11 trưa ở Việt Nam
Nhỏ nhận được tin nhắn từ người nó thương. Nhỏ rất vui, nhưng chỉ trong tích tắc. Bởi lẽ người ta nói với nhỏ "anh lại được tỏ tình, và em gái anh giải thoát giúp anh". Tại sao vậy? Anh có em, không đủ sao. Anh hết yêu em rồi nhỉ? Lại là em gái mưa sao? Muôn vàn câu hỏi chiếm lấy tâm trí non nớt của con bé.
Nó lấy hết can đảm hỏi anh còn yêu nó không. Câu trả lời của anh, còn đau hơn một câu chia tay. "Anh không còn cảm thấy gì nữa", vâng, làm gì có ai yêu được một con bé như em. Một con bé vô tích sự, cái gì cũng làm không tốt, tính tình thất thường, đôi lúc còn vô tâm.
Nhưng tới bây giờ, khi anh không còn nhiều thời gian cho nó, nó mới nhận ra tình cảm của mình với anh. Nhưng tại sao, khi nó yêu anh nhất, lại là lúc anh nhẫn tâm với nó nhất. Nó đau, nó khóc, nó tự làm khổ mình. Lúc này thật cần một ai đó, có thể bất chấp mọi thứ, mà che chở cho nó.