Bài viết: 31 

Chương 60: Vết cào
Cao Chiêu Dương vừa nghe xong lời của anh cả liền nhướng mày, bước hẳn tới chắn trước mặt Tịch Miên. Ánh mắt xanh lam thường ngày lười biếng nay lại sáng lên: "Không cần huấn luyện viên nào hết. Em ấy là người của em, thì em sẽ tự dạy."
Cả phòng chững lại trong vài giây.
Cố Tịch Miên ngẩn người nhìn Chiêu Dương – anh vẫn là vẻ phong lưu đó, sơ mi trắng vẫn hơi nhàu, nhưng khí chất lúc này lại toát lên sự sắc bén khác thường.
Cao Lăng Khiết liếc Chiêu Dương, giọng lạnh như băng: "Đây không phải trò đùa. Tịch Miên cần được bảo vệ nghiêm túc, không phải học vài chiêu mèo cào."
Chiêu Dương mở miệng cười, bước một bước gần Cao Lăng Khiết, tay cho vào túi quần, đầy tự tin: "Anh tưởng em là ai? Võ thuật thì em thua Hùng Liệt, bắn súng không bằng Hàn Dạ, nhưng đánh lén, tốc độ và phản xạ, em không thua bất kỳ ai. Hơn nữa, em hiểu rõ cơ thể và giới hạn của cô ấy hơn bất kỳ ai khác."
Cố Tịch Miên đỏ mặt quay đi, vừa xấu hổ vừa.. không biết nên tức giận hay cảm động.
Lúc này, Hàn Dạ lười biếng ngồi bên sofa, tay xoay điện thoại, không thèm ngẩng lên nhưng vẫn xen vào bằng giọng đều đều:
"Nhà họ Cao, trung bình mỗi người đều có đai đen trở lên. Cả đám đàn ông nhà họ Cao từng đạt đai đen Taekwondo, đai đỏ Judo và là tay kiếm đi thi quốc tế hồi trung học. Thêm 3 năm luyện quyền anh ở Mỹ."
Cậu ngừng một chút, rồi lườm Chiêu Dương: "Nhưng tính tình cà chớn, dạy người ta chắc 80% thời gian là trêu chọc."
Chiêu Dương nháy mắt nhìn Tịch Miên: "Yên tâm, dạy nghiêm túc. Đến lúc cần thật thì người em tin tưởng nhất phải là anh – đúng không?"
Cố Tịch Miên hơi lưỡng lự, rồi khẽ gật đầu. Trong ánh mắt cô, vừa có vẻ bất an, vừa có gì đó tin tưởng lạ thường.
Cố Tịch Miên nhìn Cao Lăng Khiết, cười nhẹ: "Không sao đâu anh, em sẽ học võ với Chiêu Dương và Hàn Dạ. Em còn có Tề Vũ nữa mà, anh bận như vậy nên em không dám làm phiền anh đâu."
Cao Lăng Khiết không nói gì, chỉ lườm cô một cái rồi gật đầu, không để tâm nhiều. "Ừ, nếu hai thằng nhóc đó dạy võ mèo cào thì nói anh nhé?" Anh nhếch môi nói, giọng pha chút châm biếm.
Cố Tịch Miên chỉ mỉm cười, không phản bác.
Cao Lăng Khiết lấy ra một chiếc chìa khóa cũ và đưa cho Cố Tịch Miên: "Phòng ở tầng bốn, có lẽ sẽ có manh mối về người phụ nữ kia."
Cố Tịch Miên nhận chìa khóa, một thoáng nghi hoặc lướt qua trong lòng. Cô gật đầu, nhìn Cao Lăng Khiết mà không nói gì thêm. Cảm giác về manh mối sắp được hé lộ khiến cô không thể không tò mò. Tuy nhiên, cô vẫn giữ thái độ bình tĩnh, không để lộ sự lo lắng ra ngoài.
Cao Lăng Khiết bước đi, không quay lại, mặc dù trong mắt anh vẫn có một sự lạnh lùng khó tả. Anh không dừng lại nữa, không đợi phản ứng của cô, chỉ vẫy tay một cái như muốn kết thúc câu chuyện.
Cố Tịch Miên nhìn theo bóng lưng anh, rồi lại quay sang nhìn Cao Chiêu Dương và Cao Hàn Dạ đang ngồi im lặng cùng Lâm Tuyết An trong phòng trà. Họ vẫn trò chuyện, nhưng ánh mắt của họ như đang đợi cô lên tiếng, chờ xem phản ứng tiếp theo của cô.
Cố Tịch Miên ngồi xuống bên cạnh Cao Chiêu Dương, thở dài nhẹ nhõm. Không gian trong phòng trà im ắng, tiếng ly tách chạm nhau nhẹ nhàng, nhưng tâm trí cô lại đang quay cuồng với tất cả những gì vừa diễn ra.
"Anh nghĩ gì về chuyện này?" Cố Tịch Miên hỏi Cao Chiêu Dương, cô quay sang anh, đôi mắt ánh lên sự tò mò.
Cao Chiêu Dương lười biếng ngả người ra ghế, không vội vàng đáp lại, anh chỉ nhún vai như thể mọi chuyện đều chẳng phải vấn đề gì to tát: "Cái này không cần lo lắng quá đâu. Dù sao thì anh cũng nghĩ nếu có gì quan trọng, chúng ta sẽ tìm ra." Anh nhếch môi, cười nhạt: "Chỉ là.. đừng để những thứ đó làm em căng thẳng quá."
Cố Tịch Miên gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô biết anh ấy nói đúng, nhưng không hiểu sao, cảm giác bất an vẫn không rời khỏi cô. Căn phòng bên trên.. có lẽ sẽ mở ra nhiều câu hỏi mà cô chưa sẵn sàng đối mặt.
Hàn Dạ nhìn cô một lúc, rồi lên tiếng bằng giọng lạnh lùng của mình: "Nếu cậu cảm thấy lo lắng, đừng mở căn phòng đó. Cái gì không cần biết, thì đừng đào sâu."
Lâm Tuyết An ngồi lặng im, không tham gia vào cuộc trò chuyện, nhưng ánh mắt cô không giấu được sự tò mò và thận trọng.
Cố Tịch Miên cầm chặt chìa khóa trong tay mình, nhìn nó một lần nữa rồi quyết định rằng, bất kể thế nào, cô sẽ không tránh né. Cô sẽ tìm hiểu hết, dù sự thật có thể khiến cô phải đối mặt với những điều không mong muốn.
Cố Tịch Miên và Cao Chiêu Dương bước lên cầu thang, hướng đến tầng 4 của biệt thự Hàn Sơn. Căn phòng mà họ sắp mở cửa có một không khí lạnh lẽo, không giống như những căn phòng khác trong biệt thự. Cảm giác bất an nhẹ nhàng lan tỏa trong lòng cô, nhưng sự tò mò vẫn khiến cô không thể không bước tiếp.
Khi đến trước cửa phòng, Cố Tịch Miên lướt tay lên tay nắm, mở cửa. Cánh cửa mở ra, ánh sáng từ ngoài chiếu vào, làm lộ rõ không gian bên trong. Phòng được bài trí rất tinh tế, có vẻ như từng là nơi sinh sống của người phụ nữ mà cô đang tìm kiếm.
Mọi thứ đều rất gọn gàng, nhưng lại mang một cảm giác hoài cổ, với những món đồ trang trí đậm chất cổ điển.
Tuy nhiên, không khí trong phòng có gì đó lạnh lẽo, khác hẳn với những căn phòng trong biệt thự Nhã Nguyệt ở Chiêu Dương Hồ. Mặc dù có vẻ được chăm sóc cẩn thận, nhưng Cố Tịch Miên dễ dàng nhận ra rằng nhiều món đồ đã bị mất đi hoặc hư hại một cách kỳ lạ. Cô nhìn quanh, mắt dừng lại ở một vài món đồ trang trí đổ vỡ, những vết xước dài trên bức tường như thể có một cuộc tranh cãi kịch liệt nào đó đã diễn ra ở đây. Những món đồ trang trí đều có một vẻ xa xưa, nhưng không hề có dấu vết của bất kỳ món đồ nào liên quan đến trẻ con.
Đặc biệt là, không giống như biệt thự Nhã Nguyệt nơi có đồ dùng cho trẻ con, ở đây không có bất kỳ dấu vết nào của một đứa trẻ, không có món đồ chơi hay những kỷ vật nhỏ xinh. Sự thiếu vắng này khiến cô cảm thấy như có một lỗ hổng không thể lý giải, một điều gì đó quan trọng bị giấu kín.
Cố Tịch Miên liếc nhìn Cao Chiêu Dương. Anh không nói gì, nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh lướt qua các món đồ trong phòng một cách cẩn thận, dường như anh cũng đang phân tích mọi thứ. Anh tiến về phía chiếc bàn nhỏ, nơi một bức tranh vỡ nằm trên mặt gỗ, những mảnh vụn trải ra, lấp lánh dưới ánh sáng.
Họ lục tung cả căn phòng, kiểm tra mọi ngóc ngách, từ tủ quần áo cho đến những ngăn kéo. Tuy nhiên, tất cả những gì họ tìm thấy chỉ là những vết cào dài trên tường, những dấu vết như thể ai đó đã dùng móng tay hay vật cứng gì đó để gây ra.
Một cảm giác kinh tởm bắt đầu dâng lên trong lòng Cố Tịch Miên khi nhìn thấy những món đồ dùng để tra tấn, như những cái roi da, dây thừng, hay những dụng cụ không rõ mục đích.
Mặc dù mọi thứ trong căn phòng này đều có vẻ như là những ký ức bị che giấu, nhưng chẳng có gì rõ ràng về người phụ nữ hay về những gì đã xảy ra ở đây. Cố Tịch Miên cảm thấy một sự trống rỗng, một câu hỏi lớn không thể giải đáp.
"Chúng ta không thể tìm thấy gì ở đây sao?" Cố Tịch Miên nói, giọng cô lộ vẻ mệt mỏi.
Cao Chiêu Dương lắc đầu, ánh mắt anh đăm chiêu: "Cái gì đó rất kỳ lạ ở đây. Những vết cào này.. dường như người đó đã cố gắng thoát ra khỏi phòng."
Cố Tịch Miên gật đầu, đôi mắt cô không rời khỏi những dấu vết trên tường.
Không tìm thấy manh mối gì rõ ràng, họ quay lại quan sát căn phòng thêm lần nữa, nhưng dường như mọi thứ chỉ càng làm cô cảm thấy bối rối và khó hiểu hơn. Cảm giác rằng có ai đó muốn giấu giếm một sự thật nào đó ngày càng lớn dần trong tâm trí Cố Tịch Miên.
Cả phòng chững lại trong vài giây.
Cố Tịch Miên ngẩn người nhìn Chiêu Dương – anh vẫn là vẻ phong lưu đó, sơ mi trắng vẫn hơi nhàu, nhưng khí chất lúc này lại toát lên sự sắc bén khác thường.
Cao Lăng Khiết liếc Chiêu Dương, giọng lạnh như băng: "Đây không phải trò đùa. Tịch Miên cần được bảo vệ nghiêm túc, không phải học vài chiêu mèo cào."
Chiêu Dương mở miệng cười, bước một bước gần Cao Lăng Khiết, tay cho vào túi quần, đầy tự tin: "Anh tưởng em là ai? Võ thuật thì em thua Hùng Liệt, bắn súng không bằng Hàn Dạ, nhưng đánh lén, tốc độ và phản xạ, em không thua bất kỳ ai. Hơn nữa, em hiểu rõ cơ thể và giới hạn của cô ấy hơn bất kỳ ai khác."
Cố Tịch Miên đỏ mặt quay đi, vừa xấu hổ vừa.. không biết nên tức giận hay cảm động.
Lúc này, Hàn Dạ lười biếng ngồi bên sofa, tay xoay điện thoại, không thèm ngẩng lên nhưng vẫn xen vào bằng giọng đều đều:
"Nhà họ Cao, trung bình mỗi người đều có đai đen trở lên. Cả đám đàn ông nhà họ Cao từng đạt đai đen Taekwondo, đai đỏ Judo và là tay kiếm đi thi quốc tế hồi trung học. Thêm 3 năm luyện quyền anh ở Mỹ."
Cậu ngừng một chút, rồi lườm Chiêu Dương: "Nhưng tính tình cà chớn, dạy người ta chắc 80% thời gian là trêu chọc."
Chiêu Dương nháy mắt nhìn Tịch Miên: "Yên tâm, dạy nghiêm túc. Đến lúc cần thật thì người em tin tưởng nhất phải là anh – đúng không?"
Cố Tịch Miên hơi lưỡng lự, rồi khẽ gật đầu. Trong ánh mắt cô, vừa có vẻ bất an, vừa có gì đó tin tưởng lạ thường.
Cố Tịch Miên nhìn Cao Lăng Khiết, cười nhẹ: "Không sao đâu anh, em sẽ học võ với Chiêu Dương và Hàn Dạ. Em còn có Tề Vũ nữa mà, anh bận như vậy nên em không dám làm phiền anh đâu."
Cao Lăng Khiết không nói gì, chỉ lườm cô một cái rồi gật đầu, không để tâm nhiều. "Ừ, nếu hai thằng nhóc đó dạy võ mèo cào thì nói anh nhé?" Anh nhếch môi nói, giọng pha chút châm biếm.
Cố Tịch Miên chỉ mỉm cười, không phản bác.
Cao Lăng Khiết lấy ra một chiếc chìa khóa cũ và đưa cho Cố Tịch Miên: "Phòng ở tầng bốn, có lẽ sẽ có manh mối về người phụ nữ kia."
Cố Tịch Miên nhận chìa khóa, một thoáng nghi hoặc lướt qua trong lòng. Cô gật đầu, nhìn Cao Lăng Khiết mà không nói gì thêm. Cảm giác về manh mối sắp được hé lộ khiến cô không thể không tò mò. Tuy nhiên, cô vẫn giữ thái độ bình tĩnh, không để lộ sự lo lắng ra ngoài.
Cao Lăng Khiết bước đi, không quay lại, mặc dù trong mắt anh vẫn có một sự lạnh lùng khó tả. Anh không dừng lại nữa, không đợi phản ứng của cô, chỉ vẫy tay một cái như muốn kết thúc câu chuyện.
Cố Tịch Miên nhìn theo bóng lưng anh, rồi lại quay sang nhìn Cao Chiêu Dương và Cao Hàn Dạ đang ngồi im lặng cùng Lâm Tuyết An trong phòng trà. Họ vẫn trò chuyện, nhưng ánh mắt của họ như đang đợi cô lên tiếng, chờ xem phản ứng tiếp theo của cô.
Cố Tịch Miên ngồi xuống bên cạnh Cao Chiêu Dương, thở dài nhẹ nhõm. Không gian trong phòng trà im ắng, tiếng ly tách chạm nhau nhẹ nhàng, nhưng tâm trí cô lại đang quay cuồng với tất cả những gì vừa diễn ra.
"Anh nghĩ gì về chuyện này?" Cố Tịch Miên hỏi Cao Chiêu Dương, cô quay sang anh, đôi mắt ánh lên sự tò mò.
Cao Chiêu Dương lười biếng ngả người ra ghế, không vội vàng đáp lại, anh chỉ nhún vai như thể mọi chuyện đều chẳng phải vấn đề gì to tát: "Cái này không cần lo lắng quá đâu. Dù sao thì anh cũng nghĩ nếu có gì quan trọng, chúng ta sẽ tìm ra." Anh nhếch môi, cười nhạt: "Chỉ là.. đừng để những thứ đó làm em căng thẳng quá."
Cố Tịch Miên gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô biết anh ấy nói đúng, nhưng không hiểu sao, cảm giác bất an vẫn không rời khỏi cô. Căn phòng bên trên.. có lẽ sẽ mở ra nhiều câu hỏi mà cô chưa sẵn sàng đối mặt.
Hàn Dạ nhìn cô một lúc, rồi lên tiếng bằng giọng lạnh lùng của mình: "Nếu cậu cảm thấy lo lắng, đừng mở căn phòng đó. Cái gì không cần biết, thì đừng đào sâu."
Lâm Tuyết An ngồi lặng im, không tham gia vào cuộc trò chuyện, nhưng ánh mắt cô không giấu được sự tò mò và thận trọng.
Cố Tịch Miên cầm chặt chìa khóa trong tay mình, nhìn nó một lần nữa rồi quyết định rằng, bất kể thế nào, cô sẽ không tránh né. Cô sẽ tìm hiểu hết, dù sự thật có thể khiến cô phải đối mặt với những điều không mong muốn.
Cố Tịch Miên và Cao Chiêu Dương bước lên cầu thang, hướng đến tầng 4 của biệt thự Hàn Sơn. Căn phòng mà họ sắp mở cửa có một không khí lạnh lẽo, không giống như những căn phòng khác trong biệt thự. Cảm giác bất an nhẹ nhàng lan tỏa trong lòng cô, nhưng sự tò mò vẫn khiến cô không thể không bước tiếp.
Khi đến trước cửa phòng, Cố Tịch Miên lướt tay lên tay nắm, mở cửa. Cánh cửa mở ra, ánh sáng từ ngoài chiếu vào, làm lộ rõ không gian bên trong. Phòng được bài trí rất tinh tế, có vẻ như từng là nơi sinh sống của người phụ nữ mà cô đang tìm kiếm.
Mọi thứ đều rất gọn gàng, nhưng lại mang một cảm giác hoài cổ, với những món đồ trang trí đậm chất cổ điển.
Tuy nhiên, không khí trong phòng có gì đó lạnh lẽo, khác hẳn với những căn phòng trong biệt thự Nhã Nguyệt ở Chiêu Dương Hồ. Mặc dù có vẻ được chăm sóc cẩn thận, nhưng Cố Tịch Miên dễ dàng nhận ra rằng nhiều món đồ đã bị mất đi hoặc hư hại một cách kỳ lạ. Cô nhìn quanh, mắt dừng lại ở một vài món đồ trang trí đổ vỡ, những vết xước dài trên bức tường như thể có một cuộc tranh cãi kịch liệt nào đó đã diễn ra ở đây. Những món đồ trang trí đều có một vẻ xa xưa, nhưng không hề có dấu vết của bất kỳ món đồ nào liên quan đến trẻ con.
Đặc biệt là, không giống như biệt thự Nhã Nguyệt nơi có đồ dùng cho trẻ con, ở đây không có bất kỳ dấu vết nào của một đứa trẻ, không có món đồ chơi hay những kỷ vật nhỏ xinh. Sự thiếu vắng này khiến cô cảm thấy như có một lỗ hổng không thể lý giải, một điều gì đó quan trọng bị giấu kín.
Cố Tịch Miên liếc nhìn Cao Chiêu Dương. Anh không nói gì, nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh lướt qua các món đồ trong phòng một cách cẩn thận, dường như anh cũng đang phân tích mọi thứ. Anh tiến về phía chiếc bàn nhỏ, nơi một bức tranh vỡ nằm trên mặt gỗ, những mảnh vụn trải ra, lấp lánh dưới ánh sáng.
Họ lục tung cả căn phòng, kiểm tra mọi ngóc ngách, từ tủ quần áo cho đến những ngăn kéo. Tuy nhiên, tất cả những gì họ tìm thấy chỉ là những vết cào dài trên tường, những dấu vết như thể ai đó đã dùng móng tay hay vật cứng gì đó để gây ra.
Một cảm giác kinh tởm bắt đầu dâng lên trong lòng Cố Tịch Miên khi nhìn thấy những món đồ dùng để tra tấn, như những cái roi da, dây thừng, hay những dụng cụ không rõ mục đích.
Mặc dù mọi thứ trong căn phòng này đều có vẻ như là những ký ức bị che giấu, nhưng chẳng có gì rõ ràng về người phụ nữ hay về những gì đã xảy ra ở đây. Cố Tịch Miên cảm thấy một sự trống rỗng, một câu hỏi lớn không thể giải đáp.
"Chúng ta không thể tìm thấy gì ở đây sao?" Cố Tịch Miên nói, giọng cô lộ vẻ mệt mỏi.
Cao Chiêu Dương lắc đầu, ánh mắt anh đăm chiêu: "Cái gì đó rất kỳ lạ ở đây. Những vết cào này.. dường như người đó đã cố gắng thoát ra khỏi phòng."
Cố Tịch Miên gật đầu, đôi mắt cô không rời khỏi những dấu vết trên tường.
Không tìm thấy manh mối gì rõ ràng, họ quay lại quan sát căn phòng thêm lần nữa, nhưng dường như mọi thứ chỉ càng làm cô cảm thấy bối rối và khó hiểu hơn. Cảm giác rằng có ai đó muốn giấu giếm một sự thật nào đó ngày càng lớn dần trong tâm trí Cố Tịch Miên.