Cô hơi đơ người, cha cô theo tin tức tuần trước thì người vẫn đang ở ngoài thành và trong trận chiến với vương quốc phía Bắc cơ mà. Ý của hắn là gì?
- Cha ta đã có chuyện gì?
Thanh Nhàn trừng mắt nhìn Thiên Trình đang cười cười. Ánh mắt lâu nay chưa từng dao động, nay đây lại lộ rõ vẻ tức giận. Cô cắn môi, khuôn mặt sắc sảo nhìn thẳng vào người bên trước.
- Thôi nào Công tước Lãnh Thanh Nhàn, người đừng có nhìn ta như thế chứ. Ta sẽ rời đi đó.
Giọng điệu khiêu khích, vẻ mặt tự mãn của Thiên Trình khiến cho cô cảm thấy thật chán ghét. Nhưng lại đành phải nhẫn nhịn, cô cắn má trong. Chỉnh lại thái độ rồi hỏi lại lần nữa.
- Cha của thần thiếp.. đã xảy ra chuyện gì?
Câu từ rõ ràng, chỉ là nếu như Thiên Trình không nghe rõ nữa thì cô sẽ mất hết lòng kiên nhẫn đứng lên mà tát hắn mất. Hắn ta chẳng vội vàng mà trả lời, chờ một lúc thì khóe miệng của hắn mới nhấc lên chút. Khẩu khí không cao nói.
- Đã bị ám sát trong lúc bày kế đánh giặc.
Thanh Nhàn nghe như không nghe. Bị ám sát? Thử nghĩ coi, mới tháng trước người kia đang còn bên mình mà động viên nhưng bây giờ lại được báo tin là đã chết thì xem ai sẽ bình tĩnh được. Hốc mắt cô bỗng trở nên xám xịt, vẻ mặt mệt mỏi nay nhìn còn thảm hại hơn nữa. Người mà cô có thể dựa vào đã mất rồi, thế thì cô phải làm gì đây? Ánh mắt quan sát lộ liễu của hắn quét một đường trên mặt cô, không giữ được vẻ phấn khích mà nói.
- Còn cô. Cô nghĩ xem tôi sẽ đưa ra quyết định gì cho cô?
Thiên Trình nở một nụ cười nửa môi. Hắn ta thích nhìn cô như thế này, nhìn vị hôn thê từ nhỏ đã được liên hôn như thế này. Dáng vẻ mệt nhọc, đau khổ hay thảm hại của cô hắn đều thích hết. Hắn thích hành hạ cô cho tới khi cô còn không thể vùng vẫy trước mặt hắn được nữa. Tiến lại gần cô, Thiên Trình đưa bàn tay ra nâng cằm cô lên. Hơi thở nóng hổi tiến vào bên trong tai của Thanh Nhàn, từng chữ như đao đâm vào tim cô.
- Thanh Nhàn, cô biết gì không? Có lẽ tôi sẽ cho cô làm hoàng hậu nếu như cô giống với Huyền Trân đó. Chờ tới ngày đăng cơ của tôi đi, cô sẽ thoát khỏi trần gian này ngay thôi.
Nói xong Thiên Trình liền bước ra ngoài, để lại Thanh Nhàn không biết sống chết thế nào ở trong. Cô nắm lấy đầu tóc mình, khuôn mặt cúi xuống chiếc bàn ở trước. Giống với Huyền Trân? Ha! Huyền Trân, Huyền Trân, Huyền Trân. Các người chỉ có thể nói như vậy thôi à? Các ngươi chỉ có thể nhắc tới nàng ta thôi à? Cái tên đó, thật đẹp. Người cũng thật đẹp nhưng mà cô lại ghét nó. Cô không nghĩ chính bản thân mình có thể quên đi việc này bao giờ cả. Cô muốn gặp lại cha mình nhưng cũng chẳng muốn người nhìn thấy dáng vẻ tệ hại này của mình. Cô muốn biết mẹ mình đang như thế nào nhưng người ấy có muốn không? Cô không biết, cô không thể hiểu được mọi người nghĩ gì cả. Cô ghét thế giới này, ghét tất cả những thứ ở đây. Tất cả chống lại cô và nó làm cô thấy thật bất lực, vô dụng. Nếu như cô có thể làm lại những thứ mà mình hối hận thì có lẽ cô sẽ lựa chọn cho bản thân mình.
Sau ngày hắn tới, cô cũng chẳng có gì tốt hơn cả. Ánh mắt của người căn giữ cô càng ngày càng lộ rõ vẻ khinh thường, cơm thì cũng chẳng được đưa tới nữa. Trên cơ thể của cô bốc lên một mùi hương của xác chết, hôi hám và ghớm ghiếc. Chiếc váy liền thân lúc trước giờ thì cũng đã trở nên rách nát, phai màu. Mái tóc dài cũng đã bị cắt ngắn ngang tai, 2 cánh tay lâu nay được bảo bọc cẩn thận giờ cũng bị khối sắt này làm hiện lên vành đỏ nổi bật trên làn da trắng bóc. Không cần nhìn vào gương cô cũng biết bản thân mình giờ nhìn thảm hại đến nhường nào. Nhưng giờ thì nó không quan trọng nữa. Hơn hai tuần trong ngục giam chỉ có nước uống, sống với gián, chuột cũng chẳng phải tệ hoặc là cô tự ép bản thân mình phải nghĩ như vậy.
"Lạch cạch, lạch cạch"
Tiếng của sắt thép liên tục đập xuống nền đá cứng lạnh lẽo. Cô đưa đầu ngước lên trên, ngày mai. Ngày mai cô sẽ được giải thoát, đúng vậy, ngày mai cô sẽ chết. Thanh Nhàn chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ chết trong khi còn bao nhiêu nguyện vọng chưa thực hiện như thế này cả. Dù không cam lòng nhưng thực sự cô cũng muốn xem cái thứ gọi là chết nó như thế nào.
- Vương phi, mau mau đứng lên làm lễ để mai đúng 12 giờ trưa xét tội!
Không có kính ngữ, dùng từ ngữ mạnh bạo, đúng là chẳng có phép tắc. Nói chuyện như thế này, tới đây cô mới nghĩ lại. Cô chợt quên bản thân có còn là gì nữa đâu, bây giờ bản thân cô chính là 1 tù nhân bẩn thỉu và đầy tội lỗi trong người mà thôi. Cô gượng người đứng dậy, cái cảm giác tê dại trong chân bắt đầu xuất hiện. Khó chịu là thứ mà cô đang cảm thấy ngay bây giờ. Bước từng bước đi loạng choạng, cô đưa ánh mắt hốc hác nhìn về phía đang phát ra ánh sáng chói lóa đó. Cơ thể cô càng ngày càng trở nên nặng trĩu, dường như cô sắp ngất rồi. Cũng đúng thôi bụng cô mấy ngày nay nào có gì ở trong đâu. May ra vì lúc nhỏ hay được các cô hầy gái cho nhịn ăn để mặc váy nên nó cũng là 1 phần giúp cô sống được tới ngày hôm nay thay vì chết mục xác trong kia từ trước mà chẳng ai biết tới. Dù danh tiếng cô giờ đã trở tệ nhưng cô không muốn mọi người quên cô, cô muốn mọi người biết tới mình - một vương phi chẳng có quyền hạn gì. Buồn cười nhỉ? Mắt của cô bắt đầu trở nên mập mờ, bóng tối nhanh chóng bủa vây quanh cô. Thanh Nhàn thấy cơ thể mình như đang chìm xuống biển. Khó thở nhưng mà lại có thứ gì đó ấm áp và khá thoải mái. Cô không biết nên nói gì cả chỉ là nó rất khó để diễn tả được. Nó làm cho cô muốn ở lại đây mãi hưởng thụ nó. Nhưng trong không gian tĩnh mịch không tiếng ấy lại có 1 thanh âm trong trẻo không ngừng vang lên mà gọi tên cô.
- Thanh Nhàn.. Thanh Nhàn.. Mau tỉnh dậy đi, đứa con của ta.
Câu nói cứ thế mà lặp đi lặp lại, câu từ không thay đổi. Không biết nó đã vang lên bao nhiêu lần, cô chỉ nằm đó cho tới khi bản thân thấy cơ thể nhẹ hơn mới tỉnh dậy. Lạ là cô chẳng thấy ai ở đây cả, nhưng giọng nói đó thì từ đâu ra? Cảm giác lạ lùng hiện ra trong lòng cô, nhưng giọng nói đó không ngừng vang lên mà còn trò chuyện với cô nữa.
- Đứa con tội nghiệp của ta, đúng là cuộc sống của con nên khác mới đúng.
- Ngươi là ai?
Thanh Nhàn khép người lại, đứa con? Cái người này rốt cuộc là đang nói nhảm gì thế này?
- Con đáng lẽ không nên xen vào cuộc tình của 2 người đó. Số phận của con đáng lẽ sẽ tốt hơn nếu con không xen vào họ.
Họ? Ý của người này là gì đây? Cô xen vào ai? Nhưng dù là ai thì cô biết cô chẳng hề thích họ tí nào cả, Thanh Nhàn mở miệng. Gương mặt hiện rõ vẻ nghi vấn.
- Ý ngươi là gì? Và tại sao ta lại ở đây?
Sau khi nói xong cô mới nhìn lại xung quanh. Ở đây được bao phủ bởi màu xanh của trời, nơi cô đứng có chút đen hơn khung cảnh trong này. Rốt cuộc thì đây là đâu? Những thứ này là gì? Nén lại cảm giác đề phòng của mình, cô chờ đợi giọng nói đó vang lên tiếp.
- Ôi đứa con của ta, ta là cha là mẹ của thế giới này. Là người bày ra số phận của những sinh linh như con đó. Còn nơi này, nếu con muốn biết thì chắc ta cũng phải trả lời thôi.
Thanh âm trầm bổng đó lần nữa vang lên trong tai cô.
- Nơi đây là nơi mà ta sẽ tạo ra 1 linh hồn mới, tạo ra số phận cho nó. Còn con ở đây là trường hợp đặc biệt, rất chi là đặc biệt.
- Định số phận? Tạo ra sinh linh? Ngươi đang nói chuyện vô lý đó biết không?
Mắt cô sắc lại, người này. Là đang đùa giỡn với cô hả.
- Không vô lý chút nào cả đâu. Việc con tới đây cũng là ta đưa tới, vậy cớ sao lại không tin?
Mặc dù cô không phải là không tin một trăm phần trăm nhưng mà điều này cũng quá là khó tin đi. Nhưng lúc nãy người này có nói cô là đặc biệt, vậy đặc biệt như thế nào?
- Cứ cho như là ngươi đúng. Vậy thì ngươi đem ta tới đây làm gì? Việc sắp xếp số phận cho ta thế này chắc vui lắm nhỉ?
Cô nhếch khóe môi, đôi mắt xanh lam cũng không có vẻ gì là căm phẫn cả.
- Con của ta, ta mong con đừng có trách ta như vậy. Vốn dĩ như thế này là lỗi của con, là con không theo thiên chỉ mà thôi.