

Con ma thắt cổ trên cây nhãn
Quê tôi ở Hà Tây nhưng tôi sinh ra và lớn lên tại Hải Dương. Thời đi bộ đội, bố gặp mẹ hai người kết hôn. Khi xuất ngũ, bố công tác tại Hà Tây còn mẹ công tác tại một công ty thực phẩm tại Hải Dương. Tôi còn nhớ những năm thập niên 70, 80 Hải Dương mang tên là Hải Hưng. Tên của tôi cũng là do tôi sinh ra ở tỉnh này. Tuổi thơ của tôi gắn liền với địa danh thực phẩm Cẩm Phúc, đó là nơi mẹ tôi làm việc. Công ty thực phẩm Cẩm phúc theo trí nhớ của tôi là một bán đảo đúng theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Thực phẩm Cẩm phúc nằm trên một khu đất rất rộng. Bao quanh khu đất này là một cái ao vừa sâu vừa rộng. Các bạn cứ hình cái ao như một chiếc khuyên tai gần như bao trọn cả khu đất chỉ chừa con đường cái to rộng là lối đi vào khu thực phẩm này. Phía bên kia bờ ao là một con đê thấp ngăn cách bờ ao với cánh đồng rộng bát ngát của làng Tân Hòa, làng Cầu, làng Cờ Đỏ. Trên bờ đê là những bụi tre gai mọc chằng chịt. Từ khu thực phẩm Cẩm Phúc cho tới làng gần nhất là làng Cờ Đỏ cũng cách nhau khoảng 1 cây số. Công ty thực phẩm chia làm 4 khu vực. Khu vực bên trái tính từ ngoài cổng vào là khu bán hàng, dối diện là khu lò mổ; khu trung tâm là một dãy nhà làm việc; ngăn cách giữa khu làm việc và khu nhà tập thể cũng lại là một cái ao. Tôi nhớ giữa đường cái đi khu thực phẩm được ngăn cách bởi một cánh cổng sắt hoen gỉ, hai bên cánh cổng sắt là những bụi tre gai lùm xùm trông rất đáng sợ. Từ cổng vào tới khu tập thể khoảng hơn ba chục mét hai bên đường là những cây bang, cây phượng cổ thụ gốc cây khoảng hai đứa trẻ con vòng tay ôm. Có lẽ chính vì thế cho nên những buổi chiều đi học về tôi rất sợ phải đi qua cánh cổng này bởi nhìn nó rất âm u. Tuy ở biệt lập với khu dân cư nhưng vào ban ngày công ty không bao giờ hoang vắng bởi có rất động trẻ con trong các khu làng lân cận dắt trâu vào đây ăn cỏ trên những bãi cỏ mênh mông của khu thực phẩm. Thời đó công ty chằng có bảo vệ, cổng sắt thì hư hỏng nên lũ trẻ chăn trâu cứ ra vào tự do cũng chẳng có ai ngăn cấm nhưng vào buổi đêm thì thật là hoang vắng đáng sợ. Khi tôi còn nhỏ xíu khu tập thể rất đông người nhưng dần dần các cô chú chuyển ra ngoài sinh sống hết chị còn lại có mỗi gia đình tôi sống ở khu tập thể. Tôi thường hay giúp mẹ đếm tiền bán hàng và dán tem phiếu cho nên thường hay nghe những chuyện ma mà các bác, các cô chú mua thịt và các bác nông dân xung quanh kể lại. Theo lời kể của họ thì khu thực phẩm này vốn là của một và bà địa chủ rất giàu có. Bà ấy không có con, chồng lại chết sớm, tính bà ấy lại đồng bóng nên có một gian thờ điện nghĩa là có một căn nhà để thờ thánh thần giống như các thầy bà ngày nay ấy. Khi cách mạng Tháng Tám thành công thì khu đất này trở thành tài sản của nhà nước Hồi đó còn rất nhỏ nên tôi cũng chẳng quan tâm Công ty thực phẩm Cẩm Phúc này được xây dựng từ bao giờ chỉ biết rằng khu tập thể dành cho gia đình những công nhân sinh sống đặc biệt là gian phòng mà nhà tôi đang sống ngày chính gian thờ điện của bà địa chủ đó.
Hồi nhỏ, tôi đau ốm luôn và nhỏ xíu, học lớp 3 rồi mà chỉ có 20kg. Tôi nhớ đêm nằm ngủ, tôi thường xuyên có cảm giác lúc thì đầu giường bị dựng ngược lên lúc thì bị chúi xuống đất. Những lúc bị bệnh thì cảm giác này còn nhiều hơn nữa. Quái gở hơn những lúc như vậy tay tôi thường xuyên sờ phải vật gì đó nhũn nhùn nhùn nhìn sang chỉ thấy đó là một đống đen sì sì mà cái màn mẹ mắc chống muỗi thì nó cách tôi như cả mấy chục mét vậy. Những lúc như vậy tôi không sợ mà còn thấy thích nữa cơ vì cảm giác cái giường hết trồi lên lại sụt xuống rất thích. Mà có biết gì đâu mà sợ! Sau này hóng hớt các cô chú từng ở nơi này kể tôi mới biết đó là ma dựng giường.
Khu tập thể không có nhà bếp nên các cô chú và mẹ tôi có dựng tam vài gian bếp bên cạnh gốc nhãn cạnh bờ ao. Có người dân địa phương kể hồi năm 1945, nạn đói xảy ra, có người từng thắt cổ tự tử trên cây nhãn này. Người kể chuyện còn chỉ cái vòng tròn trên thân cây nhãn nơi đó không có vỏ cây và nhẵn thín tạo thành một vòng tròn mà rất nhiều năm rồi không bao giờ thay đổi, họ nói đó là dấu vết của sợi dây thừng. Bây giờ nhớ lại cây nhãn đó rất to mặc dù sống ở đó gần 10 năm trời nhưng tôi chưa thấy cây nhãn đó ra quả bao giờ mặc dù cây nhãn kế bên năm nào cũng có quả. Ấy thế nhưng cơ quan mẹ tôi chưa bao giờ chặt đi. Chẳng hiểu họ để cho mát hay là vấn đề tâm linh nữa.
Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu không có sự việc xảy ra như sau. Một buổi sáng, anh N (lúc ấy đang học lớp 6, 7 gì đó) con cô L dạy nấu cơm sáng như thường lệ. Lúc đó khoảng 4h 30 gì đó (các anh chị thường phải dạy sớm nấu cơm vào giờ này vì những hôm mổ lơn thường bố mẹ chúng tôi thức lúc 3h sáng). Điều đáng nói là gian bếp nhà anh có một trong 4 cột là cái cây nhãn thắt cổ ấy. Lúc đó mọi người dang ngủ say sưa bỗng nghe tiếng hét thất thanh của anh N, cùng với tiếng hét ấy là tiếng bát đĩa và nồi cơm rơi loảng xoảng. Mọi người túa ra chỉ thấy anh N mặt mày xanh xám, chân tay run rẩy; tay anh chỉ vào bếp, miệng lắp bắp: Ma! Ma! Chú N (bố anh N, chú làm nghề thợ điện) chạy vào bếp nhưng không thấy gì. Mãi một lúc lâu sau anh N mới hoàn hồn kể lại rằng anh vừa vào bếp thì thấy một người ngồi lù lù, đen sì, nhìn không ra mặt mũi ngồi trong đó. Thấy anh người đó quát: "Đi ra!". Có điều lạ là mọi người túa ra ngay sau đó và xộc ngay vào gian bếp nhưng không thấy gì cả. Nếu muốn thoát đi thì người đó chỉ có hai con đường một là nhảy xuống ao hai là chạy ra đường. Nhưng mốn chạy ra đường thì phải qua cửa bếp mà cửa bếp mọi người túa ra rất đông còn nhảy xuống ao bơi qua bờ bên kia thì cũng phải vòng ra cửa bếp. Mà cho dù có nhanh đến đâu chăng nữa thì nhảy xuống ao bơi sang bờ bên kia phải có tiếng động chứ. Kể từ đó cô chú L bỏ luôn gian bếp này không dùng nữa ấy thế mà mẹ tôi lại dùng gian bếp này thế mới gan chứ. Nhắc đến mẹ tôi cũng phục bà vì mẹ tôi rất cứng cỏi. Biết gian nhà tôi đang ở thuộc ngay gian thờ điện, thỉnh thoảng mẹ cũng bắt gặp một số hiện tượng này nọ nhưng bà lại không chịu chuyển sang gian khác dù cả dãy nhà tập thể vẫn còn nhà trống nhiều, Chắc là do nó ở cạnh bờ ao, sát 2 cây nhãn nên mát mẻ hơn chăng? Thời đó chẳng có điện nghe các bạn. Điện chỉ có ở khu lò mổ và chăn nuôi thôi.
Hồi nhỏ, tôi rất khó ngủ. Có khi anh chị tôi học bài xong rồi, cả nhà ngủ ngon lành nhưng tôi mắt vẫn mở trao tráo. Vào mùa hè mẹ thưởng mở cửa sổ ngủ cho mát, có hôm tôi nhìn ra cửa sổ thấy rất nhiều khuôn mặt với những biểu cảm khác nhau luần lượt lướt qua chấn song như những thước phim quay chậm (mà chỉ có khuôn mặt thôi nhé). Chắc có lẽ hồi đó tôi quá nhỏ khoảng tầm 5, 6 tuổi gì đó đã biết gì đâu mà sợ nên được khoảng 5-7 phút thì không thấy gì nũa (chắc dọa một đứa con nít chẳng có gì thú vị ấy mà). Có một đêm tôi đang thao tức bỗng thấy ở góc màn cuối chân giường lay động và xuất hiện một người đúng nghĩa ra phải gọi là một bức tượng. Người đó cao khoảng 20 cm mặc áo đỏ tay cầm một cái búa nhò xíu. Các bạn cứ hình dung tượng ông tam đa như thế nào thì ông này cũng như vậy. Ông này bằng đất nung, mặc áo sơn đỏ tay cẩm búa mà cầm như kiểu đang bồng một đứa trẻ vậy. Tôi không thấy ông đi mà ông lướt vể phía trên đầu tôi, gõ cái búa vào trán tôi và nói: "Cái con này!". Tôi không có cảm giác sợ hãi gì nhưng vì nghe nhiều chuyện ma quá rồi nên cũng biết đây là cái gì nên gọi mẹ: "Mẹ ơi, cái con gì nó gõ vào trán con". Tôi chỉ mới vừa mở miệng chứ chưa thốt được tiếng nào thì người đó đã biến mất tăm. Mẹ tôi dạy chửi, bà chửi tục lắm. Tôi sau này cứ lo sợ mẹ chửi tục như vậy ngộ nhỡ là thánh thần thì họ quở phạt thì chết. Nhưng bây giờ nghĩ lại thánh thần gì mà nửa đêm trêu chọc người mà lại là trêu chọc con nít nữa chứ. Hơn nữa nghe mọi người nói nếu thờ điện mà thờ không đúng cách thì là thờ ma thờ quỷ chứ không phải thờ thánh thần đâu. Đến bây giờ tôi vẫn thắc mắc bức tượng trên là ông nào vậy? Mọi người ai biết chỉ giùm tôi với ạ. Tôi còn rất nhiều chuyện về khu thực phẩm này và những chuyện hóng hớt được xin hẹn mọi người ở những mẩu chuyện sau nhé.
Last edited by a moderator: