Chương 10
Thằng Hoàng và đám bạn của nó ngồi cách tôi không xa. Một đứa trông khá đụt đi gọi thức uống cho cả bọn. Một thằng khác, mang giày màu đỏ, đi vòng ra chỗ quầy pha chế và lấy ra một bàn cờ tướng. Trông nó có vẻ khá thân thiện với đám nhân viên ở đây, chắc là khách quen.
Thằng Hoàng và thằng mang giày đỏ ấy ngồi chơi cờ với nhau, thằng đụt thì ngồi đọc sách sau khi đi đem nước về cho cả bọn, còn ba đứa khác thì bàn chuyện gì đó, và thỉnh thoảng lại nhìn vào bàn cờ.
Bọn nó chơi cờ được được một lát thì thằng Hoàng đổi chỗ cho một thằng mang giày xanh, còn thằng giày đỏ thì cứ ngồi yên tại chỗ. Tôi lờ mờ đoán được là đứa nào thua thì phải nhường chỗ cho đứa khác, vì mấy ông chú xóm tôi cũng hay chơi như vậy.
Sau khi đổi chỗ cho thằng giày xanh vài lần thì thằng Hoàng không chơi nữa, có lẽ vì thua nhiều quá. Nó đứng dậy và lôi từ trong quầy pha chế ra một cây đàn guitar. Một thằng tóc xoăn kéo một cái bàn khác đến và đặt trước mặt, còn cái bàn có đầy ly nước thì được một thằng đeo kính dịch sang bên. Hai thằng giày xanh và giày đỏ vẫn chăm chú vào ván cờ, còn thằng đụt thì vẫn không rời mắt khỏi cuốn sách.
Cái loa đặt ở trong góc quán cà phê đã im lặng, và tiếng guitar thật bắt đầu vang lên. Thằng Hoàng cầm đàn, thằng đeo kính hát, còn thằng tóc xoăn thì bè theo trong lúc gõ nhịp lên bàn. Bọn chúng đang hát bài Mắt Đen của nhóm Bức Tường, một bài hát khá xưa và tôi cũng ít thấy ai nghe ở hiện tại.
Tôi biết được bài hát này từ hồi còn học cấp hai, khi anh Tư tôi đang trong kỳ nghỉ hè sau năm học đầu tiên ở đại học. Anh ngồi trên gác suốt ngày chỉ để tập đàn và hát, không quan tâm đến thế sự gì nữa. Chị Ba tôi nói anh có bạn gái, và chị gái ấy thích bài này.
Vì giọng của anh khá tệ, tệ hơn cả tôi, nên tôi thích nghe anh hát, nhưng anh toàn đuổi tôi đi. Anh nói tôi làm anh mất tập trung và chẳng tập tành được gì.
Có lần, tôi đứng ở lưng chừng cầu thang nhìn trộm anh tập đàn. Anh cứ đàn tới đàn lui, và gương mặt cau có của anh nói cho tôi biết rằng anh đàn sai bét.
Trông thấy tôi, anh giận dữ và đổ hết tội lỗi cho đứa em trai tội nghiệp, rồi ném luôn cuốn sổ tập đàn vào ngay giữa trán tôi. Dù sao thì tôi cũng là đứa cứng cỏi nên không khóc.
Tôi kể với con Ngân về chuyện của anh Tư, rằng chỉ vì một cô gái xa lạ nào đó mà giận dữ với đứa em trai yêu dấu của mình, và tôi ước gì anh sẽ chẳng bao giờ đàn được bài đó. Nhưng nó lại đồng tình với anh Tư và cho rằng tôi không nên có những suy nghĩ như vậy. Thế là chúng tôi cãi nhau, và nó không ra khỏi nhà trong một tuần, chỉ để tránh mặt tôi.
Sau đó một tuần nữa, tôi thấy anh Tư đập nát cây đàn rồi ngồi khóc một mình trên gác. Chị Ba kéo tôi xuống để tránh tai bay vạ gió, nhưng tôi vẫn kịp nghe tiếng anh chửi rủa cô gái đã cắm cho anh một cái sừng, và trùng hợp là chị ta cũng tên Ngân.
Sau những dòng ký ức về anh Tư, tôi chợt nhận ra đó là lần duy nhất mà điều ước của tôi thành sự thật. Tôi có chút buồn về chuyện này, vì dù sao thì hồi còn bé, anh em tôi rất thân. Tôi chỉ mong anh ấy chia tay cô gái kia để anh em tôi có thể quay lại như trước đây thôi. Nhưng bây giờ, chúng tôi chẳng mấy khi nói chuyện với nhau, dù chỉ là một tin nhắn, hay một câu bình luận trên mạng xã hội.
Chơi xong bài Mắt Đen, bọn thằng Hoàng hát thêm một bài nữa là Đường Đến Ngày Vinh Quang, cũng của nhóm Bức Tường. Có lẽ bọn chúng thích nhóm nhạc này.
So với anh Tư, bọn chúng chơi nhạc hay hơn nhiều, và dù chỉ thỉnh thoảng hát chêm vào một hai câu, giọng của thằng Hoàng vẫn ăn đứt anh tôi.
Tôi chợt thấy lạ là bọn chúng chẳng bao giờ tham gia bất kỳ buổi văn nghệ mà trường tổ chức, dù tiết mục mà tôi đang xem hay hơn rất nhiều so với bài nhảy hở hang đạt giải nhất trong lễ khai giảng cách đây hơn nửa năm.
Khi quán cà phê bắt đầu đông khách hơn, bọn thằng Hoàng không chơi nữa. Có lẽ chúng cũng biết rằng chỉ có mỗi mình tôi là thích nhạc của bọn chúng.
Tôi vờ hớp một ngụm trà và nhìn đám thằng Hoàng, nên dù chúng thấy ánh mắt của tôi, thì cũng không biết được tôi đang nhìn về đâu. Bọn chúng ngồi nói chuyện gì đó, và, chúng không hề hút thuốc.
Điều đó chẳng có gì là lạ, ở những nơi chốn bình thường khác. Nhưng ở đây, khi tôi nhìn lại một lượt những chiếc bàn có người ngồi, chỗ nào cũng nhan nhản màu khói thuốc lá. Đáng nói hơn, làn khói trắng ấy đang bao phủ những gương mặt non choẹt, sợ rằng có đứa còn chưa học hết lớp bảy. Chúng nhả khói điệu nghệ hơn cả mấy thằng ất ơ cùng xóm với tôi.
Tôi nhìn hai đứa nhóc ngồi bàn bên cạnh, chúng nó không hút thuốc, mà đang hút cái ống gì đấy rồi nhả khói um tùm, hệt như cái pô xe máy của mẹ tôi. Hai đứa nó hút chung một cái ống, và tôi chợt nghĩ rằng, lỡ như một đứa bị bệnh về răng miệng, thì đứa còn lại có bị lây hay không. Khốn kiếp, chúng ngồi ngay trước cái quạt, và khói thì cứ thế tấp vào mặt tôi.
Tôi nín thở trong chốc lát, nhìn về phía cái bàn lúc đầu mình ngồi khi vừa bước vào đây. Một cặp tình nhân, còn mang trên cổ chiếc khăn quàng đỏ, đang ngồi ở đó và ngấu nghiến môi nhau.
Ở một góc khác, một đám nít ranh đang chơi game, và không ngừng tuôn ra những câu chửi thề gớm ghiếc nhất mà tôi từng nghe.
Tôi liếc qua liếc lại khắp mọi ngóc ngách trong quán cà phê, và những hình ảnh trên cứ lặp đi lặp lại không ngừng.
Trời ạ, chuyện gì đang xảy ra thế này? Cha mẹ của chúng đâu, tại sao lại có thể để bọn nhóc như vậy được chứ? Tôi muốn rút lại những lời mình đã nói khi nãy, ai đó, hãy đến và tống khứ lũ nhóc này vào trường học đi. Chúng cần được dạy dỗ lại ngay lập tức.
Chúng chẳng phải là tương lai của đất nước này hay sao? Và tôi đang chứng kiến cái tương lai ấy chìm ngập trong nguy cơ bị ung thư phổi, bị nỗi ám ảnh của những trận game đã kết thúc chất chồng lên nhau, bị ảnh hưởng bởi thứ tình cảm chưa đến tuổi dậy thì và có thể là nạn phá thai tràn lan sau đó.
Tôi nhìn khung cảnh xung quanh mình, và những dòng suy nghĩ bắt đầu lộn xộn lên. Tôi muốn đứng dậy và nói cho bọn chúng nhận thức được về chuyện chúng đang làm. Tôi muốn làm một cái gì đó, nhưng kỳ quái là, tôi chẳng thể nhấc nổi cái mông mình lên. Tôi cảm thấy mình thật xa lạ với thế giới này, và lạc loài với những gương mặt xung quanh.
Tôi nhìn thằng Hoàng, muốn nó cùng đám bạn của nó tiếp tục chơi thêm vài bản nhạc nữa. Tại sao bọn nó không chơi nữa? Phải chăng, bọn nó cũng từng muốn thắp lên ngọn lửa trong những linh hồn tăm tối kia, để có thể dẫn đường cho chúng, nhưng sau cùng thì cũng phải từ bỏ, vì biết chẳng thể thay đổi được gì?
Tôi cảm thấy ngột ngạt vô cùng, mắt tôi bắt đầu đau nhức và màng nhĩ thì bị lấp đầy bởi những tiếng vo ve. Tôi không thể ở đây thêm một khắc nào nữa. Tôi cảm thấy bất lực trước những thứ đang diễn ra, và khi không thể thay đổi được gì, có lẽ tôi nên rời đi.
Tôi nhớ về chuyện ở hiệu sách và cảm thấy mình của hiện tại thật hèn nhát. Nhưng có lẽ là một sự hèn nhát khôn ngoan - tôi tự an ủi mình.
Thằng Hoàng và thằng mang giày đỏ ấy ngồi chơi cờ với nhau, thằng đụt thì ngồi đọc sách sau khi đi đem nước về cho cả bọn, còn ba đứa khác thì bàn chuyện gì đó, và thỉnh thoảng lại nhìn vào bàn cờ.
Bọn nó chơi cờ được được một lát thì thằng Hoàng đổi chỗ cho một thằng mang giày xanh, còn thằng giày đỏ thì cứ ngồi yên tại chỗ. Tôi lờ mờ đoán được là đứa nào thua thì phải nhường chỗ cho đứa khác, vì mấy ông chú xóm tôi cũng hay chơi như vậy.
Sau khi đổi chỗ cho thằng giày xanh vài lần thì thằng Hoàng không chơi nữa, có lẽ vì thua nhiều quá. Nó đứng dậy và lôi từ trong quầy pha chế ra một cây đàn guitar. Một thằng tóc xoăn kéo một cái bàn khác đến và đặt trước mặt, còn cái bàn có đầy ly nước thì được một thằng đeo kính dịch sang bên. Hai thằng giày xanh và giày đỏ vẫn chăm chú vào ván cờ, còn thằng đụt thì vẫn không rời mắt khỏi cuốn sách.
Cái loa đặt ở trong góc quán cà phê đã im lặng, và tiếng guitar thật bắt đầu vang lên. Thằng Hoàng cầm đàn, thằng đeo kính hát, còn thằng tóc xoăn thì bè theo trong lúc gõ nhịp lên bàn. Bọn chúng đang hát bài Mắt Đen của nhóm Bức Tường, một bài hát khá xưa và tôi cũng ít thấy ai nghe ở hiện tại.
Tôi biết được bài hát này từ hồi còn học cấp hai, khi anh Tư tôi đang trong kỳ nghỉ hè sau năm học đầu tiên ở đại học. Anh ngồi trên gác suốt ngày chỉ để tập đàn và hát, không quan tâm đến thế sự gì nữa. Chị Ba tôi nói anh có bạn gái, và chị gái ấy thích bài này.
Vì giọng của anh khá tệ, tệ hơn cả tôi, nên tôi thích nghe anh hát, nhưng anh toàn đuổi tôi đi. Anh nói tôi làm anh mất tập trung và chẳng tập tành được gì.
Có lần, tôi đứng ở lưng chừng cầu thang nhìn trộm anh tập đàn. Anh cứ đàn tới đàn lui, và gương mặt cau có của anh nói cho tôi biết rằng anh đàn sai bét.
Trông thấy tôi, anh giận dữ và đổ hết tội lỗi cho đứa em trai tội nghiệp, rồi ném luôn cuốn sổ tập đàn vào ngay giữa trán tôi. Dù sao thì tôi cũng là đứa cứng cỏi nên không khóc.
Tôi kể với con Ngân về chuyện của anh Tư, rằng chỉ vì một cô gái xa lạ nào đó mà giận dữ với đứa em trai yêu dấu của mình, và tôi ước gì anh sẽ chẳng bao giờ đàn được bài đó. Nhưng nó lại đồng tình với anh Tư và cho rằng tôi không nên có những suy nghĩ như vậy. Thế là chúng tôi cãi nhau, và nó không ra khỏi nhà trong một tuần, chỉ để tránh mặt tôi.
Sau đó một tuần nữa, tôi thấy anh Tư đập nát cây đàn rồi ngồi khóc một mình trên gác. Chị Ba kéo tôi xuống để tránh tai bay vạ gió, nhưng tôi vẫn kịp nghe tiếng anh chửi rủa cô gái đã cắm cho anh một cái sừng, và trùng hợp là chị ta cũng tên Ngân.
Sau những dòng ký ức về anh Tư, tôi chợt nhận ra đó là lần duy nhất mà điều ước của tôi thành sự thật. Tôi có chút buồn về chuyện này, vì dù sao thì hồi còn bé, anh em tôi rất thân. Tôi chỉ mong anh ấy chia tay cô gái kia để anh em tôi có thể quay lại như trước đây thôi. Nhưng bây giờ, chúng tôi chẳng mấy khi nói chuyện với nhau, dù chỉ là một tin nhắn, hay một câu bình luận trên mạng xã hội.
Chơi xong bài Mắt Đen, bọn thằng Hoàng hát thêm một bài nữa là Đường Đến Ngày Vinh Quang, cũng của nhóm Bức Tường. Có lẽ bọn chúng thích nhóm nhạc này.
So với anh Tư, bọn chúng chơi nhạc hay hơn nhiều, và dù chỉ thỉnh thoảng hát chêm vào một hai câu, giọng của thằng Hoàng vẫn ăn đứt anh tôi.
Tôi chợt thấy lạ là bọn chúng chẳng bao giờ tham gia bất kỳ buổi văn nghệ mà trường tổ chức, dù tiết mục mà tôi đang xem hay hơn rất nhiều so với bài nhảy hở hang đạt giải nhất trong lễ khai giảng cách đây hơn nửa năm.
Khi quán cà phê bắt đầu đông khách hơn, bọn thằng Hoàng không chơi nữa. Có lẽ chúng cũng biết rằng chỉ có mỗi mình tôi là thích nhạc của bọn chúng.
Tôi vờ hớp một ngụm trà và nhìn đám thằng Hoàng, nên dù chúng thấy ánh mắt của tôi, thì cũng không biết được tôi đang nhìn về đâu. Bọn chúng ngồi nói chuyện gì đó, và, chúng không hề hút thuốc.
Điều đó chẳng có gì là lạ, ở những nơi chốn bình thường khác. Nhưng ở đây, khi tôi nhìn lại một lượt những chiếc bàn có người ngồi, chỗ nào cũng nhan nhản màu khói thuốc lá. Đáng nói hơn, làn khói trắng ấy đang bao phủ những gương mặt non choẹt, sợ rằng có đứa còn chưa học hết lớp bảy. Chúng nhả khói điệu nghệ hơn cả mấy thằng ất ơ cùng xóm với tôi.
Tôi nhìn hai đứa nhóc ngồi bàn bên cạnh, chúng nó không hút thuốc, mà đang hút cái ống gì đấy rồi nhả khói um tùm, hệt như cái pô xe máy của mẹ tôi. Hai đứa nó hút chung một cái ống, và tôi chợt nghĩ rằng, lỡ như một đứa bị bệnh về răng miệng, thì đứa còn lại có bị lây hay không. Khốn kiếp, chúng ngồi ngay trước cái quạt, và khói thì cứ thế tấp vào mặt tôi.
Tôi nín thở trong chốc lát, nhìn về phía cái bàn lúc đầu mình ngồi khi vừa bước vào đây. Một cặp tình nhân, còn mang trên cổ chiếc khăn quàng đỏ, đang ngồi ở đó và ngấu nghiến môi nhau.
Ở một góc khác, một đám nít ranh đang chơi game, và không ngừng tuôn ra những câu chửi thề gớm ghiếc nhất mà tôi từng nghe.
Tôi liếc qua liếc lại khắp mọi ngóc ngách trong quán cà phê, và những hình ảnh trên cứ lặp đi lặp lại không ngừng.
Trời ạ, chuyện gì đang xảy ra thế này? Cha mẹ của chúng đâu, tại sao lại có thể để bọn nhóc như vậy được chứ? Tôi muốn rút lại những lời mình đã nói khi nãy, ai đó, hãy đến và tống khứ lũ nhóc này vào trường học đi. Chúng cần được dạy dỗ lại ngay lập tức.
Chúng chẳng phải là tương lai của đất nước này hay sao? Và tôi đang chứng kiến cái tương lai ấy chìm ngập trong nguy cơ bị ung thư phổi, bị nỗi ám ảnh của những trận game đã kết thúc chất chồng lên nhau, bị ảnh hưởng bởi thứ tình cảm chưa đến tuổi dậy thì và có thể là nạn phá thai tràn lan sau đó.
Tôi nhìn khung cảnh xung quanh mình, và những dòng suy nghĩ bắt đầu lộn xộn lên. Tôi muốn đứng dậy và nói cho bọn chúng nhận thức được về chuyện chúng đang làm. Tôi muốn làm một cái gì đó, nhưng kỳ quái là, tôi chẳng thể nhấc nổi cái mông mình lên. Tôi cảm thấy mình thật xa lạ với thế giới này, và lạc loài với những gương mặt xung quanh.
Tôi nhìn thằng Hoàng, muốn nó cùng đám bạn của nó tiếp tục chơi thêm vài bản nhạc nữa. Tại sao bọn nó không chơi nữa? Phải chăng, bọn nó cũng từng muốn thắp lên ngọn lửa trong những linh hồn tăm tối kia, để có thể dẫn đường cho chúng, nhưng sau cùng thì cũng phải từ bỏ, vì biết chẳng thể thay đổi được gì?
Tôi cảm thấy ngột ngạt vô cùng, mắt tôi bắt đầu đau nhức và màng nhĩ thì bị lấp đầy bởi những tiếng vo ve. Tôi không thể ở đây thêm một khắc nào nữa. Tôi cảm thấy bất lực trước những thứ đang diễn ra, và khi không thể thay đổi được gì, có lẽ tôi nên rời đi.
Tôi nhớ về chuyện ở hiệu sách và cảm thấy mình của hiện tại thật hèn nhát. Nhưng có lẽ là một sự hèn nhát khôn ngoan - tôi tự an ủi mình.
Chỉnh sửa cuối: