CÓ PHẢI NGƯỜI THƯƠNG Lâu rồi ta sống trong hiu quạnh Khắc khoải nỗi lòng theo tháng năm Tìm gió, tìm mây làm bậu bạn Trải lòng lai láng dưới trăng xanh Sao thấy nỗi niềm bi thiết mãi! Cái gì vương vướng chẳng phôi phai Cung buồn đeo đẳng theo ngày tháng Nẻo vắng thang thênh, chuỗi sống hoài! Có lúc hận mình! sao mãi nhớ? Buộc năm, bó tháng với chơ vơ Có gì để phải ta lưu luyến? Một áng phù vân lững dật dờ! Ta đã âm thầm gắng để quên Vơi theo năm tháng chuyện buồn tênh Trải lòng thế sự, nuôi vương vấn Ý sống yêu thương dậy sóng rền! Ta thấy thương người trong giá lạnh Buồn cho thân phận kẻ sầu canh Hồn đây phơi trải theo mây gió Vượt suối, băng đồi dưới ánh trăng Có những đêm khuya nghe gió lộng Ánh hồn lờ lững, mắt đưa trông Xa xa mây ám vần bao phủ Nhấp nhố trùng dương, sóng cuộn dòng! Thuyền ai bé nhỏ trong giông bão? Sóng nước chập chùng, mỗi lúc cao Ôi hỡi! chông chênh thuyền nhỏ quá! Làm sao chịu nổi với ba đào! Lòng thấy xót xa cuộc biển đời Thuyền đi, kẻ sống, cảnh chơi vơi Chim trời xoải cánh bươn mồi sống Ngọn gió cuồng phong dập tả tơi!... Ta về thui thủi dưới khung buồn Đi nữa mà chi! để lệ tuôn! Vì bởi gió hồn mong mảnh quá Làm sao ta trải tấm chăn thương! Thân phận, cảnh đời đọng với thơ Cho lòng vơi bớt nỗi bơ phờ Từ đây trăng gió ta bầu bạn Chẳng nhớ, chẳng thương, chẳng đợi chờ!... Tình cờ dạo bước ở cung mơ Một bóng trang đài trổi nhạc thơ Đã khiến lòng ta bừng xúc cảm Phải chăng tiền kiếp tự bao giờ! Nghe lòng ấm lại thời xa vắng Nhạc khúc êm đềm dưới ánh trăng Gió đẩy hồn ta về tít tận Để từng giây phút thấy lâng lâng Có phải người thương dưới ánh vàng? Nguyễn Thành Sáng
EM ĐÃ SAI RỒI Lan ơi! Hãy khóc thật nhiều đi Cho nhẹ sầu đau vỡ mộng thì Một thuở trăng vàng soi suối biếc Ngờ đâu một sớm chẳng còn chi!... Em nát tâm hồn theo tháng năm Bao lần khóc hận dưới khung xanh Héo hon, vàng võ chìm hiu quạnh Suốt mãi thời gian bóng nguyệt tàn Đối mặt cuộc đời mây xám phủ Bầu trời là cả sắc vàng thu Lá khô rơi rụng vườn hoang vắng Bốn phía bao quanh dãy mịt mù Hồn đã đóng băng suốt chuỗi dài Lệ lòng khô cạn bởi hoài ai Con tim xưa trẻ ngân lai láng Giờ chẳng còn chi nhịp đập nầy!... Anh hiểu em buồn, em khổ đau Lắm khi thao thức dưới canh thâu Nhớ nhung dĩ vãng, thời hoa mộng Buồn bã âm thầm cuộc bể dâu Phải chi ngày ấy đừng im lặng Sợ vỡ trăng thanh, rã ánh tàn Khép kín nỗi niềm, xuôi định mệnh Để hờn với nghẹn lại cho anh Em đã sai rồi em biết không Ánh vàng luôn mãi sắc thanh trong Dẫu mây giăng phủ, vùi thân ngọc Có xá gì đâu một tấc lòng!... Nguyễn Thành Sáng
MỘT CÁNH CHIM BAY Biển sóng gợn buồn nhịp trái tim Mờ treo thăm thẳm cuối trùng dương Trời kia thấp thoáng, dần trôi đến Viễn xứ từ nay dõi bước đường! Một dãy đen dài tận chốn tha Cánh thuyền hướng thẳng cố lần ra Từng cơn nhấp nhố lay gan ruột Bỏ lại sau lưng xứ sở nhà Gió thổi ngang tai tiếng vụt vù Mơ màng năm tháng những chiều thu Đìu hiu len lỏi vào mưa lạnh Theo thắt hồn sương, cuốn mịt mù… Thôi rồi! gởi lại mảnh tình quê Phố chợ, con đường, chuỗi bước đi Nụ thắm, môi hồng, trăng bến mộng Dòng sông, đò nhỏ…chẳng còn chi! Rồi đây dưới bóng hoàng hôn đổ Khách lạ phương nầy nhỏ vấn vương Khắc khoải, dạ sầu, đang lững thững Niềm thương, nỗi nhớ vượt biên cương Hay sắc, hào hoa chóa ngợp đầy Đẩy đời phiêu bạt đến gần đây Chụp lên cho khuất bầu xưa cũ Để nhạc, cung đàn thả gió mây… Vì sao vườn sẵn lại không màng Làm cánh lỡ làng vạn dặm tang Phong vũ chập chùng, chim lữ thứ Tìm vầng ánh tỏ nẻo xa xăm! Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Niềm Của Mẹ Con ơi! Lặng lẽ mẹ nhìn con Trong sáng, vô tư đượm cánh hồn Mê mải sách đèn nuôi ước vọng Mà lòng của mẹ quặn từng cơn! Con lớn lên dần bên gối mẹ Trong dòng biển thắm ấm tình cha Nhấp nhô theo nước về sông lớn Hướng vọng mây ngàn một chốn xa Không thể để con phải nhuốm sầu Biến hồn tượng đá lặng chìm sâu Cho nên thắt thẻo niềm riêng mẹ Chỉ dưới đêm buồn nghẹn khổ đau Năm xưa hụt hẫng chuyến đò đời Sắc thắm phai dần cõi mộng rơi Lạc lõng, chơi vơi thuyền bến đổ Đành dừng ghé lại, cất chèo bơi! Nào hay nửa độ ánh phai mờ Mới biết nơi nầy chẳng có thơ Nhưng trót cắm sào neo chỗ đậu Chỉ còn ảm đạm với chơ vơ Mẹ thấy nát lòng cuộc sống chung Tình yêu nhạt nhẽo cuốn hoàng hôn Chim đơn tịch vắng sầu tơi hót Vắng lặng mờ khuya xé mảnh hồn Vạn khúc êm đềm của trái tim Từ lâu mẹ khoá kín im lìm Đêm chung giường chiếu hồn xa biệt Hai sắc lạnh lùng trải bóng đêm… Nếu như hiểu được sự tình nầy Nửa độ hoa hồng có lắc lay Cánh mỏng dật dờ theo gió lộng Hương ngàn con trẻ có còn say! Nguyễn Thành Sáng