#CFS1: Ngoại hình quan trọng đến vậy. Bấm để xem Lớn rồi mới nhận ra, có nhiều người không trân trọng sự tử tế của bạn. Làm quen nhau, lúc đầu nói chuyện cũng ổn nhưng khi họ biết mặt bạn thì cả một dòng tin nhắn họ cũng sợ tốn sức, mình thì kiểu suy nghĩ rất nhiều, cũng nhắn lại kha khá tin nhắn nhưng đổi lại là sự im lặng, mình cứ thắc mắc tại sao họ lại không chịu nhắn tiếp dù chỉ một tin nhắn.. Đến sau này mới nhận ra, thì ra họ không thích sự tử tế của bạn, qua mắt họ bạn xấu xí thì mọi thứ cũng không tốt đẹp, cái họ quan trọng là NGOẠI HÌNH.
#CFS2: Sao nỡ làm mình đau đớn như vậy. Bấm để xem "Quen nhau từ ngày em còn làm lễ tân một khách sạn nhỏ, giúp đỡ em học hết văn bằng một đại học luật, lại nhờ bạn bè tìm việc cho em, em muốn xe để che nắng che mưa mình mua cho em, muốn sửa mũi mình dù lo lắng sức khỏe của em nhưng vẫn chiều theo ý. Chưa bao giờ nghĩ việc chu cấp cho em để lên mặt, mình chỉ sợ chưa đủ tốt, sợ em thiếu thốn với người ta, sợ em phải hạ mình đi lấy lòng người khác. Móc hết ruột gan để yêu em suốt 6 năm trời, tin vào điều em nói" Em muốn hoàn thiện bản thân để xứng với anh ". Cuối cùng đổi lại kết quả là em ngủ với một cô gái cùng chỗ làm, cô bé đó còn đang mang bầu con em. Thật sự bây giờ mình không còn đủ sức lực để trách móc hay hận thù gì em cả, chỉ tự hỏi nếu không còn tình cảm có thể nói mà, sao nỡ làm mình đau đớn như vậy.."
#CFS3: Bản chất cao nhất của tình yêu không phải là phù hợp, mà là hòa hợp. Bấm để xem Tôi có học vị Tiến sĩ, ngành Vật lý. Là giảng viên đại học thành viên của một số viện nghiên cứu và thường xuyên tiếp xúc với những người có trình độ cao trong xã hội. Người cũ của tôi không nhiều, nhưng cũng đều là dân trí thức học vấn cao. Tôi đã từng có một thời gian dài, phải nói là rất dài, giữ lấy suy nghĩ rằng mây tầng nào, gió tầng đấy và người ở vị trí của tôi sẽ chỉ, nếu như không muốn nói là không thể, yêu người có trình độ hoặc địa vị thấp hơn. Cho đến ngày tôi gặp em. Em không nói với tôi em học hết lớp mấy, chỉ nói em ra đời và đi làm từ năm 12 tuổi. Tới nay đã được 7 năm và bản thân em đã trải qua rất nhiều những nghề khác nhau việc gì em cũng làm, nhưng đa phần đều là lao động tay chân. Gia cảnh của em quả thực không tốt, nếu như không muốn nói là khó khăn, ít nhất là về mặt tinh thần khi họ có sự chia cắt. Xét trên bình diện thẳng thắn thì em không có một mái ấm, ở đó không có sự tồn tại của gia đình. Và chính bởi sự chia cắt đó, em bị đá ra ngoài xã hội từ khi chỉ là một cậu bé 12 tuổi. Em nói cuộc đời của em chưa dài, nhưng tự lực cánh sinh đã quen, em sợ dựa dẫm vào người khác vì em không muốn chịu cảm giác bị bỏ rơi quá nhiều lần. Tôi đã lắng nghe những câu chuyện của em trong những đêm trở gió, khi cả hai dạo quanh những con phố vào tối muộn, ngày này qua ngày khác, ý chí của em, cách em nhìn cuộc sống khiến tôi cảm thông với em, thương em và rồi yêu em. Tôi sẽ không bao giờ nghĩ mình rung động với một người con trai thua tôi tới 9 tuổi, chứ đừng nói tới khoảng cách khác. Nhưng có thể nó không quan trọng nếu bạn gặp một người, đối mặt với một thứ tình cảm mà ở đó hình mẫu không phải là một thứ chuẩn mực để giữ gìn, thì đó mới là tình yêu. Khuôn thước đúng hơn là rào cản, không còn quan trọng khi tôi ở cạnh em. Nhờ em mà tôi thích những món lề đường nhiều hơn. Nhờ em mà tôi thích chạy xe qua những con phố giờ tan tầm đông đúc để đón người tôi yêu về nhà. Nhờ em mà tôi biết tới việc nhắn tin trò chuyện xuyên đêm. Nhờ em mà tôi hiểu cách một cậu bé vươn lên từ nghịch cảnh để sống được trong cuộc đời. Nhờ em mà tôi cảm thấy ấm áp. Em lúc nào cũng nói rằng, em sợ mất tôi. Sợ rằng tôi rồi một ngày cũng sẽ giống như những người đàn ông trước đây đến cạnh em rồi bỏ rơi em một cách chóng vánh.. Em nói nếu một ngày tôi không còn yêu em nữa thì hãy nói với em, "nói một câu thôi cũng được" rồi em sẽ im lặng và rời khỏi cuộc sống của tôi như chưa từng tồn tại, vì "người như em thì vứt ở đâu cũng sống được". Tôi đã từng bàng quan về ngày đó nhưng thú thật sau tất cả những gì tôi và em đã trải qua, tôi lại sợ ngày đó. Hiện tại: Mỗi ngày, chúng tôi vẫn đều đặn chăm sóc nhau, hỏi han nhau, chia sẻ với nhau về mọi điều trong cuộc sống. Tôi yêu cầu em chỉ được phép lo lắng cho tôi những thứ em có thể như một tin nhắn, một cuộc gọi, ở cạnh tôi lúc tôi mệt mỏi vì công việc, còn tất cả những thứ còn lại, tôi lo cho em. Tương lai? Cứ xin như hiện tại. Mây tầng nào, gió tầng đấy? Tôi không nghĩ điều đó có vấn đề, chỉ là đừng rập khuôn và cứng nhắc với nó. Bản chất cao nhất của tình yêu không phải là phù hợp, mà là hòa hợp. Như bất cứ sự vận hành nào trong thế giới này cũng đều tồn tại xác suất của sai số. Tôi may mắn vì là một phần của sai số đó, nhờ có em. Tôi hy vọng em sẽ đọc được những điều này, đôi khi những con người học thuật không giỏi diễn đạt trực tiếp tình cảm với người mình yêu, nên mong em sẽ không chọc quê tôi vì những lời này, nó trông thật sến sẩm. Hết năm cũ, tôi đã kịp chọn một cành đào thật đẹp để đón giao thừa cùng em. Sang năm mới, chúc mừng năm mới tất cả mọi người.
#CFS4: Mình không có gì trong tay cả, chỉ có cố gắng và tình yêu với em. Bấm để xem 10/2 cách đây 5 năm về trước, chúng mình đã gặp nhau. Em đi du lịch dã ngoại cùng bạn nơi mà mình đang sống. Quê mình nghèo lắm, nghèo đúng nghĩa đen, trong làng chỉ có mình đi học đại học. Lúc em cắm trại ở đồng cỏ, cũng lúc gặp mình đang ngồi chăn đám dê của nhà ăn cỏ. Em có lén chụp mình đang thơ thẩn ngồi bên mỏm đá và có ánh chiều hoàng hôn chiếu xuống. Sau đó, em lại gần làm quen, hỏi mình ở đây có quán xá gì không vì muốn mua một số thứ. Mình bảo ở đây nghèo lắm, đến đường cũng chưa làm thì lấy đâu quán xá. Em bảo em mê chụp ảnh, em gửi tặng mấy bức ảnh do em chụp, nhưng điện thoại samsung cùi bắp của mình hư rồi, làm sao nhận được ảnh. Mình chẳng có ấn tượng gì cả, vì lúc đó mình chưa biết mình thích con trai, chỉ cảm nắng với mấy bạn nữ cùng trường. Da mình ngăm đen, tuy to cao nhưng mà nhìn khù khờ. Lúc đó, em với mình nói chuyện với nhau hồi lâu, cũng vui, chuyện về gia cảnh, cuộc sống, công việc, tính em nhẹ nhàng, đầy chiêm nghiệm, qua cách nói chuyện, mình cũng biết em là gay, khác với con trai bình thường. Em kém mình 1 tuổi, con nhà có điều kiện, ở cùng thành phố với nơi mình đang học, em học khác trường. Nói chuyện một lúc, mình lùa mấy con dê về, em muốn chụp hình với dê, nhưng mà mấy con dê không chịu hợp tác, nên thôi. Mình đành về, em cũng quay lại trại của nhóm. Chẳng hiểu sao, lúc về đến nhà, mình có cảm giác vui, có lẽ lúc đó vui vì có một người bạn, họ không kì thị người nghèo như mình nên tự tin hẳn. Một lúc sau, mình xách một túi khoai luộc, ngô luộc và mấy quả trứng vịt luộc đưa ra chỗ em cắm trại tặng em và các bạn. Tuy nhà mình nghèo thật, nhưng ngô với khoai không thiếu, cả bầy vịt đẻ ăn dần không hết. Em nhận quà mà vui sướng hết mức, mình nhìn cái xe ô tô to đùng của cả nhóm em mà lòng tự ti hẳn. Chẳng qua mình hay mặc cảm về hoàn cảnh thôi, sống trọ trên thành phố cũng khổ sở đủ đường. Nhưng bù lại, cả nhóm bạn thân em nói chuyện, tâm sự rất vui và thân thiện. Họ cùng mình trải lòng về cuộc sống, ai cũng có góc khuất riêng, em ấy cũng vậy, cũng sứt mẻ tình cảm gia đình. Sau buổi tối đó, em xin số của mình để kết bạn zalo, sau này mình sửa được máy rồi gửi ảnh cho. Mình cũng cho, vì lúc đó chỉ dùng điện thoại cục gạch nên chưa thể kết bạn được. Sáng hôm sau, cả nhóm rời đi, mình không biết chuyện đó, nên không ra chào được, cảm giác hơi luyến tiếc. Hết hè mình lên thành phố, mình góp tiền sửa lại cái máy, đăng nhập zalo thì có thấy em ấy gửi kết bạn và gửi ảnh. Ảnh chụp đẹp, lần đầu tiên mình được người khác chụp ảnh đẹp như vậy, cảnh hoàng hôn và góc nghiêng nhẹ nhàng, thư thái. Sau này, mình cũng in ảnh ra và kiếm cái khung lắp vào để trang trí bàn học, nhìn ảnh, mình nhớ đến em. Từ khi quen em, mình có cảm giác đặc biệt, rồi dần dần mình thích nói chuyện với em, mình thích con người nhẹ nhàng như vậy. Nhiều đêm, mình gọi điện không chán, nhắn tin với em say sưa như nhắn với tình nhân. Sau khi có cảm giác đó, có đôi lúc, mình lại mặc cảm vì mình lại đi thích con trai. Nhưng rồi bản ngã lại kéo mình vào những cảm xúc chân thật nhất - mình bắt đầu yêu em. Không lời tỏ tình, mà chỉ có hai bên thú nhận dần dần. Hai đứa đến với nhau không ồn ào, không xô bồ, chỉ đơn giản tích lũy tình cảm theo thời gian. Mình kèo trên, em kèo dưới, sau này, mấy chuyện kèo này mình cũng thuận theo bản năng mà làm. Em xin gia đình ra ngoài ở riêng với mình trong căn phòng trọ chật hẹp, để cùng nhau vượt qua những khốn khó nhất của mùa dịch và sống trong sự thiếu thốn. Cả hai đôi lúc hết tiền, chỉ còn mấy chục nghìn nhưng em vẫn cười tươi, động viên mình, nhẫn nhịn vì mình. Em cũng là người song hành và hỗ trợ mình tìm được công việc phù hợp, tiêu xài tiết kiệm, từ một công tử giờ thành một chàng trai bình thường, thay đổi cách sống để cùng mình gây dựng tổ ấm. Em cũng là người bên mình những lúc ốm đau, thất bại, mệt nhọc nhất giữa chốn thị thành khi một thằng như mình chỉ có tấm bằng sư phạm trong tay. Và em cũng là người thuyết phục mẹ em để giúp đỡ tài chính cho cả hai trong những tháng ngày dịch, trong năm tháng thiếu thốn kinh tế, em tin tưởng mình hết mức. Em là người cầm xe, cầm laptop chỉ để trang trải tiền trọ và hỗ trợ cho mình khóa học ielts. Em cũng không ngại khi đi làm thêm, làm việc nhà, vay mượn cho mình đầy đủ trong những năm khốn khó. Mình không có gì trong tay cả, chỉ có cố gắng và tình yêu với em. Sau 5 năm yêu nhau, mình đã trả hết nợ, có công việc ổn định, hỗ trợ được cho gia đình, và có được em là tài sản quý giá, bố mẹ em cũng biết chuyện, cho phép mình và em sống với nhau. Hơn nữa, hôm nay cũng là ngày cuối cùng, mình đã trả góp xong căn chung cư nho nhỏ, là tổ ấm của cả hai. Tất cả là nhờ có em và cảm ơn vũ trụ đã cho mình gặp em. Mình nhận được tin ấy từ chiều, em cũng nhắn và động viên, chúc mừng mình. Trên đường đi làm về, mình mua tặng em món bánh sắn nướng mà em thích. Đi dạy về, mình thấy bàn ăn trải chiếc khăn trắng có lọ hoa nho nhỏ, có đĩa hoa quả xinh xinh, mấy món ăn thường ngày em hay nấu và ba hộp nhựa bí ẩn. Nhìn em decor bàn ăn, chắc là chúc mừng cả hai đã chính thức xong nợ nần. Mình tắm rửa và vào ngồi cùng với em, cảm giác thoải mái sau một ngày làm việc và sau 5 năm cố gắng thật khiến con người ta nhẹ nhõm. Mình mở 3 hộp nhựa ra, bất ngờ vì đó là ngô luộc, khoai luộc và cả trứng vịt. Mình không cầm được nước mắt, khoé mắt cay cay, nghĩ lại năm tháng khổ sở, khốn khó cùng nhau. Và cũng ngày này cách đây 5 năm, mấy món này ăn trong nghèo khó, đầy niềm vui và nụ cười. Giờ đây cũng mấy món này, ăn trong nước mắt của hạnh phúc và tình nghĩa. Ít ngày nữa là Valentine, chúng mình đã đi qua được 5 mùa tình nhân rồi, em là món quà quý giá mà ông trời ban tặng cho mình. Cảm ơn vì tất cả.
#CFS5: Mong em đừng chê anh già. Bấm để xem Tôi sợ tiêm vắc xin phổi tốn kém. Anh bảo "thay vì tiền đấy dẫn em đi ăn, anh dẫn em đi tiêm, bảo vệ sức khỏe cả đời". Anh không bao giờ ngược đãi sức khỏe bản thân và anh muốn em cũng vậy Hai đứa quan he với nhau xong, anh bảo nằm im đó, để anh lau cho, không được tắm, nằm im đó. Anh quan tâm tôi từng chút, muốn mặc giúp tôi chiếc áo, cái quần, cài cho tôi từng cái nút, không muốn tôi trần, phơi thây trong phòng sợ ai đó nhìn lén. Tôi nói muốn lật kèo, tôi không muốn là nằm dưới mãi, anh chẳng do dự đồng ý, bảo "uk mà em nhẹ thôi nha, anh sợ lắm", lần cuối của anh với nyc chắc cũng 8 năm về trước, tôi cười trong bụng "ông hành tui sao tui cho lại vậy". Anh bảo tôi đừng uống thuốc trầm cảm nữa, có anh ở đây rồi, cứ để quá khứ nó qua đi. Anh bảo, đôi lúc anh nghĩ "Sau này anh già rồi anh đi trước rồi ai lo cho em". Hơn một tháng cùng nhau, tôi biết mình cần phải trân trọng anh, nhưng sau nhiều lần tan vỡ, tôi cần phải sống chậm lại.. để đón nhận và trân quý những điều mới. Anh giỏi giang tháo vát, tôi nghĩ mình không xứng. Anh bảo "mong em đừng chê anh già". * * * Mong em đừng chê anh già còn anh mong em cả một đời bình an, thôi thì song bước nhẹ nhàng, chúng mình sống cả đoạn đường thanh xuân.
Đọc qua những câu chuyện của bạn, không biết có phải đều là chuyện của bạn không, nhưng nếu là sự thật, mình có thể hiểu được bạn là một phụ nữ thành đạt và mạnh mẽ... Nhưng có vẻ, chuyện tình cảm của bạn có vẻ rất phong phú và đa dạng... Đọc qua từng câu chuyện có vẻ được miêu tả thật ngắn gọn, mình không biết kết quả phía sau của mỗi câu chuyện là như thế nào, cũng không biết hiện tại bạn ra sao... Thế nhưng mà, người thành đạt như bạn chắc chắn có ánh mắt nhìn người rất tốt, đừng vì cảm xúc dâng trào nhất thời mà đem lòng từ thiện biến thành tình yêu... "Con non thường trông rất vô hại và đáng thương nhưng nếu nó là loài thú có bản năng hút máu hoặc săn mồi, đối phương thương hại nó sẽ sớm muộn bị nó làm thịt, có thể không mất mạng nhưng sẽ tổn thương rất nhiều..." Có một người từng nói với mình như thế, mình nghĩ kĩ thì nó đúng là một bài học đáng giá... Ngoại hình cũng không phải tất cả, kĩ năng và tố chất mới là sơ sở giúp một người thành công sống tốt và hạnh phúc... Chúc bạn có một cuộc sống như ý...