080. Tâm Tiên Quân tử ngày xưa, tâm thánh tiên Ngày đêm phản bổn với quy nguyên Lúc viết thơ tình, thiên tánh hiện Làm văn tải đạo, ngộ cơ huyền.
081. Khí Thiêng Mưa lớn chiều nay, an ủi riêng Rửa trôi trần tục, thắm tiên duyên Một chút bụi đời, xa trăm bước Sạch sẽ con người, thêm khí thiêng.
082. Niềm Riêng Ta có niềm riêng, riêng rất riêng Từ trong đêm tối, phá nhân duyên Lên đến cửu trùng, thiên tánh hiển Sáng rỡ như trời trăng mãn viên.
083. Tim Gỗ Ai hỏi về đâu, ta nói thiên Người ngu chẳng biết, nói ta điên Đục đẽo Di Đà tim gỗ đẹp Thế Chí vui cười, Quán Âm duyên.
084. Hồn Tiên Ta có hồn thơ, thơ rất thơ Tình tiên phật ý, chính tâm cơ Bát ngát dương trần hương sen trắng Tìm khắp đông tây, chỉ một thằng.
085. Chém Gió Quân tử ngồi đây, quân tử chơi Đùa mây, chém gió, nước non ơi Chém gió tan thành hăm tư mảnh Ghép lại cho thành cánh chim dơi.
086. Về Quê Bước xuống đồng xanh, xe đến nơi Hương thơm làn tóc níu chân tôi Mắt ướt cay xè, em yêu nói Đừng bỏ em mà, anh hỡi ơi!
087. Tri Kỷ Tình cảm con người, đâu phải chơi Hồng nhan tri kỷ của tôi ơi Mắt biếc trên đồng, xanh quả đất Dưới nước môi mềm, đỏ tình chân.
088. Thôi Ghen Dỗi hờn như khóc, mưa rơi xuống Tha thứ môi cười, nở hoa sen Nữ tử yêu chồng, sương pha gió Hương lửa vợ chồng, yêu mới ghen.
089. Chân Phương Trên cả tình yêu, không nhỏ nhen Ra ngoài ham muốn, chớ chê khen Có một con người ưa bẽn lẽn Góp lá thu vàng thêu chữ duyên.