Tiểu Như Như
Tiểu Như Như
Bài viết: 46 

Chương 38: Chỉ phục vụ em
Tâm trạng của hắn từ ngạc nhiên, kinh hãi rồi đáy mắt không ngừng xót xa nhìn nó. Trong bóng đêm, làn tóc mềm mại uyển chuyển rũ xuống cánh tay, cọ vào trái tim hắn, vừa nhốn nhao vừa đau đớn.
Sao Chổi ngốc của hắn lại phải chịu nhiều thống khổ đến như vậy.
Ấy thế hắn từ phía sau ôm nó vào lòng, nói:
"Anh đã nói sẽ cùng em giải quyết ân oán là sự thật."
"Tôi tự giải quyết được."
"Lời đã nói ra không thể thu hồi."
Hắn vẫn kiên quyết nói.
"Nhưng đó không phải chuyện của anh."
"Chuyện của em tức là chuyện của anh." Vòng tay hắn siết chặt hơn nữa, chỉ cần có hắn ở đây, nó sẽ không phải một mình gánh chịu.
Từng câu từng chữ rơi vào tai nó, thanh âm dứt khoát và đầy từ tính ấy khiến tâm nó một chút xao động.
"Dựa vào đâu?" Hắn không thích nó, cần gì phải nói năng mờ mịt như vậy, nó mới không thèm sự thương hại từ ai.
"Khụ khụ.." Bất ngờ bị đánh trúng tim đen, hắn chẳng biết làm gì ngoài ho khan vài cái.
Sau đó tìm một lí do vô cùng hợp lí: "Tất cả mọi thứ trong nhà anh đều liên quan đến anh, kể cả em."
"..."
Nó chẳng biết nói gì hơn.
"Vậy tại sao lại để một cô gái như em trả thù?"
"Bởi vì chính tôi đã gián tiếp giết mẹ. Là tôi khóc nhè đòi mẹ ra đường mua kẹo bông, là tôi nên mẹ mới bị bắt. Với lại, kẻ đứng phía sau chỉ mình tôi mới nhận ra được. Mặc dù tôi không thấy nhưng tai tôi vẫn nhớ như in giọng nói của người đàn ông đó." Giọng nó hơi khàn đi.
"Người của anh đã tra ra, vụ án của mẹ em có liên hệ đến Hắc Long bang. Trực tiếp ra tay là Cửu Đại sát thủ của chúng. Vậy ba vụ thảm sát ở thành phố Z, một vụ án ở thành phố B và bốn vụ mất tích gần đây là do em gây ra? Tất cả là sự trả thù của em sao?"
"Đúng, chỉ cần nhìn thấy hình xăm con rồng ám ảnh đó, tôi chỉ hận đã để chúng sống quá lâu, phải để chúng chết một cách thê thảm nhất. Anh thấy tôi có đáng sợ không? Tôi cũng không nghĩ mình ghê tởm đến như vậy nhưng chỉ khi bọn chúng biến mất, mẹ tôi mới không oan ức, tôi mới có được ngày tháng yên ổn. Anh không biết chúng đã làm gì đâu, là khoét ngực moi tim mẹ tôi và đưa nó đến tận miệng tôi. Tôi không thấy gì hết nhưng mùi máu tanh ấy, tiếng kêu gào ấy mãi mãi không thể xóa đi được. Tôi hận không thể giết hết bọn chúng.. A!" Nó như trở nên cuồng loạn, không ngừng vùng vẫy tay chân muốn đá bay mọi thứ.
"Ngọc Nhi, em bình tĩnh lại, bình tĩnh lại. Em có nghe không, Saria Williams, em đừng nghĩ nữa." Hắn khó khăn khống chế nó.
"A.. Ưm." Tiếng hét kinh hãi lại bị nụ hôn bá đạo của hắn nuốt chửng.
Trong gian phòng tràn ngập mùi hương của bạc hà phát ra hàng loạt âm thanh đầy ái muội, tiếng môi lưỡi quấn quýt nhau dây dưa không dứt cùng với đó là tiếng hít thở dồn dập của cả hai.
Chỉ có mùi hương bạc hà này mới đủ sức kéo nó trở lại từ trong cõi đau khổ nhất. Hương thơm này chỉ thuộc về riêng hắn.
Cuối cùng thì nó cũng hoàn tỉnh lại, môi truyền đến cảm giác đau đớn và đan xen với đó là một chút ấm áp ngọt ngào khó tả. Lúc trước đều là nó tự mình đối mặt nhưng bây giờ đã có hắn rồi, nó không còn một mình nữa.
Từ từ đáp lại nụ hôn của hắn, thật vụng về và lúng túng.
Cảm nhận được sự biến hóa của Sao Chổi, một lát sau hắn mới an tâm rời cánh môi tuyệt vời ấy. Điều hắn quan tâm bây giờ là Sao Chổi đã tỉnh táo hay chưa.
Thở phào nằm xuống bên cạnh, hai bàn tay vẫn đan nhau truyền hơi ấm.
Ngoài trời có chút lạnh, mùa đông năm nay đã thực sự tô điểm bởi những hoa tuyết rơi đầy trời, phủ kín cả mặt đất. Sắc tuyết rơi nhoè trong đêm mang theo cả tinh túy đất trời một năm ấp ủ để rồi đủ độ tươi chín, hòa cùng hơi mát của nhân gian lan tỏa khắp nẻo đường thành phố.
"Tuyết đã rơi rồi sao?" Nó thở phì phò nằm trên cánh tay hắn.
"Đúng vậy, rất đẹp." Nhưng không bằng người trong lòng hắn.
"Tuyết đầu mùa bên cạnh anh sao? Thật lạnh và thật hạnh phúc.. Ừm, gấu bông mình.. thật êm." Nó bắt đầu nói nhảm, cảm giác buồn ngủ ập đến, trong vô thức mà gác chân lên đùi hắn, cả cơ thể như một áo bông nhỏ quấn quanh lấy hắn tìm chỗ ấm áp nhất mà vùi đầu vào.
Hắn mỉm cười ngọt ngào, bàn tay to lớn vuốt ve đỉnh đầu nó như nuông chìu mèo nhỏ.
"Sao Chổi, em nghe đây: Từ bây giờ, em đã có anh bên cạnh nên không cần phải sợ. Ở bên anh em được quyền tự do là chính mình, nói những gì em nghĩ, làm những điều em muốn, em có thể quậy phá nghịch ngợm, vô âu vô lo vì anh sẽ bảo vệ yêu thương em, cho nên em hãy quên đi kí ức không đẹp."
"Ừm.." Nó mơ màng nghe thấy gì đó rồi chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ tuyệt đẹp.
Năm giờ sáng
Có lẽ bởi vì đồng hồ sinh học quá chuẩn xác nên dù có thức khuya cỡ nào, hắn vẫn tỉnh giấc đúng giờ. Khẽ cử động tay chân lại phát hiện cả người tê buốt, Sao Chổi đang ngủ ngon lành trên ngực hắn.
Trời đã tờ mờ sáng, cơn gió đông lay động chiếc rèm màu tím, vô hình vô dạng mà chui tọt qua cửa sổ mang trọn vẹn cái lạnh giá của khí trời vào chốn gian phòng ấm áp.
Ánh mắt dịu dàng lướt xuống, gương mặt thiếu nữ nghiêng sang một bên để lộ làn tóc mai rũ rượi. Giây phút ấy, cảm giác hạnh phúc lũ lượt tràn về, ùa ngập tâm trí hắn.
Hạnh phúc sao? Một thứ tưởng chừng rất xa vời nhưng lại ở ngay bên cạnh hắn.
Ngay từ lúc mẹ hắn ra đi vì người đàn ông phụ nghĩa đó, hắn đã mất niềm tin vào tình yêu của con người. Thế gian làm sao tồn tại thứ gọi là tình yêu chân chính và vĩnh viễn?
Hắn vẫn luôn nghĩ mình có thể sống độc thân đến chết đi, cho đến khi gặp được nó.
Giờ đây hắn mới hiểu được cảm giác mỗi sớm thức dậy được nhìn thấy người mình yêu là hạnh phúc đến nhường nào.
Nó cứ ngủ say khi mặt trời lên đến đỉnh đầu mới không cam lòng mở mắt.
Đầu đau như búa bổ, mơ hồ quanh tai giọng nói của hắn nhưng lại không thể nào nhớ rõ.
"A! Hoàng Khắc Huy, sao không gọi mình đi học?" Nó hốt hoảng bật tung chiếc chăn trên giường, không ngừng đập đập cái đồng hồ báo thức xấu số.
"Ngay cả mày cũng không chịu gọi tao à?"
Tùy tiện vơ vét tập sách vào ba lô, nó hì hục chạy xuống lầu, mùi hương của thức ăn lập tức xông vào mũi.
Coffee đã ngoan ngoãn hút bụi từ sáng sớm, gặp nó liền thông báo:
"Mama, papa đã xin nghỉ cho cả hai. Mời mama vào bếp ăn sáng."
Ừ, mới có chín giờ ba mươi, cũng xem như là buổi sáng đi nhỉ?
"Papa đã đến tập đoàn từ bảy giờ, trở về lúc tám giờ ba mươi phút, lên phòng mama sau đó nấu ăn ở phòng bếp." Coffee không quên nghiệp vụ báo cáo của mình.
Nó theo chân Coffee, lòng đầy hiếu kì vào xem phòng bếp, chân mang dép lê có đính hình con thỏ lạch bạch vài cái liền bị mùi hương kì lạ mê hoặc.
Chỉ ngửi thôi mà bụng nó đã đánh lên vài hồi trống trận, tay chân cũng sụi lơ thiếu dưỡng khí, xa xa đã thấy bóng lưng của hắn, chỉ là hôm nay có thêm một chiếc tạp dề thắt chặt làm lộ ra vòng eo nam tính.
Coffee nhanh nhảu đi đầu, chạy dưới chân hắn:
"Papa làm món gì vậy?"
Hắn không hề chần chừ nói: "Bánh nhân thịt nướng và nước sốt (*), thịt bò khoai tây nhừ, súp rau củ, sữa đậu nành nóng." Nói xong lại hỏi: "Mama đã dậy chưa?"
Cảnh tượng một người một robot hài hòa đến mức vui mắt vui tai, người xem phải suýt xoa yêu mến.
"Rồi." Giọng nói mềm nhũn của nó vang lên, nhích chân sau lưng hắn.
Thuận tay chọn một cái ghế, liền ngồi lên, chống cằm, chân nhỏ đung đưa lười biếng.
Mặt trời mùa đông chỉ len lỏi vài tia nắng yếu ớt nhưng đủ làm tan dần cái lạnh giá của thiên nhiên, phủ lên lớp băng tuyết một ánh sáng nhạt nhòa mát dịu.
Trong phút giây hắn quay đầu lại, thiếu niên trong bộ đồ công sở tương phản với màu sắc của tạp dề, lại vô tình tạo ra một tư vị cuốn hút riêng biệt. Chú Doraemon trên đó lại không hề làm mất đi một tí uy lực nam tính nào, trái lại trông dung hòa tựa như một tiên nhân bay vào phòng bếp, dùng đôi tay ngọc ngà, đôi chân thẳng tắp cùng với gương mặt tuyệt mĩ đọng chút hơi nước, vừa hay làm người khác không ngừng si mê và rung động. Vài sợi tóc lưa thưa rũ xuống càng tăng thêm vài phần tùy hứng và kiêu ngạo.
Có người nói: Đàn ông vào bếp đều trở nên ôn nhã nhưng riêng hắn chỉ toàn là ngạo khí mà thôi.
Đúng vậy, con người này mặc gì cũng kiêu ngạo.
"Ôi, tôi đói bụng quá." Nó nằm nhoài người than vãn, ngón trỏ khều khều vết thương sắp bong vẫy.
Ngón tay chưa kịp khẩy đã nghe chất giọng trầm ấm của hắn: "Cái đó không ăn được. Không được nghịch vết thương, sẽ để lại sẹo."
Hôm nay còn muốn làm gà mẹ nữa.
Chỉ nghe nó chép miệng hai cái: "Chip chip!"
Khoé mắt dâng lên ý cười nhàn nhạt, tráng một ít nước sốt cà chua lên dĩa, động tác thuần thục như lướt phím. Sau đó nghiêng người rắc vài sợi hành, thế là súp rau củ đã xong, chỉ còn đợi khoai tây nhuyễn ra nữa là hoàn tất.
Thịt bò được đun cách thủy, nguyên liệu tươi ngon kết hợp với vị ngọt thanh thao của khoai tây tạo ra một hương vị hoàn hảo, không ngừng kích thích vị giác.
So với việc nấu ăn phức tạp, hắn lại thích làm anh hùng bàn phím hơn rất nhiều, nhưng vì Sao Chổi có chuyện gì là không thể?
"Cạch!" Một tiếng, sữa đậu nành đã được hâm nóng. Hắn sải chân vài cái, liền cầm ly sữa đến trước mặt nó.
"Em uống trước đi rồi lên lầu thay quần áo, món ăn cũng sắp xong rồi."
"Ừm." Nó ngáp một cái, hai mắt long lanh mọng nước nhìn làn khói bay lên thành từng quầng trắng.
Chu môi lên thổi vài cái, sữa cũng không quá nóng, liền uống thử một ngụm, giơ ngón cái lên với hắn:
"Ngon, ngọt, béo và sánh. Không ngờ anh cũng có tài nghệ này nha, này còn không mau làm bếp cho bổn đại gia." Nó cười ha ha không ngớt.
Hắn bóp cằm nó một cái, ngăn hành động đắc ý lại.
"Hoàng thiếu ta chỉ phục vụ cho nữ nhân của ta." Ngừng một chút, hắn ra vẻ suy tư: "Nhưng nếu em muốn thì cũng được."
"Vậy tôi không khách sáo đâu." Nó chớp mắt vui vẻ. Ừ thì đồ ăn ngon là của nó. Bây giờ trong mắt nó chỉ toàn là hình ảnh thơm nức mũi của món bánh nhân thịt nướng và nước sốt mà thôi.
Hắn, con mẹ nó muốn đi search google.
<Bạn gái ngu quá, phải làm sao? >
(*) Bánh nhân thịt nướng và nước sốt: Hay còn gọi Steak and ale pie, là một trong những món ăn truyền thống của nước Anh, thường được dùng vào buổi sáng . Ở đây chủ tịch nhà ta muốn làm món này để Sao Chổi đỡ nhớ nhà đấy mà.
By: Tiểu Như Như
Sao Chổi ngốc của hắn lại phải chịu nhiều thống khổ đến như vậy.
Ấy thế hắn từ phía sau ôm nó vào lòng, nói:
"Anh đã nói sẽ cùng em giải quyết ân oán là sự thật."
"Tôi tự giải quyết được."
"Lời đã nói ra không thể thu hồi."
Hắn vẫn kiên quyết nói.
"Nhưng đó không phải chuyện của anh."
"Chuyện của em tức là chuyện của anh." Vòng tay hắn siết chặt hơn nữa, chỉ cần có hắn ở đây, nó sẽ không phải một mình gánh chịu.
Từng câu từng chữ rơi vào tai nó, thanh âm dứt khoát và đầy từ tính ấy khiến tâm nó một chút xao động.
"Dựa vào đâu?" Hắn không thích nó, cần gì phải nói năng mờ mịt như vậy, nó mới không thèm sự thương hại từ ai.
"Khụ khụ.." Bất ngờ bị đánh trúng tim đen, hắn chẳng biết làm gì ngoài ho khan vài cái.
Sau đó tìm một lí do vô cùng hợp lí: "Tất cả mọi thứ trong nhà anh đều liên quan đến anh, kể cả em."
"..."
Nó chẳng biết nói gì hơn.
"Vậy tại sao lại để một cô gái như em trả thù?"
"Bởi vì chính tôi đã gián tiếp giết mẹ. Là tôi khóc nhè đòi mẹ ra đường mua kẹo bông, là tôi nên mẹ mới bị bắt. Với lại, kẻ đứng phía sau chỉ mình tôi mới nhận ra được. Mặc dù tôi không thấy nhưng tai tôi vẫn nhớ như in giọng nói của người đàn ông đó." Giọng nó hơi khàn đi.
"Người của anh đã tra ra, vụ án của mẹ em có liên hệ đến Hắc Long bang. Trực tiếp ra tay là Cửu Đại sát thủ của chúng. Vậy ba vụ thảm sát ở thành phố Z, một vụ án ở thành phố B và bốn vụ mất tích gần đây là do em gây ra? Tất cả là sự trả thù của em sao?"
"Đúng, chỉ cần nhìn thấy hình xăm con rồng ám ảnh đó, tôi chỉ hận đã để chúng sống quá lâu, phải để chúng chết một cách thê thảm nhất. Anh thấy tôi có đáng sợ không? Tôi cũng không nghĩ mình ghê tởm đến như vậy nhưng chỉ khi bọn chúng biến mất, mẹ tôi mới không oan ức, tôi mới có được ngày tháng yên ổn. Anh không biết chúng đã làm gì đâu, là khoét ngực moi tim mẹ tôi và đưa nó đến tận miệng tôi. Tôi không thấy gì hết nhưng mùi máu tanh ấy, tiếng kêu gào ấy mãi mãi không thể xóa đi được. Tôi hận không thể giết hết bọn chúng.. A!" Nó như trở nên cuồng loạn, không ngừng vùng vẫy tay chân muốn đá bay mọi thứ.
"Ngọc Nhi, em bình tĩnh lại, bình tĩnh lại. Em có nghe không, Saria Williams, em đừng nghĩ nữa." Hắn khó khăn khống chế nó.
"A.. Ưm." Tiếng hét kinh hãi lại bị nụ hôn bá đạo của hắn nuốt chửng.
Trong gian phòng tràn ngập mùi hương của bạc hà phát ra hàng loạt âm thanh đầy ái muội, tiếng môi lưỡi quấn quýt nhau dây dưa không dứt cùng với đó là tiếng hít thở dồn dập của cả hai.
Chỉ có mùi hương bạc hà này mới đủ sức kéo nó trở lại từ trong cõi đau khổ nhất. Hương thơm này chỉ thuộc về riêng hắn.
Cuối cùng thì nó cũng hoàn tỉnh lại, môi truyền đến cảm giác đau đớn và đan xen với đó là một chút ấm áp ngọt ngào khó tả. Lúc trước đều là nó tự mình đối mặt nhưng bây giờ đã có hắn rồi, nó không còn một mình nữa.
Từ từ đáp lại nụ hôn của hắn, thật vụng về và lúng túng.
Cảm nhận được sự biến hóa của Sao Chổi, một lát sau hắn mới an tâm rời cánh môi tuyệt vời ấy. Điều hắn quan tâm bây giờ là Sao Chổi đã tỉnh táo hay chưa.
Thở phào nằm xuống bên cạnh, hai bàn tay vẫn đan nhau truyền hơi ấm.
Ngoài trời có chút lạnh, mùa đông năm nay đã thực sự tô điểm bởi những hoa tuyết rơi đầy trời, phủ kín cả mặt đất. Sắc tuyết rơi nhoè trong đêm mang theo cả tinh túy đất trời một năm ấp ủ để rồi đủ độ tươi chín, hòa cùng hơi mát của nhân gian lan tỏa khắp nẻo đường thành phố.
"Tuyết đã rơi rồi sao?" Nó thở phì phò nằm trên cánh tay hắn.
"Đúng vậy, rất đẹp." Nhưng không bằng người trong lòng hắn.
"Tuyết đầu mùa bên cạnh anh sao? Thật lạnh và thật hạnh phúc.. Ừm, gấu bông mình.. thật êm." Nó bắt đầu nói nhảm, cảm giác buồn ngủ ập đến, trong vô thức mà gác chân lên đùi hắn, cả cơ thể như một áo bông nhỏ quấn quanh lấy hắn tìm chỗ ấm áp nhất mà vùi đầu vào.
Hắn mỉm cười ngọt ngào, bàn tay to lớn vuốt ve đỉnh đầu nó như nuông chìu mèo nhỏ.
"Sao Chổi, em nghe đây: Từ bây giờ, em đã có anh bên cạnh nên không cần phải sợ. Ở bên anh em được quyền tự do là chính mình, nói những gì em nghĩ, làm những điều em muốn, em có thể quậy phá nghịch ngợm, vô âu vô lo vì anh sẽ bảo vệ yêu thương em, cho nên em hãy quên đi kí ức không đẹp."
"Ừm.." Nó mơ màng nghe thấy gì đó rồi chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ tuyệt đẹp.
Năm giờ sáng
Có lẽ bởi vì đồng hồ sinh học quá chuẩn xác nên dù có thức khuya cỡ nào, hắn vẫn tỉnh giấc đúng giờ. Khẽ cử động tay chân lại phát hiện cả người tê buốt, Sao Chổi đang ngủ ngon lành trên ngực hắn.
Trời đã tờ mờ sáng, cơn gió đông lay động chiếc rèm màu tím, vô hình vô dạng mà chui tọt qua cửa sổ mang trọn vẹn cái lạnh giá của khí trời vào chốn gian phòng ấm áp.
Ánh mắt dịu dàng lướt xuống, gương mặt thiếu nữ nghiêng sang một bên để lộ làn tóc mai rũ rượi. Giây phút ấy, cảm giác hạnh phúc lũ lượt tràn về, ùa ngập tâm trí hắn.
Hạnh phúc sao? Một thứ tưởng chừng rất xa vời nhưng lại ở ngay bên cạnh hắn.
Ngay từ lúc mẹ hắn ra đi vì người đàn ông phụ nghĩa đó, hắn đã mất niềm tin vào tình yêu của con người. Thế gian làm sao tồn tại thứ gọi là tình yêu chân chính và vĩnh viễn?
Hắn vẫn luôn nghĩ mình có thể sống độc thân đến chết đi, cho đến khi gặp được nó.
Giờ đây hắn mới hiểu được cảm giác mỗi sớm thức dậy được nhìn thấy người mình yêu là hạnh phúc đến nhường nào.
Nó cứ ngủ say khi mặt trời lên đến đỉnh đầu mới không cam lòng mở mắt.
Đầu đau như búa bổ, mơ hồ quanh tai giọng nói của hắn nhưng lại không thể nào nhớ rõ.
"A! Hoàng Khắc Huy, sao không gọi mình đi học?" Nó hốt hoảng bật tung chiếc chăn trên giường, không ngừng đập đập cái đồng hồ báo thức xấu số.
"Ngay cả mày cũng không chịu gọi tao à?"
Tùy tiện vơ vét tập sách vào ba lô, nó hì hục chạy xuống lầu, mùi hương của thức ăn lập tức xông vào mũi.
Coffee đã ngoan ngoãn hút bụi từ sáng sớm, gặp nó liền thông báo:
"Mama, papa đã xin nghỉ cho cả hai. Mời mama vào bếp ăn sáng."
Ừ, mới có chín giờ ba mươi, cũng xem như là buổi sáng đi nhỉ?
"Papa đã đến tập đoàn từ bảy giờ, trở về lúc tám giờ ba mươi phút, lên phòng mama sau đó nấu ăn ở phòng bếp." Coffee không quên nghiệp vụ báo cáo của mình.
Nó theo chân Coffee, lòng đầy hiếu kì vào xem phòng bếp, chân mang dép lê có đính hình con thỏ lạch bạch vài cái liền bị mùi hương kì lạ mê hoặc.
Chỉ ngửi thôi mà bụng nó đã đánh lên vài hồi trống trận, tay chân cũng sụi lơ thiếu dưỡng khí, xa xa đã thấy bóng lưng của hắn, chỉ là hôm nay có thêm một chiếc tạp dề thắt chặt làm lộ ra vòng eo nam tính.
Coffee nhanh nhảu đi đầu, chạy dưới chân hắn:
"Papa làm món gì vậy?"
Hắn không hề chần chừ nói: "Bánh nhân thịt nướng và nước sốt (*), thịt bò khoai tây nhừ, súp rau củ, sữa đậu nành nóng." Nói xong lại hỏi: "Mama đã dậy chưa?"
Cảnh tượng một người một robot hài hòa đến mức vui mắt vui tai, người xem phải suýt xoa yêu mến.
"Rồi." Giọng nói mềm nhũn của nó vang lên, nhích chân sau lưng hắn.
Thuận tay chọn một cái ghế, liền ngồi lên, chống cằm, chân nhỏ đung đưa lười biếng.
Mặt trời mùa đông chỉ len lỏi vài tia nắng yếu ớt nhưng đủ làm tan dần cái lạnh giá của thiên nhiên, phủ lên lớp băng tuyết một ánh sáng nhạt nhòa mát dịu.
Trong phút giây hắn quay đầu lại, thiếu niên trong bộ đồ công sở tương phản với màu sắc của tạp dề, lại vô tình tạo ra một tư vị cuốn hút riêng biệt. Chú Doraemon trên đó lại không hề làm mất đi một tí uy lực nam tính nào, trái lại trông dung hòa tựa như một tiên nhân bay vào phòng bếp, dùng đôi tay ngọc ngà, đôi chân thẳng tắp cùng với gương mặt tuyệt mĩ đọng chút hơi nước, vừa hay làm người khác không ngừng si mê và rung động. Vài sợi tóc lưa thưa rũ xuống càng tăng thêm vài phần tùy hứng và kiêu ngạo.
Có người nói: Đàn ông vào bếp đều trở nên ôn nhã nhưng riêng hắn chỉ toàn là ngạo khí mà thôi.
Đúng vậy, con người này mặc gì cũng kiêu ngạo.
"Ôi, tôi đói bụng quá." Nó nằm nhoài người than vãn, ngón trỏ khều khều vết thương sắp bong vẫy.
Ngón tay chưa kịp khẩy đã nghe chất giọng trầm ấm của hắn: "Cái đó không ăn được. Không được nghịch vết thương, sẽ để lại sẹo."
Hôm nay còn muốn làm gà mẹ nữa.
Chỉ nghe nó chép miệng hai cái: "Chip chip!"
Khoé mắt dâng lên ý cười nhàn nhạt, tráng một ít nước sốt cà chua lên dĩa, động tác thuần thục như lướt phím. Sau đó nghiêng người rắc vài sợi hành, thế là súp rau củ đã xong, chỉ còn đợi khoai tây nhuyễn ra nữa là hoàn tất.
Thịt bò được đun cách thủy, nguyên liệu tươi ngon kết hợp với vị ngọt thanh thao của khoai tây tạo ra một hương vị hoàn hảo, không ngừng kích thích vị giác.
So với việc nấu ăn phức tạp, hắn lại thích làm anh hùng bàn phím hơn rất nhiều, nhưng vì Sao Chổi có chuyện gì là không thể?
"Cạch!" Một tiếng, sữa đậu nành đã được hâm nóng. Hắn sải chân vài cái, liền cầm ly sữa đến trước mặt nó.
"Em uống trước đi rồi lên lầu thay quần áo, món ăn cũng sắp xong rồi."
"Ừm." Nó ngáp một cái, hai mắt long lanh mọng nước nhìn làn khói bay lên thành từng quầng trắng.
Chu môi lên thổi vài cái, sữa cũng không quá nóng, liền uống thử một ngụm, giơ ngón cái lên với hắn:
"Ngon, ngọt, béo và sánh. Không ngờ anh cũng có tài nghệ này nha, này còn không mau làm bếp cho bổn đại gia." Nó cười ha ha không ngớt.
Hắn bóp cằm nó một cái, ngăn hành động đắc ý lại.
"Hoàng thiếu ta chỉ phục vụ cho nữ nhân của ta." Ngừng một chút, hắn ra vẻ suy tư: "Nhưng nếu em muốn thì cũng được."
"Vậy tôi không khách sáo đâu." Nó chớp mắt vui vẻ. Ừ thì đồ ăn ngon là của nó. Bây giờ trong mắt nó chỉ toàn là hình ảnh thơm nức mũi của món bánh nhân thịt nướng và nước sốt mà thôi.
Hắn, con mẹ nó muốn đi search google.
<Bạn gái ngu quá, phải làm sao? >
(*) Bánh nhân thịt nướng và nước sốt: Hay còn gọi Steak and ale pie, là một trong những món ăn truyền thống của nước Anh, thường được dùng vào buổi sáng . Ở đây chủ tịch nhà ta muốn làm món này để Sao Chổi đỡ nhớ nhà đấy mà.
By: Tiểu Như Như
Last edited by a moderator: