Lyric: Từng ngày qua trong lòng anh vẫn như mơ Một giấc mơ luôn có em trong vòng tay Ngồi kề bên em cùng nhau ngắm sao lung linh Thầm nguyện ước có nhau trọn đời Và rồi em đi xa vòng tay của anh Tình yêu giờ đã vụt mất Như cánh chim cuối trời không nói thêm một lời Bỏ lại con tim xót xa từng ngày.. Từng giọt nước mắt đắng vẫn thấm ướt trên môi Vì trong lòng anh chỉ có yêu một mình em thôi Cũng không thể xóa hết nỗi buồn, cũng không thể xóa hết nỗi nhớ Trong con tim anh vụn vỡ Phải làm sao để quên đi hết những ký ức năm xưa Dù anh đã cố níu kéo bước em trong mưa Thôi đành ôm riêng mình anh nỗi xót xa từ đây..
MỘT MỐI TÌNH SI Vẫn biết rằng em nước chảy dòng Niềm xuân phơi phới, sắc thanh trong Vô tư khép nụ, vầng dương toả Êm ả, đong đưa chẳng bụi hồng! Nhưng tôi! Kiếp bướm, quyện phù sinh Dưới ráng ban mai khát nỗi tình Lãng đãng, chập chờn theo lối mộng Nghe lòng vương vấn đoá hoa xinh Rồi cứ vườn xuân mãi lượn chao Thầm mong hé nhụy để bay vào Vậy mà mấy độ ngàn lay động Thắm vẫn vô tình ánh chẳng dao Nắng sớm, mưa chiều đêm vắng tịch Nỗi buồn phiêu lãng ngắm chơ vơ Mong xa ẩn hiện bầu loang ánh Một mảnh hồn si vẫn lặng chờ! Nào hay chuyển lộng kéo mây ngàn Tan tác thân nầy, cánh xé toang Phận bạc rã rời, tiêu tán xác Ôm sầu vĩnh biệt giấc mơ trăng… Thời gian ngày cũ đã không còn Hương thắm hôm nào nhạt bớt hơn Xanh, đỏ, trắng ,vàng…xa vắng vẻ Trả bầu cô tịch phủ hoàng hôn… Một thuở ai kia lảy tiếng đàn Đợi người xuân nữ ngắm nhìn ngang Giờ đây chỉ thoảng màu dư ảnh Kẻ để trần gian khúc võ vàng! Nguyễn Thành Sáng Họa vui! Thân mến!
TÌNH VỠ Cả một vùng đen phủ xuống rồi Trời ơi! Tình thật đã xa tôi Trọn đời vĩnh biệt, ôm tan vỡ Một kẻ sầu sương, rụng rã rời! Sao lại giờ nầy phải đứng đây Trộm nhìn pháo nổ cưới nhà ai Để trông vui đón mừng hôn lễ Và nghẹn âm thầm nỗi đắng cay Em trắng tinh khôi màu áo cưới Môi hồng rực thắm nét xuân tươi Găng tay che khuất ngày xưa nắm Rộn rã, rền vang đón một đời Có lẽ giờ đây chẳng bận lòng Bởi hồn xưa cũ mới chôn xong Hôm qua trao gửi dòng dư lệ Quà tiễn sau cùng tặng gió đông?! Tôi biết tình tôi đã lỡ làng Vì không kéo nổi một vầng trăng Cho ai được sáng khi trời tối Nên phải đành cam nhận phũ phàng Em cứ vui đi, và hãy quên Thuở nào êm ả dưới trăng lên Anh à! Đẹp quá đêm nay hỉ… Một chuỗi cung đàn… khoả mất tên Ôi hỡi! Rồi đây những giá đông Em ngồi đan áo ấm cho chồng Có nghe trong gió thời đưa thoảng Ta vắng nhau rồi…lạnh lắm không?! Nguyễn Thành Sáng Chia sẻ! Thân mến!
VƯƠNG VẤN NỖI NIỀM XƯA Sóng nước, dòng sông buổi lớn ròng Vẫn lờ lặng lẽ sắc thanh trong Sương lam ẩn hiện, màu lan toả Dưới ánh vầng dương trải nắng hồng! Nơi đây một thuở mộng vườn sinh Cánh bướm sầu ai nức nở tình Đêm vắng hanh hao buồn nhỏ mộng Mơ màng, vọng tưởng đoá hoa xinh Ngày tháng thân nầy cứ lượn chao Cành kia nơi ấy, mãi bay vào Bao lần ngân tiếng tim khua động Mà thắm vô tình chẳng lắc dao Đêm sương mù mịt, bầu cô tịch Dõi bóng, thẫn thờ, nỗi nghẹn vơ Bỏ gánh đêm trăng, mò suối ánh Vơi niềm tan tác, héo thu chờ! Ngờ đâu lạc gió, xé mây ngàn Quấn cánh lỡ làng rách toạt ngang Rụng rã tơi bời, rơi nát xác Nghẹn ngào hồn bạc lịm mơ trăng… Vần thơ, ý nhạc bến xưa còn Dẫu tháng năm dài vẫn đượm hơn Tiếng nấc tận cùng ôm quạnh quẽ Gieo niềm rung cảm chuỗi hoàng hôn Giờ đây loáng thoáng khúc cung đàn Vượt vút thượng tầng, cõi lộng ngang Vương vấn hương xa, hồn dĩ ảnh Dạt dào, lãng đãng giấc tơ vàng! Nguyễn Thành Sáng
MONG NGÀY CON HIỂU MẸ Nhìn con trong sáng, hồn nhiên quá Mà thấy nỗi niềm mẹ xót xa Dẫu đáy tâm hồn muôn vạn sóng Nhưng nào có thể trải lòng ra! Sợ trẻ buồn đau tối sẩm đời Lắc chao thuyền mộng hướng trùng khơi Để qua mấy độ bầu rung chuyển Cánh nhạn thênh thang rụng rã rời Bởi vậy âm thầm, cuốn lặng thinh Từng đêm quạnh quẽ ngắm trăng lên Nhưng trăng nhạt lắm sau ghềnh núi Nhỏ lệ sầu ai, mẹ tủi hờn Cuộc đời ảm đạm có gì vui Chỉ ánh tơ vàng của mẹ thôi Xem bướm nhởn nhơ đùa nắng sớm Lòng như chua xót với bồi hồi! Nước lửa hai chiều xoay đối nghịch Tình thơ, ánh thép, sắc đôi nơi Mẹ cha khô hạn vùng sa mạc Sao có ngàn hoa nở mộng đời Ngậm đắng, nuốt cay chuỗi tháng ngày Hương xưa ngây ngất biến thành cây Chơ vơ tượng đá ngoài hoang đảo Buồn lắm con à! Con có hay Mẹ mong trái bóng của thời gian Cánh lộng vươn thăng tận chốn ngàn Trên cõi không trung nhìn vọng xuống Con hay, con hiểu cảnh mờ trăng! Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG CON NHÌN MẸ Mẹ ơi! Nhìn mẹ nét u hoài Ngày tối thâm trầm, vẻ đắng cay Sóng biếc nhạt nhòa, trôi lạc lõng Như còn mảnh xác, khuất hồn tây! Hằng đêm lạnh lẽo bên khung mờ Thơ thẩn mẹ ngồi thả ý mơ Bóng chiếc cô đơn chìm tịch vắng Cuốn mình đáy cốc, lệ chơ vơ Đàn cò đẩy nhẹ dưới canh tàn Cạnh mái rêu sầu, giọt nhỏ trăng Sắc ánh thu mờ trông lá rụng Võ vàng, thắt thẻo úa ngàn năm Con biết mẹ buồn, thật lắm buồn Đìu hiu hoang đảo nhịp hồi chuông Dư âm đưa vút về xa vợi Rồi loãng tan trôi giữa quạnh trường! Tâm sự riêng mình, mẹ đóng băng Nào ai chia sẻ dạ hoài trăng Chỉ màn ảnh bé khuya bầu bạn Vơi bớt nỗi lòng tủi héo hon Con đã lớn rồi, mẹ có hay Biết nghe, nhìn thấy cảnh tình ai Tim rung, cảm nhận niềm đau khổ Nghẹn ngắm thân thương vướng đoạn đoài Từ lâu thấu hiểu cảnh nhà ta Mẹ ở nơi nầy, bóng lặn xa Bởi kéo đàn ngân, treo ngược gió Làm sao vọng được tiếng hồn hoa Đừng khổ, đừng hờn nữa mẹ ơi Còn con bên cạnh suốt canh đời Dòng sông luôn chảy cùng năm tháng Vạn thắm, ngàn hương mãi tặng người! Nguyễn Thành Sáng
Nỗi lòng một cánh chim Ửng đằng lố nhố dãy tầng cao Đè tấm mờ đen sóng gợn vào Mỗi phút thời gian, trôi ngược lại Càng gần nhịp đập dậy lao xao! Đây rồi! chốn hẹn xứ trời Âu Cuốn lại từ nay mảnh nhuốm sầu Để bước thang mây miền đất hứa Hay vùng vương vấn, nhớ tình sâu Hò hét rộ lên phủ sóng hờn Nhịp theo nhô nhấp đẩy từng cơn Ẵm bồng, hối hả, tay bưng xách Nhẹ nhõm lênh đênh mặc sống còn Vậy mà ảm đạm níu hồn tôi Giữa cảnh rộn ràng, lượn ánh trơi Lãng đãng, chập chờn nơi trí não Niềm thương, nỗi nghẹn buộc tan trôi Còn đâu phố chợ với đường đi Bến nước, dòng sông, ánh nguyệt thề Những tiếng ê a thời tuổi dại Bao chiều kỷ niệm trải lê thê Ánh mắt người thân đâu thấy nữa Ngọt ngào gần gũi tiếng quê hương Tình yêu đang độ mùa hoa nở… Tất cả nầy đây…..vỡ đoạn trường! Biết đến bao giờ chim trở lại Khung trời yêu dấu của hồn say Hoặc phơi cánh gãy bầu sương lạnh Uất hận ngàn năm chuỗi đọa đày! Nguyễn Thành Sáng
THAO THỨC DƯỚI THU Cuối hạ qua rồi lại đến thu Đem từ vạn kỷ chốn âm u Về đây kết tụ, đưa hồn trở Vọng nhớ thâm tình nỗi lắc lư Mảnh lòng trăng chết chợt reo buồn Khiến thức thao hoài, giọt nhỏ luôn Rồi thẳm trôi xa về diệu vợi Tìm hồn xưa cũ để trao thương Lặng lẽ bốn bề phơi điểm vắng Gió bay lảy lá rụng chơi vơi Làm bầu mờ nhạt thêm mang nhớ Và lá đong đưa nhắc nhẹ lời Thu đến trả về những chuyện quên Bao ngày trôi biển, nổi lênh đênh Hải âu nhìn thấy còn chê nhẽo Nay giũ bọt bèo, rộ sáng lên… Loanh quanh lại nhớ nữa thu ơi! Tình ái năm nào quá hỡi ôi! Trăng thuở ngày xưa sao thắm đượm Trăng giờ lờ lững cánh bèo trôi! Nguyễn Thành Sáng
MỘT MẢNH ĐỜI Ánh choá vụt vù trên dãy đen Dòng xe lui tới dưới khung đèn Thân khô lủi thủi trề vai quảy Há bận phồn hoa với vọng kèn! Như tấm xương đen rải ánh tàn Mảnh sầu lặn mất, biến thành cân Đầy bao nhanh nhé thôi không kịp Mấy đứa đằng sau hớt lại phần Vội vã bươi thùng, mắt đảo liên Như tìm nơi đó nỗi niềm riêng Đủ cơm hay chỉ phần lưng lửng Để giữa sáng mai, cái bụng phiền Cuộc đời chẳng mệt trí mà lo Của cải rớt dài trời khéo cho Chỉ có vun đầy hay tóp tọp Trong bao vạn tuế dính tò tò! Bến sống là đây, những bóng đời Tung hoành ngang dọc ít mồ hôi Trải hoài trên phố vài mươi mét Từng cụm, chỉ cần…chẳng gớm hơi… Tôi thấy trong lòng nỗi xót đau Cũng nầy vóc vạc giống như nhau Một cây xanh mướt, thòng quả mộng Lại nhánh củi cùn, gãy lắc chao Ôi hỡi! Vì sao có cái nghề Không cần vốn liếng, chỉ cần đi Miễn sao lót dạ ngày qua bửa Dơ bẩn, hèn thân, chẳng bận gì! Nguyễn Thành Sáng
Em ơi đừng lo Chẳng có sao đâu em chớ lo Chiều tà anh đứng nỗi sầu lơ Trôi hồn lờ lững về xa vợi Ảm đạm như buồn với ngẩn ngơ! Tình hỡi! Ngàn yêu dấu của anh Mây đời lắm bận thoáng mong manh Con tim giây phút hằng lay động Và gió phương trời lúc chậm nhanh Sáng sớm sương tan, bầu ánh rực Vầng hồng lan toả rạng cung mây Có khi mờ ám quần che trải Một thoáng u tờ phủ đó đây Cuộc đời, nẻo sống lắm rầu lo Có lúc ưu phiền réo gọi ta Như biển ngàn khơi hằng sóng biếc Bao lần cuồng nộ, dậy phong ba! Anh đã nhận nhiều nỗi khổ đau Những ngày xưa cũ uống mưa ngâu Và ăn trái đắng vào thân phận Từng chuỗi trăng thu nhỏ bạc đầu Một khoảng chim đời bị trúng thương Đêm mờ rủ cánh dưới trăng sương Nghe con dế nhỏ kêu chành chạch Tợ tiếng nỉ non khóc mộng đường Thì có gì đâu một thoáng mà Những lần buồn nhẹ chợt trào ra Chỉ như gió thổi vờn cây cỏ Thoáng chốc bay về một chốn xa Đừng lo lắng nhé hỡi em à! Nguyễn Thành Sáng