Chương: 30 Bọ ngựa bắt ve sẻ tước rình phía sau
[BOOK]Thế nào là một tay che trời thế nào là quyền tẫn khuynh triều, Lý Minh đang chứng kiến cái gọi là đạo lý kia.
Long nhan đùng đùng nổi giận. Hắn một tay ông bồi một tay ông dưỡng, quan vị cũng ông phong, nay cả gan xử phạt chư thần thay ông. Vị nhạc phụ kia cơ hồ còn trọng lượng vài phần hơn ông: "Khanh vừa nói gì?"
Cười ôn hòa như gió xuân, đáy mắt lại thoáng qua ý cười chế giễu. Hiền phi cùng đức phi phe cánh đã muốn vượt quá kiểm soát Chu Mộc Thần, hắn thuận tay bẻ gãy phe hiền phi đã tiện nghi lão già. Đừng tưởng những gì lão làm người khác không thông: "Thần tra được chút manh mối nhỏ về đám thích khách lúc săn thu."
Thiếu niên năm nào thanh lãnh, ôn hòa, giờ thay thế âm hiểm giả dối. Không, phải nói hắn vốn từ trước đã bản tính, chỉ là che giấu quá sâu, sâu đến nổi ngay cả ông cũng bị lừa, hoặc có thể ông cũng thích bản chất này của hắn. Đã từng, cùng ngắm mặt trời mọc luận bàn chuyện quốc sự xem giang sơn, nay chỉ còn lạnh nhạt cách xa.
Quân vương nhắm khoát tay, một cỗ cô độc lờn vờn quanh ông: "Cứ làm theo lời khanh nói."
Ôm một bụng nghi hoặc Lý Minh bước ra môn cung thì thấy xe ngựa nữ nhi bảo bối vẫn chưa về. Nghĩ đến con cáo già còn nguy hiểm hơn hoàng thượng lại sắp thành nữ tế làm ông đau đầu không thôi.
Lý Minh leo lên xe ngựa đại nữ nhi để lại bình giấm chua Tần Liễm cùng gương mặt ủy khuất vạn phần trông theo.
Trên xe, lão cha im lặng khiến Lý Mị Nhi thấp thỏm không yên. Tần Liễm bảo đảm sẽ bài trừ mối nguy cho phụ thân nhưng vẫn khiến nàng lo lắng, tôn nghiêm quân vương nào dễ chọc. Dù Chu Mộc Thần muốn nắm trong tay quyền kiểm soát không để bè phái Chu Kỳ Phong lớn mạnh thì cũng không để hắn bị người tính kế: "Phụ thân không sao chứ ạ?"
Dè dặt, cẩn trọng, tiểu cô nương trước nay chưa từng biểu hiện như vậy. Trong trí nhớ của ông nữ nhi luôn hoạt bát đáng yêu, chưa bao giờ lo được lo mất: "Cha không sao. Con thích Tần Liễm?"
Vừa thở phào nhẹ nhõm lại nghe được câu hỏi bởi lão cha thân thể Lý Mị Nhi cứng đờ. Nàng đến từ hiện đại tất nhiên sẽ không xấu hổ đến nổi gục đầu e thẹn không dám nói câu nào, nhưng đối mặt với phụ huynh yêu thương mình như trân bảo thì khác nha. Phụ thân không thiện cảm cho lắm với Tần Liễm nàng biết, nhưng nàng cũng không thể dối gạt cảm xúc thật của bản thân, càng không thể gạt phụ thân.
Nhìn mặt lão cha Lý Mị Nhi gật gật đầu.
Tần Liễm, kẻ ngay cả thân sinh phụ thân cũng bán đứng để đạt hoàng thượng tin dùng, hắn sẽ đối nữ nhi tốt? Đôi mắt đen xinh đẹp giống mẫu thân nàng bên trong là mong đợi cùng lo lắng: "Con biết Tần Liễm là người như nào chứ?"
Lời đồn về Tần Liễm nàng đã nghe qua. Đông Lăng dã tâm bừng bừng, dù ký hòa ước vẫn muốn xâm chiếm Đại Chu, trận đánh mười năm về trước Đại Chu tổn thất mười vạn binh, Phò mã Từ Minh Khôi cũng tử trận trong đợt chiến này. Cuối cùng Đại tướng quân Từ Minh Nguyên cũng là huynh trưởng của phò mã được cử đi làm thống lĩnh đô đốc, dẫn theo năm vạn binh áp chế quân địch suốt ba năm ròng thì Đông Lăng mới chịu lui về biên giới. Về sau tra được quân lương tiếp tế cho binh sĩ bị một số quan viên ăn chặn cùng vị trí đóng quân bị rò rỉ nên mới bị địch đánh úp, diệt sạch. Mà người cầm đầu đám quan viên cùng làm nội gián bán tin cho địch quốc không ai khác chính là Tần Sinh, phụ thân của Tần Liễm.
Khi đỗ trạng nguyên năm mười bốn tuổi, ngày lên diện thánh đầu tiên dành cho tam giáp Tần Liễm đã bẩm tấu và đưa ra chứng cứ thông đồng cùng địch quốc của Tần Sinh. Hoàng thượng trong lúc tức giận đã tru di tam tộc cùng phủ vinh quốc công, chỉ chừa duy nhất một mình Tần Liễm vì hắn đã bị cha trục xuất ra khỏi phủ đệ và họ tộc.
Người đời nói Tần Liễm tàn ác vạn xác người thân chẳng bằng quan vị nhưng nàng tin hắn có nỗi khổ riêng, hoặc nói dù phụ cả thế gian nàng tin hắn vẫn không phụ nàng: "Con biết."
Người ta nói nữ nhi gả chồng như bát nước đổ đi, con gái lớn rồi không thể giữ mãi bên cạnh a! Lặng lẽ thở dài một hơi Lý Minh xoa đầu nữ nhi. Lý Mị Nhi tựa đầu vào vai cha, bầu không khí tĩnh lặng vay quanh trong xe ngựa lại duy trì.
Choảng..
Bên trong phòng ngủ của Lý Thanh Tình là tiếng đồ vật vỡ, tiếng la hét gào khóc của các tỳ nữ và cả chủ nhân Trúc viện. Vặn vẹo khuôn mặt Lý Thanh Tình dùng roi da đập đánh tàn nhẫn các nha hoàn để xả uất hận đang nghẹn trong người.
Vừa bước vào cửa đã thấy đống hỗn độn, bê bết máu thịt la liệt khắp nơi trong phòng, La Tố Như mày thoáng cau rồi khôi phục như cũ. Đúng là cái ngu si chỉ có bề ngoài, đã ngủ cùng tam điện hạ sao không biết bắt đền ăn vạ. Bao nhiêu người chứng kiến há nói không chịu trách nhiệm là xong, hơn nữa lão gia lại là cái trợ lực cho tam điện đăng cơ, hắn có thể cho qua mồi ngon béo bở?
Phất tay cho lui nha hoàn La Tố Như đỡ tay Lý Thanh Tình: "Con đang làm gì ngu ngốc? Phụ thân con là trợ lực cho Chu Kỳ Phong sau này, hắn không muốn thú cũng phải thú con làm vương phi."
Giương đôi mắt đỏ ngầu Lý Thanh Tình vội nắm ngược tay mẫu thân bấu chặt. Sợ, nàng rất sợ phi vị sẽ không còn, sợ tam điện hạ sẽ ghét nàng vì thân thể bị ngoại nam nhìn thấy. Nếu thật đúng như mẫu thân nói thì còn gì bằng, nàng chỉ ngại phụ thân không giúp: "Thật chứ, phụ thân sẽ giúp con?"
Đáy mắt u tối khẽ nhích, câu hỏi của nữ nhi khiến La Tố Như không vui nhưng chỉ một thoáng rồi tan. Lý Minh là người như nào bà tường tận. Yêu ghét phân minh rạch ròi quá mức, chỉ sợ hắn việc này sẽ không giúp. Nếu không phải chui ra từ bụng bà và cần nàng giúp đứng vững vị chủ mẫu thật bà sẽ không chọn đối đầu cùng Lý Minh mà xin cho nữ nhi này: "Ta sẽ nói phụ thân con giúp. Dọn dẹp lại bản thân mình đi. Con xem con đã thành cái dáng bộ gì, đây phong thái một vương phi nên có?"
Sắp xếp xong La Tố Như đi, Lý Thanh Tình mặt lạnh nhìn theo bóng dáng đã dần khuất cuối hành lang. Một thoáng chán ghét kia của mẫu thân không thoát khỏi mắt nàng. Từ nhỏ đã thế, yêu thích không được bao nhiêu chỉ toàn hững hờ lạnh nhạt. Lúc trước cứ nghĩ do không được phụ thân thích nên mẫu thân mới như vậy, nhưng càng lớn thì càng nhận ra không phải. Đối đãi với nữ nhi thân sinh như bố thí cho khất cái, thật không biết tâm bà làm bằng gì lại rắn sắt như đá?
Trong ngỏ hẻm phía sau cổng phụ phủ bình định hầu, một nha hoàn thanh tú tay xách chiếc giỏ tre đang đưa cái túi thơm cho nha hoàn áo xanh. Lát sau trong phòng ngủ của Hạ Như Yên, nha hoàn áo xanh cung kính dâng đồ vật cho chủ tử.
Cầm chiếc túi thơm nhỏ xinh thêu hồ điệp Hạ Như Yên nhếch môi cười lạnh. Không phải chỉ đáp chút lễ vật thôi sao, chưa gì đã cuống lên như thế. Lúc trước hạ dược nàng Lý Thanh Tình ả có nghĩ hôm nay sẽ kết cục này? Ha ha, chẳng phải phi vị là thứ ả luôn mơ, nàng muốn xem ả ta lấy gì để kiêu ngạo khi bôi nhọ hoàng tộc thanh danh?
Đưa đồ vật cho nha hoàn thân cận Hạ Như Yên vui vẻ: "Nhã Kỳ, hủy nó đi. Vẫn là cách của ngươi tốt."
Thanh tú nha hoàn nhúng người thi lễ: "Đa tạ tiểu thư khen ngợi, được hầu hạ tiểu thư là phúc phần của nô tỳ."
Hạ Như Yên đắc ý cười ngớn ngã lại không thấy đáy mắt tiểu nha hoàn lóe lên đạo quang ánh sáng. Bọ ngựa bắt ve sẻ tước rình phía sau. Trong trận đấu ngầm này quả không biết hưu chết về tay ai.[/BOOK]
[BOOK]Thế nào là một tay che trời thế nào là quyền tẫn khuynh triều, Lý Minh đang chứng kiến cái gọi là đạo lý kia.
Long nhan đùng đùng nổi giận. Hắn một tay ông bồi một tay ông dưỡng, quan vị cũng ông phong, nay cả gan xử phạt chư thần thay ông. Vị nhạc phụ kia cơ hồ còn trọng lượng vài phần hơn ông: "Khanh vừa nói gì?"
Cười ôn hòa như gió xuân, đáy mắt lại thoáng qua ý cười chế giễu. Hiền phi cùng đức phi phe cánh đã muốn vượt quá kiểm soát Chu Mộc Thần, hắn thuận tay bẻ gãy phe hiền phi đã tiện nghi lão già. Đừng tưởng những gì lão làm người khác không thông: "Thần tra được chút manh mối nhỏ về đám thích khách lúc săn thu."
Thiếu niên năm nào thanh lãnh, ôn hòa, giờ thay thế âm hiểm giả dối. Không, phải nói hắn vốn từ trước đã bản tính, chỉ là che giấu quá sâu, sâu đến nổi ngay cả ông cũng bị lừa, hoặc có thể ông cũng thích bản chất này của hắn. Đã từng, cùng ngắm mặt trời mọc luận bàn chuyện quốc sự xem giang sơn, nay chỉ còn lạnh nhạt cách xa.
Quân vương nhắm khoát tay, một cỗ cô độc lờn vờn quanh ông: "Cứ làm theo lời khanh nói."
Ôm một bụng nghi hoặc Lý Minh bước ra môn cung thì thấy xe ngựa nữ nhi bảo bối vẫn chưa về. Nghĩ đến con cáo già còn nguy hiểm hơn hoàng thượng lại sắp thành nữ tế làm ông đau đầu không thôi.
Lý Minh leo lên xe ngựa đại nữ nhi để lại bình giấm chua Tần Liễm cùng gương mặt ủy khuất vạn phần trông theo.
Trên xe, lão cha im lặng khiến Lý Mị Nhi thấp thỏm không yên. Tần Liễm bảo đảm sẽ bài trừ mối nguy cho phụ thân nhưng vẫn khiến nàng lo lắng, tôn nghiêm quân vương nào dễ chọc. Dù Chu Mộc Thần muốn nắm trong tay quyền kiểm soát không để bè phái Chu Kỳ Phong lớn mạnh thì cũng không để hắn bị người tính kế: "Phụ thân không sao chứ ạ?"
Dè dặt, cẩn trọng, tiểu cô nương trước nay chưa từng biểu hiện như vậy. Trong trí nhớ của ông nữ nhi luôn hoạt bát đáng yêu, chưa bao giờ lo được lo mất: "Cha không sao. Con thích Tần Liễm?"
Vừa thở phào nhẹ nhõm lại nghe được câu hỏi bởi lão cha thân thể Lý Mị Nhi cứng đờ. Nàng đến từ hiện đại tất nhiên sẽ không xấu hổ đến nổi gục đầu e thẹn không dám nói câu nào, nhưng đối mặt với phụ huynh yêu thương mình như trân bảo thì khác nha. Phụ thân không thiện cảm cho lắm với Tần Liễm nàng biết, nhưng nàng cũng không thể dối gạt cảm xúc thật của bản thân, càng không thể gạt phụ thân.
Nhìn mặt lão cha Lý Mị Nhi gật gật đầu.
Tần Liễm, kẻ ngay cả thân sinh phụ thân cũng bán đứng để đạt hoàng thượng tin dùng, hắn sẽ đối nữ nhi tốt? Đôi mắt đen xinh đẹp giống mẫu thân nàng bên trong là mong đợi cùng lo lắng: "Con biết Tần Liễm là người như nào chứ?"
Lời đồn về Tần Liễm nàng đã nghe qua. Đông Lăng dã tâm bừng bừng, dù ký hòa ước vẫn muốn xâm chiếm Đại Chu, trận đánh mười năm về trước Đại Chu tổn thất mười vạn binh, Phò mã Từ Minh Khôi cũng tử trận trong đợt chiến này. Cuối cùng Đại tướng quân Từ Minh Nguyên cũng là huynh trưởng của phò mã được cử đi làm thống lĩnh đô đốc, dẫn theo năm vạn binh áp chế quân địch suốt ba năm ròng thì Đông Lăng mới chịu lui về biên giới. Về sau tra được quân lương tiếp tế cho binh sĩ bị một số quan viên ăn chặn cùng vị trí đóng quân bị rò rỉ nên mới bị địch đánh úp, diệt sạch. Mà người cầm đầu đám quan viên cùng làm nội gián bán tin cho địch quốc không ai khác chính là Tần Sinh, phụ thân của Tần Liễm.
Khi đỗ trạng nguyên năm mười bốn tuổi, ngày lên diện thánh đầu tiên dành cho tam giáp Tần Liễm đã bẩm tấu và đưa ra chứng cứ thông đồng cùng địch quốc của Tần Sinh. Hoàng thượng trong lúc tức giận đã tru di tam tộc cùng phủ vinh quốc công, chỉ chừa duy nhất một mình Tần Liễm vì hắn đã bị cha trục xuất ra khỏi phủ đệ và họ tộc.
Người đời nói Tần Liễm tàn ác vạn xác người thân chẳng bằng quan vị nhưng nàng tin hắn có nỗi khổ riêng, hoặc nói dù phụ cả thế gian nàng tin hắn vẫn không phụ nàng: "Con biết."
Người ta nói nữ nhi gả chồng như bát nước đổ đi, con gái lớn rồi không thể giữ mãi bên cạnh a! Lặng lẽ thở dài một hơi Lý Minh xoa đầu nữ nhi. Lý Mị Nhi tựa đầu vào vai cha, bầu không khí tĩnh lặng vay quanh trong xe ngựa lại duy trì.
* * *
Choảng..
Bên trong phòng ngủ của Lý Thanh Tình là tiếng đồ vật vỡ, tiếng la hét gào khóc của các tỳ nữ và cả chủ nhân Trúc viện. Vặn vẹo khuôn mặt Lý Thanh Tình dùng roi da đập đánh tàn nhẫn các nha hoàn để xả uất hận đang nghẹn trong người.
Vừa bước vào cửa đã thấy đống hỗn độn, bê bết máu thịt la liệt khắp nơi trong phòng, La Tố Như mày thoáng cau rồi khôi phục như cũ. Đúng là cái ngu si chỉ có bề ngoài, đã ngủ cùng tam điện hạ sao không biết bắt đền ăn vạ. Bao nhiêu người chứng kiến há nói không chịu trách nhiệm là xong, hơn nữa lão gia lại là cái trợ lực cho tam điện đăng cơ, hắn có thể cho qua mồi ngon béo bở?
Phất tay cho lui nha hoàn La Tố Như đỡ tay Lý Thanh Tình: "Con đang làm gì ngu ngốc? Phụ thân con là trợ lực cho Chu Kỳ Phong sau này, hắn không muốn thú cũng phải thú con làm vương phi."
Giương đôi mắt đỏ ngầu Lý Thanh Tình vội nắm ngược tay mẫu thân bấu chặt. Sợ, nàng rất sợ phi vị sẽ không còn, sợ tam điện hạ sẽ ghét nàng vì thân thể bị ngoại nam nhìn thấy. Nếu thật đúng như mẫu thân nói thì còn gì bằng, nàng chỉ ngại phụ thân không giúp: "Thật chứ, phụ thân sẽ giúp con?"
Đáy mắt u tối khẽ nhích, câu hỏi của nữ nhi khiến La Tố Như không vui nhưng chỉ một thoáng rồi tan. Lý Minh là người như nào bà tường tận. Yêu ghét phân minh rạch ròi quá mức, chỉ sợ hắn việc này sẽ không giúp. Nếu không phải chui ra từ bụng bà và cần nàng giúp đứng vững vị chủ mẫu thật bà sẽ không chọn đối đầu cùng Lý Minh mà xin cho nữ nhi này: "Ta sẽ nói phụ thân con giúp. Dọn dẹp lại bản thân mình đi. Con xem con đã thành cái dáng bộ gì, đây phong thái một vương phi nên có?"
Sắp xếp xong La Tố Như đi, Lý Thanh Tình mặt lạnh nhìn theo bóng dáng đã dần khuất cuối hành lang. Một thoáng chán ghét kia của mẫu thân không thoát khỏi mắt nàng. Từ nhỏ đã thế, yêu thích không được bao nhiêu chỉ toàn hững hờ lạnh nhạt. Lúc trước cứ nghĩ do không được phụ thân thích nên mẫu thân mới như vậy, nhưng càng lớn thì càng nhận ra không phải. Đối đãi với nữ nhi thân sinh như bố thí cho khất cái, thật không biết tâm bà làm bằng gì lại rắn sắt như đá?
Trong ngỏ hẻm phía sau cổng phụ phủ bình định hầu, một nha hoàn thanh tú tay xách chiếc giỏ tre đang đưa cái túi thơm cho nha hoàn áo xanh. Lát sau trong phòng ngủ của Hạ Như Yên, nha hoàn áo xanh cung kính dâng đồ vật cho chủ tử.
Cầm chiếc túi thơm nhỏ xinh thêu hồ điệp Hạ Như Yên nhếch môi cười lạnh. Không phải chỉ đáp chút lễ vật thôi sao, chưa gì đã cuống lên như thế. Lúc trước hạ dược nàng Lý Thanh Tình ả có nghĩ hôm nay sẽ kết cục này? Ha ha, chẳng phải phi vị là thứ ả luôn mơ, nàng muốn xem ả ta lấy gì để kiêu ngạo khi bôi nhọ hoàng tộc thanh danh?
Đưa đồ vật cho nha hoàn thân cận Hạ Như Yên vui vẻ: "Nhã Kỳ, hủy nó đi. Vẫn là cách của ngươi tốt."
Thanh tú nha hoàn nhúng người thi lễ: "Đa tạ tiểu thư khen ngợi, được hầu hạ tiểu thư là phúc phần của nô tỳ."
Hạ Như Yên đắc ý cười ngớn ngã lại không thấy đáy mắt tiểu nha hoàn lóe lên đạo quang ánh sáng. Bọ ngựa bắt ve sẻ tước rình phía sau. Trong trận đấu ngầm này quả không biết hưu chết về tay ai.[/BOOK]
Chỉnh sửa cuối: