Chuyện 1
Mình nhớ đêm đó khoảng tháng 7 năm 2006, sau trận chung kết WC giữa Pháp và Ý, mình ngủ không được nên xuống nhà lấy chiếc Wave Tàu chạy một vòng cho mát rồi về ngủ, tính mình thì hơi khác thường là chạy vòng không bao giờ chạy trong thành phố mà toàn lựa Quốc lộ để chạy như vậy nó mới đã. Lúc đó khoảng 3 giờ mấy 4 giờ sáng rồi, đang chạy ngon lành tự nhiên nhìn xéo qua bên kia đường có cái mộ (kể tới đây tự nhiên nổi da gà) thấy cái tấm hình trên mộ đó nó bự ra, mình thấy rõ mặt luôn mới ghê, đó là người đàn bà lớn tuổi. Cái đỉnh điểm nhất là chạy ngang ngôi mộ thì cái tấm hình nó giống cách mình khoảng năm thước thôi. Cái này mà gần thêm tí nữa bảo đảm mình "đo đường". Khi qua nó rồi sợ dữ lắm nhưng cũng nói được thành lời "tui không chọc ghẹo bà thì bà đừng đụng tui nha". Đèn thì không có mà đường lại vắng em rồ hết ra 90km đúng. Chạy hơi xa rồi em bắt đầu giảm ga quay lại dòm thì không thấy gì, hên ghê nó không theo mình, quay đầu rồ ga chạy tiếp.
Lần này là lần đầu tiên mình gặp ma, mình về suy nghĩ "nếu mình không phá nó thì nó cũng không làm hại gì mình, có thờ có thiêng có kiêng có lành". Nhưng câu chuyện kế tiếp lại cho mình thêm một suy nghĩ mới về "thế giới tâm linh, vô hình".
Chuyện 2
Như chuyện ở trên đã nói suy nghĩ mới là sao? Đó là không phải mình phá nó thì nó phá lại mình mà mình khen nó thì nó cũng nó lại mình mới ghê.
Năm đó là năm 2008 lúc đó là năm mình luyện thi lại Đại học, cũng nhờ cái lớp luyện thi ấy mà mình được "đám quỷ" chỉ dạy cho một trò chơi rất hấp dẫn nhưng cực kì tốn kém là "chơi đề".
Đúng là đề rất là ma nên người ta gọi là "ma đề". Lần đầu tiên chơi thử bao bốn lăm ngàn tức ba ngàn một con chiều ra ba ki ôm lại sáu xị ba. Quá ấm! Còn mấy lần sau thích thích rồi toàn là thua không. Thua quá chừng luôn nên anh em mới bàn vô nghĩa địa xin số thấy cũng ớn ớn nhưng đi đại cho vui tại tới bảy thằng lận. Nghĩa địa mà tụi mình chọn là của "hội người Quảng" tức là người Việt gốc Hoa mà là người Quảng đấy.
Đêm đó khoảng 12 giờ, mình nằm ngủ ngon lành thì nhận được điện thoại của tụi nó thì cũng lật đật sửa xoạn đi ra điểm hẹn. Từ điểm hẹn đến chỗ xin số thì cũng khoảng nữa tiếng hơn. Khi đứng trước cổng nghĩa địa, mình xem đồng hồ thì 10 phút nữa 1 giờ. Xung quanh nghĩa địa không có bất kì cái nhà dân nào, nó có hàng rào mà cổng chính lại bị khóa. Thế là tụi mình khóa xe cẩn thận để ngoài cổng trèo hàng rào vào. Vào bên trong thì thấy một ngôi mộ chưa xong cái kim đỉnh (tức mới vừa chôn chưa đậy cái đỉnh). Đang bày bánh trái ra thì thằng chó B nó phát biểu một câu mà cả đời này mình cũng không bao giờ quên được "Đẹp gái mà chết sớm uổng vậy!". Móa nó! Lúc đó mình thấy lạnh nguyên cái lưng, rồi cũng thằng B đó đột nhiên nó đứng lên, nói cái giọng đàn bà "tụi bây xin số hả? Xin tao đi tao cho". Lúc đó nguyên đám tung nhanh đèn, bánh trái chạy la tán loạn "ma, ma, ma nhập, ma nhập, cứu, cứu..". Lúc ấy, mình chạy tới ngoài cổng rồi thì đèn bên tay phải mình sáng lên, mình vồ ếch liền, thì có một ông cầm đèn pin chạy ra hỏi cái, mình chỉ nói được hai từ "nhập, nhập" thì cái đám kia chạy cũng tới, thằng B chạy sau cùng, mình chỉ vào thằng B la lớn "nó nhập". Ổng chạy lại thằng B hỏi "Sao mày nhập nó?" thì "ấy" trả lời "Tui đứng ngoài kia kìa, nó khen tui đẹp thì tui theo nó". Rồi ổng nói cái gì với nó nữa đó thì thằng B xỉu. Ổng xoay lại đám mình kêu khiêng thằng B vô chồi của ông nghỉ cho khỏe, còn nhắn gửi thêm một câu "*, cho tụi bây dám xin đề nữa không?"
Lúc tụi em hoàng hồn lại, thằng B vẫn còn ngủ, thằng K mới hỏi ổng sao nó mới chết mà mạnh dữ vậy, ổng mới xoay qua chữi nó "thằng mặt l**, bộ mày đui hả, chết 96 nha con cần không tao dẫn ra coi" thì nó mới nói vụ cái kim đỉnh. Ổng cũng giải thích gia đình "chị" đó bóc cốt cho về quê tại ba má phải "chỉ" chuyển nhà không nở để con gái ở lại không ai cúng kiếng. Ổng cũng nói "mấy hôm nay tao cũng thấy nó vòng vòng ở đây hoài, chắc từ biệt hàng xóm".
Nói chuyện một hồi thì thằng B nó tỉnh lúc đó hơn 5 giờ sáng, tụi em cũng từ biệt chú đó về em nhớ sực lại bốn chiếc xe còn để ngoài bụi lùm trước cổng. Chạy ra ngoài đó liền, hên ghê không có Lý Thông đi ngang. Thế là tụi em leo lên xe đi về.
Lúc ấy mạng xã hội chưa phổ biến nhiều như bây giờ nên em cũng rút kinh nghiệm, đi đường thì tuyệt đối không nói bậy bạ.
Dài quá nên xin ngừng ở đây hôm nào rãnh mình sẽ kể thêm hai chuyện mình gặp. Mấy bạn ủng hộ mình nhé