

NGƯỜI GIEO HẠT GIỮA ĐƯỜNG XA
Tác giả: Võ Duy Ngà
Thể thơ tự do
Tác giả: Võ Duy Ngà
Thể thơ tự do
Tôi mang ước mơ như hạt giống bỏ túi
Đi qua mùa nắng, mùa mưa
Thỉnh thoảng đánh rơi vài hạt
Trên những con đường không tên.
Đời là cánh đồng rộng
Gió nhiều khi quá mạnh
Cuốn cả mồ hôi và hy vọng
Vào góc xó người ta chẳng buồn nhìn.
Có ngày
Tôi đào đất bằng đôi tay rướm máu
Vùi xuống đó một ý nghĩ đã ủ lâu
Có ngày
Tôi tưới nó bằng giọt nước mắt
Vì chẳng còn gì để cho.
Ước mơ không nảy mầm
Trong những đêm ngủ yên
Nó chỉ lớn lên
Trong những buổi sáng mệt nhoài
Mà ta vẫn bước.
Nếu một ngày
Mầm xanh vươn ra ánh sáng
Tôi biết
Đó không chỉ là ước mơ thành hình
Mà còn là dấu tay, dấu chân
Và từng vết sẹo tôi bỏ lại trên đường.
Đi qua mùa nắng, mùa mưa
Thỉnh thoảng đánh rơi vài hạt
Trên những con đường không tên.
Đời là cánh đồng rộng
Gió nhiều khi quá mạnh
Cuốn cả mồ hôi và hy vọng
Vào góc xó người ta chẳng buồn nhìn.
Có ngày
Tôi đào đất bằng đôi tay rướm máu
Vùi xuống đó một ý nghĩ đã ủ lâu
Có ngày
Tôi tưới nó bằng giọt nước mắt
Vì chẳng còn gì để cho.
Ước mơ không nảy mầm
Trong những đêm ngủ yên
Nó chỉ lớn lên
Trong những buổi sáng mệt nhoài
Mà ta vẫn bước.
Nếu một ngày
Mầm xanh vươn ra ánh sáng
Tôi biết
Đó không chỉ là ước mơ thành hình
Mà còn là dấu tay, dấu chân
Và từng vết sẹo tôi bỏ lại trên đường.