- Xu
- 755,854,432
1481
55
Nhớ mẹ
Ta muốn làm con chim nhỏ
Chiều về, ta chao trên cánh đồng thơm của mẹ
Mẹ ta suốt đời lam lũ
Quanh năm đội chiếc nón mê
Chiếc nón mê!
Có tuổi thơ của ta
Là cuộc đời của mẹ
Mẹ ơi! Giờ nơi đâu?
Đồng quê heo hút gió
Một nấm mồ cỏ dại
Một con ngòi ngây thơ
Trần Đình Nhân
Nguồn: Vàng thu (thơ), Trần Đình Nhân, NXB Văn học, 1997
Cảm nhận bài thơ Nhớ Mẹ – Trần Đình Nhân
Bài thơ Nhớ Mẹ của Trần Đình Nhân là một tiếng gọi rất khẽ nhưng chất chứa bao nỗi xót xa của một đứa con nhớ về người mẹ đã khuất. Chỉ vài câu thơ ngắn, lời ít nhưng tình nhiều, tác giả đã mở ra cả một miền ký ức mộc mạc, thân thương và đau đến nghẹn lòng.
Mở đầu bài thơ, hình ảnh "con chim nhỏ" là một ước muốn đẹp và đầy chất thơ. Đứa con muốn hóa thành cánh chim để chiều về được bay chao trên "cánh đồng thơm của mẹ". Đó không chỉ là ký ức của tuổi thơ, mà còn là nơi mẹ đã một đời lam lũ, nơi đứa con muốn tìm lại bóng dáng yêu thương không còn nữa. Hình ảnh cánh chim gợi cảm giác tự do nhưng đồng thời cũng nhuốm nỗi buồn, vì cánh chim ấy đang tìm về điều đã mất.
Hình ảnh người mẹ trong bài thơ được khắc họa bằng sự tảo tần và nhọc nhằn đến quen thuộc: "Mẹ ta suốt đời lam lũ / Quanh năm đội chiếc nón mê". Cái nón mê không chỉ là vật dụng che nắng che mưa, mà còn là biểu tượng của cả một đời cực nhọc. Khi tác giả nhấn mạnh: "Chiếc nón mê! / Có tuổi thơ của ta / Là cuộc đời của mẹ", ta cảm nhận được sự gắn bó sâu sắc giữa mẹ và con: tuổi thơ con nằm trong chiếc nón ấy, còn cuộc đời mẹ nằm trong những tháng ngày vất vả. Một sự hy sinh thầm lặng, hiền hậu và đẹp đến nao lòng.
Đoạn cuối bài thơ là nỗi đau lặng lẽ mà sắc như lưỡi dao: "Mẹ ơi! Giờ nơi đâu?" Không có câu trả lời-chỉ có hình ảnh đồng quê hoang vắng, "heo hút gió", một nấm mồ cỏ dại và một con ngòi nhỏ. Tất cả đều gợi sự cô đơn, lạnh lẽo. Mẹ nằm lại giữa đồng như bao người nông dân hiền lành khác, để lại cho con một khoảng trống không gì lấp đầy được.
Bài thơ ngắn nhưng đánh động mạnh vào cảm xúc. Nó giống như một lời gọi mẹ từ nơi sâu nhất của trái tim, nơi chất chứa biết bao thương nhớ và day dứt. Đọc xong bài thơ, người ta thấy nghèn nghẹn nơi cổ, thấy thương cho những người mẹ đã đi qua một đời lam lũ, thương cho những đứa con chỉ còn biết gọi mẹ qua những câu thơ. Nhớ Mẹ vì vậy không chỉ là nỗi nhớ của tác giả mà là nỗi nhớ chung của những trái tim sinh ra từ tình mẹ bao la.
Chỉnh sửa cuối:

