Truyện Teen Piano - Selcouth

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi selcouth, 14 Tháng bảy 2018.

  1. selcouth :> I'm nothing.

    Bài viết:
    11
    37.jpg

    Tên truyện: Piano

    Tác giả: Selcouth (ltnh132)

    Thể loại: truyện ngắn, tiểu thuyết thiếu niên

    Số chương: 5

    Văn án:



    Danh sách chương:


     
    Muối, Nguyễn NguyễnKaito Kogarashi thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng bảy 2018
  2. selcouth :> I'm nothing.

    Bài viết:
    11
    Chương 1: Chuyện mình bắt đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Một chiều tháng sáu mưa to

    Tiếng đàn thương nhớ vang lên từng hồi

    Một chiều tháng sáu buồn tênh

    Đàn kia đã dứt tim đây cũng ngừng."

    - Này, định bao giờ lấy chồng mà giờ vẫn chưa có người yêu?

    Cái An vừa khuấy khuấy ly cafe của mình, vừa giương đôi mắt bất mãn lên nhìn tôi. Tôi thì đã quá quen với câu hỏi này suốt hai năm nay nên chỉ ậm ờ cho qua.

    - Chẳng biết đâu, đừng có hối tao.

    - Hai mươi bốn tuổi vẫn ế chỏng chơ trong khi mày nhìn xem, cái Linh, cái Thảo đều tay trong tay với người yêu của mình cả rồi. Mỗi mày là năm nào cũng Valentine một mình, Giáng sinh một mình thôi, không thấy buồn hả?

    - Không.

    Mẹ tôi từng nói tôi là đứa cố chấp nhất trong ba anh em, mà cũng là đứa tình cảm nhất. Ngày còn bé, tôi luôn cãi lại mẹ rằng, con không phải là người tình cảm đâu, mẹ thì lắc đầu bảo, chờ xem, có ngày mày sẽ chết lên chết xuống vì tình cảm chứ không phải lý trí đâu con ạ. Mãi cho đến khi tôi lớn hơn một chút thì tôi mới tin lời mẹ. Biết bao nhiêu năm rồi, vậy mà tôi vẫn ôm ấp trong lòng thứ tình cảm với một người con trai, vẫn không đứng lên nỗi vì nỗi buồn cứ đè nặng lên vai từng ngày. Mối tình thứ hai của tôi dường như là quá sâu đậm, nó che khuất quá khứ của mối tình đầu. Và dường như, cũng che khuất trái tim tôi đến tận bây giờ, tôi vẫn còn mắc kẹt trong quá khứ ấy, kẹt lại trong những kỉ niệm xưa cũ nhưng đẹp đến nao lòng.

    Bao nụ cười, bao giọt nước mắt, tôi chẳng thể nào quên được.


    *

    6 năm trước, là điểm khởi đầu..

    Phố lên đèn. Tôi thong dong dạo bước trên con phố quen thuộc. Đêm hè, trời mát lạnh.

    Vì là một con phố nhỏ nên đêm về, nó yên tĩnh đến mức dù tôi bước từng bước rất khẽ nhưng vẫn nghe rõ, rất rõ từng bước chân của mình. Nghe rõ cả tiếng xào xạc khi có một cơn gió nhẹ trong suốt khẽ luồn qua vòm lá xanh lung linh dưới ánh đèn đường nhợt nhạt. Nghe rõ cả tiếng chim mẹ khe khẽ ru chim non vào giấc ngủ an yên.

    Từng bước chân tôi cứ chầm chầm bước về phía trước, không có điểm dừng. Đáng ra giờ này tôi phải ở lớp violin như mọi hôm nhưng có một chuyện xảy ra làm thay đổi tất cả.

    Tôi đã nghỉ học ở lớp violin. Lí do có vẻ hơi vô lí, đó là vì một người con trai. Bởi bây giờ, những khi đến lớp violin tôi không còn vui, không còn háo hức như trước nữa. Đâu còn ai đứng chờ tôi nơi cửa lớp vào mỗi buổi học, đâu còn ai cười nói với tôi trong giờ giải lao, đâu còn ai xoa đầu khen tôi đàn tốt mỗi khi lớp học kết thúc.

    Người đầu tiên tôi yêu, hay còn gọi là mối tình đầu, đã cắt đứt thứ tình cảm ấy sau hơn một năm yêu nhau. Tôi không biết có phải tình cảm tôi dành cho người đó lớn quá hay không, mà sau khi tôi quên được cảm xúc dành cho người đó thì tôi cũng không thể mở lòng với ai được nữa.

    Tôi đã nghĩ như vậy. Đã từng.

    Một cơn gió lạnh lướt qua khiến tôi vô thức rùng mình rồi xoa xoa hai bàn tay vào nhau, và hạt mưa đầu tiên chợt rơi xuống.

    Đến hạt mưa thứ hai.

    Thứ ba.

    Từng giọt nước mưa trong suốt cứ vô tình rơi mặc do cảm xúc của tôi (và hẳn là nhiều người khác nữa) chuyển biến xấu đi. Mưa mỗi lúc một lớn hơn, rơi mỗi lúc một nhanh hơn. Chúng rơi vỡ trên mặt đường lạnh lẽo.

    Tôi lấy hai tay che đầu, chạy vội đến trước cổng của một ngôi nhà nhỏ để trú mưa. Thật may cho tôi là cổng ngôi nhà này được thiết kế dạng có mái che (kiểu như là người xây nó cố tình xây như thế bởi đoán trước được hôm nay tôi sẽ trú mưa vậy).

    Trong lúc đang hất mái tóc để những giọt nước mưa rơi xuống khỏi tóc tôi thì chợt, bên tai tôi văng vẳng một âm thanh quen thuộc. Âm thanh nhẹ nhàng và ngân vang ấy.

    Âm thanh đó, là tiếng đàn piano. Mất một lúc để tôi nhận ra đây là bài Sakura Iro.

    Hình như, tiếng đàn phát ra từ ngôi nhà này thì phải.

    Tôi tò mò nhìn vào bên trong, mảnh sân nhỏ với những chiếc đèn lồng nấp kĩ càng sau những bụi hoa be bé, cố gắng vận dụng hết khả năng nghe ngóng của mình để xác định chính xác vị trí mà tiếng đàn phát ra.

    Nơi đó, chính là căn phòng bên phải của ngôi nhà, nơi có bức tường kính trong suốt có thể nhìn thẳng ra con đường chính (và đương nhiên bên ngoài cũng nhìn được vào trong), trước mặt còn có một cây bằng lăng tím đang nở rộ.

    Tôi đứng ngẩn ra nhìn cậu con trai đang ngồi trong căn phòng ấy qua lớp kính. Đôi bàn tay cậu ấy lướt đều trên những phím đàn đen trắng. Đôi mắt nhắm hờ hững, mái tóc thì bay nhè nhẹ khi có một cơn gió mát lạnh thổi vào. Tôi cứ đứng yên như vậy cho đến khi bản nhạc kết thúc. Mưa cũng vừa tạnh. Cậu ấy nhấc tay lên khỏi những phím đàn. Từ từ mở mắt ra.

    Có một điều là tôi không thể ngờ được.

    Cậu ấy lập tức quay ra cổng, ánh mắt cậu ấy nhìn tôi.

    Và cậu ấy cười.


    *

    Bắt đầu từ giây phút ấy, tôi, đã bị cuốn vào cuộc đời cậu.
     
    MuốiNguyễn Nguyễn thích bài này.
    Last edited by a moderator: 11 Tháng chín 2020
  3. selcouth :> I'm nothing.

    Bài viết:
    11
    Chương 2: Trời sắp đặt cả rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Tôi trở về nhà với tâm trạng ngỡ ngàng đến khó tả. Một lúc lâu sau, khi đã nằm yên trên giường, tôi vẫn còn cảm thấy bối rối cực độ. Chẳng lẽ cậu ấy biết tôi đứng nhìn cậu ấy từ đầu à?! Hay chỉ là vô tình mà thôi?

    Nhưng...

    Tại sao cậu ấy lại cười nhỉ? Cả ánh mắt của cậu ấy nữa, nó rất...rất... khó tả.

    Càng nghĩ tôi lại càng thấy... bối rối. Mười tám năm sống trên đời chưa có ai nhìn tôi rồi cười như thế cả, đã vậy còn là lần gặp đầu tiên. Trằn trọc mãi vẫn chưa tìm được lời giải đáp cho thắc mắc của mình, tôi quyết định... đi ngủ. Tuổi xuân và thời gian không dư thừa để cúng cho những suy nghĩ vẩn vơ mãi không có lời giải đáp.

    Tôi nhớ có một người đã nói rằng : "Thời gian thật quí giá khi ta sử dụng nó vào việc ngủ."

    Thật sự rất chuẩn.


    *
    - Này này bà chị già, dậy mau dậy mau. Bố bảo dậy đi đâu ấy kìa. - Một giọng nói cực kì nam tính vang lên kèm theo tiếng đập cửa đầy thô bạo đẩy tôi rơi khỏi giấc mơ mà chính tôi cũng chẳng nhớ lúc đó mình mơ thấy gì.

    Tôi lồm cồm ngồi dậy, khẽ nheo mắt vì ánh nắng mắt trời buổi sớm hắt qua ô cửa sổ rồi gào lên:

    - Thằng điên. Tao dậy rồi. Đập cửa vừa thôi, cửa mà hư là tao lấy cái thân mày làm cửa đấy.

    - Tao chỉ nguyện làm cửa cho gái đẹp. Còn mày thì vứt, mơ đi.

    Tôi đứng dậy rồi đi thẳng về phía cửa, không quên với tay lấy cuốn vở đặt trên bàn.

    BỐP!!

    - Mày bớt hạ thấp chị mày đi. Biến xuống lầu, nhanh. Tí tao xuống.

    - ...

    Chủ nhân của giọng nói kia vừa xoa xoa trán vì cuốn vở vừa hạ cánh ngay đúng trọng tâm vừa thấp giọng chửi thề, còn tôi thì hất mặt lên vênh váo rồi đóng sầm cửa lại.

    Một ngày mới, lại bắt đầu, có vẻ không suôn sẻ cho lắm.

    *
    Tôi và thằng Nhân - em trai tôi - ngồi ngay ngắn trước mặt bố mẹ, chuẩn bị đủ tinh thần để nghe những gì bố mẹ tôi sắp nói.

    À, phải giới thiệu một chút chứ nhỉ.

    Nguyễn Thanh Nhân - đứa con út của gia đình tôi. Nó là em sinh đôi với tôi. Không biết bạn có nhận ra không, nhưng tên hai chị em tôi ghép lại là Nhân - Tâm đấy!

    Có điều...

    Tại sao tên tôi lại phải đứng sau tên nó cơ chứ?

    Chợt, mẹ tôi lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:

    - Hôm nay, trời đẹp (?!), nên bố mẹ muốn đưa hai đứa đến nhà một người, à nhầm, ba người. Là nhà bạn của bố mẹ.

    "Ô hay ! Bạn của bố mẹ thì liên quan gì đến con nhỉ?" Tôi nghĩ.

    Chưa kịp hỏi ngược lại, thì thằng Nhân đã lên tiếng :

    - Bạn của bố mẹ thì liên quan gì đến bọn con?

    "Hay lắm Nhân, đúng là chị em tâm linh tương thông." Tôi vẫn tiếp tục nghĩ.

    Mẹ tôi nhún vai, cười cười:

    - Vì đó là bạn thân của bố mẹ nên hai con phải đi cho biết.

    Không hiểu sao nhưng tôi thấy nụ cười của mẹ tôi hơi nguy hiểm. Hình như bà nhìn tôi. Chẳng lẽ nụ cười ấy là dành cho tôi à?

    "Nhưng bạn thân của bố mẹ có ai mà mình không biết đâu nhỉ?" Tôi lại nghĩ và toan lên tiếng thì thằng Nhân đã nhanh hơn.

    - Bạn thân của bố mẹ là ai, sao bọn con không biết?

    - Hai con chưa gặp nên chưa biết đấy. Mới có thằng Thắng biết thôi.

    À, Thắng là tên anh hai của tôi. Anh ấy hiện đang là sinh viên của Đại học Bách Khoa.

    Mẹ tôi vừa dứt lời thì thằng Nhân đã (giả vờ) hí hửng nhìn bố mẹ, nói đùa:

    - Thế nhà họ có cô bé nào xinh xinh không ạ?

    - Hình như... không. - Bố tôi xoa cằm.

    Thằng Nhân ( lại giả vờ) ủ rũ rồi dựa hẳn lưng vào ghế, giương đôi mắt đẹp vô ngần của nó lên nhìn bố mẹ như muốn nói rằng nó sẽ ở nhà chứ chẳng đi đâu. Chợt, mẹ tôi lên tiếng:

    - Nhưng có một đứa con trai đấy.

    Lần này thì thằng Nhân hí hửng thật, có lẽ là nó nghĩ là sắp có bạn mới. Trong khu phố nhỏ này dường như chẳng có ai trạc tuổi bọn tôi, nên việc kết bạn gần nhà của thằng Nhân có chút trở ngại. Nó luôn than thở với tôi rằng sao chẳng có ai cùng trèo cây hái trái với nó, cùng nó tụ tập ăn tối và tập uống bia như những chàng trai anh em chí cốt. Giờ thì có rồi đấy.

    - Thằng bé tên Quân, mười bảy tuổi. - Mẹ tôi lại nhún vai, nhìn tôi (chứ không phải nhìn kẻ đang hí hửng kia), cười cười.

    Nụ cười này còn nguy hiểm hơn ban nãy gấp ngàn lần.

    Thằng Nhân cười. Tôi thì muốn khóc.

    Nhân à, mày vui nhưng chị mày đâu có vui. Chị mày hình như sắp bị đưa đi xem mắt đây này.

    Theo như bố mẹ tôi nói thì bạn thân của bố mẹ tôi vừa chuyển nhà đến vào hôm qua. Sự thật thì vì đang là năm cuối cấp nên tôi học khá nhiều, không chú ý lắm đến những người trong khu phố ngoại trừ nhà hàng xóm bên phải, nhà hàng xóm bên trái và nhà hàng xóm ở đối diện. Cho nên có người mới chuyển đến tôi cũng chẳng hay.

    Thằng Nhân vẫn chăm chú nghe nhạc từ ipod, có vẻ như nó không tò mò lắm về những người mà chúng tôi chuẩn bị gặp mặt.

    *
    Chưa đầy năm phút sau, chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà có cánh cổng trắng với mái che và dàn hoa ti-gôn hồng. Từng bông hoa ti-gôn nhỏ xíu khẽ rời cành khi một cơn gió lướt qua. Ngôi nhà với mảnh sân nhỏ và cây bằng lăng tím nở rộ.

    Ngôi nhà này, chính là điều bất ngờ đầu tiên trong ngày đối với tôi.

    Bước xuống xe mà tâm trí tôi lâng lâng khó tả. Bản nhạc đêm qua lại tiếp tục văng vẳng trong đầu, hình ảnh cậu con trai đó lại tiếp tục hiện về trong suy nghĩ.

    Mọi chuyện, cứ như là do định mệnh sắp đặt.
     
    Nguyễn NguyễnKaito Kogarashi thích bài này.
  4. selcouth :> I'm nothing.

    Bài viết:
    11
    Chương 3: Hình tượng sụp đổ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ấn tượng đầu tiên khi bước vào trong nhà là bên cạnh bộ bàn ghế salon có một hồ cá với hòn non bộ, hồ được rẽ thêm một nhánh chạy quang khu vực bàn ghế, như một dòng suối nhỏ vậy. Từ bé đến giờ tôi chưa từng vào nhà ai được thiết kế đẹp như thế này, phòng khách khá rộng cùng rất nhiều cây kiểng trang trí.

    Ớ phía bên phải là một căn phòng với bức tường bằng kính có thể nhìn thẳng ra phòng khách và mảnh sân nhỏ phía trước. Có một cây đàn piano và những kệ, tủ đặt san sát nhau, bên trong đặt rất nhiều huy chương và cúp. Của ai trong nhà nhỉ?Có phải là cậu con trai tôi gặp tối qua hay không?

    Đang ngẩn ngơ thì dòng suy nghĩ của tôi bị cắt đứt bởi một giọng nữ rất dịu dàng:

    - Mọi người tới rồi à. Ngồi đi. Lâu quá không gặp, nhỉ!

    Có lẽ đây là cô chủ nhà. Một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt hiền từ.

    - Chào Vy. Lâu quá không gặp!

    Cô Vy cười tươi ôm lấy mẹ tôi, hình như cả hai người lâu lắm rồi chẳng gặp mặt nên mới mừng rỡ như thế. Cô kéo mẹ tôi ngồi xuống ghế rồi gọi chúng tôi ngồi xuống cùng cô. Sau khi cả nhà tôi đã yên vị thì chồng của cô cũng bước ra vẫy tay với bố mẹ, nhìn bọn tôi cười hiền rồi ngồi xuống ghế đối diện, cạnh bố tôi. Đó là chú Phong.

    Tôi với thằng Nhân rồi yên một lúc lâu lắng nghe hai bên ôn lại chuyện cũ, vẫn chưa hiểu lí do tại sao mình phải đến đây hôm nay. Chợt, chú Phong quay sang hỏi:

    - Hai đứa lớn quá nhỉ! Năm nay các cháu bao nhiêu tuổi rồi?

    - Dạ mười tám. - Tôi và thằng Nhân đồng thanh.

    - Thế hơn thằng con cô một tuổi à? - cô Vy cười rồi quay sang mẹ tôi - Thế phải làm sao đây nhỉ?

    Mẹ tôi khoát tay rồi cười khá là nguy hiểm, nói:

    - Có sao đâu bạn hiền. Hơn một tuổi chứ có phải mười tuổi đâu mà lo.

    Tôi ngẩn ra một lúc rồi cũng dần hiểu ra ý mẹ tôi và cô Vy là gì, quả thật đúng y những gì tôi đoán khi sáng, thằng Nhân cũng hiểu và cố gắng nhịn cười rồi liếc sang nhìn tôi bằng ánh mắt trêu ngươi kinh khủng.

    Nói thật, tôi chưa thấy thằng em trai nào khốn nạn như nó cả.

    Bố tôi cười một lúc rồi lên tiếng:

    - Mà Quân đâu rồi, nãy giờ không thấy mặt thằng bé nhỉ.

    - Hình như nó ngủ chưa dậy. - Chú Phong nói rồi nói nhỏ gì đấy với cô Vy.

    Tôi không biết chú nói gì, tôi chỉ biết khi cô Vy nghe xong thì đứng dậy đi đâu đó. Một lúc sau, cô quay lại với một đứa con trai.

    Tim tôi đập lệch đi một nhịp khi thấy cậu con trai ấy. Đúng là cậu con trai đêm qua. Nhưng mà sao mới lần gặp đầu tiên (hay lần thứ hai?!) mà đã làm mất cảm tình vậy chứ? Nhà có khách, mà cậu ấy đánh quả quần cộc với áo ba lỗ (?!), đầu tóc rối xù lên vì chưa chải, trông chẳng ăn nhập gì với cách ăn mặc lịch sự của cô Vy và chú Phong.

    Ấn tượng của tôi về cậu ấy giảm đi phân nửa, tôi nhìn cậu ấy bằng nửa con mắt, còn thằng Nhân thì cười thích thú rồi ngang nhiên đi đến khoác vai cậu con trai kia.

    - Quân, con trai cô chú. Mười bảy tuổi. Nó thích đàn piano, mấy cái huy chương với cúp trong tủ kia là của nó hết đấy.


    Quân nhìn tôi, miệng khẽ nhích lên, mà chỉ nhích một bên thôi mới là vấn đề đáng nói. Ấn tượng tốt của tôi dành cho Quân lui về con số 0 và ấn tượng xấu có vẻ đang dần xuất hiện.

    - Mày giỏi nhờ. Đâu như bà Tâm, mười tám tuổi xuân rồi mà chưa được tí thành tựu gì, violin học mãi cũng không xong, ha ha! - Thằng Nhân vỗ vai Quân rồi cười lớn làm mặt tôi tối sầm lại. Nhân ơi, hay mày với cậu ta thành một cặp luôn đi để chị mày thoát khỏi vụ mai mối này.

    Mẹ tôi lườm thằng Nhân một cái rồi nhìn Quân, nói:

    - Quân đàn cô chú nghe một bài được chứ?

    - Vậy cô chú đợi con một chút ạ.

    Quân đáp rồi về lại phòng để sửa sọan lại quần áo chỉnh tề. Không lâu sau thì cậu đã ngồi trước đàn piano và bắt đầu lướt những ngón tay trên phím đàn.

    Nếu như tôi không lầm thì đây là bài Sakura iro mau koro. Quân đàn gần như là không trật nhịp nào, đàn rất chuẩn, rất hay. Tôi lại nhớ đến hình ảnh của Quân vào đêm hôm trước, giống hệt như lúc này. Hờ hững. Lãng tử. Và thu hút.

    Khi cậu ấy đàn xong thì cũng là lúc bố mẹ tôi và thằng Nhân thay nhau khen ngợi.

    - Chà, Quân đàn hay thật.

    - Từ trước đến giờ cô mới thấy ai trẻ vậy mà đàn hay như Quân đấy!

    - Tao khoái mày rồi đấy Quân.

    Quân cười với mọi người rồi quay sang nhìn tôi, thay nụ cười kia thành kiểu cười khiêu khích.

    Tôi gượng cười đáp lại.

    - Chào...bà chị.

    - Mười tám tuổi. Chị được rồi. Gọi bà chị nghe già lắm. - Tôi lườm.

    Quân vẫn trung thành với nụ cười khiêu khích trên môi, nhún vai:

    - Thì già thật mà.

    Cô Vy trừng mắt nhìn Quân, còn thằng Nhân cười như điên và vỗ vai Quân bôm bốp. Tôi tối sầm mặt, cứng đơ người không biết nói thêm lời nào.

    Ấn tượng tốt của tôi về Quân đã lùi về số âm. Ấn tượng xấu thì bắt đầu gia tăng.

    - Chị không già, nhé!

    - Thế không gọi bà chị nữa. Không già thì gọi em vậy.

    Những từ chửi thề lần lượt hiện lên trong đầu tôi. Ai cho tôi lương thiện?
     
  5. selcouth :> I'm nothing.

    Bài viết:
    11
    Chương 4: Cuộc đời cua khét không thể đỡ được

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Tính đến bây giờ thì đàn được bao lâu rồi, hay cũng mới đàn gần đây? - Tôi ngồi vắt vẻo trên chiếc xích đu nhà Quân, hỏi. Rồi chợt nhận ra câu hỏi của mình sao mà ngu đến thế.

    Nếu mới biết đàn thì huy chương với cúp đâu ra cả tủ.

    - Biết đàn thì lâu rồi, nhưng tham gia các cuộc thi đàn thì chỉ mới hai năm gần đây thôi. - Quân nhún vai, trả lời.

    Hai năm mà biết bao nhiêu là huy chương và cúp thế này thì quả là đáng khâm phục thật!

    Mà có vẻ Quân với thằng Nhân khá là hợp nhau. Tính tình thì quái dị, thích troll người khác. Thích bóng rổ. Yêu âm nhạc. Cả game cũng chơi giống nhau. Trước giờ tôi cứ nghĩ thằng Nhân là sinh vật lạ hiếm hoi còn sót lại trên Trái Đất, một thằng con trai mười tám tuổi, mười tám năm cuộc đời không đụng vào League of Legend hay CrossFire, suốt ngày chỉ cắm game về nhạc. Ấy vậy mà vẫn còn Quân chèo chung thuyền với nó, chỉ trung thành với Cytus, Deemo hay VOEZ,... Không giống tôi, ngoài gia đình và violin, thì game chiến thuật, nhập vai hay RPG là nguồn sống.

    Hình như hai thằng này chỉ khác nhau độ tuổi, cái mặt, dòng máu và một điểm nữa, là Quân thích piano, thằng Nhân thích guitar.

    Hết.

    *

    Kể ra cũng lạ, thế quái nào bọn tôi chỉ vừa gặp nhau tầm một tháng gần đây mà nói chuyện thoái mái, tự nhiên kinh khủng, cứ như là thân nhau lâu năm lắm lắm rồi vậy. Hay đơn giản chỉ vì...

    .

    .

    Tôi là con người dễ mến, hòa đồng từ bé?!

    - Quân, biết đàn My soul, your beats! không?

    Bỗng dưng tôi quay sang hỏi Quân như thế. Bài này là bài tôi nghe đi nghe lại cả tỉ lần sau khi chia tay Vũ - mối tình đầu - để gặm nhấm nỗi đau, tại vì tôi thấy nó buồn buồn.

    Nghĩ lại thấy mình vớ vẩn thật!

    - Biết.

    Quân nhìn tôi, trả lời nhanh rồi đi vào nhà, bước vào căn phòng nhỏ với bức tường kính và cây đàn piano quen thuộc.

    Tôi mỉm cười đi sau lưng Quân, chợt nhận ra Quân cao hơn tôi rất nhiều. Dù có lớn tuổi hơn nhưng chiều cao của tôi vẫn không thể vượt qua được một cậu con trai mười bảy.

    Quân cao nhưng gầy, thân hình cậu ấy trông không được khỏe khoắn như thằng Nhân.

    Nhẹ kéo rèm cửa sang một lên để ánh sáng tự nhiên tràn vào phòng, tôi ôm con Meo, con chó Alaska nhỏ của Quân vào lòng, ngồi háo hức chờ Quân đàn tôi nghe.

    Này, đừng vội nghĩ tôi là loại con gái vớ vẩn thích thú với con trai gì đó. Loại ấy đầy rẫy ngoài đường chứ tôi thì không phải vậy. Đơn giản chỉ là tôi háo hức muốn nghe đàn mà thôi.

    Khi những nốt nhạc đầu tiên vang lên, tôi có cảm tưởng như mọi âm thanh xung quanh đều im bặt, không khí lắng xuống hẳn để nhường chỗ cho tiếng đàn.

    Quân sở hữu bàn tay trời phú để đàn piano, những ngón tay dù gầy nhưng dài và rất linh hoạt. Có lẽ định mệnh đã quyết Quân và piano là dành cho nhau. Tôi thích nhìn tay Quân lúc đàn, đúng hơn là tôi thích nhìn tay của những cậu con trai đàn piano.

    Tôi thừa nhận là tôi chẳng ưa cái kiểu suốt ngày troll tôi của Quân chút nào cả, nhưng tôi thật sự rung động khi nhìn Quân, nhất là khi cậu ấy đàn.

    Cảm giác này, đã lâu rồi tôi không cảm nhận được, có lẽ là từ khi tình cảm của tôi và Vũ nhạt dần rồi chia tay hẳn. Ấy vậy mà bây giờ nó đã quay lại với tôi, làm tim tôi lại một lần nữa trật nhịp. Tôi, đã rung động trước một người con trai, một lần nữa.

    Những ngày bình yên cứ trôi qua như thế. Vậy mà đùng một cái, cuộc đời tôi rẽ sang một hướng khác bằng cái cách mà tôi không thể ngờ được.

    Đó là khoảng thời gian sau khi tôi tốt nghiệp cấp III, bố mẹ tôi và bố mẹ Quân có tổ chức một chuyến đi Hà Nội với lí do là để tôi thư giãn chuẩn bị cho kì thi Đại Học, còn Quân thì chuẩn bị bước vào lớp Mười Hai.

    Nói thật, tôi thừa biết chuyến đi này là để gán ghép tôi với Quân chứ chẳng tốt lành gì đâu. Nếu đúng là tốt lành thì mắc gì phải bắt ép thằng Nhân ở nhà trong khi nó rất (rất, rất,...) muốn đi?! Chẳng phải ý của các bậc phụ huynh đây là sợ nó làm phiền bọn tôi à?

    Vớ vẩn thật!

    *

    Sau khoảng một tiếng bốn lăm phút ngồi máy bay từ sân bay Tân Sơn Nhất đến sân bay Nội Bài, chúng tôi đã chính thức đặt chân xuống đất Hà Nội, thủ đô của đất nước Việt Nam.

    - Hà Nội mùa này nóng chết đi được. Chán thật! - Quân gào lên.

    Tôi quay sang lườm Quân một cái rồi ném cái ba lô cho Quân giữ, đi thẳng đến chỗ chiếc taxi đang chờ.

    Mà quả thật, Hà Nội mùa hè nóng kinh khủng, nóng khủng khiếp, nóng không chịu được.

    *

    - Này, rảnh không?

    - Rảnh. Hỏi làm gì?

    - Đi chơi một lát.

    - Ừ.

    Tám giờ tối, Quân sang gõ cửa phòng tôi rủ tôi ra hồ Gươm. Chẳng biết có âm mưu gì đây không nữa.

    Hi vọng là không!

    .

    Bầu trời đêm, quả thật rất đẹp.

    Tôi và Quân ngồi cùng nhau ở một chiếc ghế đá có thể nhìn ra mặt hồ phẳng lặng lấp lánh ánh sáng phản chiếu từ những ngọn đèn.

    Chẳng hiểu sao từ lúc ra khỏi khách sạn, lúc đi dạo, lúc ghé vào một cửa tiệm take-away để mua hai ly Latte nóng và đến lúc dừng chân ở chiếc ghế đá, Quân cứ siết chặt tay tôi.
    Tôi thì cũng chẳng phản ứng gì, vẫn để tay mình nằm gọn trong lòng bàn tay Quân.

    - Này, chị có biết nãy giờ tôi sợ lắm không? - Quân hỏi.

    Quái, cái thằng này. Sao tự dưng nó nổi hứng xưng chị - tôi vậy nhỉ? Bình thường toàn nói trống không thôi.

    - Không.

    - Tôi sợ khi nắm tay chị, bởi chị là cô gái tôi luôn chú ý đến, khi chị chơi với Meo, khi chị đứng ngẩn ra nhìn cây đàn violin rồi quay đi, khi chị ngủ gật bên cửa sổ,... Tôi sợ chị sẽ hất tay tôi ra. Nhưng tôi vẫn nắm, biết đâu đó là cơ hội để tôi đến gần hơn với cô gái mình thích.

    Lời nói của Quân nhẹ lắm, nhưng tôi thì vẫn nghe rõ không sót một từ.

    Tôi siết chặt tay Quân hơn thay cho câu trả lời, và tôi thấy Quân cười, một nụ cười chưa từng có trước đó, nó hạnh phúc hơn tất cả.

    Bọn tôi nhìn nhau một lúc lâu rồi Quân gãi đầu lắp bắp:

    - Quên... quên những gì vừa nãy đi. Nhé nhé!

    Tôi gật đầu miễn cưỡng.

    - Nhớ... nhớ đấy. Quên đi...

    Tôi vẫn gật đầu.

    Làm sao mà quên được, mặc dù cách tỏ tình của Quân hơi khác Quân thường ngày, nhưng Quân vẫn là Quân, đó là Quân tỏ tình nên tôi sẽ luôn nhớ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng bảy 2018
  6. selcouth :> I'm nothing.

    Bài viết:
    11
    Chương 5: Chuyện mình sang trang

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thoắt cái đã hai năm trôi qua. Tôi và Quân cũng trở thành người yêu đã lâu nhưng dạo gần đây, ở Quân hình như có điều gì đó tôi vẫn chưa biết. Đôi lúc Quân đột nhiên biến mất vài ngày liền, có khi cả một tuần. Khi quay lại thì cứ gãi đầu cười cười, nói với tôi rằng có việc.

    Tôi đâu có ngu.

    Tôi đã âm thầm tìm hiểu, từ bố mẹ tôi đến thằng Nhân, đến bố mẹ Quân, ai cũng nói không có chuyện gì.

    Tôi chỉ thấy họ buồn buồn.

    *​

    Hết lớp Mười hai, Quân không thi Đại Học, chỉ ở nhà đàn, rồi đi thi, hay làm part-time ở một tiệm cafe trong thị trấn. Tôi hỏi tại sao, Quân chỉ cười. Tôi thắc mắc tại sao lúc nào Quân cũng có thể cười như thế. Gần hai năm quen nhau, tôi rất ít khi thấy Quân buồn, cũng chưa từng thấy Quân khóc.

    Mãi cho đến một ngày, Quân đã kể cho tôi nghe một bí mật rất ít người biết về Quân. Ngay giây phút ấy, tôi đã ước rằng, điều tôi nghe không phải là sự thật.

    ...

    - Này, Quân đang dẫn em đi đâu đấy? - Tôi vừa hỏi vừa níu áo Quân, bước từng bước theo cậu.

    - Từ từ nào...

    Quân dùng tay rẽ những nhánh cây trước mặt sang một bên, chầm chậm tiến về phía trước. Từng vạt nắng vàng ươm được những nhánh cây cắt vụn thành những đốm sáng li ti, rơi trên mặt đất, trên vai và trên tóc bọn tôi. Trông Quân lúc này đẹp đến lạ.

    - Tới rồi!

    Tôi dường như bị choáng ngợp bởi khung cảnh trước mặt. Một con suối nhỏ với những bậc đá nhô trên trên mặt nước. Tiếng suối róc rách hòa cùng tiếng chim trên cành cây cao vút. Không khí lành lạnh, ướt sũng nước.

    Tôi và Quân ngồi trên một khúc gỗ mục cạnh bờ suối. Khi tôi chưa kịp nói gì, Quân đã lên tiếng trước.

    - Tâm, xin lỗi. Đáng ra anh phải nói cho Tâm biết điều này sớm hơn.

    Và Quân bắt đầu kể. Cậu ấy kể về căn bệnh của mình. Rằng căn bệnh này làm sức khỏe của cậu khá yếu. Đó là lí do Quân chẳng chơi được những môn thể thao cần sức khỏe như bạn bè, ngay cả môn thể thao cậu thích nhất là bóng rổ. Rằng căn bệnh này chỉ cần phát bệnh là có thể nguy hiểm đến tính mạng của bản thân.

    Giờ thì tôi đã biết, lí do của những lần Quân đột nhiên biến mất.

    - Anh xin lỗi. Đáng ra lúc trước anh không nên tỏ tình với Tâm nhỉ ? Như thế thì Tâm sẽ ít buồn hơn. Với lại, anh cũng không ngờ được thời gian gần đây bệnh lại chuyển biến xấu đi nhiều...

    - Quân, đừng nói nữa. Nếu Quân không nói lời tỏ tình trước thì em cũng làm chuyện đấy thôi. Dù sao đi nữa, tình cảm của em dành cho Quân vẫn thế.

    Tôi siết chặt tay Quân. Quân lại cười, một nụ cười quá đỗi bình yên.

    Còn tôi thì khóc.

    *​

    Tôi thở dài, kết thúc hồi tưởng của mình rồi tiếp tục uống ly cafe đã nguội ngắt và chuyển sang một màu đen đặc.

    Quân đã dừng chân ở tuổi mười chín, đã không bước tiếp quãng đường còn lại cùng tôi.

    Tôi không dám hứa với Quân sau này tôi sẽ không yêu ai nữa, nhưng có lẽ những cảm xúc ngọt ngào mà Quân đem đến cho tôi sẽ chẳng bao giờ phai mờ.

    Tôi chắc chắn thế.

    *​

    - Tâm ơi anh bảo này, sau này cấm Tâm quên anh, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, nhé !

    - Ừ ừ, em hứa em hứa mà.

    - Thế giới này còn nhiều điều quá, ra đi sớm cũng tiếc. Anh chẳng muốn rời xa nơi này chút nào. Hi vọng thời gian của anh sẽ kéo dài hơn, để anh được ở bên Tâm lâu hơn chút nữa.

    Một nụ hôn dưới nắng, hay đúng hơn chỉ là một cái chạm môi, nhẹ như một cơn gió.

    Là một cơn gió thoảng nhưng hương vị ngọt ngào của nó sẽ chẳng bao giờ mất đi.

    Nắng chiều nhuộm màu lá. Quả thật rất đẹp.

    Piano - Hoàn.

    ĐÔI LỜI TÂM SỰ CỦA SELCOUTH

    Thế là tớ và các cậu đã đi hết chặng đường dài mà ngắn của Piano rồi nhỉ ? Tớ không biết các cậu có cảm nhận như thế nào về tác phẩm này :)) nhưng đối với tớ nó đã là một bước tiến lớn trong việc viết lách của bản thân. Ai đã từng vô tình gặp tớ đâu đó trên mạng xã hội vào cuối năm 2014 - đầu năm 2015 mới biết tớ viết truyện trẻ trâu thế nào, và Piano chính là tác phẩm khởi đầu cho sự thay đổi của tớ.

    Piano được hoàn thành từ cuối năm 2015, đây không phải là truyện xuất sắc nhất của tớ tuy nhiên lại là câu chuyện tớ yêu nhất, cũng chẳng hiểu sao lại vậy.

    Mong rằng các bạn có được thời gian vui vẻ khi đọc truyện. Chúc các bạn một ngày tốt lành!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...