Bài viết: 61 




Phũ phàng
Tác giả: Nhỏ nhiều chuyện
Thể loại: Cổ đại
Link các tác phẩm sáng tác: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của nhỏ nhiều chuyện
Tác giả: Nhỏ nhiều chuyện
Thể loại: Cổ đại
Link các tác phẩm sáng tác: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của nhỏ nhiều chuyện
"Nàng mau cút đi!" Chàng thẳng thắn xô ta xuống nền đất lạnh lẽo, ta không cam lòng ta làm mọi thứ vì chàng, ta không cần chức tước bổng lộc, không tham vinh hoa phú quý, ta yêu chàng đơn giản là vì chàng là chính chàng không ai thay thế được, ta khóc lóc dưới đất không bằng một kẻ người ở, ta ngẩng đầu lên nhìn chàng, ta uất ức, nặng nhọc lên tiếng:
- Chàng tại sao lại đối với thiếp như vậy, chàng thực sự không còn yêu thiếp sao?
Chàng lạnh lùng gạt phăng đôi tay ta đang bám trên y phục của chàng, dứt khoát nhìn ta chàng nói:
- Không! Nàng mau đi đi!
Ta cười lạnh, ta không tin ta quyết không tin, ta chồm người dậy vớ lấy thanh đao lúc nào cũng dắt ở bên hông của chàng, ta hét lên:
- Nếu chàng đã không còn yêu thiếp nữa, thì thiếp còn sống làm gì nữa!
Nói dứt câu ta lấy hết can đảm siết chặt thanh đao, kéo một đường dài trên cổ, máu từ đó chảy loang lổ khắp một vùng đất lạnh, nhưng lạ thay ta không hề cảm thấy đau đớn gì, có lẽ do vết thương trong lòng ta đã quá sâu, quá đau, ta không thể cảm nhận được nỗi đau đớn từ thể xác này. Ta mỉm cười nhìn chàng, đôi mắt nặng chĩu ta mơ hồ cảm nhận được cơ thể dần lạnh đi, chàng tuyệt nhiên vẫn đứng đấy, không hề ngó ngàng gì đến ta, ta nhắm mắt thực sự, bên tai còn nghe văng vẳng đâu đấy tiếng hét của bọn nô tì, ta nhớ lại năm xưa, chính ta kiên quyết đòi thành hôn với chàng, chính miệng chàng nói với ta sẽ mãi yêu ta, thương ta quyết không để ta chịu thiệt, chàng cho ta cái danh phận là vợ lẽ, ta vẫn cam lòng, bọn họ coi ta không bằng lũ nô tì, ngày ngày ta cô độc, nhưng ta không hề dám nói với chàng, ta cam chịu để bọn họ sỉ vả, nhục nhã ta làm tất cả vì chàng, nhưng ta nào được gì, cuối cùng ta lại bị chàng bức đến chết. Ta đời này kiếp này quyết không quên chàng! Ta hận chàng!..
Ta thấy mình nhẹ bẫng, bước đôi chân trần trên nền đất, ta đi mãi bất chợt phía trước xuất hiện một cánh cửa hai bên được canh dữ cẩn thận đây không phải chính là Quỷ Môn Quang sao? Ta hơi có chút rùng mình, nơi đây thực sự rất lạnh lẽo, rất đang sợ. Hai tay ta run run, sau một hồi kiểm tra suy xét kĩ càng ta được đi tiếp, sau khi được đi qua cánh cửa đó ta cảm tháy như gỡ được hòn đá nặng trong lòng. Ta tiếp tục đi tiếp, đây là một con đường dài đằng đẵng, hai bên được bao phủ bởi một loài hoa có sắc đỏ, đây có lẽ là hoa bỉ ngạn mà ở nơi dương gian hay nói. Ta còn nhớ đã từng đọc một đoạn thơ về loài hoa này:
"Bỉ ngạn hoa nở hai lần
Một nghìn năm hoa nở
Một nghìn năm hoa tàn
Hoa lá vĩnh viễn không thấy nhau"
Đoạn thơ tuy nói về hoa và lá bỉ ngạn, nhưng cớ sao ta lại thấy giống ta và chàng quá! Ta dưới âm, chàng trên dương, nhất định là biệt ly, mãi mãi không thể gặp lại..
Ta tiếp tục đi tiếp tục suy nghĩ, đến một nơi có một cây cầu bắc ngang qua, bên cạnh có tảng đá tên "Tam sinh thạch" chữ trên đá đỏ như máu, mặt trên có khắc bốn chữ lớn "Tảo đăng bỉ ngạn" ta tiến lại gần tảng đá, nghe nói tảng đá này ghi chép toàn bộ kiếp trước, đời nay và đời sau của mỗi người. Nhân của đời trước, nghiệp của kiếp này, duyên khởi, duyên diệt đều chồng chất khắc trên tảng đá ba đời này. Nhìn tảng đá lần mò tìm tên mình ta tự hỏi "Không biết giữa ta và chàng là duyên hay nợ!" Cuối cùng, ta cũng thấy chàng và ta là do kiếp trước nợ nhau, kiếp này ta lại nợ chàng, kiếp sau gặp nhau để trả nốt. Ta cười lạnh, nợ đến hai đời chưa trả hết sao? Ta thầm mong kiếp sau có thể trả hết nợ, giữa ta và chàng là nghiệp duyên. Từ từ đi khỏi nơi có tảng đá tam sinh, ta tiếp tục bước đi, đôi chân trần sớm đã rỉ máu..
Ải tiếp theo là Vọng Hương Đài, nơi đây gần như là trong suốt như tấm gương, nhưng đây chính là tấm gương duy nhất kết nối với dương gian, ta lẳng lặng nhìn về nơi dương gian, từ mẫu và thân phụ đang khóc lóc thảm thiết trước quan tài, chàng ngồi đó im lặng không nói gì, nước mắt ta rơi lã chã, ta tự trách bản thân cớ sao lại hồ đồ đến vậy, chỉ vì tình yêu của bản thân mà khiến họ phải đau lòng. Ta không chịu được, kiên quyết không nhìn nữa mà tiếp tục đi, đến nơi có một bà lão đây chính làm Mạnh Bà, bà cất giọng hỏi ta có uống canh không, ta lập tức gật đầu lúc này ta muốn quên chàng đi mãi mãi, quên đi để bản thẫn sẽ không phải đau nữa..
"Ta và chàng kiếp này như hai đường tròn mãi mãi không thể giao nhau càng không thể trùng nhau! Tuy đã từng là phu thê, nhưng đấy là đã từng còn hiện tại ta và chàng chính là hai đường tròn riêng biệt! Mãi yêu chàng! Hẹn gặp ở kiếp sau!"
Dứt lời ta uống hết chén canh, thực sự nó rất mặn, rất đắng uống xong ta không còn nhớ gì nữa lặng lẽ đi đầu thai đến kiếp sau!
HẾT PHẦN 1
Last edited by a moderator: