Bài viết: 15 

Chương 10: Thay đổi suy nghĩ.
Sau đó, đến chiều thì cả hai cùng về lớp thu dọn sách vở để tan học. Vừa hay mẹ cũng mới tan lớp. Hai đứa cùng chào mẹ, mẹ lại nhìn cậu ta như có suy nghĩ gì đó kì lạ, ánh mắt ấy rất phức tạp, rõ là có uẩn khúc. Mẹ gật đầu, bảo bé nhanh rồi ra mẹ chở về nhà.
* * *
Sau khi thu dọn xong sách vở, bé quay đầu lại nhìn cậu ta, đưa tay bé nhỏ ngỏ ý muốn bắt tay: "Cám ơn cậu về hôm nay, từ nay trở đi hãy giúp đỡ nhau học tốt nha và mong là sẽ không đánh nhau như hôm nay nhé." Nói thì nói thế thôi chứ thù cũ sao quên. Trước cứ hòa hoãn rồi trả thù sau. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn mà.
Hắn cũng giơ tay ra bắt lại, nhưng trong đầu không khỏi nghĩ loạn. Ăn no uống đủ nên giờ đầu cô bạn úng đồ ăn đúng không? Nếu không sao có thể thay đổi tốt bụng bất ngờ như thế? Nhíu chặt mày nghĩ cẩn thận, là tốt thật hay giả đây? "Tớ vẫn thích chơi đùa với cậu!"
Ơ ý là sao? Có ai bảo không chơi với nhau đâu? Tên này không hiểu ý nghĩa trên mặt chứ à?
* * *
Mẹ đang nấu cơm trong bếp, bé thì ngồi phụ việc vặt, bỗng mẹ hỏi: "Hai đứa ngồi cùng bàn à?"
"Dạ, hôm nay mới đổi chỗ ạ."
"Thế nó thích con à? Mà hai đứa nghịch gì mà để té?"
Đứng hình với câu hỏi của mẹ. Sao mẹ có thể hỏi như vậy? Tên đó thừa dịp đánh mình sứt đầu mẻ trán còn không kịp sao có thể thích? Mẹ có lầm không vậy? "Không có mẹ. Chúng con có ưa nhau đâu, nhìn nhau là đánh nhau còn không kịp sao có thể thích. Cũng tại cậu ta khi không tự nhiên lại đi cù chân con rồi mới quá trớn như vậy." Miệng lầm bầm oán trách nhưng giọng nói lại chỉ có chút oán trách. Có vẻ như thích thú với trò đùa này. Quan sát con gái thật kĩ, mẹ chỉ nhỏ nhẹ nói: "Ngồi cùng với nhau thì phải hòa thuận với nhau, dù sao cũng là bạn bè, sao có thể ghét nhau hoài được, con nên thay đổi thái độ với bạn đi. Có bạn mà chơi cùng là quý hơn biết bao người đấy con biết không? Phải biết trân trọng tình bạn và người bạn của mình!"
"Ôi mẹ, con có bảo là con không quý trọng bạn ấy đâu. Chẳng qua là.. là.."
"Là như nào. Mẹ nói, mẹ chỉ bảo là để con biết ứng xử hiểu không?"
"Vâng ạ! Nhưng mà sao hôm nay mẹ không xuống thăm con? Con thấy cậu ấy bảo là có nhờ mẹ mua đồ ăn ngoài trường giúp con." Bé không tin là mẹ không biết việc bé nằm y tế. Mấy thầy cô trong trường truyền tai nhau nhanh lắm huống chi là việc trêu nhau đến mức xuống y tế nằm.
"Mẹ có nghe cô y tế báo nhưng mà đang có tiết nên mẹ tính xong tiết mẹ sẽ xuống. Nhưng mà khi xuống lại gặp cậu bạn đó, nó nhờ mẹ đi mua đồ ăn cho con vì nó không ra ngoài trường được. Mà cậu bạn đó tốt đấy, cậu ấy cứ cố gắng đưa tiền cho mẹ bảo là do làm con té nên mong mẹ để cho cậu ấy đền bù. Kể ra tuổi còn nhỏ mà biết điều thật đấy. Nên mai mẹ làm đồ ăn sáng cho con, con mang lên cho bạn ấy ăn cùng nhé! Mà cũng là cậu ấy bảo mẹ đừng xuống thăm con, nhất định mong muốn mẹ không xuống thăm con vì mong là mình sẽ có cơ hội chuộc lỗi với con. Dù mẹ không biết có phải là muốn mẹ không ảnh hưởng đến hai đứa hay không nhưng nghe ra thì cũng là ý tốt. Đấy, có bạn tốt như thế mà con còn ghét bỏ."
Ôi, sao mẹ có thể nói một hơi dài như thế mà không mệt. "Mẹ uống nước nhé!" Thành công phân tán sự chú ý của mẹ. Bé lại rơi vào trầm tư. Tên đó quả là tử tế, cậu ta quả thật không lấy thêm tiền trong túi mình, lại còn tự trả hết phần ăn của mình. Kể ra cũng phải vài chục ngàn, lời đồn quả không sai, tên này giàu thật. Nhưng mà nào giờ toàn nghe các bạn bảo tên này khá đểu, khá lăng nhăng, tuổi nhỏ mà qua tay mấy cô bạn nữ rồi. Sao lại tử tế với mình thế? Mà công nhận cậu ấy chăm sóc mình tốt thật. Tên này bí ẩn thật đấy. Cũng có lẽ có những điều không như mọi người đồn. Biết đâu là hắn tốt thật nhưng lại giấu. Hừm có lẽ mình phải thay đổi cái nhìn về cậu ấy. Có lẽ thái độ của mình hôm nay là sai.
Ngày mai nhất định phải đối tốt với cậu ấy. Nhưng mà sao mẹ lại phải làm đồ ăn cho cậu ấy? "Mẹ, mẹ đâu cần làm đồ ăn cho cậu ấy. Dù sao cũng là do cậu ấy khiến con bị té mà."
"Sao con có thể nói như thế? Biết là bạn làm con té phải chịu trách nhiệm, bạn ấy làm như thế là ứng xử đúng với con, với mẹ như thế là có lòng. Nhưng thân là người lớn sao mẹ có thể nhận tiền của một bạn nhỏ? Dù có đền bù chịu trách nhiệm cũng nên là bố mẹ bạn ấy chứ không phải bạn ấy. Bằng vai phải lứa con hiểu không? Dù sao cũng là tiền ăn một ngày của bạn nên mai con phải đem lên ăn cùng bạn. Nhớ rõ!"
Cúi mặt xuống chịu trận, ôi sao mà mỗi lần nói mẹ lại có thể nói một hơi dài như thế. Thật bái phục. Nhưng mà đúng là có lòng! Duyệt! Ngày mai làm lại từ đầu với người bạn không mấy thiện cảm này!
* * *
Sau khi thu dọn xong sách vở, bé quay đầu lại nhìn cậu ta, đưa tay bé nhỏ ngỏ ý muốn bắt tay: "Cám ơn cậu về hôm nay, từ nay trở đi hãy giúp đỡ nhau học tốt nha và mong là sẽ không đánh nhau như hôm nay nhé." Nói thì nói thế thôi chứ thù cũ sao quên. Trước cứ hòa hoãn rồi trả thù sau. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn mà.
Hắn cũng giơ tay ra bắt lại, nhưng trong đầu không khỏi nghĩ loạn. Ăn no uống đủ nên giờ đầu cô bạn úng đồ ăn đúng không? Nếu không sao có thể thay đổi tốt bụng bất ngờ như thế? Nhíu chặt mày nghĩ cẩn thận, là tốt thật hay giả đây? "Tớ vẫn thích chơi đùa với cậu!"
Ơ ý là sao? Có ai bảo không chơi với nhau đâu? Tên này không hiểu ý nghĩa trên mặt chứ à?
* * *
Mẹ đang nấu cơm trong bếp, bé thì ngồi phụ việc vặt, bỗng mẹ hỏi: "Hai đứa ngồi cùng bàn à?"
"Dạ, hôm nay mới đổi chỗ ạ."
"Thế nó thích con à? Mà hai đứa nghịch gì mà để té?"
Đứng hình với câu hỏi của mẹ. Sao mẹ có thể hỏi như vậy? Tên đó thừa dịp đánh mình sứt đầu mẻ trán còn không kịp sao có thể thích? Mẹ có lầm không vậy? "Không có mẹ. Chúng con có ưa nhau đâu, nhìn nhau là đánh nhau còn không kịp sao có thể thích. Cũng tại cậu ta khi không tự nhiên lại đi cù chân con rồi mới quá trớn như vậy." Miệng lầm bầm oán trách nhưng giọng nói lại chỉ có chút oán trách. Có vẻ như thích thú với trò đùa này. Quan sát con gái thật kĩ, mẹ chỉ nhỏ nhẹ nói: "Ngồi cùng với nhau thì phải hòa thuận với nhau, dù sao cũng là bạn bè, sao có thể ghét nhau hoài được, con nên thay đổi thái độ với bạn đi. Có bạn mà chơi cùng là quý hơn biết bao người đấy con biết không? Phải biết trân trọng tình bạn và người bạn của mình!"
"Ôi mẹ, con có bảo là con không quý trọng bạn ấy đâu. Chẳng qua là.. là.."
"Là như nào. Mẹ nói, mẹ chỉ bảo là để con biết ứng xử hiểu không?"
"Vâng ạ! Nhưng mà sao hôm nay mẹ không xuống thăm con? Con thấy cậu ấy bảo là có nhờ mẹ mua đồ ăn ngoài trường giúp con." Bé không tin là mẹ không biết việc bé nằm y tế. Mấy thầy cô trong trường truyền tai nhau nhanh lắm huống chi là việc trêu nhau đến mức xuống y tế nằm.
"Mẹ có nghe cô y tế báo nhưng mà đang có tiết nên mẹ tính xong tiết mẹ sẽ xuống. Nhưng mà khi xuống lại gặp cậu bạn đó, nó nhờ mẹ đi mua đồ ăn cho con vì nó không ra ngoài trường được. Mà cậu bạn đó tốt đấy, cậu ấy cứ cố gắng đưa tiền cho mẹ bảo là do làm con té nên mong mẹ để cho cậu ấy đền bù. Kể ra tuổi còn nhỏ mà biết điều thật đấy. Nên mai mẹ làm đồ ăn sáng cho con, con mang lên cho bạn ấy ăn cùng nhé! Mà cũng là cậu ấy bảo mẹ đừng xuống thăm con, nhất định mong muốn mẹ không xuống thăm con vì mong là mình sẽ có cơ hội chuộc lỗi với con. Dù mẹ không biết có phải là muốn mẹ không ảnh hưởng đến hai đứa hay không nhưng nghe ra thì cũng là ý tốt. Đấy, có bạn tốt như thế mà con còn ghét bỏ."
Ôi, sao mẹ có thể nói một hơi dài như thế mà không mệt. "Mẹ uống nước nhé!" Thành công phân tán sự chú ý của mẹ. Bé lại rơi vào trầm tư. Tên đó quả là tử tế, cậu ta quả thật không lấy thêm tiền trong túi mình, lại còn tự trả hết phần ăn của mình. Kể ra cũng phải vài chục ngàn, lời đồn quả không sai, tên này giàu thật. Nhưng mà nào giờ toàn nghe các bạn bảo tên này khá đểu, khá lăng nhăng, tuổi nhỏ mà qua tay mấy cô bạn nữ rồi. Sao lại tử tế với mình thế? Mà công nhận cậu ấy chăm sóc mình tốt thật. Tên này bí ẩn thật đấy. Cũng có lẽ có những điều không như mọi người đồn. Biết đâu là hắn tốt thật nhưng lại giấu. Hừm có lẽ mình phải thay đổi cái nhìn về cậu ấy. Có lẽ thái độ của mình hôm nay là sai.
Ngày mai nhất định phải đối tốt với cậu ấy. Nhưng mà sao mẹ lại phải làm đồ ăn cho cậu ấy? "Mẹ, mẹ đâu cần làm đồ ăn cho cậu ấy. Dù sao cũng là do cậu ấy khiến con bị té mà."
"Sao con có thể nói như thế? Biết là bạn làm con té phải chịu trách nhiệm, bạn ấy làm như thế là ứng xử đúng với con, với mẹ như thế là có lòng. Nhưng thân là người lớn sao mẹ có thể nhận tiền của một bạn nhỏ? Dù có đền bù chịu trách nhiệm cũng nên là bố mẹ bạn ấy chứ không phải bạn ấy. Bằng vai phải lứa con hiểu không? Dù sao cũng là tiền ăn một ngày của bạn nên mai con phải đem lên ăn cùng bạn. Nhớ rõ!"
Cúi mặt xuống chịu trận, ôi sao mà mỗi lần nói mẹ lại có thể nói một hơi dài như thế. Thật bái phục. Nhưng mà đúng là có lòng! Duyệt! Ngày mai làm lại từ đầu với người bạn không mấy thiện cảm này!