Hai đứa chúng tôi chật vật đứng dậy sau cú ngã đau điếng vừa rồi. Tôi phủi bụi trên quần áo và hai bàn tay của mình, trong lòng không khỏi thầm than vãn chuyện sẽ bị mẹ mắng. Thấy hai bàn tay dính đầy cát bụi, xây xước, có chỗ còn hơi rơm rớm máu, tôi lén liếc nhìn Trà, một câu hỏi tự dưng xuất hiện trong trí óc tôi, liệu em có bị xây xước chỗ nào không chứ? Nhưng chắc là không nhỉ, bởi em là thiên thần mà, thiên thần thì luôn có những phép màu kì diệu!
Đúng lúc ấy, em đột ngột nhìn vào mắt tôi, đôi mắt trong veo, ấm áp vẫn ẩn chứa nỗi hoài nghi nho nhỏ ban nãy. Nhưng tôi cũng chẳng kịp nghĩ nhiều hơn, vì bất chợt bị em phát hiện ra mình nhìn lén, tôi ngượng ngùng cúi mặt xuống, không dám ngẩng đầu lên. Trà cất tiếng hỏi tôi lần nữa để khẳng định, phá tan bầu không khí im lặng đang bao trùm.
- Cậu thật sự không đến đây để phá hoại những bông hoa phượng của tớ? - Câu hỏi của em làm tôi thầm thở dài, mới có sáu tuổi thôi mà đã hay nghi ngờ thế này, đúng là con gái thật đáng sợ! Tôi chỉ nghĩ thế, chứ không dám nói ra, vội vội vàng vàng trả lời em.
- Tớ không đến để cướp những bông hoa ấy đi đâu! Tớ hứa mà! - Tôi giơ ngón tay út lên, đưa về phía em để tỏ vẻ chắc chắn.
Có thể bạn không biết, nhưng trong suy nghĩ non nớt của một đứa trẻ mới học lớp Một, lời hứa khi đã nói ra, được ngoắc tay thề, thì sẽ trở thành một điều có lẽ cả đời cũng không bao giờ quên. Tôi biết, bởi lời hứa với em năm tôi sáu tuổi, đến với tuổi 23, tôi vẫn trân trọng nó, trân trọng những bông hoa phượng vĩ. Đôi lúc, tôi luôn tự hỏi rằng sự trân trọng đó là vì lời hứa, hay vì trong bông hoa ấy có chứa tuổi thơ của chúng tôi, hình bóng của cô gái nhỏ năm nào, và cả tình cảm ngây thơ đầu đời tôi dành cho em.
Trà nhìn ngón tay út tôi đưa ra, rồi lại nhìn tôi mấy lần, để mặc tôi cứ đứng im như pho tượng tí hon giữa cái nắng chói chang. Ngay lập tức, em thay đổi thái độ một cách nhanh chóng, trở về với trạng thái vui vẻ, thân thiện của mình như chưa có chuyện gì xảy ra. Trà khiến tôi nhận ra, em là người con gái rất cẩn trọng trong mọi việc, nhưng một khi em đã tin tưởng người ấy, mọi cảnh giác của em dành cho họ sẽ không còn nữa, chỉ còn lại sự chân thành và tin tưởng.
- Thế thì được rồi! - Trà cười tươi nói, nụ cười trên đôi môi nhỏ xinh ấy giống như kẹo mật, vừa ngọt ngào lại dễ thương. - Cậu có muốn nhặt những bông hoa này với tớ không?
Em không có đôi má lúm đồng tiền, nhưng không vì vậy mà nụ cười ấy lại bớt đi sự đáng yêu vốn có của nàng tiểu thiên sứ. Tôi vốn định từ chối em, bởi "đấng trượng phu" như tôi làm sao có thể chỉ giống mấy đứa con gái suốt ngày loanh quanh luẩn quẩn ngồi nói chuyện bên gốc cây chứ? Thế giới trong đôi mắt của một đứa trẻ ham chạy nhảy, hình ảnh của cây phượng vĩ chưa bao giờ lưu lại trong kí ức của tôi. Những ngày thơ bé, tôi chỉ nhớ đến bầu trời xanh vời vợi, những đám mây trắng bồng bềnh trôi, khoảng sân trường mênh mông với bao bè bạn đang nô đùa.
Thế mà lúc ấy, trái tim tôi lại như một cổ động viên nhiệt tình, cổ vũ tôi gật đầu đồng ý với người con gái này. Để rồi mai sau mỗi khi nhớ về, tôi luôn tự trách bản thân thật bồng bột, rằng gật đầu đồng ý để làm gì rồi lại cô đơn chờ đợi cô gái ấy mười bảy mùa phượng vĩ của cuộc đời..
***
Hóa ra, giống như bao cô học trò trong trường, em muốn nhặt những bông hoa phượng rơi trên mặt đất để kết thành những vòng hoa mềm mại. Chẳng biết được sở thích kết hoa phượng thành vòng hoa đội đầu đến từ bao giờ, chỉ biết nó đến trong một ngày mưa rào của mùa hạ.. Sau cơn mưa, trên một cành cây phượng có một vòng hoa kết lại với nhau, những bông hoa tươi sáng ấy tắm trong dòng mưa mát lạnh, trở nên trong trẻo, đẹp đẽ, như một chiếc vương miện của thiên nhiên.
Từ đó, cô học trò nhỏ nào cũng mong mình có được một chiếc vương miện cho riêng mình. Xung quanh những câu phượng trong trường, nơi đâu mọi người cũng có thể nhìn thấy các cô học trò đang chọn lựa những bông hoa rơi trên đất, vui vẻ để kết thành các vòng hoa. Bọn con trai chúng tôi thì chẳng đứa nào hứng thú với việc này, nhưng cũng vui theo. Bởi khi không còn mấy đứa con gái nữa, khoảng sân rộng lớn trở thành một thế giới riêng cho chúng tôi nô đùa.
Tôi nuối tiếc nhìn về phía sân trường không một bóng người, tuy nhiên vì vừa mới đồng ý cùng em nhặt các bông hoa phượng, tôi đành phải từ bỏ với ước mơ khám phá những lối đi bí mật kia. Quay ra đã thấy Trà cúi người xuống tiếp tục công việc bị gián đoạn ban nãy, tôi cũng ngồi xuống làm cùng em.
- Có chắc là cậu không phải đến phá hoại tớ chứ? - Một lúc sau, em lại tiếp tục dùng giọng điệu hoài nghi ban nãy để nói chuyện với tôi. Em nhìn "thành quả" nãy giờ tôi làm việc, đôi mắt sinh động ẩn chứa vẻ tức giận sắp bùng nổ.
- Cậu phải thừa nhận rằng tớ nhặt giỏi hơn cậu chứ? - Tôi cãi lại, phồng má lên giận dỗi khi nhìn chỗ hoa phượng tôi nhặt với những bông hoa đang nằm trong hai bàn tay bé nhỏ của Trà.
Rõ ràng, tôi nhặt được nhiều gấp đôi em, em không có một lời cảm ơn thì thôi, sao lại còn nỡ nghi ngờ tôi sẽ phá hoại chứ? Nghe xong câu phản bác ấy, Trà cũng không chịu kém cạnh mà giận dữ hỏi tôi. Em để nhẹ nhàng những bông hoa mình nhặt xuống bậc thềm, rồi mới đưa tay lấy một bông trong chỗ thành quả làm việc của tôi.
- Đây mà là không phá hoại hả? - Dù cho Trà đang giận, nhưng khi lấy bông hoa phượng ấy, em vẫn nâng niu, trân trọng nó không khác với mấy bông hoa kia. - Bông hoa này bị héo rồi, cài vào vòng hoa sẽ rất xấu, mà dù có muốn cài, thì nó cũng quá yếu để chịu được!
- Thế.. thế bây giờ làm thế nào? - Tôi lúc này mới để ý bông hoa sậm màu, đang dần dần chết đi theo thời gian trong lòng bàn tay em. Lòng tôi cảm thấy có lỗi khi nhìn những bông còn lại của mình, có bông không héo, thì nó cũng đã bị lũ trẻ con làm dập nát hết rồi.
- Những bông hoa ấy, cậu hãy để nó vào gốc cây đi! Mẹ tớ dạy, khi những bông hoa đã héo tàn, hãy để nó ra đi, về với cội nguồn là đất. - Em dịu dàng để hoa xuống phần gốc cây phượng, rồi bảo tôi làm theo. Xong xuôi, Trà mới nói tiếp. - Bây giờ thì ra đây, tớ sẽ dạy cậu cách để chọn những bông hoa sao cho đẹp nhất!
Em chẳng ngại ngùng mà đưa tay nắm lấy bàn tay tôi, kéo tôi đi, để hai bàn tay nhỏ bé của hai đứa đan vào với nhau. May rằng, khi ấy hai đứa tôi mới chỉ có sáu tuổi, thế nên cảm xúc đó chỉ dừng ở việc tôi thấy vui vẻ khi được một thiên sứ nắm lấy tay mình. Còn nếu ở tuổi 23, chắc tôi không tài nào bình tĩnh được để có thể để tâm lắng nghe những lời em nói. Trà cẩn thận chỉ bảo tôi từng chút một, trong đôi mắt em lấp lánh tình cảm, đủ để tôi biết em yêu loài hoa của tuổi học trò thế nào.
***
Chỉ một tuần sau khi ngày nào cũng trốn ngủ trưa để đi nhặt hoa phượng với Trà, tôi đen đi trông thấy khiến mẹ tôi phải hốt hoảng kêu lên. Làn da của tôi vốn cũng chẳng trắng trẻo là mấy, nhưng cái nắng của buổi sớm mai làm sao so được với nắng giữa trưa hè chứ, nó làm da tôi sẫm màu, y hệt một cục than. Còn Trà, em làm tôi ngỡ ngàng khi làn da của em vẫn trắng trẻo, chỉ có lúc ở dưới nắng thì mới ửng đỏ lên thôi. Tôi nghe em bảo da của em vốn thế, điều đó càng khẳng định việc những phép màu của thiên thần đã làm da em vẫn trắng hồng như bình thường.
Tuy vậy, sức khỏe của em lại yếu hơn tôi nhiều, bởi Trà chỉ chịu được thêm mấy ngày thì em ốm. Lúc đi học lại, tôi nhìn người em gầy đi phần nào, cơ thể bé nhỏ, mỏng manh, giống như những cánh hoa mềm mại mà yếu ớt. Người vừa ốm dậy, tôi lo sợ em chắc không thể đi nhặt hoa vào ban trưa như thế nữa, định dặn em rằng buổi trưa không cần trốn đi ngủ, cứ ở trong lớp đi. Em cứng đầu không chịu, thành ra hai đứa cãi nhau một trận, chẳng ai chịu nhường ai.
Từ ngày đi nhặt hoa với em, Trà thân với tôi hơn, hai đứa không chỉ đi cùng trong những buổi trưa hè, bọn tôi còn cùng đi với nhau giờ ra chơi, hoặc khi đến giờ Thể dục, giờ Âm nhạc. Vì thế, thời gian tôi dành cho cậu bạn thân Gia Bảo cũng ít đi, làm cậu chàng hậm hực. Giờ ra chơi đến, tôi không thèm để ý đến em nữa, đi cùng với Gia Bảo ra ngoài sân trường, nó hỏi:
- Sao không đi với Trà? Hai cậu thân thiết thế còn gì? - Gia Bảo thấy tôi định khoác vai, liền lấy tay đánh tôi một cái, rồi chạy lên trước một đoạn để né tránh. Tôi buồn cười trước bộ mặt giận dỗi của nó, chạy sát theo phía sau để đi ngang hàng.
- Con gái khó hiểu thật đấy nhỉ? - Không trả lời câu hỏi của Gia Bảo, tôi hỏi ngược lại nó một câu vu vơ, trong lòng càng thêm rầu rĩ. Năm sáu tuổi, tôi đã hiểu được sự khó hiểu của mấy đứa con gái, điều khá đáng buồn mà những năm sau này bọn con trai mới thèm để ý và quan tâm.
- Thế à? - Nó tròn mắt nhìn tôi, ngạc nhiên như thấy một sinh vật lạ lùng trong mắt mình. - Cuối cùng cậu cũng có thể hiểu được sự đáng ghét của chị tớ rồi đấy! Bây giờ cậu đã nhận ra chỉ có tớ mới tốt với cậu chưa, Nhật Dương? - À, làm sao tôi có thể nào quên được, cậu bạn thân thiết của mình còn có một cô chị gái, người mà cậu luôn than thở về sự khó hiểu của chị. Vậy là không chỉ có tôi, năm sáu tuổi ấy, tôi còn có cả Gia Bảo để cùng cảm thông cho nhau khi phải chịu sự khó hiểu của các cô gái kia.
Vừa đi vừa nói chuyện, chúng tôi đã đến khoảng sân rộng, nơi mà bây giờ đã nhộn nhịp, sôi động bởi những trò chơi của lũ học sinh. Đám con trai đang đá bóng dở ở phía xa nhìn thấy hai đứa tôi đi đến, vui vẻ vẫy tay mời chúng tôi tham gia chơi cùng. Gia Bảo sung sướng chạy đến nhập bọn với mọi người, nhưng chắc không thấy tôi đâu, nó quay về phía sau, thấy tôi vẫn đang cứng đờ người đứng nhìn về phía trước.
Dưới gốc cây phượng vĩ đang tắm dưới ánh nắng vàng ươm ấy, một cô bé đang bị bao vây bởi bốn, năm đứa con gái khác. Em run rẩy bởi những cú đẩy đầy ác ý, tuy nhiên đôi bàn tay nhỏ xíu vẫn bảo vệ cho những bông hoa phượng rực rỡ. Vài cánh hoa phượng đỏ tươi rơi xuống, lũ con gái ấy cũng chẳng để tâm mà giẫm đạp lên nó, làm cho tôi nhớ đến lời mà em từng nói với tôi: "Mẹ tớ dạy, khi những bông hoa đã héo tàn, hãy để nó ra đi, về với cội nguồn là đất." Nó có thể về với cội nguồn của mình cơ mà, tại sao.. tại sao họ lại nỡ làm vậy chứ?
Lại một lần nữa, tôi chạy đến bên em, trở thành "anh hùng" để giải cứu cho mĩ nhân, mặc kệ cho việc hai đứa tôi đang cãi nhau. Tôi lấy tấm lưng của mình chắn cho mấy cú xô đẩy đang tới tấp va vào Trà, bặm môi để không phát ra tiếng kêu đau đớn. Bọn con gái thấy có tôi đến bảo vệ cho thiên thần nhỏ bé ấy, cũng chỉ biết bĩu môi tỏ vẻ chán chường, chẳng nói thêm gì nữa mà rời đi.
Hóa ra, không phải em không muốn nhặt hoa phượng vào những giờ ra chơi hay những khi nắng nhẹ, chỉ là trong những khoảnh khắc đó không mang được đến cho tiểu thiên thần của tôi sự bình yên..
***
- Chúng nó ghét vì tớ kì lạ.. - Trà kể lể với tôi khi hai đứa lại tiếp tục việc trốn ngủ trưa của mình, đang ngồi dưới gốc cây phượng chọn lựa lại mấy bông hoa nhặt được của vài tuần qua gộp lại. Câu nói ấy khiến tôi dừng tay, ngẩng đầu nhìn em trầm mặc.
- Cậu kì lạ ở chỗ nào chứ? - Vài tuần chơi với nhau, nói chuyện với em, tôi thấy em thật sự rất dễ thương mà, điều ấy làm tôi càng không biết, những cô học sinh kia ghét em vì điều gì nữa. Chỉ bằng tình yêu chất phác, chân thành của em với loài hoa của học trò, nó đã đủ để giúp tôi hiểu về em.
- Cậu thật là.. - Em thở dài, lẩm bẩm chê trách tôi giống cái cách mà mẹ tôi thường hay thể hiện mỗi khi tôi làm sai điều gì đó. - Tớ kì lạ là bởi tớ thường hay nhặt hoa ở cây phượng giữa sân trường..
Trà lại tiếp tục thở dài, trong khi đó hai tay em vẫn cần mẫn để ngắm nhìn thật kĩ từng bông hoa cho chiếc vương miện của riêng em. Em cúi gằm mặt xuống, vậy nhưng chẳng hiểu sao, tôi lại biết trong đôi mắt luôn hiện hữu nét cười kia đang ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm mà dù có biết, tôi cũng không thể thấu hiểu hết được. Bây giờ, tôi mới để ý, lũ con gái thường hay chọn ngồi dưới những cây phượng gần ghế đá, nơi sẽ không làm bẩn được bộ váy đồng phục màu xanh tím than của họ. Hơn thế, hầu hết mấy cây phượng ở đó đều được che chắn bởi những cây khác, với những tán lá to, xanh mướt, tạo thành một chỗ dừng chân mát dịu cho mọi người.
Không biết vì lí do gì, nhà trường lại trồng lẻ loi một cây phượng vĩ ở giữa sân, để cho gốc cây ấy phải hứng chịu cái nắng nóng như đổ lửa này. Và cũng chẳng hiểu vì lí do gì, cô thiên thần bé nhỏ ngồi trước mặt tôi cũng chỉ thích đi nhặt những bông hoa phượng ở nơi đây. Lòng tò mò trỗi dậy, tôi ngập ngừng hỏi em câu hỏi vừa mới xuất hiện trong đầu ấy.
- Tại sao cậu không nhặt những bông hoa dưới mấy gốc phượng khác chứ? - Tôi nói, chỉ chỉ mấy gốc phượng vĩ xa xa đang đứng lặng im trong bóng râm man mát, giống như những nàng công chúa trong tòa lâu đài xanh ngắt của mình vậy. Còn nếu so sánh tiếp, tôi ngẩng đầu lên, nhìn từng tán lá phượng đang che lấp bầu trời trong tầm nhìn của mình, trông cây phượng vĩ ở đây tựa như một nữ chiến binh dũng cảm và kiên cường..
- Những bông hoa phượng ở đây giống như các nữ chiến binh vậy! Nó phải trải qua nhiều khó khăn, vất vả, tắm trong ánh nắng, mưa bão và gió trời, mới có thể tạo nên được điều kì diệu này.. - Trà nói với giọng mơ màng, như thể em đang đắm chìm trong thế giới của riêng em. Em thoát ra khỏi sự tủi thân của mình khi bị bạn bè bắt nạt, để đến với tình yêu luôn cháy bỏng trong trái tim. Em đưa cho tôi một bông hoa tươi đẹp nhất, nói tiếp. - Hãy nhìn thế giới qua bông hoa phượng, rồi cậu sẽ thấy thế giới đẹp biết nhường nào!
Tôi để bông hoa phượng lên mắt, ngẩng mặt nhìn bầu trời cao vời vợi. Trước mũi tôi thoảng qua mùi thơm nhàn nhạt, hòa quyện đủ loại hương thơm của đất trời. Đó có mùi phượng vĩ, mùi của đất, mùi của nắng, gió, mưa, và còn có cả mùi của những giọt mồ hôi thấm trên cánh hoa khi em và tôi cẩn thận nhặt nó.
Dần dần, tôi hé mở đôi mắt, để rồi hiện ra trước mắt tôi là một điều kì diệu trong lời kể thơ mộng ban nãy của em.. Bông hoa phượng dưới cái nắng vàng của trưa hè tháng Sáu, nó rực cháy trên tay tôi, khiêu vũ với ánh nắng chói chang ấy tựa như một đốm lửa chiếu sáng trong trái tim tôi..