Tên bài: Nước Mắt Của Rừng Tác giả: Tấn Tiến Thể loại: Tản Văn Ba mươi năm về trước tôi có đi qua bao niềm rừng núi. Rừng phủ xanh bạt ngàn, núi đồi đều được cây bao phủ. Những năm gần đây đi qua những vùng đất ấy đã xác xơ, trơ trọi. Thật buồn và xót xa biết bao Cánh rừng ấy đẹp lắm. Đẹp đến nao lòng những ai lần đầu đặt chân đến đây. Nằm dưới ngọn núi sừng sững quanh năm mây phủ là thung lũng bằng phẳng xanh ngăn ngắt. Cây cối luôn được tắm trong không khí dịu mát, uống những giọt sương mát lành của mẹ núi chắt chiu từng đêm. Hằng hà sa số các loài cây chen vai thích cánh vươn lên. Nào nghiến, nào trai, vàng kiêng.. hứng gió, hứng nắng nơi đầu non. Nào dổi, nào bồ đề xòe cành xanh lá nơi lưng chừng dốc. Xa nhân, bo bo đỏ rực đưa hương dìu dịu lan tỏa nơi tầng rừng thấp. Phong lan lủng lẳng, vấn vít trên những cành cây rêu mốc. Rồi đủ các loài hoa không tên khoe sắc bên dòng suối nhỏ bốn mùa ong bướm dập dìu. Những chiều hạ vàng ta có thể bắt gặp đàn khỉ nhỏ ngồi vắt vẻo trên những cành si xanh vừa vặt lá ăn, vừa bắt giận và trêu chọc nhau chí chóe. Giữa bãi đất trống thỉnh thoảng lại có đôi gà lôi với chiếc đuôi thướt tha vừa nhẩn nha bới tìm những hạt cỏ vương vãi vừa thong thả tản bộ. Vài chú sóc đuôi đỏ thoắt ẩn, thoắt hiện trên những vòm lá xanh mướt. Người đi rừng có thể thoải mái nhặt các loài nấm, rau rừng mình thích. Từ bao đời nay cánh rừng này là nguồn thực phẩm vô tận cho những người dân lam lũ. Rừng đẹp thế. Rừng thơ mộng thế. Nhưng rừng cũng chẳng khác nào cô gái non tơ khiến bao kẻ tham lam thèm thuồng, muốn chiếm đoạt. Lúc đầu chỉ là xin vài cây nghiến về làm nhà, sau là làm chuồng trại.. đủ thứ lý do để con người hạ cây. Rừng bắt đầu chảy máu. Vết thương cứ loang dần ra và không thể lành lại. Ngày ngày, từng đoàn người lầm lụi ngược núi với cưa, với rìu, với thừng trên vai. Tiếng cưa rít lên như xé toạc không gian yên tĩnh làm chim muông táo tác bay, các loài thú nhỏ nín lặng, trốn biệt trong tận góc hang. Lớp lớp cây đổ xuống. Nhựa cây rỉ ra, đặc quánh lại như máu khô, như nước mắt đau đớn của rừng. Đêm đêm, từng đoàn xe nối đuôi nhau đội sương gió, đội màn đêm chở rừng về xuôi. Những đoàn xe chất đầy gỗ ấy vẫn thản nhiên lăn bánh mặc những con mắt buồn rười rượi nhìn theo. Tấm áo xanh xinh đẹp của rừng giờ tứa máu, loang lổ thảm hại, tàn tạ. Chẳng còn đâu những mùa hoa xinh đẹp. Chẳng còn đâu mùi hương dìu dịu loang xa. Chẳng còn đâu mùa xuân về rộn ràng bao sắc lá. Thưa dần tiếng chim. Sóc thôi nhảy nhót. Đàn khỉ buồn vì rừng xơ xác, chúng bỏ rừng mà đi. Rồi lũ về! Lũ ngầu đỏ chồm lên lột sạch lớp đất mỡ màu của rừng để lại những mảng đất toang hoác, nham nhở. Nước gầm rú cuốn tất cả mọi thứ cản trở trên đường đi của chúng. Nước lên nhanh nhưng rút cũng nhanh bởi chẳng còn cây rừng cản lại chở che. Khi xưa rừng luôn mát rượi vậy mà giờ xơ xác, dòng suối cạn khô thoi thóp giữa lổn nhổn sỏi đá, giữa chang chang nắng hè. Bao nhiêu lớp cây bị đốn hạ thì bấy nhiêu tấm lưng người sơn tràng trầy xước, còng xuống. Tiền cũng cạn khi họ ráo mồ hôi. Đời họ vẫn khổ, vẫn lam lũ như xưa. Có khác chăng là trước kia mỗi lần đói mẹ rừng sẽ ban tặng cho đủ thứ: Nào măng, nào nấm, nào rau sắng ngọt lịm những trưa hè. Còn bây giờ mẹ rừng thoi thóp với những khóm cây bụi xác xơ. Chỉ có vài đầu nậu gỗ là phất lên như diều. Họ mua đất, họ cất nhà, họ hoan hỷ vui mừng trong tiếng rên xiết, tiếng khóc than của rừng. Sau cả tuần mưa sụt sùi. Mưa giăng ngày nọ nối ngày kia thì trời cũng hửng nắng. Nắng hôm ấy thật vàng, thật ấm, nắng trải dài trên sườn núi biêng biếc xanh. Mế giục cái Giang và thằng Núi lên nương cỏ lúa. Mế thở dài thườn thượt: - Lúa bằng gang tay mà cỏ bằng đầu gối rồi biết lấy gì mà ăn! Đoàn người rồng rắn bước. Bỗng có tiếng gì ầm ầm lao xuống như xé gió: - Núi lở rồi! Chạy mau! Tiếng đá lở chen lẫn tiếng thét lạc giọng của người đi rừng. Đoàn người như đàn kiến bé xíu tan tác chạy trốn sự phẫn nộ của núi rừng. Mọi người đều tránh kịp duy chỉ có thằng Núi đang mải với tay ngắt khóm hoa mua rừng xót lại ven đường. Khóm hoa tím hồng đẹp quá! Giữa lô nhô sỏi đá, giữa xao xác cây rừng màu tím ấy càng sáng lên khiến Núi mê mẩn. Nó đâu biết tai họa đang lơ lửng trên đầu nó. Nó chỉ thấy nhói trên đầu rồi nó thấy mình bồng bềnh tận tầng mây nơi lưng trời. Nó đang bay, bay đi rất xa. Mọi người cõng nó về bản! Trên tay nó vẫn còn nắm chặt khóm hoa mua rừng tím ngắt. Mế khóc: - Núi ơi! Biết thế mế kệ cỏ trùm lên lúa, kệ đói, kệ rách thì đâu đến nỗi con bỏ mế mà đi. Mế run rẩy đắp cho nó tấm chăn phà đẹp nhất mà bao lâu để dành chỉ chờ ngày trao cho nó khi trưởng thành. Vậy mà giờ mế phải đắp cho nó đỡ lạnh, đỡ đơn côi khi về Mường trời. Trước khi Núi được mọi người đặt lên vai đưa về Mường trời, trưởng bản giơ hai tay lên trời thốt lên đau đớn: - Ta sai rồi! Chúng ta sai rồi! - Từ mai ta sẽ cho đóng cửa rừng. Ta phải chuộc lỗi với mẹ rừng thôi. Chuộc lỗi với Núi thôi! Nước mắt trưởng bản rơi xuống đục ngầu. Khuôn mặt Núi trong khung ảnh như đang cười. Đôi mắt lấp lánh màu hoa mua tím. - Hết -