Thoắt cái đã hai năm trôi qua. Tôi và Quân cũng trở thành người yêu đã lâu nhưng dạo gần đây, ở Quân hình như có điều gì đó tôi vẫn chưa biết. Đôi lúc Quân đột nhiên biến mất vài ngày liền, có khi cả một tuần. Khi quay lại thì cứ gãi đầu cười cười, nói với tôi rằng có việc.
Tôi đâu có ngu.
Tôi đã âm thầm tìm hiểu, từ bố mẹ tôi đến thằng Nhân, đến bố mẹ Quân, ai cũng nói không có chuyện gì.
Tôi chỉ thấy họ buồn buồn.
*
Hết lớp Mười hai, Quân không thi Đại Học, chỉ ở nhà đàn, rồi đi thi, hay làm part-time ở một tiệm cafe trong thị trấn. Tôi hỏi tại sao, Quân chỉ cười. Tôi thắc mắc tại sao lúc nào Quân cũng có thể cười như thế. Gần hai năm quen nhau, tôi rất ít khi thấy Quân buồn, cũng chưa từng thấy Quân khóc.
Mãi cho đến một ngày, Quân đã kể cho tôi nghe một bí mật rất ít người biết về Quân. Ngay giây phút ấy, tôi đã ước rằng, điều tôi nghe không phải là sự thật.
...
- Này, Quân đang dẫn em đi đâu đấy? - Tôi vừa hỏi vừa níu áo Quân, bước từng bước theo cậu.
- Từ từ nào...
Quân dùng tay rẽ những nhánh cây trước mặt sang một bên, chầm chậm tiến về phía trước. Từng vạt nắng vàng ươm được những nhánh cây cắt vụn thành những đốm sáng li ti, rơi trên mặt đất, trên vai và trên tóc bọn tôi. Trông Quân lúc này đẹp đến lạ.
- Tới rồi!
Tôi dường như bị choáng ngợp bởi khung cảnh trước mặt. Một con suối nhỏ với những bậc đá nhô trên trên mặt nước. Tiếng suối róc rách hòa cùng tiếng chim trên cành cây cao vút. Không khí lành lạnh, ướt sũng nước.
Tôi và Quân ngồi trên một khúc gỗ mục cạnh bờ suối. Khi tôi chưa kịp nói gì, Quân đã lên tiếng trước.
- Tâm, xin lỗi. Đáng ra anh phải nói cho Tâm biết điều này sớm hơn.
Và Quân bắt đầu kể. Cậu ấy kể về căn bệnh của mình. Rằng căn bệnh này làm sức khỏe của cậu khá yếu. Đó là lí do Quân chẳng chơi được những môn thể thao cần sức khỏe như bạn bè, ngay cả môn thể thao cậu thích nhất là bóng rổ. Rằng căn bệnh này chỉ cần phát bệnh là có thể nguy hiểm đến tính mạng của bản thân.
Giờ thì tôi đã biết, lí do của những lần Quân đột nhiên biến mất.
- Anh xin lỗi. Đáng ra lúc trước anh không nên tỏ tình với Tâm nhỉ ? Như thế thì Tâm sẽ ít buồn hơn. Với lại, anh cũng không ngờ được thời gian gần đây bệnh lại chuyển biến xấu đi nhiều...
- Quân, đừng nói nữa. Nếu Quân không nói lời tỏ tình trước thì em cũng làm chuyện đấy thôi. Dù sao đi nữa, tình cảm của em dành cho Quân vẫn thế.
Tôi siết chặt tay Quân. Quân lại cười, một nụ cười quá đỗi bình yên.
Còn tôi thì khóc.
*
Tôi thở dài, kết thúc hồi tưởng của mình rồi tiếp tục uống ly cafe đã nguội ngắt và chuyển sang một màu đen đặc.
Quân đã dừng chân ở tuổi mười chín, đã không bước tiếp quãng đường còn lại cùng tôi.
Tôi không dám hứa với Quân sau này tôi sẽ không yêu ai nữa, nhưng có lẽ những cảm xúc ngọt ngào mà Quân đem đến cho tôi sẽ chẳng bao giờ phai mờ.
Tôi chắc chắn thế.
*
- Tâm ơi anh bảo này, sau này cấm Tâm quên anh, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, nhé !
- Ừ ừ, em hứa em hứa mà.
- Thế giới này còn nhiều điều quá, ra đi sớm cũng tiếc. Anh chẳng muốn rời xa nơi này chút nào. Hi vọng thời gian của anh sẽ kéo dài hơn, để anh được ở bên Tâm lâu hơn chút nữa.
Một nụ hôn dưới nắng, hay đúng hơn chỉ là một cái chạm môi, nhẹ như một cơn gió.
Là một cơn gió thoảng nhưng hương vị ngọt ngào của nó sẽ chẳng bao giờ mất đi.
Nắng chiều nhuộm màu lá. Quả thật rất đẹp.
Piano - Hoàn.