Tối qua mình chính thức chấm dứt với người đó. Có lẽ mình với ảnh hết duyên thật rồi. Mình chỉ muốn được nói 1 câu giải thích với ảnh. Nhưng có lẽ, ảnh không muốn nghe nữa rồi. Thôi thì, mình hãy cố gắng tiếp tục tiến về phía trước, sống một cuộc đời rực rỡ, mà không có ảnh kề bên. Mình biết sẽ đầy khó khăn, nhưng mình sẽ được tự do sáng tạo thế giới của bản thân. Mình không khóc òa nữa. Chia tay, mình không nổi khùng lên rồi kể lể với nhiều người. Chia tay, mình không rồ dại nữa. Mình cũng không hành hạ bản thân làm gì. Mình tiếp tục cuộc sống. Mình đi ngủ sớm, chăm sóc da cho đẹp. Sau đó, sáng mình dậy sớm, mang đồ ra phơi và viết lách. Tự bao giờ, mình lại có được sự điềm tĩnh trước giống tô như thế. Mấy đứa em của mình, không ai biết mình thất tình. Có lẽ mình đã luyện được sự bình tĩnh giữa những nỗi buồn đau, hay mình giỏi che giấu cảm xúc. Mình có khóc 1 chút, nhưng mình lén lấy tay lau nước mắt đi, rồi đi đánh răng. Có lẽ, khoảnh khắc hay giai đoạn này sẽ còn khiến mình đau thêm nhiều lần nữa. Nhưng không sao, mình cũng quen rồi. Mình đã chịu đựng rất nhiều, rất nhiều đoạn duyên cũng cỡ cỡ như này. Có lẽ, mình vẫn còn yếu lắm, nhưng nhờ những mối quan hệ này, mình thấy mình sẽ tự bước đi lớn dần mạnh mẽ.
Hôm nay, mình đã thay đổi thật rồi. Mình đã không còn phụ thuộc vào 1 người nữa. Mà mình chuyển sang chế độ khác, mình nói chuyện với nhiều người hơn, mình làm cái này, cái kia. Mình dành thời gian chăm sóc, yêu thương chính bản thân, hơn là đi hỏi thăm ai đó. Mình đã thay đổi thật rồi.
Mình cảm thấy buồn bã nguyên 1 đêm và thức trắng tới sáng. Những nỗi buồn vì không được công nhận, không được coi trọng, tôn trọng từ chính những người thân, mối quan hệ khác. Mình cảm thấy rất bế tắc. Đôi lúc, mình cảm thấy cô đơn quá. Mình chẳng biết nên nói cùng ai những cảm xúc này. Chỉ biết rằng mình cảm thấy rất bất lực, vì bản thân không có bất kỳ năng lực gì. Với ba mẹ, là đứa con vô dụng. Không làm được trò trống gì. Với em gái là người chị tồi, không biết nấu ăn, lơ ngơ, lóng nga lóng ngóng. Với ny, là đứa trẻ chưa lớn. Với đồng nghiệp, sếp lớn, là nhân viên không có chuyên môn giỏi. Mình cảm thấy bản thân rất xấu hổ, khi gặp mọi người, mình không muốn gặp ai, hay làm bất cứ điều gì. Đó là lý do, mình e ngại gặp mọi người quá. Mình còn định sẽ bỏ xứ mà đi, đến một nơi không ai biết mình là ai. Nhưng mình không muốn chết, mình muốn tiếp tục sống. Dù thế nào, mình vẫn cảm thấy sống tiếp là cách giải quyết tốt nhất. Thay vì trốn chạy. Nhưng có lẽ mình nên giả vờ, rằng mình rất ổn. Mình chẳng bị gì cả. Tốt hơn hết là mình nên cứ viết ra những cảm xúc trên này, giải quyết nó từng thứ một. Đầu tiên, chuyện đứa con vô dụng. Thật ra ba má mình kỳ vọng rất nhiều. Và chẳng đứa con nào lại có thể đáp ứng nổi kỳ vọng đó. Mình cũng mệt mỏi lắm rồi. Giờ mình có đáp ứng kỳ vọng đó thi mình cũng chẳng hạnh phúc nổi. Mà chẳng qua là vì mình đạt được rồi thì sao? Nó cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả. Bây giờ, điều mình quan tâm, không phải là phải trở thành đứa con được công nhận được. Vì nó vô nghĩa lắm. Dù cho có làm gì, ba má vẫn sẽ bới móc những khuyết điểm ra rồi bảo mình là đứa trẻ vô dụng thôi. Cho nên, thay vì chạy theo tiêu chuẩn đó của ba má, mình hãy chăm sóc bản thân mình. Thu bớt lại những mong cầu đòi hỏi quá lớn của ba má. Dù sao bây giờ mình đã vô sài gòn, tạm lánh ba má. Họ cũng không thể kiểm soát tất cả những việc mình đang làm. Cho nên, mình hãy cố gắng chăm sóc bản thân mình một chút. Những lời ba má nói, mình biết trái tim mình quá đau để nhớ lại. Nhưng hãy nhớ, 1 ngày có 24h, mình vui cũng hết 1 ngày, mà đau buồn cũng hết 1 ngày. Và ba má họ cũng có lý do khi vung vãi ra những năng lượng đó. Mình hãy hiểu rằng họ cũng áp lực nên muốn trút lên mình. Hãy chấp nhận, bỏ qua và tha thứ cho họ. Dù sao, đấng sinh thành cũng vất vả lắm mới nuôi nấng mình ăn học. Thay vì hằn học mãi, mình hãy cố gắng chấp nhận xoa dịu nỗi buồn này, và cố gắng tiếp tục cố gắng. Thật ra hôm nay, mình có thể đi làm. Nhưng mình lại quá yếu đuối rồi. Những cảm xúc tiêu cực nhấn chìm mình quá rồi. Mình cảm thấy xấu hổ quá, và mình đau bệnh luôn. Mình đau hết cả người. Bụng mình đau từng cơn, đầu mình nhức. Mình thấy mắt mình nhức kinh khủng. Tinh thần mình đau đớn, nhưng thân thể mình còn đau hơn. Mình thấy cảnh bạn bè mình, ai cũng hạnh phúc, vui vẻ. Mình lại càng thấy tủi thân cho số phận mình. Nhưng rồi sáng nay, mình bình thường, của những ngày thường, sẽ cố gắng gắng gượng đi làm. Dù cho có bệnh, mình cũng sẽ đi làm. Trễ chút, chứ không có nghỉ làm. Nhưng hôm nay, mình đã buông, đã nghỉ làm. Mình buồn quá. Nỗi buồn ấy nhấn chìm mình trong biển đau khổ. Sự cô đơn ấy, mình biết, nó nhỏ thôi. Nhưng càng suy nghĩ nhiều, mình lại càng đau hơn. Mình cố gắng lên Thảo ơi. Mình phải cố gắng lên, đừng có suy sụp nữa. Chuyện thứ nhất là tạm xong. Chuyện thứ hai, con em gái. Nấu nướng, đi chợ, em mình lo. Vì nó giỏi, nhưng mình phải phụ. Dù ít hay nhiều cũng phải phụ. Nếu nó đã nấu nướng thì mình lo chuyện lau nhà cửa, sắp xếp dọn dẹp. Mình biết vụng về, vậy làm từ từ, làm từ từ. Kệ, chửi thì nghe. Có những lúc mình cảm giác như mọi thứ vỡ tan, nhưng thực đâu hẳn là như thế. Chuyện thứ ba, những người đồng nghiệp. Bởi vì tính mình vụng về, nên làm gì mình cũng phải tốn thời gian hơn người khác nhiều lắm. Coi kỹ thế nào, vẫn còn lỗi. Bởi vì mình không thể kỹ được như người ta, nên mình cố gắng dành nhiều hơn 5 phút để kiểm tra mọi thứ. Vậy.
Chuyện là người yêu cũ đang hạnh phúc bên người yêu mới và mình cảm thấy đau nhẹ. Dù thế nào thì mình cũng thấy buồn cho bản thân. Nhưng dù sao đi nữa, mình vẫn hạnh phúc. Vì nếu tiếp tục vs ổng, mình sẽ cảm thấy kinh hoàng lắm. Cho nên, mình cảm thấy bây giờ là điều hạnh phúc nhất rồi. Mình cảm thấy duyên kia đã hết thì mình không nên níu kéo. Tốt nhất là như vậy.
Mình đã có 1 ngày vô dụng, mình không đi làm, mình bị ốm, nằm ở nhà và mình chẳng làm gì cả. Mình cảm thấy hơi buồn bã. Nhưng mà ở sài gòn, không đi làm thì sẽ bị nói là lười biếng và họ sẽ nhìn mình bằn ánh mắt khinh thường. Vì thế, mình buộc phải đi làm vào ngày mai. Dù mình biết mình đi làm thì người khác vẫn nói mình này kia, và mình chẳng có làm được cái gì tốt cả. Mình cảm thấy chán nản ra sao thì mình vẫn phải đi làm, chứ còn ở nhà thì sẽ bị cười nhạo mất auhu.
Những tháng ngày này, tôi cảm thấy thật khó khăn để vượt qua. Khi mà tôi đã chấm dứt với một người tôi rất trân quý. Dù thế nào, tôi vẫn cảm thấy một cảm giác thật khó tả. Tôi không còn biết nói những câu chuyện thường ngày với ai nữa. Tôi biết tôi đã dựa dẫm vào họ quá nhiều rồi. Thế nhưng, tôi không còn những niềm vui nữa. À, thật ra tôi vấn còn niềm vui. Tôi vẫn còn niềm vui với mỗi ngày làm việc và đi về nhà. Ăn cơm xong ngủ, rồi lại vòng lặp ấy. Tôi muốn tìm một người để chia sẻ, đồng điệu.
Mình thấy buồn quá cơ. Cảm giác đi làm mà bản thân không tạo ra bất kỳ giá trị gì, mà người sếp lại không hề hiểu những gì mình đang làm, rồi lại viết ra một đống báo cáo số liệu chỉ để thấy là mình làm ít hơn những người kia hay gì á. Cảm thấy chán nản qá đi. Mình ước gì đến ngày 10. Thật nhanh, để mình nói với bà nhân sự cho mình nghỉ cho rồi. Một phần vì mình không muốn ở lại làm một nơi không được trân trọng giá trị, mà một phần khác là mình cảm thấy chán viết quá. Mình không muốn làm bất cứ cái gì nữa. Cảm giác còn tệ hơn là khi làm ở quê nữa í. Lúc ở quê làm, mình còn có cảm giác như mình có giá trị gì. Viết bài được đăng, có người đọc. Vì hiện tại mình cảm thấy bản thân như một người thừa thãi vậy á. Không có giá trị gì ở đây hết. Buồn bã quá. Nghĩ tới là buồn, nhưng mà thôi. Mình muốn chấm dứt những suy nghĩ này quá à. Mình cũng muốn dừng lại công việc này. Cảm thấy những sản phẩm của mình chẳng là gì. Cảm thấy chới với, mất niềm tin vào giá tri của bản thân. Cảm thấy cô đơn, mệt mỏi, rã rời. Cảm thấy dường như không còn nơi nào để mình dừng chân, cũng không có một ai để dễ dàng tâm sự được nữa. Cảm thấy thất vọng về mọi thứ. Cảm thấy mất hy vọng về mọi thứ vậy á.
Hôm nay, con bé trợ lý lại nhắn vô group là cám ơn mọi người, ủa không biết mình đọc xong mình hỏi, vậy là mình có trong cái team này không? Tại sao lại không nói gì mình lên hay không lên hết vậy. Rồi mình làm cái gì vậy không hiểu nữa. Huhuhu.
Mình muốn trôn khỏi cả thế giới, chỉ muốn ở trong một nơi mà không có ai biết mình là ai. Mình chẳng biết mình đang làm gì nữa. Mình cảm thấy rất vô dụng. Thật sự rất vô dụng, nên mình cảm thấy mình không nên tiếp tục nữa. Không nên tiếp tục tìm việc, dù ở bất kỳ nơi đâu. Mình đều cảm thấy hoang mang. Mình vô nơi đó, xong rồi mình nhận ra bản thân mình không tạo ra giá trị nào cho tổ chức đó, nên mình cảm thấy chán. Thật ra là không hẳn. Không phải không tạo ra mà là
Mình không biết bản thân đang cần cái gì nữa. 1 công việc ư? Cũng chẳng biết có cần không nữa í. Lúc mình đi làm lương 10 triệu, mình cảm thấy như muốn dừng lại. Mình nhớ lại khoảng thời gian mình làm lương 10 triệu, lúc đó mình thế nào? Mình có vui không? Vui kiểu gì? Tháng qua, mình phải đối diện với những cảm xúc tiêu cưc do chính mình tạo ra. Mình chẳng biết làm sao dứt ra được nữa. Tuần vừa qua, mình chịu không nổi và đã xin off rồi. Thật mắc cười, mình xin off rồi giờ mình thành thất nghiệp.