Quyết Định Cuối Cùng - Hoàng Huyễn Hoặc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hoàng Huyễn Hoặc, 11 Tháng chín 2020.

  1. Hoàng Huyễn Hoặc

    Bài viết:
    16
    CHƯƠNG 10: Mưa Gió

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Không cần phải đi tìm đâu xa, đó chính là thứ nữ của Mai Thế Anh, Mai thị Hải Ly.

    Lúc này, Trần Thanh Thiên bắt đầu nghi ngờ:

    - Chẳng nhẽ phải hiến tế Mai thị sao.

    - Không cần, chỉ cần Mai thị thuộc về hoàng thượng là được.

    Ý của giọng nói kia quá rõ rang, muốn Mai thị Hải Ly làm phi tần hoàng đế. Thanh Thiên càng thêm nghi ngờ, đây có phải là kế li gián của phương bắc hay không, quan hệ giữa hắn và Mai Thế Anh vốn đã không tốt, bây giờ lại thêm chuyện này nữa thì không thể tưởng tượng nổi.

    Ứng công công bắt đầu thở dồn dập hơn, nuốt nước bọt đối với ông ta bây giờ thật là khó khăn, nhưng ông ta không được quá lộ liễu, nếu không sẽ làm cho Trần Thanh Thiên càng thêm nghi ngờ. Tuy rằng Trần Thanh Thiên không quá thông minh, nhưng cũng đâu có ngu, nên Ứng công công lúc này ông ta chỉ có thể đặt trọn niềm tin vào bà đồng kia mà thôi, nếu thất bại, đầu ông ta rơi là cái chắc.

    - Sao, ông có giúp được ta không? – Giọng nói kia bồi vào, đốc thúc Thanh Thiên.

    Trần Thanh Thiên tiếp tục chần chừ, đầu ông ta lúc này đang rối tung rối mù như mấy mớ tóc của mấy cô gái mấy ngày không chải vậy, cảm giác sợ hãi hòa trộn với sự nghi ngờ.

    Ứng công công cũng căng thẳng không kém. Ông ta vẫn đang quỳ, cúi gằm xuống đất hít từng hơi thở khó khăn, trái tim ông ta có cảm giác như sắp rơi ra khỏi lồng ngực lúc nào không biết.

    Có vẻ như sự nghi ngờ đang thắng thế trong đầu Trần Thanh Thiên, mấy ngọn lửa lập lòe đang dần biến mất trong tâm trí. Nhưng đúng lúc này, một tiếng sấm rền vang lên, hắn ta giật bắn mình, lập tức quỳ lạy lia lịa:

    - Dạ, thần làm ngay, thần làm ngay.

    Ứng công công lập tức thở phào một tràng, cảm giác như vừa được hồi sinh. Giọng nói kia tiếp tục nói:

    - Trong bảy ngày nữa, Mai thị phải ở kinh thành, nếu không hoàng thượng chắc chắn sẽ khó bảo toàn tính mạng.

    - Thần nhất định sẽ làm ngay.

    - Vậy thì tốt, nếu ngươi không làm được thì họ Trần các người đừng hòng yên thân với ta.

    Nói xong, thân xác bà đồng kêu "ớ" lên một tiếng rồi ngất lịm đi.

    Trần Thanh Thiên vẫn còn thất thần, hắn nhìn về Ứng công công.

    - Ngài nên làm ngay đi, ngày mai mưa bão tôi không về được đâu. - Ứng công công thúc dục.

    - Được, vậy phiền ngài về báo cho hoàng thượng một tiếng.

    - Không được. Tôi không phải người trong cuộc, khó lòng mà nói rõ ràng được. Phải là lời của ngài nói với hoàng thượng mới là chính đáng. - Ứng công công mặt mày tỏ vẻ khó xử.

    - Vậy tôi phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ tôi phải đến kinh thành sao? – Trần Thanh Thiên bối rối hỏi.

    - Không cần, ông chỉ cần viết một tấu sớ đưa lên hoàng thượng, trình bày ngọn ngành mọi chuyện, đóng thêm con dấu vào vậy là coi như ngài đã nói với hoàng thượng rồi.

    Trần Thanh Thiên suy nghĩ một lúc rồi gật đầu làm ngay. Hắn ta lập tức chạy về phòng, viết ngay một bản tấu sớ, có cả con dấu Trần phủ về việc dâng tặng con gái Mai Thế Anh cho hoàng đế. Hắn đưa bản tấu sớ cho Ứng công công và bảo Ứng công công về báo giúp mình ngay trong đêm đó.

    Ứng công công trên đường chạy được một đoạn thì trời mưa. Nhưng dù mưa to đến đâu ông ta cũng phải trước mặt mà chạy. Vốn dĩ kế hoạch này chỉ có ba bốn phần thành, đối với Phó thừa tướng chuyện này thành thì tốt, không thành cũng chả sao. Còn đối với Ứng công công, không thành là chết.

    * * *

    Tại Mai phủ

    Đáng nhẽ chuyện lớn như thế này Trần Thanh Thiên phải đến tận nhà Mai Thế Anh nói chuyện, nhưng hắn ta thực sự không có nhiều mặt mũi để gặp hai cha con họ nữa, nên chỉ bảo người đến báo về việc dâng Hải Ly cho hoàng thượng để "trừ tà".

    - Cái gì cơ? Trừ tà! Tướng quân nghĩ con gái ta là tà ma à. – Thế Anh vô cùng tức giận.

    Ông lập tức cho gọi Hải Ly lại, rồi cầm tay con gái kéo thẳng đến Trần Phủ, bất chấp mưa gió bão bùng. Đây là lần thứ hai ông kéo con gái đến Trần Phủ, lần trước là trưởng nữ của ông, lần này lại là thứ nữ.

    - Trần tướng quân, mau ra đây nói chuyện với tôi. – Thế Anh gầm lên trong cơn tức giận tím tái, thân thể ướt sũng.

    Hải Ly cũng ướt át không kém, nàng giờ mới hiểu cảm giác chị mình bị cha kéo đi như thế nào. Nhưng nàng không biết rằng, những thứ nàng sắp phải đối mặt còn nhiều hơn chị nàng gấp nhiều lần.

    - Tướng quân phải bình tĩnh, hết sức bình tĩnh. – Một viên tướng chạy theo can ngăn.

    Trần Thanh Thiên lúc này có muốn giấu mặt cũng chẳng giấu được nữa, nhưng khi đi ra ông ta vẫn phải thể hiện mình là người quyền trên, không thể làm trò cười thiên hạ được.

    - Mai tướng quân đến đây có việc gì vậy? – Thanh Thiên nghĩ đại ra một câu để hỏi.

    - Ngài biết rồi còn hỏi, con gái ta đang yên đang lành, sao tự nhiên lại thành tà ma cơ chứ.

    - Chết, chết, chết. Sao tướng quân lại nói thế, lệnh nữ đây là thần tiên trên trời xuống trần gian giúp nước. – Thanh Thiên vội vàng giải thích.

    - Giúp cái khỉ gì cơ chứ? – Thế Anh mặt vẫn đỏ tía tai. Hai Ly không dám nói câu gì, đây là chuyện của người lớn.

    - Tướng quân không biết đâu..

    * * *

    Lúc này tại phủ của Trần Thanh Bình

    A Tiên vội vã chạy vào phòng Huyền Trang báo hung tin.

    - Có chuyện gì mà chạy hớt ha hớt hải như cháy nhà vậy? – Huyền Trang chưa biết nên thản nhiên nói.

    - Cha và em gái người lội mưa đến chỗ Trần Thanh Thiên tướng quân rồi. Nô tì không biết chuyện gì, nhưng có vẻ nghiêm trọng lắm.

    - Đi. – Huyền Trang mặt lạnh như băng.

    - Phu nhân, đợi em lấy ô đã. – A Tiên chưa nói hết thì Huyền Trang đã đội mưa đi ra ngoài rồi.

    - Em phải hiểu là khi thầy ta đã phải kéo con gái mình đến đây thì mọi chuyện chắc chắn là rất tồi tệ.
     
  2. Hoàng Huyễn Hoặc

    Bài viết:
    16
    CHƯƠNG 11: Chấp Nhận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Em phải hiểu là khi thầy ta đã phải kéo con gái mình đến đây thì mọi chuyện chắc chắn là rất tồi tệ. – Huyền Trang vừa đi trong mưa vừa lạnh lùng nói.

    Ở chính sảnh hiện tại đang rất là căng thẳng, những lời giải thích của Trần Thanh Thiên hoàn toàn không lọt lỗ tai Thế Anh một chút nào. Hải Ly vẫn đứng cạnh cha mình, vừa lạnh vừa khóc. Trần Thanh Thiên lập tức sai người đi thay y phục cho nàng, hy vọng có thể xoa dịu cơn tức giận tím tái của vị Mai tướng quân này.

    Rất nhiều tướng sĩ cũng đi vào, chủ yếu là để hộ giá Thanh Thiên trong trường hợp bất chắc. Nhưng cũng có những người vào sinh ra tử với Mai Thế Anh, họ cũng muốn một lời giải thích rõ ràng.

    - Ta đã bảo rồi, đây là thiên ý. Mà đã là thiên ý thì không cần phải rõ ràng rành mạch. – sự bình tĩnh của Thanh Thiên đã vượt qua giới hạn, hắn ta gào lên. Nhưng rồi nghĩ lại, thấy không thể phật lòng vị tướng tài ba này, hắn nhỏ giọng lại kiểu rỗ rành. – Tướng quân cứ yên tâm đi, trở thành phi tần của hoàng đế chẳng phải cũng tốt hơn sao, dù có hơi xa xôi cách trở nhưng được cái vinh hoa phú quý hưởng không hết. Với lại lệnh nữ đây còn là tiên nữ giáng trần, ai giám làm gì chứ.

    Mai Thế Anh đập mạnh tay xuống cái bàn gần đó. Thanh Thiên giật bắn mình, các tướng sĩ cũng hốt hoảng không kém.

    - Ông nói hay nhở, ông biết hoàng đế là người như thế nào mà. – Thế Anh gằn giọng.

    - Đó là khi quân phạm thượng, lời nói đó của ông là có ý phỉ báng hoàng đế sao? – Một giọng nói phát ra từ phía cửa, Bùi Huy Bình đi vào. Ông ta vừa thu phục các vùng đất phía nam về, khi về Nam Thành nghe tin có biến nên lập tức phóng như chim đến đây. – Tôi khuyên ngài nên nói năng cẩn thận, ngài là hương hỏa duy nhất còn lại của Mạnh Trường đại tướng quân đấy.

    - Ngài thử đặt trong cương vị của ta, xem ngài nghĩ thế nào. – Những tia máu trong con ngươi Mai Thế Anh đỏ ửng như ngạ quỷ, từng tiếng gào thét bắn ra hàng ngàn những giọt nước bọt của sự tức giận và đau đớn.

    - Vậy thì tướng quân sẽ làm gì đây? Kháng chỉ à, ta được biết tấu sớ cũng đang được Ứng công công đưa đến kinh thành rồi, giờ chỉ mong hoàng thượng hoặc ai đó không chấp nhận mà thôi.

    Mặt của Mai Thế Anh lúc này từ tím đã chuyển sang tím than, như có thể cắn xé bất kì ai. Bùi Huy Bình biết điều đó, ông ta không muốn có bất kì tồi tệ nào xảy ra ở đây.

    - Ông cũng phải nghĩ cho bách tính chứ, dù sao thì chiến tranh đã làm mất mát quá nhiều rồi. Chúng ta khó khăn lắm mới có thể hòa bình với phương bắc, chúng ta không thể để chiến tranh tiếp diễn nữa. – Thấy Thế Anh có vẻ bắt đầu bình tĩnh lại, Bùi Huy Bình lớn tiếng đanh thép nói. – Và ông nên nhớ rằng, năm xưa chính thân phụ của Trần tướng quân đây đã cưu mang ông, không ông và các con ông đã chết từ lâu rồi. Bây giờ ông định trả ơn thế này hả?

    Mai Thế Anh ngồi phệt xuống đất, hai chân xoãi ra. Ông kéo tóc mình cúi gằm xuống đất, những giọt nước mặt bắt đầu rơi ra từ gương mặt chưa bao giờ ai nghĩ là có thể rơi nước mắt.

    Lúc này, Hải Ly cũng đã thay y phục đi ra, thấy cha mình như vậy, nàng không khỏi xót xa. Nàng chạy đến ôm trầm lấy cha mình.

    - Thầy à! Thầy đừng khóc nữa. – Nàng cũng không thể kìm được dòng lệ mà bật khóc nức nở.

    - Con gái à, ta thật vô dụng, ta thật vô dụng. – Ông vừa nói vừa dùng tay đấm thật mạnh vào ngực mình.

    Huyền Trang cũng đã đến trước sảnh, lính cảnh vệ không cho nàng vào. Nhưng từ ngoài cửa, nàng đã nghe thấy tiếng gào thét của cha mình, biết là mọi chuyện đã không thể thay đổi, nàng lạnh lùng quay đầu đội mưa đi về.

    Trong sảnh, Mai Thế Anh từ từ đứng dậy, cầm tay con gái mình thập thững đi về.

    - Mau hộ tống hai cha con họ đi về.

    - Không cần. – Mai Thế Anh đáp lại ngay lập tức.

    Bùi Huy Bình hất cằm cho nô tài ý bảo cứ làm đi, rồi ra lệnh cho tướng sĩ đi ra ngoài. Trong sảnh giờ chỉ còn vài nô tài cùng với Trần Thanh Thiên và Bùi Huy Bình. Không gian lặng im một lúc, rồi Bùi Huy Bình lên tiếng.

    - Tướng quân, ngài có biết ngài vừa làm gì không? Ngài có biết Mai Thế Anh là một trung tướng quan trọng không? Trưởng nữ ông ta phải làm thứ thiếp cho em trai ngài, giờ đây thứ nữ cũng bị ngài.. Trời ạ. Ngài nghĩ thử xem ông còn trung thành nổi nữa hay không! - Bùi Huy Bình vừa nói vừa tỏ vẻ vô cùng thất vọng.

    - Huy Bình, thế là ngươi không biết ngươi không biết rồi. Hôm qua, hoàng hậu Hạc Yên đã hiển linh. Ta còn thấy một làn lửa xanh trên mộ bà ấy nữa. – Trần Thanh Thiên phân trần.

    - Có một loại bột ở Tây Vực có thể tạo ra loại lửa như thế.

    Trần Thanh Thiên ngớ người ra, nhưng hắn chưa tin hắn bị lừa.

    - Nhưng, đấy như ngươi thấy đấy, sau khi làm lễ xong cái, sấm sét đùng đùng nổi lên. Đến rạng sáng nay thì mưa to tầm tã như thế này đây. Ta nghĩ chắc là thật rồi.

    - Bão thì năm nào ở vùng này chả có, huống chi đây còn là mùa thu. Chỉ cần mời mấy nhà thiên tượng là có thể đoán sơ sơ được khi nào có bão rồi.

    Đến lúc này thì Trần Thanh Thiên đã hoàn toàn tỉnh ra, hóa ra ông ta đã trúng kế li gián từ phương bắc. Ông ta ngơ ngác hỏi Bùi Huy Bình:

    - Thế giờ chúng ta phải làm gì?

    - Tìm cách tước hết binh quyền trong tay Mai Thế Anh, mà vẫn giữ ổn định lòng quân.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...