

Phòng Tối
Tác giả: Hi Dật
Thể loại: Trọng sinh
Thảo luận - Góp ý: Các tác phẩm của Hi Dật
Văn án: Nếu bạn là nạn nhân của áp lực điểm số, nếu bạn đã từng có suy nghĩ rời bỏ cuộc đời để người thân hối hận, hoặc bản thân được giải thoát thì hãy thử đọc truyện này xem sao
Tác giả: Hi Dật
Thể loại: Trọng sinh
Thảo luận - Góp ý: Các tác phẩm của Hi Dật
Văn án: Nếu bạn là nạn nhân của áp lực điểm số, nếu bạn đã từng có suy nghĩ rời bỏ cuộc đời để người thân hối hận, hoặc bản thân được giải thoát thì hãy thử đọc truyện này xem sao
Chương 1:
[BOOK]Hai mắt tôi dần nhìn thấy ánh sáng. Mẹ tôi, bà ấy đang ngồi gục đầu xuống thân thể ở trong lòng, bờ vai yếu ớt ấy run lên dường như muốn ngã khụy. Tôi tiến lên, định vươn tay ôm bà ấy nhưng thân thể này lại xuyên qua. Chuyện gì thế này? Bố tôi đi ra từ phòng ngủ, đôi mắt ông đỏ hoe. Tôi chạy lại phía ông, vậy mà lại xuyên qua, bố không thấy tôi, lòng tôi run lên. Lúc này tôi mới nhìn rõ được thân thể trong lòng mẹ tôi là ai. Kí ức chợt ùa về.
Tâm trạng của tôi hôm nay rất tồi tệ. Đường đi học về thật xa, thật mệt. Tôi báo mẹ tôi biết kết quả học tập của mình, theo tôi nó khá tốt, nhưng với bà ấy, nếu tôi không đứng đầu thì nghĩa là tôi không đủ cố gắng, thế là bà ấy buông lời cay đắng, nhục mạ tôi. Điều này chẳng còn xa lạ gì với tôi nữa, trước kia tôi còn không phục mà cãi lại, sau này biết rằng cãi lại chỉ làm tâm trạng mẹ tôi tệ hơn rồi tôi sẽ bị bà ấy chì chiết nhiều hơn. Tôi không biết lời bà ấy nói có làm bản thân mình tốt lên hay không, nhưng tôi biết, bản thân tôi đã không thể gượng dậy nổi trong đám bùn lầy, u ám.
Ai cũng cho rằng bố mẹ mắng con cái là vì thương yêu, muốn con mình tốt lên. Nhưng theo tôi, đó là theo mức độ nhất định. Còn bây giờ chính là gông xiềng, tra tấn.
Tôi gục đầu nghe mẹ nói, mệt quá, chỉ muốn ngủ một giấc để tâm trạng có thể tốt lên chút. Nhưng lạ quá, tối đó hình như tôi đã hoàn toàn gục ngã rồi, giấc ngủ đã không còn là liều thuốc trị tâm hồn của tôi nữa rồi.
Tôi nhớ lại lời mẹ tôi buổi chiều "Sống chi vô dụng, chỉ có học cũng không bằng ai, coi còn nhà người ta sống có ích chưa kìa.." đầu tôi chợt ùa về kí ức khi được bố ẳm đi chơi, khi mẹ dắc tay đi chợ, khi cả nhà quây quần ăn cơm, rồi khung cảnh chuyển qua màu đen bởi chuỗi ngày bị chửi vì điểm số.
Đầu tôi có một suy nghĩ, chuyển sang ý định, tiếp đó là hành động. Tôi vào kho lấy lọ thuốc trừ sâu còn lại của bố. Tôi nghĩ "Nếu bản thân không còn nữa, mẹ tôi sẽ hối hận chứ? Hối hận vì đã nhục mạ, không coi trọng tôi. Hối hận vì đã không đối xử với tôi tốt một chút. Tôi cũng sẽ chẳng sống trong chuỗi ngày mệt mỏi này nữa".
Tôi đã nốc số thuốc trừ sâu còn lại. Mắt tôi bắt đầu tối dần, cơ thể cũng có phản ứng với thuốc, co rút dữ dội, đến khi mở mắt ra lần nữa đã thấy mẹ ôm thi thể của tôi mà khóc. Nhưng tôi hoàn toàn không cảm thấy vui vẻ khi thấy mẹ hối hận, khi thấy cả bố cũng đỏ mắt vì tôi, ôm mẹ và thi thể tôi vào lòng, tấm lưng vững chãi như tường thành của bố cũng đã sụp đổ. Tôi đã hối hận. Tôi không biết sau khi chết mình sẽ thế nào. Nhưng tôi biết rõ ràng sau khi tôi chết, bố mẹ tôi, họ sẽ thế nào. Sao tôi có thể tự giải thoát cho chính mình, trong khi công việc của bố và mẹ vô cùng cực nhọc, áp lực tiền nong, áp lực công việc, áp lực con cái đè lên đôi vai của họ, vậy nhưng họ vẫn không từ bỏ, phải chăng là vì tôi.
Tôi đến bên cạnh bố, ngã đầu lên vai ông, lau nước mắt cho mẹ, dù biết mình chỉ là linh hồn nhưng vẫn không kìm chế được muốn an ủi họ. Tôi muốn trở về cơ thể mình nhưng không được. Tôi đã vô cùng hối hận, chỉ muốn quay lại thời gian để bản thân có thể yêu thương bố mẹ nhiều hơn, nhưng đời này của tôi làm gì có chuyện kì diệu đó. Bản thân tôi đã không thể về được rồi, bố mẹ tôi giờ phải gồng gánh áp lực một mình, trong khi tôi chỉ cần 2 năm nữa đã có thể ra trường giúp đỡ họ.
Người đàn ông mặc áo choàng đen trùm đầu, tay cầm lưỡi hái tử thần bước đến cạnh tôi, ông ta muốn đưa tôi đi. Tôi không muốn xa bố mẹ mình, tôi không muốn bỏ họ lại, tôi hối hận, cầu xin ông tha cho mình. "Chính ngươi là kẻ không cần cuộc sống này trước, chính ngươi muốn bỏ lại bố mẹ mình mà đi theo ta."
Lời của Thần Chết như nhát búa đập thẳng xuống đầu tôi, nước mắt trào ra van xin ông ấy cứu giúp. Tôi muốn chuộc lại lỗi lầm của bản thân, muốn báo đáp, phụng dưỡng bố mẹ. Dĩ nhiên chẳng có chuyện nào đơn giản như thế, không phải cái gì hối hận thì đều có cơ hội sửa sai. Tôi muốn có cơ hội sửa sai. Vậy nên đã có một giao dịch với Thần Chết. Không, là một ân huệ Thần Chết đã ban cho tôi.
Mắt tôi dần tối lại lần nữa, hình ảnh cuối cùng là tấm lưng gầy yếu của bố, khuôn mặt đầy sự đau khổ của mẹ, căn nhà quen thuộc gắn với tôi bao năm.
Khi mở mắt lần nữa, xung quanh tôi không hề có ánh sáng mà tràn đầy mùi xăng dầu, mùi khói bụi, cảm giác ẩm ướt khắp nơi, tôi biết mình đang dần không tỉnh táo, âm thanh xung quanh bắt đầu mờ dần, chỉ còn lại trong kí ức là vụ tai nạn kinh hoàng 15 phút trước đã cướp đi sinh mạng của gia đình tôi. Không, là gia đình của cơ thể này.[/BOOK]
Chỉnh sửa cuối: