Tên Truyện: [Quyển 1] Những Mẩu Truyện Tự Sáng Tác Tác giả: Sainry Thể Loại: Truyện ngắn, tổng hợp các thể loại truyện ngắn tự sáng tác như ngôn tình, đam mỹ, cổ đại.. Link thảo luận và góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Sainry Xin chào, mình là Sainry. Đây là tuyển tập những câu truyện ngắn ngẫu hứng mỗi lúc mình có ý tưởng mới kèm theo đó là những cung bậc cảm xúc bên trong đã thôi thúc bản thân mình viết lên nhiều câu truyện khác nhau! Chúc mọi người khi đến với [Quyển 1] Những Mẩu Truyện Tự Sáng Tác của Sainry sẽ có những giây phút thư giãn, chữa lành cũng như gay cấn, hồi hộp theo từng mẩu truyện mà mình đã và đang viết. Chúc mọi người có một ngày vui vẻ và tràn đầy năng lượng, Sainry xin chân thành cám ơn các bạn độc giả đã ủng hộ!
Trăm Hoa Khoe Sắc, Người Ở Bên Bấm để xem Ta một thân bạch ngọc ở trên đỉnh núi Hàn Vân, tâm tư trước giờ chưa hề bị dao động bởi hỉ nộ ái ố. Sống cuộc sống không nhiễm chút bụi trần như tiên tử hạ phàm, hơn nửa đời người ở Hàn Vân Các tu luyện. Nhưng bởi vì gặp được nàng, ta liền cảm thấy rằng mọi thứ ta vất vả xây đắp được từ trước đến nay đều hóa hư vô, bởi vì nàng, ta nguyện ý dao động trở thành kẻ phàm tục lần đầu biết tới tình yêu. Cũng bởi vì nàng, ta thủ thân như ngọc trao hết tấm chân tình cho nàng. Cùng nàng trải qua hỉ nộ ái ố, cùng nàng phiêu bạt ngao du, cùng nàng ân ái xây dựng tình cảm. Nam nhân mái tóc đen dài mượt mà như sóng nước, y phục trắng như tuyết, ngũ quan dung mạo thanh tú thuần khiết như ngọc lưu ly phát sáng cả một vùng trời. Chỉ cần y đứng ở một chỗ, vạn vật tạo hóa giống như vì y mà nở rộ, vì y mà khoe sắc. Hàn Hoa Thiên đứng dưới cây đào đang từng bước nở nụ hoa tán lá, từng cánh hoa rơi xuống bay lơ lửng trong không trung, y dung nhan đẹp đẽ không nhiễm chút bụi trần đưa mắt lên nhìn, bức tranh tuyệt mỹ ngoài đời dần được hình thành dưới đôi tay vô hình của tạo hóa. Một tay y nâng hoa, một tay y cầm kiếm, dung mạo khoe sắc trở nên vì y mà sống động, trở nên vì y mà tuyệt hảo. Từng làn da, hơi thở, từng cử chỉ của y giống như từng hồi chuông ngọc trong trẻo vang lên, ánh lên từng nhịp tinh khiết. "Vũ Nhi, nàng mau nhìn xem, mùa xuân đã trở về rồi." Giọng nói nam nhân dịu dàng vang lên, trong đáy mắt còn mang theo tư vị si tình chân thành. Hắn buông bỏ ánh mắt nhìn cánh hoa, chuyển hóa nhìn sang nữ nhân đang bước tới bên cạnh hắn. Tâm tư hắn rung động lỗi nhịp nhìn giai nhân mang vẻ đẹp mỹ miều trong mắt ở bên cạnh, hắn gặp nàng, như mưa gặp hoa, như tuyết được sưởi ấm, như xua tan màn đêm tĩnh mịch. Hạ Lan Như Vũ một thân yêu kiều chầm chậm tiến tới bên cạnh hắn, nàng ấm áp như mùa xuân đem lại, nàng nở rộ như hoa gặp ánh ban mai, nàng dịu dàng như hồ nước chưa từng gợn sóng. Mái tóc của nàng đen dài mượt mà, đôi mắt nàng sáng trong giống như mang cả một vùng trời của hắn đem cướp đi mất, để lại bao nhiêu tư vị ngọt ngào của đường mật, để lại con tim biết bao thổn thức của nam nhân đẹp như bước ra từ trong tranh vẽ kia. Nàng mang trên mình y phục màu trắng tinh không nhiễm chút bụi trần, gam màu yêu thích của nàng chính là từ hắn mà ra, nàng là đóa hoa của hắn, nàng là thiên hạ của hắn, nàng cũng là trái tim của hắn. Hàn Hoa Thiên ánh mắt đem cả thân thể Hạ Lan Như Vũ hòa tan vào trong mắt, sự dịu dàng nhất của y đối với nàng mãi mãi là sự dịu dàng nhất trên thế gian. Hạ Lan Như Vũ tiến tới bên cạnh Hàn Hoa Thiên, nàng mỉm cười ngọt ngào với hắn, khiến cho tâm tư của hắn lần nữa bị khuấy đảo, nữ nhân thiên hạ của hắn, nữ nhân trân quý nhất của hắn, chính là nàng. "Ừ, mùa xuân đã về rồi." Giọng nói trong trẻo như chuông bạc ngân vang của nàng vang lên. Bức tranh tức cảnh si tình càng thêm được tô điểm. Dưới bầu trời đầy cánh hoa đào rơi, đôi lứa tay trong tay nhìn nhau, trong đáy mắt đối phương chỉ chứa duy nhất một hình bóng của một người. "Hàn Hoa Thiên, ngươi có muốn trở về Hàn Vân không?" Hạ Lan Như Vũ nắm bàn tay to lớn của hắn, nàng dịu dàng dựa đầu vào lồng ngực rắn chắc khoác bên ngoài y phục màu trắng tinh khiết kia. Đỉnh đầu chôn cất gọn gàng ở trong lòng hắn. "Vì sao nàng lại hỏi ta như vậy?" Nam nhân đan từng ngón tay của y vào ngón tay nàng mà nắm chặt, ý tứ của nàng ấy đây là? "Ngươi ở nhân gian phàm tục này đã lâu, một thân tiên tử như ngươi dùng cả đời tu luyện trên núi, vậy mà lại tự mình xuống núi phiêu bạt ngao du cùng ta bao nhiêu năm, cùng ta yêu đương, cùng ta trải qua tháng ngày hạnh phúc. Chỉ là rời xa nơi từng sinh ra ngươi, ngươi nỡ để chốn đó hoang vắng mãi như vậy sao?" Hạ Lan Như Vũ ánh mắt trong veo dịu dàng nhìn cánh hoa đang rơi giữa trời, bàn tay nhỏ bé tưởng chừng mong manh dễ vỡ của nàng khẽ nâng bàn tay to lớn cầm kiếm của Hàn Hoa Thiên lên, giọng nói thâm tình mang theo tiếng yêu vô hạn, giống như đem người bên cạnh nguyện ý hòa tan thành một thể, giống như đem người bên cạnh nổi lên trên mặt nước. Khoảnh khắc ánh mắt của nàng dừng lại, chính là đặt lên trên đôi môi hồng hào mê người của nam nhân kia. Mà hắn, thời điểm nghe được câu nói của nàng, trong lòng hắn nhất thời hoài nghi, nàng có ý tứ muốn rời xa hắn sao? Nghĩ đến đây, Hàn Hoa Thiên không nhịn được mà khẽ đưa đôi bàn tay lên, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều của nàng lên, không cho nàng chôn cất đỉnh đầu ở trong lồng ngực của hắn nữa. Bàn tay hắn như đang nâng niu bảo vật trân quý nhất thế gian, ánh mắt hắn chìm đắm nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, dịu dàng đem nàng ngâm mình trong ánh mắt hắn, thu hết toàn bộ dung nhan của nàng vào trong xương tủy, đem toàn bộ vẻ xinh đẹp của nàng cốt nhập vào máu, từng khắc từng giờ đều không muốn rời xa. "Nàng có ý gì?" Giọng nói mang theo tình yêu say đắm cất lên, trong lòng hắn nhất thời nghĩ đến viễn cảnh nàng rời xa hắn, nàng bỏ lại hắn, nàng muốn đi về nơi vĩnh viễn hắn không kiếm tìm được, con tim hắn đột nhiên giống như bị ai đó bóp chặt, tâm can của hắn hung hăng nhói một cái. "Cái đầu của ngươi nghĩ gì vậy? Hử?" Hạ Lan Như Vũ nhìn ra được tâm tư của Hàn Hoa Thiên, trong lòng không giấu được ý cười. Vị nam nhân dịu dàng như nước thế này lại có bộ dạng không an tâm đến vậy ư? "Sao nàng lại hỏi ta câu đó?" Hàn Hoa Thiên trong đáy mắt thấy ý cười trên khóe môi ngọt ngào của nữ nhân, hắn nhất thời tỉnh ngộ, xem ra ý của nàng không phải loại hắn đang nghĩ, nhưng hắn đối với loại câu hỏi của nàng không hề đoán ra được ẩn ý, trong lòng vẫn không an tâm mà hỏi lại lần nữa. "Hạ Lan Như Vũ ta ở chốn này còn có chỗ nào chưa đến cùng với ngươi? Bây giờ đã trải qua biết bao thời gian của đời người, phiêu bạt ngao du cũng nên có một chỗ để nghỉ ngơi, ngươi nghĩ xem?" Thời điểm trong mắt nhìn thấy bộ dạng nam nhân ngây ngốc khó hiểu hỏi lại nàng, Hạ Lan Như Vũ liền vui vẻ cười thành tiếng. "Nàng.." Dường như đã hiểu được mọi tâm tư của nàng, Hàn Hoa Thiên kích động nhíu mày, đôi tay hắn đang đặt trên gương mặt nàng giờ đây nhanh chóng đem thân thể yêu kiều nhẹ nhàng nâng lên. Mọi động tác cử chỉ của hắn đều muốn toàn tâm toàn ý đặt trên người nàng, toàn tâm toàn ý hạnh phúc ở bên nàng, toàn tâm toàn ý trở nên ưu tú và ôn nhu vì nàng. "Ngươi có nguyện ý không?" Cả thân thể được nâng lên nhanh chóng, Hạ Lan Như Vũ cũng không hề bất ngờ, bởi vì nàng vốn yêu hết thảy mọi hành động của Hàn Hoa Thiên. Chỉ thấy rằng ánh mắt nàng từ trên cao đắm đuối nhìn thẳng vào tròng mắt của hắn, nàng dịu dàng hỏi lại. "Chân trời góc bể, chỉ cần là cùng nàng, đều nguyện ý." Hàn Hoa Thiên nâng niu bảo bối trong lòng bàn tay, hắn ôn nhu hạ thấp nữ nhân như hoa như ngọc trên tay hắn xuống, cùng lúc để bờ môi xinh đẹp kia sát gần lại hơn. Khoảnh khắc môi chạm môi, đất trời như nở rộ, tạo hóa như đang chúc phúc cho hai người, làn gió thổi mạnh mẽ vụt qua khiến cho cánh hoa đào rụng rơi bay xung quanh hắn và nàng. Lứa đôi tình ái duy nhất đối phương trên thế gian, muốn đem người trước mặt hòa tan vào cốt tủy, đem theo ngàn tiếng yêu say đắm vô hạn, đem theo lòng si tình trân quý độc nhất vô nhị, đem cả linh hồn của đối phương sáp nhập vào ánh mắt. Trời đất nở rộ, trăm hoa khoe sắc, cả một đời, chỉ cần gặp được người sẵn sàng nguyện ý cùng nhau trải qua quãng thời gian vô hạn ân ái, đối với mọi thứ trân quý nhất trên thế gian đều không có gì sánh được. Chỉ hy vọng ai cũng có thể gặp được ý trung nhân, không cầu giàu sang tài giỏi, chỉ cầu tấm chân tình hạnh phúc, coi đối phương là nơi nghỉ chân cuối cùng, vậy là đủ. Hết. Đôi lời của Sainry: Mình đã có ngẫu hứng viết một đoạn truyện ngắn này khi nghe một bài hát rất hay, cám ơn các độc giả đã đọc đến đây và ủng hộ truyện của mình. Chúc các bạn độc giả sẽ gặp được người phù hợp với bản thân mình giống như Hàn Hoa Thiên và Hạ Lan Như Vũ. Điều cuối cùng, xin chúc các bạn có khoảng thời gian thư giãn và chữa lành tâm hồn vui vẻ! Chân thành cảm ơn các bạn!
Bản Hòa Tấu Bi Thương (1) Bấm để xem "Cầu xin người, hãy tha cho ta." Tiếng van xin yếu ớt của thiếu nữ trong một căn phòng tối tăm lạnh lẽo vang lên. Thiếu nữ khoác trên mình bộ váy cô dâu trắng muốt tinh khiết đẹp như thiên sứ, mái tóc màu nắng tuyệt mỹ trải dài dưới sàn nhà lạnh thấu tâm can, gương mặt thiếu nữ bị buộc một mảnh vải màu trắng đục, đôi môi mang màu đỏ quyến rũ của loài hoa hồng sắc nhọn đầy gai. Làn da trắng với đường nét tinh hoa trên cơ thể tôn lên dưới bộ váy cưới bồng bềnh, đôi tay mỏng manh tưởng chừng có thể lúc nào cũng bị bẻ gãy ấy của vị thiếu nữ bị buộc gọn gàng lại với nhau bằng vải duy băng có ren màu hồng như một món quà. Thiếu nữ đang trong trạng thái quỳ rạp xuống nền đất, giọng nói run run biểu thị nàng đang thực sự rất sợ hãi, trước mặt nàng là nam nhân mang vẻ đẹp sắc sảo quyến rũ đến đáng sợ, hắn mang trên mình bộ âu phục cổ màu đen, gương mặt cùng ánh mắt thấm đẫm sự nguy hiểm phát ra từ bên trong. Nam nhân ngồi vắt chéo chân ở trên chiếc ghế êm ái, nửa thân trên rắn chắc mê người cúi xuống hướng về phía của thiếu nữ đang bị trói tay bịt mắt trong trạng thái quỳ rạp xuống đất kia. Ánh mắt của hắn như muốn nuốt chửng lấy vị thiếu nữ trong bộ váy cô dâu tuyệt đẹp, trên môi hắn dần xuất hiện đường cong hình bán nguyệt, ngón tay quyến rũ khẽ nâng cằm thiếu nữ lên. "Hãy tha cho ta." Vị thiếu nữ ấy vô vọng bất lực cầu xin, có vẻ như điều này đã khiến cho nam nhân kia khoái chí, nụ cười trên môi hắn càng ngày càng rõ ràng, giọng nói của nàng thực sự rất hay. "Ta đâu có làm gì nàng?" Nam nhân kia nở nụ cười sắc sảo chết người lên, sau đó cất tiếng nói như thú hoang đang nhìn ngắm bảo vật của mình. "Điện hạ, cầu xin người hãy tha cho ta." "Vì sao nàng lại nói vậy Tessila? Ta không nỡ làm nàng đau. Nàng nói như thế khiến ta cảm thấy buồn lòng đó." Ánh mắt sắc bén như chim ưng của hắn từng giây từng phút đều dán chặt lên người của vị thiếu nữ đang quỳ cùng khổ sở van xin kia. Avacents có cảm giác càng nhìn càng thấy được bông hoa hồng đỏ tươi trên tay của hắn càng đẹp, càng đến độ mê hoặc lòng người. Hắn cúi thấp người hơn chút, cho đến khi hơi thở của cả hai đã hòa cùng một nhịp, Avancents với ngón tay quyến rũ chết người vuốt ve thật kỹ gương mặt của Tessila, mặc cho cơ thể cô đang run rẩy sợ hãi. "Ta và nàng đã ở cùng nhau từ nhỏ rồi, vì sao bây giờ nàng lại sợ hãi ta?" Avancents ngay lập tức cảm nhận được Tessila đang muốn trốn thoát khỏi bàn tay hắn, hắn liền bóp chặt cằm của cô hơn, khống chế toàn bộ hành động của cô rồi vui vẻ lên tiếng. "Điện hạ.." "Gọi ta là Avan, Tessila." Avancents nghe thấy trên khuôn miệng không ngừng van xin của cô cất lên tiếng gọi không đúng như mong muốn của hắn, hắn nhíu mày một cái, sau đó ghì chặt cằm cô hơn rồi lạnh lẽo ra lệnh. Ngữ khí âm trầm như đang đem từng hơi thở nguy hiểm dán chặt lên người Tessila, khiến cho tim của cô đập mạnh từng nhịp. "Điện.." Choang.. Câu nói chưa dứt khỏi môi mỏng đỏ quyến rũ màu hoa hồng của cô xong, thì người đàn ông kia đã ngay lập tức dùng tay còn lại ném văng bình hoa sứ trị giá cả ngàn cân vàng vỡ toang ở trên đất, mảnh sứ bắn tung tóe khắp cả căn phòng tối tăm lạnh lẽo, vài mảnh còn cứa vào đôi chân đang tê cứng mỏi rã rời vì phải quỳ của vị thiếu nữ, máu cũng theo đó mà chảy từng giọt từng giọt thấm đẫm màu đỏ trên sàn nhà. Tessila bị cơn đau làm cho giật mình, nhưng cô cố gắng kìm chế giọng lại không phát ra tiếng kêu khi đang sát gần kề với khuôn mặt của nam nhân đáng sợ kia. "Ôi chà, mùi máu của nàng vẫn thẫm đấm hương hoa hồng đến như vậy." Avancents một tay vẫn nguyên vẹn ghì chặt cằm của cô, tay còn lại cầm lấy lọn tóc màu nắng dài mượt của cô lên, nhẹ nhàng nâng níu hít hà mùi hương tỏa ra từ Tessila. Tim của Tessila từng giây từng phút tốc độ đập càng đẩy mạnh, cô hiện giờ không hề biết được hành động tiếp theo của Avancents là gì, trước mắt cô đang là khoảng tối đen xì do mảnh vải trắng buộc vào, cô không thể xác định được biểu cảm, cũng như thái độ trên gương mặt của người đàn ông như thú hoang nguy hiểm này như thế nào. Tessila run rẩy im lặng, hai tay cô đã bị trói đến mức đau rát, hai chân cô đã quỳ đến tê cứng lại, hơn nữa cơn đau từ vết xước kia đem lại càng làm cho Tessila thêm choáng váng, hơi thở của cô trở nên nặng nề, trong lòng sợ hãi không ngừng. Đây không phải là thanh mai trúc mã mà cô từng biết. Cũng không phải cậu bé ngây thơ trong sáng mà cô từng biết. Ai đó, cầu xin hãy cứu cô! (Còn tiếp)
Bản Hòa Tấu Bi Thương (2) Bấm để xem "Tessila.." "Thưa điện hạ, ngài công tước xin được diện kiến." Lời nói của Avancents chưa dứt xong thì bên ngoài căn phòng vang lên tiếng của một người đàn ông, điều này khiến cho lông mày của hắn nhíu chặt lại bày tỏ thái độ khó chịu khi bị làm phiền, nửa thân trên của hắn khẽ động, hắn chầm chậm ngồi dậy, ngón tay đang đặt trên cằm của Tessila cũng dần nới lỏng ra. Ánh mắt sắc bén nguy hiểm như có thể nuốt chửng con mồi bất kể lúc nào đang dán chặt lên người cô, hắn khoanh tay trước ngực, chân vắt sang một bên, đôi con ngươi đen láy của hắn giờ đây hiện lên đầy rẫy cơn chiếm hữu cuồng nhiệt bên trong. Avancents mắt không rời khỏi nữ nhân đang quỳ dưới đất kia cất giọng trầm thấp lạnh nhạt. "Bảo ông ta đợi đi." "Thưa, công tước đã đợi gần hai giờ đồng hồ rồi ạ." "Chậc." Tiếng tặc lưỡi của Avancents vang lên nhanh chóng lọt vào tai của Tessila đang run rẩy sợ hãi quỳ dưới đất. Cô giờ đây cả cơ thể đang không có chỗ nào là không đau nhức, hai chân của cô đau, hai tay của cô đau, vết thương của cô đau, cổ họng của cô cũng đau. Cô muốn thoát khỏi đây, cô muốn thoát khỏi con người đáng sợ kia. "Thật phiền phức." Bất chợt tiếng than vãn khó chịu của Avancents vang lên lần nữa, hắn nhắm mắt, sau đó mở mắt ra đồng thời lấy tay vuốt một bên tóc ra đằng sau. Hết lũ này đến lũ kia phá hoại chuyện tốt của hắn. Được lắm, nếu chúng đã liều mạng phá hắn, thì hắn cũng nên liều mạng rút ngắn thời gian thở của chúng chứ nhỉ? Có như vậy thì hắn sẽ có nhiều thì giờ hơn với Tessila xinh đẹp 'của hắn'. Nghĩ đến đây, Avancents đột nhiên cong môi nở nụ cười hình bán nguyệt, hắn tiếp tục khoanh tay lại ở trước ngực, ánh mắt điên cuồng chiếm hữu sắc bén nguy hiểm đâm thẳng tới nữ nhân. Khiến cho Tessila có cảm giác ớn lạnh sợ hãi, cô khẽ run nhẹ người. "Đợi ta nhé Tessila, ta sẽ ngay lập tức về với em." Lời nói trên môi hắn vừa dứt xong, tiếng đứng dậy và tiếng bước chân đồng thời xuyên vào tai của Tessila. Giờ phút này cô mới dám thở mạnh, người đàn ông kia thật đáng sợ, thật đáng sợ. Hắn ta là đại điện hạ của vương quốc với chiến tích phản động một mình dâng đầu của hoàng hậu đe dọa hoàng đế. Đại điện hạ Avancents của đế quốc hùng mạnh với trí lực cùng thể lực vượt bậc, hắn nguy hiểm như con thú hoang chờ ngày cắn chết chủ. Trong đế quốc ai mà không biết, Avancents có máu điên như thế nào, đến cả hoàng đế cũng chỉ là bù nhìn, chỉ cần hắn muốn, mọi thứ đều sẽ phải thuộc về hắn. Và chỉ cần hắn muốn, đế quốc sẽ phải thiêu rụi bởi tay của hắn. Kí ức kinh hãi chợt ùa về trong đầu của Tessila, cô biết Avancents từ hồi còn nhỏ. Hắn lúc ấy là cậu bé thấp hơn cô một cái đầu, ngây thơ, trong sáng, mặt búng ra sữa với vẻ đẹp người gặp người thích. Cô với hắn từ nhỏ là thanh mai trúc mã, đi đâu cũng kè kè bên cạnh nhau. Nhưng Tessila không hiểu nguyên nhân gì, sau khi Avancents rời khỏi nhà cô, bao nhiêu năm không gặp hắn ta đã trở thành tên đàn ông đáng sợ như vậy. Ở khoảnh khắc Tessila gặp hắn lần đầu tiên qua bao nhiêu năm đã bị hắn cưỡng chế nhốt lại ở hoàng cung, vì sao lại như vậy? Cô muốn về nhà, ở đây hắn bắt ép cô phải mặc đồ hắn thích, phải ăn đồ hắn muốn, phải nghe lệnh của hắn. Cô không muốn, cô không muốn, cô muốn thoát khỏi đây. Tessila trong đầu nhức nhối nhói lên, hai tay cô bị trói đến đau rát cả một mảng, bóng tối trong mắt cô khiến cho Tessila bất lực gào thét. "Có ai không, cầu xin các người, hãy tha cho ta, ta muốn về nhà, ta không muốn ở đây." Tessila run rẩy đập đôi tay tưởng chừng sắp phải cắt bỏ kia xuống sàn để tạo ra tiếng động với hi vọng nhỏ nhoi sẽ có người nghe thấy và tới đưa cô đi. Nhưng hi vọng bao nhiêu rồi sẽ tuyệt vọng bấy nhiêu, Avancents đã dùng dây xích khóa cửa ở bên ngoài, theo đó là căn phòng này cách âm, có khóc khản đặc hay vỡ cả cuống họng cũng không có ai ở bên ngoài nghe thấy được. Tessila bên trong phòng giãy giụa gào thét trong vô vọng, nước mắt cô trực trào ra làm ướt hết mảnh vải trắng bịt kín mắt, đôi chân đau nhức và vết thương dính máu của cô không thể động đậy được. Tessila cứ liên tục liên tục cầu xin, nhưng chẳng có ai nghe thấy được. Cùng thời điểm đó, Avancents cầm trong tay chiếc chìa khóa bằng vàng được làm tinh xảo quý giá, đây là chìa khóa độc nhất vô nhị để có thể mở và khóa dây xích căn phòng mà Tessila hiện tại đang ở. Chỉ có hắn mới có thể mở và cũng chỉ có hắn được sở hữu nó. Avancents cầm chiếc chìa khóa lên ngắm nhìn nâng niu, sau đó hắn đặt nụ hôn lên nó. A, Tessila của ta, chú chim yến đẹp đẽ của ta, em là của ta, mãi mãi là của ta. Ánh mắt chứa đầy lòng tham chiếm hữu của Avancents không ngần ngại nổi lên rõ rệt, khuôn mặt không góc chết sắc sảo đầy nguy hiểm của hắn dường như đang rất thỏa mãn. Từng bước chân của hắn đi đến gần căn phòng với nét bày trí sang trọng và lịch sự. Avancents chầm chậm thu tay vào túi quần cất gọn gàng chiếc chìa khóa đi, sau đó hắn mở cửa căn phòng ra. Đây là căn phòng dùng để tiếp khách, trên ghế ngồi được điêu khắc tỉ mỉ là người đàn ông trung niên lịch thiệp khoác trên mình bộ âu phục tối màu nhưng không kém phần trang trọng. Khuôn mặt có chút nếp nhăn kèm theo thái độ nghiêm nghị chững chạc, ông ta là công tước cao quý với độ giàu sang bậc nhất đế quốc. "Xin diện kiến đại điện hạ." Người đàn ông trung niên trong nháy mắt nhìn thấy Avancents bước vào, cả thân người nhanh chóng đứng dậy cung kính cúi đầu. "Mời công tước ngồi, thứ lỗi cho ta đến muộn, chúng ta bắt đầu chứ?" "Vâng thưa điện hạ." (Còn tiếp)
Bản Hòa Tấu Bi Thương (3) Bấm để xem Căn phòng lạnh lẽo tối tăm không chút tia sáng khiến cho Tessila càng thêm sợ hãi, vẻ mặt bất thần cùng nỗi tuyệt vọng bủa vây lấy người con gái đáng thương yếu đuối như chú chim hoàng yến bị tước đi tự do. Chỉ hy vọng rằng có người nào đó, ai cũng được, hãy đưa cô ra khỏi đây. "Tiểu thư.." Giọng nói âm trầm khàn khàn nhỏ nhẹ thì thầm bên tai của Tessila, cô lờ mờ mở to mắt. Là ai? Ai đang nói vậy? "Ai.. vậy?" Tessila yếu ớt đáp trả bằng số sức lực còn sót lại trong người, làn da nhợt nhạt cùng đôi mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều khiến cho người con gái này đã thấm mệt. "Tiểu thư.. người không sao chứ?" Giọng nói đó thì thầm bên tai của cô như đang muốn đánh thức cô dậy, như đang tiếp thêm chút hy vọng để cho cô tỉnh táo. "Anh.. là ai?" Tròng mắt của Tessila dần trở nên trong suốt, đầu óc cô bây giờ đang nhói buốt không thôi, vết thương cùng cơn đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần trong nhiều ngày qua đã khiến cho cô trở nên kiệt quệ như cái xác không hồn, bất lực tuyệt vọng không thể chống cự, cũng không thể trốn thoát. Câu hỏi của Tessila khiến cho chủ nhân của giọng nói kia chợt khựng lại vài giây, anh ta như nửa muốn tiết lộ lại như nửa muốn không tiết lộ. Chỉ thấy rằng người đàn ông đó hồi sau nhanh chóng truyền tiếp giọng nói bằng âm thuật qua tai của Tessila. "Tôi đến đưa người đi, thưa tiểu thư." Nghe đến đây, tròng mắt của Tessila trở nên mơ hồ có chút sáng rực, người đàn ông lạ mặt kia đến để cứu cô sao? Cô.. cô có thể thoát khỏi chốn địa ngục này sao? Thực sự chứ? Nhưng mà liệu vị điện hạ ác quỷ kia có buông tha cho cô không? Lỡ như làm liên lụy tới người vô tội thì sao? Lỡ như cô bị phát hiện trốn thoát lần nữa thì sao? Cô không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra nếu hắn ta bắt được cô. Trong lòng Tessila không ngừng run rẩy, kí ức trong quá khứ chợt ùa về. Cô đã từng tìm cách bỏ trốn khỏi đây một lần, và ngay lập tức cô đã bị phát hiện và bị bắt quay trở lại. Hắn cũng đã cảnh cáo cô lần duy nhất cũng là lần cuối cùng. Trong đầu của Tessila chợt ùa về giọng nói nửa cười nửa như không cười, nửa ác quỷ lại nửa như muốn đe dọa người khác của Avancents. "Nếu em còn muốn trốn khỏi ta thêm một lần nào nữa, ta không biết sẽ làm gì em đâu." Tessila run rẩy sợ hãi cuộn người lại, hắn sẽ giết cô, chắc chắn sẽ giết cô, nếu cô bỏ trốn lần nữa, chắc chắn điện hạ sẽ đập gãy chân của cô và xích cô ở nơi còn lạnh lẽo tối tăm hơn nơi này. "Tiểu thư? Tiểu thư?" Người đàn ông không nghe thấy giọng nói phản hồi của Tessila liền lo lắng gọi, không phải cô ấy ngất rồi chứ? "Không.. không được.. ta.. ta không thể trốn được.. ngài ấy.. ngài ấy sẽ tìm được.." Tessila run rẩy sợ hãi đáp lại, cô muốn ra khỏi đây, rất muốn ra khỏi đây, nhưng cô sợ liên lụy tới người khác, cô sợ Avancents sẽ tìm thấy cô, cô sợ hắn sẽ cho người lật tung khắp đại lục để bắt cô về và tiếp tục giam cầm cô. Cô sợ hắn sẽ giết chết gia đình cùng người liên can tới việc giúp đỡ cô bỏ trốn. "Tiểu thư? Tiểu thư, người hãy bình tĩnh lại, tiểu thư. Tiểu thư." "Không.. không.." "Tiểu thư, nếu bây giờ người không nhanh chóng bình tĩnh lại và nghe tôi nói thì chúng ta sẽ không còn thời gian nữa đâu. Điện hạ sắp quay về rồi, người phải thật bình tĩnh và nghe tôi nói. Còn không thì tôi cũng không có cơ hội thứ hai để cứu người và người sẽ phải ở đây cả đời đó tiểu thư." Giọng nói bên kia mạnh mẽ nói nhanh thoăn thoắt khiến cho Tessila đang sợ hãi hoảng hốt cũng phải ngừng lại, không, cô không muốn ở đây cả đời, cô không muốn. "Người bình tĩnh lại rồi chứ?" "Ừm." Người đàn ông bên đầu bên kia như được trút bỏ được nỗi lo lắng xong, anh ta nhanh chóng giải thích ngắn gọn và hướng dẫn Tessila làm theo yêu cầu của mình. Bên này, Tessila lúc này đã ngừng khóc và thật chăm chú lắng nghe từng lời nói của người đàn ông lạ mặt kia. Bây giờ không phải là lúc sợ hãi, thà cô có thể bỏ trốn và sống trong nỗi lo sợ bị bắt còn hơn là phải ở đây cả đời. Nhưng anh ta là ai? Vì sao lại giúp cô chứ? Mục đích của anh ta là gì? Trong lòng Tessila không ngừng suy đoán, nhưng dù sao cũng phải đặt cược, cô không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa. Nghĩ xong, Tessila nhanh chóng sờ sờ tay xuống dưới sàn nhà để tìm mảnh sứ ban nãy từ bình hoa bị vỡ, sau đó cô điên cuồng cứa vào mảnh vải ruy băng đang thắt chặt lấy cổ tay của cô. Từng vết cứa như cắt da cắt thịt cùng lúc cứa cả vào cổ tay của Tessila khiến cho cổ tay bị chảy máu, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc. Cô vẫn liên tục cứa cho đến khi mảnh ruy băng bị đứt ra, sau đó cô cố nén cơn đau đớn trên cơ thể để lê lết ngồi dậy. "Ta đã cởi trói xong rồi, tiếp theo phải làm gì?" "Tiểu thư hãy tìm một chỗ nào đó để có thể thuận lợi vẽ ma trận, sau đó hãy vẽ hình ngôi sao tám cánh và ở giữa có mặt trăng khuyết. Rồi tiểu thư hãy gọi tên tôi." "Tên anh?" "Vâng. Tên tôi là Cardian thưa tiểu thư." Nghe đến đây, Tessila giật mình một cái, Cardian? Là kị sĩ thân cận của Avancents mà? Vì sao anh ta lại muốn cứu cô? Là lệnh của Avancents sao? Hay là vì nguyên nhân gì khác? Thân thể của Tessila chợt run rẩy, không được sợ hãi lúc này, cô đã quyết định cược rồi, không thể quay đầu lại nữa. Tessila nhanh chóng đứng dậy đi khập khiễng về phía cái bàn gỗ được điêu khắc tinh xảo bóng loáng, cô nhìn xung quanh. Không có thứ gì có thể vẽ sao? "Tiểu thư, điện hạ đang trên đường trở về rồi. Mau nhanh lên, tiểu thư.." Bất chợt giọng nói đầu bên kia khẩn trương thúc giục khiến cho Tessila hoảng hốt, không được để bị phát hiện, nếu không cả cô và anh ta sẽ chết. Không suy nghĩ nhiều nữa, Tessila nhanh chóng lấy mảnh sứ cứa vào tay mình và dùng máu vẽ thật nhanh lên trên mặt bàn. "Cardian." Giọng nói vừa dứt xong, ánh sáng từ ma trận sáng lên màu tím ma mị. Theo sau đó là sự xuất hiện của người đàn ông với bộ giáp màu bạc, trên tay còn cầm thanh kiếm sắc bén với thân hình cao lớn đứng trước mặt Tessila. Khoảnh khắc vừa chạm mắt nhau, Tessila liền giật mình hoảng hốt, anh ta là Cardian sao? "Điện hạ còn một chút nữa là sẽ trở về rồi. Mau nắm lấy tay tôi, tiểu thư." Cardian ngay lập tức cầm lấy cổ tay đầy máu của Tessila, khiến cho cô theo phản xạ rụt tay lại vì đau đớn. Găng tay bạc của bộ giáp khiến cho cô đau. "Tiểu thư? Cô còn làm gì vậy? Điện hạ đi đến cửa rồi." "Xin.. xin lỗi, ta bị đau, ta không cử động được." Tessila tinh thần hoảng hốt khó khăn nói ra câu nói xong liền khựng lại. Cảm giác này, Avancents đang ở rất gần, đang ở rất gần đây, hắn ta sẽ phát hiện, chắc chắn sẽ phát hiện. "Xin thứ lỗi." Cardian ngay lập tức bế cả thân thể của Tessila trên tay, rồi sau đó anh ta niệm chú. "Hư không." Thời điểm vừa dứt câu xong, cả Tessila cùng Cardian liền biến mất không còn dấu vết. Theo đó là tiếng mở cửa của Avancents. "Tessila?" Ánh mắt của Avancents chầm chậm nhìn vào căn phòng bị bao trùm bởi bóng đêm tĩnh mịch. Chú chim hoàng yến xinh đẹp của hắn đâu? Bên ngoài.. Tessila và Cardian vừa dùng ma thuật dịch chuyển tức thời ra ngoại thành cách cung điện hàng vạn dặm. Ngay lập tức Tessila đang nằm trên tay của Cardian mở mắt, ánh sáng của mặt trời khiến cho đầu óc cô trở nên mơ hồ hơn bao giờ hết. Ra.. ra ngoài rồi? Cô ra ngoài được rồi? "Tiểu thư.." "A tôi xin lỗi, anh có thể thả tôi xuống không?" Nhìn thấy bản thân vẫn còn đang ngơ ngác ở trên tay của Cardian khiến cho Tessila trở nên ngượng ngùng. Cô vội vàng cuống quýt rời khỏi vòng tay của anh. "Chúng ta đã ra khỏi cung điện rồi, bây giờ tiểu thư muốn làm gì?" Ánh mắt Cardian như lưu luyến nhìn Tessila rời khỏi tay của mình nói. "Điện hạ chắc chắn sẽ truy lùng để bắt tôi về, tôi phải trốn thật kỹ. Vì một khi bị bắt, số phận của tôi sẽ càng thê thảm hơn bây giờ." Tessila đặt tay lên ngực nói, trái tim cô đang run rẩy sợ hãi khi nghĩ về khoảnh khắc Avancents sẽ bắt được cô. "Vậy tiểu thư sẽ đi xuất ngoại cùng với tôi chứ?" Cardian như chỉ trực chờ khoảnh khắc Tessila nói câu nói này xong, anh ta nhẹ nhàng nhìn cô và nói. Thời điểm nghe xong câu nói của Cardian, Tessila hoài nghi, anh ta muốn bảo vệ cô? "Nhưng ta không biết anh, vì sao anh lại muốn đi cùng ta? Anh.. là ai?" Câu nói của Tessila chợt làm cho vị kỵ sĩ kia khựng lại vài giây, sau đó anh ta cũng chỉ nở nụ cười thật dịu dàng, anh đưa tay ra nâng niu bàn tay mỏng manh đầy máu của Tessila lên, đặt lên đó một nụ hôn và nói. "Tôi là.. Cardian thưa tiểu thư." Tessila hơi nhíu mày, đây không phải là đáp án mà cô muốn nghe, nhưng anh ta đã cứu cô một mạng, hơn nữa trông có vẻ sẽ không làm hại gì đến cô. Nên cô sẽ tin tưởng anh ta, huống chi bây giờ cô không thể hành động quá khinh suất được, điện hạ là một ác quỷ với quyền lực vô hạn trong tay, chắc chắn ngài ta sẽ nhanh chóng truy bắt cô với tốc độ nhanh nhất. Vì thế nên có một người thân cận với điện hạ đứng về phía cô dường như là loại may mắn rồi. "Ta sẽ xuất ngoại cùng anh, mau đi thôi." Nói xong, Tessila xoay người bỏ đi mà không để ý rằng, Cardian đứng đằng sau dõi theo bóng lưng của cô giờ đây ánh mắt đã chuyển sang đục ngầu, nụ cười tà mị xuất hiện trên gương mặt điển trai hiền hậu của anh ta khiến ai nhìn vào cũng sẽ bị dọa sợ. Cuối cùng ta cũng bắt được em, Tessila! Hết. Đôi lời của tác giả: Lại là Sainry đây ạ, cám ơn các độc giả đã theo dõi truyện ngắn 'Bản Hòa Tấu Bi Thương' của mình. Chúc các độc giả có giây phút thư giãn tuyệt vời và hãy đón đọc cách mẩu truyện ngắn khác của Sainry trong quyển 1 này nữa nhé. Xin chân thành cám ơn các độc giả ạ!
Đừng Trở Nên Độc Ác Bấm để xem Số phận con người trôi theo từng dòng thời gian vô hạn, cuộc đời đau khổ hay hạnh phúc của con người đều là sợi dây định mệnh thắt lối lại tạo thành. Chúng ta lựa chọn đi trên con đường như thế nào, gặp gỡ những người như thế nào, đều là số phận cả. Nhưng có những số phận nghiệt ngã đến đau lòng, nghiệt ngã đến phũ phàng, và nghiệt ngã đến chết đi sống lại. Ta là vị thần của thời gian, ta sống trôi dạt theo từng hạt bụi của cuộc đời, ta đã từng âm thầm đồng hành bên cạnh hàng ngàn hàng vạn linh hồn tồn tại trên thế gian. Và cũng đã từng chứng kiến rất nhiều cuộc chia ly, biệt ly, hay thậm chí là âm dương cách biệt. Nhưng có lẽ, ta vẫn và sẽ luôn nhớ tới một câu chuyện trong muôn vàn câu chuyện kể về cuộc đời hai sinh linh đã tồn tại vào triều đại loạn lạc, nơi đã đối xử nghiệt ngã với họ. Ta không biết đối với con người họ như thế nào, nhưng ta là thần, và đối với ta, họ giống như những vì tinh tú tỏa sáng nhất cả ở bầu trời, cả ở trong lòng. Họ tồn tại và là một trong những minh chứng cho sự vĩnh hằng của tình yêu. Năm đó là năm đầu tiên của bão, ta chứng kiến sự ra đời của đứa trẻ trong một gia đình nghèo. Tiểu tử đó được đặt tên là Xám Liên, đứa con trai vừa sinh ra đã mồ côi cha mẹ. Cha mẹ của nó đã bị tàn sát dã man sau khi hạ sinh đứa trẻ còn chưa được lấy một lần mẹ bế mẹ ôm. Tiếng khóc vang vọng cả một căn nhà đổ nát sâu thẳm trong rừng. Ta dừng lại với vẻ đầy nghi hoặc, đứa trẻ đó làm sao có thể sống được ở nơi này? Ta không ngừng đứng ở bên cạnh quan sát và để mặc cho nó khóc đến khàn cổ họng. Vì ta là thần, ta không được phép can thiệp vào số phận của loài người, nhiệm vụ của ta là quan sát. Chỉ có như vậy. Đứa trẻ khóc lóc đỏ bừng cả gương mặt nhỏ bé, nó muốn ăn sữa, nó muốn hơi ấm, nó muốn được mẹ bế và cha ặm. Thật đáng thương, cha mẹ nó đã chết. Bầu trời đêm tối dần trở lên lạnh lẽo, đám mây mù sương ảo cũng tụ lại vào nhau tạo thành cơn mưa mùa đông giá rét. Trong khoảnh khắc ấy, bản thân ta tự hỏi rằng, liệu nó có thể sống sót qua đêm nay chăng? Nghĩ đến đây, ta quay đầu đi mà không hề ngoảnh lại nhìn, trong lòng ta tự thủ thỉ một đáp án dường như là rõ ràng, đứa trẻ này sẽ không thể sống sót đâu, nơi rừng rậm tối tăm nguy hiểm trùng trùng, thú hoang săn mồi có ở khắp mọi nơi. Còn không khí cùng nhiệt độ ẩm thấp sẽ làm phổi của nó tê liệt không thể thở nổi. Thật tội nghiệp, ngươi sẽ được đoàn tụ với cha mẹ của ngươi khi chưa kịp mở đôi mắt nhỏ bé ấy nhìn ngắm thế gian. Nhưng sẽ tốt thôi, vì ngươi sẽ được cha ôm mẹ ẵm ở nơi đẹp đẽ hơn nơi này chăng? Ngày hôm đó, ta đã ngưỡng tưởng rằng nó sẽ chết khi vừa mới chào đời. Cho đến một ngày mùa xuân của nhiều năm sau, ta bất chợt gặp lại nó. Một cậu thiếu niên mười hai tuổi với dáng vẻ gầy gò ốm yếu và làn da bọc xương đang ngồi co ro khúm lúm xin ăn ở đầu đường xó chợ. Ta thoáng hoài nghi, đứa trẻ tên Xám Liên này vẫn còn sống, nhưng có vẻ cuộc sống cũng vẫn khó khăn với nó. Nhìn xem, Xám Liên đang bị lũ ăn xin khác đánh đập. Vì sao lại thế? À, là vì chúng nghĩ rằng Xám Liên đang cản trở chúng, loài người luôn như thế, luôn muốn tìm mọi lí do để trở nên độc ác với chính đồng loại của mình. Nhưng ta còn có thể làm gì ngoài âm thầm lặng lẽ quan sát chứ? Đó là nhiệm vụ của một vị thần như ta mà. Lũ trẻ đó đi rồi, ta lại gần bên cạnh Xám Liên. Tiểu tử này đã gầy gò nhỏ bé, lại mang trên mình vô hạn vết thương đau đớn, trông nó nằm thoi thóp trong góc hẻm ít người qua lại với bộ dạng yếu ớt đáng thương. Xám Liên không khóc, cậu bé ấy chỉ cúi gằm mặt xuống và cố gắng chống chọi với cơn đau. Vì sao đêm hôm đó đứa trẻ này không chết? Nếu chết rồi có phải sẽ tốt hơn là sống khổ sở như thế này? Ta tự hoài nghi, sự lựa chọn số phận của cậu bé này cũng thật kì lạ. "Ức.." Xám Liên khó khăn kêu lên từng tiếng đau rát, một đứa trẻ bần cùng không cha không mẹ, không người thân thích, không nơi chốn chỗ ở, vậy làm sao nó có thể sống được đây? "Ngươi không sao chứ?" Gì kia? Đứa trẻ ăn mặc gọn gàng tao nhã và khá bắt mắt đó chứ? Nó đang đến gần và đưa tay cho Xám Liên. "Ai.. ai.. ức.." Có vẻ như vết thương quá đau đớn khiến cho cậu bé này khó có thể mở lời được nhỉ. Nhưng đứa trẻ kia cũng thật sự khá xinh đẹp đấy, là nam nhi à? "Điện hạ, có nên.." "Ta sẽ chăm sóc cho hắn, mau đưa hắn lên xe ngựa." "Nhưng thân thể người.." "Ta không có việc gì, mau đi." "Vâng." Ồ, là con trai của hoàng thượng à? Ban nãy ta nghe thấy hắn gọi đứa trẻ này là điện hạ, vậy tức là nó chính là thái tử. Có vẻ như sợi dây liên kết vô hình của số phận của hai đứa trẻ này đã bắt đầu buộc vào nhau. Ta quyết định sẽ quan sát chúng. Ta lại một lần nữa ngoảnh đầu đi và không nhìn lại, lại qua thêm một vài ngày nữa, ta ghé qua nơi ở của hai đứa trẻ đó. Không biết tên của đứa trẻ xinh đẹp kia là gì nhỉ? Chát.. chát.. Hử? Tiếng kêu này? Là tiếng tát. "Đúng là thứ ăn nhờ ở đậu, ngươi chẳng làm được nên tích sự gì, thật vô dụng. Đừng nghĩ rằng thái tử điện hạ đưa ngươi về là ngươi có thể dương dương tự đắc." Là một nam nhân với khẩu khí lớn đang đánh vào mặt của Xám Liên. Nhưng cậu ta vẫn chỉ im lặng và để mặc cho bản thân bị đánh, ta tự hỏi, nó không biết kháng cự à? Hay là đã quen với việc này rồi? A, ta nhớ rồi, Xám Liên đã phải trải qua bao nhiêu năm bị đám trẻ ăn mày đánh đến thừa sống thiếu chết. Bây giờ có duyên được đứa trẻ kia đưa về hoàng cung mà vẫn không thể thoát khỏi số phận. Thật tội nghiệp. Buổi chiều hôm ấy, ta quan sát hết được tất thảy, tên hạ nhân đã đánh Xám Liên đó không ngừng đổ tội lỗi lên đầu của cậu ta. Dường như hắn ta muốn cậu bé này phải cuốn xéo khỏi hoàng cung thì phải. Nhưng vì sao Xám Liên vẫn không có chút phản ứng chống cự lại? Hay cậu ta muốn rời khỏi đây? "Liên." Hửm? Đó là? "Điện hạ." Ta nhìn thấy được sự ôn nhu trong ánh mắt của đứa trẻ đó. Và cuối cùng ta cũng đã biết vì sao Xám Liên lại không hề chống cự, cậu ta nhẫn nhịn là vì trong hoàng cung còn đứa trẻ này đối xử dịu dàng với cậu ta. Nếu không nhầm, cả hoàng thượng lẫn các phi tần, công chúa hay hoàng tử khác đều căm ghét đứa trẻ Xám Liên này thì phải. "Liên, sống ở đây có vất vả lắm không? Thật xin lỗi, ta không thể làm gì cho ngươi." "Không đâu điện hạ, ta không vất vả, ta sống rất tốt, điện hạ trong người thấy thế nào?" "Ta không sao, chỉ là phải tránh ra ngoài nhiều." "Vậy hai chúng ta.." "Không, ta muốn ở ngoài này cùng ngươi thêm một chút." "Vâng thưa điện hạ." Hai đứa trẻ này có thật là mới mười hai tuổi không? Ta thực sự hoài nghi. Thời gian lại cứ thế trôi qua dưới sự quan sát của ta, ta không ngừng âm thâm dõi theo hai đứa trẻ này lớn lên. Cùng theo đó là cả cái tâm tư của chúng cũng dần lớn nữa, nhưng đứa trẻ Xám Liên này ngày nào cũng vậy, tháng nào cũng vậy, cho đến tận khi lớn trở thành một nam nhân, hắn ta vẫn bị coi thường, vẫn bị đánh đập, thậm chí bị chà đạp tàn nhẫn hơn nữa. Tuy nhiên, Xám Liên vẫn chỉ một mực giấu kín, hắn vẫn luôn nói với vị điện hạ hắn yêu nhất rằng, ta không sao, ta sống rất tốt. Loài người luôn ngu ngốc như vậy ư? Năm nay là mùa xuân thứ hai mươi hai ta quan sát bọn chúng trưởng thành. Xám Liên đẩy chiếc xe ngồi bằng gỗ với nam nhân xinh đẹp ngồi bên trên. Ánh mắt hắn ôn nhu nhìn y. À, đây là vị điện hạ yêu quý của Xám Liên. "Điện hạ, chúc mừng sinh thần." Hôm nay là sinh nhật của đứa trẻ sinh đẹp đó sao? Ta quên mất đấy. "Cám ơn ngươi, Liên. Nhưng ta đã bảo rồi mà, sinh thần của ta, ta muốn ngươi gọi tên của ta." "Vương Quất.." "Ừ, Xám Liên." Đúng vậy, tên của đứa trẻ xinh đẹp kia chính là Vương Quất. Hai đứa này hiện giờ có vẻ như có điều gì đó sắp nói ra thì phải? Và có lẽ ta đã đoán đúng, chúng bày tỏ. "Ta yêu ngươi, Xám Liên." Giọng nói ấm áp dịu dàng đột ngột phảng phất trong gió, dưới ngọn cây đỏ rực cả một vùng trời. "Điện.. điện hạ vừa mới.." "Ta nói rằng, ta yêu ngươi." Ánh mắt kia ta đã từng thấy hàng trăm lần rồi, là ánh mắt của kẻ đang yêu với vô vàng sự kích động đã giấu kín rất lâu. "Điện hạ nói thật chứ?" "Thật mà.. ưm.." Ồ, lãng mạn thật đấy chứ, nụ hôn kia là điều tất nhiên cho cảm xúc bấy lâu nay của cả hai đứa trẻ các ngươi nhỉ? Nhưng đứa trẻ Xám Liên vẫn luôn cho ta cảm giác, cuộc đời của hắn sắp gặp cơn bão. Năm tiếp theo của hai đứa trẻ này, chúng đã cùng nhau bước lên tuổi hai mươi ba. Mới được tròn một năm thôi nhưng mà.. Ta còn nhớ rằng hôm đó ta trong đầu còn than là có vẻ nhàm chán quá, không có chút gì mới ư? Và cho đến buổi sáng hôm ấy. "Liên, ngươi đi đâu thế?" Sao dáng vẻ của đứa trẻ Vương Quất này có gì đó không đúng lắm. "Ta đi xuống bếp nấu cơm, điện hạ muốn ăn gì?" Xám Liên dịu dàng nâng mặt của Vương Quất lên nhẹ nhàng hỏi. "Có thể đi mua đồ cho ta không?" "Được." Lại hôn, hai đứa trẻ này cũng bị cuồng ân ái quá rồi đấy. "Ta đi nhé. Điện hạ mau vào trong phòng, kẻo bị nhiễm phong hàn*" (Phong hàn: Cảm lạnh) "Ừ, đi cẩn thận nhé." Vì sao ta có chút bất an về hai đứa trẻ này. Ngày hôm đó, vì cảm tính của mình về Xám Liên, ta đã đi theo hắn để quan sát. Và hắn cũng không có chuyện gì xảy ra cả, hắn chỉ cầm tờ giấy thứ cần mua của Vương Quất mà đi xa một chút mua đồ rồi trở về. Nếu vậy thì, cảm giác khó chịu này của ta là ở đâu? Xám Liên vừa về tới nhà bếp hoàng cung, bên trong đang có tiếng xì xào bàn tán. Ta biết chắc chắn rằng lũ con người đó lúc nào cũng căm ghét hắn, nhưng có vẻ hôm nay lại khác hơn thường ngày thì phải, là do ra tưởng tượng ra sao? Thật khó chịu. A, hắn ta đi đến chỗ đứa trẻ xinh đẹp rồi. Trong phòng không có sao? Ngươi thử tìm chỗ khác xem? Thư phòng cũng không? Phòng diện kiến cũng không? Sân vườn cũng không? Phòng tắm rửa cũng không nốt? Ta có thể nghe rõ thấy tiếng thở gấp của hắn. "Điện hạ.. điện hạ.. điện hạ.." Hắn đang bắt đầu điên cuồng đi tìm người yêu rồi sao? "Điện hạ.." Có kẻ nào đó đang theo dõi hắn hả? Không, là hoàng thượng đang cho người lôi hắn đến chính điện. Hắn đau đớn khó thở với hàng loạt mồ hôi ứa ra, tình trạng của hắn đang rất khó chịu thì phải. "Xám Liên, ngươi đã phạm phải tội hại chết thái tử, ngươi phải nhận hình phạt." Thì ra là như vậy, vậy ra cái cảm giác khó chịu của ta là bắt nguồn từ đứa trẻ xinh đẹp kia chứ không phải của tên nhóc này. Gương mặt của hắn xanh mét một mảng rồi, nhịp tim của hắn ta cũng đang đập nhanh gấp trăm lần bình thường, vậy Vương Quất đâu? "Không.. không.. không.. điện hạ? Điện hạ đâu? Nhất định là các ngươi lừa ta, điện hạ của ta đâu?" Tiếng gào thét chói tai vang vọng cả một chính điện rộng lớn, nỗi đau xé tan nát trái tim bất hạnh như không chấp nhận được điều vừa nghe thấy kia. Hắn bây giờ đã biết vùng vẫy lên để chống cự, đã biết điên cuồng tìm kiếm người trong lòng mà hắn yêu nhất. "Điện hạ? Ngươi có tư cách gặp người ấy sao? Đừng có tỏ vẻ giả tạo, chính ngươi là kẻ chủ mưu hại chết thái tử." "Không.. không.. đừng lừa ta.. nhất định các ngươi đã giấu người ấy đi.. điện hạ.. điện hạ của ta.." Thật hỗn loạn, Xám Liên đang như con thú hoang đánh mất chủ nhân rồi. "Ngươi muốn gặp thái tử của trẫm? Được, mau đưa đến đây, để cho hắn nhìn rõ hắn ra tay độc ác đến thế nào." "Tuân lệnh." Đám con người kia đưa ra thứ gì kia? Hả? Là một cái bình to? Rượu? Bên trong có cái.. "Điện hạ?" Xám Liên như chết đứng ngay tại chỗ, thứ được đưa ra là một cái bình hình bầu dục trong suốt, bên trong là gương mặt quen thuộc với vết máu loang lổ thẫm đấm cả khuôn mặt của Vương Quất. Là đầu của đứa trẻ xinh đẹp đó. Khoảnh khắc ấy, ta có thể thấy được, Xám Liên cả người chết lặng, cả người như bị một giây rơi xuống tuyệt vọng, rơi xuống hố sâu của địa ngục, trái tim hắn như bị bóp nát thành từng mảnh vụn. Gương mặt hắn xanh mét với tròng mắt chết đứng cả con ngươi nhìn vào cái thứ được đặt bên trong chiếc bình đó. Đôi mắt hắn trợn tròn nhìn vào gương mặt quen thuộc giờ đây đang nhuốm đỏ màu máu của Vương Quất. Ta đứng ngay bên cạnh hắn, nhưng ta có thể thấy được. Vương Quất đang đứng trước mặt hắn với ánh mắt u sầu đượm buồn, nhìn y trong suốt với bộ dạng gớm ghiếc máu me. Là linh hồn của đứa trẻ xinh đẹp. "Điện hạ.. điện hạ của ta.. Vương Quất của ta.." Xám Liên khó khăn thốt ra từng câu chữ với nỗi đau xé ruột xé gan trong lòng. Cái cảm giác mất đi người yêu và bị đổ nỗi oan ức giết người ấy của hắn ta đã từng quan sát qua rất nhiều ở khoảng thời gian trước. Cảm giác giống như chết đi sống lại, giống như có thể đem một con người đốt cháy cả tâm hồn lẫn con tim. Và không có một nỗi đau nào có thể đau hơn nỗi đau đó. Ta ở bên cạnh quan sát hắn bằng đôi mắt vô cảm, ta đã quá quen thuộc với khung cảnh rồi, chỉ là ta vốn không quen nổi cái cảm giác đau đớn đó, cho dù ta có chứng kiến bao nhiêu lần đi chăng nữa, vĩnh viễn là không. Linh hồn của Vương Quất vẫn một mực đứng trước mặt của Xám Liên, y đang quỳ xuống dang rộng cánh tay ra muốn ôm lấy đầu của hắn vào lòng. Ánh mắt y chứa đựng nỗi u buồn sâu thăm thẳm đến đau lòng, ta biết chứ, ngươi đang có mối ràng buộc lớn nhất là Xám Liên. Ta đứng bên cạnh, Vương Quất lại giống như cảm nhận được sự tồn tại của ta, hắn chầm chậm ngẩng đầu lên. Ánh mắt ta và hắn chạm nhau. "Ngài đây là?" Khuôn miệng đầy máu của hắn cất lên tiếng nói. "Ta là vị thần của thời gian." Ta chỉ đáp lại hắn với thái độ vô cảm, vì ta biết không chỉ hắn, cả đứa trẻ Xám Liên kia đang đau đớn đến nhường nào. Vì thế việc nhìn thấy được ta hay không ta cho rằng đều không quan trọng. "Ngài là thần sao?" Hắn u sầu ôm chặt lấy đầu của Xám Liên, ánh mắt tuyệt vọng giờ đây trùng xuống biểu hiện nỗi đau không thể diễn tả thành lời được. "Nếu ngài là thần, liệu ta có thể mạn phép xin ngài giúp ta một điều không?" Y mở lời. "Nhiệm vụ của ta là quan sát, ta không thể can thiệp vào số phận của loài người." Ta đáp lại câu hỏi của hắn, khiến cho hắn dường như đau đớn nhắm mắt. Ta biết hắn muốn nhờ vả ta hãy giúp người yêu của hắn, nhưng ta không thể, ta không có quyền can thiệp vào số phận của con người. "Vậy sao.." Giọng nói của hắn trở nên bi thương, sau đó ta cũng không thấy hắn mở lời nói thêm điều gì nữa. Thời điểm kết thúc cuộc nói chuyện giữa ta và Vương Quất, tên loài người mang danh hoàng thượng kia liền cho người đánh gãy hai chân của Xám Liên. Ta lúc ấy chỉ quan sát nhìn thấy, linh hồn của Vương Quất một mực ôm lấy cả thân thể của Xám Liên như muốn sống chết bảo vệ hắn. Nhưng ánh mắt của Xám Liên đã trở nên tuyệt vọng, giờ đây hắn giống như cái xác không hồn, cho dù có lấy mạng hắn hắn cũng chẳng thấy đau đớn, vì trái tim hắn đã chết, hắn không còn cảm thấy đau về thể xác nữa. Lại thêm một lần nữa, ta quay đầu đi và không ngoảnh lại, thật tội nghiệp, số phận con người nghiệt ngã đến mức đáng thương. Qua thêm vài năm nữa, ta đứng ở trên cành cây hoa đỏ rực cả một vùng trời, đó là nơi hai đứa trẻ kia năm xưa đã bày tỏ với nhau. Ta nhìn thấy bộ dáng của nam nhân quen thuộc, là đứa trẻ Xám Liên. Hắn bây giờ đã trở nên cao lớn săn chắc, đôi chân đi khập khiễng và ánh mắt thất thần như cái xác kia không thay đổi. Hắn tiến lại gần cái cây ta đang đứng, hắn nhắm mắt lại rồi từng giọt nước mắt của hắn rơi xuống. Ta biết trong lòng hắn không thể buông bỏ được Vương Quất, nhưng y vẫn mang bộ dạng trẻ trung hiền hòa năm xưa với vô hạn vết máu trên người mà đứng đằng sau ngươi kia kìa. Ta nhìn xuống, thì ra bao nhiêu năm nay Vương Quất vẫn luôn đi theo Xám Liên, dường như y còn rất lo lắng cho hắn thì phải. Ánh mắt đượm buồn không thể diễn tả thành lời của Vương Quất khiến cho ta trong lòng có chút khựng lại. Tình cảm cả hai sâu đậm đến đau lòng. "Điện hạ.. ta nhớ người.." Xám Liên trong đau đớn quỳ rạp xuống gốc cây, hắn khóc nức nở thốt ra câu nói trong tiếng nghẹn ngào. Ta chỉ thấy được rằng, Vương Quất ở phía đằng sau chầm chậm tiến lại gần, y vươn đôi tay ra ôm lấy bóng lưng cô đơn của hắn. Thật tội nghiệp. "Xám Liên.." Giọng nói của Vương Quất lại cất lên. Ta nghe rất rõ. Qua ngày hôm đó, ta lại lang thang ở một vài nơi nữa để quan sát thêm những mảnh linh hồn khác. Cho đến một ngày, ta quyết định quay lại tìm tới Xám Liên để nhìn xem hắn bây giờ như thế nào. Rì rào.. rì rào.. Hôm đó trời mưa như trút nước, ta nhìn thấy hắn đang đứng giữa cơn mưa cúi gằm mặt xuống, ta không nhìn rõ ánh mắt của hắn, nhưng ta lại cảm thấy hắn đang rất tức giận. Trước mặt hắn là tên hoàng thượng đang quỳ rạp xuống đất để cầu xin tha chết. "Vì sao khi ngươi giết điện hạ, ngươi không nghĩ đến việc sẽ có một ngày ta sẽ giết chết ngươi?" "Điện hạ cả cơ thể ốm yếu bệnh tật, vì sao ngươi lại có thể ra tay hành hạ người ấy đến chết như vậy? Đó là hài nhi của ngươi cơ mà?" "Ta đã nhẫn nhịn để có thể sống bên cạnh điện hạ, để có thể yêu điện hạ, để có thể bảo vệ điện hạ. Vì sao các ngươi lại cướp người ấy khỏi ta? Các ngươi đã không cho ta được thứ gì thì thôi, vì sao lại cướp người ta yêu nhất khỏi ta? Ta có chỗ nào đắc tội với các ngươi?" "Ta hận, ta hận các ngươi, ta hận từng kẻ các ngươi, ta chỉ có mỗi một mình điện hạ, các ngươi có cả giang sơn lẫn thần dân và của cải, vì sao còn tham lam đòi cướp tài sản duy nhất của ta? Người ấy chết rồi thì ta phải làm sao? Ta phải làm sao? Hả?" Bầu trời hôm đó đen tối mù mịt mưa to gió lớn sấm chớp dày đặc, mà ta vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thét của Xám Liên trong đau đớn. Trong khoảnh khắc ấy, ta lại thấy được bóng dáng Vương Quất xuất hiện dưới trời mưa dòng dã đứng bên cạnh Xám Liên. Y lại tiếp tục vươn tay ôm chặt lấy eo của Xám Liên như muốn ngăn cản hắn giết người. Có lẽ, y không muốn người y yêu trở nên độc ác, không muốn người y yêu trở thành kẻ tay bị nhuộm màu đỏ của máu. Ta nhìn thấy được sự bất lực của Vương Quất, y nhìn về phía ta, ánh mắt cầu khẩn được sự trợ giúp từ ta. Nhưng ta đã từng nói rồi, ta không thể can thiệp vào số phận của loài người, ta chỉ có thể quan sát. Ta đứng im lặng vô cảm nhìn vào tròng mắt tuyệt vọng cầu xin của y, nếu hắn đã lựa chọn số phận phải nhuốm máu tanh thì là lựa chọn của hắn, ta không được phép xen vào. Và tất cả đã xảy ra, Xám Liên một tay giết chết hoàng tộc. Đặt dấu chấm hết cho cuộc đời của tên loài người giết chính con trai ruột cũng là người duy nhất đối xử dịu dàng với hắn. Thật trớ trêu thay, loài người lại có thể tàn nhẫn với cả chính máu mủ của mình. Hình bóng của Xám Liên cô đơn lạnh lẽo hơn bất kỳ bóng dáng nào thời ấy ta từng biết đến. Dưới cơn mưa buốt giá và từng hạt tuyết rơi cắt da cắt thịt ngày hôm ấy, đứa trẻ mất đi người mình yêu thương nhất liền trở thành một kẻ giết người. Nhưng ta biết, điều đó đối với hắn đều không quan trọng, hắn đứng trước thây tàn của tên hoàng thượng đểu giả, hắn cúi gằm mặt xuống phía dưới với đôi mắt vô hồn, ta lúc ấy chỉ thấy rằng, Vương Quất vẫn không hề rời khỏi hắn, dù chỉ nửa bước chân. Y vòng tay ôm lấy bóng lưng lạnh lẽo cô đơn của hắn, giống như muốn ôm toàn bộ nỗi đau tâm hồn của hắn vào lòng. Ta đứng lặng lẽ quan sát cách đó không xa, trong lòng lúc đó chỉ khẽ nhói lên một nhịp. Con người là sự tồn tại đặc biệt, thật đáng thương thay cho số phận nghiệt ngã của những kẻ bần cùng bị cướp lấy thứ quan trọng nhất trong đời. Lúc ấy ta không quay đi nữa, ta cùng đứng dưới cơn mưa buốt giá quan sát hai đứa trẻ kia cho đến khi Xám Liên gục ngã xuống đất. Hắn thực sự, đã quá mệt mỏi rồi. Nhiều năm sau, ta bắt gặp hắn, hiện giờ hắn đã bước sang độ tuổi năm mươi tám. Vết nhăn trên gương mặt già cỗi của hắn khiến cho ta hoài nghi, đây nhìn qua giống tám mươi hơn là gần sáu mươi đấy chứ. Xám Liên ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ, hắn chầm chậm lăn tới gốc cây màu đỏ rực năm xưa, trên tay còn nâng niu một chiếc khăn mùi xoa cũ kỹ được gấp gọn gàng sạch sẽ. Ta đứng bên cạnh gốc cây nhìn về phía hắn, hắn đang cầm thứ đó trên tay rất cẩn thận đưa lên chạm vào mặt, hắn nhẹ nhàng nhíu mày. "Điện hạ, ta nhớ người." Vương Quất ở đằng sau bỗng chốc lại xuất hiện, y với bộ dạng thiếu niên hai mươi hai tuổi thanh tao xinh đẹp tiến về phía Xám Liên, bàn tay của y vòng lên phía trước ôm lấy đầu của hắn. Ánh mắt y từ đầu đến cuối cũng chỉ biểu hiện một nỗi u sầu buồn bã khó tả. "Điện hạ, người ở đó có cô đơn không? Ta thì rất cô đơn, ta vẫn còn nhớ như in cái ngày đó, người đã tự tay thêu dệt chiếc khăn tay này để tặng sinh thần cho ta. Nhưng vì sao khăn tay ở lại, người lại đi? Ta không thể quên được người, điện hạ, điện hạ của ta.. Vương Quất của ta.." Tiếng khóc nghẹn ngào của Xám Liên vang lên, hắn là kẻ si tình, hắn yêu Vương Quất. Hắn nguyện vì Vương Quất mà yêu cả thiên hạ, vì thiên hạ là giang sơn sau này của y, vì y là thái tử sẽ tiếp nối ngôi vua để dựng xây chúng sinh lớn mạnh. Nhưng điều hắn không thể ngờ được rằng phụ thân hắn lại giết y, phụ thân hắn biết rõ ràng thương thế bên trong cơ thể y có thể cướp lấy sinh mạng y bất cứ lúc nào, nhưng y vẫn phải chết. Chết không được nhẹ nhàng, chết thật tàn nhẫn biết bao. Ta đứng ở bên cạnh nhìn hai đứa trẻ một âm một dương với tâm trạng khó tả, thật đáng thương làm sao. Rồi nối tiếp sau đó, ta không nhớ chúng đã khóc trong bao lâu, chỉ thấy rằng Xám Liên và Vương Quất đã ở bên nhau rất lâu, rất nhiều và rất đau. Cho đến nhiều năm nữa, ta xuất hiện trong đêm tảo mộ mùa xuân hoa nở. Xám Liên cũng đã bước sang tuổi bảy mươi hai, hắn ngồi trên chiếc xe lăn cũ kỹ bằng gỗ đang dần mục nát đi tới thân cây đỏ năm xưa, ta đi theo hắn. "Điện hạ, năm nay tảo mộ rất vui vẻ, nhưng ta vốn chỉ muốn tảo mộ với người." Ta dựa mình vào gốc cây trước mặt hắn để quan sát, linh hồn của Vương Quất lúc này lại đi đến bên cạnh ta, y chầm chậm ngồi xuống rồi nhìn ta với ánh mắt buồn sâu thăm thẳm. "Cám ơn ngài." "Vì sao lại cám ơn ta?" "Vì đã thay ta ở bên cạnh Xám Liên sau khi ta đi." Đứa trẻ này đang nói gì thế? "Hắn vốn không thể nhìn thấy ta, cũng như hắn không thể nhìn thấy ngươi. Ta có khác nào ngươi đâu mà cám ơn ta?" "Không, ta chỉ là.. muốn cám ơn ngài đã ở bên lặng lẽ nhìn chúng ta suốt từng ấy năm. Ta biết đó là nhiệm vụ của ngài, nhưng dù sao ta cũng muốn cảm ơn." Giọng nói y bây giờ dịu dàng hơn bao giờ hết, nói như vậy, hẳn là y cũng muốn buông bỏ lo lắng với Xám Liên rồi nhỉ? "Ngươi đi sao?" "Vâng, Liên đã già rồi, mọi thứ cũng đã thay đổi rồi, ta cũng nên rời đi thôi." Y mỉm cười. "..." Ta im lặng vài giây ngắn ngủi nhìn theo bóng lưng của Vương Quất. Hai đứa trẻ này có nên cứ như vậy mà kết thúc ư? "Vương Quất." Ta một lòng chỉ không hiểu sao lúc đó ta lại nảy ra một cái ý tưởng điên rồ như vậy. "Vâng?" Y quay người lại, ánh mắt y đã rơm rớm nước mắt, thật dễ khóc mà. "Quay lại đi." Nói xong, không đợi Vương Quất phản hồi lại, ta biến mất không còn một dấu vết trước mặt y. Ta đi vào cõi hư vô với muôn vàn tinh tú tỏa sáng, từ trong đó, ta tiến lại gần hơn với bóng hình của Xám Liên già nua đang ngồi khóc nóc phía trước. Thật sự điên rồi, ta điên thật rồi. "Ngươi là ai?" Lần đầu tiên ta xuất hiện trước mặt Xám Liên với bộ dạng trong suốt như thế này, không quen lắm. "Ngươi là ai?" Thật là một đứa trẻ hỏi lắm, ta nhìn hắn, hắn cũng nhìn ta. Rồi ta chỉ ra đằng sau lưng hắn, Xám Liên trong mắt lộ rõ sự hoài nghi khó hiểu với ta, nhưng hắn cũng theo đó mà nhìn theo hướng tay ta chỉ. "Liên." Đằng sau đó là bóng dáng quen thuộc trong lòng của hắn với sự xinh đẹp động lòng người. Y mỉm cười gọi tên hắn, ta đứng bên cạnh nhìn rõ được sự ngỡ ngàng của Xám Liên, hắn như không thể tin được, hắn như chết lặng khoảng vài giây. Rồi nước mắt hắn chực trào ra ngoài như giải thoát hết nỗi nhớ nhung suốt bấy lâu nay. Ta nhìn hắn, thật là hết cách, bộ dạng già nua bệnh tật như kia thì muốn cũng không đi được. Ta liền búng tay một cái, ngay lập tức Xám Liên trở về với thân thể thiếu niên năm xưa, hắn khẩn trương nhanh chóng rời khỏi chiếc xe lăn cũ kỹ. Sau đó đứng dậy chạy thật nhanh thật nhanh về phía Vương Quất. "Điện hạ.. điện hạ.. điện hạ.." Giọng nói run rẩy mang theo bao nhiêu niềm nhớ nhung vô hạn, cái ôm thật chặt giống như muốn đem người trước mắt cốt nhập vào xương tủy. Vương Quất ánh mắt giờ đây đã có sức sống hơn, y ôm lấy lồng ngực rắn chắc của Xám Liên, tham lam hít hà hương thơm của hắn, cảm nhận từng hơi ấm của hắn. "Liên, Liên của ta." "Điện hạ.." Vui đến vậy ư? Chắc hẳn là thế rồi, nhưng mà ta sẽ phải trả một cái giá nếu can thiệp vào số phận của con người như thế này. Trong lòng ta không khỏi thở dài, không sao, đây sẽ chỉ là ngoại lệ đầu tiên cũng là duy nhất thôi. "Thật sự cám ơn ngài." Vương Quất mang theo ý niệm vui vẻ nói với ta. Mà ta với ánh mắt vô hồn vô cảm nhìn hai đứa trẻ đó đang ôm nhau rồi chỉ im lặng rồi quay đi. Lúc ấy ta chỉ cảm thấy có gì đó được thỏa mãn bên trong ta. Rồi ta biến mất. Cho đến khi ta trả xong cái giá xứng đáng cho việc can thiệp vào số phận của hai đứa trẻ kia thì ta biết được rằng. Vào đêm tảo mộ hôm ấy, một người đàn ông già nua đã đổ gục trên chiếc xe lăn bằng gỗ đang dần mục nát với nụ cười tươi trên môi, trong lòng ông còn nâng niu mãi chiếc khăn mùi xoa gọn gàng xinh đẹp. Không ai biết người đàn ông ấy là ai, nhưng ta biết, cuối cùng hai đứa trẻ đó có thể cùng nhau trở thành vì tinh tú và đồng hành với ta trong những nhiệm vụ tiếp theo về sau, và mãi về sau nữa. Hết. Đôi lời của tác giả: Cám ơn các độc giả đã đọc đến cuối cùng của "Đừng Trở Nên Độc Ác" này. Mình đã có cảm xúc khi viết mẩu truyện này khi nghe 2 bài hát, nếu thích, các bạn có thể vừa nghe vừa đọc truyện của mình. 1. Everytime you kissed me – Yuki Kajiuta 2. Hắc Nguyệt Quang – OST Trường Nguyệt Tẫn Minh – Trương Bích Thần, Mao Bất Dịch Chúc các bạn có khoảng thời gian đọc truyện và thư giãn vui vẻ, cám ơn rất nhiều ạ!