

* * *
Năm con lên năm
Con vẽ ngôi nhà
Ngôi nhà ngói đỏ
Có bức tường vàng
Cửa luôn rộng mở
Đón chào niềm vui
Cả nhà cùng cười
Ôi! Thật là vui!
Con rất tự hào
Nhà con đấy ạ!
Năm con lên mười
Con vẽ ngôi nhà
Ngôi nhà thiếu ngói
Vẫn bức tường vàng
Cửa khẽ khép hờ
Niềm vui vơi dần
Mẹ cười gượng gạo
Con không cười nữa
Bố cũng không cười
Em gái mếu máo
Mẹ ơi! Đừng buồn!
Mẹ nói với em
Ừ, mẹ không buồn.
Nhà con hồi đó
Bắt đầu lạnh lắm
Con chẳng muốn ở
Nhưng con thương mẹ
Con thương bố nữa
Thương cả em gái
Tuổi còn nhỏ dại
Con thương cả nhà
Nên đừng xa nhé!
Năm con mười lăm
Con vẽ ngôi nhà
Ngôi nhà chia nửa
Màu xanh đượm buồn
Bố không nói nữa
Em gái khóc òa
Con cũng muốn khóc
Nhưng phải cố nhịn
Vì con lớn rồi
Con không được khóc.
Rồi con thấy mẹ
Con thấy màu đỏ
Trong lời mẹ nói
Mẹ ôm chặt con
Con lại muốn khóc
Mẹ vỗ về con
Con ơi, đừng khóc!
Lúc này nhà vắng
Bố không rượu chè
Không đi tới khuya
Ăn tối cùng con
Hỏi han con nhiều
Nhưng khi trời tối
Con nhìn ra cổng
Cổng khóa mất rồi!
Con không thấy mẹ
Con không thấy em
Con muốn òa khóc
Nhà con đâu rồi?