Bài viết: 1 

Ngày xưa bà kể: Khi bà còn trẻ cái thời mà còn bận quần đáy nem, áo vải. Xa xa mới có một cái nhà ẩn hiện trong các khu vườn, không có nhà vệ sinh, đi đại tiện thường hay ra vườn đào lổ.
Một hôm vào lúc nửa đêm bà đau bụng muốn đi ngoài nhưng giờ này khuya quá, cảm giác sợ sợ không muốn đi trằn nhưng nằm trọc không ngủ được thế là bà bấm bụng sách cái len đi ra vườn, trong màn đêm vắng lặng, khu vườn in bóng những cái cây cổ thụ dưới ánh trăng như bóng của những con quáy vật với hình thù kì dị, chỉ còn đọng lại tiếng côn trùng, tiếng gió nhẹ khiến các tản lá lắc lư như quáy vật đang chuyển mình, hơi gió làm bà lạnh cả sóng lưng buốc lên đến tóc, đảo cặp mắt nhìn xung quanh khu vườn như muốn tìm xem có chuyện gì đang xảy ra, nhưng đáp lại bà là tiếng gió cười khúc khích với cây phát ra âm thành ghê rợn như muốn xua đuổi tất cả những ai xâm nhập khu vườn, bà chân trước đứng lại nhưng chân sau lại muốn chạy khỏi nơi này, nhưng vì con người ta không thể cải lại lệnh lớn nhất trong đời nên bà bấm bụng đào lổ, trong lúc lúi húi thì linh cảm có gì đó không ổn từ đằng xa ẩn trong bóng đêm bổng xuất hiện một cô gái rất đẹp với áo dài đỏ, quần trắng, tóc dài ngan vai dưới ánh trăng huyền ảo lúc ẩn lúc hiện. Bà thầm nghỉ con gái nhà ai đẹp quá mà giờ này đi đâu trong vườn?
Nhưng sao cô gái cứ ngày càng gần bà vậy, một cảm giác lạnh chạy dọc từ đỉnh đầu xuống ngón chân, ánh sáng lên lỏi chiếu qua kẻ lá rọi vào cô gái khiến bà nhìn rất rỏ khuôn mặt xanh như tàu lá của cô gái, nhìn xuống chân thì trời ơi, cô gái đi trên mặt đất, cô ấy đang bay, cô ấy không đi bằng chân. Không còn nghỉ ngợi gì nửa bà một tay kéo quần tay cuộc dây và đâm đầu chạy, không biết chạy về đâu, vừa chạy ngoái đầu nhìn lạy sau lưng thì cô gái với cái mặt xanh lè đôi mắt đỏ ngầu đang cố với tay chụp bà, bà cứ chạy với tất cả sức lực còn lại cứ chạy, chạy. Miệng bà cứng lại không còn phát ra được tiếng kêu nào bà cứ chạy trong vô thưc đến khi không còn biết gì nửa bà ngả khụy bên kệ thịt ven đường. Người đi đường phát hiện bà và đưa bà về nhà từ đó bà bệnh rất nặng hay mê sản, người như vô hồn, miệng lẩm bẩm những gì nghe đáng sợ. Cả nhà ai cũng lo lắng rước thầy về cúng, thuốc than tận tình chửa trị và bà tôi cũng dần bình phục. Bà nói đó là con tin nếu nó chụp được bà hoặc bà là lên thì có lẻ bà đả chết.
Từ đó về sau không một ai dám ra vườn vào lúc ban đêm, khi trời buôn tối khu vườn trở thành vùn cấm địa như thách thức bất kì ai muốn xâm nhập
Câu chuyện có thật trong cuộc đời bà tôi, đả qua rất nhiều năm rồi mà khiến tôi luôn ám ảnh đến bây giờ mỗi khi nhắc lại.
Một hôm vào lúc nửa đêm bà đau bụng muốn đi ngoài nhưng giờ này khuya quá, cảm giác sợ sợ không muốn đi trằn nhưng nằm trọc không ngủ được thế là bà bấm bụng sách cái len đi ra vườn, trong màn đêm vắng lặng, khu vườn in bóng những cái cây cổ thụ dưới ánh trăng như bóng của những con quáy vật với hình thù kì dị, chỉ còn đọng lại tiếng côn trùng, tiếng gió nhẹ khiến các tản lá lắc lư như quáy vật đang chuyển mình, hơi gió làm bà lạnh cả sóng lưng buốc lên đến tóc, đảo cặp mắt nhìn xung quanh khu vườn như muốn tìm xem có chuyện gì đang xảy ra, nhưng đáp lại bà là tiếng gió cười khúc khích với cây phát ra âm thành ghê rợn như muốn xua đuổi tất cả những ai xâm nhập khu vườn, bà chân trước đứng lại nhưng chân sau lại muốn chạy khỏi nơi này, nhưng vì con người ta không thể cải lại lệnh lớn nhất trong đời nên bà bấm bụng đào lổ, trong lúc lúi húi thì linh cảm có gì đó không ổn từ đằng xa ẩn trong bóng đêm bổng xuất hiện một cô gái rất đẹp với áo dài đỏ, quần trắng, tóc dài ngan vai dưới ánh trăng huyền ảo lúc ẩn lúc hiện. Bà thầm nghỉ con gái nhà ai đẹp quá mà giờ này đi đâu trong vườn?
Nhưng sao cô gái cứ ngày càng gần bà vậy, một cảm giác lạnh chạy dọc từ đỉnh đầu xuống ngón chân, ánh sáng lên lỏi chiếu qua kẻ lá rọi vào cô gái khiến bà nhìn rất rỏ khuôn mặt xanh như tàu lá của cô gái, nhìn xuống chân thì trời ơi, cô gái đi trên mặt đất, cô ấy đang bay, cô ấy không đi bằng chân. Không còn nghỉ ngợi gì nửa bà một tay kéo quần tay cuộc dây và đâm đầu chạy, không biết chạy về đâu, vừa chạy ngoái đầu nhìn lạy sau lưng thì cô gái với cái mặt xanh lè đôi mắt đỏ ngầu đang cố với tay chụp bà, bà cứ chạy với tất cả sức lực còn lại cứ chạy, chạy. Miệng bà cứng lại không còn phát ra được tiếng kêu nào bà cứ chạy trong vô thưc đến khi không còn biết gì nửa bà ngả khụy bên kệ thịt ven đường. Người đi đường phát hiện bà và đưa bà về nhà từ đó bà bệnh rất nặng hay mê sản, người như vô hồn, miệng lẩm bẩm những gì nghe đáng sợ. Cả nhà ai cũng lo lắng rước thầy về cúng, thuốc than tận tình chửa trị và bà tôi cũng dần bình phục. Bà nói đó là con tin nếu nó chụp được bà hoặc bà là lên thì có lẻ bà đả chết.
Từ đó về sau không một ai dám ra vườn vào lúc ban đêm, khi trời buôn tối khu vườn trở thành vùn cấm địa như thách thức bất kì ai muốn xâm nhập
Câu chuyện có thật trong cuộc đời bà tôi, đả qua rất nhiều năm rồi mà khiến tôi luôn ám ảnh đến bây giờ mỗi khi nhắc lại.
Last edited by a moderator: