Chương 10
Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên, hòa lẫn giữa tiếng gào rú của âm binh.
"Hoàng.. dừng lại."
Hoàng khựng lại, ánh mắt sắc bén ngẩng lên nhìn về khoảng không.
Tôi cũng sững sờ, đôi mắt dại đi vì tuyệt vọng.
Tim tôi như thắt lại, cả người run rẩy. Hóa ra.. tất cả những gì tôi đang sống đều là giả dối.
Tôi chết rồi.
Hoàng đã nuôi âm binh, tạo trận pháp, hiến tế linh hồn.. chỉ để đưa tôi về.
Hắn yêu tôi đến mức bất chấp mọi đạo lý, sẵn sàng đánh đổi tất cả, kể cả chính mình.
Giọng nói đó.. là Long
Long bước ra từ trong bóng tối, ánh mắt sắc lạnh quét qua đàn âm binh đang quỳ rạp trước Hoàng. Những lá bùa vàng rực quấn quanh ngón tay anh, tỏa ra ánh sáng âm u như cơn gió lùa giữa đêm đông.
Trong những mảnh ký ức rời rạc lúc trước, thật kỳ lạ tôi vẫn nhớ ra Long.
Giờ khi mảnh ký ức được sắp xếp rõ ràng tôi biết lý do rồi, vì Long là bạn đồng môn với Hoàng mối quan hệ chính là vô cùng thân thiết với hai chúng tôi nên trong những ký ức vụn vỡ tôi mới nhớ ra Long.
Long bước ra từ trong bóng tối, ánh mắt sắc lạnh quét qua đàn âm binh đang quỳ rạp trước Hoàng. Những lá bùa vàng rực quấn quanh ngón tay anh, tỏa ra ánh sáng âm u như cơn gió lùa giữa đêm đông.
"Hoàng.. mày quên mình từng là ai rồi à?" Giọng Long trầm thấp, mang theo chút thương xót.
Tôi nhìn Hoàng, đôi mắt hoang dại của anh ta như thể sắp phát điên, bàn tay run rẩy cầm cây phất trần, miệng không ngừng lẩm bẩm chú ngữ.
Hoàng quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh lên điên loạn. Khóe môi anh ta giật giật, như thể đang cười mà chẳng có chút ấm áp nào.
"Tao nhớ rất rõ.. tao là người yêu cô ấy." Hoàng cất giọng khàn khàn. "Cô ấy chết, tao kéo cô ấy về.. có gì sai?"
Tôi bị âm binh giam chặt trong kết giới, ánh mắt hoảng loạn nhìn hai người đối đầu. Cô liên tục lắc đầu, nước mắt trào ra, muốn hét lên nhưng cổ họng bị siết nghẹn.
Long cười nhạt, tay bấm niệm chú, vẽ một đường chỉ đỏ giữa không trung.
"Đưa người chết về, chính là nghịch thiên. Mày làm như vậy, cuối cùng cứu được người hay hại người đây?"
Hoàng cắn chặt răng, bàn tay nắm chặt cây phất trần đã đen sạm vì oán khí.
"Chỉ cần cô ấy sống lại.. cho dù bị cô ấy hận cả đời, tao cũng chấp nhận!"
Tôi nghe đến đây, tim như bị ai bóp nghẹt. Cố đập mạnh vào kết giới, đôi môi run rẩy thốt lên.
"Hoàng.. em xin anh.. đừng làm vậy nữa.."
Hoàng chấn động, nhưng ánh mắt nhanh chóng lạnh đi.
"Em chết rồi.. em không có quyền ngăn anh."
Long siết chặt tay, ngón trỏ vạch ra giữa không trung một đạo phù đỏ như máu.
"Thiên địa chính khí, bốn phương thần minh, lấy ngũ hành làm giới, trấn áp tà linh - KHAI!"
Lời chú vừa dứt, kết giới vây quanh tôi nứt toác, nhưng Hoàng nhanh hơn một bước. Anh ta bấm ngón tay, giật mạnh một sợi tóc trên đầu mình, miệng lẩm bẩm.
"Tứ phương âm sát, bảy bảy bốn chín hồn - NHẬP!"
Ầm -
Mười mấy bóng đen lổn nhổn bò ra từ dưới nền đất, đôi mắt trắng dã, hàm răng sắc nhọn nhe ra như muốn nuốt chửng tất cả. Âm binh vây kín Long, tiếng rên rỉ như xé rách màng nhĩ.
Long nhếch môi, gương mặt lạnh tanh.
"Hoàng, mày gọi âm binh của quỷ.. nhưng quên mất tao là ai à?"
Anh rút từ trong tay áo ra một tấm bùa vàng, cắn ngón tay nhỏ máu lên đó.
"Thỉnh thiên cương địa sát, trừ tà diệt ác - LỆNH!"
Tấm bùa bùng cháy giữa không trung, ánh sáng vàng chói rọi, đám âm binh tru tréo rồi tan biến thành làn khói đen. Nhưng Hoàng vẫn đứng yên, không hề nao núng.
"Mày giỏi lắm.. nhưng đây là trận pháp tao bố trí để hồi sinh cô ấy.. Long, mày ngăn tao một lần, tao giết mày một lần."
Nói rồi, Hoàng vung cây phất trần, hương khói cuồn cuộn quấn quanh, kết thành một con Huyết Linhđỏ sậm, gầm gừ giữa không trung.
Long nhíu mày, ánh mắt thoáng ngạc nhiên.
"Khí linh do người sống nuôi dưỡng.. mày đã nuôi nó bao lâu rồi?"
Hoàng cười khàn, ánh mắt điên cuồng.
"Bảy năm."
Nghe tới đây tôi chính gần như chết lặng.
Hoàng đã chuẩn bị buổi tế này suốt bảy năm.. từ cái ngày tôi chết đi.
Nghe tới đây, tôi gần như chết lặng.
Hoàng đã chuẩn bị buổi tế này suốt bảy năm.. từ cái ngày tôi chết đi.
Bảy năm.
Từng phút, từng giây đều là sự dằn vặt và chấp niệm điên cuồng.
Hoàng lẩm bẩm trong miệng, anh dùng một con dao bạc cắt máu từ tay. Máu tươi từ đầu ngón tay nhỏ xuống nền đất lạnh lẽo, thấm ướt từng ký hiệu trận pháp.
Đôi mắt Hoàng đỏ ngầu, ánh lên sự cố chấp gần như điên loạn. Suốt bảy năm qua, có lẽ anh ta đã sống không khác gì một con quỷ đội lốt người.
"Hoàng.. dừng lại."
Hoàng khựng lại, ánh mắt sắc bén ngẩng lên nhìn về khoảng không.
Tôi cũng sững sờ, đôi mắt dại đi vì tuyệt vọng.
Tim tôi như thắt lại, cả người run rẩy. Hóa ra.. tất cả những gì tôi đang sống đều là giả dối.
Tôi chết rồi.
Hoàng đã nuôi âm binh, tạo trận pháp, hiến tế linh hồn.. chỉ để đưa tôi về.
Hắn yêu tôi đến mức bất chấp mọi đạo lý, sẵn sàng đánh đổi tất cả, kể cả chính mình.
Giọng nói đó.. là Long
Long bước ra từ trong bóng tối, ánh mắt sắc lạnh quét qua đàn âm binh đang quỳ rạp trước Hoàng. Những lá bùa vàng rực quấn quanh ngón tay anh, tỏa ra ánh sáng âm u như cơn gió lùa giữa đêm đông.
Trong những mảnh ký ức rời rạc lúc trước, thật kỳ lạ tôi vẫn nhớ ra Long.
Giờ khi mảnh ký ức được sắp xếp rõ ràng tôi biết lý do rồi, vì Long là bạn đồng môn với Hoàng mối quan hệ chính là vô cùng thân thiết với hai chúng tôi nên trong những ký ức vụn vỡ tôi mới nhớ ra Long.
Long bước ra từ trong bóng tối, ánh mắt sắc lạnh quét qua đàn âm binh đang quỳ rạp trước Hoàng. Những lá bùa vàng rực quấn quanh ngón tay anh, tỏa ra ánh sáng âm u như cơn gió lùa giữa đêm đông.
"Hoàng.. mày quên mình từng là ai rồi à?" Giọng Long trầm thấp, mang theo chút thương xót.
Tôi nhìn Hoàng, đôi mắt hoang dại của anh ta như thể sắp phát điên, bàn tay run rẩy cầm cây phất trần, miệng không ngừng lẩm bẩm chú ngữ.
Hoàng quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh lên điên loạn. Khóe môi anh ta giật giật, như thể đang cười mà chẳng có chút ấm áp nào.
"Tao nhớ rất rõ.. tao là người yêu cô ấy." Hoàng cất giọng khàn khàn. "Cô ấy chết, tao kéo cô ấy về.. có gì sai?"
Tôi bị âm binh giam chặt trong kết giới, ánh mắt hoảng loạn nhìn hai người đối đầu. Cô liên tục lắc đầu, nước mắt trào ra, muốn hét lên nhưng cổ họng bị siết nghẹn.
Long cười nhạt, tay bấm niệm chú, vẽ một đường chỉ đỏ giữa không trung.
"Đưa người chết về, chính là nghịch thiên. Mày làm như vậy, cuối cùng cứu được người hay hại người đây?"
Hoàng cắn chặt răng, bàn tay nắm chặt cây phất trần đã đen sạm vì oán khí.
"Chỉ cần cô ấy sống lại.. cho dù bị cô ấy hận cả đời, tao cũng chấp nhận!"
Tôi nghe đến đây, tim như bị ai bóp nghẹt. Cố đập mạnh vào kết giới, đôi môi run rẩy thốt lên.
"Hoàng.. em xin anh.. đừng làm vậy nữa.."
Hoàng chấn động, nhưng ánh mắt nhanh chóng lạnh đi.
"Em chết rồi.. em không có quyền ngăn anh."
Long siết chặt tay, ngón trỏ vạch ra giữa không trung một đạo phù đỏ như máu.
"Thiên địa chính khí, bốn phương thần minh, lấy ngũ hành làm giới, trấn áp tà linh - KHAI!"
Lời chú vừa dứt, kết giới vây quanh tôi nứt toác, nhưng Hoàng nhanh hơn một bước. Anh ta bấm ngón tay, giật mạnh một sợi tóc trên đầu mình, miệng lẩm bẩm.
"Tứ phương âm sát, bảy bảy bốn chín hồn - NHẬP!"
Ầm -
Mười mấy bóng đen lổn nhổn bò ra từ dưới nền đất, đôi mắt trắng dã, hàm răng sắc nhọn nhe ra như muốn nuốt chửng tất cả. Âm binh vây kín Long, tiếng rên rỉ như xé rách màng nhĩ.
Long nhếch môi, gương mặt lạnh tanh.
"Hoàng, mày gọi âm binh của quỷ.. nhưng quên mất tao là ai à?"
Anh rút từ trong tay áo ra một tấm bùa vàng, cắn ngón tay nhỏ máu lên đó.
"Thỉnh thiên cương địa sát, trừ tà diệt ác - LỆNH!"
Tấm bùa bùng cháy giữa không trung, ánh sáng vàng chói rọi, đám âm binh tru tréo rồi tan biến thành làn khói đen. Nhưng Hoàng vẫn đứng yên, không hề nao núng.
"Mày giỏi lắm.. nhưng đây là trận pháp tao bố trí để hồi sinh cô ấy.. Long, mày ngăn tao một lần, tao giết mày một lần."
Nói rồi, Hoàng vung cây phất trần, hương khói cuồn cuộn quấn quanh, kết thành một con Huyết Linhđỏ sậm, gầm gừ giữa không trung.
Long nhíu mày, ánh mắt thoáng ngạc nhiên.
"Khí linh do người sống nuôi dưỡng.. mày đã nuôi nó bao lâu rồi?"
Hoàng cười khàn, ánh mắt điên cuồng.
"Bảy năm."
Nghe tới đây tôi chính gần như chết lặng.
Hoàng đã chuẩn bị buổi tế này suốt bảy năm.. từ cái ngày tôi chết đi.
Nghe tới đây, tôi gần như chết lặng.
Hoàng đã chuẩn bị buổi tế này suốt bảy năm.. từ cái ngày tôi chết đi.
Bảy năm.
Từng phút, từng giây đều là sự dằn vặt và chấp niệm điên cuồng.
Hoàng lẩm bẩm trong miệng, anh dùng một con dao bạc cắt máu từ tay. Máu tươi từ đầu ngón tay nhỏ xuống nền đất lạnh lẽo, thấm ướt từng ký hiệu trận pháp.
Đôi mắt Hoàng đỏ ngầu, ánh lên sự cố chấp gần như điên loạn. Suốt bảy năm qua, có lẽ anh ta đã sống không khác gì một con quỷ đội lốt người.
Chỉnh sửa cuối: