

TUỔI THƠ
I. HỒI ỨC 5 TUỔI
Mơ hồ chợt dừng lại, Tất cả như chỉ mới diễn ra.
Năm 1982.
Trước đó thì không thể nhớ được nữa, bởi vì năm đó, NÓ chỉ là đứa bé 5 tuổi.
Một bé gái đen nhẻm, lem luốc, không biết tự chà đôi bàn chân cho sạch sẽ. Nó rất thích nghe mùi thơm của bộ quần áo mới ngày Tết, mặc bộ quần áo mới ấy, nó hít lấy hít để cái mùi vải đầy mùi hồ mới, in đầy vết phấn vẽ và cả cái sợi chỉ lược còn vướng trên tay áo.
Con đường Hai Bà Trưng thật yên tĩnh, đầy những cây cao to che bóng phủ lấy những tòa nhà. Quanh đó là đường Quang Trung, Hoàng Hoa Thám. Các đơn vị hành chính của Tỉnh tọa lạc nơi đây.
Khu nhà ở và các dinh thự làm việc của những vị Cán bộ cao cấp, là nơi Mẹ nó làm Y tá. Nhiều đứa trẻ chơi đùa trong khu tập thể, nó cũng được vui đùa cùng bọn trẻ, lúc đó, nó thấy rất được bình yên mà! THAY ĐỔI BẮT ĐẦU
Nghe đâu là quy định của thời bao cấp gì đó, nó có hiểu gì đâu. Chỉ biết là Mẹ nó chuyển ngành về một cơ quan khác, đó chính là Trường Văn hóa Nghệ thuật Tây Nguyên. Nghe hay nhỉ, nó tạm biệt con đường tuyệt đẹp, cây xanh bóng mát.. để cùng mẹ chuyển về nơi mới, những thay đổi mới.
Cũng là khu tập thể, mẹ được cấp một căn nhà, có 1 phòng, có cái bếp đối diện, có khoảnh sân cũng ước chừng bằng căn phòng, có thể trồng vài cây rau xanh. Khuôn viên của Trường cũng rất rộng rãi, rất nhiều cây mít nhé, thích thật, được chạy nhảy thoải mái, chơi trốn tìm thoải mái, nhưng không thể nào được nghe tiếng rao đêm của bà bán hàng rong: Ai, ăn trứng lộn, đê!
Đột nhiên có một ngày, sau khi rong chơi mệt mỏi, nó trở về nhà. Một vị khách lạ xuất hiện trong nhà nó. Là Bố nó, nghe Mẹ bảo vậy.
Ừ, thì Bố, vui không? Vui chứ. Hôm nay mình có Bố. Lần đầu tiên, đứa bé 5 tuổi được gọi Bố.
Bố ở cùng Mẹ và Nó không được bao lâu. Rồi một ngày, Mẹ nó tiễn Bố về quê, nghe bảo Bố về ngoài Bắc để cắt hộ khẩu rồi vào ở cùng vợ con. Sang lắm cơ, thời bao cấp ấy, vay mượn gì thêm ấy có tiền mua vé máy bay tiễn chồng. Mẹ thật tuyệt vời! Ừ, Mẹ thật tuyệt!
KHÔNG BAO GIỜ QUÊN
Đêm ấy, trường tổ chức Văn nghệ, hát hò rất vui. Nó ngước lên, có ánh trăng nhìn nó. Mẹ bảo đau bụng, đi gọi bà đỡ. Nó băng băng chạy đi với đôi chân bé nhỏ, đi gọi bà đỡ tên Loan. Từ nhà đi đến nhà bà Loan, phải băng qua con đường đầy những con chó trong sân nhà người ta, hăm he sủa ầm ĩ khi thấy bóng người, cứ băng đi, đâu biết nghĩ nhiều, chỉ sợ Mẹ đau.. Có ánh trăng trên đầu đồng hành, rồi cũng vượt qua.. 8h tối, Oe, oe, oe.. NÓ CÓ THÊM EM TRAI.
Bà đỡ về, có cô gì ấy ở căn phòng cùng dãy, cô ấy bảo nó: Mẹ mới sinh em, mẹ đói, cháu nấu cháo cho mẹ ăn nhé! Đầu bếp nhí 5 tuổi bắt tay vào bếp. Vo gạo thì nó đã thấy mẹ làm, nhóm bếp cũng thấy, nhưng chưa làm bao giờ. Không hiểu sao, loay hoay cái kiểu gì nó cũng nấu được mới hay chứ. Mẹ cũng có cháo ăn, còn nó say sưa nhìn em bé, thật thích thú!
* * *
Tạm dừng ở đây, đó mới là THAY ĐỔI. Cuộc đời nó là một cuốn phim quay chậm. Chưa đâu, Nó sẽ kể tiếp PHẦN II
I. HỒI ỨC 5 TUỔI
Mơ hồ chợt dừng lại, Tất cả như chỉ mới diễn ra.
Năm 1982.
Trước đó thì không thể nhớ được nữa, bởi vì năm đó, NÓ chỉ là đứa bé 5 tuổi.
Một bé gái đen nhẻm, lem luốc, không biết tự chà đôi bàn chân cho sạch sẽ. Nó rất thích nghe mùi thơm của bộ quần áo mới ngày Tết, mặc bộ quần áo mới ấy, nó hít lấy hít để cái mùi vải đầy mùi hồ mới, in đầy vết phấn vẽ và cả cái sợi chỉ lược còn vướng trên tay áo.
Con đường Hai Bà Trưng thật yên tĩnh, đầy những cây cao to che bóng phủ lấy những tòa nhà. Quanh đó là đường Quang Trung, Hoàng Hoa Thám. Các đơn vị hành chính của Tỉnh tọa lạc nơi đây.
Khu nhà ở và các dinh thự làm việc của những vị Cán bộ cao cấp, là nơi Mẹ nó làm Y tá. Nhiều đứa trẻ chơi đùa trong khu tập thể, nó cũng được vui đùa cùng bọn trẻ, lúc đó, nó thấy rất được bình yên mà! THAY ĐỔI BẮT ĐẦU
Nghe đâu là quy định của thời bao cấp gì đó, nó có hiểu gì đâu. Chỉ biết là Mẹ nó chuyển ngành về một cơ quan khác, đó chính là Trường Văn hóa Nghệ thuật Tây Nguyên. Nghe hay nhỉ, nó tạm biệt con đường tuyệt đẹp, cây xanh bóng mát.. để cùng mẹ chuyển về nơi mới, những thay đổi mới.
Cũng là khu tập thể, mẹ được cấp một căn nhà, có 1 phòng, có cái bếp đối diện, có khoảnh sân cũng ước chừng bằng căn phòng, có thể trồng vài cây rau xanh. Khuôn viên của Trường cũng rất rộng rãi, rất nhiều cây mít nhé, thích thật, được chạy nhảy thoải mái, chơi trốn tìm thoải mái, nhưng không thể nào được nghe tiếng rao đêm của bà bán hàng rong: Ai, ăn trứng lộn, đê!
Đột nhiên có một ngày, sau khi rong chơi mệt mỏi, nó trở về nhà. Một vị khách lạ xuất hiện trong nhà nó. Là Bố nó, nghe Mẹ bảo vậy.
Ừ, thì Bố, vui không? Vui chứ. Hôm nay mình có Bố. Lần đầu tiên, đứa bé 5 tuổi được gọi Bố.
Bố ở cùng Mẹ và Nó không được bao lâu. Rồi một ngày, Mẹ nó tiễn Bố về quê, nghe bảo Bố về ngoài Bắc để cắt hộ khẩu rồi vào ở cùng vợ con. Sang lắm cơ, thời bao cấp ấy, vay mượn gì thêm ấy có tiền mua vé máy bay tiễn chồng. Mẹ thật tuyệt vời! Ừ, Mẹ thật tuyệt!
KHÔNG BAO GIỜ QUÊN
Đêm ấy, trường tổ chức Văn nghệ, hát hò rất vui. Nó ngước lên, có ánh trăng nhìn nó. Mẹ bảo đau bụng, đi gọi bà đỡ. Nó băng băng chạy đi với đôi chân bé nhỏ, đi gọi bà đỡ tên Loan. Từ nhà đi đến nhà bà Loan, phải băng qua con đường đầy những con chó trong sân nhà người ta, hăm he sủa ầm ĩ khi thấy bóng người, cứ băng đi, đâu biết nghĩ nhiều, chỉ sợ Mẹ đau.. Có ánh trăng trên đầu đồng hành, rồi cũng vượt qua.. 8h tối, Oe, oe, oe.. NÓ CÓ THÊM EM TRAI.
Bà đỡ về, có cô gì ấy ở căn phòng cùng dãy, cô ấy bảo nó: Mẹ mới sinh em, mẹ đói, cháu nấu cháo cho mẹ ăn nhé! Đầu bếp nhí 5 tuổi bắt tay vào bếp. Vo gạo thì nó đã thấy mẹ làm, nhóm bếp cũng thấy, nhưng chưa làm bao giờ. Không hiểu sao, loay hoay cái kiểu gì nó cũng nấu được mới hay chứ. Mẹ cũng có cháo ăn, còn nó say sưa nhìn em bé, thật thích thú!
* * *
Tạm dừng ở đây, đó mới là THAY ĐỔI. Cuộc đời nó là một cuốn phim quay chậm. Chưa đâu, Nó sẽ kể tiếp PHẦN II
Last edited by a moderator: