

Tên truyện: Nhật ký đấu tranh với trầm cảm
Tác giả: Luna-T
Thể loại: Tự truyện, Truyện ngắn
Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Luna - T
***
Mở đầu
Tác giả: Luna-T
Thể loại: Tự truyện, Truyện ngắn
Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Luna - T
***
Mở đầu
Tôi đã ngưng điều trị tâm lý được nửa năm, nhưng liệu thật sự tôi đã hoàn toàn thoát khỏi trầm cảm.
Trên đường dạo mát quanh thành phố bé nhỏ, tôi suy nghĩ về việc tối nay tôi sẽ ăn nhẹ với món gì, sau một bữa ăn tối ấm cúng bên em. Nhưng tôi lại chợt nhớ đến những lời em và tôi đã nói trong lúc đang thưởng thức ly trà hoa quả.
"Chúng ta lo sợ điều gì?"
Tôi bảo em, tôi sợ bị so sánh, tôi sợ bị chế nhạo. Thật ra, đến khi lục lọi trong tiềm thức, tìm sâu trong từng góc ngách của tâm trí, tôi đã biết tôi sợ gì.
Từ sâu trong những giấc mơ tôi thường kể em, nó không phải là ác mộng, nó chỉ đơn giản là một giấc mơ êm đềm và thật giàu tính gợi hình. Nhưng vì sự êm đêm đó, nó như một mặt hồ tĩnh lặng không hề có một lợn sóng khiến tôi nhận ra rõ ràng hình phản chiếu của chính mình, hay nói rõ hơn chính là nỗi sợ mà tôi không thể thốt thành lời.
Tôi mơ tới mái trường trung học kỳ lạ cùng cậu bạn bí ẩn mà dường như nhân vật "tôi" trong giấc mơ đấy đã cảm nắng cậu. Nỗi sợ của tôi trong giấc mơ đấy là sợ bị biệt lập, sợ học tập không tốt và sợ mình không đủ dũng cảm để yêu. Trong mơ tôi học trong một lớp đặc biệt, nhưng tôi lại thấy hình tượng một cô gái dè dặt và lúng túng, cậu bạn bí ẩn giúp đỡ tôi, cậu ấy thích tôi và tôi cũng thế, nhưng tôi sợ cậu sẽ không như tôi nghĩ.
Tôi lại mơ tới giấc mơ giữa tôi và Phong. Chúng tôi học chung một trường, tôi và em vẫn vui vẻ. Tôi đã nghe theo một lời khuyên xấu xa nào đó, và kết thúc là tôi ngồi gục mặt khóc vì những lời nói cay nghiệt. Nỗi sợ lớn nhất của tôi, sợ bị so sánh, sợ mình bị sa ngã và sợ mọi người đánh giá tôi không xứng với em vì tôi quá tệ. Tôi đã khóc vì những nỗi sợ đó trong chính giấc mơ của mình.. và cả trong đời thực.
Giấc mơ cuối cùng, tôi mơ thấy tôi là một công chúa, sứ mệnh của tôi là chống lại hoàng tộc và giải thoát cho vương quốc khỏi ách thống trị của những tên quái vật. Nhưng nói là sứ mệnh, trong giấc mơ tôi chỉ có việc chạy và chạy. Hầu cận của tôi lần lượt từng người đều đã ngã xuống, hi sinh thân mình vì tôi, vì vương quốc thân thương. Nhưng kết cuộc, tôi đã chết vì ăn lá cây độc tự tử trước áp lực. Tôi chết vì sợ, tôi sợ suy nghĩ tiêu cực của chính bản thân, tôi sợ tôi không thể đứng vững vàng trên đôi chân của mình, đối mặt với khó khăn, tất cả những gì tôi làm là chạy trốn và chết trong sự tủi nhục.
Những giấc mơ đó, khi tỉnh dậy, tôi đều nhớ tới từng chi tiết nhỏ. Khiến cho tôi ngộ ra được từ lâu trong tiềm thức tôi đã hình thành nên những nỗi sợ hãi từ sự tiêu cực của bản thân. Tôi muốn thay đổi bản thân mình, tôi muốn xóa tan đi những cảm xúc chẳng được tốt đẹp. Nhưng tôi muốn giữ lại ký ức, rằng những kỷ niệm tôi đã trải qua nó đẹp quá, nó đẹp và lộng lẫy đến nỗi khiến tôi lo sợ sẽ đánh mất nó vậy mà.
Đôi khi, tự dối lòng mình rằng tôi vẫn ổn. Nhưng tôi sẽ mãi mãi không thể nói dối, những giấc mơ đó đã phản ánh thật sự con người tôi.
Last edited by a moderator: