Chương 20
Dương Hiểu Trần hụt hẫng, bọng mắt nóng hổi như đang bốc hơi cố làm mờ con mắt cô. Bộ não Hiểu Trần bắt đầu ngẫm nghiệm ra vài điều chua chát.
"Một thiếu gia tuấn tú, tài giỏi xuất chúng như anh tại sao lại sống cuộc sống cứ mãi hi sinh như thế."
Lão quản gia mím môi trầm ngâm một hồi lâu rồi tự giác rời khỏi phòng. Dương Hiểu Trần vắt não ra suy nghĩ về nỗi lo lắng bất an trong lòng. Cô chợt nhớ công ty Phong Đình còn bị Phong Ưu Vũ chơi xấu ép vốn đầu tư. Đầu nảy số, Dương Hiểu Trần rút điện thoại trong túi quần ra gọi cho Tuyết Kỳ.
"Tút tút tút!"
Đầu máy bên kia nhận cuộc gọi đến, Dương Hiểu Trần bắt lấy liền nói ngay.
"Tuyết Kỳ, chị có việc gấp muốn các anh em làm ngay. Giúp chị hẹn Gumi tập đoàn đá quý bên Mĩ, chị có vài lời muốn nói và thảo luận với họ."
Vừa nói cô vừa đứng dậy, cố ý rời khỏi phòng.
Trong căn phòng sặc mùi thuốc tây, Phong Đình Huy nhẹ nhàng mở mắt. Chỉ thấy đôi môi anh nở một nụ cười cay đắng, chua chát. Nó như giễu cợt, như bị chai lỳ và điều duy nhất anh tự dày vò bản thân phải tin chính là..
"Cùng lắm Hiểu Phi chỉ đang thương hại một kẻ thất bại. Làm gì có chuyện cô ấy thương mình."
Ba giờ chiều, sân bay chật kín fan hâm mộ của ngôi sao ca nhạc Cố Vỹ Anh. Gia tộc Cố thị về nước thật là một tin sốt dẻo nhưng cũng là mối đe dọa rất lớn cho thị trường thương mại. Sau Phong gia thì Cố gia cũng là dạng máu mặt khó lường. Chính vì vậy, rất nhiều gia tộc nhỏ lẻ muốn lấy lòng Cố thị.
Hồ Gươm mặt nước sáng lóa, Cố Vỹ Anh sải những bước chân thật dài bên bờ hồ. Cô xõa mái tóc dài xoăn đuôi ra đón nắng ban trưa. Chợt nhìn thấy tấm biển quảng cáo trang sức của công ty Phong Đình, cô đứng lại, mắt lườm mắt nguýt mà rằng.
"Phong Đình Huy, anh dám từ chối liên hôn với Cố thị. Tôi nhất định phải có được anh, anh chỉ có thể là của tôi thôi."
"Cộp, cộp, cộp!"
Gót dày đi tới đâu là vang tiếng ròn rã đến đấy, cái hành lang bệnh viện trống trơ bỗng lùm xùm toàn phóng viên. Bọn họ xâu xúm nhau chụp lấy chụp để những tấm ảnh đẹp nhất của Cố Vỹ Anh để đăng lên bảng tin.
Cố Vỹ Anh tay hất tóc, tay cầm túi xách đủng đỉnh đẩy cửa phòng bệnh bước vào trong. Đám phóng viên đứt xích trói, không dám nhảy ồ vào căn phòng trước mắt, chỉ dám đứng bên ngoài chờ đợi và tranh thủ viết bài.
Cố Vỹ Anh bước vào, nhìn thấy Phong Đình Huy đang nằm đọc sách trên giường. Cô khoan thai tiến lại gần, đang định ngồi xuống chiếc ghế sát giường thì bị ngăn lại ngay.
"Ghế đó là của Hiểu Phi."
Giọng Phong Đình Huy sắc lạnh dứt khoát vô cùng khiến Cố Vỹ Anh chỉ biết ngượng ngùng đứng tránh ra xa.
"Ô, vậy sao."
Cố Vỹ Anh ngọt giọng dãi bày cố níu lấy tình hình hiện tại.
"Nghe tin anh bị tai nạn, em tức tốc bay từ Trung Quốc về đây đó."
Phong Đình Huy dán mắt vào đọc sách, anh chẳng nhìn Cố Vỹ Anh dù chỉ một cái, giọng điệu vẫn rất hời hợt lạnh lùng.
"Phí công của cô rồi. Tôi chưa chết khiến cô thất vọng lắm đúng không."
Cố Vỹ Anh cố cười thành tiếng, lúng túng vuốt tóc cố lấy lại phong độ.
"Người ta quan tâm anh, nên mới tới thăm anh thôi mà. Trời ơi, anh nói cái gì vậy chứ."
Phong Đình Huy bắt đầu thấy khó chịu trong người, nhíu mày gấp cuốn sách lại bỏ lên mặt bàn. Anh khách khí nặng giọng.
"Cảm ơn, thăm nom xong rồi thì đi đi."
Cố Vỹ Anh bước tới đứng sát mép giường, định nắm lấy tay Phong Đình Huy nhưng lại bị anh rút tay về trước bụng. Cô chỉ đành mím môi cười xòa thu tay về.
"Anh cũng biết em yêu anh nhiều như thế nào mà. Em biết, anh cưới Dương Hiểu Phi chỉ vì giận em, muốn chọc cho em ghen mà thôi."
Phong Đình Huy nhìu mày tỏ vẻ chán ghét, chớp mắt một cái anh liền lạnh nhạt buông lời dằn mặt cố ý vạch rõ.
"Cô nghĩ cô là ai, cô có tư cách gì nói những lời này với tôi? Từ lúc cô phản bội tôi mà đi theo Phan Luân. Tôi và cô đã chấm dứt rồi."
Cố Vỹ Anh đưa tay vờn nhẹ vai áo Phong Đình Huy rồi cúi người nhỏ giọng nói thầm vào tai anh ta.
"Vậy anh xem, vị phu nhân của anh nghĩ sao khi biết chuyện giữa tôi và anh. Có phải, cô ta sẽ xem bản thân chỉ là vật thay thế tôi khi ở bên anh hay không?"
Phong Đình Huy nghĩ về những ngày gần đây, khó khăn lắm anh mới nhận được sự quan tâm đặc biệt từ Dương Hiểu Phi. Anh thật lòng không muốn mất nó. Bỗng Đình Huy ngớ người bất động, tim đập loạn xạ mà nhất thời quên mất không phản ứng kịp trước cái hôn của Cố Vỹ Anh.
"Soạch!"
Dương Hiểu Trần ung dung đi vào trong phòng. Chưa kịp vào tới nơi thì đập vào mắt cô là cảnh Cố Vỹ Anh cúi người hôn môi Phong Đình Huy. Nhất thời cô bị kinh ngạc đến tê cứng tay chân.
"Cái khỉ gì thế này?"
Một câu hỏi độc lạ xuất hiện trong đầu Dương Hiểu Trần, cô cảm thấy con tim đập mạnh, ruột gan buốt rát khó chịu vô cùng. Có điều gì đó khiến cô thấy khó chịu và hơi ngứa mắt.
Phong Đình Huy gượng người nhăn mặt, ráng dùng sức đẩy Cố Vỹ Anh ra nhưng không được. Đầu anh đau điếng làm tứ chi tê liệt khó hoạt động. Lớp băng gạc quấn quanh trán Đình Huy đang thấm máu ra ngoài, đôi mắt lờ đờ như sắp ngất.
Cố Vỹ Anh vẫn cố thi gan với Dương Hiểu Trần, cô vẫn giữ tư thế gập nghiêng người hôn môi Phong Đình Huy.
Chẳng hiểu sao Dương Hiểu Trần lại chau mày tức giận, cô lao tới như một mũi tên. Dùng lực tay thật mạnh đẩy Cố Vỹ Anh ra rồi thẳng cánh cò bay vung cánh tay trái tát một phát thật mạnh vào má cô ta.
"Đồ vô liêm sỉ!"
Đôi mắt Dương Hiểu Trần đỏ ngầu đầy sát khí khiến Cố Vỹ Anh tái lạnh mặt mày, run sợ ôm má mà câm lặng.
Dương Hiểu Trần vội vàng quay ngoắt người lại, dịu dàng nắm lấy cổ tay Phong Đình Huy.
"Anh thấy thế nào rồi, đau thế nào hả?"
Lúc này, đầu Phong Đình Huy đau dữ dội. Anh nhăn mặt chau mày thốt không thành câu. Phong Đình Huy ti hí con mắt nhìn Dương Hiểu Trần, anh bấu chặt bàn tay hai bên thái dương mà kêu rên đau đớn.
"Đau.."
Dương Hiểu Trần quay ngoắt người lại túm tóc Cố Vỹ Anh, lôi sền sệt cô ta ném ra ngoài hành lang trước ống kính của biết bao paparazzi. Như một con hổ rừng, Dương Hiểu Trần quay đầu nhìn lão quản gia cầm hộp cơm đang đi tới phòng bệnh.
"Ông phong tỏa khu này đi, không được để chó mèo vào đây làm phiền anh Huy. Tôi đi gọi bác sĩ tới."
* * *
"Một thiếu gia tuấn tú, tài giỏi xuất chúng như anh tại sao lại sống cuộc sống cứ mãi hi sinh như thế."
Lão quản gia mím môi trầm ngâm một hồi lâu rồi tự giác rời khỏi phòng. Dương Hiểu Trần vắt não ra suy nghĩ về nỗi lo lắng bất an trong lòng. Cô chợt nhớ công ty Phong Đình còn bị Phong Ưu Vũ chơi xấu ép vốn đầu tư. Đầu nảy số, Dương Hiểu Trần rút điện thoại trong túi quần ra gọi cho Tuyết Kỳ.
"Tút tút tút!"
Đầu máy bên kia nhận cuộc gọi đến, Dương Hiểu Trần bắt lấy liền nói ngay.
"Tuyết Kỳ, chị có việc gấp muốn các anh em làm ngay. Giúp chị hẹn Gumi tập đoàn đá quý bên Mĩ, chị có vài lời muốn nói và thảo luận với họ."
Vừa nói cô vừa đứng dậy, cố ý rời khỏi phòng.
Trong căn phòng sặc mùi thuốc tây, Phong Đình Huy nhẹ nhàng mở mắt. Chỉ thấy đôi môi anh nở một nụ cười cay đắng, chua chát. Nó như giễu cợt, như bị chai lỳ và điều duy nhất anh tự dày vò bản thân phải tin chính là..
"Cùng lắm Hiểu Phi chỉ đang thương hại một kẻ thất bại. Làm gì có chuyện cô ấy thương mình."
Ba giờ chiều, sân bay chật kín fan hâm mộ của ngôi sao ca nhạc Cố Vỹ Anh. Gia tộc Cố thị về nước thật là một tin sốt dẻo nhưng cũng là mối đe dọa rất lớn cho thị trường thương mại. Sau Phong gia thì Cố gia cũng là dạng máu mặt khó lường. Chính vì vậy, rất nhiều gia tộc nhỏ lẻ muốn lấy lòng Cố thị.
Hồ Gươm mặt nước sáng lóa, Cố Vỹ Anh sải những bước chân thật dài bên bờ hồ. Cô xõa mái tóc dài xoăn đuôi ra đón nắng ban trưa. Chợt nhìn thấy tấm biển quảng cáo trang sức của công ty Phong Đình, cô đứng lại, mắt lườm mắt nguýt mà rằng.
"Phong Đình Huy, anh dám từ chối liên hôn với Cố thị. Tôi nhất định phải có được anh, anh chỉ có thể là của tôi thôi."
"Cộp, cộp, cộp!"
Gót dày đi tới đâu là vang tiếng ròn rã đến đấy, cái hành lang bệnh viện trống trơ bỗng lùm xùm toàn phóng viên. Bọn họ xâu xúm nhau chụp lấy chụp để những tấm ảnh đẹp nhất của Cố Vỹ Anh để đăng lên bảng tin.
Cố Vỹ Anh tay hất tóc, tay cầm túi xách đủng đỉnh đẩy cửa phòng bệnh bước vào trong. Đám phóng viên đứt xích trói, không dám nhảy ồ vào căn phòng trước mắt, chỉ dám đứng bên ngoài chờ đợi và tranh thủ viết bài.
Cố Vỹ Anh bước vào, nhìn thấy Phong Đình Huy đang nằm đọc sách trên giường. Cô khoan thai tiến lại gần, đang định ngồi xuống chiếc ghế sát giường thì bị ngăn lại ngay.
"Ghế đó là của Hiểu Phi."
Giọng Phong Đình Huy sắc lạnh dứt khoát vô cùng khiến Cố Vỹ Anh chỉ biết ngượng ngùng đứng tránh ra xa.
"Ô, vậy sao."
Cố Vỹ Anh ngọt giọng dãi bày cố níu lấy tình hình hiện tại.
"Nghe tin anh bị tai nạn, em tức tốc bay từ Trung Quốc về đây đó."
Phong Đình Huy dán mắt vào đọc sách, anh chẳng nhìn Cố Vỹ Anh dù chỉ một cái, giọng điệu vẫn rất hời hợt lạnh lùng.
"Phí công của cô rồi. Tôi chưa chết khiến cô thất vọng lắm đúng không."
Cố Vỹ Anh cố cười thành tiếng, lúng túng vuốt tóc cố lấy lại phong độ.
"Người ta quan tâm anh, nên mới tới thăm anh thôi mà. Trời ơi, anh nói cái gì vậy chứ."
Phong Đình Huy bắt đầu thấy khó chịu trong người, nhíu mày gấp cuốn sách lại bỏ lên mặt bàn. Anh khách khí nặng giọng.
"Cảm ơn, thăm nom xong rồi thì đi đi."
Cố Vỹ Anh bước tới đứng sát mép giường, định nắm lấy tay Phong Đình Huy nhưng lại bị anh rút tay về trước bụng. Cô chỉ đành mím môi cười xòa thu tay về.
"Anh cũng biết em yêu anh nhiều như thế nào mà. Em biết, anh cưới Dương Hiểu Phi chỉ vì giận em, muốn chọc cho em ghen mà thôi."
Phong Đình Huy nhìu mày tỏ vẻ chán ghét, chớp mắt một cái anh liền lạnh nhạt buông lời dằn mặt cố ý vạch rõ.
"Cô nghĩ cô là ai, cô có tư cách gì nói những lời này với tôi? Từ lúc cô phản bội tôi mà đi theo Phan Luân. Tôi và cô đã chấm dứt rồi."
Cố Vỹ Anh đưa tay vờn nhẹ vai áo Phong Đình Huy rồi cúi người nhỏ giọng nói thầm vào tai anh ta.
"Vậy anh xem, vị phu nhân của anh nghĩ sao khi biết chuyện giữa tôi và anh. Có phải, cô ta sẽ xem bản thân chỉ là vật thay thế tôi khi ở bên anh hay không?"
Phong Đình Huy nghĩ về những ngày gần đây, khó khăn lắm anh mới nhận được sự quan tâm đặc biệt từ Dương Hiểu Phi. Anh thật lòng không muốn mất nó. Bỗng Đình Huy ngớ người bất động, tim đập loạn xạ mà nhất thời quên mất không phản ứng kịp trước cái hôn của Cố Vỹ Anh.
"Soạch!"
Dương Hiểu Trần ung dung đi vào trong phòng. Chưa kịp vào tới nơi thì đập vào mắt cô là cảnh Cố Vỹ Anh cúi người hôn môi Phong Đình Huy. Nhất thời cô bị kinh ngạc đến tê cứng tay chân.
"Cái khỉ gì thế này?"
Một câu hỏi độc lạ xuất hiện trong đầu Dương Hiểu Trần, cô cảm thấy con tim đập mạnh, ruột gan buốt rát khó chịu vô cùng. Có điều gì đó khiến cô thấy khó chịu và hơi ngứa mắt.
Phong Đình Huy gượng người nhăn mặt, ráng dùng sức đẩy Cố Vỹ Anh ra nhưng không được. Đầu anh đau điếng làm tứ chi tê liệt khó hoạt động. Lớp băng gạc quấn quanh trán Đình Huy đang thấm máu ra ngoài, đôi mắt lờ đờ như sắp ngất.
Cố Vỹ Anh vẫn cố thi gan với Dương Hiểu Trần, cô vẫn giữ tư thế gập nghiêng người hôn môi Phong Đình Huy.
Chẳng hiểu sao Dương Hiểu Trần lại chau mày tức giận, cô lao tới như một mũi tên. Dùng lực tay thật mạnh đẩy Cố Vỹ Anh ra rồi thẳng cánh cò bay vung cánh tay trái tát một phát thật mạnh vào má cô ta.
"Đồ vô liêm sỉ!"
Đôi mắt Dương Hiểu Trần đỏ ngầu đầy sát khí khiến Cố Vỹ Anh tái lạnh mặt mày, run sợ ôm má mà câm lặng.
Dương Hiểu Trần vội vàng quay ngoắt người lại, dịu dàng nắm lấy cổ tay Phong Đình Huy.
"Anh thấy thế nào rồi, đau thế nào hả?"
Lúc này, đầu Phong Đình Huy đau dữ dội. Anh nhăn mặt chau mày thốt không thành câu. Phong Đình Huy ti hí con mắt nhìn Dương Hiểu Trần, anh bấu chặt bàn tay hai bên thái dương mà kêu rên đau đớn.
"Đau.."
Dương Hiểu Trần quay ngoắt người lại túm tóc Cố Vỹ Anh, lôi sền sệt cô ta ném ra ngoài hành lang trước ống kính của biết bao paparazzi. Như một con hổ rừng, Dương Hiểu Trần quay đầu nhìn lão quản gia cầm hộp cơm đang đi tới phòng bệnh.
"Ông phong tỏa khu này đi, không được để chó mèo vào đây làm phiền anh Huy. Tôi đi gọi bác sĩ tới."
* * *