6 ❤︎ Bài viết: 1 Tìm chủ đề
1228 0
Kiếm tiền
Linh coco đã kiếm được 12280 đ
Nhìn Lại Phía Sau Anh Đi

Linh coco​

Xin chào các bạn! Các bạn có khoẻ không nhỉ? Các bạn đã bao giờ yêu đơn phương một người đến độ mà yêu hết cả một thanh xuân của bạn chưa? Còn với tôi thì là có rồi, tôi dành cả thanh xuân để yêu và thích đơn phương một người không biết tôi tồn tại hay không.

Tôi có nhớ lần đầu nhìn thấy anh là mùa hè năm lớp sáu, lúc đó còn trẻ con quá nhỉ, còn chưa biết yêu đương là gì cả. Thế mà lại có cái cảm giác thích đến đau tim luôn đấy các bạn ạ. Để tôi kể lại cho các bạn nghe về câu chuyện của tôi nhé:

Lớp 6, năm 2006

Tùng! Tùng! Tùng!

- Các lớp xếp hàng cho ngay ngắn nhé! - Cô hiệu phó đang nói trên loa để nhắc nhở các lớp xếp vào hàng cho ngay ngắn vì hôm nay là thứ hai đầu tuần, chúng tôi phải xếp hàng xong rồi mới được lên lớp.

- Này cho tao đứng với mày ơi hết chỗ rồi. - Tôi nói với đứa bạn phía trên.

Sau một hồi chen chúc cuối cùng tôi cũng cố len lên được giữa hàng, nhưng không hiểu sao sau đó tôi bị xô tiếp và vô tình va vào một ai đó ở lớp bên cạnh, bất giác tôi quay ra thì tôi đơ mất một vài giây.. Người đó chính là Anh - người đâu mà da trắng, nụ cười tỏa nắng ngây ngô, sơ mi thì phanh cổ ra mở cái xương đòn thật quyến rũ làm sao.

Ngay lúc đó tôi nhìn anh, nổi bật trong tất cả đám học sinh nam xung quanh, mà cũng chẳng hiểu vì sao tôi lại thấy như vậy nữa. Chắc ngay lúc đó tiếng sét ái tình đã đánh trúng tim hay não cá vàng của tôi mất rồi.

Sau lần đó tôi biết anh học ở lớp chọn cách lớp tôi đến hai phòng học, nhưng lần nào đi học hay đi về đều sẽ đi qua lớp của anh.

Vậy nên tôi quyết định lần nào đi qua cũng sẽ liếc một cái vào để tìm xem anh ngồi chỗ nào và có ngồi cạnh bạn gái nào hay không, tự nhiên thấy ghen dễ sợ ha!

Rồi ra chơi tôi cứ như mất hồn vì chỉ nghĩ đến anh, chả biết phải tiếp cận kết bạn với anh như thế nào?

Rồi cứ thế nghỉ hè và bắt đầu chuyển lên lớp bảy và rồi lớp tám tôi vẫn chưa biết anh ngồi đâu và đến cả một cái tên cũng không biết nổi nữa. Nhưng thật may mắn, cuối năm lớp tám đó, lớp tôi có một đứa chơi với anh, vô tình tôi biết được, tôi tóm nó như bắt được vàng vậy.

Lớp 8, năm 2008.

- Nè Huy ơi mày chơi với đứa ở lớp đó à?

- Ừ sao? Có chuyện gì không?

- À tên bạn đấy là gì thế? Nói tao biết với, tại tao thấy đẹp trai quá!

- Mê trai hả mày, tao cũng đẹp trai này mê tao đi!

- Thôi không đùa đâu, hay mày không quen bạn í, trả vờ xã giao chứ gì haha

- Ai bảo mày tao trả vờ, hơi bị thân! Nó tên là Duy, tao có cả số điện thoại đấy lấy không?

- Ơ có. Cho tao đi tao sẽ đền đáp hậu hĩnh!

Sau đấy nó loay hoay tìm và rồi không thấy, tôi tự dưng hụt hẫng vô cùng. Nhưng không hiểu sao đúng lúc ấy, khi chúng tôi đang ngồi dưới sân trường học thể dục nhìn ra phía hành lang thì thấy anh và bạn đang đi qua, nhanh như chớp tôi véo thằng bạn và bảo nó:

- Này bạn mày kìa, mày ra xin số, trả vờ xin thôi đừng nói xin cho tao nhá! Nhá!

Nó gật đầu rồi chạy liến thoắng ra chỗ đó, tôi không dám nhìn theo, quay vội mặt đi, thỉnh thoảng mới dám quay đầu lại xem anh có nhìn ra phía tôi không.

Không biết bạn tôi nó đứng nói chuyện gì, chỉ thấy rất nhanh nó quay lại đưa tôi mẩu giấy ghi số điện thoại rồi đưa tôi xong nhăn nhở cười, nụ cười làm tôi thêm nghi ngờ. Tôi bảo nó:

- Mày có nói lộ ra không thế, mày xin thật số người đấy không hay xin số linh tinh? Tao nghi lắm, mày toàn lừa đảo thôi à!

- Này mày không tin chứ gì, đây tao bấm gọi cho mày xem nhé!

Và nó bấm gọi thật..

- Alo Duy à, ừ tôi đây, số tôi đấy nhé, Huy nhé lưu đi. Tối đi đá pes không? Ừ rồi.

Nó cúp máy quay ra nhìn tôi cười cười, tôi lườm một cái và cầm tờ giấy giấu vào túi quần. Tối về nằm nhìn tờ giấy mãi, nhìn một cách ngớ ngẩn đến tha thẩn luôn. Quyết tâm tôi lấy điện thoại, bấm số rồi nhắn tin.

"Chào cậu, cậu là Duy lớp A14 à?"

Tôi nhìn điện thoại chờ xem nó có hồi âm không, mà tim như muốn rụng rời, rất nhanh sau đó tôi không nhớ rõ chỉ hai ba phút sau có tin nhắn luôn rồi, tôi mừng rỡ mở tin nhắn ra đọc và nghĩ sẽ trân trọng từng câu chữ.

"Ừm! Đúng rồi, ai thế?"

Trời ơi, tim tôi thắt chặt lại, tay định ấn mà lại thôi, phân vân suy nghĩ không biết nên nói gì, nói thật tôi là ai hay giả vờ là một người khác, vì lúc đó tôi không được xinh xắn so với ở trường, tôi thuộc dạng xấu xí mà cũng hơi nam tính, người thì nhỏ tí tẹo, da không được trắng nên nghĩ thì lại tự ti vô cùng. Tôi đành viết:

"Mình là một người ở trường vô cùng ngưỡng mộ bạn!"

Tôi ấn gửi xong, sau đó mới vô cùng hối hận, thì đúng là hối hận thật, anh nhắn lại cho tôi:

"Ừm. Muộn rồi, mai đến trường rồi nói chuyện nhé!"

"Vậy cậu ngủ ngon!"

"Ừm."

Chữ "ừm" đó như ám ảnh tôi tới tận bây giờ, thật buồn phiền! Có lẽ anh không thích người lạ nhắn tin hoặc anh biết tôi là ai nên không thích nhắn tin với tôi.

Sau hôm đó tôi cố đi đường khác để không đi qua lớp của anh, sợ anh biết người nhắn tin cho anh là ai thì anh sẽ càng muốn tránh xa, tôi có kể cho Huy bạn tôi nghe, nó bảo tôi là đẹp trai thì kiêu chảnh là chuyện bình thường, tôi xấu thế ai thèm để ý. Tôi như muốn bật khóc luôn vậy, nhưng mà thôi, tôi kệ. Không thể khóc cũng không thể từ bỏ.

Tôi lấy được cả nick yahoo của anh về add. Tôi lại cầm tờ giấy có nick trong tay mà bao nhiêu hy vọng lại ùa tới. Nhìn nick anh là lại suy được ra hình bóng anh luôn "dep_trai_loi_tai_ai. 1102" quá là đẹp trai luôn đấy.

Tối về tôi lại vội vàng add nick anh luôn, và chờ anh đồng ý thì được chấp nhận luôn, thích thật.

Nhìn nick anh thì cũng như bao nick khác, vậy mà tôi cứ nhìn mãi kiểu như không thấy chán vậy, rồi xem anh để avatar là gì, status anh để như nào?

Hồi ý trẻ con nên anh cũng để hình ngộ nghĩnh, status thì hay có đường link bài hát. Anh cứ để bài nào là tôi sẽ nghe bài hát đó mấy ngày liền không thấy chán. Nhưng tôi cũng không có cái cam đảm để nhắn tin cho anh..

Đúng đợt đó, lớp tôi có thêm một bạn học sinh nữ mới, nhờ bạn đó mà tôi sắp có cơ hội mới.

Lớp 9, năm 2009.

Cứ xếp hàng là tôi phải thật nhanh tranh hàng để xếp làm sao cho gần chỗ Anh đứng nhất, để có được cảm giác ở cạnh người mình thích mặc dù anh cứ vui đùa với bạn mà chẳng biết bên cạnh có người thích anh đến như nào.

Các bạn nhớ bạn nữ mới chuyển vào lớp tôi hồi lớp 8 không, chính bạn đó, tôi chơi cũng khá thân vì tính tôi hòa đồng rất nhanh, kết bạn nói chuyện tôi kể về anh cho bạn đó nghe. Cứ ra chơi tôi kéo cô bạn ra hành lang và chỉ xuống sân trường nơi một khoảng trời yêu thương của tôi đang đá cầu cũng với nhóm bạn.

Nhìn cách anh chơi, nhìn cách anh cười, anh chuyển động làm tôi không thể rời mắt được. Sau đó tôi mới biết, trên đường cô bạn của tôi về cũng là đường anh đi bộ cùng bạn về. Mặc cho trái đường và về nhà xa hơn, tôi quyết tâm đi cùng đứa bạn chỉ để được đi cùng đường với anh. Mặc cho anh biết hay không biết sự tồn tại của tôi. Cứ thế chiều nào cũng như chiều nào, tôi luôn đi sau anh, nhìn anh thôi cũng vui rồi.

Cuối cùng sắp hết cấp hau, để chúng tôi chuyển lên cấp ba, nơi tôi biết rõ rằng tôi và anh sẽ cách xa nhau từ đây. Tôi buồn rất nhiều, cứ nghĩ thà anh không biết cũng được nhưng không muốn xa anh, không được thấy anh hay không được đi về cùng con đường với anh nữa. Đúng là trẻ con thật!

Một hôm nọ, tôi có đi về cùng với cô bạn tôi và bạn của bạn tôi, theo tôi biết thì cô bạn kia là cùng lớp với Anh.

Tôi đi đường về cố nghe ngóng xem ở lớp anh như thế nào, tôi còn chả rõ anh có thích ai không. Sau đấy tôi về trước để cho hai cô bạn kia đi về với nhau, ngay hôm sau bạn tôi có bảo cả lớp bên đó đểu biết tôi thích anh.

Tôi như kiểu bị nhột, vừa vui mà vừa giận, giận anh vì tại sao không nói cho tôi là anh biết hay anh thích hoặc không thích tôi mà lại đi kể lên như thế, để rồi bạn anh nói tôi không đủ hợp để được anh để mắt tới đâu. Không ngờ tôi lại xấu xí đến vậy trong mắt mọi người.
 
Last edited by a moderator:
7 ❤︎ Bài viết: 8 Tìm chủ đề

Người ấy mang yên bình đến cho tôi​


Hè tới rồi, đến từng dòng người đến rồi lại đi, nhanh không tưởng được. Hôm nay, tôi đã khóc. Những giọt nước mắt cho sự ra đi, sự chia li của các thế hệ k20. Những kỉ niệm mới ngày nào bước vào trường, thấm thoát đã qua đi, để lại những mong nhớ, những luyến tiếc và những dự định ấp ủ.

Tôi-một cô bé 16 tuổi, tôi may mắn đậu vào trường chuyên của tỉnh, đó cũng chính là niềm mơ ước của bao người, tôi sống xa nhà từ đó, phải dọn lên ktx của trường, xa bạn bè lớp cũ, xa gia đình, đến một môi trường mới hoàn toàn lạ lẫm. Tại cái nơi đất khách quê người này, tôi gặp anh. Đó là một anh lớp trên chuyên Hóa, anh ấy không phải soái ca bước ra từ ngôn tình, cũng chẳng phải nam thần từ phim ảnh đi ra. Anh ấy là người cho tôi cảm giác đặc biệt, khác hẳn với những người con trai khác trong trường. Anh ấy cho tôi cái nhiệt huyết của tuổi 17, anh cho tôi sự đam mê không ngừng nghỉ và không chùn bước trước khó khăn. Vào một đêm ca nhạc ở trường, trong lúc mọi người đều đang sửa soạn quần áo, giày dép để đi chơi thì anh ấy, vẫn bộ thể dục đã cũ, lưng và cánh tay áo đã ướt mồ hôi vẫn đang tất bật dựng sân khấu, chỉnh sửa âm thanh ánh sáng thật chắc chắn rồi mới trở về.

Năm nay, tôi 16t, anh 17t. Cơ duyên tác hợp cho tôi gặp anh vào cuối năm lớp 10, thời gian được ở bên anh không còn nhiều nữa. Mai đây chứng kiến cảnh anh ra trường, tôi sợ không kìm lòng được mà khóc toáng lên. Anh bảo anh nhất định không khóc vì anh sợ tôi cũng sẽ khóc theo anh, anh cố nén chặt lòng mình để nược mắt chảy ngược vào trong. Người con trai ấy mạnh mẽ bao nhiêu, kìm nén được bao nhiêu chứ. Chả nhẽ tôi lại không hiểu?

Tôi muốn dành cả thanh xuân này để thương mình anh, thương những gì chân thật nhất của anh ấy, thương những thói quen, những kỉ niệm của cả hai người, tôi muốn được ở cạnh anh, chia sẻ với anh, khóc cùng anh. Thanh xuân ngắn lắm, bạn còn chưa kịp hiểu rõ lòng mình thì đã bỏ lỡ nó, vậy nên khi còn có thể hãy trân trọng những giây phút này, giây phút bạn vẫn còn nhìn thấy anh ấy.
 
Last edited by a moderator:
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Tôi là Tuệ, năm nay tôi vừa 17 tuổi và được bố mẹ chuyển trường từ thành phố về quê. Môi trường ở nơi đây không giống như thành phố ồn ào tấp nập, ở đây, không gian rộng rãi không khí trong lạnh. Thật dễ chịu làm sao!

Về được vài hôm thì gia đình tôi bắt đầu vào việc nhập học của tôi. Hôm đầu tiên nhập học, tôi đã đi trễ, khi vào lớp thì cô GVCN đã vào lớp. Khi tôi bước vào lớp nhìn ai ai cũng thân thiện chỉ mỗi bạn nam ở cuối lớp tỏ ra thờ ơ. Mặc dù tôi không hiểu vì sao như thôi tôi bỏ luôn. Sau đó, cô giới thiệu tôi với lớp và cô xếp tôi ngồi cạnh bạn năm mặt lạnh lúc nãy.

Bạn ấy tên Quân là học sinh ưu tú của lớp vừa đẹp trai, học giỏi nên rất được lòng các bạn nữ trong lớp, trường nên rất có nhiều bạn gánh tỵ với chỗ ngồi của tôi. Mặc dù, đẹp trai, học giỏi là thế nhưng nhìn mặt bạn ấy lúc nào cũng lạnh. Dù là vậy nhưng thời gian cứ trôi t ngồi cạnh Quân lâu tôi cũng hiểu Quân được phần nào. Ba mẹ Quân mất sớm, Quân sống với ông bà, Quân sống rất tình cảm. Ngoài giờ trên lớp ra Quân thường phụ giúp ông bà rất nhiều. Nhìn mặt lạnh thế thôi chứ, lúc nào cũng tận tâm chỉ bài cho tôi, hướng dẫn tôi từng li từng tí. Ngày qua ngày tôi đã bị cảm nắng vẻ đẹp trai, nụ cười ấm áp và nhiều cảm xúc lắm mình không biết diễn tả sao cho được. Có nhiều lúc muốn nói cho cậu ấy biết là mình thích cậu ấy nhưng vì mình không đủ can đảm nên thôi đành giữ trong lòng

Thời gian cứ thế trôi hai đứa chúng tôi ngày càng thân thiết hơn đi đâu cũng như hình với bóng. Khi ấy tôi cứ nghĩ nếu được mãi như thế này thì tốt biết những nào. Nhưng làm gì có chuyện ấy, thế là sắp bắt đầu thi lên đại học, tôi đã hỏi Quân thích học gì và định học ở đâu thì Quân ngập ngừng, úp úng, thấy Quân như thế tôi cũng không hỏi nữa.

Cuộc thi đại học đã bắt đầu và điều làm tôi sốc là Quân không thì lên đại học mà Quân chỉ đăng ký thì lấy bằng tốt nghiệp. Lúc đó tôi chỉ biết ngớ người ra và lúc sau tôi tìm Quân hỏi nguyên nhân và chỉ biết là nhà Quân có xảy ra chút chuyên gia đình nhưng cụ thể là gì thì Quân không nói, và như thế Quân xóa nhẹ lên tóc tôi và khẽ cười và nói "cố lên nhé cô gái" Rồi Quân rời đi. Nghe xong tôi cảm thấy ấm lòng, vui sướng nhưng trong lòng tôi vẫn nặng trĩu và bồn chồn. Và như vậy khi Kỳ thì kết thúc ba mẹ đã đón tôi lên thành phố còn Quân cũng chuyển đi nơi khác. Từ đó, tôi không còn thông tin gì về cậu ấy nữa.

Tôi cảm thấy rất hối hận vì sao lúc xưa không nói thích cậu ấy để giờ hối hận.

Đấy cậu ấy là một phần trong thanh xuân của tôi. Cậu ấy đã bước qua cuộc sống của tôi một một cơn gió hè ấm áp.
 
Last edited by a moderator:
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Nhật Ký Mối Tình Đầu Thời Thanh Xuân Cấp 3​


Hồi ức về tình yêu tuổi trẻ là một khoảnh khắc huyền bí, nơi mà những cảm xúc nồng thắm như một cuộc phiêu lưu tình yêu đầy mơ mộng và đầy sức sống. Trong không gian của những kí ức ấy, thời gian trôi qua nhưng tình cảm vẫn giữ nguyên như một bức tranh vẽ hoàn hảo, rực rỡ trong tâm trí.

Những năm tuổi trẻ của tôi được đánh dấu bởi một tình yêu có chút đơn thuần nhưng đầy ý nghĩa. Nó bắt đầu tại trường phổ thông, nơi những cảm xúc bắt đầu nảy nở như những bông hoa khoe sắc màu. Cô gái ấy tên là Mai - một con gái đã làm thay đổi cả bức tranh cuộc sống của tôi sau này.

Mai có mái tóc đen dài óng ả, làn da mịn màng như nắng sớm ban mai, và đôi mắt lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm. Cô ấy là biểu tượng của vẻ đẹp thanh xuân và sự tinh tế. Từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã bị cuốn hút, mất hết khả năng kiểm soát trước sức hút mãnh liệt của tình yêu.

Những buổi học chung, những kì thi, những cuộc thi thể thao.. Tất cả đều trở nên đặc biệt khi Mai xuất hiện. Dù chỉ là một cái chạm nhẹ qua đường, một ánh nhìn thoáng qua, những khoảnh khắc ấy là đủ để làm cho trái tim tôi đập mạnh, nhưng cũng đủ để khiến tôi run rẩy và hồi hộp.

Chúng tôi trở nên thân thiết, từ việc chia sẻ nụ cười, những giọt mồ hôi trên sân thể thao, đến những cuộc trò chuyện về những đam mê chung của chúng tôi. Mỗi khoảnh khắc bên Mai là một chặng đường mới, là một bức tranh mới được vẽ nên trong tâm hồn tôi.

Nhưng tình yêu tuổi trẻ không chỉ là những giây phút ngọt ngào, mà còn là những thử thách và khó khăn. Những lúc cãi vã, những lúc ghen tuông, và cả những khoảnh khắc cảm giác như thế giới này sắp sụp đổ vì một hiểu lầm nhỏ. Nhưng qua mỗi thách thức, tình yêu của chúng tôi trở nên mạnh mẽ hơn, sâu đậm hơn.

Một trong những kỷ niệm tôi nhớ mãi là buổi hẹn hò lần đầu tiên của chúng tôi. Chúng tôi quyết định dành một chiều cuối tuần tại công viên, nơi ánh nắng vàng óng ả của buổi hoàng hôn làm cho không khí trở nên lãng mạn. Chúng tôi ngồi trên bờ sông, đưa nhau đi trong những câu chuyện ngọt ngào và những ước mơ về tương lai.

Khi ánh nắng chiếu qua mái tóc của Mai, tôi nhìn thấy khung cảnh tinh tế nhất của cuộc sống được vẽ lên trước mắt tôi. Chúng tôi cười đùa, ôm nhau, và chia sẻ những lời nói ngọt ngào. Đó là một khoảnh khắc tĩnh lặng, nhưng đầy đủ để chúng tôi cảm nhận được sự hiện diện và ý nghĩa của thứ tình yêu ngây ngô này.

Những kỷ niệm như vậy không chỉ làm tôi cảm thấy hạnh phúc, mà còn làm cho tôi trưởng thành và hiểu rõ hơn về bản thân. Tình yêu tuổi trẻ không chỉ là về việc yêu người khác mà còn là hành trình tự khám phá và hiểu rõ bản thân.

Tuy nhiên, như bao câu chuyện tình yêu, cuộc sống không ngừng thay đổi. Mai và tôi lựa chọn những con đường riêng biệt, từng người theo đuổi ước mơ của mình. Nhưng dù xa cách, những kí ức về tình yêu tuổi trẻ vẫn ấm áp và là nguồn động viên trong cuộc sống hàng ngày.
 
Last edited by a moderator:
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back