Bạn được TUyn12 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.

Rewrite4future

Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
2,168 ❤︎ Bài viết: 627 Tìm chủ đề
173 0
Kiếm tiền
Rewrite4future đã kiếm được 1730 đ
9e7fdbfc613924af66ff480ec80d75e8.jpg


Những Ngày Nghỉ Ngơi​


Tác giả: Rewrite

Giới thiệu: Câu chuyện về những ngày không đi làm.

* * *

Minh Anh thức dậy lúc mười giờ sáng. Ánh sáng từ khe cửa sổ le lói vào căn phòng, nhưng không đủ để xua tan bóng tối nặng nề đọng lại từ đêm qua. Cô nằm im một lúc, nhìn lên trần nhà với ánh mắt trống rỗng. Vết nứt cũ vẫn ở đó, chạy dài như con đường mòn không có điểm dừng.

Điện thoại rung bên gối, rung đều đặn như thói quen hàng ngày. Cô với tay lấy, màn hình sáng chói làm cô nheo mắt, ba email, hai tin nhắn, một thông báo ngân hàng hiện lên liền một mạch. Cô mở email đầu tiên với ngón tay quen thuộc, không còn chút hồi hộp nào.

"Chúng tôi rất tiếc phải thông báo.."

Ngón tay lướt xuống không chút do dự. Email thứ hai hiện ra trên màn hình, nội dung y như cô đã đoán trước.

"Sau khi xem xét kỹ lưỡng, chúng tôi nhận thấy.."

Email thứ ba cô không mở, vì cô đã biết chính xác nội dung bên trong sẽ là gì. Tin nhắn từ mẹ xuất hiện trên đầu màn hình với giọng điệu quen thuộc. "Con đi làm chưa? Hàng xóm cứ hỏi mẹ hoài." Tin thứ hai, gửi lúc bảy giờ sáng khi cô vẫn còn chìm trong giấc ngủ. "Mẹ gọi con không nghe máy à?"

Cô úp điện thoại xuống, mặt úp vào gối như muốn chôn vùi tất cả. Bên ngoài, tiếng xe máy chạy qua từng đợt, tiếng cửa phòng bên cạnh đóng sầm một cái. Cuộc sống của người khác vẫn đang vận hành bình thường, đều đặn, không có gì thay đổi.

Cô kéo chăn lên đầu, nằm im, ngủ tiếp.

Mười một giờ, Minh Anh ngồi dậy với cơ thể nặng nề. Cô rời giường, bước đến bàn làm việc với những bước chân lê thê. Laptop đóng kín từ tối hôm qua, lớp bụi mỏng phủ trên nắp máy. Cô mở nó ra, chờ máy khởi động trong sự im lặng dày đặc của căn phòng. Màn hình sáng lên, ánh sáng phản chiếu lên khuôn mặt xanh xao của cô.

Trên desktop, folder "CV" chứa hai mươi bảy file với những tên gọi giống hệt nhau. Cô mở trang tuyển dụng, thao tác quen thuộc như ăn cơm hàng ngày. Lọc theo ngành Kinh tế. Lọc theo mức lương tối thiểu mười lăm triệu, con số vẫn chưa chịu hạ xuống. Bảy kết quả hiện ra, ít ỏi và mờ nhạt.

Cô mở từng tin một với tốc độ đều đặn. Đọc yêu cầu không bỏ sót dòng nào. Copy phần mô tả công việc. Mở tab mới. ChatGPT.

"Tối ưu CV cho vị trí Chuyên viên Phân tích Kinh tế, công ty tư vấn, yêu cầu sau: ."

Cô dán đoạn text vào ô trống, nhấn Enter và ngả lưng chờ đợi. Ba mươi giây trôi qua trong im lặng. Bức thư hoàn hảo hiện ra trên màn hình, từng câu từng chữ được sắp xếp tinh tế đến mức không thể tin đây là sản phẩm của máy móc. Cô đọc lướt không mấy chú ý. Copy. Paste vào file đơn xin việc. Lưu. Đính kèm. Gửi đi mà không cần kiểm tra lại.

Tiếp theo.

Cô lặp lại quy trình một cách máy móc. Mở tin. Copy. Paste. Hỏi AI. Nhận câu trả lời. Gửi đi. Một giờ trôi qua trong nhịp điệu đều đặn đến tẻ nhạt. Năm hồ sơ đã được gửi đi, biến mất vào không gian mạng mà không để lại dấu vết gì. Cô ngả lưng ra ghế, nhìn màn hình với ánh mắt mệt mỏi. Inbox trống rỗng, không có phản hồi nào, chỉ có sự im lặng kéo dài.

Cô đóng laptop với một tiếng kêu nhẹ.

Cốc nước trên bàn đã được rót từ tối hôm qua, bề mặt đọng một lớp bụi mỏng. Cô nhìn nó thật lâu, nhưng không uống. Minh Anh bước đến tủ lạnh, cô tìm gì đó để ăn, rồi chợt nhận ra mình chưa đánh răng.

Chiều đến, Minh Anh ngồi trước laptop lần nữa, vị trí không đổi. Cô mở thư mục email đã gửi, con trỏ chuột lướt xuống từ từ. Kéo xuống, kéo xuống. Bốn tháng. Một trăm hai mươi ba email nằm rải rác trong danh sách dài như vô tận.

Cô nhớ lại tháng đầu tiên với cảm giác xa vời. Mười hồ sơ một tuần, không nhiều nhưng mỗi cái đều được chăm chút kỹ lưỡng. Cô còn viết thư tay, còn sửa từng câu từng chữ, còn tin rằng ai đó ở đâu đó sẽ đọc và công nhận cô, thấy được giá trị thực sự của cô.

Tháng thứ hai, mọi thứ thay đổi. Hai mươi hồ sơ một tuần, tốc độ tăng lên đột ngột. Cô bắt đầu dùng mẫu có sẵn, chỉ việc thay tên công ty và vị trí ứng tuyển. Thay tên công ty. Thay vị trí. Gửi đi và chờ đợi.

Tháng thứ ba, cô kiệt sức. Ba mươi hồ sơ mỗi tuần, con số tăng lên mà không có phản hồi tương xứng. Cô tìm đến "con sen", để nó làm thay những gì cô không còn sức làm nữa. Cho nó làm thay và xem điều gì sẽ xảy ra. Không có gì. Không có gì xảy ra.

Tháng thứ tư, giờ đây. Cô không còn đếm nữa, vì đếm chỉ thêm tuyệt vọng.

Cô mở folder "Từ chối" với bàn tay run rẩy. Tám mươi bốn email xếp thành hàng dài. Cô đọc lại vài cái, những câu từ quen thuộc đến tủi nhục.

"Thiếu kinh nghiệm trong lĩnh vực.."

"Không phù hợp với văn hóa công ty.."

"Sẽ liên lạc lại sau nếu có cơ hội phù hợp.."

Có phải mình kém cỏi? Hay mình đang đòi hỏi quá cao, vượt quá khả năng thực sự của bản thân?

Cô nhớ lại công ty cũ với cảm giác chồng chéo. Cô từng là chuyên viên phân tích được đánh giá cao, được khen ngợi trong các cuộc họp. Hai năm làm việc chăm chỉ. Dự án này đến dự án khác được hoàn thành tốt. Cho đến khi cô và sếp bất đồng về cách xử lý một con số trong báo cáo tài chính, một con số duy nhất có thể thay đổi cả bức tranh. Sếp muốn làm đẹp báo cáo, muốn che giấu sự thật. Cô từ chối một cách cứng rắn.

Một tuần sau, cô nộp đơn xin nghỉ việc với niềm tin rằng đó là quyết định đúng đắn.

Lúc đó, cô tin mình sẽ tìm được việc tốt hơn, một công việc xứng đáng hơn. Một nơi tôn trọng chuyên môn và sự chính trực. Một nơi xứng đáng với tấm bằng loại Giỏi mà cô đã phải đánh đổi bằng bốn năm thanh xuân. Cô tin vậy và phải như vậy.

Bốn tháng trôi qua. Vẫn chưa có gì, chỉ có sự im lặng và những email từ chối.

Cô đóng folder lại, không muốn nhìn thêm một giây nào.

Điện thoại rung một cách đột ngột. Tên "Mẹ" sáng lên trên màn hình, chói lọi giữa căn phòng tối.

Minh Anh nhìn nó chăm chú. Một tiếng rung. Hai tiếng rung. Ba tiếng rung, mỗi tiếng như một lời nhắc nhở về trách nhiệm và kỳ vọng.

Tay cô đặt trên màn hình nhưng không dám chạm xuống, lơ lửng trong không gian.

Bốn tiếng rung. Năm tiếng rung. Màn hình vẫn sáng chói mắt.

Cuộc gọi nhỡ.

Tin nhắn hiện lên ngay sau đó với giọng điệu lo lắng. "Sao con không nghe máy? Mẹ lo lắm."

Cô đọc từng chữ một. Ngón tay lơ lửng trên bàn phím, do dự giữa sự thật và lời nói dối. Cô gõ: "Con bận, mẹ. Con sẽ gọi lại."

Xóa.

Cô gõ lại: "Con đang làm việc. Chiều sẽ gọi lại cho mẹ."

Xóa.

Cô gõ: "Dạ."

Gửi. Chỉ một chữ, ngắn gọn và vô nghĩa.

Cô đặt điện thoại úp xuống, không muốn nhìn thấy ánh sáng từ màn hình. Nhìn ra cửa sổ với ánh mắt trống rỗng. Ngoài trời đã tối hẳn, bóng đêm phủ xuống từng ngõ hẻm.

Hôm sau, Minh Anh đi siêu thị trong buổi chiều muộn. Cô cầm danh sách nhỏ viết tay, nét chữ nguệch ngoạc. Mì gói. Trứng. Rau. Những thứ rẻ nhất, những thứ đủ để tồn tại.

Ánh đèn sáng rực khắp siêu thị, chói mắt và lạnh lẽo. Nhạc nền vang lên đều đặn với giai điệu vui tươi giả tạo. Người qua lại với xe đẩy, mỗi người một thế giới riêng. Cô tránh né, cố gắng không va vào ai, không để ai nhìn thấy mặt mình sau lớp khẩu trang.

Tại quầy thực phẩm tươi sống, cô dừng lại trước bảng giá. Nhìn từng con số một. Thịt gà một trăm hai mươi nghìn một ký, con số hiện ra chói lọi. Cô nhìn xuống túi tiền với cảm giác nặng nề.

"Minh Anh?"

Cô giật mình, cơ thể phản xạ như bị bắt quả tang, quay đầu lại chậm rãi.

Một người phụ nữ mặc đồng phục siêu thị đứng trước mặt, da ngăm. Tóc buộc gọn gàng sau gáy. Thẻ tên ghi "Thu" bằng chữ in hoa đơn giản.

Cô nhìn kỹ hơn, từng nét một.

"Thu à?"

Thu mỉm cười, nụ cười ấy tươi hơn cô nhớ, rạng rỡ hơn cả những ngày đại học xa xôi. "Lâu rồi không gặp."

Minh Anh gật đầu, không biết nói gì, họng như bị nghẹn lại. Thu, bạn cùng lớp đại học. Sinh viên khá, điểm số cao, luôn nằm trong top. Từng thực tập ở công ty lớn với lương khủng.

Giờ đứng đây, trước mặt cô. Với bộ đồng phục màu xanh nhân viên. Logo siêu thị in trên ngực áo, to và chói.

"Cậu làm ở đây à?" Minh Anh hỏi, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

"Ừ. Được sáu tháng rồi." Thu nhìn xuống bàn tay mình, chai sần và thô ráp. "Lúc đầu cũng.. Khó chịu lắm. Nhưng giờ thì quen rồi, mọi thứ đều quen."

Một khách hàng đến gần, hỏi Thu về giá cá với giọng hơi gắt. Thu xin lỗi Minh Anh một cách lịch sự, quay sang trả lời khách hàng. Giọng cô nhẹ nhàng, kiên nhẫn, chuyên nghiệp đến lạ thường.

Khi khách hàng rời đi hài lòng, Thu quay lại với nụ cười không đổi. "Cậu đang làm gì bây giờ?"

Minh Anh cắn môi, do dự không biết nên nói thật hay nói dối. "Mình.. Đang tìm việc."

Thu gật đầu, không hỏi thêm gì, không có vẻ gì ngạc nhiên. "Chiều nay mình tan ca lúc năm giờ. Đi uống cà phê không?"

Minh Anh do dự một lúc lâu, cân nhắc trong đầu, nhưng rồi gật đầu đồng ý.

Quán cà phê nhỏ, bàn ghế gỗ đơn giản với những vết xước cũ kỹ. Thu vẫn mặc đồng phục, chưa kịp về nhà thay đồ. Cô gọi ly nước chanh giá mười lăm nghìn, rẻ nhất trong thực đơn. Minh Anh gọi cà phê sữa đá.

Thu kể về hành trình của mình. Nghỉ việc văn phòng sáu tháng trước, một quyết định đột ngột giữa đêm. Kiệt sức. Áp lực KPI không ngừng nghỉ. Sếp. Đồng nghiệp. Những cái nhìn và lời nói. Mỗi ngày như một cuộc đua marathon không có đích đến, chỉ có sự mệt mỏi tích tụ.

"Mình nghỉ một cách đột ngột. Không định trước, không chuẩn bị gì. Chỉ là một ngày, mình tỉnh dậy và nộp đơn, đơn giản như vậy thôi."

Minh Anh lắng nghe, không dám ngắt lời, sợ làm gián đoạn câu chuyện.

"Lúc đầu, mình nghĩ sẽ tìm được việc khác, việc tốt hơn, xứng đáng với bằng cấp." Thu nhìn vào ly nước chanh, ánh mắt xa xăm. "Nhưng ba tháng trôi qua, không có gì cả. Tiền tiết kiệm cạn dần từng ngày. Mình bắt đầu lo lắng, lo lắng thực sự."

Cô ngừng lại, ngập ngừng. Nhấp một ngụm nước chanh chua chát. "Rồi mình thấy tin tuyển nhân viên siêu thị trên mạng. Bảy triệu một tháng. Không yêu cầu kinh nghiệm, chỉ cần chăm chỉ. Mình nghĩ.. Thử xem sao. Thử để biết mình có sống được không."

"Cậu không thấy.." Minh Anh dừng lại, ngập ngừng. Không biết nên nói ra không, sợ làm tổn thương.

"Phí không?" Thu mỉm cười, một nụ cười buồn và thấu hiểu. "Có chứ. Mình học bốn năm đại học vất vả. Tốt nghiệp khá, điểm số đẹp. Rồi đứng đây, xếp thực phẩm, quét dọn, nghe khách hàng la mắng vì những lý do vô lý. Có lần mình gặp cô giáo cũ ở đây. Cô nhìn mình với cái nhìn.. Cậu hiểu đấy. Cái nhìn thương hại lẫn thất vọng."

Minh Anh gật đầu chầm chậm. Cô hiểu, hiểu rõ cảm giác đó.

"Nhưng sau một thời gian, mình nhận ra điều quan trọng." Thu nhìn thẳng vào mắt Minh Anh, ánh mắt trong vắt. "Mình đang sống, không phải chỉ tồn tại như xác chết. Hết ca là được về nhà. Không mơ thấy công việc trong giấc ngủ. Không lo bị đuổi mỗi sáng thức dậy. Bảy triệu không nhiều, nhưng đủ để sống, đủ để không phải nói dối ai."

Cô dừng lại, giọng nghiêm túc hơn. "Mình chấp nhận mất mặt để được sống thật với chính mình."

Minh Anh cầm chặt ly cà phê, bàn tay run nhẹ. Những viên đá tan gần hết.

"Và cậu biết không?" Thu nói tiếp với giọng nhẹ nhàng. "Mình vẫn học, vẫn phát triển. Mình tìm các khóa học online miễn phí, học những kỹ năng mới mỗi tối. Học thêm về quản lý, về marketing. Không vội vàng gì cả. Một ngày nào đó, nếu mình muốn quay lại văn phòng, mình sẽ quay lại với hành trang tốt hơn. Nhưng bây giờ, mình nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi thật sự."

Bàn bên cạnh, nhóm sinh viên cười đùa ồn ào. Nói về bài thi sắp tới. Về tương lai rộng mở. Về những ước mơ viển vông mà họ tin sẽ thành hiện thực, Minh Anh thoáng nghĩ.

Thu trả tiền cho cả hai người, mười lăm nghìn đồng, hai mươi lăm nghìn đồng, tổng cộng bốn mươi nghìn. Cô không để Minh Anh góp, kiên quyết từ chối.

Tối hôm đó, Minh Anh ngồi trên giường với tâm trạng rối bời. Căn phòng im lặng đến ngột ngạt. Chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc đều đặn, đánh dấu từng giây trôi qua.

Cô nghĩ về Thu, về hình ảnh cô ấy trong bộ đồng phục. Về nụ cười thanh thản của cô ấy, một nụ cười không giả tạo. Về câu nói đó: "Mình chấp nhận mất mặt để được sống thật với chính mình."

Minh Anh nhìn xuống bàn tay mình, bàn tay trắng và mềm mại. Sạch sẽ. Không chai sần như Thu, vì cô chưa từng làm gì khác ngoài việc gõ phím máy tính. Vì cô chưa từng làm gì khác ngoài viết báo cáo, ngồi trong phòng lạnh với ánh đèn, không mưa, không nắng, sống trong thế giới văn phòng tưởng chừng an toàn.

Nếu cô chấp nhận như Thu? Nếu cô tìm một công việc bất kỳ, không cần bằng cấp cao siêu, chỉ cần có lương để sống qua ngày? Vậy bốn năm học Đại học? Mười hai năm học sinh giỏi?

Nhưng rồi sao? Cô có còn là Minh Anh nữa không? Cô gái tốt nghiệp loại Giỏi mà ai cũng ngưỡng mộ. Cô gái mà bố mẹ tự hào khoe với hàng xóm. Cô gái mà mọi người khen ngợi là tương lai tươi sáng.

Hay cô sẽ trở thành "cô gái học đại học bốn năm nhưng chỉ biết bán hàng", một câu chuyện thất bại để người khác bàn tán?

Cô ngã người xuống giường mệt mỏi. Nhắm mắt thật chặt. Nhưng giấc ngủ không đến, chỉ có những suy nghĩ xoay vòng.

Điện thoại rung lần thứ ba trong ngày, đều đặn như lời nhắc nhở. Tên "Mẹ" hiện lên chói lọi.

Lần này, Minh Anh nhấc máy sau cú rung thứ năm.

"Con à." Giọng mẹ vang lên quen thuộc, ấm áp nhưng có chút lo lắng ẩn sau. "Sao mấy hôm giờ mẹ gọi con không nghe máy?"

"Con bận nhiều, mẹ." Minh Anh cố giữ giọng bình thường, giả vờ như mọi thứ vẫn ổn.

"Bận việc gì? Công ty con thế nào rồi? Sếp có hỏi thăm gì không?"

Minh Anh im lặng một chút, họng như bị nghẹn lại. "Con.. Đang làm tốt mà, mẹ."

"Sao giọng con nghe yếu thế?" Mẹ hỏi với giọng lo âu. "Con ốm à? Hay có chuyện gì không vui?"

"Không, mẹ. Con chỉ mệt thôi. Làm việc hơi nhiều."

"Mệt thì phải nghỉ ngơi chứ, đừng làm việc quá sức." Mẹ dừng lại một chút. "À, mẹ nghe bác Lan nói con Hằng nó vừa lên chức quản lý đấy. Lương hai mươi triệu một tháng, nhà mới mua ở trung tâm. Còn con thì sao? Lương con bao nhiêu rồi?"

Minh Anh nắm chặt điện thoại, tay run nhẹ. "Con.. Cũng tốt mà, mẹ. Công ty đang xét tăng lương cho con."

"Thế là được rồi, mẹ mừng cho con. Miễn con khỏe mạnh là mẹ yên tâm." Giọng mẹ vui hơn, nhẹ nhõm hơn. "Tuần sau mẹ định lên Hà Nội thăm con, được không? Lâu rồi không gặp."

"Con bận lắm, mẹ. Dự án đang gấp. Để khi nào rảnh con về nhà thăm mẹ."

"Thôi được, mẹ không quấy con làm việc nữa. Nhớ ăn uống đầy đủ nhé, đừng lo tiết kiệm mà bỏ bữa."

"Dạ."

Cô gác máy nhanh chóng. Ngồi im lặng trong bóng tối đang bao trùm. Rồi cô khóc, không kìm được nữa.

Không phải khóc to như trong phim. Chỉ là nước mắt chảy nhẹ, êm đềm, không kiểm soát được. Không kìm được dù có cố gắng.

Cô đã trở thành người mà xã hội gán nhãn "lười biếng", một cái nhãn bất công và đau đớn. Dù cô chưa bao giờ ngừng cố gắng, chưa một ngày dám nghỉ ngơi thật sự.

Sáng hôm sau, Minh Anh mở laptop với quyết tâm mới. Cô vào trang tuyển dụng, tay gõ bàn phím nhanh hơn mọi ngày. Lần này, cô không lọc theo mức lương mười lăm triệu đầy tự trọng nữa.

Cô lướt xuống trang web. Xuống nữa. Xuống thêm một chút.

Nhân viên bán hàng thời trang. Sáu triệu một tháng. Không yêu cầu kinh nghiệm, chỉ cần nhiệt tình.

Nhân viên phục vụ quán cà phê. Năm triệu rưỡi. Làm ca xoay, không cố định.

Nhân viên giao hàng. Bảy triệu. Tự túc xe máy, phải chạy cả ngày.

Cô nhìn những dòng chữ ấy lâu, mắt không chớp. Những công việc mà trước đây cô sẽ không bao giờ nghĩ đến, không bao giờ xem xét.

Rồi cô mở tab mới, tay run run nhẹ. ChatGPT hiện ra quen thuộc.

Cô gõ: "Viết đơn xin việc cho vị trí nhân viên bán hàng, ứng viên tốt nghiệp đại học ngành Kinh tế."

Mười giây trôi qua trong sự im lặng đáng sợ.

Bức thư hiện ra trên màn hình, hoàn hảo từng chữ. Hoàn hảo. Khiêm tốn đúng mức. Nhiệt huyết vừa đủ. Không đề cập bằng cấp quá cao để tránh bị từ chối. Không để lộ sự thật rằng ứng viên từng làm việc ở công ty lớn, từng có vị trí cao hơn nhiều.

Minh Anh đọc từng dòng một. Đọc lại lần thứ hai, lần thứ ba.

Trong mười giây, "con sen" đã làm được điều cô không làm được trong bốn tháng dài đằng đẵng. Viết một bức thư không vướng tự trọng vô ích. Một bức thư chấp nhận hạ thấp bản thân. Một bức thư cho một công việc "không xứng tầm" với tấm bằng loại Giỏi.

Cô nhìn màn hình chăm chú. Ngón tay đặt trên chuột, lơ lửng. Sắp click "Copy" và bắt đầu một chương mới.

Rồi cô dừng lại, tay cứng đờ giữa không trung.

Cô nghĩ về "con sen", nó có thể viết thư xin việc hoàn hảo. Có thể tối ưu CV đến từng chi tiết. Có thể gợi ý câu trả lời phỏng vấn thông minh. Nhưng nó không thể giúp cô trả lời được câu hỏi quan trọng nhất: Minh Anh muốn trở thành ai? Minh Anh thực sự là ai? Minh Anh có giá trị gì?

Cô đã để "con sen" làm thay mình suốt bốn tháng qua, mỗi ngày, mỗi giờ. Gửi hồ sơ thay cô. Viết đơn thay cô. Thậm chí suy nghĩ thay cô về những gì nên nói, nên làm, nên trở thành.

Nhưng chính cô, Minh Anh, không biết mình muốn gì, không biết mình đang tìm kiếm điều gì nữa, không biết giá trị của mình đến đâu trong thị trường lao động bão hòa.

Cô sợ chấp nhận công việc không xứng tầm vì sợ mất đi bản sắc, mất đi con người mà mình đã xây dựng suốt hai mươi sáu năm. Nhưng bản sắc ấy là gì? Một tờ bằng loại Giỏi treo trên tường? Một công việc lương cao mà mọi người ngưỡng mộ? Hay là những gì người khác nghĩ về cô, những lời khen tặng rỗng tuếch? Một tương lai đẹp cho một học sinh, một sinh viên giỏi? Tại sao lại khó tìm việc xứng tầm đến vậy?

Nếu không chấp nhận hạ thấp, cô sẽ mãi sống trong trạng thái này, trong trạng thái "nghỉ ngơi" mà người ta thích gọi là "lười biếng". Một cái nhãn dán lên người, không thể gỡ ra.

Cô không biết câu trả lời, không biết con đường nào đúng.

Minh Anh đóng tab ChatGPT với một cái click nhẹ. Đóng trang tuyển dụng. Đóng laptop, tiếng kêu nhỏ vang lên trong im lặng.

Cô đứng dậy, hai chân nặng nề. Bước đến cửa sổ với những bước chân chậm chạp. Kéo rèm ra, ánh sáng chiều tràn vào.

Ngoài trời, chiều muộn đang buông xuống nhẹ nhàng. Ánh nắng vàng ươm chiếu xuống con phố nhỏ, tô điểm mọi thứ bằng màu sắc ấm áp. Người qua lại vội vã không ngừng nghỉ. Sinh viên tan trường, ba lô sau lưng nặng trĩu sách vở. Nhân viên văn phòng ra về, mặt mệt mỏi sau một ngày dài nhưng vẫn bước nhanh về nhà. Người bán hàng rong đẩy xe chậm rãi, giọng rao hàng vang lên buồn bã.

Mỗi người một vai trò rõ ràng. Một đích đến xác định.

Minh Anh đứng đó, nhìn từng người một. Cô không thuộc về dòng chảy ấy, không phải bây giờ, không biết khi nào.

Một cặp đôi đi nắm tay bên dưới, bước chậm rãi. Cười đùa tình tứ. Hạnh phúc giản đơn mà cô gần như quên mất. Cô độc thân.

Một bà già bán hàng rong ngồi trên vỉa hè, lưng còng. Đếm tiền lẻ từng tờ, nếp nhăn trên mặt in đậm năm tháng.

Xe bus chạy qua với tiếng động cơ ồn ào. Chở người về nhà, về nơi có người đợi.

Trẻ em chạy đùa trên vỉa hè, tiếng cười trong trẻo vang lên.

Đèn đường bắt đầu sáng lên từng cái. Một ánh sáng trắng ấm áp, xua tan bóng tối đang đến.

Minh Anh đứng đó thật lâu, đứng đó cho đến khi chân tê cứng. Rồi cô quay lại vào trong phòng, để lại cánh cửa sổ mở toang. Gió lùa vào, mát rượi.

Căn phòng im lặng như tờ. Laptop đóng kín trên bàn, lạnh lẽo. Tủ quần áo đầy những bộ vest công sở chưa mặc lần nào từ mấy tháng qua, được là phẳng. Tủ lạnh gần rỗng, chỉ còn vài thứ đồ ăn sắp hết hạn.

Minh Anh ngồi xuống bàn làm việc một lần nữa. Mở laptop với động tác chậm rãi, như một nghi thức đã quen thuộc đến tủi nhục.

Trang CV hiện ra sáng chói. Tên cô ở trên cùng, chữ in đậm. Thông tin liên lạc đầy đủ. Học vấn ấn tượng. Kinh nghiệm rực rỡ. Kỹ năng đa dạng. Tấm ảnh sang chảnh. Tất cả đều ở đó, đầy đủ và hoàn hảo. Nhưng không phải cô, không phải con người thật bên trong.

Một thông báo email mới bật lên góc màn hình, chói lọi.

"Thư từ chối, Vị trí Chuyên viên Phân tích Kinh tế.."

Minh Anh nhìn nó chăm chú, không cử động. Không mở, không cần đọc nữa.

Cô đặt tay lên bàn phím, ngón tay lơ lửng giữa các phím, không biết gõ gì.

Ngoài cửa sổ, trời tối dần, bóng đêm buông xuống thật chậm.

Cô ngồi yên trong im lặng. Giữa bóng tối đang dần bao trùm căn phòng nhỏ.

Tay vẫn lơ lửng trên bàn phím, vẫn chưa gõ được chữ nào.

Chưa biết gõ gì. Bụng đói, nó bắt đầu kêu.

(Hết)

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

1. Trôi Giữa Biển Mây & Cây Đàn Đã Nín Câm (thể loại: Tâm lý, tình cảm, bạo lực )

2. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

4. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

=> Danh mục các tác phẩm của Rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back