Bạn được Q.anh mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
11,572 ❤︎ Bài viết: 220 Tìm chủ đề
917 1
Quỷ Cổ Lương Nhân

54215942831_00cd34a0e1_o.jpg

Tác giả: Hàn Loan.

Thể loại: Đồng nhân, Không CP, Quỷ Dị Đạo Tiên, Cổ Chân Nhân, Xuyên Không.

Văn án:

Tâm Nhã, một giáo viên tiểu học bình thường, bất ngờ xuyên không vào một thế giới kỳ dị, nơi Tiên Đạo và Quỷ Đạo giao thoa, cổ trùng, linh khí và những thực thể siêu nhiên đáng sợ ngự trị.

Không có thiên phú tu luyện, không có sức mạnh để chiến đấu, Tâm Nhã chỉ sở hữu Cổ Nhân Tâm – một loại cổ trùng kỳ lạ giúp cô cảm nhận và xoa dịu linh hồn của cả con người lẫn quỷ dị. Trong một thế giới nơi chính nghĩa và tà ác không có ranh giới rõ ràng, Tâm Nhã phải đối mặt với những nguy cơ từ cả hai phía để bảo vệ lòng nhân ái của mình.

Nhưng liệu lòng tốt và trí tuệ của cô có đủ sức vượt qua bóng tối ngày càng sâu thẳm, hay tất cả sẽ chìm trong quỷ dị và tham vọng?

* * *

Bối cảnh thế giới:

1. Tiên Đạo:

Các tông môn lớn kiểm soát linh khí và cổ trùng, tự xưng là "chính nghĩa," nhưng nội bộ đầy mưu mô.

Hệ thống tu luyện của Tiên Đạo chia thành:

Khí Cảnh: Tập trung tinh luyện linh khí cơ bản.

Đạo Cảnh: Khai mở đạo tâm, kết nối với cổ trùng.

Huyền Cảnh: Điều khiển cổ trùng cấp cao, mở ra sức mạnh tương đương với quỷ dị mạnh nhất.

2. Quỷ Đạo:

Những thực thể siêu nhiên sinh ra từ oán khí, huyết khí và những thảm kịch không thể hóa giải. Chúng không thiện cũng không ác, chỉ hành động theo bản năng hoặc bị thao túng bởi người khác.

3. Phàm Giới:

Nơi sinh sống của những con người bình thường, thường xuyên bị cả tiên đạo và quỷ dị lợi dụng.

Góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Truyện Của Hàn Loan
 
Chỉnh sửa cuối:
11,572 ❤︎ Bài viết: 220 Tìm chủ đề
  • Chương 1: Thức tỉnh trong bóng tối

* * *

Quỷ Linh Cốc.

Quỷ Linh Cốc, nơi được mệnh danh là vùng đất cấm, nơi mà những kẻ táo bạo nhất cũng không dám bước chân vào nếu không bị ép buộc. Nơi đây tồn tại như một vết rách trên bức màn thực tại, vùng đất giao thoa giữa sự sống và cái chết, giữa con người và quỷ dị.

Không khí lạnh lẽo, đặc quánh, sương mù bao phủ mọi ngóc ngách như muốn che giấu điều gì đó kinh khủng hơn trong bóng tối. Những cây cổ thụ méo mó vươn mình như những bàn tay khổng lồ bị đông cứng trong cơn giãy giụa cuối cùng. Dòng suối nhỏ chảy qua lòng cốc, nhưng nước không phải trong suốt, mà đục ngầu, đỏ sẫm như máu, phản chiếu ánh sáng xanh lập lòe từ những hạt sương ma quái lơ lửng trong không khí.

Không gian im lặng đến rợn người, chỉ có tiếng gió rít qua những tán cây khô cằn, mang theo âm thanh như tiếng gào thét xa xăm của hàng ngàn linh hồn bị lưu đày.

* * *

Tâm Nhã tỉnh dậy giữa không gian lạnh lẽo ấy, cảm giác như toàn thân bị nghiền nát và lắp ghép lại một cách méo mó. Cô ngồi dậy, bàn tay chạm phải thứ gì đó thô ráp và lạnh buốt. Đưa tay lên nhìn, cô giật mình khi nhận ra đó là một mảnh xương nhỏ, còn dính chút máu khô.

"Cái gì thế này?" Cô lẩm bẩm, giọng khàn đặc vì khát nước và mệt mỏi.

Cô nhìn quanh. Màn sương dày đặc khiến mọi thứ trở nên mơ hồ, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của thứ gì đó đang dõi theo mình từ trong bóng tối. Đôi chân trần của cô chạm vào mặt đất lạnh buốt, cảm giác như chạm vào một thứ gì đó sống động nhưng vô hồn.

"Đây là đâu? Mình.. tại sao mình lại ở đây?"

Trí óc cô hỗn loạn, những ký ức mơ hồ lóe lên: Cô nhớ mình đang trên đường đến trường học, nhớ tiếng còi xe inh ỏi và ánh sáng chói lòa từ một chiếc xe tải.. Và rồi, chỉ có bóng tối.

Tâm Nhã nhìn xuống bản thân. Chiếc áo sơ mi trắng và váy bút chì đen đã rách nát, nhuốm đầy bụi bẩn và vết máu. Một chiếc giày cao gót đã mất, chân cô dính đầy đất và những vết xước sâu đến bật máu.

"Không.. không thể nào.. Đây không phải giấc mơ."

Cô cắn chặt môi, cố gắng không hoảng loạn. Nhưng sự thật thì rõ ràng: Cô đang ở một nơi không thuộc về thế giới mà cô biết.

* * *

Tiếng bước chân vang lên phía sau cô, từng nhịp đều đặn nhưng mạnh mẽ, phá vỡ màn sương dày đặc.

Tâm Nhã quay lại, đối diện với một người đàn ông cao lớn bước ra từ bóng tối.

Hắn mặc một bộ áo dài xám bạc, với những vạt áo dưới rách nhẹ, nhưng không bám chút bụi bẩn nào, như thể sự ô uế của thế giới này không thể chạm tới hắn. Dáng người hắn cao lớn, thẳng tắp, mỗi bước đi đều toát lên sự tự tin và quyền uy.

Khuôn mặt hắn góc cạnh, lạnh lùng như tượng đá, đôi mắt đen sâu thẳm như vực thẳm không đáy, ánh lên tia sáng sắc bén của một kẻ đã nhìn thấu mọi bí mật của thế giới. Mái tóc đen dài buộc lỏng phía sau, vài sợi lòa xòa rơi xuống trán, khiến hắn mang vẻ bí ẩn đầy nguy hiểm.

* * *

Phương Nguyên không phải một người bình thường. Hắn là kẻ tái sinh, mang theo ký ức của hàng trăm năm sống trong một thế giới tàn khốc. Qua những kiếp sống dài đằng đẵng, hắn đã chứng kiến sự phản bội, dối trá và sự yếu đuối của con người. Hắn không còn tin vào thiện hay ác, chỉ tin vào sức mạnh và lý trí của bản thân.

Hắn xuất hiện ở Quỷ Linh Cốc không phải vì tình cờ, mà vì một mục tiêu. Trong cốc này tồn tại một thực thể quỷ dị cổ xưa, mang theo những bí mật mà hắn cần để hoàn thiện sức mạnh của mình. Nhưng ngay cả một kẻ như hắn cũng phải cẩn thận trong vùng đất này, nơi mà cái chết rình rập ở mọi ngóc ngách.

Nội tâm Phương Nguyên:

"Nơi này.. quá sức nhàm chán. Nhưng có vẻ như số phận đã gửi cho ta một món quà thú vị."

* * *

Phương Nguyên dừng lại cách Tâm Nhã vài bước. Ánh mắt của hắn lướt qua cô, từ đôi chân trần đầy vết thương, bộ quần áo rách nát, cho đến đôi mắt đầy sợ hãi nhưng vẫn ánh lên sự kiên định.

"Ngươi là ai?" Giọng hắn trầm thấp, lạnh lùng như băng giá.

Tâm Nhã giật mình, đôi chân lùi lại theo phản xạ. Nhưng cô nhận ra, người đàn ông này không giống những thứ quỷ dị mà cô cảm thấy trong bóng tối. Dù nguy hiểm, hắn vẫn mang vẻ gì đó của một con người.

"Tôi.. tôi không biết. Tôi chỉ nhớ mình bị tai nạn, rồi tỉnh dậy ở đây."

Phương Nguyên nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo thoáng qua khuôn mặt.

"Lời nói dối của ngươi kém cỏi. Người bình thường không thể vào được Quỷ Linh Cốc."

Tâm Nhã cắn chặt môi. Cô biết hắn không tin mình, nhưng cô cũng không biết phải giải thích thế nào.

"Xin hãy giúp tôi," cô nói, giọng run rẩy nhưng ánh mắt kiên định. "Tôi không biết nơi này là gì, nhưng nếu anh biết cách rời khỏi đây, xin hãy dẫn tôi đi."

Phương Nguyên im lặng, ánh mắt như đang cân nhắc giá trị của cô.

"Một kẻ yếu đuối, nhưng ánh mắt lại không giống những con mồi run rẩy khác. Thú vị. Nhưng nàng ta có giá trị gì cho ta? Cổ trùng trên người nàng.. kỳ lạ thật."

Cuối cùng, hắn quay đi, giọng nói lạnh lùng như một lưỡi dao:

"Muốn sống? Đi theo ta. Nhưng nếu ngươi làm ta phiền lòng, ta sẽ bỏ ngươi lại mà không chớp mắt."

* * *

Tâm Nhã hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô không biết người đàn ông này có thể tin tưởng được hay không, nhưng ánh mắt của hắn, dù lạnh lùng, lại mang một tia lý trí.

"Hắn nguy hiểm, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác. Nếu muốn sống sót, tôi phải mạnh mẽ hơn. Tôi không được phép gục ngã."

* * *

Phương Nguyên bước đi phía trước, bóng lưng cao lớn hòa vào màn sương mù. Tâm Nhã lặng lẽ theo sau, từng bước run rẩy nhưng ánh mắt tràn đầy quyết tâm.

Hai con người, hai thế giới đối lập – một kẻ mang theo bóng tối và lý trí lạnh lùng, một người mang ánh sáng và lòng nhân ái – bước vào hành trình chung, nơi mà chính và tà không còn ranh giới rõ ràng.

Hai bóng người nhỏ bé tiến sâu vào Quỷ Linh Cốc, để lại phía sau là màn sương dày đặc và những ánh mắt quỷ dị dõi theo.
 
Last edited by a moderator:
11,572 ❤︎ Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 2: Những bước chân vào cõi u minh

* * *

Quỷ Linh Cốc là nơi mà ánh sáng không bao giờ chạm tới, nơi tồn tại như một hố đen nuốt chửng cả linh hồn lẫn cơ thể.

Bầu trời phía trên bị che phủ bởi những tầng mây đen kịt, như thể cả bầu trời đã quên mất ánh sáng mặt trời từng tồn tại. Không khí nơi đây mang theo một cảm giác đặc quánh, nặng nề, như thể mọi người hít vào đều bị nhấn chìm bởi oán khí.

Cây cối ở Quỷ Linh Cốc không xanh tươi mà là những sinh vật méo mó, dị dạng. Những cây cổ thụ khô cằn vươn mình với những cành nhánh nhọn hoắt như vuốt quỷ, lá cây phát sáng lờ mờ màu xanh lục, bốc lên mùi tanh nồng của sự mục nát. Gió rít qua những khe hở trên tán cây, tạo thành âm thanh như tiếng ai oán vọng lại từ cõi âm.

Dưới chân, mặt đất không chỉ có rêu mục mà còn có những lớp xương trắng rải rác, như thể những sinh vật từng sống ở đây đã bị nuốt chửng và nghiền nát thành tro bụi. Một dòng suối nhỏ chảy qua, nhưng nước không trong suốt mà mang màu đỏ đục, phản chiếu ánh sáng lấp lánh kỳ quái từ những đốm sáng lập lòe trong không khí.

Những tiếng động kỳ lạ vang lên không ngừng – tiếng cười khe khẽ, tiếng gầm rú từ xa, tiếng bước chân nặng nề như thể một sinh vật khổng lồ đang di chuyển đâu đó.

* * *

Tâm Nhã đi theo sau Phương Nguyên, từng bước chân của cô như chìm vào sự bất an. Không khí lạnh lẽo của Quỷ Linh Cốc như thấm vào da thịt, làm tê liệt mọi giác quan.

Cô quan sát xung quanh, đôi mắt mở to, tràn ngập nỗi sợ hãi. Mỗi lần cô nghĩ mình nhìn thấy thứ gì đó trong bóng tối, nó lại biến mất, như thể những sinh vật ở đây chỉ là những bóng ma trêu chọc cô.

Một cây cổ thụ khổng lồ hiện ra trước mắt, thân cây xù xì như làn da của một sinh vật quái dị, với những rễ cây trồi lên mặt đất như những con rắn khổng lồ đang bò quanh.

"Nơi này.. không chỉ là một vùng đất. Nó sống, nó thở, và nó quan sát. Mình phải thoát khỏi đây. Mình không thuộc về nơi này."

* * *

Phương Nguyên bước đi trước, bóng lưng cao lớn của hắn như hòa vào màn sương dày đặc. Dáng vẻ của hắn không mang theo sự gấp gáp, từng bước đi đều đặn, bình thản, như thể hắn hoàn toàn làm chủ nơi đây.

Dù không quay lại, hắn vẫn cảm nhận được ánh mắt lo lắng của Tâm Nhã phía sau.

"Nữ nhân này.. ánh mắt nàng nhìn nơi đây như thể đang ở địa ngục. Nhưng nàng sẽ sớm hiểu rằng, Quỷ Linh Cốc chỉ là một phần nhỏ của địa ngục thực sự."

Hắn dừng lại trước một vũng nước nhỏ màu đỏ, cúi người nhặt một viên đá đen lên. Viên đá lập tức phát sáng, phát ra những tia sáng mờ nhạt như phản chiếu ký ức còn sót lại từ nơi nó từng thuộc về.

Hắn nhếch môi, một nụ cười lạnh thoáng qua.

"Nơi này.. đúng là không tệ."

* * *

Khi họ đi sâu hơn vào cốc, những tiếng động kỳ lạ trở nên rõ ràng hơn. Từ phía trước, một bóng đen khổng lồ bất ngờ xuất hiện.

Đó là một sinh vật cao hơn ba mét, cơ thể không có hình dáng rõ ràng, như một đống thịt bị nhào nặn sai lệch. Đôi tay của nó dài ngoằng, với những móng vuốt sắc nhọn như lưỡi dao, sẵn sàng xé toạc bất cứ thứ gì trên đường đi.

Đôi mắt đỏ rực của nó phát sáng trong bóng tối, tràn ngập sự điên cuồng và đói khát.

Phương Nguyên vẫn đứng yên, đôi mắt hắn không hề thay đổi.

"Đứng yên." Hắn nói, giọng nói không lớn nhưng mang theo một uy lực khiến Tâm Nhã lập tức dừng lại, không dám thở mạnh.

Quỷ Dị Thủ gầm lên, vung cánh tay dài về phía họ, nhưng trước khi nó kịp chạm vào, Phương Nguyên đã ném ra một viên ngọc đen nhỏ.

* * *

Khi viên ngọc đen chạm vào không trung, không gian xung quanh như biến dạng. Một luồng sáng đen từ viên ngọc bắn ra, xoáy mạnh như một cơn lốc nhỏ, hút lấy mọi thứ xung quanh.

Đất đá rung chuyển, những cành cây gần đó bị cuốn vào cơn lốc, biến thành bụi mờ. Tiếng gầm rú của Quỷ Dị Thủ vang lên, chói tai và đầy tuyệt vọng, trước khi cơ thể nó tan biến vào hư không.

Tâm Nhã không thể rời mắt khỏi cảnh tượng trước mặt. Cô cảm giác như vừa chứng kiến sức mạnh của một vị thần, nhưng đó không phải là thần linh từ những câu chuyện cổ tích, mà là một vị thần của sự hủy diệt.

"Sức mạnh này.. không phải thứ mà con người nên sở hữu. Nhưng hắn lại sử dụng nó một cách bình thản, như thể hủy diệt là điều hiển nhiên."

* * *

Phương Nguyên thu viên ngọc đen lại, cất vào trong tay áo, không buồn liếc nhìn Tâm Nhã.

"Đây chỉ là một thực thể cấp thấp trong Quỷ Linh Cốc. Nếu sợ hãi vì thứ này, ngươi không nên tiến thêm bước nào nữa."

Tâm Nhã nuốt nước bọt, cố giữ giọng không run rẩy: "Anh nói nơi này là Quỷ Linh Cốc. Đây là nơi nào? Tại sao lại tồn tại một thứ như vậy?"

Phương Nguyên dừng bước, lần đầu tiên nhìn thẳng vào cô, ánh mắt như xuyên thấu linh hồn.

"Quỷ Linh Cốc là một vùng đất bị nguyền rủa. Nó từng là nơi các tu sĩ tiên đạo phong ấn những thực thể quỷ dị mạnh mẽ. Nhưng thời gian trôi qua, sự phong ấn yếu đi, và nơi này trở thành lãnh địa của bóng tối. Ngươi bước vào đây, đồng nghĩa với việc ngươi đã chấp nhận một cái chết chậm rãi."

Hắn quay đi, giọng nói lạnh lùng như băng giá:

"Nhưng không cần lo. Cái chết của ngươi sẽ không đến nhanh như ngươi mong muốn."

* * *

Bóng tối dần dày đặc hơn, màn sương như một tấm chăn nuốt chửng mọi ánh sáng.

Phương Nguyên tiếp tục bước đi, bóng lưng của hắn như một ngọn giáo sắc nhọn, phá tan mọi nguy hiểm trên đường. Tâm Nhã theo sau, đôi chân run rẩy nhưng ánh mắt tràn ngập quyết tâm.

Một người đại diện cho sự lạnh lùng và thực dụng, một người đại diện cho sự nhân ái và ý chí sinh tồn. Họ tiếp tục tiến sâu vào bóng tối, nơi mà những bí mật của Quỷ Linh Cốc đang chờ đợi để được hé lộ.

Hai bóng người nhỏ bé giữa màn sương dày đặc, những ánh sáng lập lòe và tiếng rít gào của những thực thể đang dõi theo họ từ bóng tối.
 
Last edited by a moderator:
11,572 ❤︎ Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 3: Lời thì thầm từ bóng tối

* * *

Quỷ Linh Cốc dường như không chỉ là một vùng đất, mà là một thực thể sống. Sự quỷ dị ở đây không ngừng biến hóa, thay đổi, như muốn nuốt chửng những kẻ xâm nhập. Càng đi sâu, bầu không khí càng trở nên lạnh lẽo, nặng nề, tựa như những linh hồn bị nguyền rủa đang nén xuống, bủa vây khắp không gian.

Những thân cây cao lớn xung quanh không chỉ đơn thuần là thực vật. Chúng giống như những cột trụ chống đỡ một địa ngục vô tận, trên bề mặt lộ rõ những vết nứt phát ra ánh sáng xanh mờ. Những khuôn mặt méo mó, đau khổ, tựa như linh hồn bị giam cầm hàng ngàn năm, thoắt ẩn thoắt hiện trên thân cây.

Tiếng thì thầm vang lên không ngừng, như những lời nguyền rủa len lỏi vào tâm trí:

"Chạy đi.."

"Trở thành một phần của chúng ta.."

"Ngươi không thể thoát.."

* * *

Tâm Nhã bước đi trong sự sợ hãi và bất lực, nhưng ánh mắt cô vẫn ánh lên một tia kiên cường. Mỗi bước chân trên mặt đất lạnh lẽo, lầy lội, đều mang theo cảm giác đau đớn và bị theo dõi. Những chiếc rễ cây thô ráp không ngừng cào xước đôi chân trần của cô, khiến máu thấm ra từng bước đi.

Mồ hôi túa ra trên trán, nhưng cô không dám đưa tay lau. Bóng lưng cao lớn của Phương Nguyên phía trước là điểm tựa duy nhất để cô bám víu, nhưng trong lòng cô, sự bất an không ngừng trỗi dậy.

"Mình là ai trong thế giới này? Tại sao mình lại ở đây? Có lẽ.. nơi này không phải là một tai nạn. Nhưng nếu nó là định mệnh, thì mình có thể làm được gì để sống sót?"

Trước khi rơi vào thế giới này, Tâm Nhã chỉ là một giáo viên tiểu học bình thường. Cô lớn lên trong một gia đình trung lưu, một cuộc đời yên bình với những khát vọng giản dị.

Nhưng trước khi mọi thứ thay đổi, cô đã có những giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, cô đứng giữa một vùng đất tối tăm, bị bao quanh bởi những bóng đen mờ nhạt. Những tiếng thì thầm mà cô nghe trong Quỷ Linh Cốc giờ đây giống hệt với những lời nói trong giấc mơ, khiến cô không thể phớt lờ.

"Những giấc mơ đó.. chẳng lẽ là điềm báo?"

Cô tự hỏi, nhưng không có câu trả lời.

* * *

Phương Nguyên bước đi phía trước, dáng người thẳng tắp, bóng lưng cao lớn như một ngọn giáo. Mỗi bước đi của hắn đều chắc chắn và bình thản, như thể hắn không hề bị ảnh hưởng bởi bầu không khí u ám của nơi này.

Bộ trường bào xám bạc của hắn không nhiễm bụi, ánh sáng xanh từ các thân cây càng làm nổi bật vẻ bí ẩn và nguy hiểm của hắn.

"Nữ nhân này.. ánh mắt nàng vẫn tràn đầy sợ hãi, nhưng không hoàn toàn yếu đuối. Phải chăng, sự kiên cường này xuất phát từ một thứ mà ngay cả nàng cũng không nhận ra?"

Hắn từng là một con người đầy tham vọng và lạnh lùng. Hắn tái sinh, mang theo ký ức và sự căm hận từ kiếp trước. Trong kiếp sống đầu tiên, hắn là một thiếu niên yếu đuối, bị gia tộc và đồng môn coi thường.

Sau khi tái sinh, Phương Nguyên không còn tin vào thiện lương hay tình cảm. Đối với hắn, chỉ có sức mạnh mới là chân lý, và mọi thứ trên đời đều có thể bị lợi dụng.

Tuy nhiên, sâu trong lòng, vẫn có một ký ức mà hắn không muốn nhớ: Hình bóng của một người đã hy sinh để cứu hắn trong kiếp trước.

"Không.. nàng không giống. Những kẻ yếu đuối không bao giờ được cứu. Nàng chỉ là một công cụ mà ta cần trong lúc này."

* * *

Từ mặt đất lầy lội dưới chân họ, những thứ quỷ dị bắt đầu xuất hiện.

Những bàn tay đen ngòm trồi lên từ lòng đất, với móng vuốt sắc nhọn, như đang cố gắng kéo họ xuống.

"Chạy đi.." Giọng nói lạnh lùng và rít lên từ những bàn tay.

Tâm Nhã hét lên, lùi lại một bước. Nhưng trước khi cô kịp phản ứng thêm, một luồng sáng đen từ tay Phương Nguyên bắn ra, cuốn lấy tất cả những bàn tay ấy.

* * *

Khi sự quỷ dị lắng xuống, một ngôi đền cổ kính hiện ra trước mắt họ.

Ngôi đền nằm giữa một khoảng trống trong khu rừng, được bao bọc bởi những dây leo khổng lồ, quấn chặt lấy các bức tường đá như muốn giam cầm ngôi đền mãi mãi. Những dây leo không phải màu xanh thông thường mà là màu đen bóng, từng nhánh dây rung động nhẹ như đang chuyển động, sống động như một con rắn.

Ngôi đền được xây dựng hoàn toàn từ đá cổ, màu xám tối, bề mặt phủ đầy rêu xanh và nứt nẻ bởi dấu vết của thời gian. Trên các bức tường là những hoa văn chạm khắc phức tạp, miêu tả những trận chiến giữa con người và quỷ dị. Một số hình ảnh mờ nhạt nhưng vẫn có thể nhận ra: Các tu sĩ tiên đạo sử dụng pháp bảo để phong ấn những sinh vật khổng lồ mang hình dáng méo mó.

Các cột trụ trước cửa đền thờ cao lớn, chạm khắc những con quái vật kỳ dị, miệng há rộng như đang gào thét. Ánh sáng xanh từ bên trong đền phản chiếu ra ngoài, qua những khe hở của cánh cửa đá lớn, khiến ngôi đền trông giống như một con quái vật khổng lồ đang thức tỉnh.

Từ đền thờ phát ra một luồng khí lạnh buốt, mang theo mùi tanh tưởi của máu và sự mục rữa.

* * *

Phương Nguyên dừng lại trước ngôi đền, ánh mắt hắn trở nên sắc bén.

"Đây chính là nơi ta cần tìm." Hắn lẩm bẩm, như đang nói với chính mình.

Hắn tiến lên, đặt tay lên cánh cửa đá lớn. Một dòng ánh sáng đen từ tay hắn truyền vào cánh cửa, và nó bắt đầu rung chuyển, phát ra âm thanh rền vang như tiếng gầm của một con quái vật bị đánh thức.

* * *

Tâm Nhã đứng phía sau, cảm giác như đang đối diện với một thứ gì đó không thuộc về thế giới này. Mỗi đường nét của ngôi đền đều khiến cô cảm thấy nhỏ bé và vô nghĩa.

"Nơi này.. không phải do con người xây dựng. Nó không chào đón mình. Nhưng tại sao mình lại cảm thấy như thể.. mình từng nhìn thấy nó trước đây?"

Một hình ảnh thoáng qua trong tâm trí cô: Một giấc mơ kỳ lạ về một ngôi đền tương tự, với những ánh sáng xanh lập lòe và những lời thì thầm trong bóng tối.

"Chẳng lẽ.. tất cả những gì mình mơ thấy trước đây đều là thật?"

* * *

Cánh cửa đá mở ra, để lộ một lối vào tối tăm, từ đó tỏa ra luồng khí lạnh đến thấu xương.

Phương Nguyên bước vào không chút do dự, bóng lưng hắn hòa vào bóng tối dày đặc bên trong. Tâm Nhã hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân, rồi bước theo sau.

Cánh cửa từ từ khép lại phía sau họ, tiếng vang vọng khắp khu rừng, như một lời chào mừng u ám của bóng tối.

Phương Nguyên và Tâm Nhã biến mất trong bóng tối của ngôi đền, nơi những âm thanh kỳ quái bắt đầu khuấy động như sự sống đang thức tỉnh.
 
Last edited by a moderator:
11,572 ❤︎ Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 4: Bí mật của Đền Thờ Phong Ấn

* * *

Khi cánh cửa đá khép lại sau lưng, bóng tối hoàn toàn bao trùm không gian. Nơi này không chỉ thiếu ánh sáng mà còn dường như hút cạn mọi âm thanh, để lại một sự im lặng tuyệt đối. Cảm giác bị cô lập trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Tâm Nhã cảm thấy hơi thở của mình trở nên nặng nề, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Bàn tay cô run rẩy khẽ chạm vào tường đá lạnh buốt, tìm kiếm một điểm tựa trong bóng tối vô tận.

Phương Nguyên, với dáng vẻ bình thản, rút ra một viên ngọc nhỏ từ tay áo. Khi hắn nắm viên ngọc, một ánh sáng đen mờ phát ra, chiếu sáng không gian xung quanh.

Ánh sáng ấy để lộ ra bức tường đá khắc đầy những ký tự cổ và hình vẽ kỳ dị, mô tả những cảnh tượng tàn khốc: Quái vật khổng lồ, linh hồn bị nguyền rủa, và những tu sĩ đang phong ấn các thực thể quỷ dị vào bóng tối.

"Những hình vẽ này.. chúng giống hệt những gì mình đã thấy trong giấc mơ. Nhưng tại sao chúng lại hiện thực hóa trước mắt mình?"

* * *

Bên trong đền thờ, không gian rộng lớn và kỳ dị đến nghẹt thở. Những bức tường đá cao ngất, bao phủ bởi rêu xanh và những vết nứt sâu, như thể ngôi đền đã tồn tại hàng ngàn năm.

Ở giữa không gian là một đại sảnh rộng lớn, nơi có những cột trụ khổng lồ chống đỡ trần đền. Trên mỗi cột trụ là hình khắc của các sinh vật quái dị với đôi mắt rực sáng, như thể chúng đang quan sát mọi kẻ xâm nhập.

Không khí lạnh lẽo mang theo mùi tanh tưởi của máu cũ và sự mục rữa. Tiếng nhỏ giọt vang vọng từ đâu đó trong bóng tối, hòa cùng tiếng thì thầm xa xôi, như thể ngôi đền đang sống.

* * *

Khi ánh sáng từ viên ngọc đen lan tỏa, các hình vẽ trên tường trở nên rõ ràng hơn, kể lại một câu chuyện đầy ám ảnh.

Hình ảnh đầu tiên miêu tả một thực thể khổng lồ, hình dáng méo mó với ba con mắt đỏ rực trên trán. Nó đứng giữa một vùng đất chết, nơi cây cỏ khô héo và bầu trời bị xé rách bởi những luồng sét đen. Xung quanh thực thể là những xác người bị xé toạc, linh hồn của họ bị hút vào cơ thể nó.

Hình vẽ tiếp theo mô tả một đội quân tu sĩ, với y phục trắng và ánh sáng vàng rực rỡ, lao vào chiến đấu với thực thể. Những pháp bảo khổng lồ được triệu hồi, tạo ra các kết giới lớn bao quanh nó. Nhưng thực thể không khuất phục. Nó phá hủy từng kết giới, giết chết hàng trăm tu sĩ trong cơn thịnh nộ.

Cuối cùng, bảy tu sĩ mạnh nhất, dẫn đầu bởi một nhân vật mặc áo choàng dài, đã hy sinh chính mình để tạo ra pháp trận phong ấn. Pháp trận hình tròn bao quanh thực thể, nhốt nó vào một ngôi đền giữa khu rừng. Cơ thể của bảy người họ tan biến, chỉ còn lại những luồng sáng vàng rực chói lòa.

* * *

Trong bóng tối, từ chiếc quan tài phát ra một tiếng thì thầm sâu thẳm, như vọng lại từ hàng ngàn năm trước.

"Ta.. từng là một vị thần. Những kẻ yếu đuối gọi ta là quỷ, nhưng chúng không hiểu. Ta mang đến sức mạnh, sự tự do, và sự bất diệt cho những ai sẵn sàng chấp nhận. Nhưng chúng sợ ta. Chúng gọi ta là Ám Hồn Đế."

Thực thể nhớ lại những ngày nó cai trị một vương quốc đen tối, nơi sức mạnh và tham vọng là chân lý duy nhất. Những người đến thờ phụng nó được ban cho sức mạnh vô hạn, nhưng đổi lại, linh hồn của họ mãi mãi thuộc về nó.

Khi các tu sĩ tiên đạo phát hiện ra sự tồn tại của nó, họ coi nó là mối đe dọa lớn nhất với thế giới. Những trận chiến dài đằng đẵng diễn ra, và cuối cùng, bằng sự hy sinh của bảy tu sĩ mạnh nhất, nó bị nhốt trong đền thờ này.

"Chúng nghĩ chúng đã chiến thắng. Nhưng bọn ngu ngốc đó không biết rằng phong ấn chỉ là một giấc ngủ tạm thời. Ta đã chờ đợi.. qua hàng ngàn năm, chờ đợi một kẻ ngu ngốc phá vỡ phong ấn."

* * *

Phương Nguyên bước tới gần chiếc quan tài, ánh mắt hắn lóe lên một tia sắc lạnh. Hắn quỳ xuống, đưa tay chạm vào bệ đá, như thể đang kiểm tra thứ gì đó.

"Đây chính là nơi phong ấn một trong những thực thể mạnh mẽ nhất của Quỷ Đạo." Hắn lẩm bẩm, giọng nói pha chút hứng thú.

Hắn quay lại nhìn Tâm Nhã, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu suy nghĩ của cô.

"Ngươi có biết tại sao ta dẫn ngươi đến đây không?"

Tâm Nhã lắc đầu, hơi lùi lại một bước.

"Ngươi không phải người bình thường." Hắn tiếp tục, giọng nói đều đều: "Cổ trùng trong người ngươi.. nó không thuộc về thế giới hiện đại của ngươi. Nó là chìa khóa để mở cánh cửa cuối cùng."

* * *

Tâm Nhã giật mình, đôi mắt mở to nhìn Phương Nguyên.

"Anh nói.. cổ trùng? Tôi không hiểu gì cả!"

Phương Nguyên cười nhạt: "Ngươi không cần hiểu. Tất cả những gì ngươi cần biết là nếu không có ngươi, ta sẽ không thể tiến thêm bước nào. Vậy nên, hãy cẩn thận với mạng sống của mình."

"Cổ trùng? Tại sao tôi lại liên quan đến thứ này? Phải chăng.. những giấc mơ đó là dấu hiệu, là sự chuẩn bị cho tôi? Nhưng tôi có thể làm gì trong một nơi đáng sợ như thế này?"

* * *

Khi Phương Nguyên chuẩn bị đặt tay lên pháp trận để phá giải, một tiếng rít vang lên từ bóng tối.

Tiếng rít ấy sắc nhọn, chói tai, như xuyên thẳng vào tâm trí của cả hai. Tâm Nhã ôm đầu, khuỵu xuống, cảm giác như có hàng ngàn móng vuốt cào xé tâm trí mình.

Phương Nguyên lập tức đứng thẳng dậy, ánh mắt hắn lóe lên sự cảnh giác.

"Thực thể phong ấn.. đang thức tỉnh."

Từ chiếc quan tài pha lê, những tia sáng đen nhỏ bắt đầu rỉ ra, lan rộng khắp căn phòng. Không khí trở nên lạnh lẽo hơn, mang theo mùi tanh của máu và sự mục rữa.

* * *

Phương Nguyên rút ra một lá bùa từ tay áo, nhanh chóng niệm chú. Lá bùa phát ra ánh sáng vàng rực, tạo thành một tấm màn bảo vệ quanh cả hai.

Hắn quay sang nhìn Tâm Nhã, giọng nói lạnh lùng nhưng kiên quyết:

"Ngươi phải quyết định. Đi theo ta và đối mặt với thứ này, hoặc chết ở đây mà không ai biết đến."

Tâm Nhã nhìn hắn, ánh mắt đầy sợ hãi nhưng cũng tràn ngập quyết tâm.

"Tôi không muốn chết.. nhưng tôi có thể làm gì? Nếu anh ta tin rằng tôi quan trọng, vậy tôi sẽ dùng sự quan trọng đó để sống sót."

Cô gật đầu, đứng dậy, ánh mắt kiên định.

Phương Nguyên và Tâm Nhã đứng giữa căn phòng tối tăm, đối mặt với ánh sáng đen rỉ ra từ quan tài, nơi một thực thể quỷ dị đang thức tỉnh.
 
Last edited by a moderator:
11,572 ❤︎ Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 5: Quyết định trong bóng tối

- -

Khi những tia sáng đen từ chiếc quan tài lan tỏa khắp không gian, một luồng khí lạnh buốt dâng lên, mang theo cảm giác tuyệt vọng bao trùm mọi thứ. Những tiếng rạn nứt vang lên từng hồi, phá tan sự im lặng, từng mảnh pha lê vỡ vụn rơi xuống, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt từ viên ngọc đen trong tay Phương Nguyên.

Tâm Nhã lùi lại, đôi mắt mở to kinh hoàng khi nhìn vào quan tài. Trong bóng tối ấy, một thực thể khổng lồ đang dần trỗi dậy.

"Chúng ta không thể để thứ này thoát ra!" Cô hét lên, nhưng giọng nói của cô như bị nuốt chửng bởi không gian lạnh lẽo.

Phương Nguyên không trả lời. Hắn đứng bất động, ánh mắt sắc bén dán chặt vào quan tài. Trong tay, viên ngọc đen phát ra ánh sáng mờ, như đang khuấy động bóng tối dày đặc.

* * *

Trong kiếp sống đầu tiên, Phương Nguyên là một tu sĩ trẻ đầy tham vọng thuộc nhánh phụ của một gia tộc tiên đạo lớn. Nhưng vì dòng máu thấp kém và khả năng tu hành hạn chế, hắn bị gia tộc khinh thường, coi là gánh nặng.

Hắn phải sống dưới ánh mắt coi thường, bị đồng môn sỉ nhục và gia tộc bỏ mặc.

"Bọn họ nghĩ rằng ta chỉ là một kẻ vô dụng. Họ nhấn chìm ta trong sự tủi nhục, nhưng ta biết, một ngày nào đó, tất cả sẽ phải quỳ dưới chân ta."

Trong một lần tranh đoạt bảo vật của gia tộc, Phương Nguyên bị chính người anh ruột của mình phản bội. Không chỉ bị cướp đi cơ hội để thể hiện bản thân, hắn còn bị đẩy vào bẫy của kẻ thù gia tộc, nơi hắn suýt mất mạng.

Hắn sống sót, nhưng chỉ là một cái bóng của chính mình – một linh hồn đầy thù hận. Chính từ thời điểm đó, hắn thề rằng, nếu không có sức mạnh, mọi thứ trên đời chỉ là ảo ảnh.

Sau khi bị gia tộc ruồng bỏ, Phương Nguyên lang thang khắp nơi, tìm kiếm sức mạnh để thay đổi số phận. Truyền thuyết về Quỷ Linh Cốc và ngôi đền cổ – nơi giam giữ sức mạnh kinh hoàng nhất của Quỷ Đạo – đến với hắn như một tia sáng giữa bóng tối.

"Nếu sức mạnh bị phong ấn này lớn đến mức cả bảy tu sĩ mạnh nhất cũng phải hy sinh để ngăn chặn, thì nó đủ để ta làm chủ cả thế giới này."

Vượt qua những nguy hiểm kinh hoàng trong Quỷ Linh Cốc, Phương Nguyên bước vào ngôi mộ cổ. Ở đó, hắn tìm thấy viên ngọc đen – một mảnh linh hồn của thực thể bị phong ấn.

Ngay khi cầm viên ngọc, một luồng ký ức mạnh mẽ tràn vào tâm trí hắn. Hắn nhìn thấy hình ảnh bảy tu sĩ tiên đạo đang phong ấn thực thể khổng lồ. Trong đó, người dẫn đầu pháp trận là một nữ tu sĩ với ánh mắt kiên nghị, gương mặt thanh thoát, và bộ áo choàng trắng.

"Người phụ nữ đó.. tại sao cô ta lại quen thuộc đến thế? Và tại sao.. hình bóng ấy lại trùng khớp với kẻ đang đi cùng ta bây giờ?"

Hắn liếc nhìn Tâm Nhã, lòng dấy lên một cảm giác lạ lẫm, nhưng hắn nhanh chóng gạt bỏ.

* * *

Trong khi ánh sáng từ viên ngọc lan tỏa, Tâm Nhã cảm thấy mọi thứ trước mắt mờ dần, nhường chỗ cho một luồng ký ức xa lạ nhưng quen thuộc.

Cô nhìn thấy một pháp trận khổng lồ, bảy tu sĩ đứng vây quanh một thực thể khổng lồ. Ở trung tâm, người phụ nữ trong bộ áo choàng trắng giơ cao tay, dẫn dắt pháp trận.

"Ta biết phong ấn này sẽ không kéo dài mãi mãi. Nhưng nếu đây là cách duy nhất để bảo vệ thế giới này, ta sẵn sàng đánh đổi tất cả. Một ngày nào đó, linh hồn ta sẽ tìm được kẻ kế thừa. Và khi thời khắc đó đến, số phận sẽ gọi tên người đó."

Sau khi phong ấn hoàn thành, linh hồn của nữ tu sĩ tan biến, nhưng một phần ý chí của bà bị lưu lại trong phong ấn, trở thành mảnh ghép cuối cùng để hoàn thiện phong ấn mới.

Giờ đây, ký ức ấy được đánh thức trong Tâm Nhã.

* * *

Tiếng rạn nứt từ chiếc quan tài ngày càng lớn, thực thể khổng lồ bên trong cuối cùng cũng lộ diện. Cơ thể của nó gầy gò, méo mó, với đôi cánh đen rách nát vươn rộng ra hai bên. Ba con mắt đỏ rực tỏa ra ánh nhìn đầy oán hận.

"Con người.. các ngươi nghĩ rằng có thể giam cầm ta mãi mãi? Máu của các ngươi.. chính là chìa khóa để ta thoát ra."

Thực thể quay sang nhìn Tâm Nhã, giọng nói của nó vang lên trong tâm trí cô:

"Ngươi.. linh hồn ngươi không xa lạ với ta. Ngươi là kẻ đã phong ấn ta. Thật mỉa mai khi chính ngươi lại trở thành kẻ mở cửa."

* * *

Khi ánh sáng đen từ thực thể lan rộng, từ trong bóng tối, một giọng nói trầm tĩnh nhưng mang chút giễu cợt vang lên:

"Phương Nguyên, ngươi không hề thay đổi. Vẫn tham lam như lần đầu chúng ta gặp nhau."

Phương Nguyên quay lại, ánh mắt lóe lên sự cảnh giác. Từ bóng tối, một người đàn ông trung niên với mái tóc dài bạc trắng bước ra, tay cầm một cuộn sách cổ được quấn chặt bởi một dải lụa màu đen.

Chúc Bách Tàng: Là một kỳ tài trong giới cổ sư, Chúc Bách Tàng từng nổi danh với khả năng khám phá và thu thập cổ trùng hiếm. Dù sở hữu kiến thức uyên thâm, ông ta lại luôn đi theo con đường độc lập, không lệ thuộc vào bất kỳ thế lực nào.

Chúc Bách Tàng nhìn thực thể khổng lồ, rồi lại nhìn viên ngọc trong tay Tâm Nhã.

"Ngươi đang chơi một trò chơi nguy hiểm, Phương Nguyên. Nhưng nếu ngươi thất bại, ta sẽ sẵn lòng nhặt nhạnh những gì còn sót lại."

Phương Nguyên nhếch môi cười lạnh: "Chúc Bách Tàng, nếu ngươi nghĩ mình có thể chen chân vào đây, ngươi đã đánh giá quá cao bản thân."

* * *

Phương Nguyên không quan tâm đến lời giễu cợt của Chúc Bách Tàng. Hắn đặt viên ngọc đen lên tay Tâm Nhã. Khi viên ngọc chạm vào da cô, một luồng sáng đen và vàng rực rỡ bao trùm cả hai.

Từ cơ thể Tâm Nhã, một luồng sáng kỳ lạ, vừa đen vừa vàng, phát ra, hòa quyện với ánh sáng từ viên ngọc. Hình ảnh của một con cổ trùng khổng lồ xuất hiện phía sau cô, lượn lờ trong không gian như một linh hồn thức tỉnh.

Thực thể gầm lên, cảm nhận được sự đe dọa từ ánh sáng đó:

"Không! Các ngươi không thể phong ấn ta lần nữa!"

* * *

Ánh sáng đen và vàng trong phòng ngày càng mạnh, bao quanh lấy thực thể. Kết giới của Phương Nguyên bắt đầu sụp đổ, nhưng ánh sáng từ Tâm Nhã nhanh chóng thay thế, tạo thành một pháp trận mới bao quanh thực thể.

Phương Nguyên đứng nhìn, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy toan tính. Ở một góc khác, Chúc Bách Tàng đứng khoanh tay, vẻ mặt thích thú quan sát, như thể đây chỉ là một trò tiêu khiển.

Tâm Nhã, đứng giữa pháp trận, ánh mắt cô đầy quyết tâm dù cơ thể bắt đầu run rẩy vì đau đớn.

"Viên ngọc này đã đưa ta đến đây. Và giờ, nó hoàn tất sứ mệnh của mình."

Tâm Nhã đứng giữa pháp trận rực sáng, ánh sáng đen và vàng giao thoa, trong khi thực thể bị ép trở lại trung tâm phong ấn. Chúc Bách Tàng nhìn mọi thứ từ xa, ánh mắt đầy ẩn ý.
 
11,572 ❤︎ Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 6: Bóng tối trỗi dậy

* * *

Ánh sáng đen và vàng giao thoa, lan tỏa khắp không gian u tối của đền thờ. Trần nhà cao vút, phủ đầy dây leo đen bóng, rung động nhẹ như có sự sống. Những cột trụ lớn chống đỡ ngôi đền, khắc họa hình ảnh những trận chiến tàn khốc giữa tiên đạo và quỷ dị, giờ đây đang phát ra ánh sáng mờ nhạt, như bị đánh thức bởi sức mạnh đang trỗi dậy.

Không khí lạnh buốt, dày đặc mùi máu tanh và sự mục rữa, như một lời nhắc nhở rằng nơi này không thuộc về thế giới của người sống. Dưới chân Tâm Nhã, pháp trận phát sáng, nhưng nền đá cổ kính đầy rêu phong và vết nứt sâu làm cho ánh sáng ấy trông càng yếu ớt giữa bóng tối.

Thực thể ở trung tâm gào thét, đôi cánh đen vươn rộng, va vào các cột đá tạo nên những âm thanh rền vang. Từng mảng đá vụn rơi xuống, phủ bụi mờ khắp không gian.

"Nơi này.. không chỉ là một ngôi đền. Nó giống như một cánh cửa dẫn đến một địa ngục vô tận. Mình không thể để nó bị mở ra."

* * *

Khi vòng sáng từ pháp trận dần mạnh mẽ, cơ thể Tâm Nhã bắt đầu phát ra ánh sáng vàng rực. Từng đường gân trên da cô dường như phát sáng, như những mạch máu chứa đầy năng lượng, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ nhưng đầy uy nghiêm.

Mồ hôi túa ra trên trán, chảy thành dòng xuống gương mặt nhợt nhạt của cô. Đôi môi cô mím chặt, nhưng không thể che giấu sự đau đớn khi cảm giác như toàn bộ linh hồn cô đang bị kéo căng ra.

Từ lòng bàn tay cô, nơi tiếp xúc với pháp trận, ánh sáng vàng không ngừng lan tỏa. Nhưng đồng thời, những vết nứt nhỏ xuất hiện trên làn da trắng mịn, giống như cơ thể cô đang chịu áp lực quá lớn, từng chút từng chút một bị phá vỡ.

Những vết nứt đỏ sậm chạy dọc từ cổ tay lên đến cánh tay, như những vết thương rỉ máu. Nhưng thay vì máu đỏ, chúng phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, hòa quyện với ánh sáng từ pháp trận.

Đôi mắt của cô dần trở nên trong suốt, phản chiếu ánh sáng từ pháp trận. Mỗi lần thực thể gào thét, ánh sáng trong đôi mắt cô lại bùng lên mạnh mẽ hơn, như thể linh hồn cô đang chiến đấu với bóng tối từ thực thể.

Cơ thể cô bắt đầu run rẩy, đôi chân quỵ xuống, nhưng bàn tay vẫn giữ nguyên trên pháp trận, không rời.

"Đau quá.. nhưng mình không thể dừng lại. Nếu dừng, tất cả sẽ sụp đổ."

Phương Nguyên nhìn cô từ xa, ánh mắt thoáng hiện sự nghiêm trọng. Hắn biết, nếu cô không thể chịu đựng thêm, pháp trận sẽ tan vỡ, và mọi thứ sẽ chấm dứt.

* * *

Chúc Bách Tàng bước lên, nhìn thẳng vào Phương Nguyên, đôi mắt lóe lên sự sắc bén. Ông ta giơ cuộn sách cổ trên tay, ánh sáng xanh từ cuốn sách chiếu rọi khắp căn phòng, làm dịu bớt bóng tối đang lan tràn.

"Vật dẫn phong ấn chính là ý chí của những kẻ từng hy sinh để tạo nên nó." Ông ta nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy quyền uy.

Khi ông ta mở cuốn sách, những ký tự cổ từ trang sách bay ra, hòa quyện với pháp trận dưới chân Tâm Nhã. Ánh sáng xanh từ cuốn sách nhanh chóng lan tỏa, làm chậm lại sự phản kháng của thực thể.

Những dây leo đen trên trần nhà bắt đầu co rút, các bức tường ngừng rung chuyển. Nhưng ngay khi ánh sáng dần ổn định, một luồng khí đen khác bùng lên từ thực thể, làm rung chuyển cả căn phòng một lần nữa.

* * *

Ánh sáng vàng từ cơ thể Tâm Nhã đột nhiên bùng lên mạnh mẽ, nhưng cùng lúc, những vết nứt trên da cô lan rộng hơn. Những đường nứt chạy từ cánh tay lên vai, xuống đến chân, tạo thành những hoa văn kỳ lạ, giống như một pháp trận đang khắc sâu lên cơ thể cô.

Hơi thở của cô dần trở nên yếu ớt, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy kiên định.

Khi ánh sáng bùng lên, bóng dáng của cô dường như không còn là một con người. Cô giống như một tinh linh tỏa sáng giữa bóng tối, nhưng cơ thể ấy đang từng chút một bị phá hủy.

Mái tóc dài đen nhánh của cô bay lên, hòa quyện với ánh sáng vàng. Nhưng từng sợi tóc cũng dần chuyển sang màu trắng, như thể sức mạnh từ pháp trận đang hút cạn sinh lực của cô.

Tâm Nhã ngẩng đầu, nhìn thấy hình ảnh những tu sĩ trong ký ức – những người đã hy sinh linh hồn để phong ấn thực thể lần đầu.

Họ mỉm cười với cô, như một lời động viên cuối cùng.

"Vậy ra.. mình là người tiếp nối con đường này." Cô lẩm bẩm, nước mắt lăn dài trên má.

Ánh sáng từ cơ thể cô bùng lên mạnh mẽ lần cuối, hòa quyện với ánh sáng từ cuốn sách của Chúc Bách Tàng và pháp trận. Một vòng sáng mới, lớn hơn, bao bọc lấy thực thể, kéo nó vào trung tâm.

"Không! Các ngươi không thể giam cầm ta lần nữa!" Thực thể gầm lên, nhưng vòng sáng ấy dần ép chặt nó vào trung tâm pháp trận.

-

Khi vòng sáng khép lại, toàn bộ không gian trong đền thờ rung chuyển dữ dội. Các bức tường nứt ra, để lộ những đường rãnh phát sáng màu đỏ rực, giống như mạch máu của ngôi đền.

Trên trần nhà, các dây leo đen rơi xuống như bị thiêu cháy, để lộ một bầu trời đầy những đốm sáng xanh kỳ lạ. Từng mảng đá trên các cột trụ cũng vỡ vụn, nhưng ánh sáng vàng từ pháp trận chiếu rọi khắp căn phòng, làm mờ đi mọi bóng tối.

Khe nứt trên tường – nơi phát ra ánh sáng xanh trước đó – đột nhiên đóng lại, kéo theo những tiếng thì thầm biến mất hoàn toàn.

Trong vài khoảnh khắc, không gian trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ.

* * *

Khi thực thể bị kéo vào trung tâm pháp trận, vòng sáng khép lại, ánh sáng đen và vàng dần tan biến, để lại một không gian im lặng đầy bí ẩn.

Tâm Nhã ngã quỵ xuống, hơi thở yếu ớt, cơ thể cô như bị hút cạn toàn bộ năng lượng. Làn da cô, từng bị phủ đầy vết nứt, giờ trở nên tái nhợt, như thể tất cả sinh khí đã rời khỏi cơ thể.

Phương Nguyên bước tới, nhìn cô với ánh mắt khó đoán. Chúc Bách Tàng thu lại cuốn sách, vẻ mặt lạnh lùng nhưng có chút thỏa mãn.

"Phong ấn đã hoàn thành. Nhưng đây chỉ là khởi đầu. Thứ các ngươi đối mặt chưa bao giờ là toàn bộ sức mạnh của nó." Ông ta nói, giọng đầy ẩn ý.

"Hắn nói đúng. Đây chưa phải là kết thúc. Nhưng giờ, ta đã có thứ ta cần – ký ức phong ấn và sức mạnh của viên ngọc."

Ánh sáng từ pháp trận dần lụi tắt, để lại một căn phòng đổ nát, nơi Tâm Nhã nằm bất động, mái tóc trắng như tuyết, trong khi Phương Nguyên và Chúc Bách Tàng mỗi người một toan tính riêng.
 
Last edited by a moderator:
11,572 ❤︎ Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 7: Hậu quả của ánh sáng

* * *

Sau khi ánh sáng từ pháp trận tắt hẳn, không gian trong ngôi đền chìm vào yên lặng chết chóc. Những dây leo đen rơi xuống, hóa thành tro bụi, phủ đầy nền đá rạn nứt. Ánh sáng xanh nhạt từ cuốn sách của Chúc Bách Tàng là thứ duy nhất còn sót lại, tạo nên những vệt sáng yếu ớt trên các bức tường đá.

Phương Nguyên đứng yên giữa đống đổ nát, ánh mắt khó đoán nhìn về phía trung tâm pháp trận, nơi Tâm Nhã đang nằm bất động.

Hơi thở của cô yếu ớt, làn da tái nhợt phủ đầy những vết nứt mờ. Mái tóc đen nhánh của cô giờ đây hoàn toàn trắng như tuyết, lặng lẽ tỏa sáng dưới ánh sáng le lói từ cuốn sách cổ.

"Cô ta đã sống sót.. nhưng liệu linh hồn còn nguyên vẹn không?"

* * *

Một tiếng thở yếu ớt vang lên. Tâm Nhã mở mắt, ánh sáng vàng mờ nhạt lóe lên trong đôi mắt cô trước khi nhanh chóng tắt lịm.

"Chuyện.. gì đã xảy ra?" Giọng cô khàn đặc, yếu ớt đến mức gần như không thể nghe thấy.

Cơ thể cô đau nhức đến tận từng tế bào. Cảm giác như có thứ gì đó đã rời khỏi cô – một phần linh hồn bị hút cạn, để lại khoảng trống lạnh lẽo trong tâm trí.

Phương Nguyên bước đến gần, cúi xuống nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy toan tính.

"Ngươi đã hoàn thành phong ấn. Nhưng điều đó không có nghĩa là mọi thứ đã kết thúc," hắn nói, giọng điệu bình thản nhưng ẩn chứa một tầng sâu không rõ ràng.

* * *

Ở phía bên kia căn phòng, Chúc Bách Tàng chậm rãi bước tới, cuốn sách cổ trên tay phát ra ánh sáng yếu ớt.

"Phong ấn đã được tái tạo, nhưng sức mạnh của nó không còn như trước đây." Ông ta nói, giọng trầm ngâm: "Thực thể đó có thể bị phong ấn lần nữa, nhưng mảnh linh hồn của nó vẫn còn sót lại trong ngọc đen của ngươi."

Phương Nguyên nhếch môi cười nhạt: "Ta biết. Và chính vì thế, ta sẽ không để bất kỳ ai chạm vào viên ngọc này."

Chúc Bách Tàng nhìn hắn, đôi mắt ánh lên sự thích thú nhưng cũng đầy cảnh giác: "Ngươi nghĩ rằng có thể kiểm soát được nó sao? Viên ngọc này đã tiêu diệt những kẻ mạnh hơn ngươi rất nhiều. Sự tham lam của ngươi sẽ là con dao hai lưỡi."

"Đó là việc của ta." Phương Nguyên đáp, giọng điệu lạnh lùng: "Ngươi đã có thứ mình muốn. Giờ thì biến đi."

* * *

Trong khi hai người trao đổi, Tâm Nhã cố gắng ngồi dậy, nhưng sức lực của cô gần như đã cạn kiệt.

Cô đặt tay lên ngực, cảm nhận một luồng khí lạnh đang chảy qua mạch máu của mình. Lần đầu tiên, cô nhận ra cơ thể mình không còn như trước.

"Cơ thể mình.. không còn thuộc về chính mình. Ánh sáng đó đã lấy đi điều gì? Hay là đã để lại thứ gì khác trong mình?"

Khi cô nhìn xuống bàn tay, cô thấy những hoa văn vàng nhạt vẫn còn hiện hữu trên da mình, nhưng chúng đang dần phai nhạt, để lại những vết sẹo mờ như dấu tích của pháp trận.

Phương Nguyên liếc nhìn cô, ánh mắt sắc bén:

"Ngươi có cảm thấy khác biệt không?"

"Ta.. ta không biết." Tâm Nhã lắp bắp: "Nhưng ta cảm giác như.. có thứ gì đó đang ngủ yên trong ta."

* * *

Chúc Bách Tàng tiến lại gần hơn, quan sát Tâm Nhã một cách kỹ lưỡng. Ông ta đặt tay lên cổ tay cô, cảm nhận một luồng khí kỳ lạ.

"Thật thú vị." Ông ta nói, giọng điệu pha chút thích thú: "Cơ thể ngươi giờ đây giống như một cánh cổng – một phần của phong ấn đã hòa vào linh hồn ngươi. Nếu thực thể thoát ra lần nữa, ngươi sẽ là người đầu tiên cảm nhận được."

Tâm Nhã kinh hãi, nhưng trước khi cô kịp phản ứng, một cơn đau nhói xuyên qua đầu cô. Những ký ức mơ hồ về thực thể và pháp trận hiện lên, khiến cô cảm thấy như mình sắp bị nuốt chửng bởi bóng tối.

"Không!" Cô hét lên, ôm đầu, hơi thở dồn dập.

Phương Nguyên cau mày, đặt tay lên vai cô, truyền một luồng sáng đen nhạt để ổn định linh hồn cô.

"Hãy kiểm soát bản thân." Hắn nói, giọng sắc lạnh: "Ngươi vẫn chưa đủ mạnh để đối mặt với những gì sắp tới."

* * *

Khi mọi thứ dần ổn định, cả ba nhận ra ngôi đền đang bắt đầu sụp đổ. Các bức tường nứt vỡ, trần nhà sụp xuống từng mảng lớn, tạo nên những âm thanh chấn động vang vọng khắp không gian.

"Chúng ta phải rời khỏi đây." Chúc Bách Tàng nói, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo sự cảnh báo.

Phương Nguyên gật đầu, hắn nắm lấy cổ tay Tâm Nhã, kéo cô đứng dậy.

"Đi thôi. Nếu ngươi chết ở đây, mọi thứ ta làm sẽ vô nghĩa."

Cả ba nhanh chóng chạy ra khỏi ngôi đền, vừa kịp lúc cánh cổng đá phía sau họ sập xuống, chôn vùi toàn bộ đền thờ trong bóng tối vĩnh viễn.

* * *

Khi ra khỏi Quỷ Linh Cốc, ánh sáng mờ nhạt của mặt trời buổi sớm chiếu xuống. Cả ba người đứng trên một vách đá cao, nhìn xuống thung lũng mịt mờ phía dưới, nơi khí đen từ đền thờ vẫn bốc lên, hòa vào bầu trời.

Tâm Nhã dựa vào một tảng đá, hơi thở vẫn chưa ổn định. Cô quay sang nhìn Phương Nguyên và Chúc Bách Tàng, nhận ra rằng mỗi người trong họ đều mang theo một bí mật và những mục tiêu riêng.

"Phong ấn đã hoàn thành, nhưng mình biết đây chưa phải là kết thúc. Những gì còn lại phía trước có lẽ còn tồi tệ hơn những gì vừa xảy ra."

Phương Nguyên nhìn về phía chân trời, ánh mắt đầy toan tính. Trong lòng bàn tay hắn, viên ngọc đen tỏa ra một ánh sáng yếu ớt nhưng đầy ma lực.

Chúc Bách Tàng mỉm cười nhạt, ánh mắt thoáng hiện lên sự bí ẩn:

"Cuộc chơi mới chỉ bắt đầu."

Cả ba đứng trên vách đá, bóng tối từ Quỷ Linh Cốc cuộn lên như một lời cảnh báo, báo hiệu những nguy cơ mới đang chờ đợi họ.
 
Last edited by a moderator:
11,572 ❤︎ Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 8: Những kế hoạch ngấm ngầm

* * *

Gió lạnh thổi qua, mang theo hơi sương mờ ảo từ Quỷ Linh Cốc. Từ vách đá cao, ba bóng người đứng nhìn xuống thung lũng phía dưới, nơi khí đen từ đền thờ vẫn không ngừng bốc lên, tạo thành những đợt sóng cuộn trào như một biển chết chóc.

Phương Nguyên im lặng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào viên ngọc đen trên tay mình. Luồng ánh sáng yếu ớt từ viên ngọc không còn rực rỡ như trước, nhưng hắn có thể cảm nhận được sức mạnh khổng lồ đang ngủ yên bên trong.

Chúc Bách Tàng quay lại nhìn hai người, giọng nói pha chút giễu cợt nhưng cũng đầy ý nhị:

"Vậy là phong ấn đã hoàn thành, nhưng các ngươi có nghĩ rằng đây thực sự là kết thúc không?"

Tâm Nhã ngồi dựa vào một tảng đá gần đó, gương mặt nhợt nhạt, nhưng ánh mắt cô ánh lên sự kiên định.

"Ông đang muốn ám chỉ điều gì?" Cô hỏi, giọng khàn đặc.

Chúc Bách Tàng bật cười, đôi mắt ánh lên sự nguy hiểm: "Phong ấn có thể giữ chân thực thể, nhưng không ai biết nó có thể chịu được bao lâu. Hơn nữa.." Ông nhìn về phía Phương Nguyên: "Sức mạnh từ viên ngọc ngươi đang cầm chính là chìa khóa. Nếu sử dụng sai cách, ngươi sẽ trở thành người giải phóng nó."

* * *

Phương Nguyên từ khi tái sinh đã không còn tin vào bất kỳ giá trị thiện lương nào. Đối với hắn, thế giới chỉ được điều khiển bởi sức mạnh. Lòng người không đáng tin, và tình cảm chỉ là một thứ công cụ yếu đuối.

"Tâm Nhã chỉ là một quân cờ. Dù cô ta kiên cường đến đâu, điều đó cũng không thay đổi được sự thật rằng ta sẽ sử dụng cô ta đến khi không còn giá trị. Lòng trắc ẩn? Chỉ có kẻ yếu mới cần điều đó."

Hắn nhìn viên ngọc đen trong tay mình, ánh mắt lóe lên sự tham vọng không đáy. Với Phương Nguyên, viên ngọc này không chỉ là chìa khóa phong ấn, mà còn là thứ có thể mang lại sức mạnh vượt xa mọi giới hạn.

"Sức mạnh không có đúng sai. Nó chỉ đơn giản là công cụ để thống trị. Nếu không có sức mạnh, ngươi mãi mãi là kẻ dưới chân người khác."

Phương Nguyên không để cảm xúc làm mờ mắt. Mọi hành động của hắn đều được tính toán kỹ lưỡng, từng lời nói, từng quyết định đều hướng đến mục tiêu cuối cùng: Kiểm soát tất cả.

Hắn giúp Tâm Nhã không phải vì quan tâm, mà vì cô ta là một phần không thể thiếu trong kế hoạch. Nhưng đồng thời, hắn cũng giữ một khoảng cách nhất định, sẵn sàng vứt bỏ cô ta khi cần thiết.

* * *

Chúc Bách Tàng là một người trải đời, luôn theo đuổi tri thức và sự thật hơn bất kỳ điều gì khác. Ông ta không bị điều khiển bởi tham vọng thống trị như Phương Nguyên, nhưng sự khát khao hiểu biết đã biến ông thành một người sẵn sàng hy sinh mọi thứ để đạt được mục tiêu của mình.

"Phương Nguyên là một kẻ thú vị, nhưng hắn chỉ nhìn thấy sức mạnh trước mắt. Hắn không hiểu rằng sức mạnh lớn nhất không nằm ở thứ ngươi kiểm soát, mà là thứ ngươi hiểu được."

Đối với Chúc Bách Tàng, mỗi cuộc phiêu lưu, mỗi bí ẩn được giải mã là một bậc thang để ông tiến gần hơn đến chân lý. Ông không quan tâm đến việc kiểm soát thế giới, mà chỉ muốn hiểu rõ về bản chất của nó. Nhưng sự hiểu biết ấy cũng khiến ông ta trở nên nguy hiểm, bởi ông sẵn sàng đánh đổi tất cả, kể cả mạng sống của người khác, để đạt được tri thức.

Chúc Bách Tàng không bao giờ để lộ ý định thật sự của mình. Ông ta thường tỏ ra nhún nhường hoặc giễu cợt, nhưng thực chất mọi hành động đều được tính toán tỉ mỉ.

"Hắn nghĩ rằng hắn là kẻ điều khiển mọi thứ. Nhưng trong cuộc chơi này, không có ai hoàn toàn thắng. Ta chỉ cần chờ thời cơ, và mọi thứ sẽ thuộc về ta."

-

Trong khoảnh khắc im lặng giữa ba người, Phương Nguyên liếc nhìn Tâm Nhã, ánh mắt thoáng qua sự lạnh lẽo nhưng cũng đầy tính toán.

"Cô ta là một công cụ quan trọng, không hơn. Tâm Nhã mang trong mình mảnh linh hồn của kẻ đã phong ấn thực thể này. Nếu không có cô ta, ta sẽ không thể hoàn thiện pháp trận. Nhưng ngoài điều đó.."

Hắn nhớ lại khoảnh khắc khi ánh sáng vàng từ cơ thể Tâm Nhã hòa quyện với pháp trận. Dù ý chí của cô ta không mạnh, nhưng sự quyết tâm và sức mạnh tiềm ẩn trong cô đã tạo nên một nguồn lực không thể ngờ tới.

"Ta giúp cô không phải vì lòng tốt." Phương Nguyên lên tiếng, giọng lạnh lùng: "Ngươi vẫn còn giá trị. Nếu ngươi chết, phong ấn sẽ sụp đổ, và tất cả công sức của ta sẽ đổ sông đổ biển."

Tâm Nhã siết chặt tay, ánh mắt đầy cảnh giác: "Vậy ngươi định làm gì tiếp theo? Sử dụng ta như một công cụ cho kế hoạch của ngươi?"

Phương Nguyên nhếch môi cười nhạt: "Ngươi đoán đúng."

* * *

"Ông thì sao?" Tâm Nhã quay sang nhìn Chúc Bách Tàng: "Tại sao ông lại xuất hiện ở đây? Ông đang tìm kiếm thứ gì?"

Chúc Bách Tàng nhíu mày, nhìn xa xăm về phía Quỷ Linh Cốc, giọng ông trở nên trầm lắng hơn.

"Ta không giống các ngươi." Ông ta nói: "Ta không tìm kiếm sức mạnh để thống trị hay thay đổi thế giới. Điều ta muốn.. chỉ là sự thật. Sự thật về nguồn gốc của thực thể, về lý do nó bị phong ấn, và những gì sẽ xảy ra nếu nó được giải phóng."

Ông ta quay lại nhìn Tâm Nhã và Phương Nguyên, ánh mắt lóe lên sự tò mò sâu sắc: "Các ngươi chỉ là những mảnh ghép trong bức tranh lớn hơn. Nhưng ta cần bức tranh hoàn chỉnh, và ta sẽ làm mọi cách để có được nó."

* * *

Chúc Bách Tàng bật cười khi thấy sự cảnh giác trong ánh mắt của Phương Nguyên và Tâm Nhã. Ông ta bước lùi vài bước, cuốn sách cổ trên tay phát ra ánh sáng xanh nhạt.

"Ta không ở đây để đối đầu với các ngươi, ít nhất là chưa phải lúc này." Ông ta nói: "Nhưng hãy nhớ, bất kỳ thứ gì thuộc về phong ấn này – viên ngọc đen, ký ức phong ấn, hay chính cơ thể của cô gái này – đều là những món hàng quý giá. Và chúng sẽ có ích cho ta trong tương lai."

Phương Nguyên nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh: "Ngươi muốn gì, Chúc Bách Tàng? Đừng giả vờ như ngươi chỉ là một kẻ quan sát vô hại."

Chúc Bách Tàng cười nhạt, đôi mắt lóe lên sự thích thú: "Ta chỉ muốn chuẩn bị. Chuẩn bị cho ngày mà phong ấn này không còn giá trị, và thế giới sẽ phải đối mặt với hậu quả."

Trước khi biến mất vào màn sương mù, ông ta nói thêm, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo sự cảnh báo:

"Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Lần này, ta nhường các ngươi thắng một ván. Nhưng lần sau, cục diện sẽ khác."

* * *

Bóng tối từ Quỷ Linh Cốc vẫn dâng trào, như một lời cảnh báo. Trong khi đó, cả Phương Nguyên và Tâm Nhã đều đối mặt với những nguy cơ lớn hơn – một phần từ bóng tối bên trong họ, và một phần từ những âm mưu đang nhen nhóm trong bóng tối của những kẻ như Chúc Bách Tàng.
 
Last edited by a moderator:
11,572 ❤︎ Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 9: Nhân Sinh Trăm Thái

-

Gió từ Quỷ Linh Cốc mang theo cái lạnh của tử vong, thổi tung những tiếng thì thầm u ám vang vọng từ nơi sâu thẳm nhất. Trên vách đá cao, ba con người, ba số phận, ba câu chuyện riêng biệt đang đứng giữa ranh giới mong manh của ánh sáng và bóng tối.

Mỗi người mang trong mình một góc nhìn khác biệt về thế giới, về sự tồn tại, và chính họ – những hiện thân của nhân sinh muôn hình vạn trạng.

* * *

Phương Nguyên đứng lặng gần mép vách đá, đôi mắt lạnh lẽo không rời khỏi viên ngọc đen trong tay. Bộ trường bào màu xám bạc bị rách vài chỗ, nhưng dáng người cao lớn và khí chất uy nghi của hắn khiến kẻ khác không thể coi thường.

Ánh sáng yếu ớt từ viên ngọc đen nhảy múa trên gương mặt sắc bén của hắn, phản chiếu tham vọng không đáy.

"Nhân sinh vốn là một ván cờ. Ta từng là quân cờ yếu nhất, bị người khác đẩy đi không thương tiếc. Nhưng giờ đây, ta là kẻ nắm giữ bàn cờ. Sức mạnh này.. nó sẽ đưa ta vượt qua tất cả, kể cả quy luật của thiên địa."

Hắn nhìn xuống bóng tối từ Quỷ Linh Cốc, nơi bóng đen dâng trào như một cơn sóng dữ, trong lòng chỉ có một suy nghĩ:

"Chỉ cần mạnh hơn, không điều gì có thể ngăn cản ta."

Nhưng sâu trong tâm trí, một giọng nói nhỏ bé vang lên:

"Ngươi đã mất gì để có được sức mạnh này? Liệu có ngày nào ngươi cũng sẽ trở thành kẻ bị nuốt chửng?"

Hắn lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ ấy, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tâm Nhã.

* * *

Tâm Nhã ngồi tựa vào một tảng đá lớn, đôi mắt to tròn giờ đây ánh lên sự mệt mỏi nhưng không kém phần kiên định. Mái tóc trắng dài của cô phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt từ bầu trời mờ đục, những lọn tóc bay nhẹ trong gió như mang theo dấu tích của đau thương và hi sinh.

Những vết nứt vàng nhạt trên tay cô nhắc nhở về vai trò của mình trong trận phong ấn. Cơ thể cô yếu ớt, nhưng nội tâm cô thì không.

"Mình chưa từng muốn gánh vác trách nhiệm này. Nhưng nếu không phải mình, thì ai? Nhân sinh không phải lúc nào cũng cho ta lựa chọn. Nhưng ta có thể chọn cách đối mặt với nó."

Cô nhớ lại cuộc sống trước đây, những giấc mơ bình dị trong thế giới hiện đại. Nhưng giờ đây, cô biết rằng không còn đường quay lại.

"Ta không hiểu hết những gì đang xảy ra." Cô nghĩ: "Nhưng ta hiểu một điều: Nếu để bóng tối này chiến thắng, sẽ không còn gì cả."

* * *

Đứng cách hai người không xa, Chúc Bách Tàng im lặng nhìn về thung lũng phía dưới. Cuốn sách cổ trong tay ông tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, soi rọi gương mặt gầy gò nhưng đầy bí hiểm của ông.

"Nhân sinh là gì? Là một chuỗi những lựa chọn, những mâu thuẫn, và những hậu quả. Phương Nguyên là hiện thân của tham vọng. Cô gái này là ý chí trong nghịch cảnh. Còn ta.. ta chỉ là một kẻ quan sát, ghi lại mọi thứ để tìm kiếm sự thật."

Ông liếc nhìn viên ngọc đen trong tay Phương Nguyên, rồi ánh mắt lại chuyển sang Tâm Nhã.

"Nhân sinh trăm thái." Ông lẩm bẩm: "Mỗi người đều có một vai trò, và không ai thoát khỏi nó."

* * *

Từ sâu trong Quỷ Linh Cốc, bóng tối bất ngờ bùng lên, mạnh mẽ và cuồn cuộn như một con thú vừa bị thương. Luồng khí đen cuộn trào, mang theo những tiếng thét ghê rợn, như hàng ngàn linh hồn bị nguyền rủa đang cố gắng thoát khỏi ngục tù.

Tâm Nhã cảm nhận được áp lực khổng lồ, cơ thể cô như bị ép xuống bởi một sức mạnh vô hình. Cô quỵ xuống, đôi tay run rẩy ôm chặt lấy ngực.

"Thứ đó.. chưa bị giam cầm hoàn toàn." Cô nói, giọng thở gấp.

Phương Nguyên siết chặt viên ngọc đen, ánh mắt hắn trở nên sắc bén hơn: "Nó đang thử thách chúng ta."

Chúc Bách Tàng vẫn đứng yên, đôi mắt sâu thẳm như đang đọc vị bóng tối.

"Thực thể đang để lại dấu vết của nó. Nó không muốn bị lãng quên. Đây không chỉ là bóng tối, mà còn là một thông điệp."

* * *

Khi mặt đất bắt đầu rung chuyển, Chúc Bách Tàng bước lùi vài bước. Ông biết rằng đây không phải lúc để can thiệp. Những gì ông cần đã được quan sát và ghi chép lại.

"Ta không ở đây để chiến đấu với các ngươi, cũng không phải để cứu các ngươi." Ông nói, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo sự cảnh báo: "Nhân sinh là một ván cờ lớn, và mỗi người phải tự đi con đường của mình."

Phương Nguyên quay đầu, ánh mắt lạnh lùng:

"Ngươi là một kẻ quan sát, nhưng sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị cuốn vào. Không ai đứng ngoài cuộc chơi này."

Chúc Bách Tàng mỉm cười nhạt, ánh mắt lóe lên sự sắc bén:

"Ngươi nói đúng. Nhưng khi ta tham gia, đó sẽ là lúc ngươi không còn cơ hội."

Ông quay người, bước vào màn sương mù, để lại hai người trên vách đá với bóng tối đang bủa vây.

* * *

Phương Nguyên và Tâm Nhã đứng yên, nhìn bóng tối cuộn trào từ Quỷ Linh Cốc.

"Nhân sinh là một ván cờ. Chỉ những kẻ mạnh nhất mới có quyền thay đổi kết cục."

"Nhân sinh không chỉ là sự sống và cái chết, mà là cách ta đối mặt với mọi thứ. Dù thế nào, ta sẽ không để bóng tối này thắng."

Bóng tối từ Quỷ Linh Cốc tiếp tục dâng cao, như một lời nhắc nhở rằng nhân sinh có trăm thái, và mỗi người đều phải chọn cách đi con đường của mình.
 
Last edited by a moderator:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back