Chương 20
Tới chiều anh đã thấy được sự lợi hại của cô, anh lại đánh giá lại người vợ của mình, không phải trong lời nói của người nhà và vòng tròn của giới thượng lưu, nói cô không biết một cái gì sao, ăn mặc thì kì lạ, ăn nói thì không được lịch sự, vậy mà cô lại biết nấu ăn sao.
Cô mà biết anh có suy nghĩ này thì sẽ nói, đấy thấy chưa, nhân vật phụ chết sớm luôn bị tác giả làm cho ngu ngốc không biết gì cả.
Hắn đang giúp cô nhặt rau, hắn không hề biết làm, nhưng lại bị cô bắt buộc làm, ngồi vừa làm vừa nhìn cô chỉ thấy cô mở nắp nồi canh khổ qua nhồi thịt cô đang hầm thơm ngát, cùng mùi cá hấp trên bếp khiến hắn có suy nghĩ, tại sao cô lại mời bọn kia tới chứ, hắn có ý định mời đâu.
Thấy cô nhanh nhẹn làm món sườn sào chưa ngọt, cùng những đồ đạt trên bàn hắn có chút không vui.
- Em không cần phải làm nhiều món như vậy đâu.
Cô như không nghe ra ý tứ của anh nói.
- Không phải Quân nhân các anh ăn nhiều lắm sao, thà dư còn hơn thiếu mà, à nếu anh nhặt rau muống xong thì bóc tôm giùm em đi.
Hắn đang tính nói gì đó thì cô lại sai hắn bóc tôm, hắn nhìn thấy đống tôm này bằng một ánh mắt đông lạnh, nhưng tay lại tự giác mà bóc.
Nếu mà cảnh tượng ngày hôm nay mà bị người nhà cùng anh em hắn biết, thì sẽ lắp bắp kinh hãi thế nào, người mà thà rằng hằng năm ở quân đội đi ăn cơm ở nhà ăn, còn hơn là vào bếp, mà giờ lại phải ngồi làm việc vặt để vợ nấu ăn thế này thì thật kinh hãi thế nào đây.
Mà cô cũng cảm thấy kì lạ, cô lại không hề có cảm giác ốm nghén gì cả, tay chân cô nhanh nhẹn đã làm tới món thứ năm là rau sào cùng tôm chiên xù.
Cô bắt đầu làm một nồi hấp bánh bao, chạy mặn đều có, bắt một nồi cơm, khi mọi người đến nơi thì mới ngửi thấy mùi thơm từ nhà của thủ trưởng nhà mình.
Mọi người vào trong thì thấy một bàn đồ ăn đầy hương vị lại không tự chủ nhìn cô.
Khi cô cho rằng anh sẽ mời nhiều người lắm thì thấy anh chỉ giới thiệu, đây là cấp trên của anh, tên là Dương Đình Phong, vợ là Tố Mai. Còn ba cô gái đi cùng anh em của anh, anh lại không giới thiệu, chính là muốn để cho anh em của mình tự giới thiệu.
Cô gật đầu chào hỏi rồi lại nhìn bốn cô gái, ba cô gái mỗi người có một nét đẹp riêng. Đường kính lên tiếng.
- Chị dâu, đây là bạn gái em tên Lý Nhã Kỳ bên hậu cần văn nghệ nữ, chị cứ kêu cô ấy là Kỳ Kỳ là được rồi.
Cô gật đầu chào hỏi rồi Hạo Dương cũng giới thiệu,
- Đây là Diêu Âm Âm là bạn gái tôi, bác sĩ quân khu.
Hai người gật đầu chào hỏi.
Dương Chí là con của Dương Đình Phong giới thiệu.
- Đây là Du Hiểu Mai, là bạn gái của tôi, cô ấy bên văn nghệ.
- Họ Du.
Mọi người thấy cô hỏi vậy, lại thấy cô gật đầu chào rồi lại nhìn Du Tiểu Oánh rồi quay lại nhìn Cố Quân Niên, đầy thâm ý, chỉ cần ánh mắt của cô là mọi người hiểu chuyện gì xảy ra, Hiểu Mai biết việc làm của chị mình hơi mất mặt, nhưng mà lúc đó thủ trưởng cố còn chưa vợ cho nên cô không thể nào nói khác, với lại cô và chị gái này cũng không thân đến nổi can thiệp vào chuyện của đối phương, khi được Dương Chí đưa đến đây vô tình gặp chị ta cô và Dương Chí đều nhìn nhau.
Cô nhìn tám người trước mặt, khi mà nữ chính cũng có trong quân khu này họ sẽ ra sao đây.
Khi mọi việc trở nên bế tắc vị phu nhân xinh đẹp hiền từ Tố Mai lên tiếng.
- Quân Niên, không phải mời hai lão già ta đến ăn cơm sao, giờ lại đứng như vậy làm sao ăn.
- Phải ăn cơm.
Hắn bước đến nắm tay cô vào chỗ ngồi, để ăn cơm, mọi người cũng bắt đầu lục tục để vào ăn.
Không khí ngượng ngùng vơi đi chút ít, nhưng mà tiệc vui đâu có dễ dàng như vậy.
Khi mà Dương Đình Phong lên tiếng: - Hai, Quân Niên à, ta thật không ngờ cậu xin nghỉ phép để về lấy một người vợ giỏi giang thế này.
Anh cười nhẹ, với cặp mắt tò mò của người khác, ông lại lên tiếng.
- Cháu gái à, tuy ta chưa biết tên cháu nhưng mà làm sao cháu lại trói được một con người lạnh lùng khô khang như tiểu tử Quân Niên này vậy.
Hắn sặt, lại nhìn thấy những ánh mắt tò mò của mọi người nhìn cô hắn cũng muốn biết cô trả lời thế nào.
Cô nở nụ cười nhìn mọi người, giọng nói nhẹ nhàng lên tiếng.
- Dương quân trưởng, con tên Hạ An An, nếu con nói cuộc hôn nhân của mình và Quân Niên là do con gài bẫy thì sao ạ.
Bao nhiêu người ở đây sặt nước miếng, Tiểu Oánh lại có suy nghĩ, sao cô không nghĩ cách này sớm chứ.
Hắn thì nghĩ, bao nhiêu câu để nói, sao cô lại không nói, lại nói ra câu nói đó chứ, nhưng anh không ngờ cô còn nói ra câu còn kinh thế hãi tục hơn.
- Nếu không gài anh ấy, để cho anh ấy có thể làm cha mà chịu trách nhiệm thì làm sao anh ấy có thể lấy con chứ, mọi người nghĩ một người lạnh lùng như anh ấy dễ dàng theo đuổi lắm sao.
Có thai, làm cha, mọi người đều kinh hãi nhìn hai người rồi.
Hắn để ý rồi lúc nào cô nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng đều là diễn kịch mà thôi.
Hết chương 20
Cô mà biết anh có suy nghĩ này thì sẽ nói, đấy thấy chưa, nhân vật phụ chết sớm luôn bị tác giả làm cho ngu ngốc không biết gì cả.
Hắn đang giúp cô nhặt rau, hắn không hề biết làm, nhưng lại bị cô bắt buộc làm, ngồi vừa làm vừa nhìn cô chỉ thấy cô mở nắp nồi canh khổ qua nhồi thịt cô đang hầm thơm ngát, cùng mùi cá hấp trên bếp khiến hắn có suy nghĩ, tại sao cô lại mời bọn kia tới chứ, hắn có ý định mời đâu.
Thấy cô nhanh nhẹn làm món sườn sào chưa ngọt, cùng những đồ đạt trên bàn hắn có chút không vui.
- Em không cần phải làm nhiều món như vậy đâu.
Cô như không nghe ra ý tứ của anh nói.
- Không phải Quân nhân các anh ăn nhiều lắm sao, thà dư còn hơn thiếu mà, à nếu anh nhặt rau muống xong thì bóc tôm giùm em đi.
Hắn đang tính nói gì đó thì cô lại sai hắn bóc tôm, hắn nhìn thấy đống tôm này bằng một ánh mắt đông lạnh, nhưng tay lại tự giác mà bóc.
Nếu mà cảnh tượng ngày hôm nay mà bị người nhà cùng anh em hắn biết, thì sẽ lắp bắp kinh hãi thế nào, người mà thà rằng hằng năm ở quân đội đi ăn cơm ở nhà ăn, còn hơn là vào bếp, mà giờ lại phải ngồi làm việc vặt để vợ nấu ăn thế này thì thật kinh hãi thế nào đây.
Mà cô cũng cảm thấy kì lạ, cô lại không hề có cảm giác ốm nghén gì cả, tay chân cô nhanh nhẹn đã làm tới món thứ năm là rau sào cùng tôm chiên xù.
Cô bắt đầu làm một nồi hấp bánh bao, chạy mặn đều có, bắt một nồi cơm, khi mọi người đến nơi thì mới ngửi thấy mùi thơm từ nhà của thủ trưởng nhà mình.
Mọi người vào trong thì thấy một bàn đồ ăn đầy hương vị lại không tự chủ nhìn cô.
Khi cô cho rằng anh sẽ mời nhiều người lắm thì thấy anh chỉ giới thiệu, đây là cấp trên của anh, tên là Dương Đình Phong, vợ là Tố Mai. Còn ba cô gái đi cùng anh em của anh, anh lại không giới thiệu, chính là muốn để cho anh em của mình tự giới thiệu.
Cô gật đầu chào hỏi rồi lại nhìn bốn cô gái, ba cô gái mỗi người có một nét đẹp riêng. Đường kính lên tiếng.
- Chị dâu, đây là bạn gái em tên Lý Nhã Kỳ bên hậu cần văn nghệ nữ, chị cứ kêu cô ấy là Kỳ Kỳ là được rồi.
Cô gật đầu chào hỏi rồi Hạo Dương cũng giới thiệu,
- Đây là Diêu Âm Âm là bạn gái tôi, bác sĩ quân khu.
Hai người gật đầu chào hỏi.
Dương Chí là con của Dương Đình Phong giới thiệu.
- Đây là Du Hiểu Mai, là bạn gái của tôi, cô ấy bên văn nghệ.
- Họ Du.
Mọi người thấy cô hỏi vậy, lại thấy cô gật đầu chào rồi lại nhìn Du Tiểu Oánh rồi quay lại nhìn Cố Quân Niên, đầy thâm ý, chỉ cần ánh mắt của cô là mọi người hiểu chuyện gì xảy ra, Hiểu Mai biết việc làm của chị mình hơi mất mặt, nhưng mà lúc đó thủ trưởng cố còn chưa vợ cho nên cô không thể nào nói khác, với lại cô và chị gái này cũng không thân đến nổi can thiệp vào chuyện của đối phương, khi được Dương Chí đưa đến đây vô tình gặp chị ta cô và Dương Chí đều nhìn nhau.
Cô nhìn tám người trước mặt, khi mà nữ chính cũng có trong quân khu này họ sẽ ra sao đây.
Khi mọi việc trở nên bế tắc vị phu nhân xinh đẹp hiền từ Tố Mai lên tiếng.
- Quân Niên, không phải mời hai lão già ta đến ăn cơm sao, giờ lại đứng như vậy làm sao ăn.
- Phải ăn cơm.
Hắn bước đến nắm tay cô vào chỗ ngồi, để ăn cơm, mọi người cũng bắt đầu lục tục để vào ăn.
Không khí ngượng ngùng vơi đi chút ít, nhưng mà tiệc vui đâu có dễ dàng như vậy.
Khi mà Dương Đình Phong lên tiếng: - Hai, Quân Niên à, ta thật không ngờ cậu xin nghỉ phép để về lấy một người vợ giỏi giang thế này.
Anh cười nhẹ, với cặp mắt tò mò của người khác, ông lại lên tiếng.
- Cháu gái à, tuy ta chưa biết tên cháu nhưng mà làm sao cháu lại trói được một con người lạnh lùng khô khang như tiểu tử Quân Niên này vậy.
Hắn sặt, lại nhìn thấy những ánh mắt tò mò của mọi người nhìn cô hắn cũng muốn biết cô trả lời thế nào.
Cô nở nụ cười nhìn mọi người, giọng nói nhẹ nhàng lên tiếng.
- Dương quân trưởng, con tên Hạ An An, nếu con nói cuộc hôn nhân của mình và Quân Niên là do con gài bẫy thì sao ạ.
Bao nhiêu người ở đây sặt nước miếng, Tiểu Oánh lại có suy nghĩ, sao cô không nghĩ cách này sớm chứ.
Hắn thì nghĩ, bao nhiêu câu để nói, sao cô lại không nói, lại nói ra câu nói đó chứ, nhưng anh không ngờ cô còn nói ra câu còn kinh thế hãi tục hơn.
- Nếu không gài anh ấy, để cho anh ấy có thể làm cha mà chịu trách nhiệm thì làm sao anh ấy có thể lấy con chứ, mọi người nghĩ một người lạnh lùng như anh ấy dễ dàng theo đuổi lắm sao.
Có thai, làm cha, mọi người đều kinh hãi nhìn hai người rồi.
Hắn để ý rồi lúc nào cô nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng đều là diễn kịch mà thôi.
Hết chương 20
Last edited by a moderator: