Nam tử tuấn lãng bên cầm án, mày cong mắt phượng hẹp dài, mái tóc trắng như bông tuyết hòa cùng gió biển tung bay. Mối tơ lòng bồi hồi thổn thức.
"Phu quân, Huyền Kỳ phu quân chàng mau nhìn kìa. Woa ở bên đó có rất nhiều cá. A chúng đang nô đùa cùng ngọn sóng."
Raika bám tay lên thành thuyền thích chí reo hò, đôi mắt mở to long lanh hệt như đứa trẻ phát hiện ra những điều mới lạ. Bọn gia quyến nhà Huyền Kỳ ngồi uống trà thưởng bánh ngọt ở gần đó cũng phải lắc đầu cười thua với vẻ tinh nghịch đáng yêu của nàng.
Vì để cả bọn nghỉ ngơi được thoải mái trọn vẹn Úc Huyền Kỳ chơi lớn vung tiền bao luôn cả chuyến thuyền. Tiểu cô nương nào đó từ khi bị mất trí nhớ hôm nay lần đầu tiên được nhìn thấy biển nước rộng lớn bao la, cá tôm đầy ắp nên phấn khích lạ thường. Suốt từ nãy tới giờ cứ đứng đó ngắm nhìn chúng mãi. Say sưa quên cả tiếng lòng của ai. Nam nhân thật có chút hờn.
Raika nàng ơi nương tử dấu yêu!
Hãy quay lại nhìn ta...
Raika bảo bối mau đến đây với ta... bước đến bên ta...
Đôi mắt đen huyền sâu thẳm như đáy đại dương, những ngón tay dài mảnh vẫn lướt qua mặt cổ cầm tan hòa vào gió lộng. Huyền Kỳ chưa từng dời tầm mắt khỏi bóng hồng.
Mải miết với bầy cá trắng nhảy chồm lên ngọn sóng, Raika nhoài người xuống cố chạm chúng bằng được, với với thế nào nàng rơi tỏm xuống biển luôn.
Nước bắn tung tóe, cả bọn trên thuyền xám hồn đứng hết dậy, tách trà còn dừng ở bên môi.
Vù...
Úc Huyền Kỳ nhoáng cái vụt qua như cơn lốc một tiếng tùm vang dội cả biển khơi. Raika chới với choáng ngộp trong lòng nước, mất kí ức nàng vốn chẳng còn biết bơi là cái gì nữa. Chỉ biết há miệng kêu gào nước chui tọt vào trong miệng nàng khắp đầu đau buốt.
Raika...
Ọc... ưm... ưm...
Phu quân... cứu ta... Raika như vớ được cái phao cứu mạng mừng rỡ quýnh quáng. Cười tới nước ọc vào mũi.
Raika...
Úc Huyền Kỳ nhíu mày ôm lấy nàng môi kề môi độ khí một lúc thật lâu trong lòng nước cho nàng dễ chịu hơn rồi mới đưa lên thuyền. Người cả hai ướt sũng. Cả bọn vây tới phụ giúp lau khô.
Úc Huyền Kỳ tức giận bép vào mông nàng một cái, mắng xuống: "Ngốc, lần sau còn dám?"
Chỉ một câu thôi rất nhỏ cũng rất trầm. Ai mà ngờ Raika đột nhiên khóc ré lên thảm thiết, còn luôn miệng kêu đau: "Hu hu ngươi đánh ta đau, ngươi không thương ta tên ăn mày khốn kiếp. Ta ghét ngươi ta ghét ngươi. Hu hu hu..."
Tiếng khóc của nàng như bàn tay ai vô tình nhéo vào tim Huyền Kỳ một cái đau nhói cả cõi lòng.
"Không đánh, không đánh nữa. Đánh nàng đau lòng ta." Trái tim xung động mãnh liệt Úc Huyền Kỳ nỡ lòng nào trách phạt nàng nữa, vòng tay ôm xiết nàng vào lòng, ôm luôn đầu tóc ướt đẫm nước của nàng dỗ dành bảo rằng mau nín khóc, đoạn bưng nàng vào trong khoang ấm áp. Liêm Trinh, Thừa Hoan, Úc Khanh, Úc Nhạc cả bọn nhìn đất ngó trời.
Sau khi thay y phục khô ráo Huyền Kỳ không cho Raika ra ngoài nữa mà ôm lấy nàng xoa xoa tấm lưng bảo mau ngủ một giấc đi cho khỏe. Raika nào có chịu nằm yên ba hồi ngọ nguậy trong khuôn ngực săn chắc của hắn lại vươn tay nghịch chòm râu dài của hắn vuốt ve lên xuống. Chòm râu rậm này mỗi lần hôn trúng nàng thì xạm xạm rất khó chịu nhưng đem tay sờ sờ thì rất có cảm giác. Rất dễ chịu nơi lòng bàn tay.
Nga, vẫn là môi nàng da mỏng hơn.
Raika thích thú nhe răng cười. Sau đó chuyển sang mái tóc trắng xóa như bông tuyết của Huyền Kỳ trêu đùa mân mê, còn thuận miệng hỏi: "Phu quân ơi sao tóc ngươi lại có màu trắng vậy?"
Raika hình như quên mất rồi ngày đó hai hài tử có nói cho nàng biết. Lí do còn không phải vì đối phương quá nhớ nhung nàng nên chỉ sau một đêm tóc đã bạc trắng hay sao. Nàng ngây thơ hỏi đến khiến người đều đau lòng.
"Raika nàng thấy mái tóc ta thành ra như vậy có sợ hay không? Ta hiện tại đã già rồi, lớn hơn nàng rất nhiều tuổi." Huyền Kỳ mở mắt nhìn Raika, đem ngón tay vuốt ve bờ má bánh bao bầu bĩnh của nàng, trầm tĩnh nói.
"Hơ... lúc trước quả thật có hơi sợ nhưng bây giờ thì không còn. Ta gần gũi phu quân thành quen. Ta không chê bai phu quân già nua xấu xí nữa đâu. Ta thương phu quân lắm." Raika thành thật trả lời. Còn chồm người hôn lên trán hắn một cái như đem quà dụ trẻ con. Huyền Kỳ bất giác chấn động sững sờ.
Raika của hắn quả nhiên là người con gái hiền lương tốt bụng, hết mực chung tình. Không vì giàu sang phú quý hay vì vẻ ngoài đẹp đẽ mà thay lòng đổi dạ. Nếu không đêm đó đã chạy theo tên vương gia kia mất rồi, hắn còn thử lòng nàng cái gì nữa kia chứ. Hắn nên thầm cảm tạ trời đất vì may mắn có được nàng.
"Raika cám ơn nàng đã chọn ta." Huyền Kỳ khàn giọng khóe mi có chút ẩm.
"Hơ... phu quân ngươi khóc sao ngươi đừng sợ. Ta lấy gà theo gà lấy chó theo chó. Ta đã chọn ngươi rồi sẽ không bao giờ bỏ rơi ngươi đâu. Ngươi đừng sợ nha." Raika đem tay sờ quanh sườn mặt góc cạnh của Huyền Kỳ, dùng giọng điệu trẻ con mà dỗ dành hắn. Hệt như người hùng dỗ mĩ nhân.
Huyền Kỳ rất phối hợp thuận theo nàng, vùi mặt vào trong ngực nàng tận hưởng cảm giác được nâng niu xoa dịu, nhưng sau đó con mãnh thú cũng không còn đội lốt cừu con được nữa. Thú tính trổi dậy nó gặm lấy những ngón tay trắng trẻo của ai kia đang vuốt ve bên sườn mặt nó, cướp đoạt luôn dòng hơi thở ấm nồng cùng đôi môi ngọt ngào mềm mại của người ta.
"Ưm... phu quân ngươi làm gì vậy không ngủ à?" Raika ngơ ngác chống tay lên ngực huyền kỳ muốn chặn lại nụ hôn đang dần rơi xuống môi mình.
Huyền Kỳ thở gấp bảo: "Không ngủ nữa chúng ta làm chút chuyện khác đi."
Chuyện khác... Raika xấu hổ đỏ mặt, nàng không ngốc tới nỗi không hiểu ra chuyện khác là chuyện gì.
"Raika sinh con cho ta đi. Ta muốn có con với nàng, tốt nhất mỗi năm mỗi đứa, chúng ta có với nhau thật nhiều con cái."
"Ưm... đợi... đợi đã phu quân..."
Úc Huyền Kỳ không đợi được nữa. Nói rồi cúi xuống ngậm lấy môi nàng trực tiếp hôn sâu. Mỗi một lần dường như sắp sửa kết thúc lại một lần đón nhận sự bắt đầu mới, tình yêu lên men say miên man mãi như những đợt sóng guồng bất tận.
.
.
.
Xa Bàn tiểu đảo °°°
"Táo đây, táo đỏ Chín Xứ đây."
"Xen Bồng vải tơ tằm thượng hạng. Mời ghé vào, ghé vào lựa đi."
"Quẹo lựa, quẹo lựa. Tranh treo tường, lồng đèn thỏ, diều cánh bướm. Quẹo lựa quẹo lựa đi."
Thuyền cập bến Xa Bàn tiểu đảo. Ngoài cá tôm cua ghẹ đầy ắp khắp nơi còn bày bán đủ mọi mặt hàng cầu kì bắt mắt. Màu sắc sặc sỡ nhanh chóng thu hút một tiểu cô nương có tâm hồn thơ dại như là Raika, nàng ngọ nguậy đòi tuột xuống khỏi cánh tay cường hãn của Huyền Kỳ. Biết sao được nàng thích quá Huyền Kỳ đành buông tay, mắt vẫn dõi theo sát sao từng bước chân nàng.
Raika được tự do khi vừa ai kia thả xuống, nàng chạy nhảy tung tăng như thỏ con xuống đồng bằng, đem trống bỏi lên lúc lắc lại cầm mấy chiếc vòng ướm vào cổ vào tay. Vòi Huyền Kỳ mua đèn lồng con thỏ màu hồng cho nàng.
"Phu quân ta muốn cái này, cái này và cả cái này nữa." Raika nghiêm túc bảo, tay đem đèn lồng con thỏ màu hồng nhét vào trong ngực hắn, tiện tay nhét luôn hai hộp phấn hoa. Huyền Kỳ dở khóc dở cười ôm cho bằng hết, lần bước theo nàng.
Raika đột nhiên dừng lại ngồi xổm xuống bên cô hàng cá. Nàng chống hai tay bên má chăm chú nhìn chúng bơi lội tung tăng trong một cái chậu thau đầy ngập nước. Huyền Kỳ cũng dừng lại lặng yên quan sát nàng, chả hiểu sao Raika của hắn càng lúc càng đáng yêu đến thế này, khiến cho hắn dù ở ngay bên cạnh cũng nhớ nhung muốn ôm ấp nàng suốt ngày đêm. Cứ tiếp tục thế này chắc hắn dọa cho nàng sợ mất.
"Lang quân để bọn ta cầm phụ cho." Tiêu Phàm, Thừa Hoan bên cạnh bảo. Huyền Kỳ truyền qua cho chúng.
Âm Âm, Như Yên, Úc Nhạc, Úc Khanh cũng mua rất nhiều thứ lỉnh khỉnh. Quái thú Tròn Tròn thì chọn bậu trên vai Úc Nhạc, Úc Khanh, nó sợ húp cẩu lương nhiều quá hồi nữa hông có bụng ăn vặt.
"Lang quân chúng ta ghé quán ăn uống nghỉ ngơi rồi hãy lên đường. Ở bên kia ta tìm thấy một quán lẩu dê thơm ngon." Liêm Trinh từ hướng tay phải đi tới giữa khu chợ đông đúc. Cười nói với Huyền Kỳ.
"Hừ đến đây không ăn lẩu hải sản, ghẹ chấm mắm nêm, cua xào sả ớt mà lại ăn dê núi. Ngươi có bệnh." Thừa Hoan tạt thẳng vào mặt Hiền Tề, không chừa cho hắn chút mặt mũi. Cả bọn vào sinh ra tử đã quá quen thuộc với nhau.
"Được rồi, lẩu dê, lẩu hải sản tạm gác một bên. Ta dẫn các ngươi đi thưởng thức món đặc sản ở Xa Bàn." Huyền Kỳ lắc đầu cười khổ.
"Hu ra vậy chúng ta mau đi thôi." Cả bọn đang đói bụng lập tức gật đầu xem thử Huyền Kỳ dẫn cả bọn ăn món đặc sản là món gì. Còn Huyền Kỳ trong phút bất cẩn nói chuyện cùng các tiểu mĩ thụ, mới quay đầu lại thì Raika đã không còn ngồi đó xem cá bơi lội nữa. Hắn tá hỏa kêu lên chạy bổ khắp nơi tìm nàng. Mọi người cũng vội chạy theo phụ tìm kiếm.
"Bánh tráng nướng đây, chè hạt sen đây. Mại dô, mại dô."
Khu chợ đông đúc cả bọn chạy một lúc mới tìm thấy Raika đang ngơ ngác bên một chiếc lồng nhỏ hẹp đan bằng lưới mềm chắc, bên trong đựng rất nhiều thỏ con, trắng hồng đủ loại. Chúng kêu u u hốc mắt tiết nước khi sắp bị người ta vặt lông đem đi xào măng thái sợi. Raika tự dưng rớm nước mắt.
Nhìn đôi chân trần của nàng run run bấu trên con đường đất sình giữa khu chợ đông đúc. Úc Huyền Kỳ như muốn chết lặng cả khối tim này.
Raika...
Huyền Kỳ chờ đến ôm nàng vào lòng sau đó nhấc bổng nàng lên bế đi, trước đó không quên đảo mắt nhìn Liêm Trinh một cái. Cả bọn hiểu ý hắn liền đưa chủ quán một số bạc lớn mua lấy cả lồng thỏ đem đi phóng sanh cho chúng về rừng.
Sau đó cả bọn ghé vào một quán ăn lớn trong chợ. Huyền Kỳ gọi ra sâm cầm chín món, quả nhiên thứ quý hiếm đặc sản nổi tiếng ở nơi này. Du khách ghé tiểu đảo dù làm ăn hay du lịch đầu tiên chính là tìm sâm cầm chín món chỉ ở đây mới có mới đủ hương vị để thưởng thức. Thành thử quán đông như kiến cỏ.
Cả bọn khen ngon nứt mũi. Tròn Tròn ăn tới no nê căng tròn, riêng ai kia vẫn thanh đạm với bánh bao bột mì. Huyền Kỳ ân cần gọi thêm cho nàng một ly sữa nóng.
Đâu đó ở bàn bên cạnh đã có một vị công tử chú ý tới Raika, ngồi ăn cùng đám bằng hữu nhưng cứ thi thoảng nhìn nàng, muốn có được nàng.
Thế là y gọi tiểu nhị tới nhỏ to xầm xì cái gì đó, lát sau tiểu nhị bưng ra bàn của Huyền Kỳ một dĩa trái cây tráng miệng rất là đẹp mắt thơm ngon, bảo là vị công tử ở bàn bên kia mời tiểu cô nương đây dùng. Tiểu nhị chỉ đích danh Raika. Cả bọn ngơ ngác còn Huyền Kỳ mặt đã đen thui như nhọ đít nồi. Hắn trực tiếp đứng dậy chắp tay từ chối thẳng:
"Đa tạ hảo ý của vị công tử nhưng thứ lỗi cho thê tử của tại hạ đang ốm nghén không ăn được đồ cứng. Mời bưng đi cho."
Thế là vị công tử kia thẹn quá không dám ho
he nữa, tiểu nhị đành bưng dĩa trái cây vô trong.
Raika luyến tiếc mếu mếu muốn khóc. Úc Huyền Kỳ ghé tai nàng đè thấp giọng, ai biết ruột gan hắn đang bị thiêu đốt cồn cào. Chung quy hắn ghen a.
"Raika ngoan, lát nữa thuê phòng phu quân gọi tiểu nhị bưng trái cây lên cho nàng. Còn đĩa đó để lâu rồi gió vào ăn đau bụng đó. Ngoan nghe lời."
"Ân."
Raika như con nhím cụp lông xuống miễn cưỡng gật đầu.
Đáng nói là sau đó trên đường tìm quán trọ lại có vị công tử đẹp trai tình cờ đi ngang qua thấy Raika không mang hài mà ngỏ lời bắt chuyện còn muốn mua hài cho nàng, muốn làm quen với nàng.
Úc Huyền Kỳ lần nữa nổi cơn tam bành đuổi tên đó đi, kềm chưa có nện cho một đấm. Còn nữa giờ Huyền Kỳ mới phát hiện ra ánh mắt của những nam tử thiếu niên chung quanh đều dòm nương tử nhà hắn như hổ đói rình mồi, có cơ hội liền muốn nhai nuốt.
Thật ra khi xưa cũng thế, Raika đi tới đâu rất nhiều người chú ý tới nàng, chỉ là khi đó Huyền Kỳ không thèm để tâm tới nàng nên không biết đó thôi. Lại khi đó nàng chưa mất trí nhớ võ công cái thế hễ ai muốn lân la tiếp cận đều bị uy áp của nàng hất cho dạt văng ra cả còn đâu dám tới gần.
Sự việc chưa dừng lại tại đó vào thuê phòng ông chủ quán trọ cũng chăm chăm nhìn Raika, còn giảm đi nửa giá. Mợ nó nếu chẳng phải ở đây khó thuê phòng giá đắt đỏ Huyền Kỳ thật muốn đấm cho ông ta nâu mắt, sau đó bỏ sang quán khác.
.
.
.
Giao chìa khóa phòng xong xuôi, cả bọn kéo nhau lên lầu. Âm Âm, Như Yên rủ Raika và con quái thú bày đồ mua được ở trong chợ lúc nãy ra ngắm ngiá chọn lựa. Úc Huyền Kỳ ngồi bên cạnh thấy nàng mải mê với mớ son phấn trâm cài mấy thứ đồ linh tinh mà không thèm nhìn ngó đến hắn, hắn buồn lắm, khó chịu trong lòng còn dâng cao hơn.
Hai tiểu tử cùng các mĩ thụ hiểu cảm giác của Huyền Kỳ bèn kéo hắn ra phòng ngoài uống trà bày mưu.
"Phụ thân à người sửa soạn lại một chút mẫu thân mới chú ý đến người."
"Phải đó lang quân đã đến lúc người nên cho con tiểu yêu đó nhìn thấy diện mạo thật sự của người rồi."
Thế là sau đó Úc Huyền Kỳ tắm rửa cạo râu loáng bóng sạch sẽ thơm tho, y phục đẹp đẽ sang quý. Mái tóc búi cao thắt dải băng dài ở sau lưng chỉ khác có màu tóc là không thay đổi được, ngoài ra hắn hoàn toàn lột xác biến thành con người mới trẻ trung anh tuấn như thiếu niên đôi mươi.
Khoảnh khắc Úc Huyền Kỳ bước vào phòng. Âm Âm, Như Yên và con quái thú hiểu ý liền tự giác rời khỏi. Raika đang mải miết chơi đùa với đống đồ ngổn ngang. Nàng thấy người lạ xuất hiện hoảng sợ vô cùng.
"Hơ xảy ra chuyện gì vậy Âm Âm các người đang chơi vui mà tự dưng bỏ đi đâu vậy, còn tên đó là ai?"
Raika chẳng hiểu gì cả túm lấy bàn tay Âm Âm. Nhưng cô ta chẳng nói gì cả cũng chẳng ai nói cho nàng biết, cứ lũ lượt rời khỏi phòng.
Raika kinh hốt chạy theo tính tìm phu quân thì tên nam nhân xa lạ đã nắm lấy tay nàng ngăn lại. Cánh cửa phòng đồng thời cũng khép bởi tác động ở bên ngoài.
"Buông ra ngươi là ai sao vào phòng ta cút ra ngoài, phu quân của ta đâu. Ta phải tìm phu quân. Phu quân cứu ta, hu hu..."
Có lẽ bị ám ảnh bởi chuyện xảy ra ngày mưa đó cùng Phong ca. Raika tự nhiên rất sợ các nam nhân có dung mạo đẹp. Mà nam nhân trước mắt này chẳng những đẹp mà còn khí chất bất phàm, hệt như thần tiên giáng trần ngời sáng không tì vết.
"Raika bình tĩnh là ta đây, phu quân của nàng đây."
Tiếng nói trầm ấm độ dày vừa phải cất lên, Raika vụt trở nên bất động bởi đây là chất giọng quen thuộc của phu quân, nhưng nàng vẫn không tin. Phu quân của nàng vừa già vừa xấu không phải người này.
"Ngươi gạt ta, ta không có phu quân đẹp trai như ngươi, ta phải đi tìm phu quân của ta. Buông ra." Raika gào lên giãy ra. Úc Huyền Kỳ càng nắm chặt hơn. Kiên nhẫn bảo:
"Raika là ta đây nàng nhìn kĩ hơn xem, ta chỉ cạo râu ăn mặc tươm tất thôi nào?" Huyền Kỳ xích tới gần nàng cho nàng nhìn kĩ hơn.
Mái tóc trắng như bông tuyết, đôi mắt đen ướt sâu thẳm như bóng đêm, chất giọng trầm ấm thân thuộc, còn có dáng dấp cao lớn uy phong này chỉ khác có y phục và cái cằm trơn nhẵn.
Raika vươn bàn tay dè dặt chạm vào gương mặt Huyền Kỳ, xúc cảm da thịt ấm nóng quen thuộc mang lại khiến nước mắt nàng rơm rớm sau đó tuôn thành dòng.
Nàng không ngờ phu quân lại đẹp đến như vậy, đẹp còn hơn Phong ca ca của nàng. Đã vậy mấy ngày qua đi chung với nhau Raika mới biết phu quân cũng không phải ăn mày ngoài chợ. Phu quân có rất nhiều tiền. Nàng vớ phải hủ gạo nếp rồi.
Coi nào Raika bất ngờ tới không nói nên lời luôn rồi, chắc là đã bị sắc đẹp của mình hoàn toàn cuốn hút. Từ nay nàng ấy sẽ không chú ý ai khác ngoài mình nữa.
Chắc mẫm. Úc Huyền Kỳ hạnh phúc lung linh ở trong lòng, kéo nàng tới hôn hôn mấy ngụm. Cả hai ngã xuống giường.
Raika bảo bối của ta!
.
.
.