Chương 10: Một ngày có cậu vẫn luôn hạnh phúc!
Một người bạn mới, một tình bạn nữa lại bắt đầu nảy nở. Bây giờ sẽ là ba người cùng đi với nhau nhưng sau cùng vào những lúc cả bầu trời tối dần xuống, vẫn chỉ có hai người thật sự làm bạn của nhau mỗi đêm đầy sao, đó là Cảnh Nghi và Tâm Như.
Có đôi lúc, những cảm xúc của tôi đảo lộn lên hết. Và tất nhiên, tôi biết được vì sao như vậy nhưng vẫn không nhớ nổi.
Đôi lúc tôi nghĩ Tâm Như và Ngọc Trân đều là những đứa em gái bé bỏng của mình. Tâm Như thì hơi cứng đầu và khó bảo nhưng lại vô cùng ngây thơ và đáng yêu. Ngọc Trân cũng thế nhưng có phần ngoan ngoãn hơn đối với tôi. Chẳng hiểu sao nhưng nếu đứng với phương diện người khác thì sẽ thấy cô ấy khó bảo, nhưng nếu ở với vị trí của tôi thì cô ấy rất vâng lời và dường như làm mọi thứ vì tôi. Sao lại thế nhỉ?
Nhưng dù cho có sao đi chăng nữa thì đối với tôi, họ vẫn như gia đình của mình vậy, chỉ là họ có quan tâm đến tôi hay không thôi.
Lại một ngày sáng đến trường. Mùa thu đang dần kết thúc để nhường chỗ cho mùa đông giá rét. Nhưng đâu đó vẫn có những chiếc lá vàng còn bay theo trên không trung. Từng cơn gió nhẹ nhành lướt qua nhưng như cắt vào da thịt. Chúng lạnh đến mức khó mà tưởng tượng nỗi, chưa đến mà đã lạnh như thế này thì vào mùa không biết sẽ lạnh đến mức nào nữa...
Một ngày đến trường vẫn như vậy! Vẫn là hai người "em gái" của tôi cùng tôi đến trường. Ngay trước cổng đó là người bạn thân của tôi - Viên Bân đang đứng chờ tôi để cùng vào. Bác bảo vệ vẫn ngồi nhâm nhi ly cafe sáng ấm áp, và còn biết bao nhiêu con người đang ôm đống sách vở thành chồng để kịp học trước khi vào tiết. Cứ lặp lại như thế hằng ngày cũng tốt, nó giúp cho tôi cảm thấy an toàn hơn và cảm thấy hạnh phúc khi thấy ai nấy cũng đều bình thường cả.
Bỗng...
Tiếng chuông báo hiệu vào tiết đầu vang lên như muốn phá nát khung cảnh yên ắng buổi sáng tinh mơ này vậy. Cả bốn người chúng tôi liền chạy vào lớp như một cơn gió. Lạnh thật đấy chứ! Chạy ngược chiều gió thổi vào buổi sáng của những ngày cuối thu như thế này làm tôi muốn gục ngã tại chỗ và không đi nữa, nhưng như thế thì coi sao được, kì lắm!
Thở hồng hộc chạy lên lầu hai của trường để đến lớp chúng tôi. Quả là một buổi sáng khó quên, vừa lạnh lại vừa mệt nữa chứ. Đến trước cửa lớp và ngồi vào bàn, quẳng chiếc cặp qua một bên và hai tay vươn một cái thật lâu. Ôi thật tuyệt vời quá đi mất! Niềm hạnh phúc đó bỗng tan biến khi tôi nhìn thấy người tôi quan tâm đang run lên cầm cập - đó là Tâm Như.
Tôi nhớ rằng chiếc áo khoác của cô ấy khi nãy vẫn còn trên người, giờ lại biến đi đâu mất. Ngước nhìn sang tìm kiếm hai người còn lại thì tôi đã thấy chiếc áo đó đang trên người của Ngọc Trân. Có vẻ như Tâm Như đã nhường lại chiếc áo ấm của mình cho em gái họ của mình rồi. Cô ấy quả là một người biết quan tâm.
Nhìn lại Tâm Như, tôi vẫn thấy một người đang cố làm ấm người bằng cách xoa hai bàn tay vào nhau. Chắc cô ấy lạnh lắm! Không chừng chừ, tôi liền cở chiếc áo đang mặc trên người và tiến lại đưa cho cô ấy.
Ngước lên nhìn thấy một con người quen thuộc. Bất giác cô ấy đẩy chiếc áo lại về phía tôi và bảo:
- Tớ không lạnh đâu! Cậu cứ mặc đi, kẻo lại ốm mất.
- Tớ đâu có ý cho cậu mượn, chỉ tại tớ thấy nóng thôi.
Vừa nói tôi vừa giả vờ vung vẫy chiếc áo đang mặc làm như đang rất nóng nhưng lạnh quá đi mất. Vẫn phải kìm nén lại cơn lạnh vì người bạn thân mà tôi hứa sẽ chăm sóc cậu ấy.
- Vậy cho tớ mượn hết ngày hôm nay nha! - Cô ấy mỉm cười và với lấy chiếc áo, nhưng có vẻ sự ngượng ngùng đang ngăn cản bàn tay của Tâm Như.
- Ừm! Khi nào muốn trả tớ cũng được.
Nói dứt câu, tôi đẩy chiếc áo khoác hiện tại đang ngoài tầm với của cô ấy.
Có lẽ nó khá rộng so với Tâm Như. Cũng chỉ hơi rộng thôi vì tôi hơn cô ấy chỉ gần một cái đầu và to tướng hơn. Hay tôi quá mập rồi nhỉ? Chắc nên giảm cân thôi.
Bầu trời bây giờ lúc nào cũng có những cơn gió thổi qua không ngừng. Không biết sau khi tan học, tôi có lết về đến nhà được hay không nữa, hay phải bỏ cuộc trước những cơn gió lạnh này đây.
Trong mọi tiết học, chẳng hiểu sao tôi lại liếc nhìn Tâm Như không dưới tám lần. Chẳng hiểu sao lại như thế? Ngay cả Viên Bân - cậu bạn thân nhất của tôi, tôi cũng không hề nói chuyện với cậu ấy quá lâu trong một tiết, chỉ từ hai đến ba lần nhưng đa phần là về chủ đề học tập. Phải chăng tôi đã...không! Không thể nào được, có lẽ chỉ quan tâm cô ấy như em gái thôi.
Một tiết học chán chường sắp kết thúc! Đôi mắt tôi cứ liếc nhìn xung quanh như thể muốn tìm thứ gì mới lạ để có thể nghịch. Tôi giống một đứa trẻ lên ba quá đi mất! Tôi ngồi gục đầu xuống và ngắm nghía cái hộc bàn gỗ. Hình như có thứ gì đó đang ở trong hộc thì phải. Tính tò mò bắt đầu trỗi dậy và buộc Cảnh Nghi tôi phải đưa tay vào trong để lấy ra.
Thật bất ngờ quá đi mất, đó là một lá thư màu đỏ chói và người nhận là tên tôi. Lá thư này có vẻ khá xinh xắn và khi biết mình là người nhận, tôi cũng đã rõ trong thư gửi thông điệp gì rồi. Nhẹ nhàng nâng niu và gỡ lá thư ra, đó là chất giấy sờn nhưng cứng. Rất nhiều chữ, có lẽ người gửi có rất nhiều chuyện muốn nói với tôi.
Có đôi lúc, những cảm xúc của tôi đảo lộn lên hết. Và tất nhiên, tôi biết được vì sao như vậy nhưng vẫn không nhớ nổi.
Đôi lúc tôi nghĩ Tâm Như và Ngọc Trân đều là những đứa em gái bé bỏng của mình. Tâm Như thì hơi cứng đầu và khó bảo nhưng lại vô cùng ngây thơ và đáng yêu. Ngọc Trân cũng thế nhưng có phần ngoan ngoãn hơn đối với tôi. Chẳng hiểu sao nhưng nếu đứng với phương diện người khác thì sẽ thấy cô ấy khó bảo, nhưng nếu ở với vị trí của tôi thì cô ấy rất vâng lời và dường như làm mọi thứ vì tôi. Sao lại thế nhỉ?
Nhưng dù cho có sao đi chăng nữa thì đối với tôi, họ vẫn như gia đình của mình vậy, chỉ là họ có quan tâm đến tôi hay không thôi.
Lại một ngày sáng đến trường. Mùa thu đang dần kết thúc để nhường chỗ cho mùa đông giá rét. Nhưng đâu đó vẫn có những chiếc lá vàng còn bay theo trên không trung. Từng cơn gió nhẹ nhành lướt qua nhưng như cắt vào da thịt. Chúng lạnh đến mức khó mà tưởng tượng nỗi, chưa đến mà đã lạnh như thế này thì vào mùa không biết sẽ lạnh đến mức nào nữa...
Một ngày đến trường vẫn như vậy! Vẫn là hai người "em gái" của tôi cùng tôi đến trường. Ngay trước cổng đó là người bạn thân của tôi - Viên Bân đang đứng chờ tôi để cùng vào. Bác bảo vệ vẫn ngồi nhâm nhi ly cafe sáng ấm áp, và còn biết bao nhiêu con người đang ôm đống sách vở thành chồng để kịp học trước khi vào tiết. Cứ lặp lại như thế hằng ngày cũng tốt, nó giúp cho tôi cảm thấy an toàn hơn và cảm thấy hạnh phúc khi thấy ai nấy cũng đều bình thường cả.
Bỗng...
Tiếng chuông báo hiệu vào tiết đầu vang lên như muốn phá nát khung cảnh yên ắng buổi sáng tinh mơ này vậy. Cả bốn người chúng tôi liền chạy vào lớp như một cơn gió. Lạnh thật đấy chứ! Chạy ngược chiều gió thổi vào buổi sáng của những ngày cuối thu như thế này làm tôi muốn gục ngã tại chỗ và không đi nữa, nhưng như thế thì coi sao được, kì lắm!
Thở hồng hộc chạy lên lầu hai của trường để đến lớp chúng tôi. Quả là một buổi sáng khó quên, vừa lạnh lại vừa mệt nữa chứ. Đến trước cửa lớp và ngồi vào bàn, quẳng chiếc cặp qua một bên và hai tay vươn một cái thật lâu. Ôi thật tuyệt vời quá đi mất! Niềm hạnh phúc đó bỗng tan biến khi tôi nhìn thấy người tôi quan tâm đang run lên cầm cập - đó là Tâm Như.
Tôi nhớ rằng chiếc áo khoác của cô ấy khi nãy vẫn còn trên người, giờ lại biến đi đâu mất. Ngước nhìn sang tìm kiếm hai người còn lại thì tôi đã thấy chiếc áo đó đang trên người của Ngọc Trân. Có vẻ như Tâm Như đã nhường lại chiếc áo ấm của mình cho em gái họ của mình rồi. Cô ấy quả là một người biết quan tâm.
Nhìn lại Tâm Như, tôi vẫn thấy một người đang cố làm ấm người bằng cách xoa hai bàn tay vào nhau. Chắc cô ấy lạnh lắm! Không chừng chừ, tôi liền cở chiếc áo đang mặc trên người và tiến lại đưa cho cô ấy.
Ngước lên nhìn thấy một con người quen thuộc. Bất giác cô ấy đẩy chiếc áo lại về phía tôi và bảo:
- Tớ không lạnh đâu! Cậu cứ mặc đi, kẻo lại ốm mất.
- Tớ đâu có ý cho cậu mượn, chỉ tại tớ thấy nóng thôi.
Vừa nói tôi vừa giả vờ vung vẫy chiếc áo đang mặc làm như đang rất nóng nhưng lạnh quá đi mất. Vẫn phải kìm nén lại cơn lạnh vì người bạn thân mà tôi hứa sẽ chăm sóc cậu ấy.
- Vậy cho tớ mượn hết ngày hôm nay nha! - Cô ấy mỉm cười và với lấy chiếc áo, nhưng có vẻ sự ngượng ngùng đang ngăn cản bàn tay của Tâm Như.
- Ừm! Khi nào muốn trả tớ cũng được.
Nói dứt câu, tôi đẩy chiếc áo khoác hiện tại đang ngoài tầm với của cô ấy.
Có lẽ nó khá rộng so với Tâm Như. Cũng chỉ hơi rộng thôi vì tôi hơn cô ấy chỉ gần một cái đầu và to tướng hơn. Hay tôi quá mập rồi nhỉ? Chắc nên giảm cân thôi.
Bầu trời bây giờ lúc nào cũng có những cơn gió thổi qua không ngừng. Không biết sau khi tan học, tôi có lết về đến nhà được hay không nữa, hay phải bỏ cuộc trước những cơn gió lạnh này đây.
Trong mọi tiết học, chẳng hiểu sao tôi lại liếc nhìn Tâm Như không dưới tám lần. Chẳng hiểu sao lại như thế? Ngay cả Viên Bân - cậu bạn thân nhất của tôi, tôi cũng không hề nói chuyện với cậu ấy quá lâu trong một tiết, chỉ từ hai đến ba lần nhưng đa phần là về chủ đề học tập. Phải chăng tôi đã...không! Không thể nào được, có lẽ chỉ quan tâm cô ấy như em gái thôi.
Một tiết học chán chường sắp kết thúc! Đôi mắt tôi cứ liếc nhìn xung quanh như thể muốn tìm thứ gì mới lạ để có thể nghịch. Tôi giống một đứa trẻ lên ba quá đi mất! Tôi ngồi gục đầu xuống và ngắm nghía cái hộc bàn gỗ. Hình như có thứ gì đó đang ở trong hộc thì phải. Tính tò mò bắt đầu trỗi dậy và buộc Cảnh Nghi tôi phải đưa tay vào trong để lấy ra.
Thật bất ngờ quá đi mất, đó là một lá thư màu đỏ chói và người nhận là tên tôi. Lá thư này có vẻ khá xinh xắn và khi biết mình là người nhận, tôi cũng đã rõ trong thư gửi thông điệp gì rồi. Nhẹ nhàng nâng niu và gỡ lá thư ra, đó là chất giấy sờn nhưng cứng. Rất nhiều chữ, có lẽ người gửi có rất nhiều chuyện muốn nói với tôi.
To be continued.
Last edited by a moderator: