

Bài thơ "Nỗi lòng đứa con xa quê" là một bức tranh đầy cảm xúc về nỗi nhớ quê hương, đặc biệt là Hà Tĩnh, qua lăng kính của một người con xa xứ. Bằng những hình ảnh giản dị, quen thuộc như "chè xanh, canh cà chua muối mặn", "điệp trùng đồi núi Hồng Lĩnh", tác giả đã vẽ nên một không gian quê nhà rất chân thực và gần gũi. Sự đối lập giữa cuộc sống nơi "thủ đô" và những ký ức "nắng cháy" nơi quê nhà đã làm nổi bật tình cảm sâu nặng mà người con dành cho cha mẹ. "Chén cơm thị thành" dù đủ đầy nhưng "mặn chát" cho thấy nỗi cô đơn, lạc lõng nơi đất khách, đồng thời tôn lên sự ngọt ngào, ấm áp của tình yêu thương gia đình. Với ngôn từ mộc mạc, tha thiết, bài thơ đã chạm đến trái tim của những người con xa quê, khơi gợi trong họ sự đồng cảm sâu sắc. "Tháng bảy" không chỉ là một mốc thời gian, mà đã trở thành biểu tượng của nỗi nhớ, của những cơn mưa ngâu rả rích trong lòng, và của khao khát được trở về sum vầy bên gia đình. Đây là một tác phẩm đầy chất trữ tình, thể hiện trọn vẹn tình yêu quê hương, đất nước và tình cảm gia đình thiêng liêng.
Tác giả: Vũ Phong Hùng
Tháng bảy về, nỗi nhớ hóa thành thơ?
Nơi xa quê, con nhớ về Hà Tĩnh
Nhớ chè xanh, canh cà chua muối mặn
Nhớ điệp trùng đồi núi Hồng Lĩnh ơi!
Tháng bảy về, con ở giữa thủ đô
Nhớ gió Lào khô những ngày đêm mẹ đợi
Cha rám vai gầy trong trưa hè nắng cháy
Mồ hôi chát mặn, thương mấy cho vừa
Tháng bảy về, con lại muốn được nghe
Câu nói giọng quê đầy yêu thương mộc mạc
Và cả miếng cu đơ thơm gừng ngọt nhẹ
Trĩu nặng trong lòng một đứa xa quê
Tháng bảy về, mưa lại nặng hạt rơi?
Rả rích trong tim con tình thương của mẹ
Chén cơm thị thành sao giờ đây mặn chát
Chẳng thể ngọt lành như một tiếng "à ơi"
Tháng bảy về, con chẳng thể về thăm
Nhớ lắm miền quê và thương người da diết
Trong phút yếu lòng con lại càng tha thiết
Ngả vào lòng mẹ và sẽ chẳng rời xa!
Nỗi Lòng Đứa Con Xa Quê
Tác giả: Vũ Phong Hùng
Tháng bảy về, nỗi nhớ hóa thành thơ?
Nơi xa quê, con nhớ về Hà Tĩnh
Nhớ chè xanh, canh cà chua muối mặn
Nhớ điệp trùng đồi núi Hồng Lĩnh ơi!
Tháng bảy về, con ở giữa thủ đô
Nhớ gió Lào khô những ngày đêm mẹ đợi
Cha rám vai gầy trong trưa hè nắng cháy
Mồ hôi chát mặn, thương mấy cho vừa
Tháng bảy về, con lại muốn được nghe
Câu nói giọng quê đầy yêu thương mộc mạc
Và cả miếng cu đơ thơm gừng ngọt nhẹ
Trĩu nặng trong lòng một đứa xa quê
Tháng bảy về, mưa lại nặng hạt rơi?
Rả rích trong tim con tình thương của mẹ
Chén cơm thị thành sao giờ đây mặn chát
Chẳng thể ngọt lành như một tiếng "à ơi"
Tháng bảy về, con chẳng thể về thăm
Nhớ lắm miền quê và thương người da diết
Trong phút yếu lòng con lại càng tha thiết
Ngả vào lòng mẹ và sẽ chẳng rời xa!