão chỉ liếc mắt một cái là hiểu, mà còn có thể vững vàng khống chế mỗi người.

    Bạn còn chần chờ gì nữa mà không đọc truyện "Hướng Dẫn Sinh Tồn Của Thái Y Hắc Liên Hoa" của tác giả Khí Chi Phần Tiêu ngay nào.

    Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng năm 2024
  2. Đăng ký Binance
  3. Review xíu về các nhân vật khác:

    Lan phi Tô Quỳnh Mộc - mẹ đẻ của Đại hoàng tử Tạ Bất Phùng, nàng có xuất thân thế gia, phụ thân là Công Bộ thượng thư, ca ca thì làm Đại Tượng. Năm xưa vì tuân lệnh tân hoàng xây dựng Kênh Đại Vận Hà, khi kênh bị vỡ thì cả hai đều chết, để lại hai mẹ con nàng nên nàng rất căm hận tân hoàng, từ đó quyết chí lập mưu trả thù.

    (Mối quan hệ của đôi mẹ con này khá cứng nhắc, Lan Phi muốn chăm sóc cho Tạ Bất Phùng nhưng không biết phải làm sao mới đúng, vì Tạ Bất Phùng luôn giấu mọi chuyện ở trong lòng. Sau này nhờ có Văn Thành Từ mà mối quan hệ của đôi mẹ con này đã được hàn gắn hơn)

    Tuệ phi - mẹ đẻ của Nhị hoàng tử Tạ Quan Chỉ, là con gái của Kinh Triệu Doãn, nàng này là người tranh đấu với Lan phi gay gắt nhất, vì nàng không có gia thế hiển hách và thể hiện mình là một người ngay thẳng, dễ điều khiển nên rất được Tân Hoàng sủng ái. Cả gia tộc của nàng cũng được nâng đỡ rất nhiều.

    (Kết cục của đôi mẹ con này khá ổn, vì Tạ Bất Phùng đã được định trước là sẽ không có con nối dõi nên đã lập Tạ Quan Chỉ làm Hoàng Thái đệ)

    Uyển Chiêu Nghi - mẹ đẻ của Tam hoàng tử Tạ Dẫn Thương, vốn là một vị nhạc nữ, tính cách của nàng hơi hèn nhát, ở trong cung luôn không có bao nhiêu cảm giác tồn tại. Trong "Phù Minh Đường" thường dùng "mẹ chiều con hư" để miêu tả hai mẹ con này.

    (Đôi mẹ con này xuất hiện trong mấy chương sau đó mất tiêu luôn)

    Văn Chiêu Viện Đỗ Thanh Vận - mẹ đẻ của tứ hoàng tử nhỏ tuổi nhất. Nàng xuất thân thế gia, em gái của Trung An Hầu, nàng là con gái duy nhất trong nhà, được cưng chiều chiều chuộng, tính tình tự có một phần quý nữ ngây thơ hồn nhiên.

    (Kết cục bà này còn thấy xuất hiện, còn đứa con từ đầu đến cuối truyện chưa từng thấy xuất hiện luôn)

    * * *

    Đại hoàng tử Tạ Bất Phùng từ khi sinh ra đã không có cảm giác đau đớn nên bị người đời xem là 'quái vật', tuổi còn nhỏ đã bị đuổi đi Túc Châu cách xa ngàn dặm, giữ lăng cho lão thái hậu. Về sau lại làm thế thân thử thuốc cho hoàng đế mắc bệnh nan y, sau đó bị ném ra chiến trường tự sinh tự diệt, có thể nói vận mệnh éo le.

    Nhị hoàng tử Tạ Quan Chỉ, tính tình khá giống mẹ, vì là đứa con được hoàng đế yêu thích nhất, nên ai cũng nghĩ hắn sẽ là người có khả năng trở thành thái tử nhất, được nịnh bợ từ nhỏ nên tính tình có phần kiêu ngạo. Nhưng hắn cũng không phải hoàn toàn là một người xấu xa.

    Tam hoàng tử Tạ Dẫn Thương, là một tên mập mạp, chuyên đi nịnh bợ Nhị hoàng tử. Kết cục của đôi mẹ con này không được kể rõ lắm.

    Tứ hoàng tử chỉ được nhắc đến chứ chả thấy mặt luôn.

    Tiểu công chúa - Tạ Doãn Phu, muội muội cùng mẹ với Tạ Bất Phùng, tiểu công chúa đáng yêu lắm nha.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng sáu 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...