"Thầy ơi, chúng ta từ nơi nào đến thế ạ?" Đứa trẻ trống tay lên cằm ngây thơ hỏi người thầy đang họa lại tranh vẽ thảo dược.
Người thầy tay khựng lại rơi vào trầm tư.
"Hửm? Thầy ơi." Đứa trẻ thấy thầy im lặng liền kéo kéo góc áo thầy lên tiếng gọi.
"Ta cũng không biết nữa.. Nhưng mà nghe các đại nhân kể rằng rất rất nhiều năm về trước.."
Họ kể rằng người sáng lập nên Dược Cốc là một người từ bên ngoài đến, đến từ một nơi mà họ không biết liệu nó có thật sự tồn tại trên thế gian này hay không. Chẳng ai biết Người đến từ đâu, trước khi trở thành Dược Nhân là người thế nào.
Họ chỉ biết Người đó vĩnh viễn không chết, vĩnh viễn giữ dáng vẻ từ ngày đầu Người mới đến nơi này.
Những gì họ biết về Người rất ít.
"Vậy tại sao chúng ta lại bị gọi là Quỷ Dược Sư vậy ạ?"
"Vậy Bạch hoa và Tử hoa là gì ạ?"
"Còn có.."
Người thầy nghe học trò của mình hỏi liên tục mà bất đắc dĩ vươn tay đè lên đầu cậu nhóc xoa xoa vài cái.
"Sao con có nhiều câu hỏi vậy hả.."
"Nhưng mà.."
Nhóc con buồn bã bĩu bĩu môi.
Người thầy khẽ cười, vươn tay xoa đầu cậu nhóc thêm mấy cái.
"Ta kể rồi con phải nhớ thật kỹ đấy nhẽ.." Bởi vì biết đâu cuộc đời con cũng sẽ giống chúng ta.
"Vâng ạ"
Kể rằng người sáng lập ra Dược Cốc từng yêu một người, một người mà dù biết không nên có tình cảm với đối phương nhưng vẫn không ngừng yêu người đó.
Người đem lòng yêu một thiếu niên kế bên nhà, họ là thân bằng hữu cũng là người huynh đệ tri kỷ của nhau. Chàng thiếu niên anh tuấn ấy cũng đem lòng yêu Người, họ rất nhanh đã trở thành một đôi quyến lữ.
Nhưng tình yêu của họ chẳng kéo dài bao lâu, cha mẹ hai bên đã phát hiện ra chuyện của họ, để ngăn cách cha mẹ thiếu niên đã mang theo thiếu niên rời đến vùng đất khác sinh sống.
Họ cứ như vậy bị cha mẹ ngăn trở, bị thế nhân đàm tiếu.
Người vì nhớ mong thiếu niên mà không lâu sau cũng bệnh nặng mà qua đời.
Còn thiếu niên thì bạch vô âm tín, không ai biết chàng đã đi đâu, sống nơi nào, còn sống hay đã chết.
Năm tháng dần trôi, khi họ gặp lại nhau chính là đường đến hoàng tiền, Người vẫn là dáng vẻ thời niên thiếu, còn chàng thì đã già nua.
Họ vẫn yêu nhau, cùng nhau bước vào luân hồi, hẹn cùng chàng kiếp sau lại làm một đôi quyến lữ.
Chỉ là ông trời như muốn trêu ngơi họ, họ lại trở thành một cặp anh em sinh đôi.
Họ rất nhanh đã lớn dần theo năm tháng, rồi những tình cảm không nên có một lần nữa xuất hiện. Hai người đều biết bản thân không nên như thế, không nên rung động trước đối phương.
Người anh không thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này đã rời bỏ quê nhà, rời bỏ người thương, chạy trốn như một kẻ hèn nhát.
Người lang bạt đến nhiều vùng đất, học vô số y thuật trong dân gian. Người chữa bệnh cứu vô số người, nhưng lại chẳng thể chữa được tâm bệnh của mình.
Rất nhanh tin của Người đã đến tai người em, chàng cũng học vô số y thuật, đi đến nơi Người từng đến, chàng chữa bệnh cho họ, hỏi họ về người mà chàng thương.
Nhưng mỗi lần chàng sắp chạm tới Người, Người đã rời đi trước một bước.. Nỗi uất ức trong lòng người em mỗi ngày một lớn. Chàng biến y thuật vốn chữa bệnh cứu người của mình thành độc dược.
Biến chúng thành dịch bệnh, chàng muốn gặp lại Người thương, cũng muốn hủy diệt tất thẩy.
Khi Người biết chuyện thì mọi thứ đã quá muộn rồi, người mà Người thương đã chẳng còn là con người nữa.
Vì chàng cũng vì thế gian, Người lấy mình ra làm thuốc dẫn, nguyện thanh tảy thế gian, cũng thanh tảy luôn người thương..
Chỉ là..
Người thương của Người cũng theo sự thanh tảy mà rời bỏ Người, rời bỏ thế gian.
Thế gian chẳng còn nơi dung thân cho chàng nữa. Còn Người vì thanh tảy mà nhiễm độc, từ một người thuần khiết, sạch sẽ thành một dược nhân.. giống người của ngài thương.
"Con biết vì sao lại gọi Bạch hoa và Tử hoa không." Thầy cười hiền dịu xoa đầu cậu nhóc.
Nhóc con rơi vào suy tư lúc lâu vẫn không nghĩ ra liền nâng khuôn mặt đáng thương lên nhìn thầy.
"Hừm." Thầy nhìn cậu nhóc càng thêm hiền dịu. A dễ thương quá đi, trong lòng thầy không ngừng kiêu gào.
"Bởi vì Người anh đại biểu cho Bạch hoa, một đóa hoa thanh thuần, có thể chữa bách bệnh, thanh trừ mọi loại độc dược. Còn người em đại biểu cho Tử hoa, đóa hoa mang đến bệnh tật và độc dược, trên người người em được nuôi bởi vô số dược liệu trên thế gian."
"Con biết chúng ta là loại nào không?"
"Con biết ạ" Đứa trẻ hăng hái nói: "Là Bạch hoa đúng không ạ."
Thầy nhìn nụ cười tươi rói của nhóc cũng không nương tay mà dội cho nhóc một gáo nước lạnh.
Thầy tươi cười nói: "Không, chúng ta là Tử hoa."
Còn vì sao lại là Tử hoa thì có lẽ ngay từ đầu chàng trai đã biết trước kết cục của mình rồi, vậy nên khi chàng được thanh tẩy đã chuyền dược liệu qua cho người anh như một lời từ biệt, vì chàng biết chỉ khi làm như thế người chàng yêu mới có thể sống tiếp. Chỉ là làm gì có chuyện người ấy sẽ sống tiếp chứ, người mà ngài muốn cứu nhất cũng đã rời bỏ ngài mà đi rồi.
Tử hoa Và Bạch hoa thật ra còn mang nghĩa khác, chính là khi hai người chết đi họ đã biến thành hai loại hoa này. Họ vì đối phương mà tồn tại, cũng vì đối phương mà chết đi.
"Họ không phải rất đáng thương sao ạ." Đứa trẻ đau lòng khóc thút thít.
Vậy à, có lẽ đều đáng đau lòng hơn còn ở phía sau.
* * *
Người mà anh thương chết rồi, nhưng anh vẫn sống, vẫn trường tồn với thế gian.. Anh biết phải lm sao bây giờ.
Tôi sống đủ lâu rồi, cũng đã đi hết thế gian này, cũng đã lưu lạc đến vô số thế giới khác, sống vô số cuộc đời không thuộc về tôi.
Tôi đã đến một thế giới xa lạ, ở đó cảnh rất đẹp, xinh đẹp như người tôi thương vậy, tôi gọi nó là Dược Cốc.. Chỉ là.. nơi này có chút hiu quạnh.
Tôi đã nhận vô số học trò, nơi này không còn hiu quạnh nữa, thật ồn ào và nhộn nhịp.
* * *Chỉ là bọn họ hình như cũng giống tôi, cứ mỗi lần chết đi lại sẽ sống lại.. Không biết đó có phải kỳ tích hay chỉ là một loại nguyền rủa của trời cao.
Vậy nên tôi rốt cuộc là gì? Chúng tôi không còn là con người nữa, nhưng cũng chẳng phải thần, cũng chẳng phải yêu ma quỷ quái.. Thế nhân đều gọi là quỷ, vậy thì cứ gọi là Quỷ Dược Sư đi.